Chương 10
Nhất Cá Mễ Bính
31/12/2020
Thời tiết dần nóng lên, mắt thấy sắp đến cuối kỳ, đêm hôm đó Đoàn Hạc Thừa nói cho Chu Dục Cảnh chuyện học bắn súng để vào hè, cậu liền yên lòng, an tâm học tập.
Thi xong, Chu Dục Cảnh cầm thành tích nhất khối đi tìm Đoàn Hạc Thừa. Vốn cho rằng hắn ở tòa C, lại phát hiện người kia ngồi dưới đình trong sân.
Cái đình sáu cột mái vòm điển hình, trên đỉnh cột có hoa văn chạm khắc phức tạp, trong đình có hai cái ghế trắng ngà, một cái bàn tròn, trên bàn đặt bánh ngọt, một cốc nước lọc, một cốc sữa ngọt, còn có một cái súng ngắn tháo băng đạn.
Đoàn Hạc Thừa tùy ý lật quyển sách, nghe thấy tiếng bước chân của Chu Dục Cảnh không ngẩng đầu chỉ nói: “Ngồi xuống.”
Chu Dục Cảnh nghe lời ngồi xuống, tò mò nhìn khẩu súng kia.
Đoàn Hạc Thừa đưa tư liệu quân sự cầm trong tay cho cậu: “Bây giờ cậu còn yếu, không thể bóp cò, khẩu súng kia đưa cho cậu, lấy về tháo ra nghiên cứu.” Lại chọn cốc sữa trên bàn: “Uống đi.”
Chu Dục Cảnh nâng cốc lên, uống một ngụm, một vòng sữa trắng quanh miệng, dính lên lông tơ nhỏ tí trong suốt. Chu Dục Cảnh dậy thì quá chậm, rõ ràng cùng tuổi, chiều cao đã kém Đoàn Hạc Thừa một đoạn dài, tay cậu không to, cầm súng nặng trĩu, chuôi nắm cũng không nắm hết được. Chu Dục Cảnh cầm lên loay hoay hai lần, vừa muốn nói gì, đột nhiên nhìn thấy dưới ống tay áo sơ mi của Đoàn Hạc Thừa hình như lộ ra chấm đỏ, cậu hỏi ngay: “A Cửu ca ca, anh bị thương sao?”
Đoàn Hạc Thừa liếc qua cánh tay, không nói gì, để cậu tự đọc sách.
Hôm sau, quản gia dẫn Chu Dục Cảnh và Mã Xuyên đến tầng B3 tòa A.
Nói là B3 cũng không đúng hoàn toàn, từ thang máy đi ra, dừng ở căn thứ ba trên hành lang, quản gia mở cửa, dưới chân có mười mấy cái bậc thang, đứng ở phía trên nhìn, phòng huấn luyện rộng rãi trăm mét vuông, bao cát, đài chiến đấu, trang bị sức mạnh.
Đi theo quản gia xuống cầu thang, đi đến cuối cùng bên phải, là một phòng bắn súng, trong căn phòng trống ngoại trừ một loạt các mục tiêu vòng ngực, còn có những khẩu súng treo đầy tường.
Mã Xuyên đi xuống một đường, đã không khép miệng lại được, cậu ta túm sơ mi trắng của Chu Dục Cảnh: “Nhiều, nhiều súng quá.” Lại hỏi quản gia: “Chúng cháu có thể dùng những khẩu súng này sao?”
Quản gia cười nói: “Muốn luyện tập ở đây, các cậu phải đợi mấy năm, nhất là Dục Cảnh, con còn nhỏ quá, lúc đầu bác cho rằng sau này con lớn lên có thể tiếp nhận công việc của bác, không ngờ con lại muốn đi theo Thừa thiếu gia.”
Chu Dục Cảnh nghiêm túc tỏ thái độ: “Con muốn bảo vệ A Cửu ca ca.”
Quản gia dẫn họ ra ngoài, đóng cửa lại: “Muốn bảo vệ Thừa tiếu gia, đầu tiên phải vô cùng mạnh mẽ, trước tiên cần phải tìm người dạy võ cho hai đứa.” Vừa nói vừa thở dài nói tiếp: “Thừa thiếu gia từ lúc sinh ra đến giờ, gặp phải rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, từng bị theo dõi, từng bị bắt cóc, được bắn lén buông tha. Có điều hình như cậu ấy cũng không sợ những điều này, bắt được đối phương cũng tự mình xử lý, có đôi khi bác nghĩ, cậu ấy nhỏ tuổi như vậy, có phải chưa từng có chuyện sợ hãi.” Quản gia ý thức được chính mình nói hơn nhiều, không lên tiếng nữa.
Vốn định dẫn bọn họ ra ngoài, đột nhiên nghe âm thanh cửa rắt mở ra, quản gia dừng chân, kéo họ đứng sang một bên.
Bên tay trái lấy cầu thang làm ranh giới, có mấy tên vệ sĩ áo đen đi ra, trong tay giữ chặt người bị che kín hai mắt, cổ chân người kia như nhũn ra tựa như không thể đi đường bình thường, đi xuống mấy chục mét, toàn bộ phải nhờ kéo về phía trước.
Qua mấy phút, cửa trên bậc thang được mở ra, Đoàn Hạc Thừa đứng ở đó.
Vệ sĩ ngẩng đầu nhìn hắn: “Vẫn không nhận tội, thiếu gia nên xử lý thế nào.”
Đoàn Hạc Thừa đưa tay tùy ý chỉnh lại ống tay áo sơ mi, nhíu mày nhìn người xụi lơ hai chân kia: “Miệng cứng vậy à.”
“Vâng.” Người trong tay vệ sĩ giãy mấy lần, miệng kêu ô ô.
Một tuần trước người này bắt cóc Đoàn Hạc Thừa, đồng bọn chạy, gã sa lưới, Đoàn Mậu Sinh vốn muốn trực tiếp đập chết người trút giận cho con trai, nhưng Đoàn Hạc Thừa vẫn như trước đây, yêu cầu mình xử lý.
Hắn đứng ở chỗ cao, kiêu căng ngạo nghễ, mặc dù vẫn là đứa trẻ mười mấy tuổi, nhưng ánh mắt bình tĩnh lộ ra nội tâm cường đại.
“Vậy vĩnh viễn đừng mở miệng.”
Vệ sĩ hiểu ý hắn, lập tức lột miếng băng dính trên miệng gã, “xoẹt” một tiếng kéo theo da thịt, máu tươi lẫn lộn, trước mắt người kia đen sì, hô về phía cầu thang: “Thừa thiếu! Tôi nói tôi nói a a Thừa thiếu tha cho tôi! Tha cho tôi ưm ưm——!”
Đoàn Hạc Thừa vung tay xuống, lại bước xuống mấy bậc thang, giọng nói không phập phồng: “Nhưng mà tao không muốn nghe.”
Người đã bị đứt gân tay gân chân từ lâu bây giờ miệng đầy máu tươi, Đoàn Hạc Thừa đi đến bên cạnh gã, kéo vải đen trước mắt gã, ngay trước mặt gã, nhấc chân gạt đi mảng máu thịt đỏ thẫm trên đất: “Yên tâm, trên tay tao không có mạng người, nếu mày không muốn nói, tao sẽ thành toàn cho mày, làm người câm.”
Mã Xuyên thấy tận mắt tất cả toàn thân run rẩy trốn sau lưng Chu Dục Cảnh, cậu ta chưa từng thấy hình ảnh máu tanh chân thực như thế, nhìn Đoàn Hạc Thừa đi về phía họ, không kiềm được muốn lùi ra sau.
Đoàn Hạc Thừa dừng trước mặt Chu Dục Cảnh, cụp mắt nhìn cậu: “Đoàn gia không phải nơi thái bình, bây giờ cậu còn có cơ hội lựa chọn, nơi đây không có người lương thiện, cậu không giết chết hắn, hắn sẽ đánh chết cậu, tôi cũng không phải dáng vẻ trong lòng cậu nên có, bây giờ cậu rời đi, vẫn kịp.”
Chu Dục Cảnh nhìn cánh tay hắn, vừa gọi một tiếng “A”, đã bị Mã Xuyên túm chặt quần áo, run rẩy nhỏ giọng nói: “Gọi Anh Cửu.”
Chu Dục Cảnh đối mặt với trường hợp như vậy cũng cảm thấy sợ hãi, cậu chưa từng nhìn thấy Đoàn Hạc Thừa thế này, ít nhiều cũng hơi sợ sệt, nhưng cho dù dưới loại tình huống này, điểm chú ý đầu tiên của cậu, vẫn là cánh tay bị thương của Đoàn Hạc Thừa, thế là hỏi: “A Cửu… Anh, anh Cửu, vết thương trên tay anh, là người kia làm sao.”
Nghe cậu sửa lại xưng hô, Đoàn Hạc Thừa cau mày: “Ừm.”
Chu Dục Cảnh không có cách nào đổi người ngã trong vũng máu kia thành Đoàn Hạc Thừa, cậu nắm chặt tay thành nắm đấm, ngữ điệu kiên định: “Em sẽ không rời đi, em sẽ cố gắng mạnh lên, bảo vệ… Anh Cửu.”
Trước đó, trở nên mạnh mẽ như thế nào, Chu Dục Cảnh chưa từng nghĩ đến, cũng không có năng lực kia, dù ở viện mồ côi hay trường học, đều là bên bị bắt nạt, cậu còn nhỏ sức yếu, tâm trí vẫn chưa trưởng thành, nhiều khi chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng, không có cách nào phản kháng.
Chu Dục Cảnh thời thiếu niên ngây ngô, còn chưa kịp nghĩ đến bảo vệ mình như thế nào, đã bắt đầu sinh ra suy nghĩ muốn bảo vệ Đoàn Hạc Thừa, cậu cũng không có nhiều đường rẽ, chỉ đơn thuần, không muốn để cho Đoàn Hạc Thừa bị thương.
Thi xong, Chu Dục Cảnh cầm thành tích nhất khối đi tìm Đoàn Hạc Thừa. Vốn cho rằng hắn ở tòa C, lại phát hiện người kia ngồi dưới đình trong sân.
Cái đình sáu cột mái vòm điển hình, trên đỉnh cột có hoa văn chạm khắc phức tạp, trong đình có hai cái ghế trắng ngà, một cái bàn tròn, trên bàn đặt bánh ngọt, một cốc nước lọc, một cốc sữa ngọt, còn có một cái súng ngắn tháo băng đạn.
Đoàn Hạc Thừa tùy ý lật quyển sách, nghe thấy tiếng bước chân của Chu Dục Cảnh không ngẩng đầu chỉ nói: “Ngồi xuống.”
Chu Dục Cảnh nghe lời ngồi xuống, tò mò nhìn khẩu súng kia.
Đoàn Hạc Thừa đưa tư liệu quân sự cầm trong tay cho cậu: “Bây giờ cậu còn yếu, không thể bóp cò, khẩu súng kia đưa cho cậu, lấy về tháo ra nghiên cứu.” Lại chọn cốc sữa trên bàn: “Uống đi.”
Chu Dục Cảnh nâng cốc lên, uống một ngụm, một vòng sữa trắng quanh miệng, dính lên lông tơ nhỏ tí trong suốt. Chu Dục Cảnh dậy thì quá chậm, rõ ràng cùng tuổi, chiều cao đã kém Đoàn Hạc Thừa một đoạn dài, tay cậu không to, cầm súng nặng trĩu, chuôi nắm cũng không nắm hết được. Chu Dục Cảnh cầm lên loay hoay hai lần, vừa muốn nói gì, đột nhiên nhìn thấy dưới ống tay áo sơ mi của Đoàn Hạc Thừa hình như lộ ra chấm đỏ, cậu hỏi ngay: “A Cửu ca ca, anh bị thương sao?”
Đoàn Hạc Thừa liếc qua cánh tay, không nói gì, để cậu tự đọc sách.
Hôm sau, quản gia dẫn Chu Dục Cảnh và Mã Xuyên đến tầng B3 tòa A.
Nói là B3 cũng không đúng hoàn toàn, từ thang máy đi ra, dừng ở căn thứ ba trên hành lang, quản gia mở cửa, dưới chân có mười mấy cái bậc thang, đứng ở phía trên nhìn, phòng huấn luyện rộng rãi trăm mét vuông, bao cát, đài chiến đấu, trang bị sức mạnh.
Đi theo quản gia xuống cầu thang, đi đến cuối cùng bên phải, là một phòng bắn súng, trong căn phòng trống ngoại trừ một loạt các mục tiêu vòng ngực, còn có những khẩu súng treo đầy tường.
Mã Xuyên đi xuống một đường, đã không khép miệng lại được, cậu ta túm sơ mi trắng của Chu Dục Cảnh: “Nhiều, nhiều súng quá.” Lại hỏi quản gia: “Chúng cháu có thể dùng những khẩu súng này sao?”
Quản gia cười nói: “Muốn luyện tập ở đây, các cậu phải đợi mấy năm, nhất là Dục Cảnh, con còn nhỏ quá, lúc đầu bác cho rằng sau này con lớn lên có thể tiếp nhận công việc của bác, không ngờ con lại muốn đi theo Thừa thiếu gia.”
Chu Dục Cảnh nghiêm túc tỏ thái độ: “Con muốn bảo vệ A Cửu ca ca.”
Quản gia dẫn họ ra ngoài, đóng cửa lại: “Muốn bảo vệ Thừa tiếu gia, đầu tiên phải vô cùng mạnh mẽ, trước tiên cần phải tìm người dạy võ cho hai đứa.” Vừa nói vừa thở dài nói tiếp: “Thừa thiếu gia từ lúc sinh ra đến giờ, gặp phải rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, từng bị theo dõi, từng bị bắt cóc, được bắn lén buông tha. Có điều hình như cậu ấy cũng không sợ những điều này, bắt được đối phương cũng tự mình xử lý, có đôi khi bác nghĩ, cậu ấy nhỏ tuổi như vậy, có phải chưa từng có chuyện sợ hãi.” Quản gia ý thức được chính mình nói hơn nhiều, không lên tiếng nữa.
Vốn định dẫn bọn họ ra ngoài, đột nhiên nghe âm thanh cửa rắt mở ra, quản gia dừng chân, kéo họ đứng sang một bên.
Bên tay trái lấy cầu thang làm ranh giới, có mấy tên vệ sĩ áo đen đi ra, trong tay giữ chặt người bị che kín hai mắt, cổ chân người kia như nhũn ra tựa như không thể đi đường bình thường, đi xuống mấy chục mét, toàn bộ phải nhờ kéo về phía trước.
Qua mấy phút, cửa trên bậc thang được mở ra, Đoàn Hạc Thừa đứng ở đó.
Vệ sĩ ngẩng đầu nhìn hắn: “Vẫn không nhận tội, thiếu gia nên xử lý thế nào.”
Đoàn Hạc Thừa đưa tay tùy ý chỉnh lại ống tay áo sơ mi, nhíu mày nhìn người xụi lơ hai chân kia: “Miệng cứng vậy à.”
“Vâng.” Người trong tay vệ sĩ giãy mấy lần, miệng kêu ô ô.
Một tuần trước người này bắt cóc Đoàn Hạc Thừa, đồng bọn chạy, gã sa lưới, Đoàn Mậu Sinh vốn muốn trực tiếp đập chết người trút giận cho con trai, nhưng Đoàn Hạc Thừa vẫn như trước đây, yêu cầu mình xử lý.
Hắn đứng ở chỗ cao, kiêu căng ngạo nghễ, mặc dù vẫn là đứa trẻ mười mấy tuổi, nhưng ánh mắt bình tĩnh lộ ra nội tâm cường đại.
“Vậy vĩnh viễn đừng mở miệng.”
Vệ sĩ hiểu ý hắn, lập tức lột miếng băng dính trên miệng gã, “xoẹt” một tiếng kéo theo da thịt, máu tươi lẫn lộn, trước mắt người kia đen sì, hô về phía cầu thang: “Thừa thiếu! Tôi nói tôi nói a a Thừa thiếu tha cho tôi! Tha cho tôi ưm ưm——!”
Đoàn Hạc Thừa vung tay xuống, lại bước xuống mấy bậc thang, giọng nói không phập phồng: “Nhưng mà tao không muốn nghe.”
Người đã bị đứt gân tay gân chân từ lâu bây giờ miệng đầy máu tươi, Đoàn Hạc Thừa đi đến bên cạnh gã, kéo vải đen trước mắt gã, ngay trước mặt gã, nhấc chân gạt đi mảng máu thịt đỏ thẫm trên đất: “Yên tâm, trên tay tao không có mạng người, nếu mày không muốn nói, tao sẽ thành toàn cho mày, làm người câm.”
Mã Xuyên thấy tận mắt tất cả toàn thân run rẩy trốn sau lưng Chu Dục Cảnh, cậu ta chưa từng thấy hình ảnh máu tanh chân thực như thế, nhìn Đoàn Hạc Thừa đi về phía họ, không kiềm được muốn lùi ra sau.
Đoàn Hạc Thừa dừng trước mặt Chu Dục Cảnh, cụp mắt nhìn cậu: “Đoàn gia không phải nơi thái bình, bây giờ cậu còn có cơ hội lựa chọn, nơi đây không có người lương thiện, cậu không giết chết hắn, hắn sẽ đánh chết cậu, tôi cũng không phải dáng vẻ trong lòng cậu nên có, bây giờ cậu rời đi, vẫn kịp.”
Chu Dục Cảnh nhìn cánh tay hắn, vừa gọi một tiếng “A”, đã bị Mã Xuyên túm chặt quần áo, run rẩy nhỏ giọng nói: “Gọi Anh Cửu.”
Chu Dục Cảnh đối mặt với trường hợp như vậy cũng cảm thấy sợ hãi, cậu chưa từng nhìn thấy Đoàn Hạc Thừa thế này, ít nhiều cũng hơi sợ sệt, nhưng cho dù dưới loại tình huống này, điểm chú ý đầu tiên của cậu, vẫn là cánh tay bị thương của Đoàn Hạc Thừa, thế là hỏi: “A Cửu… Anh, anh Cửu, vết thương trên tay anh, là người kia làm sao.”
Nghe cậu sửa lại xưng hô, Đoàn Hạc Thừa cau mày: “Ừm.”
Chu Dục Cảnh không có cách nào đổi người ngã trong vũng máu kia thành Đoàn Hạc Thừa, cậu nắm chặt tay thành nắm đấm, ngữ điệu kiên định: “Em sẽ không rời đi, em sẽ cố gắng mạnh lên, bảo vệ… Anh Cửu.”
Trước đó, trở nên mạnh mẽ như thế nào, Chu Dục Cảnh chưa từng nghĩ đến, cũng không có năng lực kia, dù ở viện mồ côi hay trường học, đều là bên bị bắt nạt, cậu còn nhỏ sức yếu, tâm trí vẫn chưa trưởng thành, nhiều khi chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng, không có cách nào phản kháng.
Chu Dục Cảnh thời thiếu niên ngây ngô, còn chưa kịp nghĩ đến bảo vệ mình như thế nào, đã bắt đầu sinh ra suy nghĩ muốn bảo vệ Đoàn Hạc Thừa, cậu cũng không có nhiều đường rẽ, chỉ đơn thuần, không muốn để cho Đoàn Hạc Thừa bị thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.