Chương 74: Chất vấn
Hoa Dã Ly
25/11/2024
Hôm sau, đương nhiên là Tưởng Lan dậy trước. Nàng cố gắng nhẹ nhàng hết mức khi rửa mặt, thay quần áo, nhưng vẫn không tránh khỏi làm Lâm Cẩm Vân tỉnh giấc.
Tưởng Lan thấy cô vừa thức dậy đã gấp chăn, liền khuyên nên ngủ thêm một lát, nhưng cô đâu chịu, còn hận không thể dùng tốc độ của quân đội để rửa mặt, mặc quần áo cho xong.
Hai người rời khách sạn rồi thẳng tiến đến công trường.
Buổi sáng mùa đông ở miền Nam lúc sáu giờ trời vẫn âm u, không thấy ánh sáng, gió lạnh thổi qua mang theo cái rét cắt da cắt thịt.
Do dậy sớm, cả hai vẫn còn chút mơ màng, không ai muốn mở miệng nói chuyện, chỉ lặng lẽ nắm tay nhau bước về phía trước.
Đi ngang qua một quán ăn sáng vừa mới mở cửa, Lâm Cẩm Vân thấy chiếc nồi hấp lớn đang bốc hơi nóng nghi ngút, liền nghĩ đến việc mua chút đồ ăn cho Tưởng Lan lót dạ, làm ấm người. Nhưng cô lại sợ Tưởng Lan không thích, do dự mãi không biết có nên nói không, bước chân cũng vô thức chậm lại.
Tưởng Lan thấy cô đột nhiên đi chậm lại, quay đầu hỏi:
“Sao thế?”
“Không có gì.”
Tưởng Lan ngẩng đầu nhìn qua quán ăn sáng đó, rồi kéo Lâm Cẩm Vân đi vào.
“Chủ quán, cho hai ly sữa đậu nành ngọt, một phần bánh bao xá xíu, một phần bánh hấp nhân thịt, một phần bánh cuốn.”
Khi chủ quán bưng đồ ra đặt lên bàn, Lâm Cẩm Vân không khỏi cảm thán:
“Bữa sáng ở đây ít quá nhỉ, cái gì cũng chỉ đựng trong mấy cái xửng nhỏ. Em còn tưởng bánh bao to giống ở chỗ chúng ta, không ngờ lại nhỏ thế này.”
Tưởng Lan thấy cô ngạc nhiên hình như có hơi muộn, liền hỏi ngược lại:
“Em đến đây cũng hai, ba ngày rồi, trước giờ chưa ăn mấy thứ này à?”
“Chưa. Toàn ăn Khang... ”
Lâm Cẩm Vân vừa định nói “Khang Sư Phụ”, chợt nhớ ra không thể để Tưởng Lan biết mình ăn mì gói qua bữa, liền ngừng lại giữa chừng, cúi đầu gắp lấy một miếng bánh hấp ăn.
Tưởng Lan đã đoán được bảy, tám phần, nhưng lại muốn trêu chọc nên cười hỏi:
"Ngày nào em cũng ăn trấu* à?"
*khang (đồng âm khác nghĩa)
"Khụ khụ khụ, không, không phải!"
Lâm Cẩm Vân vội vàng giải thích, nhưng lại bị sặc ho đến mức không ngừng được. Tưởng Lan liền đưa tay ra vỗ lưng cho cô, nói:
"Từ từ thôi, nuốt đồ ăn xuống rồi hãy nói."
"Không ăn trấu, làm sao mà ăn trấu được chứ."
"Chị biết là em không ăn, chị chỉ đùa thôi." Tưởng Lan nhìn gương mặt đỏ bừng vì ho của cô, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười. "Nhìn em gấp gáp chưa kìa."
Lâm Cẩm Vân thấy Tưởng Lan vẫn còn cười, bực mình quăng miếng bánh hấp đang gắp xuống bát, giả vờ giận dỗi:
"Chị đừng cười nữa, em chỉ lỡ miệng thôi mà."
"Vậy em định nói gì?"
"Em định nói là ăn mì nước."
"Được rồi, em nói sao thì là vậy."
"Không được cười nữa!"
"Được."
Bữa sáng kiểu Quảng Đông kết thúc bằng một trò đùa nhỏ. Nhờ vậy, cả hai mở lời trò chuyện, suốt quãng đường đến công trường đều cười nói vui vẻ.
Đến nơi, hai người làm việc cũng không thấy vất vả, tất bật nhưng vẫn gọn gàng, đâu ra đấy.
Sau khi bữa sáng kết thúc, công nhân lần lượt rời đi, chỉ còn lại Quách Đức Minh vẫn ngồi yên tại chỗ.
Lâm Cẩm Vân cảm thấy khó chịu với anh ta, bèn lạnh lùng nói:
"Anh kia, anh ăn xong chưa? Xong rồi thì làm ơn dọn qua một bên, tôi còn phải quét dọn nữa."
"À, để tôi."
Quách Đức Minh đứng dậy định lấy chổi từ tay Lâm Cẩm Vân, nhưng cô né tránh ngay:
"Không cần phiền anh, tôi tự làm."
"Vẫn để tôi đi, bình thường tôi cũng hay giúp A Lan quét dọn mà."
Nghe vậy, Lâm Cẩm Vân nhíu mày hỏi:
"Anh không cần làm việc à? Mọi người đi hết rồi, sao anh còn ở đây?"
Quách Đức Minh không hiểu vì sao Lâm Cẩm Vân luôn lạnh nhạt với mình, chỉ nghĩ rằng cô vẫn để bụng chuyện anh từng vô lễ trước đây.
Vì nể mặt Tưởng Lan, anh cũng không muốn so đo, chỉ kiên nhẫn giải thích:
"Tất nhiên là phải làm việc chứ. Nhưng hôm nay là ngày đi chợ, tôi phải chở A Lan đi mua đồ nên mới ở đây chờ."
"Mua đồ đơn giản thôi. Tôi đi với chị ấy là được, không cần phiền anh."
"Haha, cô nói nghe nhẹ nhàng nhỉ. Cô biết phải mua bao nhiêu đồ không? Hai cô gái các cô làm sao xách hết?"
Lâm Cẩm Vân định phản bác, nhưng đúng lúc đó, Tưởng Lan vừa đổ rác xong quay lại. Nghe được đoạn cuối cuộc trò chuyện, nàng liền xen vào:
"A Minh, tôi xong rồi. Anh đi khởi động xe trước đi, tôi ra ngay."
Quách Đức Minh thấy Tưởng Lan, lập tức đổi sắc mặt, cười tươi đáp:
"Ừ, tôi đi ngay đây."
"Được."
Chờ Quách Đức Minh đi khỏi, Lâm Cẩm Vân kéo Tưởng Lan lại nói:
"Em đi mua đồ với chị nhé. Đừng làm phiền anh ta nữa, em giúp chị được mà."
"Phải mua đồ ăn đủ cho ba, bốn ngày, cả gạo cũng hết rồi, chỉ hai chúng ta chắc chắn không mang nổi đâu."
"À, vậy thì được. Thế em đi cùng chị được chứ?"
"Ừ, em xách đồ phụ chị là được."
"Hừ!"
"Sao thế?"
"Em chỉ là người xách đồ thôi."
"Em tự nói muốn đi mà." Tưởng Lan có chút bất đắc dĩ, cười khổ nói: "Còn nữa, từ đâu mà học được mấy kiểu hừ hừ hừ hừ thế này, trước đây em đâu có vậy."
Không phải sao? Mấy kiểu "hừ hừ" này chẳng phải là đặc quyền của Đinh Tuyết à?
Lâm Cẩm Vân nghĩ đến đây thì hơi khó chịu, giục: "Đi thôi đi thôi, người ta còn đang chờ kìa."
Đến chợ, Lâm Cẩm Vân mới nhận ra: quả thật cô chỉ là người xách đồ.
Bởi vì ngoài xách đồ ra, cô chẳng giúp được gì khác.
Chợ này không lớn, phần lớn các sạp đều do người địa phương buôn bán. Có lẽ vì thường xuyên đến đây, Tưởng Lan đã quen thuộc với mấy người bán rau, bán thịt, thường thì chưa cần lại gần đã có người cất giọng phổ thông kiểu Quảng Đông quen thuộc chào hỏi.
Điều khiến Lâm Cẩm Vân càng khó chịu hơn là những người bán hàng này cũng quen biết Quách Đức Minh, nên mỗi lần chào Tưởng Lan đều không quên nhắc đến anh ta.
Dù không hiểu tiếng Quảng Đông, Lâm Cẩm Vân vẫn nghe được mấy câu phổ thông kiểu Quảng, nhưng chẳng hiểu sao lại thấy chói tai đến thế.
"Lại đi mua đồ với anh đẹp trai à."
"Hôm nay sao mua ít vậy, sợ làm anh đẹp trai mệt à?"
"Mua chút lòng lợn nữa đi, anh đẹp trai giúp tôi khuyên cô ấy nhé."
......
Không ai để ý đến sự tồn tại của Lâm Cẩm Vân.
Tưởng Lan bận rộn xác nhận số lượng và giá cả với người bán, Quách Đức Minh thì lo khuân gạo, xách đồ, thỉnh thoảng còn trò chuyện vài câu với họ. Chỉ có Lâm Cẩm Vân là hoàn toàn trở thành người vô hình.
Lúc này, cô quên cả những sự ăn ý không lời với Tưởng Lan, chỉ thấy trước mắt một nam một nữ phối hợp ăn ý: cùng chào hỏi chủ sạp, cùng chọn rau, chọn thịt, một người nói một người đáp, mặc cả nhịp nhàng...
Ban đầu chỉ cảm thấy chói tai, giờ lại thấy cả chói tai lẫn chướng mắt.
Ba người không mất quá nhiều thời gian để mua đủ đồ cần thiết. Trên đường về, Quách Đức Minh vẫn hăng say kể chuyện ở công trường.
Những câu chuyện này trong tai Lâm Cẩm Vân vừa nhạt nhẽo vừa vụn vặt, nhưng điều khiến cô bất ngờ là Tưởng Lan lại lắng nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng còn đưa ra vài ý kiến. Điều này vô tình khiến Quách Đức Minh thêm phần phấn khích, nói chuyện càng hào hứng hơn.
Thế là suốt chặng đường, hai người cứ chuyện trò rôm rả, còn Lâm Cẩm Vân thì cảm thấy mình giống như túi cá khô để trong cốp xe: nhàn rỗi, thừa thãi.
Dù vậy, cô không bộc lộ chút bất mãn hay tỏ vẻ chán nản, bởi cô không tin Quách Đức Minh có thể bám lấy Tưởng Lan cả ngày. Về đến công trường, hai người chẳng phải sẽ tách ra sao?
Cô sẵn sàng chờ và chờ được, ba năm còn đợi được, huống chi chỉ mấy phút này có đáng là gì.
Nghĩ thông suốt, Lâm Cẩm Vân không bận tâm nữa, đơn giản quay đầu nhìn ra cửa sổ, mắt không thấy, lòng không phiền, lặng lẽ ngắm cảnh bên ngoài.
Đến công trường, đúng như dự đoán, Quách Đức Minh luyến tiếc rời đi, khiến Lâm Cẩm Vân cuối cùng cũng nở một nụ cười nhẹ nhõm.
Sau bữa trưa, khi mọi người đều đã rời đi, Lâm Cẩm Vân đưa tay đóng cửa lại.
Sự xuất hiện của Quách Đức Minh đã khơi dậy trong cô cảm giác nguy cơ mà lâu rồi chưa có. Dù năm tháng mang đến cho cô sự trầm ổn và điềm tĩnh, nhưng chưa bao giờ làm phai nhạt dù chỉ một chút tình yêu cô dành cho Tưởng Lan.
Yêu là ghen tuông, yêu là nghi ngờ, yêu là lo sợ, như chim sợ cành cong*. Điều đó chẳng liên quan gì đến lý trí của bản thân, bởi vì tình yêu vốn dĩ đã là thứ không có chút lý trí nào.
*Cành cây cong, nhìn sẽ giống cánh cung.
Cô vốn không phải người ngang ngược, bất chấp lý lẽ, nhưng lại nghĩ: Chính vì mình quá ngoan ngoãn, quá chiều theo chị ấy nên mới để chị ấy chạy suốt ba năm. Lần này phải ngang ngược một lần!
Vậy nên cô quyết định ngay bây giờ phải nói chuyện với Tưởng Lan, bằng mọi giá phải đưa nàng trở về.
Tưởng Lan đang xếp chén bát. Lâm Cẩm Vân thấy trong thùng nước có khá nhiều đồ cần rửa, liền bước tới giúp nàng chuyền bát đĩa.
Không biết vì sao, cô đột nhiên thốt lên:
"Chị về với em đi."
Tay Tưởng Lan khựng lại, suýt chút nữa làm rơi một cái đĩa. May mà Lâm Cẩm Vân phản ứng nhanh, lập tức chụp lấy rồi đặt lại lên giá.
Tiếng va chạm của đĩa với giá sắt khiến Tưởng Lan bừng tỉnh, nàng miễn cưỡng cười, đáp:
"Ở đây cũng tốt mà. Bao ăn bao ở, còn có lương, công việc lại không nặng nhọc."
"Tốt cái gì mà tốt! Ở thì không ấm, ăn cũng chẳng ngon, căn bản không phải chỗ người nên ở!" Lâm Cẩm Vân càng nói càng bực, kéo tay Tưởng Lan, gấp gáp:
"Chị có biết em nhịn bao lâu rồi không? Nhìn thấy mấy người công nhân kia cứ nhìn ngắm chị chằm chằm, em chỉ muốn lấy dầu sôi tạt vào bọn họ!"
Tưởng Lan kinh ngạc trước sự nóng nảy đột ngột của cô, vội nắm lấy tay cô, dịu giọng khuyên:
"Đừng nghĩ vậy, họ không có ý xấu đâu."
"Ai mà tin được! Một lũ vừa ăn cơm vừa bắt chuyện với chị, cười cợt mờ ám, lại còn nói chuyện bằng tiếng quê họ. Nhìn thôi đã thấy chẳng phải người có ý tốt! Nếu không có gì, tại sao chị phải dùng xích khóa cửa phòng?"
"Cho dù không có bọn họ, chỗ ở của mình cũng phải khóa cửa chứ, em đừng suy diễn nữa."
"Được, không nói chuyện đó. Vậy chị theo em về đi."
"Chị muốn ở lại đây."
"Ở lại làm gì? Tiếp tục làm công để trả nợ sao? Nợ đã trả hết rồi, chị còn phải trả cái gì nữa?"
Tưởng Lan quay mặt sang chỗ khác, không nhìn cô, cũng không trả lời.
"Trả lời em đi."
"..."
"Không trả lời được nghĩa là không có lý do. Không có lý do thì phải đi theo em."
Lâm Cẩm Vân vừa nói vừa định ôm lấy nàng, nhưng Tưởng Lan bất ngờ đẩy mạnh cô ra, giận dữ:
"Trả lại cho em một cuộc sống bình thường, đó chính là lý do của chị!"
"Chị đang nói cái gì vậy? Chúng ta ở bên nhau chẳng lẽ không phải một cuộc sống bình thường sao?"
"Không phải."
"Thế nào mới là bình thường? Là lấy chồng sinh con mới là bình thường sao? Dựa vào đâu mà chị quyết định thế nào là bình thường? Cuộc đời Lâm Cẩm Vân em, chẳng lẽ bản thân em cũng không có quyền làm chủ à?"
"Thế cuộc đời chị chẳng lẽ không thể do chị quyết định sao?!"
Tưởng Lan hạ quyết tâm, giật mạnh tay khỏi tay cô.
"Em đi đi, chị không muốn tiếp tục can dự vào cuộc đời em nữa."
===
Tóm tắt chương:
Ngày hôm sau, hai người dậy từ 6 giờ sáng để kịp về công trường chuẩn bị bữa sáng cho công nhân.
Sau khi bữa sáng kết thúc, nhóm công nhân sôi nổi rời đi, chỉ có Quách Đức Minh là còn ngồi lại.
Hôm nay theo thường lệ là ngày anh ta chở Tưởng Lan ra chợ mua đồ ăn.
Cẩm Vân ghen ghét xua đuổi, muốn cùng Tưởng Lan đi.
Tưởng Lan nói số lượng đồ rất nhiều, cần phải có A Minh hỗ trợ.
Cẩm Vân giãy nãy nói nhất định phải đi theo.
Thế nên Tưởng Lan cho Cẩm Vân đi theo xách đồ.
Ra đến chợ, có lẽ vì thường mua nên các gian hàng đều quen mặt Tưởng Lan.
Càng làm cho Cẩm Vân thấy khó chịu hơn nữa, là những người bán hàng này cũng nhận ra cả Quách Đức Minh, cho nên mỗi lần bọn họ chào hỏi Tưởng Lan đều nhân tiện gọi luôn Quách Đức Minh.
Lâm Cẩm Vân tuy nghe không hiểu hết tiếng Quảng Đông nhưng vẫn hiểu đại khái, cái cô không hiểu chính là tại sao những lời này lại chói tai đến vậy?
"Em gái lại tới mua đồ cùng anh đẹp trai đó hả?!"
"Hôm nay sao mua ít vậy, sợ trai đẹp xách mệt hả?"
"Mua thêm ít thịt heo đi, nè cậu đẹp trai, nói giúp với em gái cái nào."
......
Không một ai để ý tới sự tồn tại của Lâm Cẩm Vân.
Giờ phút này cô đã quên mình cùng Tưởng Lan không một lời vẫn ăn ý với nhau, chỉ nhìn thấy trước mắt một nam một nữ hữu hình hòa hợp: Cùng nhau hàn huyên với chủ quán, cùng nhau chọn rau lựa thịt, một đáp một hỏi mà cò kè mặc cả...
Lâm Cẩm Vân vừa rồi chỉ cảm thấy chói tai, bây giờ lại cảm thấy vừa chói tai lại chói mắt.
Dọc đường về, Lâm Cẩm Vân lại phải nghe hai người họ vừa nói vừa cười bàn tán chung một chủ đề, cô cảm thấy mình như bao cá khô trong xe, vừa nhàn rỗi lại dư thừa.
Nhưng cô cũng không biểu hiện ra bất mãn hay tỏ vẻ nản lòng, bởi vì cô không tin Quách Đức Minh có thể ăn vạ Tưởng Lan cả ngày, sau khi về tới công trường thì hai người họ phải tách ra thôi.
Cô nguyện ý chờ, ba năm còn chờ được thì vài phút có là gì.
***
Sau buổi trưa, Cẩm Vân đóng cửa lại nói chuyện với Tưởng Lan.
Cẩm Vân đề nghị Tưởng Lan bỏ việc quay về với mình.
Tưởng Lan khăng khăng không đồng ý.
Cẩm Vân lại đá sang chuyện những người công nhân có ý đồ với Tưởng Lan.
Tưởng Lan bênh vực họ, cho rằng họ không có ác ý.
Hai người tranh cãi, mâu thuẫn ngày một dâng cao.
Cẩm Vân chốt lại là Tưởng Lan không có lý do ở lại thì phải theo cô về.
Tưởng Lan cũng chốt lý do là vì muốn trả lại cuộc sống bình thường cho Cẩm Vân.
Tưởng Lan hạ nhẫn tâm, tránh khỏi tay Cẩm Vân.
"Em đi đi, chị không muốn bước vào cuộc sống của em thêm lần nào nữa."
Tưởng Lan thấy cô vừa thức dậy đã gấp chăn, liền khuyên nên ngủ thêm một lát, nhưng cô đâu chịu, còn hận không thể dùng tốc độ của quân đội để rửa mặt, mặc quần áo cho xong.
Hai người rời khách sạn rồi thẳng tiến đến công trường.
Buổi sáng mùa đông ở miền Nam lúc sáu giờ trời vẫn âm u, không thấy ánh sáng, gió lạnh thổi qua mang theo cái rét cắt da cắt thịt.
Do dậy sớm, cả hai vẫn còn chút mơ màng, không ai muốn mở miệng nói chuyện, chỉ lặng lẽ nắm tay nhau bước về phía trước.
Đi ngang qua một quán ăn sáng vừa mới mở cửa, Lâm Cẩm Vân thấy chiếc nồi hấp lớn đang bốc hơi nóng nghi ngút, liền nghĩ đến việc mua chút đồ ăn cho Tưởng Lan lót dạ, làm ấm người. Nhưng cô lại sợ Tưởng Lan không thích, do dự mãi không biết có nên nói không, bước chân cũng vô thức chậm lại.
Tưởng Lan thấy cô đột nhiên đi chậm lại, quay đầu hỏi:
“Sao thế?”
“Không có gì.”
Tưởng Lan ngẩng đầu nhìn qua quán ăn sáng đó, rồi kéo Lâm Cẩm Vân đi vào.
“Chủ quán, cho hai ly sữa đậu nành ngọt, một phần bánh bao xá xíu, một phần bánh hấp nhân thịt, một phần bánh cuốn.”
Khi chủ quán bưng đồ ra đặt lên bàn, Lâm Cẩm Vân không khỏi cảm thán:
“Bữa sáng ở đây ít quá nhỉ, cái gì cũng chỉ đựng trong mấy cái xửng nhỏ. Em còn tưởng bánh bao to giống ở chỗ chúng ta, không ngờ lại nhỏ thế này.”
Tưởng Lan thấy cô ngạc nhiên hình như có hơi muộn, liền hỏi ngược lại:
“Em đến đây cũng hai, ba ngày rồi, trước giờ chưa ăn mấy thứ này à?”
“Chưa. Toàn ăn Khang... ”
Lâm Cẩm Vân vừa định nói “Khang Sư Phụ”, chợt nhớ ra không thể để Tưởng Lan biết mình ăn mì gói qua bữa, liền ngừng lại giữa chừng, cúi đầu gắp lấy một miếng bánh hấp ăn.
Tưởng Lan đã đoán được bảy, tám phần, nhưng lại muốn trêu chọc nên cười hỏi:
"Ngày nào em cũng ăn trấu* à?"
*khang (đồng âm khác nghĩa)
"Khụ khụ khụ, không, không phải!"
Lâm Cẩm Vân vội vàng giải thích, nhưng lại bị sặc ho đến mức không ngừng được. Tưởng Lan liền đưa tay ra vỗ lưng cho cô, nói:
"Từ từ thôi, nuốt đồ ăn xuống rồi hãy nói."
"Không ăn trấu, làm sao mà ăn trấu được chứ."
"Chị biết là em không ăn, chị chỉ đùa thôi." Tưởng Lan nhìn gương mặt đỏ bừng vì ho của cô, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười. "Nhìn em gấp gáp chưa kìa."
Lâm Cẩm Vân thấy Tưởng Lan vẫn còn cười, bực mình quăng miếng bánh hấp đang gắp xuống bát, giả vờ giận dỗi:
"Chị đừng cười nữa, em chỉ lỡ miệng thôi mà."
"Vậy em định nói gì?"
"Em định nói là ăn mì nước."
"Được rồi, em nói sao thì là vậy."
"Không được cười nữa!"
"Được."
Bữa sáng kiểu Quảng Đông kết thúc bằng một trò đùa nhỏ. Nhờ vậy, cả hai mở lời trò chuyện, suốt quãng đường đến công trường đều cười nói vui vẻ.
Đến nơi, hai người làm việc cũng không thấy vất vả, tất bật nhưng vẫn gọn gàng, đâu ra đấy.
Sau khi bữa sáng kết thúc, công nhân lần lượt rời đi, chỉ còn lại Quách Đức Minh vẫn ngồi yên tại chỗ.
Lâm Cẩm Vân cảm thấy khó chịu với anh ta, bèn lạnh lùng nói:
"Anh kia, anh ăn xong chưa? Xong rồi thì làm ơn dọn qua một bên, tôi còn phải quét dọn nữa."
"À, để tôi."
Quách Đức Minh đứng dậy định lấy chổi từ tay Lâm Cẩm Vân, nhưng cô né tránh ngay:
"Không cần phiền anh, tôi tự làm."
"Vẫn để tôi đi, bình thường tôi cũng hay giúp A Lan quét dọn mà."
Nghe vậy, Lâm Cẩm Vân nhíu mày hỏi:
"Anh không cần làm việc à? Mọi người đi hết rồi, sao anh còn ở đây?"
Quách Đức Minh không hiểu vì sao Lâm Cẩm Vân luôn lạnh nhạt với mình, chỉ nghĩ rằng cô vẫn để bụng chuyện anh từng vô lễ trước đây.
Vì nể mặt Tưởng Lan, anh cũng không muốn so đo, chỉ kiên nhẫn giải thích:
"Tất nhiên là phải làm việc chứ. Nhưng hôm nay là ngày đi chợ, tôi phải chở A Lan đi mua đồ nên mới ở đây chờ."
"Mua đồ đơn giản thôi. Tôi đi với chị ấy là được, không cần phiền anh."
"Haha, cô nói nghe nhẹ nhàng nhỉ. Cô biết phải mua bao nhiêu đồ không? Hai cô gái các cô làm sao xách hết?"
Lâm Cẩm Vân định phản bác, nhưng đúng lúc đó, Tưởng Lan vừa đổ rác xong quay lại. Nghe được đoạn cuối cuộc trò chuyện, nàng liền xen vào:
"A Minh, tôi xong rồi. Anh đi khởi động xe trước đi, tôi ra ngay."
Quách Đức Minh thấy Tưởng Lan, lập tức đổi sắc mặt, cười tươi đáp:
"Ừ, tôi đi ngay đây."
"Được."
Chờ Quách Đức Minh đi khỏi, Lâm Cẩm Vân kéo Tưởng Lan lại nói:
"Em đi mua đồ với chị nhé. Đừng làm phiền anh ta nữa, em giúp chị được mà."
"Phải mua đồ ăn đủ cho ba, bốn ngày, cả gạo cũng hết rồi, chỉ hai chúng ta chắc chắn không mang nổi đâu."
"À, vậy thì được. Thế em đi cùng chị được chứ?"
"Ừ, em xách đồ phụ chị là được."
"Hừ!"
"Sao thế?"
"Em chỉ là người xách đồ thôi."
"Em tự nói muốn đi mà." Tưởng Lan có chút bất đắc dĩ, cười khổ nói: "Còn nữa, từ đâu mà học được mấy kiểu hừ hừ hừ hừ thế này, trước đây em đâu có vậy."
Không phải sao? Mấy kiểu "hừ hừ" này chẳng phải là đặc quyền của Đinh Tuyết à?
Lâm Cẩm Vân nghĩ đến đây thì hơi khó chịu, giục: "Đi thôi đi thôi, người ta còn đang chờ kìa."
Đến chợ, Lâm Cẩm Vân mới nhận ra: quả thật cô chỉ là người xách đồ.
Bởi vì ngoài xách đồ ra, cô chẳng giúp được gì khác.
Chợ này không lớn, phần lớn các sạp đều do người địa phương buôn bán. Có lẽ vì thường xuyên đến đây, Tưởng Lan đã quen thuộc với mấy người bán rau, bán thịt, thường thì chưa cần lại gần đã có người cất giọng phổ thông kiểu Quảng Đông quen thuộc chào hỏi.
Điều khiến Lâm Cẩm Vân càng khó chịu hơn là những người bán hàng này cũng quen biết Quách Đức Minh, nên mỗi lần chào Tưởng Lan đều không quên nhắc đến anh ta.
Dù không hiểu tiếng Quảng Đông, Lâm Cẩm Vân vẫn nghe được mấy câu phổ thông kiểu Quảng, nhưng chẳng hiểu sao lại thấy chói tai đến thế.
"Lại đi mua đồ với anh đẹp trai à."
"Hôm nay sao mua ít vậy, sợ làm anh đẹp trai mệt à?"
"Mua chút lòng lợn nữa đi, anh đẹp trai giúp tôi khuyên cô ấy nhé."
......
Không ai để ý đến sự tồn tại của Lâm Cẩm Vân.
Tưởng Lan bận rộn xác nhận số lượng và giá cả với người bán, Quách Đức Minh thì lo khuân gạo, xách đồ, thỉnh thoảng còn trò chuyện vài câu với họ. Chỉ có Lâm Cẩm Vân là hoàn toàn trở thành người vô hình.
Lúc này, cô quên cả những sự ăn ý không lời với Tưởng Lan, chỉ thấy trước mắt một nam một nữ phối hợp ăn ý: cùng chào hỏi chủ sạp, cùng chọn rau, chọn thịt, một người nói một người đáp, mặc cả nhịp nhàng...
Ban đầu chỉ cảm thấy chói tai, giờ lại thấy cả chói tai lẫn chướng mắt.
Ba người không mất quá nhiều thời gian để mua đủ đồ cần thiết. Trên đường về, Quách Đức Minh vẫn hăng say kể chuyện ở công trường.
Những câu chuyện này trong tai Lâm Cẩm Vân vừa nhạt nhẽo vừa vụn vặt, nhưng điều khiến cô bất ngờ là Tưởng Lan lại lắng nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng còn đưa ra vài ý kiến. Điều này vô tình khiến Quách Đức Minh thêm phần phấn khích, nói chuyện càng hào hứng hơn.
Thế là suốt chặng đường, hai người cứ chuyện trò rôm rả, còn Lâm Cẩm Vân thì cảm thấy mình giống như túi cá khô để trong cốp xe: nhàn rỗi, thừa thãi.
Dù vậy, cô không bộc lộ chút bất mãn hay tỏ vẻ chán nản, bởi cô không tin Quách Đức Minh có thể bám lấy Tưởng Lan cả ngày. Về đến công trường, hai người chẳng phải sẽ tách ra sao?
Cô sẵn sàng chờ và chờ được, ba năm còn đợi được, huống chi chỉ mấy phút này có đáng là gì.
Nghĩ thông suốt, Lâm Cẩm Vân không bận tâm nữa, đơn giản quay đầu nhìn ra cửa sổ, mắt không thấy, lòng không phiền, lặng lẽ ngắm cảnh bên ngoài.
Đến công trường, đúng như dự đoán, Quách Đức Minh luyến tiếc rời đi, khiến Lâm Cẩm Vân cuối cùng cũng nở một nụ cười nhẹ nhõm.
Sau bữa trưa, khi mọi người đều đã rời đi, Lâm Cẩm Vân đưa tay đóng cửa lại.
Sự xuất hiện của Quách Đức Minh đã khơi dậy trong cô cảm giác nguy cơ mà lâu rồi chưa có. Dù năm tháng mang đến cho cô sự trầm ổn và điềm tĩnh, nhưng chưa bao giờ làm phai nhạt dù chỉ một chút tình yêu cô dành cho Tưởng Lan.
Yêu là ghen tuông, yêu là nghi ngờ, yêu là lo sợ, như chim sợ cành cong*. Điều đó chẳng liên quan gì đến lý trí của bản thân, bởi vì tình yêu vốn dĩ đã là thứ không có chút lý trí nào.
*Cành cây cong, nhìn sẽ giống cánh cung.
Cô vốn không phải người ngang ngược, bất chấp lý lẽ, nhưng lại nghĩ: Chính vì mình quá ngoan ngoãn, quá chiều theo chị ấy nên mới để chị ấy chạy suốt ba năm. Lần này phải ngang ngược một lần!
Vậy nên cô quyết định ngay bây giờ phải nói chuyện với Tưởng Lan, bằng mọi giá phải đưa nàng trở về.
Tưởng Lan đang xếp chén bát. Lâm Cẩm Vân thấy trong thùng nước có khá nhiều đồ cần rửa, liền bước tới giúp nàng chuyền bát đĩa.
Không biết vì sao, cô đột nhiên thốt lên:
"Chị về với em đi."
Tay Tưởng Lan khựng lại, suýt chút nữa làm rơi một cái đĩa. May mà Lâm Cẩm Vân phản ứng nhanh, lập tức chụp lấy rồi đặt lại lên giá.
Tiếng va chạm của đĩa với giá sắt khiến Tưởng Lan bừng tỉnh, nàng miễn cưỡng cười, đáp:
"Ở đây cũng tốt mà. Bao ăn bao ở, còn có lương, công việc lại không nặng nhọc."
"Tốt cái gì mà tốt! Ở thì không ấm, ăn cũng chẳng ngon, căn bản không phải chỗ người nên ở!" Lâm Cẩm Vân càng nói càng bực, kéo tay Tưởng Lan, gấp gáp:
"Chị có biết em nhịn bao lâu rồi không? Nhìn thấy mấy người công nhân kia cứ nhìn ngắm chị chằm chằm, em chỉ muốn lấy dầu sôi tạt vào bọn họ!"
Tưởng Lan kinh ngạc trước sự nóng nảy đột ngột của cô, vội nắm lấy tay cô, dịu giọng khuyên:
"Đừng nghĩ vậy, họ không có ý xấu đâu."
"Ai mà tin được! Một lũ vừa ăn cơm vừa bắt chuyện với chị, cười cợt mờ ám, lại còn nói chuyện bằng tiếng quê họ. Nhìn thôi đã thấy chẳng phải người có ý tốt! Nếu không có gì, tại sao chị phải dùng xích khóa cửa phòng?"
"Cho dù không có bọn họ, chỗ ở của mình cũng phải khóa cửa chứ, em đừng suy diễn nữa."
"Được, không nói chuyện đó. Vậy chị theo em về đi."
"Chị muốn ở lại đây."
"Ở lại làm gì? Tiếp tục làm công để trả nợ sao? Nợ đã trả hết rồi, chị còn phải trả cái gì nữa?"
Tưởng Lan quay mặt sang chỗ khác, không nhìn cô, cũng không trả lời.
"Trả lời em đi."
"..."
"Không trả lời được nghĩa là không có lý do. Không có lý do thì phải đi theo em."
Lâm Cẩm Vân vừa nói vừa định ôm lấy nàng, nhưng Tưởng Lan bất ngờ đẩy mạnh cô ra, giận dữ:
"Trả lại cho em một cuộc sống bình thường, đó chính là lý do của chị!"
"Chị đang nói cái gì vậy? Chúng ta ở bên nhau chẳng lẽ không phải một cuộc sống bình thường sao?"
"Không phải."
"Thế nào mới là bình thường? Là lấy chồng sinh con mới là bình thường sao? Dựa vào đâu mà chị quyết định thế nào là bình thường? Cuộc đời Lâm Cẩm Vân em, chẳng lẽ bản thân em cũng không có quyền làm chủ à?"
"Thế cuộc đời chị chẳng lẽ không thể do chị quyết định sao?!"
Tưởng Lan hạ quyết tâm, giật mạnh tay khỏi tay cô.
"Em đi đi, chị không muốn tiếp tục can dự vào cuộc đời em nữa."
===
Tóm tắt chương:
Ngày hôm sau, hai người dậy từ 6 giờ sáng để kịp về công trường chuẩn bị bữa sáng cho công nhân.
Sau khi bữa sáng kết thúc, nhóm công nhân sôi nổi rời đi, chỉ có Quách Đức Minh là còn ngồi lại.
Hôm nay theo thường lệ là ngày anh ta chở Tưởng Lan ra chợ mua đồ ăn.
Cẩm Vân ghen ghét xua đuổi, muốn cùng Tưởng Lan đi.
Tưởng Lan nói số lượng đồ rất nhiều, cần phải có A Minh hỗ trợ.
Cẩm Vân giãy nãy nói nhất định phải đi theo.
Thế nên Tưởng Lan cho Cẩm Vân đi theo xách đồ.
Ra đến chợ, có lẽ vì thường mua nên các gian hàng đều quen mặt Tưởng Lan.
Càng làm cho Cẩm Vân thấy khó chịu hơn nữa, là những người bán hàng này cũng nhận ra cả Quách Đức Minh, cho nên mỗi lần bọn họ chào hỏi Tưởng Lan đều nhân tiện gọi luôn Quách Đức Minh.
Lâm Cẩm Vân tuy nghe không hiểu hết tiếng Quảng Đông nhưng vẫn hiểu đại khái, cái cô không hiểu chính là tại sao những lời này lại chói tai đến vậy?
"Em gái lại tới mua đồ cùng anh đẹp trai đó hả?!"
"Hôm nay sao mua ít vậy, sợ trai đẹp xách mệt hả?"
"Mua thêm ít thịt heo đi, nè cậu đẹp trai, nói giúp với em gái cái nào."
......
Không một ai để ý tới sự tồn tại của Lâm Cẩm Vân.
Giờ phút này cô đã quên mình cùng Tưởng Lan không một lời vẫn ăn ý với nhau, chỉ nhìn thấy trước mắt một nam một nữ hữu hình hòa hợp: Cùng nhau hàn huyên với chủ quán, cùng nhau chọn rau lựa thịt, một đáp một hỏi mà cò kè mặc cả...
Lâm Cẩm Vân vừa rồi chỉ cảm thấy chói tai, bây giờ lại cảm thấy vừa chói tai lại chói mắt.
Dọc đường về, Lâm Cẩm Vân lại phải nghe hai người họ vừa nói vừa cười bàn tán chung một chủ đề, cô cảm thấy mình như bao cá khô trong xe, vừa nhàn rỗi lại dư thừa.
Nhưng cô cũng không biểu hiện ra bất mãn hay tỏ vẻ nản lòng, bởi vì cô không tin Quách Đức Minh có thể ăn vạ Tưởng Lan cả ngày, sau khi về tới công trường thì hai người họ phải tách ra thôi.
Cô nguyện ý chờ, ba năm còn chờ được thì vài phút có là gì.
***
Sau buổi trưa, Cẩm Vân đóng cửa lại nói chuyện với Tưởng Lan.
Cẩm Vân đề nghị Tưởng Lan bỏ việc quay về với mình.
Tưởng Lan khăng khăng không đồng ý.
Cẩm Vân lại đá sang chuyện những người công nhân có ý đồ với Tưởng Lan.
Tưởng Lan bênh vực họ, cho rằng họ không có ác ý.
Hai người tranh cãi, mâu thuẫn ngày một dâng cao.
Cẩm Vân chốt lại là Tưởng Lan không có lý do ở lại thì phải theo cô về.
Tưởng Lan cũng chốt lý do là vì muốn trả lại cuộc sống bình thường cho Cẩm Vân.
Tưởng Lan hạ nhẫn tâm, tránh khỏi tay Cẩm Vân.
"Em đi đi, chị không muốn bước vào cuộc sống của em thêm lần nào nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.