Không Bằng Duyên Thiển

Chương 57

Viên Nghệ

08/06/2016

Dọc theo đường đi Tiếu Hàm ngoảnh một bên cười mỉm, mím cười nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang lái xe, đàn ông ghen cực kỳ đáng yêu. Ái chà, ông chủ Chu mặc quần áo hồng nhạt, nhìn như người khác vậy. Tiếu Hàm bưng mặt cười tít mắt, nhìn anh cười ngây ngô.

Toàn thân của người nào đó đang tản mát ra hơi thở của ‘Tuổi trẻ’, bị cô nhìn có chút không được tự nhiên, làm bộ đang tập trung lái xe, nhưng tầm mắt ấm áp kia cũng không thể nào làm ngơ được, nghĩ lại tối hôm qua tiếp xúc thân mật như vậy, luôn bình tĩnh như tổng giám đốc Chu cũng nhịn không được trên mặt đỏ bừng. Rõ ràng không còn là thiếu niên ngây thơ nữa, lại cứ bị ánh mắt tủm tỉm cười của cô làm cho tâm tình rối loạn.

“Khi nào về gọi cho anh, anh đi đón em.” Chu Triển Nguyên xoa xoa tóc cô, cúi người tháo giây an toàn cho cô.

Tiếu Hàm cong mi cười cười, khẽ ngửi ngửi ở gò má anh, “Biết rồi, nhanh đi làm đi, đừng đến muộn ~” lời này nói ra, cảm giác như là vợ chồng già vậy.

Chu Triển Nguyên nhìn cô cười đi đến Diệp Dĩ Mạt, trong lòng ấm áp chỉ có tự anh biết, chỉ là nhìn cô cười, anh dĩ nhiên cũng thấy thỏa mãn.

Hôm nay Diệp Dĩ Mạt gọi cô ra ngoài mua quà, vài ngày nữa cô đi Nam Kinh, Tất Tử Thần ở lại trong quân đội, không tiện xin nghỉ phép về nhà, vì vậy chỉ có mình cô đến thăm anh thôi. Nếu là thăm hỏi, tất nhiên không thể thiếu quà cáp. Đối với Đại lão gia quanh năm ở trong quân đội mà nói, Diệp Dĩ Mạt cảm thấy tặng quà gì cũng đều lãng phí, cho nên cứ mua cho anh mấy đôi bít tất là thích hợp nhất. ←. ←

Không phải nói tham gia quân ngũ đều rất tốn bít tất sao…

Thực ra, Diệp Dĩ Mạt không muốn thừa nhận là bị nước mắt nước mũi của cha mình bắt đi, thật không có tiền đồ. Tuy nhiên, lqđ hai tám tuổi đối với một cô gái mà nói đã không tính là trẻ nữa, nhưng mà Diệp Dĩ Mạt không chú trọng việc thành gia lập nghiệp, một người hay hai người, đối với cô mà nói, dường như có chút gì đó khác biệt. Tan trường sau đó về ru rú trong chỗ nhỏ của mình đánh máy, chủ nhật đến bắt nạt anh bạn nhỏ Lý Thụy một phen, nhìn bộ dạng xù lông 囧 của nó, cuộc sống thật sự rất sinh động.

Nhưng mà, hoàng thượng không gấp thái dám lại gấp, những lời này nếu có thể lưu truyền ở thời xưa, như thế tất nhiên là có đạo lý. Diệp Dĩ Mạt đối với chuyện chung thân đại sự của mình không có chút ý niệm nào, Diệp lão ba lại gấp muốn chết. Hôm trước, ở hội lính gặp lại lão liên trưởng, biết được con trai lão trước mắt cũng chưa có bạn gái, ánh mắt Diệp lão ba liền rực sáng! Vừa hỏi tuổi tác và tình hình, tuyệt, quá hợp!

Lão cha hai nhà hợp lại bàn kế, được rồi, cũng đừng tính toán trước, gặp mặt rồi nói sau!

Tất Trọng Tường hiện giờ đã là Phó Tư Lệnh quân khu, vẫn là con người kiên cường lại thêm lo lắng. Con trai hiện nay đã ba hai tuổi, điều kiện ngoại hình mọi thứ đều tốt, giỏi văn giỏi võ còn có thể hát, tiếng anh, hai bằng học sĩ quân sự, năm đó còn là hạng nhất đấu võ của quân khu. Cởi quân phục, cũng là một chàng trai đẹp trai hợp mốt, như vậy mà cũng không có bạn gái!



Tất Trọng Tường gấp gáp, cháu chắt nhà lão Vương đều đã có thể đi mua xì dầu, cháu chắt của lão bóng dáng cũng không thấy đâu! Ngay cả mẹ nó, cũng không biết đã trốn đi đường nào!

Không nghĩ tới, gặp mặt chiến hữu, biết Diệp Thông cũng phiền lòng vì con gái lão, hai tám tuổi, ngay cả bạn bè khác giới cũng không có, gấp đến độ lão Diệp tóc bạc đi không ít. Lão Diệp này, vậy mà cũng mang theo ảnh của con gái bên người. Tất Trọng Tường vừa nhìn, một cô gái rất xinh đẹp, còn là cô giáo môn lịch sử, theo nghề nghiệp mà nói, cùng với con trai mình hợp không thể hợp hơn!

Cha mẹ hai nhà thấy vừa mắt, dẫn đến hậu quả trực tiếp đó là, trong lúc Diệp Dĩ Mạt và Tất Tử Thần chưa làm rõ sự tình, cha mẹ hai nhà đã phát động xe cảnh sát đem hai người đưa đi xem mắt rồi.

Thân là một trung sĩ, Diệp ba ba tâm chí mạnh mẽ, nhất định năm nay phải gả được con gái ra cửa, mà lão liên trưởng mở miệng đều là con trai, nhưng vẫn là hi vọng lớn nhất của Diệp ba ba rồi. Ừm, xuất thân là quân nhân, ngoại ngữ, hai bằng học sĩ quân sự, nên có thể hợp với tiểu Mạt. Lại nói, tên nhóc này cũng không tồi, ba mươi tuổi đã làm phó doanh trưởng, quanh năm ở trong quân doanh, cuộc sống đơn giản lại tự gò bó. Con gái nhà mình tự mình hiểu, tính tình kia của tiểu Mạt, cần phải tìm một người mạnh hơn nó, nếu không thì, không thể áp chế được nó.

Cứ như vậy, cô giáo Diệp đã đi trên con đường xem mặt mênh mông, lại còn bị một xe quân đội áp giải lên đường.

“Tiếu Hàm, đi thôi.” Diệp Dĩ Mạt vừa thấy Tiếu Hàm xuống xe, lập tức tiến tới vài bước, nhìn Chu Triển Nguyên sau đó lễ phép cười cười, tiện thể lôi kéo Tiếu Hàm đi vào cao ốc. Phơi nắng bên ngoài quá nhiều, vẫn không nên đứng quá lâu.

“Này, em nói em trước kia, cái gì mà anh anh em em, đầu năm nay đâu còn mốt anh em không cùng huyết thống trong sáng đâu ~~” Diệp Dĩ Mạt một bên nhìn người đàn ông nào đó, một bên thao thao bất tuyệt. Đã nói rồi, hai người này khẳng định có JQ*, em trai cô liếc mắt một cái xuất hiện, cho nên sống chết gì cũng không thể để thằng em ngu ngốc nhà mình tới nhận một cước, đây không phải là tự nhiên tìm chết sao, cùng cướp đoạt đàn bà với Chu Triển Nguyên.

(*) Gian tình

Tiếu Hàm trợn mắt, biết sư tỷ vẫn còn so đo chuyện lúc trước cô không nói cho cô ấy đầu tiên chuyện cô cùng Chu Triển Nguyên, haiz, cô cũng không nghĩ, sau này cô và Chu Triển Nguyên xác định quan hệ, Tư Tư là người đầu tiên gọi điện thoại cho cô, cho nên cô liền thuận /d!3nd@nL3@uyD0n/ tiện kể trong điện thoại, ai ngờ ngày hôm sau, cô giáo Vương, cô giáo Từ, mấy cô giáo kia đều biết cả, nhao nhao gọi điện đến ‘Chúc mừng’, khoa trương nhất vẫn là cô giáo Từ vậy mà đã dự định tham gia tiệc đầy tháng của con cô, đây là cái quái gì hả!

“Được rồi, sư tỷ, hôm nay chúng ta không bàn về em…, trước tiên dẫn chị đi mua quần áo cho doanh trưởng Tất cái đã.” Thế mà còn nói cái gì mà chỉ mua cho Tất Tử Thần một đôi bít tất, vậy bây giờ chị đến chọn quần áo nam cho ai chứ! Còn có, doanh trưởng Tất kia cô đúng là đã gặp qua, ngày đó kết hôn của cô giáo Lý, Tất Tử Thần không mặc quân phục, nhưng lại đẹp trai nhất. Cũng không thể nói ngũ quan, bộ dáng của Tất Tử Thần là đẹp nhất, chủ yếu là, khí chất tốt, đẹp trai phong độ, cực kỳ đàn ông, cực kỳ man, cực kỳ hấp dẫn ánh mắt người nhìn.



Diệp Dĩ Mạt chép miệng, nếu không phải vì cha một khóc hai nháo ba thắt cổ, cô mới không muốn đến Nam Kinh thăm anh ta, còn không bằng ở nhà đọc sách viết chữ.

“Em không mua vài bộ cho ông chủ Chu nhà em sao?” Diệp Dĩ Mạt cầm áo sơ mi trắng trong tay, quay đầu nhìn về nhân viên bán hàng nói: “Làm ơn lấy size M.”

“Không cần, trong tủ của anh ấy đều là quần áo.” Lời này nói là sự thật, lần trước giúp anh dọn phòng, mở tủ quần áo ra, quần áo bên trong treo ngay ngắn chỉnh tề một bên, âu phục, quần áo đơn giản còn có đồ thể thao, không ngờ Triển Nguyên lại dọn dẹp tủ quần áo của mình sạch sẽ, gọn gàng như vậy, bít tất đều đã xếp vào trong ngăn kéo, cà vạt đặt vào trong hộp, quần đùi cũng biết đặt tách bít tất ra.

“Đấy cũng không phải em mua.” Diệp Dĩ Mạt cầm một bộ thể thao màu đỏ khoa tay múa chân, Tất Tử Thần mặc đồ đỏ hẳn là vừa mắt nhỉ? Dường như màu đỏ cực kỳ chọn người, ăn mặc không tốt sẽ thành kỳ dị. Nhưng mà Diệp Dĩ Mạt trực giác cảm thấy Tất Tử Thần người này có thể áp chế được sắc đỏ này.

“Hôm nay nhiệm vụ là dẫn chị mua quà cho doanh trưởng Tất. Nói, sư tỷ, chị có biết doanh trưởng Tất dài ngắn bao nhiêu không?” Tiếu Hàm cười có chút xấu xa, mua quần áo gì đó, chính là khảo nghiệm thực sự hiểu biết của hai người về nhau…, bất luận là nghe đối phương nói, vẫn nên để bản thân ‘thực tế’ trải qua, điều này có thể chứng minh, hai người này không trong sáng, rất không trong sáng.

Một chút mánh khóe của Tiếu Hàm, Diệp Dĩ Mạt căn bản không để vào mắt: “Em gái Tất Tử Thần là học trò của chị, cả ngày nói anh trai nó đẹp trai bao nhiêu, nặng bao nhiêu, chị không muốn biết cũng cực kỳ khó khăn.”

Em gái Tất Tử Thần, Tất Tử Nghiêu, lớp cấp ba ở trường trung học phổ thông của cô ấy, thuộc khoa tự nhiên. Ngữ văn và lịch sử đều làm cho người ta căm phẫn, mỗi lần thi đều có thể xa xa đem cánh cửa phụ chửi mắng một trận thật lớn, nhưng mà môn toán lại kém đến nỗi làm cho giáo viên số học muốn thổ huyết, đồng cảm với cô giáo Lý vốn đã không có nhiều tóc, còn phải làm cho học trò dốc hết tâm huyết, đương nhiên là không dễ dàng gì.

“Thì ra chị và doanh trưởng Tất cũng có nhiều mối liên quan như vậy.” Tiếu Hàm có vẻ đăm chiêu gật đầu: “Đây chính là duyên phận trời đã định sẵn ~”

Diệp Dĩ Mạt yên lặng vỗ trán, duyên phận, lại còn là trời đã định sẵn, cô nhất định là cái đại đầu quỷ a! Đến bây giờ cô mới gặp qua anh ta đúng ba lần! Một lần là trong hôn lễ của cô giáo Lý, một lần là Lý Thụy phụng mệnh áp giải cô đi, và một lần là đích thân cha điều động xe cảnh sát đưa đi, các người rốt cuộc là nhìn ở chỗ nào mà nói bọn cô có duyên phận! Cô cũng không phải bày ra khuôn mặt như Chức Nữ! Hỗn đản mà!

Tiếu Hàm nén cười nhìn bộ dạng cam chịu của sư tỷ, ôi, đã lâu không thấy bộ dạng có sức sống của sư tỷ như vậy, xem ra sức quyến rũ của doanh trưởng Tất đúng là không nhỏ, vậy mà khiến cho sư tỷ như tiên giáng trần lộ ra biểu tình quỷ dị bất lực như vậy, thật sự là rất không dễ dàng.

Khụ khụ, doanh trưởng Tất, lúc nào thì anh có thể thu phục được vị sư tỷ thân ái của cô đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Không Bằng Duyên Thiển

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook