Không Bì Kịp Hoàng Thúc Mỹ Mạo

Chương 6: Cuộc Hôn Sự Xuất Sắc Ngoạn Mục

Bạch Lộ Thành Song

22/07/2021

Editor: Lục Thất Tiểu Muội.

***

Sắc mặt trầm xuống, Thẩm Cố Uyên nhanh chóng ngồi xuống, duỗi tay kề sát vào mạch đập của nàng, rủa thầm một tiếng, vội vàng nâng nửa người nàng dậy, nhét thêm hai viên thuốc xuống, ngón trỏ ấn chặt vào huyệt đại chùy(*) sau gáy nàng, đầu ngón tay dùng lực.

Sợ là bây giờ, thật sự phải cướp người cùng với lão Diêm Vương mới được rồi.

Trì Ngư cảm thấy giấc ngủ này rất lâu, đầu đau muốn nứt ra, cổ họng khô rát vô cùng. Bên ngoài phòng rất ồn, tiếng chiêng trống dây pháo cùng nhau vang lên, khiến nàng không thể không mở mắt ra.

Trời bên ngoài vậy mà vẫn tối đen, ánh sáng từ giá nến lờ mờ, cả căn phòng chỉ còn một mình nàng.

Gắng gượng chống người dậy, Trì Ngư day day đầu, trong lúc lơ mơ cảm thấy bản thân như vừa mới quay về từ quỷ môn quan, thân thể cứng đờ giống như không còn là của bản thân nữa, hoạt động chân tay một lúc lâu mới có lại cảm giác.

"Sư phụ?"

Cửa phòng theo tiếng gọi mà mở ra, Thẩm Cố Uyên đứng ở cửa, nhàn nhạt nói: "Tỉnh rồi à? Thay y phục sửa soạn chút đi, ra ngoài xem náo nhiệt."

Náo nhiệt? Trì Ngư vội vàng mặc chiếc váy dài đặt bên gối của nàng vào, tùy ý búi tóc lên, vừa cài trâm vừa đi về phía hắn: "Náo nhiệt gì cơ?"

"Bi Mẫn vương gia đại hôn, lấy thiên kim thừa tướng làm thiếp." Thẩm Cố Uyên nâng cằm: "Kiệu cũng sắp đến cửa rồi."

Con ngươi co rút lại, Trì Ngư kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn hắn.

"Đừng làm vẻ mặt này, ngươi sớm nên biết sẽ có một ngày như thế này." Thẩm Cố Uyên giễu cợt nói: "Thẩm Khí Hoài thiêu chết ngươi, không phải chính là vì cuộc hôn sự này sao?"

Lồng ngực lặng xuống, Trì Ngư buông mắt cười khổ: "Ta biết sẽ có một ngày như thế này, chỉ là không ngờ lại đến nhanh như vậy. Hôm qua vẫn còn trông giữ linh cữu, hôm nay đã thành thân, cũng không sợ mang tai mang tiếng sao."

"Ngươi ngủ ngốc luôn rồi à." Thẩm Cố Uyên liếc mắt: "Đầu thất(*) của ngươi đã qua rồi."

(*) Đầu thất: Làm tuần, cúng tuần cho người chết, cứ bảy ngày cúng một lần, cho đến 49 ngày.

Cái gì?

Hít vào một ngụm khí lạnh, Trì Ngư không dám tin mà hỏi: "Ta đã ngủ bao lâu rồi?"

"Bảy ngày." Thẩm Cố Uyên nhướn mày: "Nói cách khác, là hôn mê bảy ngày, sốt cao không lùi, làm thế nào cũng không chịu tỉnh. Nếu không phải có linh dược của ta, bây giờ ngươi nên phải bay giữa không trung nhìn cuộc hôn sự này rồi."

Chẳng trách cơ thể không giống như của chính nàng nữa, Trì Ngư tức giận giậm chân: "Vậy mà ta lại lãng phí nhiều thời gian như vậy để bị ốm!"

"Ngươi trọng thương chưa lành, tâm bệnh khó giải, thân thể của ngươi bây giờ không được như trước kia nữa, vô cùng suy nhược. Nếu còn làm xằng bậy thêm, không chắc sẽ hôn mê bảy ngày đâu." Thẩm Cố Uyên ghét bỏ nói: "Không thể hiền lành một chút à?"

"Ta phải hiền lành thế nào?" Trì Ngư nhíu mày chỉ ra bên ngoài: "Bọn họ muốn hại chết ta, còn muốn cứ như vậy mà thành thân, nằm mơ đi! Ta nhất định phải vạch trần bộ mặt người dạ thú của đôi cẩu nam nữ này trước mặt tất cả mọi người!"

"Sau đó bị Bi Mẫn vương gia quyền thế ngập trời bắt lấy, chết không có chỗ chôn sao?" Thẩm Cố Uyên cười lạnh ra tiếng: "Ngươi đi đi, ta không cản ngươi."

Hơi cứng đờ lại, Trì Ngư trút ra một hơi: "Vậy ta có thể làm thế nào?"

"Đi theo ta, là chuyện duy nhất ngươi có thể làm." Xoay người phất tay áo, áo bào đỏ tung bay, Thẩm Cố Uyên nhàn nhạt nói: "Đây hẳn là một cuộc hôn sự náo nhiệt."

Hắn đổi sang một bộ y phục khác, vẫn là màu đỏ tươi như cũ, trên vạt áo và thắt lưng lại được trang trí thêm ngọc phỉ thúy màu sắc thượng thừa, đầu tóc trắng cũng được cột ở trong kim quan, ngọn tóc bay bay ở sau lưng, mất đi hai phần tiên khí, nhiều thêm vài phần cảm giác hồng trần cao quý. Có lẽ là thật sự nghiêm túc muốn tham gia hôn lễ này.



Trong lòng Trì Ngư bực bội, nhưng cũng không còn cách khác, thành thật quay về bàn trang điểm cẩn thận một phen, đeo một bộ trang sức phỉ thúy, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh theo sát hắn.

Tuy rằng trong vương phủ vừa trải qua tang sự, nhưng trận đại lễ thành thân này, Thẩm Khí Hoài đúng là hao phí công phu, làm hết sức xa hoa, ba dặm đất ngoài phủ đều đầy chật hồng trang, bên trong phủ lại càng không cần nói, trước mắt toàn là ngọc thạch sắc hỉ, phong phú, thể hiện rõ niềm yêu thích của hắn đối với tân vương phi.

Trì Ngư mặt không cảm xúc nhìn xem, đứng trong đám khách khứa, đợi tân nương tử đến.

"Vương gia đối với Dư Thị thật đúng là một mảng tình thâm, nghe nói sính lễ giá trị vạn kim, lão thừa tướng vui mừng hết sức rồi."

"Không phải à? Thiên kim Dư gia mỹ mạo như hoa, tính nết dịu dàng, đích thực là lương duyên. Chỉ là... Vương phủ này vừa trải qua tang sự, có hỉ sự ngay lập tức, nhìn thế nào cũng cảm thấy không ổn."

"Có gì mà không ổn? Người chết kia là một cô nhi, không thân phận không địa vị, Dư Thị này chính là thiên kim thừa tướng, ai có thể nói vương gia làm không đúng chứ? Ngươi xem, tứ đại thân vương tới hết rồi, cũng không ai nói gì cả."

Thẩm Khí Hoài đại sự sắp thành, cưới Dư Ấu Vi vốn là chuyện dệt hoa trên gấm, không cần phải sốt ruột, không ngờ giữa đường gặp phải một Thẩm Cố Uyên, sinh ra sự uy hiếp đối với hắn, hắn mới lòng như lửa đốt đi thành thân, làm thế lực của bản thân càng thêm kiên cố. Những chuyện này Trì Ngư sáng tỏ, tứ đại thân vương lại càng sáng tỏ.

"Cố Uyên à." Hiếu Thân Vương kéo hắn vào một góc, nhỏ giọng nói: "Ngươi là huyết mạch ruột thịt của hoàng tộc ta, tuổi tác cũng thích hợp, nên phải giúp bệ hạ xử lí chính vụ rồi."

Thẩm Cố Uyên gật đầu: "Ta đã sớm đoán được việc này, có điều thời cơ không thích hợp, Bi Mẫn vương gia cũng sẽ không buông quyền, đợi đến lúc thu hoạch vụ thu đi."

Hiếu Thân Vương tán thành nói: "Thu hoạch vụ thu chính là thời gian bận nhất của một năm, đích thực là cần người trợ giúp, ngươi là một đứa nhỏ thông minh."

"Quá khen." Thẩm Cố Uyên gật đầu, khóe mắt thoáng liếc nhìn Ninh Trì Ngư ở trong đám người, trông thấy đôi mắt tràn đầy oán hận kia của nàng, hắn hơi mím môi lại.

"Tân nương tử đến rồi!" Có đứa nhỏ líu ríu hô lên, tất cả mọi người đều dồn dập đi về phí cổng vương phủ.

Trì Ngư đứng im tại chỗ không nhúc nhích, bị người khác đụng đến nghiêng trái nghiêng phải, lúc chân sắp đứng không vững nữa, sau lưng đột nhiên tựa vào một lồng ngực rắn chắc.

"Không đi xem náo nhiệt sao?" Giọng nói của Thẩm Cố Uyên vang tới từ sau lưng nàng.

Trì Ngư cười khổ, ngẩng đầu che mắt lại: "Không đi đâu, không có gì hay hết."

"Nhất định sẽ có cái hay." Đưa tay túm lấy cổ tay của nàng, Thẩm Cố Uyên kéo nàng đi: "Không đi sẽ hối hận đấy."

Trì Ngư bất đắc dĩ, vẫn là đi theo hắn, nhìn đồng tâm kết xung quanh phủ viện, lòng đau đớn kịch liệt.

Nàng cũng đã từng mơ thấy cảnh tượng như thế này rồi, trời đất tràn đầy sắc hỉ, nàng mặc một thân giá y, lòng dào dạt vui mừng đợi Thẩm Khí Hoài tới cưới nàng.

Nhưng mà bây giờ, Thẩm Khí Hoài muốn lấy là Dư Ấu Vi. Hắn bế nàng ta tiến vào cổng lớn của Bi Mẫn vương phủ này, gọi nàng ta một tiếng "Phu nhân".

Đa tình ứng với cười nhạo nàng, si tâm vọng tưởng...

Có rất nhiều người ở cổng, hiếm thấy chính là, vậy mà lại không có ai tới chen với Thẩm Cố Uyên, Trì Ngư đứng bên cạnh hắn cũng được thoải mái vài phần, không tình nguyện mà nhìn về phía đội nghênh thân dài dằng dặc kia.

Thẩm Khí Hoài ngồi trên lưng ngựa, cười đến nỗi mặt đầy xuân sắc, phía sau là kiệu hoa nạm vàng trĩu bạc tám người khiêng, vô cùng hoa lệ.

"Chúc mừng chúc mừng nhé." Tiếng chúc mừng nổi lên bốn phía, Thẩm Khí Hoài mỉm cười chắp tay đáp lễ, đến cổng phủ liền xoay người xuống ngựa, quay đầu định đi bế tân nương tử của mình.

Trì Ngư không muốn nhìn lắm, đang muốn cúi đầu xuống, lại nghe thấy bầu trời vô duyên vô cớ lại có một tiếng sấm vang.

"Ầm..."

Tiếng sấm này thật sự quá lớn, khiến kiệu phu bị dọa đến chân mềm nhũn, nhao nhao ngã xuống đất. Chiếc kiệu đang được nâng cao nháy mắt đã đập xuống mặt đất, truyền ra một tiếng thét chói tai của nữ tử.

"Các ngươi làm gì đấy!" Thẩm Khí Hoài vội vàng tiến lên vén rèm kiệu ra, liền nhìn thấy Dư Ấu Vi ngã đến rơi khăn voan, mũ phượng cũng nghiêng đi, vẻ mặt hết sức đau đớn.



"Tay bị thương rồi sao?" Đau lòng nhìn nàng, Thẩm Khí Hoài nói: "Vốn bệnh chưa khỏi hẳn, đợi lát nữa tranh thủ để đại phu xem thử."

"Thiếp không sao." Dư Ấu Vi miễn cưỡng đỡ lấy mũ phượng: "Bái đường trước quan trọng hơn, không cần lo lắng cho thiếp."

Trong mắt Thẩm Khí Hoài tràn đầy thương xót, duỗi tay muốn bế nàng ta ra ngoài, trên trời đột nhiên lại đánh xuống một tia chớp, bổ ngay chính giữa đỉnh kiệu, nháy mắt bốc cháy lửa lớn.

"Cháy rồi!" Khách khứa vây xem nhao nhao sợ hãi hô lên, Trì Ngư cũng trợn tròn mắt, nhìn cái kiệu dùng tốc độ không thể tưởng tượng nổi bốc cháy kia, ngay cả xiêm y của Thẩm Khí Hoài cũng bị cháy.

"Chữa cháy! Chữa cháy!" Gia nô xung quanh phản ứng cực nhanh, lập tức chạy đu tìm nước.

Thẩm Khí Hoài đưa tay kéo ngoại bào bị cháy của mình ra, tiện thể một tay kéo Dư Ấu Vi ra khỏi kiệu.

"A..." Dư Ấu Vi sợ hãi thét chói tai: "Trên người thiếp, trên người thiếp!"

Hỉ bào loan phượng hòa minh(*) cháy thật sự rất mạnh mẽ, cho dù Thẩm Khí Hoài có kéo áo ngoài giúp nàng rồi, váy bên trong cũng lập tức bốc cháy. Giếng nước cách rất xa, đợi gia nô đến sợ là không kịp nữa rồi, Dư Ấu Vi ngã xuống đất lăn lộn, vừa khóc vừa hô: "Khí Hoài cứu thiếp!"

(*) Long phượng hòa minh 鸾凤和鸣: Nghĩa đen là chim loan, chim phượng cùng hót. Nghĩa bóng là Nói vợ chồng đoàn kết, thương yêu nhau. Trước đây thường dùng câu này để chúc vợ chồng mới cưới.

Thẩm Khí Hoài có thể có cách gì, bản lĩnh cao hơn đi chăng nữa thì cũng không thể chữa cháy, chỉ có thể đưa tay cấp tốc muốn cởi chiếc váy đang bốc cháy của nàng ra.

"Không... Không được!" Dư Ấu Vi che váy lắc đầu lia lịa.

Thẩm Khí Hoài giận dữ nói: "Đã là lúc nào rồi nàng còn quan tâm nhiều như thế? Lửa sắp cháy vào người rồi, buông tay!"

"Không..." Dư Ấu Vi cực kì đau khổ, liều chết túm váy, nhưng không thể kéo lại Thẩm Khí Hoài.

Váy cưới đỏ thẫm thêu phượng bị kéo ra, mọi người đều cho rằng bên trong nhiều nhất cũng chỉ có trong, nhếch nhác một chút, nhưng cũng không đến mức xấu hổ.

Nhưng ai biết được, Dư Ấu Vi vì đêm động phòng hoa chúc hôm nay, bên trong giá y mặc chính là một lớp lụa mỏng đỏ, quần trong cũng không mặc, chỉ có một cái yếm. Vừa kéo váy ra, toàn bộ thân thể liền lộ ra dưới ánh mắt của mọi người.

Lụa đỏ quyến rũ, quấn lấy đùi ngọc không mảnh vải che đậy, cái yếm yêu kiều, ôm lấy thỏ ngọc run run rẩy rẩy, thật sự là xuân sắc vô biên.

Cổng vương phủ, nhất thời tịch mịch như chết.

Dư Ấu Vi nức nở ra tiếng, ôm thân thể che mặt khóc. Thẩm Khí Hoài ngẩn người, sắc mặt vô cùng khó coi cởi hỉ bào của mình ra đắp lên cho nàng ta.

Bầu không khí gượng gạo, mọi người đều không biết nên nói gì cho phải, ngược lại có người không nhịn được cười ra tiếng.

Tiếng cười này khiến Thẩm Khí Hoài lúng túng cực điểm, nhìn Dư Ấu Vi trên mặt đất, lại nhìn nhìn cái kiệu và hỉ phục vẫn còn đang cháy ở bên kia, hắn nghiến răng nói: "Hôm nay giờ không lành, hôn sự ngày khác làm tiếp, các vị giải tán trước đi."

Lễ nghi rước dâu đang yên đang lành vậy mà lại biến thành thế này, người vây xem có thở dài, cũng có người vui sướng khi người khác gặp họa.

"Nghe nói người vương gia muốn lấy trước kia chính là bị thiêu chết, lửa này từ trên trời giáng xuống, sợ không phải là báo ứng nhỉ?"

"Nếu không phải là tận mắt chứng kiến, ta cũng không dám tin, đúng thật là cứ như vậy mà bốc cháy, ngươi nói có cổ quái(*) không?"

(*) Gốc: Tà hồ 邪乎 – Chỉ sự việc ly kì cổ quái.

Trì Ngư cũng cảm thấy kì quái, nghĩ tới nghĩ lui, không nhịn được nhìn về phía Thẩm Cố Uyên ở bên cạnh.

Hắn đứng thẳng tắp, một thân hồng y không loạn chút nào, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên. Chỉ là trong cặp mắt xinh đẹp kia, nhìn thế nào cũng thấy mang theo sự châm chọc, khóe miệng cười nhẹ, càng thêm ý vị thâm trường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Không Bì Kịp Hoàng Thúc Mỹ Mạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook