Chương 69: Bạn cũ
Hoa Dã Ly
25/11/2024
Loa phát thanh ở ga cuối cùng cũng thông báo chuyến tàu của Lâm Cẩm Vân.
Cô lập tức đứng lên, vừa đi được hai bước thì vai trái bị ai đó vỗ nhẹ một cái.
Lâm Cẩm Vân quay đầu lại, nhìn rõ người trước mặt, liền ngạc nhiên tròn mắt.
"Hứa Tiểu Phong?"
"Quả nhiên là cậu! Tôi đã ngờ ngợ là cậu rồi, không ngờ đúng thật. Sao lại cắt tóc ngắn thế này, suýt nữa thì không nhận ra."
"Cậu làm gì ở Thâm Quyến vậy?"
"Tôi đến đây hai năm rồi, đi cùng em họ. Hôm nay đến mua vé cho cậu ấy, thật đúng là tình cờ. À, em họ tôi là Trương Tân, cậu còn nhớ không? Chính là người lần trước đóng giả cảnh sát với tôi đó."
"Tôi nhớ."
"Đây chẳng phải cái gọi là nơi đất khách vẫn gặp được người quen đó sao? Không ngờ lại gặp cậu ở đặc khu này." Hứa Tiểu Phong tỏ ra rất vui mừng, vui vẻ quan sát Lâm Cẩm Vân vài lần rồi mới nhớ hỏi: "À, đúng rồi, cậu đến Thâm Quyến làm gì vậy?"
"Tôi đến đây tìm người."
Nụ cười của Hứa Tiểu Phong thoáng ngưng lại, anh lập tức hỏi: "Chẳng lẽ đến tìm Tưởng Lan?"
"Phải."
Hứa Tiểu Phong nhìn nét mặt cô, đoán chắc là chưa tìm được người, hoặc đã tìm thấy nhưng người kia không chịu về cùng cô.
Anh quyết định chọn cách ít gây tổn thương nhất, cẩn thận hỏi: "Vẫn chưa tìm thấy sao?"
"Ừm."
Trong lòng Hứa Tiểu Phong thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy chưa tìm được ít nhất còn có chút hy vọng. Nhưng nhìn sắc mặt Lâm Cẩm Vân, anh lại thấy chẳng khác nào tử tù, cảm giác khó chịu trong lòng khiến anh không kìm được hỏi thêm vài câu.
"Cậu biết cô ấy ở đây bằng cách nào?"
"Cậu tới Thâm Quyến bao lâu rồi?"
"Còn nữa, bây giờ cậu định đi đâu? Đang chờ chuyến tàu nào vậy?"
Lâm Cẩm Vân không coi Hứa Tiểu Phong là người ngoài, biết anh quan tâm mình nên kể lại mọi chuyện chi tiết. Cô cũng nói sơ qua về những ngày vừa rồi của mình.
Nghe xong, Hứa Tiểu Phong lộ vẻ trăn trở.
Anh suy nghĩ một lát, ngập ngừng nói: "Cậu có định tìm tiếp không? Hay lần này về rồi không quay lại nữa?"
"Tôi vẫn muốn tìm. Tôi định về trước, nghỉ việc rồi quay lại đây tìm tiếp."
Những lời này khiến Hứa Tiểu Phong không khỏi xúc động. Anh bình tĩnh lại, cuối cùng cũng gạt bỏ sự phân vân trong lòng, nghiêm túc nói với cô: "Vậy cậu đừng đi vội. Gọi điện xin nghỉ với trường đi, ở lại thêm vài ngày, tôi sẽ giúp cậu tìm."
Ánh mắt Lâm Cẩm Vân lóe lên tia sáng hy vọng, khuôn mặt lộ rõ sự mong đợi: "Thật sao? Cậu đồng ý giúp tôi sao?"
"Ừ, tôi nghĩ là mình có thể giúp được. Giờ tôi cũng coi như rành rẽ Thâm Quyến rồi." Hứa Tiểu Phong cầm lấy túi xách trên tay Lâm Cẩm Vân, quàng lên vai mình, hào sảng nói: "Đi thôi, lần trước không giúp được, lần này tôi nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ này cho cậu!"
"Được, chúng ta cùng tìm."
Người bạn đồng hành mới khiến Lâm Cẩm Vân tràn đầy tự tin. Cô nhanh chân đi theo Hứa Tiểu Phong ra khỏi phòng chờ.
Hứa Tiểu Phong đưa cô đến chỗ anh đang ở tạm, một cửa hàng vật liệu xây dựng nằm ở quận Bảo An.
Trên đường đi, Lâm Cẩm Vân cũng được nghe qua tình hình của Hứa Tiểu Phong trong hai năm qua.
Hai năm trước, Hứa Tiểu Phong nghỉ việc ở Nhất Trung, cùng em họ Trương Tân xuống đặc khu phía Nam lập nghiệp. Một người bạn thân của anh đã đến đây từ vài năm trước, kiếm được khoản vốn đầu tiên nhờ kinh doanh vật liệu xây dựng, hiện đã gắn bó với Thâm Quyến.
Hứa Tiểu Phong cùng em họ đến Thâm Quyến, tìm đến bạn để học hỏi kinh nghiệm. Nhưng vì thiếu vốn, anh không thể chen chân vào ngành vật liệu xây dựng lớn mà chỉ có thể bắt đầu từ vật liệu trang trí, như phụ kiện kim khí và thiết bị vệ sinh.
Nhờ sự giúp đỡ của bạn bè và nỗ lực của bản thân, anh từng bước từng bước xây dựng. Trải qua nhiều khó khăn, thua lỗ, anh biết cách rút kinh nghiệm, phân tích thị trường, nghiên cứu nhu cầu. Sau vài lần lên xuống, cuối cùng cũng thiết lập được mối quan hệ cung cầu ổn định, đủ để mở một cửa hàng nhỏ kinh doanh riêng. Hứa Tiểu Phong và Trương Tân vừa là chủ vừa là nhân viên, nhờ sự linh hoạt và cần cù mà ngày càng làm ăn ổn định.
Lâm Cẩm Vân thực sự vui mừng cho thành công của Hứa Tiểu Phong nhưng vẫn không ngừng bận tâm về chuyện tìm người.
Vì thế sau khi uống vài tách trà, cô không nhịn được nữa, bày tỏ sự nóng ruột của mình.
Hứa Tiểu Phong cũng hiểu, liền đi thẳng vào vấn đề: "Cậu nói mấy ngày nay đã đi tìm không ít công trường và đội thi công, vậy đã tìm ở những đâu rồi?"
"Đây, tôi đã ghi lại các đội thi công và địa chỉ." Lâm Cẩm Vân vội lấy một cuốn sổ tay từ trong túi ra, đưa cho anh. "Cậu xem, đây là những nơi tôi đã tìm. Để tránh trùng lặp, tôi đều ghi lại cả."
Hứa Tiểu Phong lật cuốn sổ xem sơ qua, kinh ngạc kêu lên:
"Trời ạ, cậu đúng thật là! Những chỗ này... Chắc phải chạy hơn nửa cái Thâm Quyến rồi đấy?"
"Chưa đâu, hôm kia tôi hơi mệt nên lỡ mất hai ngày."
Hứa Tiểu Phong nhìn cô như thể đang nhìn người ngoài hành tinh:
"Cậu nghĩ mình là người sắt à? Sức lực cỡ này thì dạy văn làm gì, đi mà dạy thể dục có phải hơn không?"
Mặc kệ anh trêu chọc thế nào, Lâm Cẩm Vân vẫn chỉ tập trung vào sự sốt ruột của mình, hỏi:
"Tiểu Phong, cậu có thể giúp tôi hỏi người bạn của cậu được không? Anh ấy làm trong ngành vật liệu xây dựng, có lẽ biết một vài đội trưởng công trường. Lúc mới tới Thâm Quyến tôi đã tìm đến một nhà máy may tên là Mỹ Lợi Long, hai tòa ký túc xá của nhà máy đó mới được xây, mà địa chỉ trên khoản tiền gần đây Tưởng Lan gửi đi chính là của nhà máy này. Cho nên, đội thi công xây dựng ký túc xá đó rất có khả năng là đội chị ấy làm việc."
"Ừm, cậu đừng vội. Tôi sẽ gọi cho cậu ấy ngay. Đội trưởng công trường có nhiều kiểu, chủ yếu chia làm hai loại: nhận thầu nhân công và nhận thầu cả công cụ, nguyên vật liệu. Nếu đội trưởng này nhận thầu kiểu thứ hai thì khả năng cao tôi sẽ thông qua bạn tôi mà tìm ra được. Còn nếu chỉ nhận thầu nhân công, chúng ta sẽ phải mất thêm thời gian tìm kiếm. Nhưng dù sao phạm vi cũng đã thu hẹp rất nhiều, lần này tôi thực sự rất tự tin sẽ giúp cậu tìm được cô ấy."
"Vậy cậu mau gọi cho bạn cậu đi."
"Thì tôi phải giải thích rõ hai trường hợp trước để cậu khỏi trách móc nếu không được việc chứ. Lúc ở nhà ga, bộ dạng cậu trông chẳng giống đang hồi gia* mà cứ như chuẩn bị xuất gia** vậy."
*về nhà** đi tu
Lâm Cẩm Vân nghe anh nói, không khỏi lúng túng, không biết phải phản bác thế nào, nhưng vẫn giữ nguyên ánh mắt đầy lo lắng cầu xin.
Hứa Tiểu Phong sợ ánh mắt đó của cô, không dám chậm trễ, liền bước đến quầy, gọi ngay cho người bạn từ thuở nhỏ của mình.
Trong suốt cuộc gọi, Lâm Cẩm Vân đứng sát bên, lắng nghe từng câu từng chữ. Ánh mắt cô lúc mừng lúc lo, sắc mặt thay đổi theo từng lời ngắt quãng của Hứa Tiểu Phong.
Cuối cùng, anh cũng gác máy.
Lâm Cẩm Vân vội kéo tay áo anh, sốt sắng hỏi: "Anh ấy nói sao?"
"Cậu ấy nói là dự án đó không nhập vật liệu bên cậu ấy, nên tạm thời chưa tìm ra manh mối về đội trưởng công trường. Nhưng cậu ấy sẽ giúp chúng ta hỏi thăm người này. Mà cậu ấy làm trong ngành này cũng mấy năm rồi, quen biết không ít người trong nghề. Cậu cứ cho cậu ấy chút thời gian đã, bạn tôi là người rất đáng tin cậy. Gọi điện hỏi thăm cũng cần chút thời gian mà, cậu đừng sốt ruột quá."
Nghe xong, Lâm Cẩm Vân chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, không nói gì.
Hứa Tiểu Phong thấy vậy, liền càu nhàu:
"Đấy, thấy chưa, tôi nói mà, lại cái bộ dạng ủ rủ như là Đại Ngọc chôn hoa ấy. Cậu cũng nên nghĩ cho tâm trạng của người quyết tâm giúp mình đi chứ."
Lâm Cẩm Vân lúc này mới phản ứng, ngượng ngùng nói:
"Xin lỗi, tôi không có ý làm ảnh hưởng tâm trạng của cậu. Chỉ là... chỉ là tôi không vui lên được. Nhưng tôi thực sự rất cảm ơn cậu, thật lòng đấy."
"Haiz, nếu tôi thật sự so đo với cậu thì chắc tức chết mất." Hứa Tiểu Phong nhìn đồng hồ treo tường, nói:
"Đi thôi, trước tiên đi ăn cái đã. Trời đất bao la, ăn uống là trên hết."
"Được, để tôi mời cậu."
"Thôi khỏi, lần này tôi mời. Đợi cậu tìm được người rồi hẵng mời tôi."
"Vậy gọi cả bạn cậu đi cùng nhé? Cậu rành chỗ này hơn, giúp tôi chọn một quán tốt một chút, lần này để tôi mời."
"À, cuối cùng cũng chịu nghĩ rồi hả?" Hứa Tiểu Phong nhớ lại bộ dạng thẫn thờ của cô lúc nãy, cố ý trêu: "Tôi nghĩ thôi thì miễn đi. Cậu xem, nhìn cái mặt như khổ qua của cậu, ai còn tâm trạng mà ăn cơm nữa?"
"Không đâu, tôi không như vậy nữa đâu. Tôi sẽ cười, không làm mặt khổ nữa."
Hứa Tiểu Phong nhìn vẻ căng thẳng của cô, bất lực cười, quay lại gọi thêm một cuộc cho bạn mình, hẹn địa điểm rồi dẫn cô rời khỏi cửa hàng.
---
Một giờ sau, ba người hẹn ở quán cơm gần đó dùng bữa.
Lâm Cẩm Vân quả nhiên giữ lời, suốt buổi luôn nở nụ cười. Nhưng cô ăn không nhiều, phần lớn thời gian đều lắng nghe cuộc trò chuyện giữa Hứa Tiểu Phong và bạn anh.
Người bạn tên Trần Kiệt, qua lời nói có thể thấy là một doanh nhân chững chạc, điềm đạm. Sau khi nghe câu chuyện, anh nhanh chóng nhận ra sự lo lắng của Lâm Cẩm Vân và cam đoan sẽ cố gắng hết sức tìm người giúp cô. Lâm Cẩm Vân cảm kích vô cùng, liên tục cảm ơn, thậm chí rót rượu và mời thuốc cho anh.
Thái độ nhiệt tình của cô khiến Trần Kiệt hơi ngại, không ngừng ngầm trao đổi ánh mắt với Hứa Tiểu Phong.
Hứa Tiểu Phong hiếm khi thấy Lâm Cẩm Vân trở nên "xã giao" như vậy, chỉ im lặng mỉm cười quan sát, không bình luận, nhưng trong lòng lại thầm cảm thán về mị lực phi phàm của Tưởng Lan.
Sau bữa ăn, cả ba trao đổi liên lạc rồi chia nhau hành động.
Lần này, khuôn mặt Lâm Cẩm Vân cuối cùng cũng có chút thư thái và hy vọng, không còn vẻ ảm đạm như trước.
Hứa Tiểu Phong thấy tâm trạng cô khá hơn, định rủ cô đi dạo, nhưng chưa kịp nói thì cô đã quyết định tiếp tục tìm người.
Hứa Tiểu Phong đành phải đồng hành cùng cô.
---
Cả buổi chiều hôm đó không mang lại kết quả, và phía Trần Kiệt cũng chưa có tin tức gì.
Khi hoàng hôn buông xuống, Lâm Cẩm Vân trở về khách sạn nơi cô từng ở.
Cả ông chủ và bà chủ đều bất ngờ khi thấy cô quay lại, liền hỏi lý do.
Lâm Cẩm Vân đã mệt nhoài, chỉ cố nở một nụ cười gượng đáp: "Em vẫn muốn thử thêm lần nữa."
Bà chủ khách sạn bị sự kiên trì của cô thuyết phục, không kìm được đứng về phía cô bất bình chửi ầm lên:
"Đúng là cái đồ thiếu nợ chết tiệt mà!"
Lâm Cẩm Vân nghe thế chỉ cười khổ, nghĩ thầm: Chẳng phải sao, giờ mình đã nợ ân tình khắp nơi rồi.
===
Tóm tắt chương:
Loa nhà ga cuối cùng cũng gọi to số tàu của Lâm Cẩm Vân.
Cô vừa bước hai bước thì bị một người vỗ bả vai trái.
Người này chính là Hứa Tiểu Phong.
Hóa ra anh đã tới Thâm Quyến mấy năm nay rồi, đi cùng anh còn có Trương Tân - người em họ trước kia cùng anh giả làm cảnh sát.
Hôm nay anh đến là để mua vé giúp Trương Tân.
Tiểu Phong nghe Lâm Cẩm Vân thuật lại tình cảnh đi tìm Tưởng Lan.
"Tôi dự định quay về nghỉ việc rồi sẽ trở lại tìm chị ấy."
Lời này làm Tiểu Phong không thể không chạnh lòng, anh nén xúc động, nghiêm túc bảo Cẩm Vân khoan đi vội, cứ gọi về báo nghỉ thêm ít hôm, anh sẽ tìm giúp cô xem sao.
Trong mắt Cẩm Vân lại bừng lên hi vọng.
Tiểu Phong đưa Cẩm Vân đi thăm chỗ ở hiện tại của anh, một cửa hàng chuyên kinh doanh vật liệu trang trí.
Dọc đường Cẩm Vân cũng hiểu phần nào cuộc sống của Tiểu Phong mấy năm gần đây.
Hai năm trước Tiểu Phong xin thôi việc dạy học, cùng cậu em họ là Trương Tân lang bạt xuống đặc khu phía Nam.
Một người bạn của Tiểu Phong đã Nam tiến trước anh mấy năm, gầy dựng nên sự nghiệp từ nghề buôn vật liệu xây dựng.
Vì vốn ít nên Tiểu Phong đành phải bắt đầu với nghề buôn vật liệu trang trí, phụ kiện và thiết bị vệ sinh.
Trải qua muôn vàn khó khăn khi lập nghiệp, giờ đây anh mới có được một cửa hàng nho nhỏ.
Tận đáy lòng Cẩm Vân mừng thay cho anh nhưng vẫn canh cánh nỗi muộn phiền của bản thân.
Cẩm Vân nhờ Tiểu Phong hỏi thăm người bạn bán vật liệu xây dựng, muốn thông qua đó tìm kiếm những đốc công của công trường, biết đâu lại tìm thấy đốc công nơi Tưởng Lan làm việc.
Anh gọi ngay cho người bạn đó nhưng tạm thời chỉ nhận được một lời hứa hẹn sẽ giúp tìm.
Sau đó Tiểu Phong dẫn Cẩm Vân và cả người bạn bán vật liệu xây dựng đi ăn cơm.
Người này tên gọi Trần Kiệt, là một doanh nhân điềm đạm chững chạc, anh ta nhận ra Cẩm Vân nôn nóng, hứa sẽ dốc sức hỗ trợ.
Cẩm Vân mừng rỡ, đon đả rót rượu cảm kích, làm anh chàng kia cũng phải ngượng ngùng nhiều lần nháy mắt với Tiểu Phong.
Hứa Tiểu Phong hiếm khi thấy dáng vẻ "xã giao" này của Cẩm Vân, chỉ cười trừ không nói, trong lòng cảm khái, Tưởng Lan thật có mị lực phi thường.
Sau bữa ăn, 3 người trao đổi liên lạc, chia nhau ra hành động.
Chiều hôm đó, sau khi tiếp tục cùng Tiểu Phong đi khắp nơi tìm Tưởng Lan, Cẩm Vân trở lại thuê phòng trong sự ngỡ ngàng của vợ chồng ông chủ khách sạn.
Cô lập tức đứng lên, vừa đi được hai bước thì vai trái bị ai đó vỗ nhẹ một cái.
Lâm Cẩm Vân quay đầu lại, nhìn rõ người trước mặt, liền ngạc nhiên tròn mắt.
"Hứa Tiểu Phong?"
"Quả nhiên là cậu! Tôi đã ngờ ngợ là cậu rồi, không ngờ đúng thật. Sao lại cắt tóc ngắn thế này, suýt nữa thì không nhận ra."
"Cậu làm gì ở Thâm Quyến vậy?"
"Tôi đến đây hai năm rồi, đi cùng em họ. Hôm nay đến mua vé cho cậu ấy, thật đúng là tình cờ. À, em họ tôi là Trương Tân, cậu còn nhớ không? Chính là người lần trước đóng giả cảnh sát với tôi đó."
"Tôi nhớ."
"Đây chẳng phải cái gọi là nơi đất khách vẫn gặp được người quen đó sao? Không ngờ lại gặp cậu ở đặc khu này." Hứa Tiểu Phong tỏ ra rất vui mừng, vui vẻ quan sát Lâm Cẩm Vân vài lần rồi mới nhớ hỏi: "À, đúng rồi, cậu đến Thâm Quyến làm gì vậy?"
"Tôi đến đây tìm người."
Nụ cười của Hứa Tiểu Phong thoáng ngưng lại, anh lập tức hỏi: "Chẳng lẽ đến tìm Tưởng Lan?"
"Phải."
Hứa Tiểu Phong nhìn nét mặt cô, đoán chắc là chưa tìm được người, hoặc đã tìm thấy nhưng người kia không chịu về cùng cô.
Anh quyết định chọn cách ít gây tổn thương nhất, cẩn thận hỏi: "Vẫn chưa tìm thấy sao?"
"Ừm."
Trong lòng Hứa Tiểu Phong thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy chưa tìm được ít nhất còn có chút hy vọng. Nhưng nhìn sắc mặt Lâm Cẩm Vân, anh lại thấy chẳng khác nào tử tù, cảm giác khó chịu trong lòng khiến anh không kìm được hỏi thêm vài câu.
"Cậu biết cô ấy ở đây bằng cách nào?"
"Cậu tới Thâm Quyến bao lâu rồi?"
"Còn nữa, bây giờ cậu định đi đâu? Đang chờ chuyến tàu nào vậy?"
Lâm Cẩm Vân không coi Hứa Tiểu Phong là người ngoài, biết anh quan tâm mình nên kể lại mọi chuyện chi tiết. Cô cũng nói sơ qua về những ngày vừa rồi của mình.
Nghe xong, Hứa Tiểu Phong lộ vẻ trăn trở.
Anh suy nghĩ một lát, ngập ngừng nói: "Cậu có định tìm tiếp không? Hay lần này về rồi không quay lại nữa?"
"Tôi vẫn muốn tìm. Tôi định về trước, nghỉ việc rồi quay lại đây tìm tiếp."
Những lời này khiến Hứa Tiểu Phong không khỏi xúc động. Anh bình tĩnh lại, cuối cùng cũng gạt bỏ sự phân vân trong lòng, nghiêm túc nói với cô: "Vậy cậu đừng đi vội. Gọi điện xin nghỉ với trường đi, ở lại thêm vài ngày, tôi sẽ giúp cậu tìm."
Ánh mắt Lâm Cẩm Vân lóe lên tia sáng hy vọng, khuôn mặt lộ rõ sự mong đợi: "Thật sao? Cậu đồng ý giúp tôi sao?"
"Ừ, tôi nghĩ là mình có thể giúp được. Giờ tôi cũng coi như rành rẽ Thâm Quyến rồi." Hứa Tiểu Phong cầm lấy túi xách trên tay Lâm Cẩm Vân, quàng lên vai mình, hào sảng nói: "Đi thôi, lần trước không giúp được, lần này tôi nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ này cho cậu!"
"Được, chúng ta cùng tìm."
Người bạn đồng hành mới khiến Lâm Cẩm Vân tràn đầy tự tin. Cô nhanh chân đi theo Hứa Tiểu Phong ra khỏi phòng chờ.
Hứa Tiểu Phong đưa cô đến chỗ anh đang ở tạm, một cửa hàng vật liệu xây dựng nằm ở quận Bảo An.
Trên đường đi, Lâm Cẩm Vân cũng được nghe qua tình hình của Hứa Tiểu Phong trong hai năm qua.
Hai năm trước, Hứa Tiểu Phong nghỉ việc ở Nhất Trung, cùng em họ Trương Tân xuống đặc khu phía Nam lập nghiệp. Một người bạn thân của anh đã đến đây từ vài năm trước, kiếm được khoản vốn đầu tiên nhờ kinh doanh vật liệu xây dựng, hiện đã gắn bó với Thâm Quyến.
Hứa Tiểu Phong cùng em họ đến Thâm Quyến, tìm đến bạn để học hỏi kinh nghiệm. Nhưng vì thiếu vốn, anh không thể chen chân vào ngành vật liệu xây dựng lớn mà chỉ có thể bắt đầu từ vật liệu trang trí, như phụ kiện kim khí và thiết bị vệ sinh.
Nhờ sự giúp đỡ của bạn bè và nỗ lực của bản thân, anh từng bước từng bước xây dựng. Trải qua nhiều khó khăn, thua lỗ, anh biết cách rút kinh nghiệm, phân tích thị trường, nghiên cứu nhu cầu. Sau vài lần lên xuống, cuối cùng cũng thiết lập được mối quan hệ cung cầu ổn định, đủ để mở một cửa hàng nhỏ kinh doanh riêng. Hứa Tiểu Phong và Trương Tân vừa là chủ vừa là nhân viên, nhờ sự linh hoạt và cần cù mà ngày càng làm ăn ổn định.
Lâm Cẩm Vân thực sự vui mừng cho thành công của Hứa Tiểu Phong nhưng vẫn không ngừng bận tâm về chuyện tìm người.
Vì thế sau khi uống vài tách trà, cô không nhịn được nữa, bày tỏ sự nóng ruột của mình.
Hứa Tiểu Phong cũng hiểu, liền đi thẳng vào vấn đề: "Cậu nói mấy ngày nay đã đi tìm không ít công trường và đội thi công, vậy đã tìm ở những đâu rồi?"
"Đây, tôi đã ghi lại các đội thi công và địa chỉ." Lâm Cẩm Vân vội lấy một cuốn sổ tay từ trong túi ra, đưa cho anh. "Cậu xem, đây là những nơi tôi đã tìm. Để tránh trùng lặp, tôi đều ghi lại cả."
Hứa Tiểu Phong lật cuốn sổ xem sơ qua, kinh ngạc kêu lên:
"Trời ạ, cậu đúng thật là! Những chỗ này... Chắc phải chạy hơn nửa cái Thâm Quyến rồi đấy?"
"Chưa đâu, hôm kia tôi hơi mệt nên lỡ mất hai ngày."
Hứa Tiểu Phong nhìn cô như thể đang nhìn người ngoài hành tinh:
"Cậu nghĩ mình là người sắt à? Sức lực cỡ này thì dạy văn làm gì, đi mà dạy thể dục có phải hơn không?"
Mặc kệ anh trêu chọc thế nào, Lâm Cẩm Vân vẫn chỉ tập trung vào sự sốt ruột của mình, hỏi:
"Tiểu Phong, cậu có thể giúp tôi hỏi người bạn của cậu được không? Anh ấy làm trong ngành vật liệu xây dựng, có lẽ biết một vài đội trưởng công trường. Lúc mới tới Thâm Quyến tôi đã tìm đến một nhà máy may tên là Mỹ Lợi Long, hai tòa ký túc xá của nhà máy đó mới được xây, mà địa chỉ trên khoản tiền gần đây Tưởng Lan gửi đi chính là của nhà máy này. Cho nên, đội thi công xây dựng ký túc xá đó rất có khả năng là đội chị ấy làm việc."
"Ừm, cậu đừng vội. Tôi sẽ gọi cho cậu ấy ngay. Đội trưởng công trường có nhiều kiểu, chủ yếu chia làm hai loại: nhận thầu nhân công và nhận thầu cả công cụ, nguyên vật liệu. Nếu đội trưởng này nhận thầu kiểu thứ hai thì khả năng cao tôi sẽ thông qua bạn tôi mà tìm ra được. Còn nếu chỉ nhận thầu nhân công, chúng ta sẽ phải mất thêm thời gian tìm kiếm. Nhưng dù sao phạm vi cũng đã thu hẹp rất nhiều, lần này tôi thực sự rất tự tin sẽ giúp cậu tìm được cô ấy."
"Vậy cậu mau gọi cho bạn cậu đi."
"Thì tôi phải giải thích rõ hai trường hợp trước để cậu khỏi trách móc nếu không được việc chứ. Lúc ở nhà ga, bộ dạng cậu trông chẳng giống đang hồi gia* mà cứ như chuẩn bị xuất gia** vậy."
*về nhà** đi tu
Lâm Cẩm Vân nghe anh nói, không khỏi lúng túng, không biết phải phản bác thế nào, nhưng vẫn giữ nguyên ánh mắt đầy lo lắng cầu xin.
Hứa Tiểu Phong sợ ánh mắt đó của cô, không dám chậm trễ, liền bước đến quầy, gọi ngay cho người bạn từ thuở nhỏ của mình.
Trong suốt cuộc gọi, Lâm Cẩm Vân đứng sát bên, lắng nghe từng câu từng chữ. Ánh mắt cô lúc mừng lúc lo, sắc mặt thay đổi theo từng lời ngắt quãng của Hứa Tiểu Phong.
Cuối cùng, anh cũng gác máy.
Lâm Cẩm Vân vội kéo tay áo anh, sốt sắng hỏi: "Anh ấy nói sao?"
"Cậu ấy nói là dự án đó không nhập vật liệu bên cậu ấy, nên tạm thời chưa tìm ra manh mối về đội trưởng công trường. Nhưng cậu ấy sẽ giúp chúng ta hỏi thăm người này. Mà cậu ấy làm trong ngành này cũng mấy năm rồi, quen biết không ít người trong nghề. Cậu cứ cho cậu ấy chút thời gian đã, bạn tôi là người rất đáng tin cậy. Gọi điện hỏi thăm cũng cần chút thời gian mà, cậu đừng sốt ruột quá."
Nghe xong, Lâm Cẩm Vân chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, không nói gì.
Hứa Tiểu Phong thấy vậy, liền càu nhàu:
"Đấy, thấy chưa, tôi nói mà, lại cái bộ dạng ủ rủ như là Đại Ngọc chôn hoa ấy. Cậu cũng nên nghĩ cho tâm trạng của người quyết tâm giúp mình đi chứ."
Lâm Cẩm Vân lúc này mới phản ứng, ngượng ngùng nói:
"Xin lỗi, tôi không có ý làm ảnh hưởng tâm trạng của cậu. Chỉ là... chỉ là tôi không vui lên được. Nhưng tôi thực sự rất cảm ơn cậu, thật lòng đấy."
"Haiz, nếu tôi thật sự so đo với cậu thì chắc tức chết mất." Hứa Tiểu Phong nhìn đồng hồ treo tường, nói:
"Đi thôi, trước tiên đi ăn cái đã. Trời đất bao la, ăn uống là trên hết."
"Được, để tôi mời cậu."
"Thôi khỏi, lần này tôi mời. Đợi cậu tìm được người rồi hẵng mời tôi."
"Vậy gọi cả bạn cậu đi cùng nhé? Cậu rành chỗ này hơn, giúp tôi chọn một quán tốt một chút, lần này để tôi mời."
"À, cuối cùng cũng chịu nghĩ rồi hả?" Hứa Tiểu Phong nhớ lại bộ dạng thẫn thờ của cô lúc nãy, cố ý trêu: "Tôi nghĩ thôi thì miễn đi. Cậu xem, nhìn cái mặt như khổ qua của cậu, ai còn tâm trạng mà ăn cơm nữa?"
"Không đâu, tôi không như vậy nữa đâu. Tôi sẽ cười, không làm mặt khổ nữa."
Hứa Tiểu Phong nhìn vẻ căng thẳng của cô, bất lực cười, quay lại gọi thêm một cuộc cho bạn mình, hẹn địa điểm rồi dẫn cô rời khỏi cửa hàng.
---
Một giờ sau, ba người hẹn ở quán cơm gần đó dùng bữa.
Lâm Cẩm Vân quả nhiên giữ lời, suốt buổi luôn nở nụ cười. Nhưng cô ăn không nhiều, phần lớn thời gian đều lắng nghe cuộc trò chuyện giữa Hứa Tiểu Phong và bạn anh.
Người bạn tên Trần Kiệt, qua lời nói có thể thấy là một doanh nhân chững chạc, điềm đạm. Sau khi nghe câu chuyện, anh nhanh chóng nhận ra sự lo lắng của Lâm Cẩm Vân và cam đoan sẽ cố gắng hết sức tìm người giúp cô. Lâm Cẩm Vân cảm kích vô cùng, liên tục cảm ơn, thậm chí rót rượu và mời thuốc cho anh.
Thái độ nhiệt tình của cô khiến Trần Kiệt hơi ngại, không ngừng ngầm trao đổi ánh mắt với Hứa Tiểu Phong.
Hứa Tiểu Phong hiếm khi thấy Lâm Cẩm Vân trở nên "xã giao" như vậy, chỉ im lặng mỉm cười quan sát, không bình luận, nhưng trong lòng lại thầm cảm thán về mị lực phi phàm của Tưởng Lan.
Sau bữa ăn, cả ba trao đổi liên lạc rồi chia nhau hành động.
Lần này, khuôn mặt Lâm Cẩm Vân cuối cùng cũng có chút thư thái và hy vọng, không còn vẻ ảm đạm như trước.
Hứa Tiểu Phong thấy tâm trạng cô khá hơn, định rủ cô đi dạo, nhưng chưa kịp nói thì cô đã quyết định tiếp tục tìm người.
Hứa Tiểu Phong đành phải đồng hành cùng cô.
---
Cả buổi chiều hôm đó không mang lại kết quả, và phía Trần Kiệt cũng chưa có tin tức gì.
Khi hoàng hôn buông xuống, Lâm Cẩm Vân trở về khách sạn nơi cô từng ở.
Cả ông chủ và bà chủ đều bất ngờ khi thấy cô quay lại, liền hỏi lý do.
Lâm Cẩm Vân đã mệt nhoài, chỉ cố nở một nụ cười gượng đáp: "Em vẫn muốn thử thêm lần nữa."
Bà chủ khách sạn bị sự kiên trì của cô thuyết phục, không kìm được đứng về phía cô bất bình chửi ầm lên:
"Đúng là cái đồ thiếu nợ chết tiệt mà!"
Lâm Cẩm Vân nghe thế chỉ cười khổ, nghĩ thầm: Chẳng phải sao, giờ mình đã nợ ân tình khắp nơi rồi.
===
Tóm tắt chương:
Loa nhà ga cuối cùng cũng gọi to số tàu của Lâm Cẩm Vân.
Cô vừa bước hai bước thì bị một người vỗ bả vai trái.
Người này chính là Hứa Tiểu Phong.
Hóa ra anh đã tới Thâm Quyến mấy năm nay rồi, đi cùng anh còn có Trương Tân - người em họ trước kia cùng anh giả làm cảnh sát.
Hôm nay anh đến là để mua vé giúp Trương Tân.
Tiểu Phong nghe Lâm Cẩm Vân thuật lại tình cảnh đi tìm Tưởng Lan.
"Tôi dự định quay về nghỉ việc rồi sẽ trở lại tìm chị ấy."
Lời này làm Tiểu Phong không thể không chạnh lòng, anh nén xúc động, nghiêm túc bảo Cẩm Vân khoan đi vội, cứ gọi về báo nghỉ thêm ít hôm, anh sẽ tìm giúp cô xem sao.
Trong mắt Cẩm Vân lại bừng lên hi vọng.
Tiểu Phong đưa Cẩm Vân đi thăm chỗ ở hiện tại của anh, một cửa hàng chuyên kinh doanh vật liệu trang trí.
Dọc đường Cẩm Vân cũng hiểu phần nào cuộc sống của Tiểu Phong mấy năm gần đây.
Hai năm trước Tiểu Phong xin thôi việc dạy học, cùng cậu em họ là Trương Tân lang bạt xuống đặc khu phía Nam.
Một người bạn của Tiểu Phong đã Nam tiến trước anh mấy năm, gầy dựng nên sự nghiệp từ nghề buôn vật liệu xây dựng.
Vì vốn ít nên Tiểu Phong đành phải bắt đầu với nghề buôn vật liệu trang trí, phụ kiện và thiết bị vệ sinh.
Trải qua muôn vàn khó khăn khi lập nghiệp, giờ đây anh mới có được một cửa hàng nho nhỏ.
Tận đáy lòng Cẩm Vân mừng thay cho anh nhưng vẫn canh cánh nỗi muộn phiền của bản thân.
Cẩm Vân nhờ Tiểu Phong hỏi thăm người bạn bán vật liệu xây dựng, muốn thông qua đó tìm kiếm những đốc công của công trường, biết đâu lại tìm thấy đốc công nơi Tưởng Lan làm việc.
Anh gọi ngay cho người bạn đó nhưng tạm thời chỉ nhận được một lời hứa hẹn sẽ giúp tìm.
Sau đó Tiểu Phong dẫn Cẩm Vân và cả người bạn bán vật liệu xây dựng đi ăn cơm.
Người này tên gọi Trần Kiệt, là một doanh nhân điềm đạm chững chạc, anh ta nhận ra Cẩm Vân nôn nóng, hứa sẽ dốc sức hỗ trợ.
Cẩm Vân mừng rỡ, đon đả rót rượu cảm kích, làm anh chàng kia cũng phải ngượng ngùng nhiều lần nháy mắt với Tiểu Phong.
Hứa Tiểu Phong hiếm khi thấy dáng vẻ "xã giao" này của Cẩm Vân, chỉ cười trừ không nói, trong lòng cảm khái, Tưởng Lan thật có mị lực phi thường.
Sau bữa ăn, 3 người trao đổi liên lạc, chia nhau ra hành động.
Chiều hôm đó, sau khi tiếp tục cùng Tiểu Phong đi khắp nơi tìm Tưởng Lan, Cẩm Vân trở lại thuê phòng trong sự ngỡ ngàng của vợ chồng ông chủ khách sạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.