Không Biết Tướng Quân Là Nữ Lang
Chương 10
Vinh Thanh
05/04/2022
Editor: ThanhPhong158
3 giờ ai còn chưa ngủ nàoooo =))
Trung Thu vừa qua, nháy mắt, sinh thần mười lăm tuổi của Chung Ly Lạc cũng sắp đến rồi, cha nương Dung Gia Hủy lần này muốn tổ chức long trọng một chút, dù sao đây cũng là sinh thần lần đầu tiên của nàng từ khi đến Trấn quốc hầu quý phủ.
Chung Ly Lạc vốn định từ chối, dù sao thân phận này của nàng, về tình về lý, cũng không nên được coi trọng như vậy, chỉ là Dung Sâm cùng Vu thị không cho phép phản đối, để cho nàng đứng ngoài canh cửa.
Chung Ly Lạc rơi vào đường cùng, lại muốn đi tìm Dung Gia Hủy cứu quốc, kết quả Dung Gia Hủy rõ ràng cũng khó có được một lần đóng cửa từ chối tiếp khách.
Nghĩ vậy, nàng cũng chỉ đành nhận ân huệ này, coi như trấn an mình một chút, người khác không biết, nhưng nàng lại rõ ràng, tuổi cập kê, vốn nên làm một hồi rực rỡ náo nhiệt.
Mà Dung Gia Hủy cũng là không phải cố ý không gặp Chung Ly Lạc, thật sự là, nàng đang chuẩn bị quà mừng, sang năm sau, người này đoán chừng sẽ không tổ chức sinh nhật ở đây được, đương nhiên phải chuẩn bị cẩn thận một chút, nhưng nàng không có nhiều đồ vật hay ho cho lắm, nàng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng nghĩ được một ý tưởng hay, thêu thùa!
Tuy nói nàng nữ công cũng không tệ lắm, nhưng không quá yêu những thứ này, kiếp trước, giá y đều là đám tú nương thêu hết cho mình, hôm nay lại vì cái này, mắt đều sắp mù rồi, ôi, ai bảo nàng chỉ có cái này có thể lấy ra thể hiện được chứ, văn thơ của nàng, cũng chỉ có người cha yêu thương che giấu lương tâm khen ngợi đôi câu, còn tiên sinh nhìn thấy liền nhức đầu, mặt khác có thể mua thứ gì đó, nhưng thật sự không thể hiện được tâm ý, chỉ có thể chịu khổ cực nhọc một chút.
Ngày 12 tháng 9 đã đến, tối hôm đó, cả nhà bọn họ ầm ĩ náo nhiệt đùa vui ồn ào vì tiệc sinh nhật, sau đó từng người đều đưa lên lễ vật đã được chuẩn bị tốt.
Nhà bọn họ ít người, không có người khác trong tộc thì chỉ có năm người, cho nên ngoại trừ hai vị phụ mẫu thì cũng chỉ có Dung Gia Hủy chuẩn bị quà tặng.
Dung Gia Hủy vừa mang quà ra, liền doạ hai người họ kêu to một tiếng.
Vu thị sửng sốt một hồi lâu, không thể tin được nói: "Gia Hủy a, bức bình phong này là con thêu?"
Dung Gia Hủy trưng ra đôi mắt hạt đào đỏ hoe gật đầu, "Hơn nửa tháng thời gian có chút gấp, có hơi đơn giản, Chung Ly ca ca chớ trách."
Chung Ly Lạc nhìn vật kia xác thực không đẹp đẽ lắm, nhưng thực sự không tệ, tâm tình khẽ động, không thể tin nói: "Tặng... Tặng cho ta?"
Dung Gia Hủy cười nói: "Bản thân ta ngốc, cái gì cũng không giỏi, chỉ có nữ công coi như không tệ lắm, sau này có lẽ còn có thể... thêu thêm vật trang trí cho ngươi."
Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, thiếu chút nữa liền thốt ra một câu làm y phục cho ngươi rồi,những lời này của nàng thật ra cũng không có ý gì đặc biệt, chỉ là không thể nói lung tung, nàng thêu cái bình phong, thêu vật trang trí nhỏ, đều không sao, nhưng nếu thêu cái túi thơm gì đó hay làm y phục này nọ liền không hợp lễ nghĩa. Nàng kiếp trước, cũng có làm y phục cho cha mẹ chồng cùng trượng phu, lúc trước giá y khó thêu, nàng thực sự lười biếng, nhưng ở nhà phu quân y phục giày thêu chỉ có nàng tự mình động thủ, tuy rằng chưa từng thấy bọn họ mặc qua.
Dung Sâm nhìn nữ nhi bảo bối nhà mình thêu bình phong, trong lòng thật ra có chút chua, "Khéo tay như vậy, mà chưa từng thấy con thêu cho cha nương con cái gì."
Vu thị tán đồng nói: "Đúng vậy đúng vậy."
"Con..."
Trong lúc Dung Gia Hủy không biết nên làm như thế để yên lòng cha mẹ, nha hoàn liền tới thông báo nói có khách đến, cứu nàng một mạng.
Người đến là hai vị cữu mẫu của Dung Gia Huỷ, phu nhân nhà Tĩnh quốc công Lương thị cùng nhị phòng Quốc Tử Giám tế tửu phu nhân Ôn thị và mấy tiểu bối, mọi người vốn đều là thân thích, thật ra đã sớm muốn đến thăm, đúng lúc hôm nay là sinh thần mười lăm tuổi của Chung Ly Lạc, liền mang theo quà đến đây.
Vu thị cùng hai vị tẩu tử cảm tình rất tốt, vội cười dịu dàng cùng trượng phu nghênh đón, mấy vị tiểu bối cũng bận rộn hành lễ với hai người, "Dượng cô mẫu."
Vu thị cười nhẹ há miệng, "Ngoan."
Dung Gia Hủy Dung Gia Trạch cũng bận rộn đi theo, ngọt ngào kêu: "Đại cữu mẫu, nhị cữu mẫu."
Chỉ có Chung Ly Lạc còn có chút mơ hồ.
Dung Gia Hủy biết nàng cũng không biết những người này ai là ai, liền cười kéo nàng tới đây, chỉ vào người hơi lớn tuổi, mặt trái xoan, có vẻ phúc hậu - Lương thị nói: "Đây là đại cữu mẫu của ta."
Chung Ly Lạc vái chào, ngốc nghếch gọi theo: "Đại cữu mẫu."
Sau đó nàng lại đột nhiên kịp phản ứng, vội vàng sửa lời nói: "Vu phu nhân."
Thấy bộ dạng nàng có chút si ngốc, Lương thị có chút buồn cười, nói: "Đây chính là Chung Ly tiểu công tử a, con cũng có thể gọi ta đại cữu mẫu giống như Gia Huỷ."
Chung Ly Lạc nào dám trèo cao, sao có thể gọi thẳng như vậy.
Dung Gia Hủy lại chỉ vào người trẻ tuổi hơn, dáng người thon dài, khí chất văn nhã - Ôn thị nói: "Đây là nhị cữu mẫu của ta."
Chung Ly Lạc lúc này đã tỉnh táo hơn, thành thành thật thật kêu: "Vu Nhị phu nhân."
Sau đó liền đến lượt mấy biểu huynh đệ tỷ muội.
Để Chung Ly Lạc làm quen với mọi người xong, tất cả liền vào chỗ ngồi.
Cũng chỉ là một gia yến mà thôi, vô cùng đơn giản, xếp ba bàn lớn, Dung Gia Hủy cùng ba nữ hài Vu gia tất nhiên là ngồi với nhau, bởi vì có thêm một Chung Ly Lạc, mấy tiểu tỷ muội lại có chủ đề để tán gẫu.
Vu Dĩ Mi con mắt tỏa sáng nói: "Biểu tỷ, người ca ca này, hắn còn dễ nhìn hơn trong tưởng tượng của ta."
Dung Gia Hủy đắc ý giương mặt nói: "Ta đã nói rồi a."
Vu Dĩ Tương có chút không quen nhìn nàng đắc ý gợi đòn, không khỏi ở một bên thầm nói: "Cũng chỉ có như vậy, ngươi không cảm thấy hắn quá thanh tú xinh đẹp, ngược lại giống như nữ tử sao."
Dung Gia Hủy mất đi dáng vẻ tươi cười đắc ý, không khỏi cười khẩy nói: "Vâng vâng vâng, Chung Ly ca ca nhà ta sao có thể so được với họ Liễu..."
Nàng vừa mới tuôn ra một chữ Liễu, liền bị Vu Dĩ Tương hung hăng bịt miệng lại.
"A... A... A...!" Dung Gia Huỷ một chữ cũng không nói nên lời, một tay cầm tay Vu Dĩ Tương, tay kia liền túm lấy tóc nàng.
Vu Dĩ Mi so với hai nàng lớn hơn mấy tuổi, đối với chuyện này thấy nhưng không thể trách, nàng đẩy đẩy Vu Dĩ Phù đang ngốc ở một bên, hai người cùng nhau vất vả lắm mới tách được hai người kia ra.
Hai người mỗi người một bên, trấn an các nàng, rốt cuộc cũng không náo loạn nữa.
Nam nữ khác biệt, Chung Ly Lạc ở sát bên đang đối mặt với đại biểu huynh Vu Tử Tuân của Dung Gia Hủy, nhị biểu huynh Vu Tử Thanh, tam biểu đệ Vu Tử Dương, cũng không biết nói cái gì cho phải.
Nhưng thật ra Dung Gia Trạch cùng mấy người bọn hắn nói chuyện rất vui vẻ, Chung Ly Lạc thấy vậy, không khỏi xuất thầnnhìn về phía đám nữ hài tử cách đó không xa, thật muốn theo các nàng ngồi ở đó.
Vu Tử Tuân thấy bộ dạng nàng mặt ủ mày chau, không thể lạnh nhạt với thọ tinh ngày hôm nay, tình nguyện cầm lấy một chén rượu, vỗ vỗ vai của nàng nói: "Chung Ly hiền đệ, hôm nay là sinh thần của đệ, ngu huynh bình thường nghe nói đệ là người đọc sách, ta đây liền chúc đệ kim bảng đề danh (đề tên bảng vàng), đến, ta kính đệ một ly, ta uống cạn trước, đệ cứ tùy ý."
Chung Ly Lạc nhìn chén rượu trống không trong tay hắn, một câu cự tuyệt liền nói không nên lời, nàng xưa nay không uống rượu, chỉ là người khác kính ngươi, sao có thể cự tuyệt, cũng đành phải uống một ly, một ngụm buồn bực.
Thấy nàng nể tình như vậy, Vu Tử Thanh sinh cùng năm với nàng, chỉ kém có vài tháng cũng không cam lòng rớt lại phía sau, giơ chén rượu nói: "Đến, Chung Ly huynh, ta cũng vậy kính huynh một ly."
Còn nữa?
Chung Ly Lạc lại đành phải cạn thêm một ly, cay độc rượu cay độc quay cuồng trong dạ dày nàng, đầu cũng bắt đầu có chút choáng váng, mồ hôi rịn ra trên mặt không khỏi nhiễm một tầng đỏ ửng.
Vu Tử Dương tuổi còn nhỏ, cũng muốn học theo, kết quả ly rượu còn chưa có cầm lên đã bị Vu Tử Tuân giáo huấn rồi, "Ngươi cái tiểu hài tử, uống rượu làm gì!"
Sau đó Vu Tử Tuân liền hướng Chung Ly Lạc cười cười, nói: "Ta đây liền thay ta Tam đệ kính đệ một ly."
Chung Ly Lạc:...
Mấy nữ hài tử ở gần đó không hề hay biết những chuyện này, cùng nhau lặng lẽ nói chuyện vui vẻ với nhau.
Vu Dĩ Phù trộm nhìn các ca ca bên kia một cái, bưng lấy mặt, khờ dại nói: "Biểu tỷ, Chung Ly ca ca kia của nhà tỷ nhìn thật đẹp mắt, nếu hắn có thể làm tỷ phu của ta thì tốt rồi."
Nghe nàng khen Chung Ly Lạc nhìn đẹp mắt, Dung Gia Hủy rất cao hứng, đợi khi nghe được câu phía sau, nụ cười của nàng lập tức liền cứng lại trên mặt.
Dung Gia Hủy khẽ cắn môi, yêu thương mà xoa đầu nàng nói: "Tam biểu muội không nên nói bừa, hai vị tỷ tỷ là thiên kim tiểu thư Quốc công phủ, thân phận tôn quý, dù là làm Vương phi cũng có thể, thân phận hắn lại không môn đăng hộ đối, huống hồ, tỷ tỷ muội cũng chướng mắt hắn."
Vu Dĩ Phù nghe vậy liền sững sờ, "Vậy biểu tỷ thì sao?"
Dung Gia Hủy nghẹn họng, "Ta..."
Nói rằng nàng cũng thân phận tôn quý? Nói nàng cũng chướng mắt Chung Ly Lạc? Nàng nên nói cái gì để ngày sau không bị vả mặt đây...
Không đợi nàng nói được gì, Vu Dĩ Tương cũng đã ở một bên chán nản mà mở miệng, "Biểu tỷ của muội, chưa sinh ra đã có hôn ước với người khác rồi."
Tuy nói Dung Gia Hủy không vừa lòng mối hôn sự này đã lâu, lúc này cũng không khỏi không gật gật đầu, cười nói: "Đúng vậy a đúng vậy a."
Nghe vậy, Vu Dĩ Phù cũng không tiếp tục hỏi thêm gì nữa, vẫn là ăn bánh ngọt thú vị hơn.
Đợi đến khi người Vu gia trở về phủ, Chung Ly Lạc bị hai huynh đệ Vu gia kính rượu mấy lần đã không khác gì phế nhân.
Huynh đệ Vu thị còn nhịn không được chê cười nàng, người lớn vậy rồi, mới mấy chén liền gục, cũng thật không thú vị.
Dung Gia Trạch chạy đi tiễn biểu ca biểu đệ rồi, ở đây có thể nói chỉ còn lại một người Chung Ly Lạc say rượu mà thôi.
Dung Gia Hủy nhìn nàng đỏ mặt, bộ dáng lười nhác say rượu gục trên bàn, cũng lười đi theo cha mẹ tiễn khách, nàng chỉ vào mấy nha hoàn nói: "Các ngươi, còn không mau nâng Chung Ly thiếu gia trở về."
Chung Ly Lạc nghe được thanh âm của nàng, không khỏi ngẩn người, "Dung Gia Hủy?"
Lúc này còn nhận ra giọng của nàng, cũng không tính là say quá nghiêm trọng nha, Dung Gia Hủy cười cười, đi đến bên người nàng, lôi kéo tay của nàng liền muốn đỡ nàng dậy.
"Ân, là ta, Chung Ly ca ca, ta cho người đưa ngươi trở về phòng a."
Chung Ly Lạc nhẹ gật đầu, chỉ là, nàng nói đỡ nhưng thật ra đã nâng dậy rồi, Chung Ly Lạc này này say quá mức, vừa đứng thẳng, một chân đã nhũn ra, thuận thế tê liệt ngã trên người nàng.
Dung Gia Hủy so với Chung Ly Lạc thấp hơn hẳn một cái đầu, chuyện đột nhiên như vậy thiếu chút nữa đã bị Chung Ly Lạc đè gục xuống, xem ra nàng ăn được mập mạp như vậy cũng có chỗ tốt, nếu không so với Chung Ly Lạc thon gầy, đoán chừng đã ngã ra rồi.
Chung Ly Lạc không hề hay biết, nàng thân mật áp vào cổ Dung Gia Hủy, đầu tựa trên đầu vai nàng, vừa nhắm mắt đã ngủ rồi.
Cũng không thể ngủ ở đây, Dung Gia Hủy vỗ vỗ mặt của nàng nói: "Chung Ly ca ca, không cho phép đi ngủ! Đứng lên cho ta, buông tay của ngươi ra! Để người hầu đưa ngươi trở về!"
Chung Ly Lạc quả nhiên nghe lời mà mở mắt, vẻ mặt không vui thầm nói bên tai nàng: "Ta rõ ràng là Chung Ly tỷ tỷ."
Lời nói long trời lở đất như thế, cuối cùng chỉ thu được một cái liếc mắt của Dung Gia Hủy, người này quả nhiên là say đến hồ đồ rồi, ngớ ngẩn rồi, ngươi là Chung Ly tỷ tỷ, ta còn là dung ca ca đây.
Nàng đẩy tay Chung Ly Lạc ra sau, hướng người hầu nhỏ vẫy vẫy tay, nói: "Chung Ly thiếu gia hắn say quá rồi, mau đỡ hắn trở về!"
Chung Ly Lạc mắt nhìn đám nam tử lấm la lấm lét, lắc đầu, "Ta mới không cần bọn hắn đỡ."
"Tốt, vậy nha hoàn đến!"
Chung Ly Lạc vẫn là lắc đầu, "Không muốn."
"Vậy ngươi tự đi đi?"
Chung Ly Lạc lần đầu lộ ra một dáng tươi cười hề hề ngốc nghếch, làm nũng nói: "Ngươi đỡ."
Nhìn thiếu niên thanh tú trước mắt đỏ mặt, cười đến vô cùng đẹp mắt, Dung Gia Hủy giật mình, lập tức không tự chủ được, nàng thật sự là thiếu nợ người này, "Được được được, hôm nay ngươi là thọ tinh, hôm nay ngươi là nhất, ta đỡ thì ta đỡ! Đến! Chúng ta đi!"
Truyện được đăng tải trên Wattpad ThanhPhong158!
3 giờ ai còn chưa ngủ nàoooo =))
Trung Thu vừa qua, nháy mắt, sinh thần mười lăm tuổi của Chung Ly Lạc cũng sắp đến rồi, cha nương Dung Gia Hủy lần này muốn tổ chức long trọng một chút, dù sao đây cũng là sinh thần lần đầu tiên của nàng từ khi đến Trấn quốc hầu quý phủ.
Chung Ly Lạc vốn định từ chối, dù sao thân phận này của nàng, về tình về lý, cũng không nên được coi trọng như vậy, chỉ là Dung Sâm cùng Vu thị không cho phép phản đối, để cho nàng đứng ngoài canh cửa.
Chung Ly Lạc rơi vào đường cùng, lại muốn đi tìm Dung Gia Hủy cứu quốc, kết quả Dung Gia Hủy rõ ràng cũng khó có được một lần đóng cửa từ chối tiếp khách.
Nghĩ vậy, nàng cũng chỉ đành nhận ân huệ này, coi như trấn an mình một chút, người khác không biết, nhưng nàng lại rõ ràng, tuổi cập kê, vốn nên làm một hồi rực rỡ náo nhiệt.
Mà Dung Gia Hủy cũng là không phải cố ý không gặp Chung Ly Lạc, thật sự là, nàng đang chuẩn bị quà mừng, sang năm sau, người này đoán chừng sẽ không tổ chức sinh nhật ở đây được, đương nhiên phải chuẩn bị cẩn thận một chút, nhưng nàng không có nhiều đồ vật hay ho cho lắm, nàng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng nghĩ được một ý tưởng hay, thêu thùa!
Tuy nói nàng nữ công cũng không tệ lắm, nhưng không quá yêu những thứ này, kiếp trước, giá y đều là đám tú nương thêu hết cho mình, hôm nay lại vì cái này, mắt đều sắp mù rồi, ôi, ai bảo nàng chỉ có cái này có thể lấy ra thể hiện được chứ, văn thơ của nàng, cũng chỉ có người cha yêu thương che giấu lương tâm khen ngợi đôi câu, còn tiên sinh nhìn thấy liền nhức đầu, mặt khác có thể mua thứ gì đó, nhưng thật sự không thể hiện được tâm ý, chỉ có thể chịu khổ cực nhọc một chút.
Ngày 12 tháng 9 đã đến, tối hôm đó, cả nhà bọn họ ầm ĩ náo nhiệt đùa vui ồn ào vì tiệc sinh nhật, sau đó từng người đều đưa lên lễ vật đã được chuẩn bị tốt.
Nhà bọn họ ít người, không có người khác trong tộc thì chỉ có năm người, cho nên ngoại trừ hai vị phụ mẫu thì cũng chỉ có Dung Gia Hủy chuẩn bị quà tặng.
Dung Gia Hủy vừa mang quà ra, liền doạ hai người họ kêu to một tiếng.
Vu thị sửng sốt một hồi lâu, không thể tin được nói: "Gia Hủy a, bức bình phong này là con thêu?"
Dung Gia Hủy trưng ra đôi mắt hạt đào đỏ hoe gật đầu, "Hơn nửa tháng thời gian có chút gấp, có hơi đơn giản, Chung Ly ca ca chớ trách."
Chung Ly Lạc nhìn vật kia xác thực không đẹp đẽ lắm, nhưng thực sự không tệ, tâm tình khẽ động, không thể tin nói: "Tặng... Tặng cho ta?"
Dung Gia Hủy cười nói: "Bản thân ta ngốc, cái gì cũng không giỏi, chỉ có nữ công coi như không tệ lắm, sau này có lẽ còn có thể... thêu thêm vật trang trí cho ngươi."
Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, thiếu chút nữa liền thốt ra một câu làm y phục cho ngươi rồi,những lời này của nàng thật ra cũng không có ý gì đặc biệt, chỉ là không thể nói lung tung, nàng thêu cái bình phong, thêu vật trang trí nhỏ, đều không sao, nhưng nếu thêu cái túi thơm gì đó hay làm y phục này nọ liền không hợp lễ nghĩa. Nàng kiếp trước, cũng có làm y phục cho cha mẹ chồng cùng trượng phu, lúc trước giá y khó thêu, nàng thực sự lười biếng, nhưng ở nhà phu quân y phục giày thêu chỉ có nàng tự mình động thủ, tuy rằng chưa từng thấy bọn họ mặc qua.
Dung Sâm nhìn nữ nhi bảo bối nhà mình thêu bình phong, trong lòng thật ra có chút chua, "Khéo tay như vậy, mà chưa từng thấy con thêu cho cha nương con cái gì."
Vu thị tán đồng nói: "Đúng vậy đúng vậy."
"Con..."
Trong lúc Dung Gia Hủy không biết nên làm như thế để yên lòng cha mẹ, nha hoàn liền tới thông báo nói có khách đến, cứu nàng một mạng.
Người đến là hai vị cữu mẫu của Dung Gia Huỷ, phu nhân nhà Tĩnh quốc công Lương thị cùng nhị phòng Quốc Tử Giám tế tửu phu nhân Ôn thị và mấy tiểu bối, mọi người vốn đều là thân thích, thật ra đã sớm muốn đến thăm, đúng lúc hôm nay là sinh thần mười lăm tuổi của Chung Ly Lạc, liền mang theo quà đến đây.
Vu thị cùng hai vị tẩu tử cảm tình rất tốt, vội cười dịu dàng cùng trượng phu nghênh đón, mấy vị tiểu bối cũng bận rộn hành lễ với hai người, "Dượng cô mẫu."
Vu thị cười nhẹ há miệng, "Ngoan."
Dung Gia Hủy Dung Gia Trạch cũng bận rộn đi theo, ngọt ngào kêu: "Đại cữu mẫu, nhị cữu mẫu."
Chỉ có Chung Ly Lạc còn có chút mơ hồ.
Dung Gia Hủy biết nàng cũng không biết những người này ai là ai, liền cười kéo nàng tới đây, chỉ vào người hơi lớn tuổi, mặt trái xoan, có vẻ phúc hậu - Lương thị nói: "Đây là đại cữu mẫu của ta."
Chung Ly Lạc vái chào, ngốc nghếch gọi theo: "Đại cữu mẫu."
Sau đó nàng lại đột nhiên kịp phản ứng, vội vàng sửa lời nói: "Vu phu nhân."
Thấy bộ dạng nàng có chút si ngốc, Lương thị có chút buồn cười, nói: "Đây chính là Chung Ly tiểu công tử a, con cũng có thể gọi ta đại cữu mẫu giống như Gia Huỷ."
Chung Ly Lạc nào dám trèo cao, sao có thể gọi thẳng như vậy.
Dung Gia Hủy lại chỉ vào người trẻ tuổi hơn, dáng người thon dài, khí chất văn nhã - Ôn thị nói: "Đây là nhị cữu mẫu của ta."
Chung Ly Lạc lúc này đã tỉnh táo hơn, thành thành thật thật kêu: "Vu Nhị phu nhân."
Sau đó liền đến lượt mấy biểu huynh đệ tỷ muội.
Để Chung Ly Lạc làm quen với mọi người xong, tất cả liền vào chỗ ngồi.
Cũng chỉ là một gia yến mà thôi, vô cùng đơn giản, xếp ba bàn lớn, Dung Gia Hủy cùng ba nữ hài Vu gia tất nhiên là ngồi với nhau, bởi vì có thêm một Chung Ly Lạc, mấy tiểu tỷ muội lại có chủ đề để tán gẫu.
Vu Dĩ Mi con mắt tỏa sáng nói: "Biểu tỷ, người ca ca này, hắn còn dễ nhìn hơn trong tưởng tượng của ta."
Dung Gia Hủy đắc ý giương mặt nói: "Ta đã nói rồi a."
Vu Dĩ Tương có chút không quen nhìn nàng đắc ý gợi đòn, không khỏi ở một bên thầm nói: "Cũng chỉ có như vậy, ngươi không cảm thấy hắn quá thanh tú xinh đẹp, ngược lại giống như nữ tử sao."
Dung Gia Hủy mất đi dáng vẻ tươi cười đắc ý, không khỏi cười khẩy nói: "Vâng vâng vâng, Chung Ly ca ca nhà ta sao có thể so được với họ Liễu..."
Nàng vừa mới tuôn ra một chữ Liễu, liền bị Vu Dĩ Tương hung hăng bịt miệng lại.
"A... A... A...!" Dung Gia Huỷ một chữ cũng không nói nên lời, một tay cầm tay Vu Dĩ Tương, tay kia liền túm lấy tóc nàng.
Vu Dĩ Mi so với hai nàng lớn hơn mấy tuổi, đối với chuyện này thấy nhưng không thể trách, nàng đẩy đẩy Vu Dĩ Phù đang ngốc ở một bên, hai người cùng nhau vất vả lắm mới tách được hai người kia ra.
Hai người mỗi người một bên, trấn an các nàng, rốt cuộc cũng không náo loạn nữa.
Nam nữ khác biệt, Chung Ly Lạc ở sát bên đang đối mặt với đại biểu huynh Vu Tử Tuân của Dung Gia Hủy, nhị biểu huynh Vu Tử Thanh, tam biểu đệ Vu Tử Dương, cũng không biết nói cái gì cho phải.
Nhưng thật ra Dung Gia Trạch cùng mấy người bọn hắn nói chuyện rất vui vẻ, Chung Ly Lạc thấy vậy, không khỏi xuất thầnnhìn về phía đám nữ hài tử cách đó không xa, thật muốn theo các nàng ngồi ở đó.
Vu Tử Tuân thấy bộ dạng nàng mặt ủ mày chau, không thể lạnh nhạt với thọ tinh ngày hôm nay, tình nguyện cầm lấy một chén rượu, vỗ vỗ vai của nàng nói: "Chung Ly hiền đệ, hôm nay là sinh thần của đệ, ngu huynh bình thường nghe nói đệ là người đọc sách, ta đây liền chúc đệ kim bảng đề danh (đề tên bảng vàng), đến, ta kính đệ một ly, ta uống cạn trước, đệ cứ tùy ý."
Chung Ly Lạc nhìn chén rượu trống không trong tay hắn, một câu cự tuyệt liền nói không nên lời, nàng xưa nay không uống rượu, chỉ là người khác kính ngươi, sao có thể cự tuyệt, cũng đành phải uống một ly, một ngụm buồn bực.
Thấy nàng nể tình như vậy, Vu Tử Thanh sinh cùng năm với nàng, chỉ kém có vài tháng cũng không cam lòng rớt lại phía sau, giơ chén rượu nói: "Đến, Chung Ly huynh, ta cũng vậy kính huynh một ly."
Còn nữa?
Chung Ly Lạc lại đành phải cạn thêm một ly, cay độc rượu cay độc quay cuồng trong dạ dày nàng, đầu cũng bắt đầu có chút choáng váng, mồ hôi rịn ra trên mặt không khỏi nhiễm một tầng đỏ ửng.
Vu Tử Dương tuổi còn nhỏ, cũng muốn học theo, kết quả ly rượu còn chưa có cầm lên đã bị Vu Tử Tuân giáo huấn rồi, "Ngươi cái tiểu hài tử, uống rượu làm gì!"
Sau đó Vu Tử Tuân liền hướng Chung Ly Lạc cười cười, nói: "Ta đây liền thay ta Tam đệ kính đệ một ly."
Chung Ly Lạc:...
Mấy nữ hài tử ở gần đó không hề hay biết những chuyện này, cùng nhau lặng lẽ nói chuyện vui vẻ với nhau.
Vu Dĩ Phù trộm nhìn các ca ca bên kia một cái, bưng lấy mặt, khờ dại nói: "Biểu tỷ, Chung Ly ca ca kia của nhà tỷ nhìn thật đẹp mắt, nếu hắn có thể làm tỷ phu của ta thì tốt rồi."
Nghe nàng khen Chung Ly Lạc nhìn đẹp mắt, Dung Gia Hủy rất cao hứng, đợi khi nghe được câu phía sau, nụ cười của nàng lập tức liền cứng lại trên mặt.
Dung Gia Hủy khẽ cắn môi, yêu thương mà xoa đầu nàng nói: "Tam biểu muội không nên nói bừa, hai vị tỷ tỷ là thiên kim tiểu thư Quốc công phủ, thân phận tôn quý, dù là làm Vương phi cũng có thể, thân phận hắn lại không môn đăng hộ đối, huống hồ, tỷ tỷ muội cũng chướng mắt hắn."
Vu Dĩ Phù nghe vậy liền sững sờ, "Vậy biểu tỷ thì sao?"
Dung Gia Hủy nghẹn họng, "Ta..."
Nói rằng nàng cũng thân phận tôn quý? Nói nàng cũng chướng mắt Chung Ly Lạc? Nàng nên nói cái gì để ngày sau không bị vả mặt đây...
Không đợi nàng nói được gì, Vu Dĩ Tương cũng đã ở một bên chán nản mà mở miệng, "Biểu tỷ của muội, chưa sinh ra đã có hôn ước với người khác rồi."
Tuy nói Dung Gia Hủy không vừa lòng mối hôn sự này đã lâu, lúc này cũng không khỏi không gật gật đầu, cười nói: "Đúng vậy a đúng vậy a."
Nghe vậy, Vu Dĩ Phù cũng không tiếp tục hỏi thêm gì nữa, vẫn là ăn bánh ngọt thú vị hơn.
Đợi đến khi người Vu gia trở về phủ, Chung Ly Lạc bị hai huynh đệ Vu gia kính rượu mấy lần đã không khác gì phế nhân.
Huynh đệ Vu thị còn nhịn không được chê cười nàng, người lớn vậy rồi, mới mấy chén liền gục, cũng thật không thú vị.
Dung Gia Trạch chạy đi tiễn biểu ca biểu đệ rồi, ở đây có thể nói chỉ còn lại một người Chung Ly Lạc say rượu mà thôi.
Dung Gia Hủy nhìn nàng đỏ mặt, bộ dáng lười nhác say rượu gục trên bàn, cũng lười đi theo cha mẹ tiễn khách, nàng chỉ vào mấy nha hoàn nói: "Các ngươi, còn không mau nâng Chung Ly thiếu gia trở về."
Chung Ly Lạc nghe được thanh âm của nàng, không khỏi ngẩn người, "Dung Gia Hủy?"
Lúc này còn nhận ra giọng của nàng, cũng không tính là say quá nghiêm trọng nha, Dung Gia Hủy cười cười, đi đến bên người nàng, lôi kéo tay của nàng liền muốn đỡ nàng dậy.
"Ân, là ta, Chung Ly ca ca, ta cho người đưa ngươi trở về phòng a."
Chung Ly Lạc nhẹ gật đầu, chỉ là, nàng nói đỡ nhưng thật ra đã nâng dậy rồi, Chung Ly Lạc này này say quá mức, vừa đứng thẳng, một chân đã nhũn ra, thuận thế tê liệt ngã trên người nàng.
Dung Gia Hủy so với Chung Ly Lạc thấp hơn hẳn một cái đầu, chuyện đột nhiên như vậy thiếu chút nữa đã bị Chung Ly Lạc đè gục xuống, xem ra nàng ăn được mập mạp như vậy cũng có chỗ tốt, nếu không so với Chung Ly Lạc thon gầy, đoán chừng đã ngã ra rồi.
Chung Ly Lạc không hề hay biết, nàng thân mật áp vào cổ Dung Gia Hủy, đầu tựa trên đầu vai nàng, vừa nhắm mắt đã ngủ rồi.
Cũng không thể ngủ ở đây, Dung Gia Hủy vỗ vỗ mặt của nàng nói: "Chung Ly ca ca, không cho phép đi ngủ! Đứng lên cho ta, buông tay của ngươi ra! Để người hầu đưa ngươi trở về!"
Chung Ly Lạc quả nhiên nghe lời mà mở mắt, vẻ mặt không vui thầm nói bên tai nàng: "Ta rõ ràng là Chung Ly tỷ tỷ."
Lời nói long trời lở đất như thế, cuối cùng chỉ thu được một cái liếc mắt của Dung Gia Hủy, người này quả nhiên là say đến hồ đồ rồi, ngớ ngẩn rồi, ngươi là Chung Ly tỷ tỷ, ta còn là dung ca ca đây.
Nàng đẩy tay Chung Ly Lạc ra sau, hướng người hầu nhỏ vẫy vẫy tay, nói: "Chung Ly thiếu gia hắn say quá rồi, mau đỡ hắn trở về!"
Chung Ly Lạc mắt nhìn đám nam tử lấm la lấm lét, lắc đầu, "Ta mới không cần bọn hắn đỡ."
"Tốt, vậy nha hoàn đến!"
Chung Ly Lạc vẫn là lắc đầu, "Không muốn."
"Vậy ngươi tự đi đi?"
Chung Ly Lạc lần đầu lộ ra một dáng tươi cười hề hề ngốc nghếch, làm nũng nói: "Ngươi đỡ."
Nhìn thiếu niên thanh tú trước mắt đỏ mặt, cười đến vô cùng đẹp mắt, Dung Gia Hủy giật mình, lập tức không tự chủ được, nàng thật sự là thiếu nợ người này, "Được được được, hôm nay ngươi là thọ tinh, hôm nay ngươi là nhất, ta đỡ thì ta đỡ! Đến! Chúng ta đi!"
Truyện được đăng tải trên Wattpad ThanhPhong158!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.