Chương 34: C34: Chiến tranh lạnh
Hoa Dã Ly
22/12/2023
Chương có nội dung bằng hình ảnh
Biên tập: kaylin
Hiệu đính: sâu sugar
Sau đêm đó, Lâm Cẩm Vân và Tưởng Lan bắt đầu chiến tranh lạnh.
Miễn là Lâm Cẩm Vân ở ký túc xá thì đều vùi đầu vào công việc, gần như không cần thiết thì cơ bản không mở miệng nói chuyện.
Tưởng Lan thấy cô cố ý lạnh nhạt mình, cũng sinh ra bướng bỉnh, dứt khoát làm mặt lạnh không nói lời nào, chỉ khi cần gọi cô đi ăn cơm mới mở miệng.
Bầu không khí giữa hai người giảm xuống mức đóng băng.
Tưởng Lan cũng không nghĩ tới Lâm Cẩm Vân sẽ giận dỗi lâu như vậy, từ trước tới nay em ấy không phải người hẹp hòi, nhưng lần này lại lạnh nhạt mình hai ngày vì chuyện này.
Nàng lại nghĩ tới trạng thái đờ đẫn mấy ngày trước của Lâm Cẩm Vân, suy đoán nguyên nhân cô tức giận cũng không đơn giản như tưởng tượng.
Tuy vậy Tưởng Lan cũng không thay đổi chủ ý.
Ngày hôm sau Tưởng Lan dậy thật sớm, nhẹ chân nhẹ tay rửa mặt xong liền đi tới nhà ăn.
Nhà ăn trường học được một người phụ trách họ La thuê, mọi người đều gọi ông ta là lão La. Lão La thấy Tưởng Lan tới sớm, liền dẫn nàng đi quanh nhà ăn, chỉ định rõ công việc cho nàng, còn giới thiệu nàng với mấy người đồng nghiệp khác.
Lập tức có người nhận ra Tưởng Lan, ngạc nhiên hỏi: "Cô không phải cái người thường đến mua đồ ăn sao? Sao lại tới nhà ăn xin việc vậy?"
Lại có người càng tò mò, mạnh dạn hơn hỏi nàng: "Bình thường cô mua đồ ăn cho ai đó?"
Còn không đợi Tưởng Lan mở miệng, lại có người lại nói tiếp: "Cô đang ở cùng cô giáo Lâm dạy cấp hai nhỉ, tôi ở 305 cùng tầng với các cô, tôi thấy cô mang thức ăn tới phòng cô ấy, các cô là họ hàng sao?"
Tưởng Lan đành phải cười gật đầu một cái, không nói câu nào.
Lúc này, nàng mới nhạy cảm nhớ đến một vấn đề: sở dĩ Lâm Cẩm Vân tức giận như vậy, thậm chí trước đó chưa từng xảy ra chiến tranh lạnh với nàng, có phải vì ngại công việc này của mình khiến cô mất mặt không?
Phỏng đoán này khiến lòng nàng rét lạnh một trận, thân phận và trình độ văn hóa chênh lệnh mang tới cảm giác tự ti trào dâng như thủy triều, trong khoảnh khắc liền nuốt chửng nội tâm vốn yếu ớt nhạy cảm của nàng.
Vì mang trong lòng phỏng đoán này, cả buổi sáng nàng không sao yên lòng làm việc.
Lâm Cẩm Vân đến buổi trưa trở về ký túc xá thấy trong phòng không người, trên bàn không cơm, trong lòng trầm xuống, cầm hộp cơm xuống lầu đi tới nhà ăn.
Cô tới nhà ăn, nhìn về phía sau bếp nhưng cũng không thấy bóng dáng Tưởng Lan. Có đồng nghiệp quen biết tò mò sao hôm nay cô lại tự mình tới mua cơm, liền bước tới trò chuyện mấy câu, cô đành phải một bên đối phó với đồng nghiệp, một bên thu lại ánh mắt đi gọi đồ ăn.
Ăn cơm xong, Lâm Cẩm Vân lại ra sau bếp tìm một vòng, nhưng vẫn không tìm được Tưởng Lan, không còn cách nào khác đành về ký túc xá trước.
Không bao lâu sau khi Lâm Cẩm Vân trở về, Tưởng Lan cũng trở lại. Lâm Cẩm Vân thấy dáng vẻ Tưởng Lan hơi mệt mỏi, rất muốn hỏi nàng cảm nhận về ngày làm việc đầu tiên, có vất vả mệt mỏi hay không. Nhưng nghĩ đến làm việc ở nhà bếp sao lại không mệt được, lời đến khóe miệng rồi lại nuốt xuống.
Buổi tối tan làm, Lâm Cẩm Vân trở về nhìn một cái, vẫn là không người không đồ ăn.
Cô có chút chấp nhận thiệt thòi, trong lòng cũng không còn quá khó chịu, liền cầm hộp cơm đi tới phòng ăn.
Đến phòng ăn, cô lại giống buổi trưa không ngừng nhìn về phía sau bếp, lại như cũ không thấy Tưởng Lan. Cô thật tò mò rốt cuộc là Tưởng Lan làm việc ở đâu, liền tìm vị đại tỷ phát đồ ăn hỏi.
Vị đại tỷ phát đồ ăn này không phải người địa phương, Lâm Cẩm Vân khoa tay múa chân với chị ta rất lâu mới khiến chị ta nhớ tới có một người như là Tưởng Lan, hỏi: "Có phải tìm cái người mới tới đó không?"
"Đúng đúng, chị ấy ở đâu vậy?"
"Ở đằng sau rửa chén kia kìa."
"Rửa chén? Chị ấy không phải chỉ làm thủy án sao?"
"Thủy gì?"
"Thủy án."
"Cái gì án?"
"Thủy án!"
"Ơ, thủy án là cái gì?"
"..."
Lâm Cẩm Vân gần như sụp đổ, cố nhịn kiên nhẫn giải thích: "Chính là rửa rau, xắt đồ ăn, làm cá làm gà, mấy thứ đồ sống đó."
"À, ý cô là phụ bếp hả. Cô ấy làm rửa chén mà? Rõ ràng tôi nghe cô ấy nói với lão La như thế."
Lâm Cẩm Vân vừa nghe vậy, lật đật đi ra phía sau nhà ăn.
Sát vách tường phía sau nhà ăn xếp một hàng bồn rửa bát thật dài, lúc này Tưởng Lan đang đứng ở trước bồn nhỏ cùng hai nữ nhân công khác cọ rửa số chén đũa bẩn không ngừng đưa tới. Bồn nước trước mặt đã nổi lên đục ngầu, đến gần còn ngửi thấy một mùi nồng nặc khác thường
Hai nữ nhân công bên cạnh vừa rửa chén vừa dùng tiếng địa phương nói chuyện. Có một người mải nói chuyện quá, lại quên chén trong tay còn chưa rửa, thuận tay bỏ chén bẩn vào hàng thứ hai dùng để tráng lại.
Tưởng Lan nhìn thấy cô ta bỏ cái chén bẩn chưa rửa vào, vội vàng bước tới cầm cái chén bẩn đó lên, đem đến bồn rửa rửa lại lần nữa.
Người kia khi đó mới phát hiện mình rửa sót một cái chén, nhưng cũng không thèm bận tâm, nhìn Tưởng Lan một cái xong lại tiếp tục cùng đồng hương bên cạnh nói chuyện giết thời gian.
Lúc này đúng lúc có trận gió Bắc thổi qua, một cô bị lạnh hắt hơi mạnh một cái, hít mũi lầm bầm trong miệng một câu gì đó, liền bỏ lại chén trong tay chạy đến phòng nước sôi* bên cạnh uống nước. Một người nữ nhân công khác thấy cô ta vừa đi cũng nhanh chóng chạy theo tới phòng nước sôi.
*Còn gọi Boiler room: phòng nghỉ của công nhân, tùy nơi mà có nước sôi, nước trà, cà phê.
Rất nhanh, trong phòng nước sôi lại vang lên tiếng cười nói của hai người họ. Bên cạnh bồn rửa chén lớn như vậy, chỉ còn lại một mình Tưởng Lan ngồi trong gió lạnh yên lặng rửa chén.
Lâm Cẩm Vân chứng kiến cảnh này, trong lòng đau như dao cắt.
Nào còn quan tâm chiến tranh lạnh với không lạnh gì nữa, mang một bộ mặt lạnh lùng hơn cả ngày tháng Chạp, cô trực tiếp đi tới hỏi Tưởng Lan:
"Không phải nói là làm thủy án sao? Sao lại đi rửa chén?"
Tưởng Lan nghe thấy tiếng nói, quay đầu nhìn lại, hoảng hốt làm rơi chén trong tay.
Sau khi lấy lại tinh thần nàng nhanh lấy cùi chỏ huých Lâm Cẩm Vân, trong miệng thúc giục:
"Em về trước đi, ở đây bẩn lắm. Chị về sẽ nói rõ với em."
Có một nữ nhân công nghe được động tĩnh thò đầu ra nhìn một cái, hỏi Tưởng Lan người này là ai.
Tưởng Lan không trả lời cô ta, càng gấp gáp nghiêng đầu thúc giục Lâm Cẩm Vân mau trở về.
Lâm Cẩm Vân cũng không di chuyển, nhìn chằm chằm vào phòng nước sôi kia, lớn tiếng quát: "Việc của ba người, mà sao chỉ có một người ở đây làm vậy?"
"Đừng để ý những chuyện này, em về trước đi, người khác thấy thì không hay đâu."
"Thấy thì thấy chứ, nhằm nhò gì?"
Lúc này hai nữ nhân công kia mới đi ra, dùng ánh mắt liếc xéo Lâm Cẩm Vân, chậm chạp đi tới trước bồn nước rửa chén tiếp, vừa rửa vừa thấp giọng dùng tiếng địa phương thì thầm gì đó.
Tưởng Lan thấy hành động của bọn họ, trong lòng càng sốt ruột hơn, trong mắt lộ ra vẻ cầu khẩn, nghiêng đầu thấp giọng nói với Lâm Cẩm Vân:
"Em về trước đi, được không?"
Lâm Cẩm Vân mím môi, nhìn nàng thật sâu một cái, xoay người từ từ đi ra.
Cô chưa trở về ký túc xá, mà về lại tòa văn phòng, một mình ngồi trong phòng giảng dạy viết tổng kết cuối kỳ, cho đến khi tòa văn phòng tắt đèn mới kéo bước chân nặng nề đầy tâm sự trở về ký túc xá.
Tưởng Lan vừa thấy cô trở lại, vội vàng bưng từ trong thùng giữ nhiệt tới một chén táo đỏ hầm đậu phộng.
Nhưng Lâm Cẩm Vân lại khoát tay nói mình không đói bụng.
"Không đói cũng phải ăn một chút, có phải trong người em có chút bất tiện không? Uống cái này có thể làm ấm người đấy."
Lâm Cẩm Vân bị nàng nói trúng tim đen, đỏ mặt cáu kỉnh cự tuyệt: "Đã bảo là không ăn mà!"
Sau đó trầm mặc rửa mặt, trải giường, cởi quần áo.
Tưởng Lan thấy cô như vậy, trong lòng rất khó chịu, lặng lẽ đi tới trước mặt cô, nhìn cô hỏi: "Có phải chị không tới nhà ăn làm việc nữa thì em mới chịu hết giận?"
Tay Lâm Cẩm Vân đang cởi áo khoác sững lại một chút, nghiêng đầu qua hỏi ngược lại nàng: "Tại sao lại đi rửa chén? Rõ ràng đã nói với em là chỉ làm thủy án."
"..."
"Bây giờ em hỏi chị, chị lại không chịu trả lời em. Em có thể không tức giận sao?"
"Ở phòng ăn làm việc nặng sẽ mất thể diện, chị sợ sẽ làm em mất mặt. Chỉ có rửa chén là không cần lộ mặt, tiền lương cũng tạm ổn."
"Chị nói gì vậy? Cho tới giờ em chưa từng cảm thấy làm việc ở nhà ăn là chuyện mất mặt! Sao chị lại nghĩ như vậy chứ?"
"Vậy sao em lại tức giận như vậy?"
"Em không muốn chị cực khổ."
"Còn mấy ngày trước nữa? Mấy ngày trước vẫn không vui, rốt cuộc là tại sao?"
Lâm Cẩm Vân quay mặt qua một bên không muốn nói nguyên nhân, bắt đầu nhìn trái nhìn phải trốn tránh, "Tóm lại, em chưa từng cảm thấy chị đi làm những việc này sẽ làm em mất mặt. Em không phản đối chị làm việc ở nhà ăn, chỉ cần chị không đi rửa chén, những thứ khác làm gì thì tùy chị. Rửa chén quá cực khổ, thà làm thủy án còn hơn. Hơn nữa cũng không hợp với chị, chị là người có thể nấu ăn."
"Vậy em không giận nữa phải không?"
Lâm Cẩm Vân lại không nói lời nào.
Tưởng Lan biết trong lòng cô còn khó chịu, nhưng lại nhịn không nói rõ ràng.
Tuy vậy Tưởng Lan cũng không hỏi thêm, suy cho cùng nàng không phải người thích truy cứu tận gốc.
Hai người cũng quyết định không nói nhiều về chuyện này nữa, tự mình trở về giường nghỉ ngơi.
Thế nhưng vừa mới nằm xuống một lát, Lâm Cẩm Vân lại đột nhiên cảm thấy bụng đau âm ỉ.
Ban đầu cũng không đau dữ dội lắm, nhưng càng ngày càng đau nặng nề, chẳng bao lâu còn kèm theo cả đau hông mãnh liệt, giờ đến cả bắp đùi cũng đau mỏi. Cô nhận ra là mình đang đau bụng kinh, thân thể không tự chủ co rút lại, đau đến toát mồ hôi lạnh.
Rất nhanh, Tưởng Lan cảm thấy động tĩnh không đúng ở phía đối diện.
"Cẩm Vân?"
Lâm Cẩm Vân đang vô cùng đau đớn, ngay cả sức trả lời cũng không có, chỉ khàn giọng kêu nhẹ một tiếng.
Tưởng Lan lập tức bật dậy mở đèn.
Trong nháy mắt ánh đèn sáng lên, Tưởng Lan thấy Lâm Cẩm Vân đang co lại trong chăn, mồ hôi đầm đìa trên trán, nửa bên má trắng bệch, môi dưới bị cắn chặt, ngay cả ấn đường cũng thống khổ nhăn lại.
Tưởng Lan liền hiểu ra, vội vàng tới kệ trên bồn rửa mặt cầm khăn lông khô bước vội đến mép giường lau mồ hôi cho Lâm Cẩm Vân.
"Khó chịu thế này sao không nói ra? Để chị đi kiếm nước nóng."
Nàng vừa nói vừa nhanh chóng mở tủ, tìm ra một túi chườm nước nóng bằng cao su.
Cũng may mỗi đêm trước khi ngủ nàng đều đun một bình nước nóng để ngày hôm sau đánh răng rửa mặt, lần này dùng nước nóng có sẵn rót vào túi chườm cũng không tốn công.
Tưởng Lan cầm túi chườm đã đổ nước nóng đi tới cạnh Lâm Cẩm Vân, nhét vào trong chăn cô, "Em ủ túi chườm nóng, giữ chặt lấy. Chị đi làm chút canh gừng cho em."
Tưởng Lan nói xong lại không yên tâm, đè tay Lâm Cẩm Vân một cái, đắp chăn cho cô xong liền ra ban công mở bếp điện nấu canh gừng đường đỏ.
Vị cay của gừng lẫn một chút vị ngọt của đường đỏ rất nhanh đã hòa tan, chỉ chốc lát sau, Tưởng Lan liền bưng vào một chén canh gừng đường đỏ nóng hổi, thơm ngọt.
Tưởng Lan thấy Lâm Cẩm Vân toàn thân mềm nhũn không chút sức lực, đành phải để chén ở một bên trên bệ cửa sổ, sau đó hai tay ôm từ phía sau lưng, nâng người Lâm Cẩm Vân lên dựa vào người mình.
Nàng lại giữ chặt chăn trên người Lâm Cẩm Vân, bưng chén qua thổi mấy cái vào chén canh, lại nhẹ nhấp một hớp nhỏ, cảm thấy không nóng miệng, mới đưa chén tới bên miệng Lâm Cẩm Vân, nhìn cô từng hớp từng hớp uống canh gừng.
Uống xong một chén canh gừng, cuối cùng Lâm Cẩm Vân cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
===
Chiến tranh lạnh đồ he, nè he, trời phạt he!
Biên tập: kaylin
Hiệu đính: sâu sugar
Sau đêm đó, Lâm Cẩm Vân và Tưởng Lan bắt đầu chiến tranh lạnh.
Miễn là Lâm Cẩm Vân ở ký túc xá thì đều vùi đầu vào công việc, gần như không cần thiết thì cơ bản không mở miệng nói chuyện.
Tưởng Lan thấy cô cố ý lạnh nhạt mình, cũng sinh ra bướng bỉnh, dứt khoát làm mặt lạnh không nói lời nào, chỉ khi cần gọi cô đi ăn cơm mới mở miệng.
Bầu không khí giữa hai người giảm xuống mức đóng băng.
Tưởng Lan cũng không nghĩ tới Lâm Cẩm Vân sẽ giận dỗi lâu như vậy, từ trước tới nay em ấy không phải người hẹp hòi, nhưng lần này lại lạnh nhạt mình hai ngày vì chuyện này.
Nàng lại nghĩ tới trạng thái đờ đẫn mấy ngày trước của Lâm Cẩm Vân, suy đoán nguyên nhân cô tức giận cũng không đơn giản như tưởng tượng.
Tuy vậy Tưởng Lan cũng không thay đổi chủ ý.
Ngày hôm sau Tưởng Lan dậy thật sớm, nhẹ chân nhẹ tay rửa mặt xong liền đi tới nhà ăn.
Nhà ăn trường học được một người phụ trách họ La thuê, mọi người đều gọi ông ta là lão La. Lão La thấy Tưởng Lan tới sớm, liền dẫn nàng đi quanh nhà ăn, chỉ định rõ công việc cho nàng, còn giới thiệu nàng với mấy người đồng nghiệp khác.
Lập tức có người nhận ra Tưởng Lan, ngạc nhiên hỏi: "Cô không phải cái người thường đến mua đồ ăn sao? Sao lại tới nhà ăn xin việc vậy?"
Lại có người càng tò mò, mạnh dạn hơn hỏi nàng: "Bình thường cô mua đồ ăn cho ai đó?"
Còn không đợi Tưởng Lan mở miệng, lại có người lại nói tiếp: "Cô đang ở cùng cô giáo Lâm dạy cấp hai nhỉ, tôi ở 305 cùng tầng với các cô, tôi thấy cô mang thức ăn tới phòng cô ấy, các cô là họ hàng sao?"
Tưởng Lan đành phải cười gật đầu một cái, không nói câu nào.
Lúc này, nàng mới nhạy cảm nhớ đến một vấn đề: sở dĩ Lâm Cẩm Vân tức giận như vậy, thậm chí trước đó chưa từng xảy ra chiến tranh lạnh với nàng, có phải vì ngại công việc này của mình khiến cô mất mặt không?
Phỏng đoán này khiến lòng nàng rét lạnh một trận, thân phận và trình độ văn hóa chênh lệnh mang tới cảm giác tự ti trào dâng như thủy triều, trong khoảnh khắc liền nuốt chửng nội tâm vốn yếu ớt nhạy cảm của nàng.
Vì mang trong lòng phỏng đoán này, cả buổi sáng nàng không sao yên lòng làm việc.
Lâm Cẩm Vân đến buổi trưa trở về ký túc xá thấy trong phòng không người, trên bàn không cơm, trong lòng trầm xuống, cầm hộp cơm xuống lầu đi tới nhà ăn.
Cô tới nhà ăn, nhìn về phía sau bếp nhưng cũng không thấy bóng dáng Tưởng Lan. Có đồng nghiệp quen biết tò mò sao hôm nay cô lại tự mình tới mua cơm, liền bước tới trò chuyện mấy câu, cô đành phải một bên đối phó với đồng nghiệp, một bên thu lại ánh mắt đi gọi đồ ăn.
Ăn cơm xong, Lâm Cẩm Vân lại ra sau bếp tìm một vòng, nhưng vẫn không tìm được Tưởng Lan, không còn cách nào khác đành về ký túc xá trước.
Không bao lâu sau khi Lâm Cẩm Vân trở về, Tưởng Lan cũng trở lại. Lâm Cẩm Vân thấy dáng vẻ Tưởng Lan hơi mệt mỏi, rất muốn hỏi nàng cảm nhận về ngày làm việc đầu tiên, có vất vả mệt mỏi hay không. Nhưng nghĩ đến làm việc ở nhà bếp sao lại không mệt được, lời đến khóe miệng rồi lại nuốt xuống.
Buổi tối tan làm, Lâm Cẩm Vân trở về nhìn một cái, vẫn là không người không đồ ăn.
Cô có chút chấp nhận thiệt thòi, trong lòng cũng không còn quá khó chịu, liền cầm hộp cơm đi tới phòng ăn.
Đến phòng ăn, cô lại giống buổi trưa không ngừng nhìn về phía sau bếp, lại như cũ không thấy Tưởng Lan. Cô thật tò mò rốt cuộc là Tưởng Lan làm việc ở đâu, liền tìm vị đại tỷ phát đồ ăn hỏi.
Vị đại tỷ phát đồ ăn này không phải người địa phương, Lâm Cẩm Vân khoa tay múa chân với chị ta rất lâu mới khiến chị ta nhớ tới có một người như là Tưởng Lan, hỏi: "Có phải tìm cái người mới tới đó không?"
"Đúng đúng, chị ấy ở đâu vậy?"
"Ở đằng sau rửa chén kia kìa."
"Rửa chén? Chị ấy không phải chỉ làm thủy án sao?"
"Thủy gì?"
"Thủy án."
"Cái gì án?"
"Thủy án!"
"Ơ, thủy án là cái gì?"
"..."
Lâm Cẩm Vân gần như sụp đổ, cố nhịn kiên nhẫn giải thích: "Chính là rửa rau, xắt đồ ăn, làm cá làm gà, mấy thứ đồ sống đó."
"À, ý cô là phụ bếp hả. Cô ấy làm rửa chén mà? Rõ ràng tôi nghe cô ấy nói với lão La như thế."
Lâm Cẩm Vân vừa nghe vậy, lật đật đi ra phía sau nhà ăn.
Sát vách tường phía sau nhà ăn xếp một hàng bồn rửa bát thật dài, lúc này Tưởng Lan đang đứng ở trước bồn nhỏ cùng hai nữ nhân công khác cọ rửa số chén đũa bẩn không ngừng đưa tới. Bồn nước trước mặt đã nổi lên đục ngầu, đến gần còn ngửi thấy một mùi nồng nặc khác thường
Hai nữ nhân công bên cạnh vừa rửa chén vừa dùng tiếng địa phương nói chuyện. Có một người mải nói chuyện quá, lại quên chén trong tay còn chưa rửa, thuận tay bỏ chén bẩn vào hàng thứ hai dùng để tráng lại.
Tưởng Lan nhìn thấy cô ta bỏ cái chén bẩn chưa rửa vào, vội vàng bước tới cầm cái chén bẩn đó lên, đem đến bồn rửa rửa lại lần nữa.
Người kia khi đó mới phát hiện mình rửa sót một cái chén, nhưng cũng không thèm bận tâm, nhìn Tưởng Lan một cái xong lại tiếp tục cùng đồng hương bên cạnh nói chuyện giết thời gian.
Lúc này đúng lúc có trận gió Bắc thổi qua, một cô bị lạnh hắt hơi mạnh một cái, hít mũi lầm bầm trong miệng một câu gì đó, liền bỏ lại chén trong tay chạy đến phòng nước sôi* bên cạnh uống nước. Một người nữ nhân công khác thấy cô ta vừa đi cũng nhanh chóng chạy theo tới phòng nước sôi.
*Còn gọi Boiler room: phòng nghỉ của công nhân, tùy nơi mà có nước sôi, nước trà, cà phê.
Rất nhanh, trong phòng nước sôi lại vang lên tiếng cười nói của hai người họ. Bên cạnh bồn rửa chén lớn như vậy, chỉ còn lại một mình Tưởng Lan ngồi trong gió lạnh yên lặng rửa chén.
Lâm Cẩm Vân chứng kiến cảnh này, trong lòng đau như dao cắt.
Nào còn quan tâm chiến tranh lạnh với không lạnh gì nữa, mang một bộ mặt lạnh lùng hơn cả ngày tháng Chạp, cô trực tiếp đi tới hỏi Tưởng Lan:
"Không phải nói là làm thủy án sao? Sao lại đi rửa chén?"
Tưởng Lan nghe thấy tiếng nói, quay đầu nhìn lại, hoảng hốt làm rơi chén trong tay.
Sau khi lấy lại tinh thần nàng nhanh lấy cùi chỏ huých Lâm Cẩm Vân, trong miệng thúc giục:
"Em về trước đi, ở đây bẩn lắm. Chị về sẽ nói rõ với em."
Có một nữ nhân công nghe được động tĩnh thò đầu ra nhìn một cái, hỏi Tưởng Lan người này là ai.
Tưởng Lan không trả lời cô ta, càng gấp gáp nghiêng đầu thúc giục Lâm Cẩm Vân mau trở về.
Lâm Cẩm Vân cũng không di chuyển, nhìn chằm chằm vào phòng nước sôi kia, lớn tiếng quát: "Việc của ba người, mà sao chỉ có một người ở đây làm vậy?"
"Đừng để ý những chuyện này, em về trước đi, người khác thấy thì không hay đâu."
"Thấy thì thấy chứ, nhằm nhò gì?"
Lúc này hai nữ nhân công kia mới đi ra, dùng ánh mắt liếc xéo Lâm Cẩm Vân, chậm chạp đi tới trước bồn nước rửa chén tiếp, vừa rửa vừa thấp giọng dùng tiếng địa phương thì thầm gì đó.
Tưởng Lan thấy hành động của bọn họ, trong lòng càng sốt ruột hơn, trong mắt lộ ra vẻ cầu khẩn, nghiêng đầu thấp giọng nói với Lâm Cẩm Vân:
"Em về trước đi, được không?"
Lâm Cẩm Vân mím môi, nhìn nàng thật sâu một cái, xoay người từ từ đi ra.
Cô chưa trở về ký túc xá, mà về lại tòa văn phòng, một mình ngồi trong phòng giảng dạy viết tổng kết cuối kỳ, cho đến khi tòa văn phòng tắt đèn mới kéo bước chân nặng nề đầy tâm sự trở về ký túc xá.
Tưởng Lan vừa thấy cô trở lại, vội vàng bưng từ trong thùng giữ nhiệt tới một chén táo đỏ hầm đậu phộng.
Nhưng Lâm Cẩm Vân lại khoát tay nói mình không đói bụng.
"Không đói cũng phải ăn một chút, có phải trong người em có chút bất tiện không? Uống cái này có thể làm ấm người đấy."
Lâm Cẩm Vân bị nàng nói trúng tim đen, đỏ mặt cáu kỉnh cự tuyệt: "Đã bảo là không ăn mà!"
Sau đó trầm mặc rửa mặt, trải giường, cởi quần áo.
Tưởng Lan thấy cô như vậy, trong lòng rất khó chịu, lặng lẽ đi tới trước mặt cô, nhìn cô hỏi: "Có phải chị không tới nhà ăn làm việc nữa thì em mới chịu hết giận?"
Tay Lâm Cẩm Vân đang cởi áo khoác sững lại một chút, nghiêng đầu qua hỏi ngược lại nàng: "Tại sao lại đi rửa chén? Rõ ràng đã nói với em là chỉ làm thủy án."
"..."
"Bây giờ em hỏi chị, chị lại không chịu trả lời em. Em có thể không tức giận sao?"
"Ở phòng ăn làm việc nặng sẽ mất thể diện, chị sợ sẽ làm em mất mặt. Chỉ có rửa chén là không cần lộ mặt, tiền lương cũng tạm ổn."
"Chị nói gì vậy? Cho tới giờ em chưa từng cảm thấy làm việc ở nhà ăn là chuyện mất mặt! Sao chị lại nghĩ như vậy chứ?"
"Vậy sao em lại tức giận như vậy?"
"Em không muốn chị cực khổ."
"Còn mấy ngày trước nữa? Mấy ngày trước vẫn không vui, rốt cuộc là tại sao?"
Lâm Cẩm Vân quay mặt qua một bên không muốn nói nguyên nhân, bắt đầu nhìn trái nhìn phải trốn tránh, "Tóm lại, em chưa từng cảm thấy chị đi làm những việc này sẽ làm em mất mặt. Em không phản đối chị làm việc ở nhà ăn, chỉ cần chị không đi rửa chén, những thứ khác làm gì thì tùy chị. Rửa chén quá cực khổ, thà làm thủy án còn hơn. Hơn nữa cũng không hợp với chị, chị là người có thể nấu ăn."
"Vậy em không giận nữa phải không?"
Lâm Cẩm Vân lại không nói lời nào.
Tưởng Lan biết trong lòng cô còn khó chịu, nhưng lại nhịn không nói rõ ràng.
Tuy vậy Tưởng Lan cũng không hỏi thêm, suy cho cùng nàng không phải người thích truy cứu tận gốc.
Hai người cũng quyết định không nói nhiều về chuyện này nữa, tự mình trở về giường nghỉ ngơi.
Thế nhưng vừa mới nằm xuống một lát, Lâm Cẩm Vân lại đột nhiên cảm thấy bụng đau âm ỉ.
Ban đầu cũng không đau dữ dội lắm, nhưng càng ngày càng đau nặng nề, chẳng bao lâu còn kèm theo cả đau hông mãnh liệt, giờ đến cả bắp đùi cũng đau mỏi. Cô nhận ra là mình đang đau bụng kinh, thân thể không tự chủ co rút lại, đau đến toát mồ hôi lạnh.
Rất nhanh, Tưởng Lan cảm thấy động tĩnh không đúng ở phía đối diện.
"Cẩm Vân?"
Lâm Cẩm Vân đang vô cùng đau đớn, ngay cả sức trả lời cũng không có, chỉ khàn giọng kêu nhẹ một tiếng.
Tưởng Lan lập tức bật dậy mở đèn.
Trong nháy mắt ánh đèn sáng lên, Tưởng Lan thấy Lâm Cẩm Vân đang co lại trong chăn, mồ hôi đầm đìa trên trán, nửa bên má trắng bệch, môi dưới bị cắn chặt, ngay cả ấn đường cũng thống khổ nhăn lại.
Tưởng Lan liền hiểu ra, vội vàng tới kệ trên bồn rửa mặt cầm khăn lông khô bước vội đến mép giường lau mồ hôi cho Lâm Cẩm Vân.
"Khó chịu thế này sao không nói ra? Để chị đi kiếm nước nóng."
Nàng vừa nói vừa nhanh chóng mở tủ, tìm ra một túi chườm nước nóng bằng cao su.
Cũng may mỗi đêm trước khi ngủ nàng đều đun một bình nước nóng để ngày hôm sau đánh răng rửa mặt, lần này dùng nước nóng có sẵn rót vào túi chườm cũng không tốn công.
Tưởng Lan cầm túi chườm đã đổ nước nóng đi tới cạnh Lâm Cẩm Vân, nhét vào trong chăn cô, "Em ủ túi chườm nóng, giữ chặt lấy. Chị đi làm chút canh gừng cho em."
Tưởng Lan nói xong lại không yên tâm, đè tay Lâm Cẩm Vân một cái, đắp chăn cho cô xong liền ra ban công mở bếp điện nấu canh gừng đường đỏ.
Vị cay của gừng lẫn một chút vị ngọt của đường đỏ rất nhanh đã hòa tan, chỉ chốc lát sau, Tưởng Lan liền bưng vào một chén canh gừng đường đỏ nóng hổi, thơm ngọt.
Tưởng Lan thấy Lâm Cẩm Vân toàn thân mềm nhũn không chút sức lực, đành phải để chén ở một bên trên bệ cửa sổ, sau đó hai tay ôm từ phía sau lưng, nâng người Lâm Cẩm Vân lên dựa vào người mình.
Nàng lại giữ chặt chăn trên người Lâm Cẩm Vân, bưng chén qua thổi mấy cái vào chén canh, lại nhẹ nhấp một hớp nhỏ, cảm thấy không nóng miệng, mới đưa chén tới bên miệng Lâm Cẩm Vân, nhìn cô từng hớp từng hớp uống canh gừng.
Uống xong một chén canh gừng, cuối cùng Lâm Cẩm Vân cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
===
Chiến tranh lạnh đồ he, nè he, trời phạt he!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.