Không Biết Sao Yêu Em

Chương 91

Bán Tiệt Bạch Thái

24/10/2022

Cơm tối là Đồng Kỳ nấu, anh ở một bên giúp đỡ, hai người làm ba món một canh, khó có được tối nay chỉ có hai người, Liêu Thành Xuyên còn khui rượu vang, cùng nhau chạm ly.

Ăn cơm xong, Liêu Thành Xuyên đi rửa bát, Đồng Kỳ đi tắm, sau đó đổi thành Liêu Thành Xuyên đi tắm, hai người bận bịu xong thì ngồi ở ban công, uống rượu vang trò chuyện, ấm áp và dễ chịu.

Vài ngày tiếp theo, công ty của Đồng Kỳ bận rộn tiệc cuối năm, Liêu Thành Xuyên cũng bận, trong thời gian này anh còn có một chuyến công tác.

Đi ba ngày, ba ngày này Đồng Kỳ về nhà chỉ có mộ mình, chỉ có Bạch Tổng bà bạn với cô, cô vẫn đợi La Tây trở về nhưng bà vẫn không thấy bà về.

Tối nay, Đồng Kỳ ngồi trên ghế sofa xem bản thiết kế trang trí, sau dsdo nghĩ, La Tây là trưởng bối, tuy quan hệ giữa La Tây và Liêu Trung Nguyên cô không thể can thiệp nhưng người đã đi được mấy hôm, gọi một cuộc điện thoại hỏi thăm chắc cũng được nhỉ.

Đồng Kỳ nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ là tám giờ tối, cô cầm điện thoại, tìm số điện thoại La Tây, gọi điện.

Lúc trước khi La Tây ở đây, thường sẽ là La Tây gọi cho cô, hỏi cô muốn ăn gì các kiểu, Đồng Kỳ thật sự rất ít chủ động gọi điện cho bà.

Điện thoại đã kết nối, trong phòng vang lên tiếng chuông nhưng bên kia không có ai nhận.

Đến khi sắp tắt, bên kia vậy mà vẫn không có ai nghe máy, trái tim Đồng Kỳ nhất thời căng thẳng, sau khi cúp máy cô gọi lại lần nữa.

Dưới tình huống tiếng chuông reo nhưng không chút động tĩnh này, Đồng Kỳ thậm chí có chút hoảng hốt, ngay khi tiếng chuông cuối cùng rơi xuống, rốt cuộc cũng có người nghe máy.

Đồng Kỳ lập tức cười hỏi: “Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?”

Ở bên kia La Tây im lặng một hồi, bà mỉm cười: “Đang xem tivi, sao vậy?”

Đồng Kỳ cười: “Con đang xem văn kiện, không có gì, con chỉ gọi điện hỏi thăm mẹ một chút thôi.”

La Tây: “À, mẹ rất ổn, mấy ngày nay chuẩn bị về quê sao?”

Đồng Kỳ: “Vâng ạ, tiệc tất niên cũng đã xong, chắc là mấy ngày này về.”

La Tây: “Ừm.”

Giọng điệu La Tây rất dịu dàng, nhưng thái độ rất thờ ơ, không giống với trước đây, tay Đồng Kỳ nắm chặt điện thoại, sau đó cười nói: “Mẹ mấy hôm nay không có chuyện gì chứ?”

“Không có gì, đúng rồi, Đồng Kỳ…” – La Tây đột nhiên gọi cô.

Đồng Kỳ cười hỏi: “Sao vậy ạ?”

La Tây nhàn nhạt nói: “Lần trước chuyện chú tìm con, mẹ thay ông ấy nói xin lỗi với con.”

Đồng Kỳ hoảng hốt, lúc đó La Tây vì chuyện này mà quay về, bây giờ thay ông ấy xin lõi cô, như vậy có phải ý là bà với Liêu Trung Nguyên sẽ không ly hôn đúng không?

Đồng Kỳ cũng không hỏi, chỉ nói: “Không sao ạ, cũng không phải chuyện lớn gì.”

La Tây cười: “Vậy thì tốt, muộn lắm rồi, con đi ngủ sớm đi, đúng rồi có phải Liêu Thành Xuyên đi công tác rồi không?”

“Vâng, đi rồi, ngày mai quay về.”

“Ồ, được, khi nào con về quê?”

“Chắc là ngfy mốt, sau khi anh ấy quay lại chúng con gặp mặt xong con sẽ đi.”

“Được, vậy mẹ cúp nhé.”

“Vâng ạ.”

Cúp máy, ĐỒng Kỳ cầm điện thoại chơi một chút, không vội đặt điện thoại xuống, giọng La Tây tuy là dịu dàng nhưng thái độ xa cách, hoàn toàn không giống trước đây, Đồng Kỳ xoa trán, thực sự có hơi mệt mỏi, cô gập máy tính xách tay lại, gọi Bạch Tổng đi ngủ.

Cô không nghĩ nhiều đến vậy, nếu La Tây có thể không ly hôn thì sự áy náy của cô cũng ít đi một chút.

Còn về thái độ của La Tây, Đồng Kỳ trở mình, có nhiều lúc người ta không có cách nào thay đổi suy nghĩ của người khác, cũng giống như vậy, thái độ cũng thế.



Phải thay đổi, nó sẽ thay đổi thôi.

Sáng hôm sau, sau khi tỉnh dậy vào buổi sáng cô lái xe đến sân bay đón Liêu Thành Xuyên, chuyên anh của anh hạ cánh lúc chín giờ ba mươi, Đồng Kỳ đội một cái mỹ, cổ quàng khăn, mặc áo gió dài, trên tay đeo một cái túi xách, lại mang giày cao gót, lúc đứng ở lói ra, như hạc giữa bầy gà, nhiều người đều chăm chú nhìn cô.

Cô làn này là lén lút đến đón Liêu Thành Xuyên.

Đứng cùng với đám đông một lúc, Liêu Thành Xuyên mặc áo khoác ngoài màu đen, sau lưng là trợ lý nam, sải bước lớn đi từ bên trong ra trợ lý nam cầm điện thoại, đang gọi điện cho lão Trần, Liêu Thành Xuyên cũng không nhìn đám đông đón người, đi thẳng ra bên ngoài.

Đồng Kỳ đút hai tay vào túi, trốn dưới cái mũ ánh mắt cong con nhìn anh.

Trợ lý nam có chút bất đắc dĩ nói với Liêu Thành Xuyên: “Lão Trần không nghe điện thoại.”

Liêu Thành Xuyên híp mắt: “Gọi xe về.”

“Vâng ạ, lão Trần đi đâu thế nhỉ, gọi ông ấy đón cả một buổi sáng, sao không có ai nghe máy thế này?”

Nói như vậy, Đồng Kỳ lặng lẽ theo phía sau.

Ngay khi cô chuẩn bị ôm Liêu Thành Xuyên từ phía sau, một cô gái xinh đẹp từ một bên lóe lên, trực tiếp chặn bước chân Liêu Thành Xuyên.

Sau khi Đồng Kỳ nhìn thấy dáng vẻ của cô gái này, bước chân đột nhiên dừng lại.

Cô gái đó là Trần Tích.

Là Trần Tích rõ ràng đã rời khỏi thành phố S.

Khóe moi Đồng Kỳ chậm rãi hạ xuống, cô híp mắt nhìn.

Liêu Thành Xuyên nhìn thấy Trần Tích, sắc mặt cũng trầm xuống: “Sao cô lại ở đây?”

Trần Tích cười cười đáp: “Em biết hôm nay anh về.”

Liêu Thành Xuyên: “Cô đến thành phố S lúc nào?”

“Không nói anh biết.” – Trần Tích cười vui vẻ, có chút kiêu ngạo.

Liêu Thành Xuyên: “Ba tôi gọi cô đến?”

Trần Tích nở nụ cười, chuyển đề tài: “Chú bảo em trưa đến nhà ăn cơm, à còn có dì…”

Đồng Kỳ đứng không xa ở đằng sau, đều nghe thấy hết cuộc đối thoại của bọn họ, cô cười lạnh một tiếng, kéo mũ xuống thấp, thái độ của La Tây thay đổi đều là vì cô gái này nhỉ.

Cô đi qua, cố ý dùng bả vai đụng Liêu Thành Xuyên một cái, cái mũ theo đó rơi xuống, Liêu Thành Xuyên nhìn qua, Đồng Kỳ quay đầu trừng anh: “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa nhìn thấy mỹ nữ bao giờ à?”

Nói xong cô khom lưng lụm mũ lại.

Liêu Thành Xuyên nhìn thấy là cô, ánh mắt nhất thời co rụt lại, giơ tay kéo Đồng Kỳ, nở nụ cười đem cô ôm vào lòng.

Đồng Kỳ giãy dụa nói: “Anh là ai? Đây là nơi công cộng tôi hét lên đó.”

“Em kêu đi, em kêu rách họng cũng không ai để ý tới em!”

Liêu Thành Xuyên thu một tay lại, Đồng Kỳ chỉ có thể bị động dán lên người anh, hai người nhìn nhau, anh đưa tay kéo tóc cô: “Chả trách lão Trần không nghe điện thoại, em giành việc của lão Trần hả? Đến đón anh?”

“Không phải.” – Đồng Kỳ trợn mắt, lại dùng khóe mắt liếc qua Trần Tích, Liêu Thành Xuyên theo tầm mắt của cô, nhìn thấy gương mặt Trần Tích bên cạnh đã trắng bệch.

Lúc này Đồng Kỳ không còn chút ý tứ muốn lấy lòng nào nữa, cô nghiêng đầu nở nụ cười, nằm sấp trên vai Liêu Thành Xuyên, đôi môi đỏ mọng diễm lệ như rắn, tuyên một bức chiến thư: “Em gái nhỏ, giành đàn ông với chị, em còn non nớt lắm.”

Trần Tích nhìn chằm chằm cô, sắc mặt vừa trắng vừa khó coi.



Liêu Thành Xuyên sau khi hờ hững quét qua gương mặt cô ta, đưa tay ôm eo Đồng Kỳ: “Về nhà thôi.”

Đồng Kỳ cười cười: Không quan tâm cô gái nhỏ nhà anh?”

“Nhà anh chỉ có một cô gái nhỏ là em.” – Anh nói, sau đó anh đi thẳng qua Trần Tích, ra cửa, Đồng Kỳ xoay đầu nhìn Trần Tích vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, trong lòng không có chút thương xót, chỉ có hả hê.

Cô kéo mũ đội lên, chừa ra mỗi cái cằm, Liêu Thành Xuyên kéo mũ cô lên cao, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, Đồng Kỳ cười véo mặt anh.

Ba người rời khỏi sân bay, trợ lý cầm chìa khóa xe, chạy đi.

Đồng Kỳ với Liêu Thành Xuyên ngồi ở ghế sau, Liêu Thành Xuyên kéo mũ cô xuống, nghịch một chút: “Rất bất ngờ, anh rất thích.”

Đồng Kỳ dựa vào lòng anh, cười hỏi: “Thích mũ của em hả? Cho anh.”

Liêu Thành Xuyên nghiêng đầu hôn môi cô: “Thích em.”

“Chậc chậc.”

Anh lại hỏi: “Em thu dọn đồ xong chưa? Ngày mai anh đưa em về.”

Đồng Kỳ đáp: “Không cần anh đưa, không phải anh còn nhiều việc sao?”

“Không sao.”

Đồng Kỳ lại ngòi thẳng người dậy, đè tay anh nói: ”Em nói rồi, anh làm việc cho tốt, em có thể về một mình, hơn nữa, tối nay Đồng Mục đến, ngày mai em về cùng với nó.”

Liêu Thành Xuyên chăm chú nhìn cô.

Đồng Kỳ vừa cười vừa ôm cổ anh: “Em một chút cũng không muốn anh vì em, mà chậm trễ anh.”

Liêu Thành Xuyên chỉ có thể siết chặt tay, ôm chặt cô.

Trợ lái xe đến tiểu khu Kim Hải, Đồng Kỳ lên lầu, Liêu Thành Xuyên còn phải đến công ty, hai người ở trên xe hon tạm biệt xong Đồng Kỳ xuống xe, lên lầu, cô mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, tóc xõa tung trên vai, gió lạnh mùa đông càng khiến cho khí chất cả người cô tăng cao.

Liêu Thành Xuyên ngồi ở ghế sau, thu hồi tầm mắt, lại nhìn trợ lý vẫn còn đang nhìn chằm chằm, anh lạnh lùng ho một tiếng.

Trợ lý lập tức dời ánh mắt quay về, khởi động xe.

Tay Liêu Thành Xuyên nắm lại, bàn tay khớp xương rõ ràng nắm chặt vào nhau, anh nhẹ nhàng ngước mắt, ung dung hỏi: “Có phải bà chủ cậu rất đẹp không?”

Trợ lý thở cũng không dám thở, nắm chặt vô lăng.

Liêu Thành Xuyên: “Lần sau còn dám nhìn thêm một cái, cậu cứ cút đi.”

Vô lăng run lên, xe suýt chút tông lên lề! Cậu trợ lý này tốt nghiệp chưa được một năm, mới đến làm việc cho Liêu Thành Xuyên, lúc trước đi theo Triệu Hoa, sau khi Triệu Hoa qua giúp Đồng Kỳ, cậu trợ lý này mới tiếp nhận công việc của cô ấy, xe cứ im lặng chạy về công ty.

Đồng Kỳ về đến nhà, công ty của cô so với công ty Liêu Thành Xuyên đã xong xuôi từ sớm, ngoại trừ một số thứ còn đang trang trí, ít nhất bọn họ phải bận đến hai mười tám tết, Đồng Kỳ không có cách nào ở bên cạnh anh, may là có Triệu Hoa năm nay ở lại đây ăn tết, cô ấy lúc nào có thời gian sẽ đi kiểm tra tình hình.

Đồ của Đồng Kỳ không nhiều, tự lái xe về rất tiện.

Mới ngồi xuống, Triệu Hoa liền chia sẻ một tin nhắn đến.

Đi kèm với tin nhắn Wechat.

[ Hoa-: Cô với Liêu Tổng bị chụp hình rồi? ]

Đồng Kỳ mở ra, là liên kết Weibo, một tài khoản cực hot màu đại tick V đăng một bài viết.

[ Tiểu Đạo Giải Trí: Hôm nay ở sân bay thành phố S vốn muốn đi chặn Lâm Đếm kết quả không cẩn thận để tôi chụp được tấm ảnh không chê vào đâu được, nam thần Liêu Thành Xuyên của các cô thật sự có bạn gái rồi, thật sự có!! Cộng với chuyện kết hôn lần trước, cô gái chân dài chỉ để lộ cằm cũng đã cảm thây đây là một đại mỹ nữ, là vợ nam thần đúng không? Mong giải đáp @Tín Lập Liêu Thành Xuyên @Tín Lập mạng lưới @Trang web mua sắm WEMAN <Ảnh liên kết> <Ảnh liên kết> ]

- -----oOo------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Không Biết Sao Yêu Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook