Không Biết Tướng Quân Là Nữ Lang
Chương 8
Vinh Thanh
05/04/2022
Editor: ThanhPhong158
Hai người cứ đứng dưới trời chiều cho cá ăn như vậy, nhất thời cảm thấy năm tháng trôi qua thật tĩnh lặng.
Dung Gia Hủy miễn cưỡng đỡ đầu, chuyên chú nhìn một đám cá chép giành ăn, trong lòng không khỏi suy nghĩ những con cá này quý như vậy, cuối cùng có ăn được hay không a.
Nàng quay đầu, nhìn Chung Ly Lạc chuyên tâm cho cá chép ăn, bỗng nhiên cũng có chút hâm mộ người này ngày nào cũng có thể ra ngoài đi dạo, nàng ngoan ngoan nghe lời như vậy dựa vào cái gì cả ngày đều phải ở nhà, chương trình học của quý nữ như nàng nhàm chán đến cực điểm.
Người ta chỗ nào cũng đến được, thật tốt.
Cảm nhận được bên người truyền đến ánh mắt chăm chú, Chung Ly Lạc như ngồi trên đống lửa, nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Dung Gia Hủy chống tay lên đầu, gắt gao nhìn chằm chằm nàng, vẻ mặt hâm mộ.
Dung Gia Hủy thấy dáng vẻ ngốc ngếch của mình tự nhiên bị nhìn thấy, mặt đỏ lên, quay đầu thật mạnh sang chỗ khác, thiếu chút nữa muốn gãy cổ, nàng đỡ mặt, trực tiếp ném cho Chung Ly Lạc một cái gáy, không dám quay đầu lại.
Bỗng nhiên nàng cảm thấy trên đầu như có vật gì đó đang lung lay sắp đổ, lúc nàng định giơ tay sờ lên đầu liền thấy một vật óng ánh màu trắng ngà trượt xuống trước mặt nàng, nàng vội đưa tay bắt lấy nhưng lại thất thủ, vật kia cứ như vậy rơi thẳng vào trong nước.
Nàng ngẩn người, hậu mới hậu tri hậu giác sờ lên tóc: "Đó là trâm cài tóc của ta?"
Nàng sờ lên đầu, thật sự thiếu mất một cây ngọc trâm, chắc là vừa quay đầu dùng quá nhiều sức...
Chung Ly Lạc so ra còn lo lắng hơn nàng, nắm đồ ăn quăng hết cho cá, vội hỏi nàng: "Rất quý sao?"
Dung Gia Hủy gật gật đầu, "Đúng nha, mỡ dê bạch ngọc điêu, rất quý, ta thực sự rất thích, không..."
Nàng còn chưa dứt lời đã thấy thiếu niên trước mắt trở mình một cái, bay qua vòng bảo hộ trên cầu nhảy vào trong nước.
Nàng trợn mắt há hốc mồm, chỉ có thể yên lặng giữ lại câu "Bất quá mất thì mất a, dù sao ta cũng không thiếu cái như vậy." nuốt vào trong bụng.
Khó trách mẹ nàng nói người này ngốc ngếch trước mặt ngoại tổ mẫu, không phải là ngờ nghệch hay sao, một cây trâm có gì quan trọng mà lại được vớt từ dưới nước lên, nếu là người thì sẽ tự phụ đến mức nào a.
Nàng đỡ vòng bảo hộ, nhìn mặt nước tĩnh lặng vốn chỉ có vài con cá, lập tức có chút sốt ruột, nàng tất nhiên biết rõ Chung Ly Lạc này biết bơi, còn kéo được người lớn như nàng lên bờ, nhưng mà lúc này cứ tùy tiện nhảy xuống nước giúp nàng tìm một cái trâm cài tóc nho nhỏ không chừng còn bị nát, lỡ như chẳng may ngã bệnh, như vậy tất cả tội lỗi đều đổ lên đầu nàng rồi.
Nghĩ đến nước này, nàng vội hô to trên mặt nước: "Ngươi mau lên bờ đi a, nước rất bẩn, ngọc trâm kia ta bỏ đi cũng được!"
Nhìn mặt nước cả buổi không có động tĩnh gì, Dung Gia Hủy phát điên khẽ cắn môi, một chân đạp lên hàng rào định nhảy xuống tìm người, bọn nha hoàn thấy vậy vội níu lại nàng, kéo nàng trở về, tổ tông này cũng muốn nhảy xuống nước, mọi người trên dưới cũng phải nhảy theo đó.
Dung Gia Hủy bị kéo trở về, dậm chân như muốn hả giận, đem trâm cái tóc trên đầu ném hết đi, vừa ném vừa cảm thấy áy náy, mình mang nhiều đồ loè loẹt như vậy để làm gì chứ, cũng không phải mở triển lãm trang sức quý gì đó, ở nhà không phải nên đơn giản sao? Nếu như Chung Ly tiểu ca ca xảy ra chuyện gì không tốt, nàng chắc chắn khó chịu cả đời.
Nàng hít mũi một cái, mắt đỏ hồng, hậu tri hậu giác trừng mắt nhìn bọn nhà hoàn bên người đang nhặt đồ lên, "Nhặt cái gì mà nhặt, mau tìm người đến giúp a!"
Đúng lúc bọn nha hoàn như ở trong mộng bừng tỉnh muốn đi tìm viện binh, một bàn tay bỗng nhiên xuất hiện bên chân Dung Gia Hủy. Cảm giác trên cầu truyền đến tiếng vang nhỏ, Dung Gia Hủy vội cúi đầu nhìn, lúc này nửa người Chung Ly Lạc chậm rãi hiện lên trên mặt nước.
Không đợi kinh ngạc vui vẻ qua đi, Chung Ly Lạc cũng đã bơi đến gần rồi.
Chung Ly Lạc cúi đầu đứng trước mặt Dung Gia Hủy, mỗi một sợi tóc đều có nước chảy nhỏ giọt, trông không khác gì một tên quỷ nước, tay của nàng nắm chặt vật gì đó, đôi mắt vụng trộm giương lên, dò xét thần sắc Dung Gia Hủy.
Dung Gia Hủy tính tình tuỳ tiện, nhìn nàng một thân ướt nhẹp trực tiếp dùng ống tay áo lai mặt giúp nàng.
Nàng vừa lau vừa oán trách: "Trên đời này làm gì có ai giống như ngươi chứ, không nói một tiếng rõ ràng đã nhảy vào, làm ta sợ gần chết, một cái trâm cài tóc thôi mà?"
Chung Ly Lạc ngẩn người, nhìn tay mình đang nắm chặt nói: "Nhìn ngươi giống như không nỡ bỏ nó."
Dung Gia Hủy khẽ giật nảy mình, thật ra so với nàng tưởng tượng còn ngớ ngẩn hơn.
Nàng mím môi nhìn Chung Ly Lạc liền cảm động, nhất thời nước mắt nhanh chóng chảy ra, kiếp trước nàng sống đến hai mươi bốn tuổi, chưa từng có người tốt với nàng như vậy, tất nhiên, loại chuyện ngốc như nhảy cầu tìm trâm cài tóc này, người bình thường sao có thể làm được, nàng cũng không cố chấp với một cái trâm cài, mất thì mất, có cái gì quan trọng, chắc là bị việc ngốc này làm cảm động rồi, nàng còn muốn khóc đó.
Chung Ly Lạc thấy nàng muốn khóc nhưng không thể khóc, cho rằng nàng lại không nỡ bỏ trâm cài tóc, áy náy duỗi tay về phía nàng nói: "Đáng tiếc vẫn bị hỏng rồi."
Dung Gia Hủy xoa xoa con mắt, tập trung nhìn vào, thực sự hỏng rồi, hoa mai ở đầu trâm cùng với cây bị chia thành hai phần.
Nàng đỏ mắt, kéo lên một nụ cười nói: "Bị rời ra thì không sao, gắn vàng vào là được, Kim Tương Ngọc trâm, cũng không tệ đâu."
Trâm hoa mai bằng ngọc này vốn từ một khối bạch ngọc mỡ dê quý không tỳ vết khắc thành, nay bị hỏng nhưng có thể sử dụng vàng làm lại, nhưng giá trị cũng bị hạ thấp đi không ít, Dung Gia Hủy đáng lẽ cảm thấy rất chướng mắt đấy.
Nhưng hôm nay, nàng nhận lấy ngọc trâm bị hỏng, lại như nhặt được vật trân quý nhất trên đời.
Nàng cầm trâm cài tóc, cười tươi nói: "Đa tạ Chung Ly ca ca, đây là cây trâm ta thích nhất từ trước tới nay, nó vừa rơi mất lòng ta cũng tạ nát, may mắn ngươi tìm lại giúp ta, thật tốt, trở về ta liền phái người tẩm bổ cho ngươi."
Chung Ly Lạc lo lắng nàng sẽ khổ sở lập tức thở phào nhẹ nhõm, "Vậy là tốt rồi."
Dung Gia Hủy nhìn nàng ngượng ngùng quần áo ướt đẫm, kéo tay nàng đi về chỗ ở: "Cây trâm đặt một bên trước đã, ngươi a, nhanh đi về tắm gội thay quần áo, đừng để nhiễm lạnh."
Nói xong, Dung Gia Hủy nói với Cốc Vũ: "Ngươi, chạy nhanh lên, phân phó người tranh thủ thời gian nấu chút nước ấm, nếu có rồi thì mang hết tới đây."
"Dạ!"
Cốc Vũ chạy vài bước, suy nghĩ một chút, lại quay trở về hỏi Dung Gia Hủy: "Đại tiểu thư, lão gia phu nhân cũng đang muốn dùng?"
Dung Gia Hủy khóe miệng cong lên, nha đầu ngốc, sao nàng lại để người này làm thiếp thân nha hoàn của nàng đây.
"Vẫn chuyển tới!"
Cốc Vũ gật gật đầu, chạy vài bước lại về hỏi Dung Gia Hủy: "Nếu Ngọc tỷ tỷ bên người phu nhân không cho a?"
"Sương Hàng, ngươi đi cùng Cốc Vũ đi!"
Thấy Sương Hàng cầm tay Cốc Vũ chạy xa Dung Gia Hủy mới hướng Chung Ly Lạc ngượng ngùng nói: "Nha hoàn ngốc của ta rất đáng ghét đúng không, chê cười rồi."
Chung Ly Lạc khoát tay một cái nói: "Không phiền không phiền, rất tốt, kỳ thật ta luôn hy vọng mình có một đệ đệ hoặc muội muội, giống như... Cốc Vũ bên người ngươi, có chút ngốc nghếch, có thể ỷ lại ta, để cho ta bảo vệ."
Dung Gia Hủy:...
Nàng thật đúng là không biết nhận thức người, Cốc Vũ này cùng Thu Phân giống nhau, đều không tốt!
Nàng không khỏi bĩu môi nói: "Người ngu ngốc ngớ ngẩn, ngươi gặp một lát còn cảm thấy có vài phần đáng yêu, nhưng chung đụng lâu chỉ hận không thể chém nàng mấy đao cho đỡ phiền."
"A?" Chung Ly Lạc không kịp phản ứng, nói tới người này sao lại có chút mất hứng đây.
Thấy bộ dạng Chung Ly Lạc ngốc nhgếch như trước, Dung Gia Hủy chán nản cầm tay nàng, chân cũng tăng tốc đi nhanh hơn: "Ngươi đừng a, tranh thủ thời gian để ta tắm cho ngươi đi!"
Tác giả có lời muốn nói: Một giấc ngủ dậy, ta TM (他妈 - mẹ nó) liền già thêm một tuổi!!!
Thật mất mặt!!!
_(:з" ∠)_
Hai người cứ đứng dưới trời chiều cho cá ăn như vậy, nhất thời cảm thấy năm tháng trôi qua thật tĩnh lặng.
Dung Gia Hủy miễn cưỡng đỡ đầu, chuyên chú nhìn một đám cá chép giành ăn, trong lòng không khỏi suy nghĩ những con cá này quý như vậy, cuối cùng có ăn được hay không a.
Nàng quay đầu, nhìn Chung Ly Lạc chuyên tâm cho cá chép ăn, bỗng nhiên cũng có chút hâm mộ người này ngày nào cũng có thể ra ngoài đi dạo, nàng ngoan ngoan nghe lời như vậy dựa vào cái gì cả ngày đều phải ở nhà, chương trình học của quý nữ như nàng nhàm chán đến cực điểm.
Người ta chỗ nào cũng đến được, thật tốt.
Cảm nhận được bên người truyền đến ánh mắt chăm chú, Chung Ly Lạc như ngồi trên đống lửa, nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Dung Gia Hủy chống tay lên đầu, gắt gao nhìn chằm chằm nàng, vẻ mặt hâm mộ.
Dung Gia Hủy thấy dáng vẻ ngốc ngếch của mình tự nhiên bị nhìn thấy, mặt đỏ lên, quay đầu thật mạnh sang chỗ khác, thiếu chút nữa muốn gãy cổ, nàng đỡ mặt, trực tiếp ném cho Chung Ly Lạc một cái gáy, không dám quay đầu lại.
Bỗng nhiên nàng cảm thấy trên đầu như có vật gì đó đang lung lay sắp đổ, lúc nàng định giơ tay sờ lên đầu liền thấy một vật óng ánh màu trắng ngà trượt xuống trước mặt nàng, nàng vội đưa tay bắt lấy nhưng lại thất thủ, vật kia cứ như vậy rơi thẳng vào trong nước.
Nàng ngẩn người, hậu mới hậu tri hậu giác sờ lên tóc: "Đó là trâm cài tóc của ta?"
Nàng sờ lên đầu, thật sự thiếu mất một cây ngọc trâm, chắc là vừa quay đầu dùng quá nhiều sức...
Chung Ly Lạc so ra còn lo lắng hơn nàng, nắm đồ ăn quăng hết cho cá, vội hỏi nàng: "Rất quý sao?"
Dung Gia Hủy gật gật đầu, "Đúng nha, mỡ dê bạch ngọc điêu, rất quý, ta thực sự rất thích, không..."
Nàng còn chưa dứt lời đã thấy thiếu niên trước mắt trở mình một cái, bay qua vòng bảo hộ trên cầu nhảy vào trong nước.
Nàng trợn mắt há hốc mồm, chỉ có thể yên lặng giữ lại câu "Bất quá mất thì mất a, dù sao ta cũng không thiếu cái như vậy." nuốt vào trong bụng.
Khó trách mẹ nàng nói người này ngốc ngếch trước mặt ngoại tổ mẫu, không phải là ngờ nghệch hay sao, một cây trâm có gì quan trọng mà lại được vớt từ dưới nước lên, nếu là người thì sẽ tự phụ đến mức nào a.
Nàng đỡ vòng bảo hộ, nhìn mặt nước tĩnh lặng vốn chỉ có vài con cá, lập tức có chút sốt ruột, nàng tất nhiên biết rõ Chung Ly Lạc này biết bơi, còn kéo được người lớn như nàng lên bờ, nhưng mà lúc này cứ tùy tiện nhảy xuống nước giúp nàng tìm một cái trâm cài tóc nho nhỏ không chừng còn bị nát, lỡ như chẳng may ngã bệnh, như vậy tất cả tội lỗi đều đổ lên đầu nàng rồi.
Nghĩ đến nước này, nàng vội hô to trên mặt nước: "Ngươi mau lên bờ đi a, nước rất bẩn, ngọc trâm kia ta bỏ đi cũng được!"
Nhìn mặt nước cả buổi không có động tĩnh gì, Dung Gia Hủy phát điên khẽ cắn môi, một chân đạp lên hàng rào định nhảy xuống tìm người, bọn nha hoàn thấy vậy vội níu lại nàng, kéo nàng trở về, tổ tông này cũng muốn nhảy xuống nước, mọi người trên dưới cũng phải nhảy theo đó.
Dung Gia Hủy bị kéo trở về, dậm chân như muốn hả giận, đem trâm cái tóc trên đầu ném hết đi, vừa ném vừa cảm thấy áy náy, mình mang nhiều đồ loè loẹt như vậy để làm gì chứ, cũng không phải mở triển lãm trang sức quý gì đó, ở nhà không phải nên đơn giản sao? Nếu như Chung Ly tiểu ca ca xảy ra chuyện gì không tốt, nàng chắc chắn khó chịu cả đời.
Nàng hít mũi một cái, mắt đỏ hồng, hậu tri hậu giác trừng mắt nhìn bọn nhà hoàn bên người đang nhặt đồ lên, "Nhặt cái gì mà nhặt, mau tìm người đến giúp a!"
Đúng lúc bọn nha hoàn như ở trong mộng bừng tỉnh muốn đi tìm viện binh, một bàn tay bỗng nhiên xuất hiện bên chân Dung Gia Hủy. Cảm giác trên cầu truyền đến tiếng vang nhỏ, Dung Gia Hủy vội cúi đầu nhìn, lúc này nửa người Chung Ly Lạc chậm rãi hiện lên trên mặt nước.
Không đợi kinh ngạc vui vẻ qua đi, Chung Ly Lạc cũng đã bơi đến gần rồi.
Chung Ly Lạc cúi đầu đứng trước mặt Dung Gia Hủy, mỗi một sợi tóc đều có nước chảy nhỏ giọt, trông không khác gì một tên quỷ nước, tay của nàng nắm chặt vật gì đó, đôi mắt vụng trộm giương lên, dò xét thần sắc Dung Gia Hủy.
Dung Gia Hủy tính tình tuỳ tiện, nhìn nàng một thân ướt nhẹp trực tiếp dùng ống tay áo lai mặt giúp nàng.
Nàng vừa lau vừa oán trách: "Trên đời này làm gì có ai giống như ngươi chứ, không nói một tiếng rõ ràng đã nhảy vào, làm ta sợ gần chết, một cái trâm cài tóc thôi mà?"
Chung Ly Lạc ngẩn người, nhìn tay mình đang nắm chặt nói: "Nhìn ngươi giống như không nỡ bỏ nó."
Dung Gia Hủy khẽ giật nảy mình, thật ra so với nàng tưởng tượng còn ngớ ngẩn hơn.
Nàng mím môi nhìn Chung Ly Lạc liền cảm động, nhất thời nước mắt nhanh chóng chảy ra, kiếp trước nàng sống đến hai mươi bốn tuổi, chưa từng có người tốt với nàng như vậy, tất nhiên, loại chuyện ngốc như nhảy cầu tìm trâm cài tóc này, người bình thường sao có thể làm được, nàng cũng không cố chấp với một cái trâm cài, mất thì mất, có cái gì quan trọng, chắc là bị việc ngốc này làm cảm động rồi, nàng còn muốn khóc đó.
Chung Ly Lạc thấy nàng muốn khóc nhưng không thể khóc, cho rằng nàng lại không nỡ bỏ trâm cài tóc, áy náy duỗi tay về phía nàng nói: "Đáng tiếc vẫn bị hỏng rồi."
Dung Gia Hủy xoa xoa con mắt, tập trung nhìn vào, thực sự hỏng rồi, hoa mai ở đầu trâm cùng với cây bị chia thành hai phần.
Nàng đỏ mắt, kéo lên một nụ cười nói: "Bị rời ra thì không sao, gắn vàng vào là được, Kim Tương Ngọc trâm, cũng không tệ đâu."
Trâm hoa mai bằng ngọc này vốn từ một khối bạch ngọc mỡ dê quý không tỳ vết khắc thành, nay bị hỏng nhưng có thể sử dụng vàng làm lại, nhưng giá trị cũng bị hạ thấp đi không ít, Dung Gia Hủy đáng lẽ cảm thấy rất chướng mắt đấy.
Nhưng hôm nay, nàng nhận lấy ngọc trâm bị hỏng, lại như nhặt được vật trân quý nhất trên đời.
Nàng cầm trâm cài tóc, cười tươi nói: "Đa tạ Chung Ly ca ca, đây là cây trâm ta thích nhất từ trước tới nay, nó vừa rơi mất lòng ta cũng tạ nát, may mắn ngươi tìm lại giúp ta, thật tốt, trở về ta liền phái người tẩm bổ cho ngươi."
Chung Ly Lạc lo lắng nàng sẽ khổ sở lập tức thở phào nhẹ nhõm, "Vậy là tốt rồi."
Dung Gia Hủy nhìn nàng ngượng ngùng quần áo ướt đẫm, kéo tay nàng đi về chỗ ở: "Cây trâm đặt một bên trước đã, ngươi a, nhanh đi về tắm gội thay quần áo, đừng để nhiễm lạnh."
Nói xong, Dung Gia Hủy nói với Cốc Vũ: "Ngươi, chạy nhanh lên, phân phó người tranh thủ thời gian nấu chút nước ấm, nếu có rồi thì mang hết tới đây."
"Dạ!"
Cốc Vũ chạy vài bước, suy nghĩ một chút, lại quay trở về hỏi Dung Gia Hủy: "Đại tiểu thư, lão gia phu nhân cũng đang muốn dùng?"
Dung Gia Hủy khóe miệng cong lên, nha đầu ngốc, sao nàng lại để người này làm thiếp thân nha hoàn của nàng đây.
"Vẫn chuyển tới!"
Cốc Vũ gật gật đầu, chạy vài bước lại về hỏi Dung Gia Hủy: "Nếu Ngọc tỷ tỷ bên người phu nhân không cho a?"
"Sương Hàng, ngươi đi cùng Cốc Vũ đi!"
Thấy Sương Hàng cầm tay Cốc Vũ chạy xa Dung Gia Hủy mới hướng Chung Ly Lạc ngượng ngùng nói: "Nha hoàn ngốc của ta rất đáng ghét đúng không, chê cười rồi."
Chung Ly Lạc khoát tay một cái nói: "Không phiền không phiền, rất tốt, kỳ thật ta luôn hy vọng mình có một đệ đệ hoặc muội muội, giống như... Cốc Vũ bên người ngươi, có chút ngốc nghếch, có thể ỷ lại ta, để cho ta bảo vệ."
Dung Gia Hủy:...
Nàng thật đúng là không biết nhận thức người, Cốc Vũ này cùng Thu Phân giống nhau, đều không tốt!
Nàng không khỏi bĩu môi nói: "Người ngu ngốc ngớ ngẩn, ngươi gặp một lát còn cảm thấy có vài phần đáng yêu, nhưng chung đụng lâu chỉ hận không thể chém nàng mấy đao cho đỡ phiền."
"A?" Chung Ly Lạc không kịp phản ứng, nói tới người này sao lại có chút mất hứng đây.
Thấy bộ dạng Chung Ly Lạc ngốc nhgếch như trước, Dung Gia Hủy chán nản cầm tay nàng, chân cũng tăng tốc đi nhanh hơn: "Ngươi đừng a, tranh thủ thời gian để ta tắm cho ngươi đi!"
Tác giả có lời muốn nói: Một giấc ngủ dậy, ta TM (他妈 - mẹ nó) liền già thêm một tuổi!!!
Thật mất mặt!!!
_(:з" ∠)_
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.