Chương 74: ngoại truyện 1
Viên Nghệ
23/06/2018
Editor: Melodysoyani
Beta: NguyetNhi+ Trịnh Phương + hongheechan+Vệ Tuyết
Bạn nhỏ Nãi Tích đã sắp lên tiểu học, có lẽ cậu sẽ được phân đến lớp của người mẹ kế kia để học.
Thân là đứa bé nhà họ Chu, bạn nhỏ Nãi Tích đã sớm xác định được mục tiêu của mình, từ nhỏ đã được thừa hưởng toàn bộ sự ưu tú của ba ba. Nhưng mà, thân là con của giáo sư, lần đầu tiên Nãi Tích nghi ngờ động cơ mà cha cưới cô giáo Tiếu. Chẳng lẽ là vì lười phải tới đón cậu sau giờ tan học, cho nên ông ấy mới tìm cho cậu một người mẹ kế là giáo viên ở trường này sao?
Xùy xùy xùy, làm sao cậu có thể không biết suy nghĩ như Vương Tiểu Bàn được chứ, ba cậu và cô giáo Tiếu nhất định là được ông trời tác hợp, vô cùng đẹp đôi.
Vì mỗi ngày Nãi Tích đều về nhà với cô giáo Tiếu nên cậu cảm thấy có hơi khó chịu, thật ra thì cậu rất muốn chơi chung với bọn Vương Tiểu Bàn sau giờ tan học~
Không được học cùng lớp với Vương Tiểu Nha và Lý Manh Manh khiến cho Nãi Tích cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng cũng may là vẫn còn có Trần Hi ở bên cạnh nên cũng không đến nỗi quá tệ. Nhưng, vì sao Vương Tiểu Bàn vẫn ngồi ở phía sau cậu vậy nhỉ?
Vấn đề này tạo ra sức ảnh hưởng rất lớn đến đời người ngắn ngủi của bạn nhỏ Nãi Tích, làm sao cậu lại có thể có một đoạn nghiệt duyên với Vương Tiểu Bàn được chứ? Mãi cho đến sau này, trong hôn lễ của Nãi Tích và Trần Hi, một trong số phụ rể là bạn học Vương Tiểu Bàn đẹp trai ngời ngời bước lên sân khấu, cậu vẫn không thể lí giải được sự nghi hoặc này.
Được rồi được rồi, nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ, mặc dù tên nhóc Vương Tiểu Bàn này hơi tham ăn một chút, lúc cười rộ lên thì có chút ngốc nghếch, nhưng mà nói tóm lại thì, tên nhóc này vẫn biết nói đạo lý. Lúc đầu khi ở nhà trẻ, hai người cũng coi như là bạn cùng chung hoạn nạn. Cho đến lúc người nào đó lên cấp 2, có mấy lần Vương Tiểu Bàn yêu đương suýt thất bại, không phải cuối cùng đều mặt dày đến nhờ cậu chỉ cách giữ lại sao?
Ôi chao, nói xa quá rồi, đây đều là những chuyện tốt đẹp sau này.
Hiện tại có chuyện tương đối quan trọng hơn, đó là chỉ cần học thêm hai năm nữa thôi thì bạn học Nãi Tích sẽ được toại nguyện: có thể cùng ngồi lên xe của trường học để về nhà như bọn Vương Tiểu Bàn. Vì sao á? Bởi vì cô giáo Tiếu nhà cậu đang mang thai đấy.
Mà anh Chu cũng có thể được coi là một người đàn ông tốt, mặc dù người lớn hai bên đều ép anh và cô nhanh chóng sinh ra một đứa bé để chơi với bọn nó, nhưng vợ yêu của tổng giám đốc Chu vẫn còn gánh nặng quản lý kinh doanh trên vai, cống hiến sức lực cho sự nghiệp XX của quốc gia. Cuối cùng, đến khi cô giáo Tiếu được hai mươi tám tuổi thì mới gieo mầm mống xuống.
Nãi Trà bé nhỏ đợi đến khi đủ chín tháng mới chịu ra khỏi bụng mẹ, vô cùng bé nhỏ. Ba nó và anh trai vừa thấy đã thương, cũng vì chuyện này mà đã tạo ra một thế hệ mới là nữ quyền*(người phụ nữ được coi trọng hơn, thiên vị hơn đàn ông, trọng nữ khinh nam) và em gái có quyền lực nhất nhà xuất hiện.
Về phần ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại, thì càng không cần phải nói tới nữa. Ngóng trông hai năm mới có một đứa cháu gái ngoan, sao họ có thể không cưng chiều được chứ? Niềm vui lớn nhất của Chu Nghị Vinh và Tiêu Kiến, đó chính là cho cháu gái cưỡi ngựa. Có cháu gái đáng yêu mềm mại ngồi trên cổ, lúc ra ngoài trên mặt mũi như có một tầng ánh sáng! Nó còn biết chơi cờ với mấy cụ già nữa, có cháu gái nhà ai có thể mềm mại đáng yêu như cháu gái nhà họ không???
Về phần bạn nhỏ Nãi Tích, không đúng, lúc này đã không thể gọi người bạn nhỏ nữa rồi, bởi vì cậu đã biết chơi tennis, nên đã nhanh chóng trở thành thần tượng mới trong giới tiểu học. Hoàng tử Chu Thiên Thần đã phát hiện ra mục tiêu mới của cuộc sống: bảo vệ em gái, làm tròn trách nhiệm của một người anh trai!
Cho nên, cậu bắt đầu luyện cả Taekwondo và Judo. . . . . .
Hot girl hả, anh trai nó chỉ vì nó thôi, đắng mấy cũng có thể ăn! Cậu vẫn còn nhớ rõ hình ảnh ba trịnh trọng giao em gái nhỏ cho mình: "Nãi Tích à, về sau em gái sẽ học chung trường với con, cho nên con phải bảo vệ em, nhất quyết đừng để cho người ta ăn hiếp em gái con."
Mắt cậu nhỏ Chu tỏa sáng rực rỡ chếch góc 45 độ. Nhớ lại năm đó, không phải Tiểu Hàm cũng có người anh trai là anh ở bên cạnh bảo vệ sao. Mặc dù về sau thân phận anh trai này có hơi thay đổi, nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến công lao to lớn của anh vào năm đó. Bây giờ vừa nhìn thấy dáng vẻ của Cao Thần khi nhìn thấy anh thì lập tức biết rồi.
Con trai nhà Cao Thần và Phương Hân lớn hơn Nãi Trà một tuổi, vẫn còn đang ở trường học, cho nên càng phải chú ý hơn. Ai biết được tên nhóc này có kế thừa đam mê bất lương của cha nó, là thích ngăn đón các cô bé đáng yêu ở trên đường rồi kéo mái tóc của các bé đó hay không?
Cho nên, con trai à, trời muốn giao trách nhiệm lớn lao cho người nào đó, thì trước tiên nhất định phải đắn đo suy nghĩ trong lòng, hoạt động gân cốt, bỏ đói bụng dạ, vì em gái, không nên khinh thường.~~~
Cô bé Nãi Trà đã sáu tuổi và sắp lên tiểu học rồi, nhưng bé lại cực kỳ thắc mắc, tại sao anh trai đã lên cấp hai rồi mà mỗi ngày vẫn phải tới lớp của bé? Rõ ràng mẹ đang ở trong trường học mà.
Còn nữa, vì sao mỗi lần anh trai tới đều trừng mắt với các nam sinh trong lớp bé vậy? Thật kỳ quái mà. Nhưng mà, sau khi mọi người biết Chu Thiên Thần học cấp hai là anh trai của bé, thì hình như mọi người đều rất thích trò chuyện với bé thì phải?
Tại sao vậy?
Không nghĩ ra. Tiểu Nãi Trà gãi gãi đầu, trong đôi mắt to toàn là nghi hoặc.
Bề ngoài của Nãi Trà rất giống mẹ, mỗi lần Chu Triển Nguyên nhìn thấy con gái, đều cảm giác giống như lại nhìn thấy Tiếu Hàm lúc còn bé vậy, cho nên việc yêu thương đứa con gái này chỉ có hơn chứ không kém, động một chút là ôm ôm hôn hôn, đến cả Tiếu Hàm cũng phải ghen.
Dỗ con gái ngủ xong, Chu Triển Nguyên mới trở về phòng. Nhưng, dường như tình huống có chút không đúng lắm thì phải? Làm sao mà người vẫn luôn thích đọc sách trước khi ngủ lại quay lưng ngủ sớm như vậy chứ?
"Sao vậy? Ở trường có quá nhiều việc phải làm sao?" Bây giờ cô vừa làm chủ nhiệm lớp, lại còn phải dạy thêm hai lớp học, quả thật sẽ khiến cô mệt mỏi.
". . . . . ." Người nằm trên giường vẫn không nói lời nào, mặc dù cô biết chuyện ghen với con gái rất mất mặt, nhưng mà kể từ sau khi cô sinh Nãi Trà thì anh chỉ biết lo cho Nãi Trà, không hề quan tâm tới cô. Mức chênh lệch giữa lòng sông và mặt biển quá lớn khiến cô khó mà tiếp thu được.
Chu Triển Nguyên khẽ cười một tiếng, ôm lấy cô từ phía sau, cũng đã hiểu tại sao cô lại tức giận như vậy rồi. Lại còn ghen với con gái của mình, thật đúng là không biết xấu hổ mà. Anh đã nói rồi, Nãi Trà là đứa con gái thứ hai của anh, người trước mắt này mới là con gái cả.
"Em tức giận à?" Anh khẽ cắn lỗ tai của cô, đã nhiều năm như vậy rồi mà cô vẫn còn sợ cái này.
Cô rụt đầu lại không thèm để ý tới anh.
Anh vẫn tiếp tục công việc của mình. Từ từ xoa nhẹ hông của cô, môi rơi xuống sau gáy, chậm rãi đi xuống phía dưới, nghe được tiếng hít thở dần trở nên dồn dập của cô, khóe môi Chu Triển Nguyên khẽ cong lên.
"Đứa ngốc." Lời nói của anh nhẹ nhàng vang bên tai cô, vừa nặng lại nhẹ nhàng: "Bởi vì Nãi Trà lớn lên giống nha đầu nào đó, cho nên anh mới thương nó như vậy đấy ~" Hai người cưới nhau nhiều năm như vậy rồi mà anh vẫn thích gọi cô là nha đầu như cũ, giống như lúc cô nũng nịu cũng thích giương mặt làm nũng gọi anh là anh Triển Nguyên.
Nghe lời tâm tình chân thực của anh, khóe miệng Tiếu Hàm khẽ mỉm cười ôm cổ anh, sao cô lại không biết được, chỉ là dạo này cô bị chuyện của con gái nhỏ làm phiền, nên mới muốn nghe anh nói lời tâm tình này một lần thôi.
"Ma ma~~~ Ba ba ~~ con muốn đi tiểu một chút ~~" Đang đến lúc quan trọng thì ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa của con gái.
Tất cả mọi thứ đều ngừng lại và im lặng, hai người cau mày chảy mồ hôi ròng ròng. Thật đúng là nghẹn chết người mà.
Đang muốn đứng dậy, Chu Triển Nguyên chợt nghe tiếng của con trai: "Nãi Trà ngoan này, anh trai dẫn em đi toilet nhé~~ ba ba và ma ma đang làm việc mà~~" Giọng anh trai của Nãi Trà lên tiếng.
"Ba ba và ma ma đang bận việc gì vậy anh hai?" Tiếng nói ngây thơ của cô bé lại vang lên lần nữa, nét mặt của Tiếu Hàm không khỏi mắc cỡ đỏ bừng.
"À, ba ba và ma ma đang vội vàng tạo ra em trai cho Nãi Trà đó~~" Nãi Tích đã lên cấp 2 trả lời như vậy đấy.
Tiếu Hàm âm thầm cắn răng, đã học môn sinh học thì ngon lắm sao! Nói gì vậy chứ? Còn nữa, không nên quên chính sách kế hoạch hóa gia đình của quốc gia, trong nhà đã có hai người con là các con rồi đấy!
Beta: NguyetNhi+ Trịnh Phương + hongheechan+Vệ Tuyết
Bạn nhỏ Nãi Tích đã sắp lên tiểu học, có lẽ cậu sẽ được phân đến lớp của người mẹ kế kia để học.
Thân là đứa bé nhà họ Chu, bạn nhỏ Nãi Tích đã sớm xác định được mục tiêu của mình, từ nhỏ đã được thừa hưởng toàn bộ sự ưu tú của ba ba. Nhưng mà, thân là con của giáo sư, lần đầu tiên Nãi Tích nghi ngờ động cơ mà cha cưới cô giáo Tiếu. Chẳng lẽ là vì lười phải tới đón cậu sau giờ tan học, cho nên ông ấy mới tìm cho cậu một người mẹ kế là giáo viên ở trường này sao?
Xùy xùy xùy, làm sao cậu có thể không biết suy nghĩ như Vương Tiểu Bàn được chứ, ba cậu và cô giáo Tiếu nhất định là được ông trời tác hợp, vô cùng đẹp đôi.
Vì mỗi ngày Nãi Tích đều về nhà với cô giáo Tiếu nên cậu cảm thấy có hơi khó chịu, thật ra thì cậu rất muốn chơi chung với bọn Vương Tiểu Bàn sau giờ tan học~
Không được học cùng lớp với Vương Tiểu Nha và Lý Manh Manh khiến cho Nãi Tích cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng cũng may là vẫn còn có Trần Hi ở bên cạnh nên cũng không đến nỗi quá tệ. Nhưng, vì sao Vương Tiểu Bàn vẫn ngồi ở phía sau cậu vậy nhỉ?
Vấn đề này tạo ra sức ảnh hưởng rất lớn đến đời người ngắn ngủi của bạn nhỏ Nãi Tích, làm sao cậu lại có thể có một đoạn nghiệt duyên với Vương Tiểu Bàn được chứ? Mãi cho đến sau này, trong hôn lễ của Nãi Tích và Trần Hi, một trong số phụ rể là bạn học Vương Tiểu Bàn đẹp trai ngời ngời bước lên sân khấu, cậu vẫn không thể lí giải được sự nghi hoặc này.
Được rồi được rồi, nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ, mặc dù tên nhóc Vương Tiểu Bàn này hơi tham ăn một chút, lúc cười rộ lên thì có chút ngốc nghếch, nhưng mà nói tóm lại thì, tên nhóc này vẫn biết nói đạo lý. Lúc đầu khi ở nhà trẻ, hai người cũng coi như là bạn cùng chung hoạn nạn. Cho đến lúc người nào đó lên cấp 2, có mấy lần Vương Tiểu Bàn yêu đương suýt thất bại, không phải cuối cùng đều mặt dày đến nhờ cậu chỉ cách giữ lại sao?
Ôi chao, nói xa quá rồi, đây đều là những chuyện tốt đẹp sau này.
Hiện tại có chuyện tương đối quan trọng hơn, đó là chỉ cần học thêm hai năm nữa thôi thì bạn học Nãi Tích sẽ được toại nguyện: có thể cùng ngồi lên xe của trường học để về nhà như bọn Vương Tiểu Bàn. Vì sao á? Bởi vì cô giáo Tiếu nhà cậu đang mang thai đấy.
Mà anh Chu cũng có thể được coi là một người đàn ông tốt, mặc dù người lớn hai bên đều ép anh và cô nhanh chóng sinh ra một đứa bé để chơi với bọn nó, nhưng vợ yêu của tổng giám đốc Chu vẫn còn gánh nặng quản lý kinh doanh trên vai, cống hiến sức lực cho sự nghiệp XX của quốc gia. Cuối cùng, đến khi cô giáo Tiếu được hai mươi tám tuổi thì mới gieo mầm mống xuống.
Nãi Trà bé nhỏ đợi đến khi đủ chín tháng mới chịu ra khỏi bụng mẹ, vô cùng bé nhỏ. Ba nó và anh trai vừa thấy đã thương, cũng vì chuyện này mà đã tạo ra một thế hệ mới là nữ quyền*(người phụ nữ được coi trọng hơn, thiên vị hơn đàn ông, trọng nữ khinh nam) và em gái có quyền lực nhất nhà xuất hiện.
Về phần ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại, thì càng không cần phải nói tới nữa. Ngóng trông hai năm mới có một đứa cháu gái ngoan, sao họ có thể không cưng chiều được chứ? Niềm vui lớn nhất của Chu Nghị Vinh và Tiêu Kiến, đó chính là cho cháu gái cưỡi ngựa. Có cháu gái đáng yêu mềm mại ngồi trên cổ, lúc ra ngoài trên mặt mũi như có một tầng ánh sáng! Nó còn biết chơi cờ với mấy cụ già nữa, có cháu gái nhà ai có thể mềm mại đáng yêu như cháu gái nhà họ không???
Về phần bạn nhỏ Nãi Tích, không đúng, lúc này đã không thể gọi người bạn nhỏ nữa rồi, bởi vì cậu đã biết chơi tennis, nên đã nhanh chóng trở thành thần tượng mới trong giới tiểu học. Hoàng tử Chu Thiên Thần đã phát hiện ra mục tiêu mới của cuộc sống: bảo vệ em gái, làm tròn trách nhiệm của một người anh trai!
Cho nên, cậu bắt đầu luyện cả Taekwondo và Judo. . . . . .
Hot girl hả, anh trai nó chỉ vì nó thôi, đắng mấy cũng có thể ăn! Cậu vẫn còn nhớ rõ hình ảnh ba trịnh trọng giao em gái nhỏ cho mình: "Nãi Tích à, về sau em gái sẽ học chung trường với con, cho nên con phải bảo vệ em, nhất quyết đừng để cho người ta ăn hiếp em gái con."
Mắt cậu nhỏ Chu tỏa sáng rực rỡ chếch góc 45 độ. Nhớ lại năm đó, không phải Tiểu Hàm cũng có người anh trai là anh ở bên cạnh bảo vệ sao. Mặc dù về sau thân phận anh trai này có hơi thay đổi, nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến công lao to lớn của anh vào năm đó. Bây giờ vừa nhìn thấy dáng vẻ của Cao Thần khi nhìn thấy anh thì lập tức biết rồi.
Con trai nhà Cao Thần và Phương Hân lớn hơn Nãi Trà một tuổi, vẫn còn đang ở trường học, cho nên càng phải chú ý hơn. Ai biết được tên nhóc này có kế thừa đam mê bất lương của cha nó, là thích ngăn đón các cô bé đáng yêu ở trên đường rồi kéo mái tóc của các bé đó hay không?
Cho nên, con trai à, trời muốn giao trách nhiệm lớn lao cho người nào đó, thì trước tiên nhất định phải đắn đo suy nghĩ trong lòng, hoạt động gân cốt, bỏ đói bụng dạ, vì em gái, không nên khinh thường.~~~
Cô bé Nãi Trà đã sáu tuổi và sắp lên tiểu học rồi, nhưng bé lại cực kỳ thắc mắc, tại sao anh trai đã lên cấp hai rồi mà mỗi ngày vẫn phải tới lớp của bé? Rõ ràng mẹ đang ở trong trường học mà.
Còn nữa, vì sao mỗi lần anh trai tới đều trừng mắt với các nam sinh trong lớp bé vậy? Thật kỳ quái mà. Nhưng mà, sau khi mọi người biết Chu Thiên Thần học cấp hai là anh trai của bé, thì hình như mọi người đều rất thích trò chuyện với bé thì phải?
Tại sao vậy?
Không nghĩ ra. Tiểu Nãi Trà gãi gãi đầu, trong đôi mắt to toàn là nghi hoặc.
Bề ngoài của Nãi Trà rất giống mẹ, mỗi lần Chu Triển Nguyên nhìn thấy con gái, đều cảm giác giống như lại nhìn thấy Tiếu Hàm lúc còn bé vậy, cho nên việc yêu thương đứa con gái này chỉ có hơn chứ không kém, động một chút là ôm ôm hôn hôn, đến cả Tiếu Hàm cũng phải ghen.
Dỗ con gái ngủ xong, Chu Triển Nguyên mới trở về phòng. Nhưng, dường như tình huống có chút không đúng lắm thì phải? Làm sao mà người vẫn luôn thích đọc sách trước khi ngủ lại quay lưng ngủ sớm như vậy chứ?
"Sao vậy? Ở trường có quá nhiều việc phải làm sao?" Bây giờ cô vừa làm chủ nhiệm lớp, lại còn phải dạy thêm hai lớp học, quả thật sẽ khiến cô mệt mỏi.
". . . . . ." Người nằm trên giường vẫn không nói lời nào, mặc dù cô biết chuyện ghen với con gái rất mất mặt, nhưng mà kể từ sau khi cô sinh Nãi Trà thì anh chỉ biết lo cho Nãi Trà, không hề quan tâm tới cô. Mức chênh lệch giữa lòng sông và mặt biển quá lớn khiến cô khó mà tiếp thu được.
Chu Triển Nguyên khẽ cười một tiếng, ôm lấy cô từ phía sau, cũng đã hiểu tại sao cô lại tức giận như vậy rồi. Lại còn ghen với con gái của mình, thật đúng là không biết xấu hổ mà. Anh đã nói rồi, Nãi Trà là đứa con gái thứ hai của anh, người trước mắt này mới là con gái cả.
"Em tức giận à?" Anh khẽ cắn lỗ tai của cô, đã nhiều năm như vậy rồi mà cô vẫn còn sợ cái này.
Cô rụt đầu lại không thèm để ý tới anh.
Anh vẫn tiếp tục công việc của mình. Từ từ xoa nhẹ hông của cô, môi rơi xuống sau gáy, chậm rãi đi xuống phía dưới, nghe được tiếng hít thở dần trở nên dồn dập của cô, khóe môi Chu Triển Nguyên khẽ cong lên.
"Đứa ngốc." Lời nói của anh nhẹ nhàng vang bên tai cô, vừa nặng lại nhẹ nhàng: "Bởi vì Nãi Trà lớn lên giống nha đầu nào đó, cho nên anh mới thương nó như vậy đấy ~" Hai người cưới nhau nhiều năm như vậy rồi mà anh vẫn thích gọi cô là nha đầu như cũ, giống như lúc cô nũng nịu cũng thích giương mặt làm nũng gọi anh là anh Triển Nguyên.
Nghe lời tâm tình chân thực của anh, khóe miệng Tiếu Hàm khẽ mỉm cười ôm cổ anh, sao cô lại không biết được, chỉ là dạo này cô bị chuyện của con gái nhỏ làm phiền, nên mới muốn nghe anh nói lời tâm tình này một lần thôi.
"Ma ma~~~ Ba ba ~~ con muốn đi tiểu một chút ~~" Đang đến lúc quan trọng thì ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa của con gái.
Tất cả mọi thứ đều ngừng lại và im lặng, hai người cau mày chảy mồ hôi ròng ròng. Thật đúng là nghẹn chết người mà.
Đang muốn đứng dậy, Chu Triển Nguyên chợt nghe tiếng của con trai: "Nãi Trà ngoan này, anh trai dẫn em đi toilet nhé~~ ba ba và ma ma đang làm việc mà~~" Giọng anh trai của Nãi Trà lên tiếng.
"Ba ba và ma ma đang bận việc gì vậy anh hai?" Tiếng nói ngây thơ của cô bé lại vang lên lần nữa, nét mặt của Tiếu Hàm không khỏi mắc cỡ đỏ bừng.
"À, ba ba và ma ma đang vội vàng tạo ra em trai cho Nãi Trà đó~~" Nãi Tích đã lên cấp 2 trả lời như vậy đấy.
Tiếu Hàm âm thầm cắn răng, đã học môn sinh học thì ngon lắm sao! Nói gì vậy chứ? Còn nữa, không nên quên chính sách kế hoạch hóa gia đình của quốc gia, trong nhà đã có hai người con là các con rồi đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.