Không Biết Tướng Quân Là Nữ Lang
Chương 12
Vinh Thanh
05/04/2022
Editor: ThanhPhong158
"Ngươi... Ngươi nói cái gì? Ngươi nói, ngươi muốn đi... Đi Tây Bắc?" Dung Gia Hủy trợn mắt há hốc mồm nhìn vẻ mặt áy náy, mím môi của Chung Ly Lạc trước mắt, lắp bắp hỏi.
Hoá ra cho đến bây giờ, người này rõ ràng vẫn luôn có ý định năm nay chạy đến Tây Bắc, cho dù đã sớm biết Chung Ly Lạc muốn đi kiến công lập nghiệp, lúc này cũng không khỏi có chút khó chịu trong lòng.
Cho dù không thèm để ý đến kiếp trước của Chung Ly Lạc, nhưng khi nàng nhìn người này cứ như vậy mà đi, lại thấy có chút không được tự nhiên, luôn cảm thấy trong nhà thiếu mất cái gì đó, hiện tại càng không cần nói nữa.
Chung Ly Lạc nhìn bộ dáng ngây ngốc cả người của nàng, trong lòng cũng có chút khó chịu.
Nàng thở dài nói: "Muội cũng biết, ta vẫn luôn muốn đi xem một chút, phụ thân ta, đã từng ở đó chiến đấu, vô cùng nhiệt huyết, chỉ là đáng tiếc, không được như ông ấy hy vọng, da ngựa bọc thây, tuổi gần năm mươi phải chết vất vưởng bên ngoài."
Dung Gia Hủy sửng sốt hồi lâu, lẩm bẩm nói: "Nhưng bây giờ, Tây Bắc bên kia còn chưa xảy ra chuyện gì lớn a, chỉ có một ít đám người láo nháo, không thể chờ sau này có chiến sự rồi nói tiếp sao."
Nói xong, Dung Gia Hủy quả thực muốn tát cho mình một cái, tuy rằng sau này xác thực không quá thái bình, nhưng mà trắng trợn nói ra như vậy, ai không biết còn tưởng rằng nàng đang ở đây nguyền rủa đó.
Cũng may Chung Ly Lạc sớm đã quen nàng không biết giữ mồm giữ miệng, chỉ nghĩ là tiểu nữ hài khờ khạo, nói chuyện không biết kiêng kị, liền cười cười, xoa đầu Dung Gia Hủy giải thích nói: "Đúng lúc lần này Ninh vương bị thánh thượng cắt cử đi Tây Bắc, nhân cơ hội này nếu ta còn không đi, về sau muốn đi cũng không đi được thì phải làm sao?"
Không đi được càng tốt, đi xa như vậy, có rất nhiều nguy hiểm a, cả đời Dung Gia Hủy đều ngốc ở hậu trạch, đối với những điều này có thể nói là hoàn toàn không biết gì cả, nhưng mà, nàng cũng biết, đao thương không có mắt, vạn nhất xảy ra chuyện, thiên biến vạn hoá, người này cứ như vậy chết ở nơi chim không thèm ỉa như Tây Bắc thì phải làm sao đây?
Nhưng, nàng cũng biết, những người bên cạnh cũng nghĩ giống nàng, đối với việc này cũng không đồng ý nhưng không thể can thiệp vào, huống hồ, tiền đồ của người này đều từ đó mà ra, tại sao nàng phải đi ngăn cản người ta, chẳng lẽ sống cả đời tầm thường vô vị nàng mới thấy vui hay sao?
Nhưng mà nàng ôm mộng làm Hầu phu nhân mới muốn lại gần 'hắn' đấy!
Mũi nàng đau xót, chỉ tức giận đấm một quyền lên đầu vai Chung Ly Lạc nói: "Công tử nhà người ta thấy những thứ này còn e sợ tránh không kịp, ngược lại là ngươi, còn muốn chạy theo! Đúng là không biết coi trọng bản thân mình!"
Từ trước đến nay Chung Ly Lạc cũng hiểu tính nết của nàng, lúc này biết nàng không nỡ xa mình, lo lắng cho mình như vậy, liền ngây ngốc ở đấy tùy ý để nàng đánh.
Dung Gia Hủy sức yếu, nắm tay nhỏ đánh lên, mềm mại như bông, Dung Gia Hủy mới đánh vài cái, bỗng nhiên liền nghĩ tới một chuyện quan trọng.
"Tiêu Văn Yên?" Dung Gia Hủy hoảng sợ nói.
"Cái gì?"
Chung Ly Lạc sững sờ, nàng xưa nay không để ý đến chuyện bên ngoài, sao biết được Tiêu Văn Yên gì đó.
Dung Gia Hủy bĩu môi, hoa ra nghiệt duyên giữa Chung Ly Lạc cùng Tiêu Văn Yên, là bởi vì chuyện này mà phát sinh, kiếp trước Tiêu Văn Yên chọn chọn lựa lựa đến năm hai mươi hai tuổi lẽ nào là vì Chung Ly Lạc? Có lẽ Tiêu Văn Yên trong lúc tiễn biệt phụ thân, ngẫu nhiên nhìn thấy Chung Ly Lạc, kinh hồng nhất diện*, khó lòng quên được!
(Kinh hồng nhất diện: Kinh Hồng [惊鸿] hai từ này đã từng xuất hiện trong bài "Lạc Thần phú" của Tào Thực, dùng để miêu tả vẻ đẹp của Lạc Thần:
Phiên nhược kinh hồng,
Uyển nhược du long.
Từ này có nghĩa dù chỉ một thoáng nhìn, lại để lại cảm xúc mãnh liệt. Một cái nhìn vội vàng, lại khiến người ta khắc sâu ấn tượng.)
Tuy rằng những điều này đều là nàng nghĩ ra, nhưng cũng có khả năng nha, nàng vội cười lấy lòng, nói với Chung Ly Lạc: "Tiêu Văn Yên kia a, chính là Nam Bình quận chúa của Ninh vương phủ, ta nói cho ngươi biết, nếu có một ngày ngươi gặp nàng, thì cách xa nàng một chút, nàng là người tâm thuật bất chính, ngươi nhớ a, nàng có khuôn mặt trái xoan, xương gò má cao là tướng khắc phu, cặp mắt to như chuông đồng, khóe mắt trái mang nốt ruồi..."
Nha đầu kia lại thế rồi, trách không được nàng có chỗ không ngoan như những nữ hài tử khác, cho dù là cô nương nhà nào vừa đến miệng nàng đều không phải người tốt, Chung Ly Lạc bất đắc dĩ cắt ngang lời nàng: "Một nhân vật nhỏ như ta, gặp quận chúa người ta kiểu gì a."
Dung Gia Hủy gục đầu xuống, nho giọng lẩm bẩm nói: "Không phải ta lo lắng sao..."
Tuy rằng nàng cảm thấy Tiêu Văn Yên lớn lên tướng mạo bình thường, chỉ là có lúc cũng nhất định phải thừa nhận, đôi mắt to của Tiêu Văn Yên ở trên khuôn mặt bình thương kia, ngập nước, vẫn có vài phần câu dẫn người khác, cùng với muội muội Tiêu Văn Nhiêm của nàng cũng có đôi mắt như vậy, năm đó đã câu mất hồn đệ đệ nàng, đáng hận nhất vẫn là, rõ ràng đã cướp hồn người ta còn thấy người ta chướng mắt, đệ đệ của nàng chỉ tùy hứng một chút, không nghe lời một chút, không thích đi học một chút, ham chơi một chút mà thôi a, có chỗ nào không xứng với các nàng! Đệ đệ của nàng lại là người si tình, sau cùng vẫn cưới nữ nhi thứ ba Tiêu Văn Cảnh con vợ lẽ của Ninh vương, cũng may phu thê bọn hắn cũng coi như hòa hòa hợp hợp, không thì nàng đoán chừng phải tức chết rồi.
Nghĩ đến mức này, nàng không thể tha thứ lắc lắc ống tay áo của Chung Ly Lạc nói: "Ta mặc kệ, sau này nếu phải gặp hai vị quận chúa này a, cũng phải tránh xa một chút!"
Chung Ly Lạc đến bây giờ đành hết cách với nàng, liền đáp ứng, kim chi ngọc diệp như quận chúa không nói cũng biết có bắn đại bác cũng không tới được chỗ nàng, nàng gặp ở đâu được mà tránh, đáp ứng hay không đều như nhau.
Thấy nàng đồng ý rồi, Dung Gia Hủy không khỏi toét miệng tạm thời thở phào một cái, nở nụ cười, bộ dáng nàng vốn vô cùng ngọt ngào, cười cười như vậy, càng thấy ngọt như mật, ngọt đến tận trái tim, khiến tâm tình Chung Ly Lạc không khỏi thoáng dao động, hòa tan vào bi thương ly biệt.
Dung Gia Hủy lại nói: "Ta cũng là vì tốt cho ngươi, cũng không phải chỉ có ta không thích các nàng, ngươi không biết các cô nương khác trong phủ đâu, chúng ta nhìn nàng đã thấy phiền, sau này ngươi có thể hỏi các biểu tỷ biểu muội ta một chút, xem ta nói có đúng hay không."
"Các nàng đã làm cái gì? Khiến người ta không thích như vậy?"
Dung Gia Hủy hồi tưởng lại một chút nói: "Cao ngạo chứ sao, ở hội thơ cùng tiệc trà của nữ nhi khuê các, ngoại trừ công chúa quận chúa, nàng đối với mọi người đều là bộ dáng ta cao quý nhất thiên hạ, chỉ hận không thể dùng cái mũi mà nhìn người."
Dung Gia Hủy ở một bên vừa nói, vừa chỉ chỉ cái mũi của mình.
Còn cả chuyện của đệ đệ nàng, hiện tại mọi người vẫn còn nhỏ, chuyện vẫn chưa phát sinh, đành không đề cập nữa.
Chung Ly Lạc nhịn không được liền bật cười, chỉ vì chuyện này cũng đáng để bị căm thù đến tận xương tuỷ rồi sao, bất quá theo như lời kể, như vậy đúng là không được người yêu thích.
Nàng sờ lên đầu Dung Gia Hủy nói: "Muội không thích nàng liền không thích nàng, bất quá cũng đừng tùy hứng, cẩn thận đắc tội người ta."
Đây là coi nàng thành loại người gì chứ? Dung Gia Hủy nhịn không được oán thầm nói, đồ ngốc chính đồ ngốc, thật sự là tuyệt không hiểu được nữ hài tử các nàng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, mới được vài ngày, Chung Ly Lạc thật sự phải đi rồi, không phải chỉ là nói thôi đâu, Dung Gia Hủy vốn cho là mình sẽ dễ dàng chấp nhận, nhưng hôm nay sắp phải ly biệt, nàng thật sự không muốn cách xa.
Nàng biết, người này dù sao cũng mang tiếng là nghĩa tử của Hầu gia, chắc có lẽ sẽ không gặp phải chuyện gì quá xấu, kiếp trước nàng cũng không thấy người này chịu nhiều khổ sở, nhưng mà...
Nàng thấy cha mẹ đang đứng ở cửa nói chuyện cùng Chung Ly Lạc, thở dài một hơi...
Chung Ly Lạc đã ở Hầu phủ gần một năm rồi, Dung Sâm cùng Vu thị thực sự luyến tiếc nàng.
Vu thị từ ái sờ sờ mặt nàng, dặn dò kĩ lưỡng: "Ta chưa từng đến địa phương xa như vậy, cũng không biết chỗ đó trông như thế nào, chỉ nghe nói những người Nhung đó cực kì hung tàn man rợ, nếu con gặp phải chuyện gì, thì học theo nghĩa phụ con, có thể chạy thì chạy, không thể chạy thì trốn sau lưng người khác, nếu vẫn không được, liền đơn giản thoa chút máu giả chết thôi."
Nghe thê tử không nể mặt như vậy, Dung Sâm ho khan một cái, kéo nàng ra nói với Chung Ly Lạc: "Con cũng đừng nghe nghĩa mẫu con nói bậy nói bạ, con phải bảo trọng thân thể, không thể lãng phí thức ăn ở đó, chờ con lập được công lớn, liền viết thư về nhà, chúng ta gửi tiền cho con mua một chỗ ở riêng, tiện đưa thêm vài đầu bếp đến đó."
Nghe cha mẹ dặn dò, Dung Gia Hủy ở đằng sau nhịn không được đỡ trán, cha mẹ nàng thật đúng là... Một người hy vọng người ta làm đào binh, một người chỉ nhớ đến ăn, cũng may ly biệt sắp tới, Chung Ly Lạc cũng không thèm để ý những thứ này.
Dung Gia Hủy lắc đầu, lấy cùi chỏ đẩy đệ đệ bên cạnh.
"Đệ cũng đi nói với người ta câu gì nhẹ nhàng chút a, đệ a, bình thường ở khắp nơi phân cao thấp với người ta, người ta đều chưa từng so đo với đệ, Gia Trạch... Gia..."
Thấy Dung Gia Trạch cả buổi không có phản ứng, nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Dung Gia Trạch cúi đầu, nhìn lại có vài phần lạc lõng.
Dung Gia Hủy vỗ vỗ đầu của hắn, cười nói: "Như thế nào, đệ cũng không nỡ xa hắn a?"
Dung Gia Trạch lập tức lắc đầu như trống bỏi, "Mới không có!"
Có quỷ mới tin, đứa nhỏ này, chính là vịt chết còn cứng mỏ.
Dung Gia Hủy không đợi hắn chạy trốn, đã cầm tay hắn kéo tới trước mặt Chung Ly Lạc, cười nói: "Chung Ly ca ca, Gia Trạch nói hắn có chuyện muốn nói với ngươi đó."
Thấy nhi tử cùng nữ nhi đã tới, đoán chừng muốn nói chuyện của trẻ nhỏ, Vu thị cùng Dung Sâm còn muốn nói tiếp cũng không dám một mực bá chiếm người ta, liền lưu lại bọn nhỏ ở đây.
Chung Ly Lạc nhìn vẻ mặt quật cường của Dung Gia Trạch ở trước mắt, không khỏi sững sờ, "Gia Trạch?"
Dung Gia Trạch vốn đứng ở phía sau thò đầu ra nhìn, bây giờ cứ như vậy bị tỷ tỷ nhà mình dắt tới đây, cũng thấy túng quẫn không biết nên cư xử như thế nào.
Kết quả Dung Gia Hủy hiển nhiên là muốn đối nghịch với hắn, đẩy hắn vài cái về phía trước, bám lấy vai hắn hướng đến Chung Ly Lạc nói: "Gia Trạch nói hắn cũng rất không nỡ xa ngươi đó."
Dung Gia Trạch lập tức liền đỏ ngẩn mặt, hắn xoay đầu lại phản bác: "Tỷ! Tỷ lại nói bậy!"
"Đứa bé ngoan, lúc này đệ phải nói, ca, ngươi yên tâm đi đi, ta sẽ nhớ huynh."
Dung Gia Trạch càng nghe càng túng quẫn, mặt đỏ đến độ muốn nhỏ ra máu rồi, hắn đẩy tay Dung Gia Hủy ra liền muốn chạy, kết quả hắn vừa mới bước được một bước, người đã bị Chung Ly Lạc bắt lại rồi.
Hai người bọn họ xưa nay không có lời nào để nói, dù sao cả ngày Dung Gia Trạch không phải trừng nàng thì cũng là liếc nàng, không cho nàng một sắc mặt tốt, nàng suy nghĩ một chút, chỉ nhạt nhàn mà nói: "Ngươi, chăm chỉ học hành."
Dung Gia Trạch mếu máo nói: "Quản cũng rộng đấy, ta mới không cần học, muốn đọc sách, ngươi tự đi mà đọc."
Đứa nhỏ này, Dung Gia Hủy nhịn không được nhéo nhéo mặt của hắn, "Đều lúc này rồi, đệ nghe lời một chút đi."
Dung Gia Trạch gục đầu xuống, không nói một lời.
Chung Ly Lạc thấy hắn không nói, đành mặc kệ, nàng nhìn xuyên qua hắn, trông thấy Dung Gia Hủy, chần chừ một chút, nói: "Muội, cũng không dặn dò ta vài câu sao?"
Dung Gia Hủy ngẩn ra, mũi đau xót, suýt nữa rơi lệ.
Nàng hít mũi một cái nói: "Có gì để dặn dò chứ, ngươi lớn hơn ta, muốn dặn dò cũng phải là ngươi dặn dò ta mới đúng chứ."
Chung Ly Lạc cười nhẹ, "Được rồi, ta đây liền dặn dò muội vài câu, sau này muội phải ngoan ngoãn nghe lời lão gia phu nhân, lắng nghe tiên sinh chỉ dạy, ta tạm thời không có cách nào tới giúp muội chép sách nữa rồi, còn có, cách xa hồ nước một chút, ta cũng tạm thời không có cách nào để về kéo muội lên, muội cũng nên liên lạc với các biểu tỷ biểu muội nhiều hơn một chút, ta biết muội rất thích các nàng..."
Nghe nàng lải nhải giống như bà mụ, Dung Gia Hủy nhịn không được ngắt lời nói: "Được rồi, nhớ rồi nhớ rồi, ngươi thật phiền a, còn có... Ngươi cũng thế, chú ý an toàn, có thể trở về thì trở về một chuyến để ta... Cùng cha mẹ nhìn một cái, nếu không thể trở về, liền viết phong thư, có cái gì cần, thì viết vào đó."
"Đường xá xa xôi, gửi một cái tin rất lâu mới đến được, chờ mọi người hồi đáp, đoán chừng ta đã không cần nữa rồi."
Thật biết sát phong cảnh (làm mất hứng), Dung Gia Hủy liếc nàng nói: "Ngươi viết hay không viết?"
Chung Ly Lạc chỉ đành gật gật đầu, "Được, ta nghe lời muội, viết."
Nói xong, Chung Ly Lạc do dự một chút, chậm rãi từ trong lòng lấy ra một đồ vật nhỏ đặt trong lòng bàn tay.
Lấy thứ này ra ngoài, nàng lại vụng trộm liếc mắt nhìn thần sắc Dung Gia Hủy, sau đó, duỗi tay đến trước mắt nàng, chậm rãi mở ra.
Chỉ là một khối ngọc bội bách phúc lưu vân bình thường, bất quá Dung Gia Hủy nhận ra vật đó, không phải là khối ngọc bội lúc trước Dung Gia Trạch cướp đi kia sao.
Chung Ly Lạc có chút mất tự nhiên nói: "Ngọc thạch này chạm vào một cái liền vỡ, muội giúp ta giữ a."
Dung Gia Hủy sững sờ, cẩn thận từng li từng tí nhận lấy nó, hỏi nàng: "Ta giữ?"
Chung Ly Lạc há miệng, "Đúng vậy a, lúc ta một tuổi, mẫu thân của ta thay ta cầu đại sư khai quang (ban phước) ngọc bội, ta từ nhỏ đến giờ vẫn mang theo nó bên người."
Dung Gia Hủy kinh ngạc nói: "A! Đại sư từng khai quang rồi sao, ngươi bảo ta giữ, không có nó bảo vệ ngươi bình an thì phải làm sao bây giờ?"
Chung Ly Lạc nói: "Mạng của ta do ta không do trời, ta cũng không tin những thứ này, chỉ là vì nó do mẫu thân sở cầu, cho nên mới một mực trân trọng."
Thấy nàng đã nói như vậy rồi, Dung Gia Hủy yên lòng đem ngọc bội cất vào, trịnh trọng cam kết: "Vậy ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ nó thật tốt."
Chung Ly Lạc thở phào nhẹ nhõm, những chuyện này hôm nay cũng đã giao phó xong, nàng thật sự phải đi rồi.
Vu thị tâm địa mềm mỏng, trước giờ coi nàng là hài tử thân sinh (con ruột) mà đối đãi, hôm nay thấy hài tử nhà mình không chịu nghe lời, muốn đi đến nơi quỷ quái chịu khổ, cũng nhịn không được dâng hai hàng nước mắt, Dung Sâm nhìn bộ dáng của nàng, không khỏi lại nghĩ tới Chung Ly đại ca hào sảng thích cười năm đó, Dung Gia Hủy nhìn nàng lưu luyến không rời, trong lòng vừa chua vừa chát.
Lúc này, Dung Gia Trạch một mực cúi đầu đã lâu cuối cùng cũng dùng sức đột phá chướng ngại trong lòng, mãnh liệt ngẩng đầu lên, đỏ mặt chạy về phía Chung Ly Lạc rít gào: "Chung Ly đại ca! Thực xin lỗi!"
"Ta không nên chê cười huynh! Ta không nên xui khiến bằng hữu ném con nhện lên bàn của huynh!"
"Huynh yên tâm! Ta đồng ý với huynh! Ta sẽ chăm chỉ học hành!!!"
Cuối cùng, hắn ngừng lại thở dốc một hơi, lại quát: "Huynh nhất định phải sớm trở về a!!!"
Nghe vị đệ đệ này gào thét như hài tử, thân hình Chung Ly Lạc cứng lại, khóe miệng cũng bất giác cong cong, nàng ở phía xa xa đưa lưng về phía hắn, vẫy vẫy tay.
"Được."
Truyện được đăng tải trên Wattpad ThanhPhong158!
"Ngươi... Ngươi nói cái gì? Ngươi nói, ngươi muốn đi... Đi Tây Bắc?" Dung Gia Hủy trợn mắt há hốc mồm nhìn vẻ mặt áy náy, mím môi của Chung Ly Lạc trước mắt, lắp bắp hỏi.
Hoá ra cho đến bây giờ, người này rõ ràng vẫn luôn có ý định năm nay chạy đến Tây Bắc, cho dù đã sớm biết Chung Ly Lạc muốn đi kiến công lập nghiệp, lúc này cũng không khỏi có chút khó chịu trong lòng.
Cho dù không thèm để ý đến kiếp trước của Chung Ly Lạc, nhưng khi nàng nhìn người này cứ như vậy mà đi, lại thấy có chút không được tự nhiên, luôn cảm thấy trong nhà thiếu mất cái gì đó, hiện tại càng không cần nói nữa.
Chung Ly Lạc nhìn bộ dáng ngây ngốc cả người của nàng, trong lòng cũng có chút khó chịu.
Nàng thở dài nói: "Muội cũng biết, ta vẫn luôn muốn đi xem một chút, phụ thân ta, đã từng ở đó chiến đấu, vô cùng nhiệt huyết, chỉ là đáng tiếc, không được như ông ấy hy vọng, da ngựa bọc thây, tuổi gần năm mươi phải chết vất vưởng bên ngoài."
Dung Gia Hủy sửng sốt hồi lâu, lẩm bẩm nói: "Nhưng bây giờ, Tây Bắc bên kia còn chưa xảy ra chuyện gì lớn a, chỉ có một ít đám người láo nháo, không thể chờ sau này có chiến sự rồi nói tiếp sao."
Nói xong, Dung Gia Hủy quả thực muốn tát cho mình một cái, tuy rằng sau này xác thực không quá thái bình, nhưng mà trắng trợn nói ra như vậy, ai không biết còn tưởng rằng nàng đang ở đây nguyền rủa đó.
Cũng may Chung Ly Lạc sớm đã quen nàng không biết giữ mồm giữ miệng, chỉ nghĩ là tiểu nữ hài khờ khạo, nói chuyện không biết kiêng kị, liền cười cười, xoa đầu Dung Gia Hủy giải thích nói: "Đúng lúc lần này Ninh vương bị thánh thượng cắt cử đi Tây Bắc, nhân cơ hội này nếu ta còn không đi, về sau muốn đi cũng không đi được thì phải làm sao?"
Không đi được càng tốt, đi xa như vậy, có rất nhiều nguy hiểm a, cả đời Dung Gia Hủy đều ngốc ở hậu trạch, đối với những điều này có thể nói là hoàn toàn không biết gì cả, nhưng mà, nàng cũng biết, đao thương không có mắt, vạn nhất xảy ra chuyện, thiên biến vạn hoá, người này cứ như vậy chết ở nơi chim không thèm ỉa như Tây Bắc thì phải làm sao đây?
Nhưng, nàng cũng biết, những người bên cạnh cũng nghĩ giống nàng, đối với việc này cũng không đồng ý nhưng không thể can thiệp vào, huống hồ, tiền đồ của người này đều từ đó mà ra, tại sao nàng phải đi ngăn cản người ta, chẳng lẽ sống cả đời tầm thường vô vị nàng mới thấy vui hay sao?
Nhưng mà nàng ôm mộng làm Hầu phu nhân mới muốn lại gần 'hắn' đấy!
Mũi nàng đau xót, chỉ tức giận đấm một quyền lên đầu vai Chung Ly Lạc nói: "Công tử nhà người ta thấy những thứ này còn e sợ tránh không kịp, ngược lại là ngươi, còn muốn chạy theo! Đúng là không biết coi trọng bản thân mình!"
Từ trước đến nay Chung Ly Lạc cũng hiểu tính nết của nàng, lúc này biết nàng không nỡ xa mình, lo lắng cho mình như vậy, liền ngây ngốc ở đấy tùy ý để nàng đánh.
Dung Gia Hủy sức yếu, nắm tay nhỏ đánh lên, mềm mại như bông, Dung Gia Hủy mới đánh vài cái, bỗng nhiên liền nghĩ tới một chuyện quan trọng.
"Tiêu Văn Yên?" Dung Gia Hủy hoảng sợ nói.
"Cái gì?"
Chung Ly Lạc sững sờ, nàng xưa nay không để ý đến chuyện bên ngoài, sao biết được Tiêu Văn Yên gì đó.
Dung Gia Hủy bĩu môi, hoa ra nghiệt duyên giữa Chung Ly Lạc cùng Tiêu Văn Yên, là bởi vì chuyện này mà phát sinh, kiếp trước Tiêu Văn Yên chọn chọn lựa lựa đến năm hai mươi hai tuổi lẽ nào là vì Chung Ly Lạc? Có lẽ Tiêu Văn Yên trong lúc tiễn biệt phụ thân, ngẫu nhiên nhìn thấy Chung Ly Lạc, kinh hồng nhất diện*, khó lòng quên được!
(Kinh hồng nhất diện: Kinh Hồng [惊鸿] hai từ này đã từng xuất hiện trong bài "Lạc Thần phú" của Tào Thực, dùng để miêu tả vẻ đẹp của Lạc Thần:
Phiên nhược kinh hồng,
Uyển nhược du long.
Từ này có nghĩa dù chỉ một thoáng nhìn, lại để lại cảm xúc mãnh liệt. Một cái nhìn vội vàng, lại khiến người ta khắc sâu ấn tượng.)
Tuy rằng những điều này đều là nàng nghĩ ra, nhưng cũng có khả năng nha, nàng vội cười lấy lòng, nói với Chung Ly Lạc: "Tiêu Văn Yên kia a, chính là Nam Bình quận chúa của Ninh vương phủ, ta nói cho ngươi biết, nếu có một ngày ngươi gặp nàng, thì cách xa nàng một chút, nàng là người tâm thuật bất chính, ngươi nhớ a, nàng có khuôn mặt trái xoan, xương gò má cao là tướng khắc phu, cặp mắt to như chuông đồng, khóe mắt trái mang nốt ruồi..."
Nha đầu kia lại thế rồi, trách không được nàng có chỗ không ngoan như những nữ hài tử khác, cho dù là cô nương nhà nào vừa đến miệng nàng đều không phải người tốt, Chung Ly Lạc bất đắc dĩ cắt ngang lời nàng: "Một nhân vật nhỏ như ta, gặp quận chúa người ta kiểu gì a."
Dung Gia Hủy gục đầu xuống, nho giọng lẩm bẩm nói: "Không phải ta lo lắng sao..."
Tuy rằng nàng cảm thấy Tiêu Văn Yên lớn lên tướng mạo bình thường, chỉ là có lúc cũng nhất định phải thừa nhận, đôi mắt to của Tiêu Văn Yên ở trên khuôn mặt bình thương kia, ngập nước, vẫn có vài phần câu dẫn người khác, cùng với muội muội Tiêu Văn Nhiêm của nàng cũng có đôi mắt như vậy, năm đó đã câu mất hồn đệ đệ nàng, đáng hận nhất vẫn là, rõ ràng đã cướp hồn người ta còn thấy người ta chướng mắt, đệ đệ của nàng chỉ tùy hứng một chút, không nghe lời một chút, không thích đi học một chút, ham chơi một chút mà thôi a, có chỗ nào không xứng với các nàng! Đệ đệ của nàng lại là người si tình, sau cùng vẫn cưới nữ nhi thứ ba Tiêu Văn Cảnh con vợ lẽ của Ninh vương, cũng may phu thê bọn hắn cũng coi như hòa hòa hợp hợp, không thì nàng đoán chừng phải tức chết rồi.
Nghĩ đến mức này, nàng không thể tha thứ lắc lắc ống tay áo của Chung Ly Lạc nói: "Ta mặc kệ, sau này nếu phải gặp hai vị quận chúa này a, cũng phải tránh xa một chút!"
Chung Ly Lạc đến bây giờ đành hết cách với nàng, liền đáp ứng, kim chi ngọc diệp như quận chúa không nói cũng biết có bắn đại bác cũng không tới được chỗ nàng, nàng gặp ở đâu được mà tránh, đáp ứng hay không đều như nhau.
Thấy nàng đồng ý rồi, Dung Gia Hủy không khỏi toét miệng tạm thời thở phào một cái, nở nụ cười, bộ dáng nàng vốn vô cùng ngọt ngào, cười cười như vậy, càng thấy ngọt như mật, ngọt đến tận trái tim, khiến tâm tình Chung Ly Lạc không khỏi thoáng dao động, hòa tan vào bi thương ly biệt.
Dung Gia Hủy lại nói: "Ta cũng là vì tốt cho ngươi, cũng không phải chỉ có ta không thích các nàng, ngươi không biết các cô nương khác trong phủ đâu, chúng ta nhìn nàng đã thấy phiền, sau này ngươi có thể hỏi các biểu tỷ biểu muội ta một chút, xem ta nói có đúng hay không."
"Các nàng đã làm cái gì? Khiến người ta không thích như vậy?"
Dung Gia Hủy hồi tưởng lại một chút nói: "Cao ngạo chứ sao, ở hội thơ cùng tiệc trà của nữ nhi khuê các, ngoại trừ công chúa quận chúa, nàng đối với mọi người đều là bộ dáng ta cao quý nhất thiên hạ, chỉ hận không thể dùng cái mũi mà nhìn người."
Dung Gia Hủy ở một bên vừa nói, vừa chỉ chỉ cái mũi của mình.
Còn cả chuyện của đệ đệ nàng, hiện tại mọi người vẫn còn nhỏ, chuyện vẫn chưa phát sinh, đành không đề cập nữa.
Chung Ly Lạc nhịn không được liền bật cười, chỉ vì chuyện này cũng đáng để bị căm thù đến tận xương tuỷ rồi sao, bất quá theo như lời kể, như vậy đúng là không được người yêu thích.
Nàng sờ lên đầu Dung Gia Hủy nói: "Muội không thích nàng liền không thích nàng, bất quá cũng đừng tùy hứng, cẩn thận đắc tội người ta."
Đây là coi nàng thành loại người gì chứ? Dung Gia Hủy nhịn không được oán thầm nói, đồ ngốc chính đồ ngốc, thật sự là tuyệt không hiểu được nữ hài tử các nàng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, mới được vài ngày, Chung Ly Lạc thật sự phải đi rồi, không phải chỉ là nói thôi đâu, Dung Gia Hủy vốn cho là mình sẽ dễ dàng chấp nhận, nhưng hôm nay sắp phải ly biệt, nàng thật sự không muốn cách xa.
Nàng biết, người này dù sao cũng mang tiếng là nghĩa tử của Hầu gia, chắc có lẽ sẽ không gặp phải chuyện gì quá xấu, kiếp trước nàng cũng không thấy người này chịu nhiều khổ sở, nhưng mà...
Nàng thấy cha mẹ đang đứng ở cửa nói chuyện cùng Chung Ly Lạc, thở dài một hơi...
Chung Ly Lạc đã ở Hầu phủ gần một năm rồi, Dung Sâm cùng Vu thị thực sự luyến tiếc nàng.
Vu thị từ ái sờ sờ mặt nàng, dặn dò kĩ lưỡng: "Ta chưa từng đến địa phương xa như vậy, cũng không biết chỗ đó trông như thế nào, chỉ nghe nói những người Nhung đó cực kì hung tàn man rợ, nếu con gặp phải chuyện gì, thì học theo nghĩa phụ con, có thể chạy thì chạy, không thể chạy thì trốn sau lưng người khác, nếu vẫn không được, liền đơn giản thoa chút máu giả chết thôi."
Nghe thê tử không nể mặt như vậy, Dung Sâm ho khan một cái, kéo nàng ra nói với Chung Ly Lạc: "Con cũng đừng nghe nghĩa mẫu con nói bậy nói bạ, con phải bảo trọng thân thể, không thể lãng phí thức ăn ở đó, chờ con lập được công lớn, liền viết thư về nhà, chúng ta gửi tiền cho con mua một chỗ ở riêng, tiện đưa thêm vài đầu bếp đến đó."
Nghe cha mẹ dặn dò, Dung Gia Hủy ở đằng sau nhịn không được đỡ trán, cha mẹ nàng thật đúng là... Một người hy vọng người ta làm đào binh, một người chỉ nhớ đến ăn, cũng may ly biệt sắp tới, Chung Ly Lạc cũng không thèm để ý những thứ này.
Dung Gia Hủy lắc đầu, lấy cùi chỏ đẩy đệ đệ bên cạnh.
"Đệ cũng đi nói với người ta câu gì nhẹ nhàng chút a, đệ a, bình thường ở khắp nơi phân cao thấp với người ta, người ta đều chưa từng so đo với đệ, Gia Trạch... Gia..."
Thấy Dung Gia Trạch cả buổi không có phản ứng, nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Dung Gia Trạch cúi đầu, nhìn lại có vài phần lạc lõng.
Dung Gia Hủy vỗ vỗ đầu của hắn, cười nói: "Như thế nào, đệ cũng không nỡ xa hắn a?"
Dung Gia Trạch lập tức lắc đầu như trống bỏi, "Mới không có!"
Có quỷ mới tin, đứa nhỏ này, chính là vịt chết còn cứng mỏ.
Dung Gia Hủy không đợi hắn chạy trốn, đã cầm tay hắn kéo tới trước mặt Chung Ly Lạc, cười nói: "Chung Ly ca ca, Gia Trạch nói hắn có chuyện muốn nói với ngươi đó."
Thấy nhi tử cùng nữ nhi đã tới, đoán chừng muốn nói chuyện của trẻ nhỏ, Vu thị cùng Dung Sâm còn muốn nói tiếp cũng không dám một mực bá chiếm người ta, liền lưu lại bọn nhỏ ở đây.
Chung Ly Lạc nhìn vẻ mặt quật cường của Dung Gia Trạch ở trước mắt, không khỏi sững sờ, "Gia Trạch?"
Dung Gia Trạch vốn đứng ở phía sau thò đầu ra nhìn, bây giờ cứ như vậy bị tỷ tỷ nhà mình dắt tới đây, cũng thấy túng quẫn không biết nên cư xử như thế nào.
Kết quả Dung Gia Hủy hiển nhiên là muốn đối nghịch với hắn, đẩy hắn vài cái về phía trước, bám lấy vai hắn hướng đến Chung Ly Lạc nói: "Gia Trạch nói hắn cũng rất không nỡ xa ngươi đó."
Dung Gia Trạch lập tức liền đỏ ngẩn mặt, hắn xoay đầu lại phản bác: "Tỷ! Tỷ lại nói bậy!"
"Đứa bé ngoan, lúc này đệ phải nói, ca, ngươi yên tâm đi đi, ta sẽ nhớ huynh."
Dung Gia Trạch càng nghe càng túng quẫn, mặt đỏ đến độ muốn nhỏ ra máu rồi, hắn đẩy tay Dung Gia Hủy ra liền muốn chạy, kết quả hắn vừa mới bước được một bước, người đã bị Chung Ly Lạc bắt lại rồi.
Hai người bọn họ xưa nay không có lời nào để nói, dù sao cả ngày Dung Gia Trạch không phải trừng nàng thì cũng là liếc nàng, không cho nàng một sắc mặt tốt, nàng suy nghĩ một chút, chỉ nhạt nhàn mà nói: "Ngươi, chăm chỉ học hành."
Dung Gia Trạch mếu máo nói: "Quản cũng rộng đấy, ta mới không cần học, muốn đọc sách, ngươi tự đi mà đọc."
Đứa nhỏ này, Dung Gia Hủy nhịn không được nhéo nhéo mặt của hắn, "Đều lúc này rồi, đệ nghe lời một chút đi."
Dung Gia Trạch gục đầu xuống, không nói một lời.
Chung Ly Lạc thấy hắn không nói, đành mặc kệ, nàng nhìn xuyên qua hắn, trông thấy Dung Gia Hủy, chần chừ một chút, nói: "Muội, cũng không dặn dò ta vài câu sao?"
Dung Gia Hủy ngẩn ra, mũi đau xót, suýt nữa rơi lệ.
Nàng hít mũi một cái nói: "Có gì để dặn dò chứ, ngươi lớn hơn ta, muốn dặn dò cũng phải là ngươi dặn dò ta mới đúng chứ."
Chung Ly Lạc cười nhẹ, "Được rồi, ta đây liền dặn dò muội vài câu, sau này muội phải ngoan ngoãn nghe lời lão gia phu nhân, lắng nghe tiên sinh chỉ dạy, ta tạm thời không có cách nào tới giúp muội chép sách nữa rồi, còn có, cách xa hồ nước một chút, ta cũng tạm thời không có cách nào để về kéo muội lên, muội cũng nên liên lạc với các biểu tỷ biểu muội nhiều hơn một chút, ta biết muội rất thích các nàng..."
Nghe nàng lải nhải giống như bà mụ, Dung Gia Hủy nhịn không được ngắt lời nói: "Được rồi, nhớ rồi nhớ rồi, ngươi thật phiền a, còn có... Ngươi cũng thế, chú ý an toàn, có thể trở về thì trở về một chuyến để ta... Cùng cha mẹ nhìn một cái, nếu không thể trở về, liền viết phong thư, có cái gì cần, thì viết vào đó."
"Đường xá xa xôi, gửi một cái tin rất lâu mới đến được, chờ mọi người hồi đáp, đoán chừng ta đã không cần nữa rồi."
Thật biết sát phong cảnh (làm mất hứng), Dung Gia Hủy liếc nàng nói: "Ngươi viết hay không viết?"
Chung Ly Lạc chỉ đành gật gật đầu, "Được, ta nghe lời muội, viết."
Nói xong, Chung Ly Lạc do dự một chút, chậm rãi từ trong lòng lấy ra một đồ vật nhỏ đặt trong lòng bàn tay.
Lấy thứ này ra ngoài, nàng lại vụng trộm liếc mắt nhìn thần sắc Dung Gia Hủy, sau đó, duỗi tay đến trước mắt nàng, chậm rãi mở ra.
Chỉ là một khối ngọc bội bách phúc lưu vân bình thường, bất quá Dung Gia Hủy nhận ra vật đó, không phải là khối ngọc bội lúc trước Dung Gia Trạch cướp đi kia sao.
Chung Ly Lạc có chút mất tự nhiên nói: "Ngọc thạch này chạm vào một cái liền vỡ, muội giúp ta giữ a."
Dung Gia Hủy sững sờ, cẩn thận từng li từng tí nhận lấy nó, hỏi nàng: "Ta giữ?"
Chung Ly Lạc há miệng, "Đúng vậy a, lúc ta một tuổi, mẫu thân của ta thay ta cầu đại sư khai quang (ban phước) ngọc bội, ta từ nhỏ đến giờ vẫn mang theo nó bên người."
Dung Gia Hủy kinh ngạc nói: "A! Đại sư từng khai quang rồi sao, ngươi bảo ta giữ, không có nó bảo vệ ngươi bình an thì phải làm sao bây giờ?"
Chung Ly Lạc nói: "Mạng của ta do ta không do trời, ta cũng không tin những thứ này, chỉ là vì nó do mẫu thân sở cầu, cho nên mới một mực trân trọng."
Thấy nàng đã nói như vậy rồi, Dung Gia Hủy yên lòng đem ngọc bội cất vào, trịnh trọng cam kết: "Vậy ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ nó thật tốt."
Chung Ly Lạc thở phào nhẹ nhõm, những chuyện này hôm nay cũng đã giao phó xong, nàng thật sự phải đi rồi.
Vu thị tâm địa mềm mỏng, trước giờ coi nàng là hài tử thân sinh (con ruột) mà đối đãi, hôm nay thấy hài tử nhà mình không chịu nghe lời, muốn đi đến nơi quỷ quái chịu khổ, cũng nhịn không được dâng hai hàng nước mắt, Dung Sâm nhìn bộ dáng của nàng, không khỏi lại nghĩ tới Chung Ly đại ca hào sảng thích cười năm đó, Dung Gia Hủy nhìn nàng lưu luyến không rời, trong lòng vừa chua vừa chát.
Lúc này, Dung Gia Trạch một mực cúi đầu đã lâu cuối cùng cũng dùng sức đột phá chướng ngại trong lòng, mãnh liệt ngẩng đầu lên, đỏ mặt chạy về phía Chung Ly Lạc rít gào: "Chung Ly đại ca! Thực xin lỗi!"
"Ta không nên chê cười huynh! Ta không nên xui khiến bằng hữu ném con nhện lên bàn của huynh!"
"Huynh yên tâm! Ta đồng ý với huynh! Ta sẽ chăm chỉ học hành!!!"
Cuối cùng, hắn ngừng lại thở dốc một hơi, lại quát: "Huynh nhất định phải sớm trở về a!!!"
Nghe vị đệ đệ này gào thét như hài tử, thân hình Chung Ly Lạc cứng lại, khóe miệng cũng bất giác cong cong, nàng ở phía xa xa đưa lưng về phía hắn, vẫy vẫy tay.
"Được."
Truyện được đăng tải trên Wattpad ThanhPhong158!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.