Chương 5
Bán Tiệt Bạch Thái
24/10/2022
Editor: Mễ
Một hơi uống cạn, Đồng Kỳ liếm đi chất lỏng còn sót lại ở khóe môi, Liêu Thành Xuyên nhíu mày nhưng miệng lại nở nụ cười: “ Cám ơn Đồng tiểu thư đã sắp xếp buổi tiệc hôm nay, tôi rất hài lòng. ”
Đồng Kỳ đặt ly rượu xuống, nói: “ Nói đến việc sắp xếp buổi tiệc ngày hôm nay thì Liêu Tổng nên cám ơn giám đốc Hà, từ trưa cô ấy đã đến để theo dõi quá trình. ”
Liêu Thành Xuyên cười khẽ: “ Giám đốc Hà là bạn cũ của công ty Tín Lập. ”
Nghe vậy, Hà Lương Nguyệt đứng ở bên cạnh anh liền đỏ mặt, trong lòng không nén nổi vui mừng.
Đồng Kỳ cười, nói với Trương Hoài Viễn đang ở bên cạnh mình: “ Tớ quay về nghỉ ngơi đây. ”
Trương Hoài Viễn gật đầu: “ Tớ đưa cậu đi. ”
“ Được. ”
Trương Hoài Viễn vừa cười vừa chạm ly với Liêu Thành Xuyên: “ Đợi tôi quay lại sẽ uống cùng với anh vài ly. ”
“ Được thôi. ”
Liêu Thành Xuyên thờ ơ, không chút để ý lắc lắc ly rượu, đôi mắt khẽ buông xuống, không biết đang nghĩ gì.
Đồng Kỳ cũng đi đến chào hỏi với Hà Lương Nguyệt, sau đó xoay người đi ra khỏi hội trường. Vốn dĩ cô ấy là quản lý ở đây, đi đến kính rượu khách khứa một chút cũng là việc nên làm.
Sau khi Trương Hoài Viễn đưa cô đưa cô ra khỏi hội trường, anh còn muốn đưa cô đến văn phòng.
Đồng Kỳ ngăn anh lại, nói: “ Cậu đi vào đi. ”
“ Tớ đưa cậu lên. ”
“ Không cần. ”
Cuối cùng dưới sự kiên trì từ chối của Đồng Kỳ, Trương Hoài Viễn chỉ đưa cô đi đến cửa thang máy. Trước khi cửa thang máy đóng lại, anh ta đưa tay chặn lại, nói với cô: “ Cho tớ một cơ hội đi. ”
Đồng Kỳ vừa cầm di động vừa cười với anh ta, đưa tay đẩy Trương Hoài Viễn ra ngoài: “ Tạm biệt cậu. ”
Cánh cửa từ từ đóng lại.
Đi thẳng lên lầu, hôm nay tinh thần cô rất căng thẳng, cảm giác mệt mỏi từ lâu, cô có thể chịu đựng đến giờ tất cả đều dựa vào ý chí, nhưng cho đến lúc này cô cũng không thể đi ngay được.
Buổi tiệc dứoi lầu vẫn còn đang diễn ra, cô phải đợi đến khi nó kết thúc thì mới được tan ca trở về.
Trong văn phòng, Đồng Kỳ ngồi trên ghế, ánh mắt cô càng ngày càng mơ màng, mí mắt từng chút, từng chút một rũ xuống, sau đó cô tựa lưng vào ghế, thần trí mơ hồ, bay đi rất xa.
Một tiếng chuông chói tai vang lên, Đồng Kỳ ngay lập tức mở mắt, không quan tâm đầu óc đã tỉnh táo chưa, cứ vậy mà bắt điện thoại.
Đầu dây bên kia, là trưởng ca gọi điện thoại đến: “ Giám đốc, bây giờ cô đang ở trên lầu ạ? ”
Đồng Kỳ xoa cổ, ừ một tiếng: “ Mấy giờ rồi? ”
“ Mười hay giờ ạ. ”
“ Khách về hết chưa? ” – Thòi gian của buổi tiệc là từ sáu giờ ba mười đến chín giờ ba mươi tối.
“ Đã về hết rồi ạ, bọn tôi cũng dọn dẹp xong luôn rồi. Tôi đang định về nhà. ”
“ Ừ, mọi người tan ca đi nhé. ”
Cúp điện thoại, Đồng Kỳ xoa xoa cổ, cả người ngã ra sau, tựa vào lưng ghế, ngây ngốc một hồi, cô lấy bao thuốc đang đặt trên bàn lên, châm lửa.
Đặt trên môi hút hai hơi, ngón tay tinh tế mảnh khảnh nhẹ nhàng gảy tàn thuốc, cho đến khi điếu thuốc cháy còn một nửa cô mới cắn đầu thuốc, dọn dẹp mọi thứ, đi xuống lầu.
Đồng Kỳ đi đến dặn dò quầy lễ tân rồi đi lấy xe.
Xe đậu ở đó hai ngày không chạy, từng luồng khí nóng bốc lên, cô đứng tựa ở sườn xe, đợi cho nửa điếu thuốc cháy hết cô mới lên xe.
Xe chạy dọc theo đường lớn.
Cô sống một mình, càng về nửa đêm căn nhà càng yên tĩnh.
Cô thay giày, mở tivi, làm cho phòng khách cũng coi như là có âm thanh cô mới đi rửa mặt, từ trong nước ngẩng lên, dưới bọng mắt thật sự đã có hai quầng thâm nho nhỏ.
Đưa mặt sát vào gương để xem kỹ, Đồng Kỳ thì thầm như đang than thở: “ Aiz, già thật rồi. ”
Già rồi thì phải làm sao đây? Già rồi thì tìm người bầu bạn.
Từ trong phòng tắm đi ra, Đồng Kỳ ngồi trên sofa, sấy tóc, cô nghĩ thầm: Có nên tìm người để yêu đương không nhỉ?
Nghĩ đến đây trong đầu cô đột nhiên hiện lên gương mặt nghiêm nghị lạnh lùng của Liêu Thành Xuyên.
Thời gian như quay lại năm mười bảy tuổi kia, cô học lớp 10, anh học lớp 12, rất nhanh sau đó anh được cử đi đến trường đại học tốt nhất thành phố B, khi Đồng Kỳ nghe được tin này, thoáng cái ngồi thẳng dậy, nửa gương mặt còn có mấy vết hằn do nằm lên tay lâu gây ra, cô quay đầu hỏi Vu Hân: “ Cậu nói lại lần nữa đi. ”
Vu Hân nhìn những vết hằn ở một bên mặt đó của Đồng Kỳ, cật lực nhịn cười: “ Ừ, nam thần của cậu không cần tốt nghiêp, bây giờ được tuyển thẳng lên, có thể cũng không cần thi đại học —— ”
“ Đ** —— “
Vu Hân che miệng cô lại: “ Hoa khôi lớp học à, cậu đừng có đ** này đ** kia. “
Rất nhiều người đang nhìn sang đây.
Các bạn cùng lớp đều cười trộm cô, có nam sinh còn muốn trêu cô: “ Đồng Kỳ, cậu muốn đ** ai đấy? ”
Đồng Kỳ trừng mắt với bọn họ, kéo Vu Hân đi ra ngoài lớp học, sau khi hỏi đông hỏi tây một hồi, Đồng Kỳ mất tinh thần, ngẩn người.
Bàn tay cô căng thẳng nắm lấy lang cang, “ Đại học B, làm sao tớ thi đậu được, tớ chỉ có thể thi vào trường gần với đại học B mà thôi.”
Vu Hân không dám tin, ngạc nhiên hỏi cô: “ Cậu nói cái gì? Cậu muốn đi thành phố B với anh ta? Nơi đó cách chỗ chúng ta rất xa, không được, tớ không để cậu đi. ”
Ánh mắt mờ mịt không có tiêu điểm dần dần quay về, cô nhìn Vu Hân: “ Nếu có được tình yêu, có đi xa mấy cũng đâu có sao? ”
Vu Hân: “ —— Cái này, cũng có lý.”
Đồng Kỳ cười: “ Vậy là được rồi. Tớ sẽ tỏ tình, nếu thành công thì tớ sẽ đi thành phố B với anh ấy. ”
Vu Hân ngơ ngác: “ Hả? “
Con mẹ nó, cậu có phải điên rồi không vậy.
* * *
Đúng là điên thật mà. Đồng Kỳ lấy lại tinh thần, phát hiện cánh tay nổi lên môt mảng hơi đỏ, cô vò vò tóc, tóc khô được mọt nửa, Đồng Kỳ tắt máy sấy, đứng dậy tắt tivi, đi ngủ.
Đã một giờ rưỡi sáng, lại thức đêm.
Người con gái hai mưới tám tuổi không nén nổi đau thương.
Ba ngày trôi qua, Đồng Kỳ vừa vặn có hai ngày nghỉ, cô hẹn Đồng Mạn cùng đi xem nhà, Đồng Mạn đeo kính râm màu đen, cằn nhằn: “ Cậu mua cùng một khu với Vu Hân không phải được rồi sao, có cần phải đi xa như vậy không chứ. ”
Đồng Kỳ nhìn tòa nhà trước mắt, nói: “ Tớ không muốn ăn cơm chó. ”
Đồng Mạn cười khanh khách, nhìn đến phần gáy của Đồng Kỳ, đi lên, choàng vai cô: “ Thật sự là Liêu Thành Xuyên đã gặp cậu rồi nhưng không có phản ứng gì sai? Anh ta không nhận ra cậu? ”
“ Ừ, anh ấy không chỉ không nhận ra tớ, còn nói… tớ không phải kiểu người anh ấy thích. ”
“ Vậy anh ta thích kiểu người thế nào? ”
“ Như Tử Đồng. ”
“ Con —— ”
Đồng Mạn không nói thêm câu nào.
Cô ấy cảm thấy trước mắt Đồng Kỳ thật sự không còn hy vọng gì.
Nhưng Đồng Kỳ lại rất thoải mái, cho dù cô bị từ chối, khóc cũng khóc rồi, làm loạn cũng làm rồi, khó chịu cũng đã trải qua rồi. Sau khi lên đại học, mỗi ngày vẫn sôi nổi, phong phú như thường.
Còn có khoảng thời gian yêu đương bốn năm kia không thành, nguyên nhân cuối cùng là vì Đồng Kỳ không muốn kết hôn.
Mà người bạn trai thứ hai của Đồng Kỳ, dưới mí mắt của mấy người bọn cô, kết giao chủ yếu là vì tình dục.
Không sai, chính là vì thân hình kia, thật sự là một đại soái ca đó.
Sau đó chia tay, nguyên nhân cũng là vì Đồng Kỳ không chịu kết hôn.
Càng nói về sau, ít nhiều gì cũng từng nói chuyện yêu đương, dạo chơi chốn nhân gian, từ trước đến nay chưa từng thay đổi ý định.
Không chịu kết hôn, không muốn kết hôn, mấy năm trước còn nói vẫn còn sớm, cho đến bây giờ đã hai mươi tám tuổi, cô ấy vẫn còn chưa có ý định kết hôn, cái gì cần nói cũng nói với cô ấy nhiều lần rồi.
Đồng Kỳ cầm điện thoại quay cho mẹ mình xem kết cấu của căn nhà.
Ở bên kia, Tiêu Ngọc Mai xem một hồi rồi trả lời cô: “ Trông cũng không tệ, con đừng mua to quá, mẹ với ba con sẽ không ở lâu đâu. ”
Đồng Kỳ cười: “ Mua là để cho ba mẹ muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu. “
“ Hoàn cảnh ở đó chắc chắc là không thể so được với nhà cũ của chúng ta. Con xem thấy ổn thì cứ mua đi. Con có đủ tiền không? “ – Tiêu Ngọc Mai nhìn cái ghế sofa bên cạnh con gái mình, căn nhà được sửa chữa, trang trí tinh tế, chỉ cần dọn vào là có thể ở ngay được. Bà chỉ nhìn thôi cũng đủ biết phải tốn rất nhiều tiền.
“ Đủ mà, con đem nhà cũ bán đi sẽ đủ. “ – Đồng Kỳ định sẽ thanh toán một lần. Mấy năm tích góp cộng với số tiền bán căn nhà cũ chắc là đủ.
“ Nếu không đủ thì nói với bố mẹ, bố mẹ gửi thêm tiền cho con. “ – Trong nhà chỉ có một cô con gái, bố mẹ lúc nào cũng sẽ đem thứ tốt đẹp nhất dành cho cô.
“ Con biết rồi, mẹ xem phòng ngủ đi, ở đây có ban công nhỏ, ngoài ra ra còn có một tầng gác mái nhỏ, nghe nói là được tặng kèm, nhìn vào có phải rất dễ chịu không? Đến lúc đó có thể phơi quần áo ở trên này, cửa sổ bằng kính này có thể mở ra ……. “ – Đồng Kỳ vừa xem vừa nói với Tiêu Ngọc Mai.
Người môi giới nhà đất ở một bên không nói được câu nào, nhưng lại cười đến hết sức vui vẻ.
Đồng Mạn cũng đến chen chúc trước màn hình điện thoại, chào hỏi với Tiêu Ngọc Mai, bà cũng rất nhiệt tình hỏi thăm Đồng Mạn. Lúc trước bà với ba của Đồng Kỳ là đồng nghiệp làm cùng công ty ở thành phố S, cho đến khi Đồng Kỳ tốt nghiệp đại học, hai người được điều đi chi nhánh làm việc nên phải rời xa quê nhà.
Đến năm sau thì hai người sẽ về hưu.
Bố mẹ Đồng Kỳ đều biết mấy ngừoi bạn tốt này của cô.
Việc xem nhà coi như là diễn ra tốt đẹp, mọi người đi xuống lầu ký hợp đồng.
Ngừoi môi giới nhà đất không ngừng khen ngợi Đồng Kỳ có mắt nhìn, tầng gác mái nhỏ được tặng kèm này cả toà nhà chỉ còn lại căn hộ của cô. Vừa mới ra cửa, cửa thang máy phía đối diện cũng đúng lúc cũng mở ra.
Có một người phụ nữ tay xách hai ba cái túi đi ra, bó hành lá trên tay bởi vì bà ấy cử động mà rơi xuống đất, bà ấy có chút luống cuống, muốn khom lưng nhặt lên nhưng đồ trên tay lại cầm quá nhiều đồ.
Đồng Kỳ đứng cách đó không xa, cô cúi xuống nhặt lên, nhét vào túi của bà ấy, La Tây vội vàng nói: “ Cám ơn, cám ơn cô, cô chuẩn bị dọn vào nhà kế bên sao? “
Đồng Kỳ nhìn bà ấy, cười đáp: “ Vâng ạ, căn nhà không tệ ạ. “
La Tây cũng tán đồng: “ Phải đó, tốt lắm, ở đây yên tĩnh. “
Đồng Kỳ mỉm cười: “ Con nhìn trúng tầng gác mái nhỏ trong đó. “
La Tây than: “ Haiz, tầng gác mái đó chỉ có vị trí của con có thôi, bên này của cô không có đâu, nhưng mà không gian thì cũng được.”
“ Vâng ạ, vậy là ngừoi môi giới không có lừa con. “
La Tây nghe vậy, nhất thời sững sờ, nửa ngày mới phản ứng lại, cười rộ lên nói với Đồng Kỳ: “ Sau này dọn vào, có thời gian thì sang nhà dì ăn cơm, dì nấu cơm cho con ăn. “
“ Con cám ơn dì ạ. “
Mấy ngừoi Đồng Kỳ đi vào thang máy, La Tây đi đến cửa, tra chìa khóa vào ổ, bà lại quay đầu cười với Đồng Kỳ, Đồng Kỳ cũng cười đáp lại bà.
Đồng Mạn ghé sát người Đồng Kỳ hỏi: “ Hiếm có có một ngừoi bà cô không nhắc đến dáng vẻ tràn ngập yêu khí của cậu mà còn muốn nói cơm cho cậu ăn.”
Đồng Kỳ đẩy mặt cô ấy ra xa, bất mãn: “ Chỗ nào của tớ ngập tràn yêu khí chứ. “
“ Rất nhiều ngừoi đều nói như vậy, mẹ của bạn trai cũ của cậu không phải nói cậu trông lẳng lơ hả? “ – Đồng Mạn cười khanh khách
Đồng Kỳ: “ Đúng vậy đúng vậy, người như tớ đây, nên độc thân cả đời. “
Đồng Mạn lắc đầu: “ Không, vẫn có ngừoi đàn ông có thể thu phục được cậu. “
Môi giới nhà đất đứng bên cạnh giả vờ như không nghe thấy gì, mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng cho đến lúc xuống dưới đất, Đồng Kỳ đi ký hợp đồng. Hai hôm nay căn nhà của của cô đã có người đến xem rồi, cô bàn bạc xong xuôi với ngừoi môi giới, trước mắt cô sẽ trả trước 50% tiền nhà, số còn lại đợi cô bán xong nhà sẽ thanh toán sau.
Căn hộ bên này có thể dọn vào ở trước.
Cầm hợp đồng và giấy chứng nhận bất động sản trên tay, Đồng Kỳ nhìn cuốn sổ mới tinh thầm nghĩ, những ngày tiếp theo chắc là sẽ phải thắt lưng buộc bụng rồi đây. Nhưng, cô trước nay là người chưa bao giờ tự ngược đãi bản thân.
- -----oOo------
Một hơi uống cạn, Đồng Kỳ liếm đi chất lỏng còn sót lại ở khóe môi, Liêu Thành Xuyên nhíu mày nhưng miệng lại nở nụ cười: “ Cám ơn Đồng tiểu thư đã sắp xếp buổi tiệc hôm nay, tôi rất hài lòng. ”
Đồng Kỳ đặt ly rượu xuống, nói: “ Nói đến việc sắp xếp buổi tiệc ngày hôm nay thì Liêu Tổng nên cám ơn giám đốc Hà, từ trưa cô ấy đã đến để theo dõi quá trình. ”
Liêu Thành Xuyên cười khẽ: “ Giám đốc Hà là bạn cũ của công ty Tín Lập. ”
Nghe vậy, Hà Lương Nguyệt đứng ở bên cạnh anh liền đỏ mặt, trong lòng không nén nổi vui mừng.
Đồng Kỳ cười, nói với Trương Hoài Viễn đang ở bên cạnh mình: “ Tớ quay về nghỉ ngơi đây. ”
Trương Hoài Viễn gật đầu: “ Tớ đưa cậu đi. ”
“ Được. ”
Trương Hoài Viễn vừa cười vừa chạm ly với Liêu Thành Xuyên: “ Đợi tôi quay lại sẽ uống cùng với anh vài ly. ”
“ Được thôi. ”
Liêu Thành Xuyên thờ ơ, không chút để ý lắc lắc ly rượu, đôi mắt khẽ buông xuống, không biết đang nghĩ gì.
Đồng Kỳ cũng đi đến chào hỏi với Hà Lương Nguyệt, sau đó xoay người đi ra khỏi hội trường. Vốn dĩ cô ấy là quản lý ở đây, đi đến kính rượu khách khứa một chút cũng là việc nên làm.
Sau khi Trương Hoài Viễn đưa cô đưa cô ra khỏi hội trường, anh còn muốn đưa cô đến văn phòng.
Đồng Kỳ ngăn anh lại, nói: “ Cậu đi vào đi. ”
“ Tớ đưa cậu lên. ”
“ Không cần. ”
Cuối cùng dưới sự kiên trì từ chối của Đồng Kỳ, Trương Hoài Viễn chỉ đưa cô đi đến cửa thang máy. Trước khi cửa thang máy đóng lại, anh ta đưa tay chặn lại, nói với cô: “ Cho tớ một cơ hội đi. ”
Đồng Kỳ vừa cầm di động vừa cười với anh ta, đưa tay đẩy Trương Hoài Viễn ra ngoài: “ Tạm biệt cậu. ”
Cánh cửa từ từ đóng lại.
Đi thẳng lên lầu, hôm nay tinh thần cô rất căng thẳng, cảm giác mệt mỏi từ lâu, cô có thể chịu đựng đến giờ tất cả đều dựa vào ý chí, nhưng cho đến lúc này cô cũng không thể đi ngay được.
Buổi tiệc dứoi lầu vẫn còn đang diễn ra, cô phải đợi đến khi nó kết thúc thì mới được tan ca trở về.
Trong văn phòng, Đồng Kỳ ngồi trên ghế, ánh mắt cô càng ngày càng mơ màng, mí mắt từng chút, từng chút một rũ xuống, sau đó cô tựa lưng vào ghế, thần trí mơ hồ, bay đi rất xa.
Một tiếng chuông chói tai vang lên, Đồng Kỳ ngay lập tức mở mắt, không quan tâm đầu óc đã tỉnh táo chưa, cứ vậy mà bắt điện thoại.
Đầu dây bên kia, là trưởng ca gọi điện thoại đến: “ Giám đốc, bây giờ cô đang ở trên lầu ạ? ”
Đồng Kỳ xoa cổ, ừ một tiếng: “ Mấy giờ rồi? ”
“ Mười hay giờ ạ. ”
“ Khách về hết chưa? ” – Thòi gian của buổi tiệc là từ sáu giờ ba mười đến chín giờ ba mươi tối.
“ Đã về hết rồi ạ, bọn tôi cũng dọn dẹp xong luôn rồi. Tôi đang định về nhà. ”
“ Ừ, mọi người tan ca đi nhé. ”
Cúp điện thoại, Đồng Kỳ xoa xoa cổ, cả người ngã ra sau, tựa vào lưng ghế, ngây ngốc một hồi, cô lấy bao thuốc đang đặt trên bàn lên, châm lửa.
Đặt trên môi hút hai hơi, ngón tay tinh tế mảnh khảnh nhẹ nhàng gảy tàn thuốc, cho đến khi điếu thuốc cháy còn một nửa cô mới cắn đầu thuốc, dọn dẹp mọi thứ, đi xuống lầu.
Đồng Kỳ đi đến dặn dò quầy lễ tân rồi đi lấy xe.
Xe đậu ở đó hai ngày không chạy, từng luồng khí nóng bốc lên, cô đứng tựa ở sườn xe, đợi cho nửa điếu thuốc cháy hết cô mới lên xe.
Xe chạy dọc theo đường lớn.
Cô sống một mình, càng về nửa đêm căn nhà càng yên tĩnh.
Cô thay giày, mở tivi, làm cho phòng khách cũng coi như là có âm thanh cô mới đi rửa mặt, từ trong nước ngẩng lên, dưới bọng mắt thật sự đã có hai quầng thâm nho nhỏ.
Đưa mặt sát vào gương để xem kỹ, Đồng Kỳ thì thầm như đang than thở: “ Aiz, già thật rồi. ”
Già rồi thì phải làm sao đây? Già rồi thì tìm người bầu bạn.
Từ trong phòng tắm đi ra, Đồng Kỳ ngồi trên sofa, sấy tóc, cô nghĩ thầm: Có nên tìm người để yêu đương không nhỉ?
Nghĩ đến đây trong đầu cô đột nhiên hiện lên gương mặt nghiêm nghị lạnh lùng của Liêu Thành Xuyên.
Thời gian như quay lại năm mười bảy tuổi kia, cô học lớp 10, anh học lớp 12, rất nhanh sau đó anh được cử đi đến trường đại học tốt nhất thành phố B, khi Đồng Kỳ nghe được tin này, thoáng cái ngồi thẳng dậy, nửa gương mặt còn có mấy vết hằn do nằm lên tay lâu gây ra, cô quay đầu hỏi Vu Hân: “ Cậu nói lại lần nữa đi. ”
Vu Hân nhìn những vết hằn ở một bên mặt đó của Đồng Kỳ, cật lực nhịn cười: “ Ừ, nam thần của cậu không cần tốt nghiêp, bây giờ được tuyển thẳng lên, có thể cũng không cần thi đại học —— ”
“ Đ** —— “
Vu Hân che miệng cô lại: “ Hoa khôi lớp học à, cậu đừng có đ** này đ** kia. “
Rất nhiều người đang nhìn sang đây.
Các bạn cùng lớp đều cười trộm cô, có nam sinh còn muốn trêu cô: “ Đồng Kỳ, cậu muốn đ** ai đấy? ”
Đồng Kỳ trừng mắt với bọn họ, kéo Vu Hân đi ra ngoài lớp học, sau khi hỏi đông hỏi tây một hồi, Đồng Kỳ mất tinh thần, ngẩn người.
Bàn tay cô căng thẳng nắm lấy lang cang, “ Đại học B, làm sao tớ thi đậu được, tớ chỉ có thể thi vào trường gần với đại học B mà thôi.”
Vu Hân không dám tin, ngạc nhiên hỏi cô: “ Cậu nói cái gì? Cậu muốn đi thành phố B với anh ta? Nơi đó cách chỗ chúng ta rất xa, không được, tớ không để cậu đi. ”
Ánh mắt mờ mịt không có tiêu điểm dần dần quay về, cô nhìn Vu Hân: “ Nếu có được tình yêu, có đi xa mấy cũng đâu có sao? ”
Vu Hân: “ —— Cái này, cũng có lý.”
Đồng Kỳ cười: “ Vậy là được rồi. Tớ sẽ tỏ tình, nếu thành công thì tớ sẽ đi thành phố B với anh ấy. ”
Vu Hân ngơ ngác: “ Hả? “
Con mẹ nó, cậu có phải điên rồi không vậy.
* * *
Đúng là điên thật mà. Đồng Kỳ lấy lại tinh thần, phát hiện cánh tay nổi lên môt mảng hơi đỏ, cô vò vò tóc, tóc khô được mọt nửa, Đồng Kỳ tắt máy sấy, đứng dậy tắt tivi, đi ngủ.
Đã một giờ rưỡi sáng, lại thức đêm.
Người con gái hai mưới tám tuổi không nén nổi đau thương.
Ba ngày trôi qua, Đồng Kỳ vừa vặn có hai ngày nghỉ, cô hẹn Đồng Mạn cùng đi xem nhà, Đồng Mạn đeo kính râm màu đen, cằn nhằn: “ Cậu mua cùng một khu với Vu Hân không phải được rồi sao, có cần phải đi xa như vậy không chứ. ”
Đồng Kỳ nhìn tòa nhà trước mắt, nói: “ Tớ không muốn ăn cơm chó. ”
Đồng Mạn cười khanh khách, nhìn đến phần gáy của Đồng Kỳ, đi lên, choàng vai cô: “ Thật sự là Liêu Thành Xuyên đã gặp cậu rồi nhưng không có phản ứng gì sai? Anh ta không nhận ra cậu? ”
“ Ừ, anh ấy không chỉ không nhận ra tớ, còn nói… tớ không phải kiểu người anh ấy thích. ”
“ Vậy anh ta thích kiểu người thế nào? ”
“ Như Tử Đồng. ”
“ Con —— ”
Đồng Mạn không nói thêm câu nào.
Cô ấy cảm thấy trước mắt Đồng Kỳ thật sự không còn hy vọng gì.
Nhưng Đồng Kỳ lại rất thoải mái, cho dù cô bị từ chối, khóc cũng khóc rồi, làm loạn cũng làm rồi, khó chịu cũng đã trải qua rồi. Sau khi lên đại học, mỗi ngày vẫn sôi nổi, phong phú như thường.
Còn có khoảng thời gian yêu đương bốn năm kia không thành, nguyên nhân cuối cùng là vì Đồng Kỳ không muốn kết hôn.
Mà người bạn trai thứ hai của Đồng Kỳ, dưới mí mắt của mấy người bọn cô, kết giao chủ yếu là vì tình dục.
Không sai, chính là vì thân hình kia, thật sự là một đại soái ca đó.
Sau đó chia tay, nguyên nhân cũng là vì Đồng Kỳ không chịu kết hôn.
Càng nói về sau, ít nhiều gì cũng từng nói chuyện yêu đương, dạo chơi chốn nhân gian, từ trước đến nay chưa từng thay đổi ý định.
Không chịu kết hôn, không muốn kết hôn, mấy năm trước còn nói vẫn còn sớm, cho đến bây giờ đã hai mươi tám tuổi, cô ấy vẫn còn chưa có ý định kết hôn, cái gì cần nói cũng nói với cô ấy nhiều lần rồi.
Đồng Kỳ cầm điện thoại quay cho mẹ mình xem kết cấu của căn nhà.
Ở bên kia, Tiêu Ngọc Mai xem một hồi rồi trả lời cô: “ Trông cũng không tệ, con đừng mua to quá, mẹ với ba con sẽ không ở lâu đâu. ”
Đồng Kỳ cười: “ Mua là để cho ba mẹ muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu. “
“ Hoàn cảnh ở đó chắc chắc là không thể so được với nhà cũ của chúng ta. Con xem thấy ổn thì cứ mua đi. Con có đủ tiền không? “ – Tiêu Ngọc Mai nhìn cái ghế sofa bên cạnh con gái mình, căn nhà được sửa chữa, trang trí tinh tế, chỉ cần dọn vào là có thể ở ngay được. Bà chỉ nhìn thôi cũng đủ biết phải tốn rất nhiều tiền.
“ Đủ mà, con đem nhà cũ bán đi sẽ đủ. “ – Đồng Kỳ định sẽ thanh toán một lần. Mấy năm tích góp cộng với số tiền bán căn nhà cũ chắc là đủ.
“ Nếu không đủ thì nói với bố mẹ, bố mẹ gửi thêm tiền cho con. “ – Trong nhà chỉ có một cô con gái, bố mẹ lúc nào cũng sẽ đem thứ tốt đẹp nhất dành cho cô.
“ Con biết rồi, mẹ xem phòng ngủ đi, ở đây có ban công nhỏ, ngoài ra ra còn có một tầng gác mái nhỏ, nghe nói là được tặng kèm, nhìn vào có phải rất dễ chịu không? Đến lúc đó có thể phơi quần áo ở trên này, cửa sổ bằng kính này có thể mở ra ……. “ – Đồng Kỳ vừa xem vừa nói với Tiêu Ngọc Mai.
Người môi giới nhà đất ở một bên không nói được câu nào, nhưng lại cười đến hết sức vui vẻ.
Đồng Mạn cũng đến chen chúc trước màn hình điện thoại, chào hỏi với Tiêu Ngọc Mai, bà cũng rất nhiệt tình hỏi thăm Đồng Mạn. Lúc trước bà với ba của Đồng Kỳ là đồng nghiệp làm cùng công ty ở thành phố S, cho đến khi Đồng Kỳ tốt nghiệp đại học, hai người được điều đi chi nhánh làm việc nên phải rời xa quê nhà.
Đến năm sau thì hai người sẽ về hưu.
Bố mẹ Đồng Kỳ đều biết mấy ngừoi bạn tốt này của cô.
Việc xem nhà coi như là diễn ra tốt đẹp, mọi người đi xuống lầu ký hợp đồng.
Ngừoi môi giới nhà đất không ngừng khen ngợi Đồng Kỳ có mắt nhìn, tầng gác mái nhỏ được tặng kèm này cả toà nhà chỉ còn lại căn hộ của cô. Vừa mới ra cửa, cửa thang máy phía đối diện cũng đúng lúc cũng mở ra.
Có một người phụ nữ tay xách hai ba cái túi đi ra, bó hành lá trên tay bởi vì bà ấy cử động mà rơi xuống đất, bà ấy có chút luống cuống, muốn khom lưng nhặt lên nhưng đồ trên tay lại cầm quá nhiều đồ.
Đồng Kỳ đứng cách đó không xa, cô cúi xuống nhặt lên, nhét vào túi của bà ấy, La Tây vội vàng nói: “ Cám ơn, cám ơn cô, cô chuẩn bị dọn vào nhà kế bên sao? “
Đồng Kỳ nhìn bà ấy, cười đáp: “ Vâng ạ, căn nhà không tệ ạ. “
La Tây cũng tán đồng: “ Phải đó, tốt lắm, ở đây yên tĩnh. “
Đồng Kỳ mỉm cười: “ Con nhìn trúng tầng gác mái nhỏ trong đó. “
La Tây than: “ Haiz, tầng gác mái đó chỉ có vị trí của con có thôi, bên này của cô không có đâu, nhưng mà không gian thì cũng được.”
“ Vâng ạ, vậy là ngừoi môi giới không có lừa con. “
La Tây nghe vậy, nhất thời sững sờ, nửa ngày mới phản ứng lại, cười rộ lên nói với Đồng Kỳ: “ Sau này dọn vào, có thời gian thì sang nhà dì ăn cơm, dì nấu cơm cho con ăn. “
“ Con cám ơn dì ạ. “
Mấy ngừoi Đồng Kỳ đi vào thang máy, La Tây đi đến cửa, tra chìa khóa vào ổ, bà lại quay đầu cười với Đồng Kỳ, Đồng Kỳ cũng cười đáp lại bà.
Đồng Mạn ghé sát người Đồng Kỳ hỏi: “ Hiếm có có một ngừoi bà cô không nhắc đến dáng vẻ tràn ngập yêu khí của cậu mà còn muốn nói cơm cho cậu ăn.”
Đồng Kỳ đẩy mặt cô ấy ra xa, bất mãn: “ Chỗ nào của tớ ngập tràn yêu khí chứ. “
“ Rất nhiều ngừoi đều nói như vậy, mẹ của bạn trai cũ của cậu không phải nói cậu trông lẳng lơ hả? “ – Đồng Mạn cười khanh khách
Đồng Kỳ: “ Đúng vậy đúng vậy, người như tớ đây, nên độc thân cả đời. “
Đồng Mạn lắc đầu: “ Không, vẫn có ngừoi đàn ông có thể thu phục được cậu. “
Môi giới nhà đất đứng bên cạnh giả vờ như không nghe thấy gì, mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng cho đến lúc xuống dưới đất, Đồng Kỳ đi ký hợp đồng. Hai hôm nay căn nhà của của cô đã có người đến xem rồi, cô bàn bạc xong xuôi với ngừoi môi giới, trước mắt cô sẽ trả trước 50% tiền nhà, số còn lại đợi cô bán xong nhà sẽ thanh toán sau.
Căn hộ bên này có thể dọn vào ở trước.
Cầm hợp đồng và giấy chứng nhận bất động sản trên tay, Đồng Kỳ nhìn cuốn sổ mới tinh thầm nghĩ, những ngày tiếp theo chắc là sẽ phải thắt lưng buộc bụng rồi đây. Nhưng, cô trước nay là người chưa bao giờ tự ngược đãi bản thân.
- -----oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.