Chương 67: Đi tìm
Hoa Dã Ly
25/11/2024
Ngày hôm sau, Lâm Cẩm Vân quay lại trường để xin phép nghỉ.
Từ trước đến giờ cô luôn chăm chỉ làm việc trong thư viện của trường mà chưa từng xin nghỉ một ngày nào. Vì vậy, khi cô bất ngờ xin nghỉ một tuần, mặc dù có chút không hài lòng, nhưng quản lý thư viện cũng miễn cưỡng duyệt phép cho cô.
Sau khi xin phép xong, cô quay lại khu ký túc xá. Nhưng vừa đến gần phòng 309, cô đã nghe thấy một tràng nhạc vui vẻ phát ra từ bên trong.
Lâm Cẩm Vân ngạc nhiên, lập tức lấy chìa khóa ra mở cửa.
Vừa đẩy cửa vào, cô thấy một người đang ngồi quay lưng lại, nghe máy cassette trên bàn học.
Lâm Cẩm Vân đứng ngây ra ở cửa.
Có lẽ vì quá nhớ nhung, cô bỗng cảm thấy bóng lưng này có bảy, tám phần giống với Tưởng Lan. Sau khi hoàn hồn lại, cô bước nhanh tới, đặt tay lên vai người kia.
Người kia giật mình, vội quay lại, thấy Lâm Cẩm Vân liền nở nụ cười: "Chị về rồi à."
Lâm Cẩm Vân nhìn rõ người trước mặt, vẻ vui mừng trong mắt tan biến ngay lập tức, thay vào đó là một chút thất vọng. Cô buông giọng thở dài: "Sao lại là cô..."
Đinh Tuyết nghe rõ câu đó, liền cau mày hỏi ngược lại: "Không thì chị nghĩ là ai?"
Lâm Cẩm Vân không trả lời, quay lưng đóng cửa rồi thay dép, sau đó hỏi: "Sao cô lại có chìa khóa?"
"Ngốc à, chìa khóa vốn không phải nộp lại cho quản lý ký túc xá đâu."
"Cô đã rời đi sao không trả lại chìa khóa?"
"Quản lý ký túc xá có nói gì đâu, sao chị phải lo lắng thay chứ? Chẳng lẽ chị không chào đón em về à?"
"Dù không chào đón thì cô cũng đã đến rồi. Hôm nay cô không đi làm à?"
Đinh Tuyết nhớ ra chuyện này, hừ nhẹ: "Em xin nghỉ để tới tìm chị, vậy mà chị lại đối xử với em vậy đó."
Lâm Cẩm Vân nghĩ đến việc Đinh Tuyết tìm mình có thể liên quan đến chuyện của Tưởng Lan, liền khẩn trương hỏi: "Cô tìm tôi có việc gì à?"
Đinh Tuyết chỉ vào hành lý đã gói gọn trên giường, hỏi: "Chị biết chị ấy ở đâu rồi à? Chị định đi tìm chị ấy sao?"
"Đúng vậy."
"Đi đâu?"
"Thâm Quyến."
"Chỗ nào Thâm Quyến?"
"Không biết."
"Vậy thì tìm kiểu gì?"
"Cứ tìm thôi, từng nơi một."
"Tìm đến bao giờ chứ! Hơn nữa, chị đi tìm, chị ấy cũng có thể đang di chuyển, chị có chắc chị ấy vẫn còn ở Thâm Quyến không?"
"Tôi không chắc, nhưng không thử tìm thì làm sao biết được có ở đó hay không?"
Đinh Tuyết không nói nên lời, đứng dậy đi quanh phòng một lúc rồi ra khỏi phòng.
Lâm Cẩm Vân tưởng nàng đi thật, nghĩ đến tính cách vui tươi của Đinh Tuyết cũng không quá để tâm.
Ai ngờ, đến chiều tối, Đinh Tuyết lại đến phòng 309.
Vừa vào cửa, nàng đưa cho Lâm Cẩm Vân một chiếc máy nhắn tin mới toanh.
Lâm Cẩm Vân sững sờ, không dám nhận.
Đinh Tuyết giục: "Cầm lấy đi! Một mình chị chạy đến Thâm Quyến tìm người mà không có công cụ liên lạc thì làm sao được?"
"Nhưng cái này đắt quá..."
"Xem như em cho chị mượn. Có máy nhắn tin này, người khác muốn tìm chị cũng dễ hơn, chị cũng có thể để lại số cho ai đó, tìm người sẽ tiện hơn nhiều mà."
Lâm Cẩm Vân thấy cũng có lý, liền không chần chừ nữa, nhận lấy chiếc máy nhắn tin từ tay Đinh Tuyết, "Coi như tôi mượn của cô."
"Này, chị có biết cách dùng không?"
"Không biết."
"Ôi, em biết ngay mà. Chị đúng là đồ cổ sống."
"Cô chỉ cho tôi được không?"
Đinh Tuyết nhớ đến những cuốn sách mà Lâm Cẩm Vân hay đọc, bỗng nhiên trêu chọc cô: "Lâm Cẩm Vân, chẳng phải chị đọc rất nhiều sách sao, sao đến một chiếc máy nhắn tin mà cũng không biết dùng?"
"Tôi không thông minh như cô."
"Hừm, đồ nịnh bợ."
"Không, tôi nói thật mà, cô thực sự thông minh."
Quả nhiên, ai mà chẳng thích được khen. Huống chi đây lại là lần đầu tiên Đinh Tuyết nghe Lâm Cẩm Vân khen mình, nàng không khỏi vui vẻ, khẽ mỉm cười thở dài: "Lâm Cẩm Vân, được nghe chị khen, đúng là phước đức ba đời."
"Đinh Tuyết, cô dạy tôi đi."
Thế là, Đinh Tuyết dành chút thời gian chỉ cho Lâm Cẩm Vân cách dùng máy nhắn tin, thực ra cũng không quá phức tạp, Lâm Cẩm Vân nhanh chóng hiểu.
Cô rất biết ơn Đinh Tuyết, lại nhớ đến những tình huống khó xử giữa hai người trước đây, liền nghĩ ngợi hỏi: "Đinh Tuyết, sao côi lại giúp tôi?"
Không ngờ, Đinh Tuyết lại bắt chước giọng điệu của cô: "Em giúp chị là vì muốn thành toàn cho lòng tốt của em thôi, em thấy chị đáng thương, coi như trả lại ơn cứu mạng của chị trước đây. Lâm Cẩm Vân, em không nợ chị nữa nhé!"
"Được rồi, cảm ơn cô."
"Còn một chuyện nữa."
"Chuyện gì?"
"Tốt nhất chị nên tìm được chị ấy, đưa chị ấy về đây, em muốn xem rốt cuộc là người thế nào mà đáng để chị ngày đêm nhớ nhung như vậy."
Khi nói câu này, trong mắt nàng còn phảng phất nét không cam lòng, nhưng Lâm Cẩm Vân không dám nhìn vào mắt nàng, chỉ nói: "Chị ấy cũng chỉ là một người rất bình thường thôi."
"Vậy thì em càng muốn gặp."
Lâm Cẩm Vân không phản đối, trong lòng bắt đầu có chút hối hận vì đã nhận chiếc máy nhắn tin này.
Đinh Tuyết không để ý, vẫy tay chào từ biệt: "Thế em đi nhé."
"Ừm, cô đi cẩn thận nhé."
Thấy cô chỉ đứng một chỗ động môi mà không tiễn, Đinh Tuyết bất mãn: "Cẩn thận gì chứ! Chị không tiễn em sao?"
"Ừ."
Hai người cùng đi đến cổng trường, Đinh Tuyết lần cuối chào tạm biệt: "Em đi đây, chị đi xa thì nhớ cẩn thận một chút, có gì khó khăn đừng cố chịu đựng một mình, có thể gọi cho em, em đã ghi lại số điện thoại nhà rồi."
"Được rồi, cô cũng đi thong thả. Tôi dùng xong máy sẽ trả cho cô."
"Không cần trả cũng được mà."
"Vẫn phải trả chứ."
Đinh Tuyết hừ lạnh một tiếng, vẫy tay rồi bước về phía trước.
Không ngờ, đi được bảy tám mét, Lâm Cẩm Vân bỗng gọi nàng lại.
Mang theo chút hy vọng, Đinh Tuyết quay người lại.
Nhưng chỉ nghe Lâm Cẩm Vân hét: "Tốt nhất là cô trả luôn chìa khóa ký túc xá đi."
Nghe vậy, Đinh Tuyết trừng mắt nhìn cô rồi bước nhanh hơn về phía trước.
Đêm hôm đó, ngày mùng Ba, cũng giống như khi Tưởng Lan rời đi, Lâm Cẩm Vân chỉ mang theo một bộ quần áo để thay và một ít đồ dùng cá nhân, rời khỏi phòng 309, bắt đầu một hành trình vô định để tìm kiếm người ấy.
Chuyến tàu này mất mười bảy, mười tám tiếng mới đến Thâm Quyến. Lâm Cẩm Vân lên tàu tối ngày mùng Ba, ngồi liên tục cho đến chiều ngày mùng Bốn mới đến nơi.
Cô mua vé ngồi cứng, vừa xuống xe đã mỏi nhừ cả lưng, phải dựa vào cột ở sân ga mà xoa bóp hồi lâu mới cảm thấy đỡ hơn một chút.
Nhưng cô không cho mình quá nhiều thời gian nghỉ ngơi, nhân lúc trời còn sáng, liền bắt một chiếc taxi đến địa chỉ trên tờ biên lai bưu điện gần nhất.
Khi đến nơi, Lâm Cẩm Vân phát hiện xung quanh toàn là những tòa nhà mới xây, chẳng thấy bóng dáng đội công trình đâu. Cô đi quanh tìm một cửa hàng tạp hóa để hỏi thăm, chủ cửa hàng bảo rằng đội công trình đã rút đi từ giữa tháng trước, nếu muốn tìm quản lý công trình thì phải hỏi người phụ trách dự án.
Dãy nhà này thực ra là khu ký túc xá mới xây của một nhà máy may, nhà máy nằm không xa phía trước. Lâm Cẩm Vân đi bộ đến cổng nhà máy, bảo vệ hỏi cô tìm ai, cô cũng không biết tìm ai, nhưng thấy ở bảng thông báo có dán thông tin tuyển dụng nên vội vã nói rằng mình đến phỏng vấn xin việc.
Thấy Lâm Cẩm Vân trông hiền lành, bảo vệ không nghi ngờ gì mà nói cho cô rằng giờ này các lãnh đạo đã tan làm, dù có cho vào cũng không gặp được ai, bảo cô quay lại vào lúc 9 giờ sáng hôm sau.
Thấy bảo vệ khá thân thiện, Lâm Cẩm Vân quay lại cửa hàng tạp hóa mua hai bao thuốc lá rồi quay lại tặng bảo vệ, nhân đó hỏi thêm về đội công trình.
Người bảo vệ nhận quà liền trở nên niềm nở, nói cho cô biết hết những gì mình biết.
Nhưng đó lại là tin không vui: Dự án ký túc xá do một phó tổng của nhà máy phụ trách, nhưng khi công trình hoàn thành thì ông ấy đã trở về trụ sở chính ở Hồng Kông. Bảo vệ bảo là đã hơn một tuần rồi ông ấy không quay lại nhà máy.
Lâm Cẩm Vân ghi lại số điện thoại của bảo vệ, để lại số máy nhắn tin của mình, đưa thêm cho ông ấy 50 đồng và dặn nếu gặp lại vị phó tổng thì phải lập tức báo cho cô. Người bảo vệ hứa sẽ giúp.
Lâm Cẩm Vân rời khỏi nhà máy may với tâm trạng buồn bực, định tìm khách sạn gần đó để nghỉ. Nhưng nơi này là khu công nghiệp, đừng nói đến khách sạn, ngay cả vài cửa hàng quanh đây cũng chẳng có. Cô phải đi bộ rất xa mới bắt được một xe máy, bảo người lái xe đưa cô đến khách sạn gần nhất.
Khách sạn rất đơn sơ, nhưng Lâm Cẩm Vân đã quá mệt, không còn tâm trạng kén chọn, vừa đặt ba lô xuống đã cởi giày, nằm úp xuống giường, ngủ thiếp đi.
Đêm đầu tiên ở Thâm Quyến của cô trôi qua trong một căn phòng chật chội, tối tăm, bốc mùi ẩm mốc, gối lên cả nỗi thất vọng ngập tràn.
Nhưng thất vọng cũng chẳng giải quyết được gì, ngày hôm sau mặt trời vẫn mọc như thường lệ. Đồng thời, ý chí kiên định đã bén rễ trong lòng Lâm Cẩm Vân cũng trỗi dậy.
Cô đã lường trước những khó khăn, nên những gì xảy ra hôm qua chỉ khiến cô cảm thấy không may chứ không nản lòng. Sau khi thức dậy, ăn một tô mì gói để lấy lại sức và tinh thần, cô lại trở thành một Lâm Cẩm Vân không quản ngại ngàn dặm xa xôi tìm kiếm tình yêu.
Cô không muốn chờ đợi bị động, nên đến hỏi chủ khách sạn mua một tấm bản đồ địa phương, rồi hỏi về các tuyến xe buýt đi qua các quận.
Chủ khách sạn cũng là người từ nơi khác đến, nhìn cô là biết lần đầu đến Thâm Quyến, nhưng lại không giống khách du lịch nên hỏi xem cô tìm người hay tìm việc.
Nghe cô bảo là đi tìm người, chủ khách sạn khuyên cô nên đăng tin tìm người lên báo, hoặc gửi thông báo lên đài phát thanh, truyền hình. Nhưng Lâm Cẩm Vân không muốn làm vậy, sợ rằng Tưởng Lan nếu biết cô đang tìm mình sẽ trốn tránh, nên đành bảo chủ khách sạn rằng cô đi tìm người nợ tiền và muốn tìm kín đáo.
Đường đòi nợ dài dằng dặc, chủ khách sạn thấy thương cho Lâm Cẩm Vân nên dựa vào bố cục thành phố và các tuyến giao thông mà dùng bút vẽ sơ bộ một lộ trình tìm kiếm cho cả ngày hôm đó.
Cầm tấm bản đồ, Lâm Cẩm Vân bắt đầu chuyến tìm kiếm đầu tiên tại Thâm Quyến.
Theo kế hoạch, trước tiên cô đi khắp khu Phúc Điền. Cô ghé qua không ít công trình, mỗi nơi đều hỏi các công nhân về đội công trình, xem có ai tên Tưởng Lan không. Nhưng các công nhân xây dựng phần lớn đều từ nơi khác đến, giọng nói mỗi người một kiểu, thậm chí có người còn không hiểu tiếng phổ thông. Thêm vào đó, một số công trường không cho người lạ vào, nên việc hỏi han càng thêm phần khó khăn. Cả ngày chạy đôn chạy đáo, chịu đủ cảnh xua đuổi và lạnh nhạt, bụng đói cồn cào, mặt mũi bơ phờ, nhưng chẳng thu được gì.
Hôm ấy, đến tận 8 giờ tối Lâm Cẩm Vân mới trở về khách sạn, tắm qua rồi ăn một tô mì gói làm bữa tối, sau đó nằm vật ra giường ngủ thiếp đi.
Nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy, cô lại như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục nhờ chủ khách sạn lên kế hoạch lộ trình tìm kiếm cho ngày mới. Sau khi định xong lộ trình, cô lại vội vã lên đường tìm kiếm.
Cứ như thế, cô tìm kiếm liên tục suốt năm ngày. Trong năm ngày ấy, Lâm Cẩm Vân tìm đến từng địa chỉ ghi trên tờ phiếu gửi tiền, như một chiếc máy lặp đi lặp lại cùng một quy trình, đi sớm về muộn, lần theo lộ trình đã vạch sẵn mà tìm kiếm. Hễ thấy công trình nào là cô đều hỏi xem ai phụ trách bếp ăn, rồi hỏi xem có ai biết Tưởng Lan không. Nửa thành phố Thâm Quyến đều bị cô đi khắp, nhưng vẫn chẳng thu được kết quả gì. Thời gian cô trở về ngày càng muộn, buổi sáng ra khỏi cửa thì còn trông bình thản, nhưng lúc trở về thì sắc mặt u ám, thân hình gầy guộc, vẻ mặt tiều tụy.
Đến cả chủ khách sạn cũng không đành lòng, tối hôm đó thấy cô quay về với dáng vẻ phong trần, liền khuyên cô nên từ bỏ.
Lâm Cẩm Vân cảm kích trước sự đồng cảm của chủ khách sạn, cảm ơn rồi nặng nề bước về phòng.
Cô định tắm rửa trước, nên bước vào phòng tắm chuẩn bị cởi đồ. Nhưng ánh mắt lướt qua hình ảnh mình trong gương, khiến cô sững sờ.
Trong gương là một gương mặt trắng bệch, ánh mắt đờ đẫn, tròng mắt đỏ ngầu, đôi môi khô nứt với đầy những vết rạn nhỏ.
Cô cứ nhìn rồi nước mắt cứ thế trào ra.
Ban đầu chỉ là từng giọt từng giọt lăn xuống, rồi sau đó thành từng dòng chảy dài, nhưng cô cố kìm lại, không để bật thành tiếng khóc, như thể khóc thành tiếng là giống như chấp nhận thua cuộc. Vì vậy, dù nước mắt có rơi thế nào, cô cũng gắng gượng giữ chặt miệng, không để mình bật ra tiếng nức nở.
Cô khóc đến mức người cuộn lại, nghiến chặt nắm tay mà nấc nghẹn, toàn bộ sự mệt mỏi và đau đớn trong lòng cứ thế theo dòng nước mắt tuôn trào ra. Cô khóc đến co giật, khóc đến kiệt sức, cuối cùng ngồi bệt xuống sàn phòng tắm, dựa vào tường rồi thiếp đi.
Giấc ngủ ấy kéo dài đến nửa đêm thì cô lạnh mà tỉnh dậy, Lâm Cẩm Vân vịn vào tường đứng lên, bỗng cảm thấy mệt mỏi rã rời, đầu âm ỉ đau. Cô đoán mình đã bị cảm, vội lấy nước ấm từ phích uống một cốc lớn. Nhưng đầu vẫn đau nhức, cô nhanh chóng leo lên giường, chẳng kịp cởi quần áo mà trùm chăn kín mít, vừa cố ép mình ngủ vừa thì thầm nhắc nhở bản thân: “Không được bệnh, nhất định không được bệnh, vẫn phải tiếp tục tìm."
Trạng thái vừa muốn ngủ nhưng vừa căng thẳng như vậy lại càng khiến cô mệt mỏi hơn, đầu càng lúc càng đau dữ dội, cuối cùng cô phải ôm đầu tự xoa dịu, cuộn người trong chăn, lẩm bẩm như trong cơn mê: "Không được bệnh."
===
Tóm tắt chương:
Ngày hôm sau Cẩm Vân trở về trường xin nghỉ.
Vì thời gian qua cô không nghỉ phép nên lần này xin nghỉ hẳn một tuần.
Lúc về tới phòng, Cẩm Vân ngạc nhiên vì Đinh Tuyết đang đợi mình ở đó.
Đinh Tuyết hỏi Cẩm Vân, Thâm Quyến lớn như vậy biết tìm nơi đâu.
Cẩm Vân vẫn khăng khăng đòi tìm từng nơi một.
Đinh Tuyết không nói thêm gì nữa, lẳng lặng bỏ đi.
Chiều hôm đó, Đinh Tuyết trở lại mang cho Cẩm Vân một cái máy nhắn tin mới tinh.
Đinh Tuyết phải nói là cho mượn thì Cẩm Vân mới chịu nhận lấy để tiện liên lạc.
Đinh Tuyết còn dặn Cẩm Vân nhất định phải tìm ra Tưởng Lan, cô ta thực sự muốn nhìn thấy người con gái cực phẩm trong lòng Lâm Cẩm Vân.
***
Giống như khi Tưởng Lan rời đi, Cẩm Vân chỉ mang theo một bộ quần áo để thay và một ít đồ dùng cá nhân rời khỏi 309.
Chuyến xe lửa kéo dài 17, 18 tiếng đồng hồ, Cẩm Vân lại mua vé ghế cứng nên lúc xuống xe cả người đều mỏi mệt.
Nhưng cô không cho phép mình được nghỉ ngơi quá lâu, cô bắt taxi đến địa chỉ bưu điện trên tờ biên lai gần đây nhất.
Khi tìm đến nơi cô phát hiện gần đó có một dãy nhà mới xây nhưng không còn một bóng công nhân nào.
Hỏi thăm mới biết, bọn họ đều đã rời đi từ giữa tháng trước cả rồi. Muốn biết thêm thì phải hỏi chủ công trình.
Hóa ra dãy nhà mới xây chính là ký túc xá của một công xưởng. Cô lân la hỏi thăm bảo vệ xưởng rồi giả vờ nói muốn xin việc, sau đó hối lộ hai bao thuốc lá và 50 đồng rồi để lại số máy nhắn tin nhờ bảo vệ báo tin nếu lãnh đạo trở lại công xưởng.
Xong xuôi cô hậm hực rời đi, khó khăn lắm mới tìm được một khách sạn đơn sơ nghỉ tạm.
Trải qua một ngày mệt mỏi nhưng đầy thất vọng, Lâm Cẩm Vân thiếp đi.
Hôm sau cô xốc dậy tinh thần, hỏi thăm chủ khách sạn đường đi nước bước quanh đây, ông chủ gợi ý cô muốn tìm người thì nên đăng tin lên báo đài.
Cô sợ Tưởng Lan hay tin lại càng trốn xa, đành nói là muốn bí mật tìm người đòi nợ.
Cầm bản đồ trên tay, cô bắt đầu chuyến tìm kiếm đầu tiên, tìm khắp các công trường gần đó, tìm đến 8 giờ tối mới trở về khách sạn.
Cứ thế cô tìm ròng rã suốt 5 ngày trời.
Tìm hết nửa cái Thâm Quyến nhưng người không thấy đâu, chỉ thấy đổ bệnh.
Cẩm Vân nằm bẹp trên giường vì mệt, vì tuyệt vọng, vì đã khóc quá nhiều, nhưng cô vẫn lẩm bẩm: "Không thể bệnh, ngàn vạn lần không thể bệnh, phải tiếp tục tìm."
Từ trước đến giờ cô luôn chăm chỉ làm việc trong thư viện của trường mà chưa từng xin nghỉ một ngày nào. Vì vậy, khi cô bất ngờ xin nghỉ một tuần, mặc dù có chút không hài lòng, nhưng quản lý thư viện cũng miễn cưỡng duyệt phép cho cô.
Sau khi xin phép xong, cô quay lại khu ký túc xá. Nhưng vừa đến gần phòng 309, cô đã nghe thấy một tràng nhạc vui vẻ phát ra từ bên trong.
Lâm Cẩm Vân ngạc nhiên, lập tức lấy chìa khóa ra mở cửa.
Vừa đẩy cửa vào, cô thấy một người đang ngồi quay lưng lại, nghe máy cassette trên bàn học.
Lâm Cẩm Vân đứng ngây ra ở cửa.
Có lẽ vì quá nhớ nhung, cô bỗng cảm thấy bóng lưng này có bảy, tám phần giống với Tưởng Lan. Sau khi hoàn hồn lại, cô bước nhanh tới, đặt tay lên vai người kia.
Người kia giật mình, vội quay lại, thấy Lâm Cẩm Vân liền nở nụ cười: "Chị về rồi à."
Lâm Cẩm Vân nhìn rõ người trước mặt, vẻ vui mừng trong mắt tan biến ngay lập tức, thay vào đó là một chút thất vọng. Cô buông giọng thở dài: "Sao lại là cô..."
Đinh Tuyết nghe rõ câu đó, liền cau mày hỏi ngược lại: "Không thì chị nghĩ là ai?"
Lâm Cẩm Vân không trả lời, quay lưng đóng cửa rồi thay dép, sau đó hỏi: "Sao cô lại có chìa khóa?"
"Ngốc à, chìa khóa vốn không phải nộp lại cho quản lý ký túc xá đâu."
"Cô đã rời đi sao không trả lại chìa khóa?"
"Quản lý ký túc xá có nói gì đâu, sao chị phải lo lắng thay chứ? Chẳng lẽ chị không chào đón em về à?"
"Dù không chào đón thì cô cũng đã đến rồi. Hôm nay cô không đi làm à?"
Đinh Tuyết nhớ ra chuyện này, hừ nhẹ: "Em xin nghỉ để tới tìm chị, vậy mà chị lại đối xử với em vậy đó."
Lâm Cẩm Vân nghĩ đến việc Đinh Tuyết tìm mình có thể liên quan đến chuyện của Tưởng Lan, liền khẩn trương hỏi: "Cô tìm tôi có việc gì à?"
Đinh Tuyết chỉ vào hành lý đã gói gọn trên giường, hỏi: "Chị biết chị ấy ở đâu rồi à? Chị định đi tìm chị ấy sao?"
"Đúng vậy."
"Đi đâu?"
"Thâm Quyến."
"Chỗ nào Thâm Quyến?"
"Không biết."
"Vậy thì tìm kiểu gì?"
"Cứ tìm thôi, từng nơi một."
"Tìm đến bao giờ chứ! Hơn nữa, chị đi tìm, chị ấy cũng có thể đang di chuyển, chị có chắc chị ấy vẫn còn ở Thâm Quyến không?"
"Tôi không chắc, nhưng không thử tìm thì làm sao biết được có ở đó hay không?"
Đinh Tuyết không nói nên lời, đứng dậy đi quanh phòng một lúc rồi ra khỏi phòng.
Lâm Cẩm Vân tưởng nàng đi thật, nghĩ đến tính cách vui tươi của Đinh Tuyết cũng không quá để tâm.
Ai ngờ, đến chiều tối, Đinh Tuyết lại đến phòng 309.
Vừa vào cửa, nàng đưa cho Lâm Cẩm Vân một chiếc máy nhắn tin mới toanh.
Lâm Cẩm Vân sững sờ, không dám nhận.
Đinh Tuyết giục: "Cầm lấy đi! Một mình chị chạy đến Thâm Quyến tìm người mà không có công cụ liên lạc thì làm sao được?"
"Nhưng cái này đắt quá..."
"Xem như em cho chị mượn. Có máy nhắn tin này, người khác muốn tìm chị cũng dễ hơn, chị cũng có thể để lại số cho ai đó, tìm người sẽ tiện hơn nhiều mà."
Lâm Cẩm Vân thấy cũng có lý, liền không chần chừ nữa, nhận lấy chiếc máy nhắn tin từ tay Đinh Tuyết, "Coi như tôi mượn của cô."
"Này, chị có biết cách dùng không?"
"Không biết."
"Ôi, em biết ngay mà. Chị đúng là đồ cổ sống."
"Cô chỉ cho tôi được không?"
Đinh Tuyết nhớ đến những cuốn sách mà Lâm Cẩm Vân hay đọc, bỗng nhiên trêu chọc cô: "Lâm Cẩm Vân, chẳng phải chị đọc rất nhiều sách sao, sao đến một chiếc máy nhắn tin mà cũng không biết dùng?"
"Tôi không thông minh như cô."
"Hừm, đồ nịnh bợ."
"Không, tôi nói thật mà, cô thực sự thông minh."
Quả nhiên, ai mà chẳng thích được khen. Huống chi đây lại là lần đầu tiên Đinh Tuyết nghe Lâm Cẩm Vân khen mình, nàng không khỏi vui vẻ, khẽ mỉm cười thở dài: "Lâm Cẩm Vân, được nghe chị khen, đúng là phước đức ba đời."
"Đinh Tuyết, cô dạy tôi đi."
Thế là, Đinh Tuyết dành chút thời gian chỉ cho Lâm Cẩm Vân cách dùng máy nhắn tin, thực ra cũng không quá phức tạp, Lâm Cẩm Vân nhanh chóng hiểu.
Cô rất biết ơn Đinh Tuyết, lại nhớ đến những tình huống khó xử giữa hai người trước đây, liền nghĩ ngợi hỏi: "Đinh Tuyết, sao côi lại giúp tôi?"
Không ngờ, Đinh Tuyết lại bắt chước giọng điệu của cô: "Em giúp chị là vì muốn thành toàn cho lòng tốt của em thôi, em thấy chị đáng thương, coi như trả lại ơn cứu mạng của chị trước đây. Lâm Cẩm Vân, em không nợ chị nữa nhé!"
"Được rồi, cảm ơn cô."
"Còn một chuyện nữa."
"Chuyện gì?"
"Tốt nhất chị nên tìm được chị ấy, đưa chị ấy về đây, em muốn xem rốt cuộc là người thế nào mà đáng để chị ngày đêm nhớ nhung như vậy."
Khi nói câu này, trong mắt nàng còn phảng phất nét không cam lòng, nhưng Lâm Cẩm Vân không dám nhìn vào mắt nàng, chỉ nói: "Chị ấy cũng chỉ là một người rất bình thường thôi."
"Vậy thì em càng muốn gặp."
Lâm Cẩm Vân không phản đối, trong lòng bắt đầu có chút hối hận vì đã nhận chiếc máy nhắn tin này.
Đinh Tuyết không để ý, vẫy tay chào từ biệt: "Thế em đi nhé."
"Ừm, cô đi cẩn thận nhé."
Thấy cô chỉ đứng một chỗ động môi mà không tiễn, Đinh Tuyết bất mãn: "Cẩn thận gì chứ! Chị không tiễn em sao?"
"Ừ."
Hai người cùng đi đến cổng trường, Đinh Tuyết lần cuối chào tạm biệt: "Em đi đây, chị đi xa thì nhớ cẩn thận một chút, có gì khó khăn đừng cố chịu đựng một mình, có thể gọi cho em, em đã ghi lại số điện thoại nhà rồi."
"Được rồi, cô cũng đi thong thả. Tôi dùng xong máy sẽ trả cho cô."
"Không cần trả cũng được mà."
"Vẫn phải trả chứ."
Đinh Tuyết hừ lạnh một tiếng, vẫy tay rồi bước về phía trước.
Không ngờ, đi được bảy tám mét, Lâm Cẩm Vân bỗng gọi nàng lại.
Mang theo chút hy vọng, Đinh Tuyết quay người lại.
Nhưng chỉ nghe Lâm Cẩm Vân hét: "Tốt nhất là cô trả luôn chìa khóa ký túc xá đi."
Nghe vậy, Đinh Tuyết trừng mắt nhìn cô rồi bước nhanh hơn về phía trước.
Đêm hôm đó, ngày mùng Ba, cũng giống như khi Tưởng Lan rời đi, Lâm Cẩm Vân chỉ mang theo một bộ quần áo để thay và một ít đồ dùng cá nhân, rời khỏi phòng 309, bắt đầu một hành trình vô định để tìm kiếm người ấy.
Chuyến tàu này mất mười bảy, mười tám tiếng mới đến Thâm Quyến. Lâm Cẩm Vân lên tàu tối ngày mùng Ba, ngồi liên tục cho đến chiều ngày mùng Bốn mới đến nơi.
Cô mua vé ngồi cứng, vừa xuống xe đã mỏi nhừ cả lưng, phải dựa vào cột ở sân ga mà xoa bóp hồi lâu mới cảm thấy đỡ hơn một chút.
Nhưng cô không cho mình quá nhiều thời gian nghỉ ngơi, nhân lúc trời còn sáng, liền bắt một chiếc taxi đến địa chỉ trên tờ biên lai bưu điện gần nhất.
Khi đến nơi, Lâm Cẩm Vân phát hiện xung quanh toàn là những tòa nhà mới xây, chẳng thấy bóng dáng đội công trình đâu. Cô đi quanh tìm một cửa hàng tạp hóa để hỏi thăm, chủ cửa hàng bảo rằng đội công trình đã rút đi từ giữa tháng trước, nếu muốn tìm quản lý công trình thì phải hỏi người phụ trách dự án.
Dãy nhà này thực ra là khu ký túc xá mới xây của một nhà máy may, nhà máy nằm không xa phía trước. Lâm Cẩm Vân đi bộ đến cổng nhà máy, bảo vệ hỏi cô tìm ai, cô cũng không biết tìm ai, nhưng thấy ở bảng thông báo có dán thông tin tuyển dụng nên vội vã nói rằng mình đến phỏng vấn xin việc.
Thấy Lâm Cẩm Vân trông hiền lành, bảo vệ không nghi ngờ gì mà nói cho cô rằng giờ này các lãnh đạo đã tan làm, dù có cho vào cũng không gặp được ai, bảo cô quay lại vào lúc 9 giờ sáng hôm sau.
Thấy bảo vệ khá thân thiện, Lâm Cẩm Vân quay lại cửa hàng tạp hóa mua hai bao thuốc lá rồi quay lại tặng bảo vệ, nhân đó hỏi thêm về đội công trình.
Người bảo vệ nhận quà liền trở nên niềm nở, nói cho cô biết hết những gì mình biết.
Nhưng đó lại là tin không vui: Dự án ký túc xá do một phó tổng của nhà máy phụ trách, nhưng khi công trình hoàn thành thì ông ấy đã trở về trụ sở chính ở Hồng Kông. Bảo vệ bảo là đã hơn một tuần rồi ông ấy không quay lại nhà máy.
Lâm Cẩm Vân ghi lại số điện thoại của bảo vệ, để lại số máy nhắn tin của mình, đưa thêm cho ông ấy 50 đồng và dặn nếu gặp lại vị phó tổng thì phải lập tức báo cho cô. Người bảo vệ hứa sẽ giúp.
Lâm Cẩm Vân rời khỏi nhà máy may với tâm trạng buồn bực, định tìm khách sạn gần đó để nghỉ. Nhưng nơi này là khu công nghiệp, đừng nói đến khách sạn, ngay cả vài cửa hàng quanh đây cũng chẳng có. Cô phải đi bộ rất xa mới bắt được một xe máy, bảo người lái xe đưa cô đến khách sạn gần nhất.
Khách sạn rất đơn sơ, nhưng Lâm Cẩm Vân đã quá mệt, không còn tâm trạng kén chọn, vừa đặt ba lô xuống đã cởi giày, nằm úp xuống giường, ngủ thiếp đi.
Đêm đầu tiên ở Thâm Quyến của cô trôi qua trong một căn phòng chật chội, tối tăm, bốc mùi ẩm mốc, gối lên cả nỗi thất vọng ngập tràn.
Nhưng thất vọng cũng chẳng giải quyết được gì, ngày hôm sau mặt trời vẫn mọc như thường lệ. Đồng thời, ý chí kiên định đã bén rễ trong lòng Lâm Cẩm Vân cũng trỗi dậy.
Cô đã lường trước những khó khăn, nên những gì xảy ra hôm qua chỉ khiến cô cảm thấy không may chứ không nản lòng. Sau khi thức dậy, ăn một tô mì gói để lấy lại sức và tinh thần, cô lại trở thành một Lâm Cẩm Vân không quản ngại ngàn dặm xa xôi tìm kiếm tình yêu.
Cô không muốn chờ đợi bị động, nên đến hỏi chủ khách sạn mua một tấm bản đồ địa phương, rồi hỏi về các tuyến xe buýt đi qua các quận.
Chủ khách sạn cũng là người từ nơi khác đến, nhìn cô là biết lần đầu đến Thâm Quyến, nhưng lại không giống khách du lịch nên hỏi xem cô tìm người hay tìm việc.
Nghe cô bảo là đi tìm người, chủ khách sạn khuyên cô nên đăng tin tìm người lên báo, hoặc gửi thông báo lên đài phát thanh, truyền hình. Nhưng Lâm Cẩm Vân không muốn làm vậy, sợ rằng Tưởng Lan nếu biết cô đang tìm mình sẽ trốn tránh, nên đành bảo chủ khách sạn rằng cô đi tìm người nợ tiền và muốn tìm kín đáo.
Đường đòi nợ dài dằng dặc, chủ khách sạn thấy thương cho Lâm Cẩm Vân nên dựa vào bố cục thành phố và các tuyến giao thông mà dùng bút vẽ sơ bộ một lộ trình tìm kiếm cho cả ngày hôm đó.
Cầm tấm bản đồ, Lâm Cẩm Vân bắt đầu chuyến tìm kiếm đầu tiên tại Thâm Quyến.
Theo kế hoạch, trước tiên cô đi khắp khu Phúc Điền. Cô ghé qua không ít công trình, mỗi nơi đều hỏi các công nhân về đội công trình, xem có ai tên Tưởng Lan không. Nhưng các công nhân xây dựng phần lớn đều từ nơi khác đến, giọng nói mỗi người một kiểu, thậm chí có người còn không hiểu tiếng phổ thông. Thêm vào đó, một số công trường không cho người lạ vào, nên việc hỏi han càng thêm phần khó khăn. Cả ngày chạy đôn chạy đáo, chịu đủ cảnh xua đuổi và lạnh nhạt, bụng đói cồn cào, mặt mũi bơ phờ, nhưng chẳng thu được gì.
Hôm ấy, đến tận 8 giờ tối Lâm Cẩm Vân mới trở về khách sạn, tắm qua rồi ăn một tô mì gói làm bữa tối, sau đó nằm vật ra giường ngủ thiếp đi.
Nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy, cô lại như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục nhờ chủ khách sạn lên kế hoạch lộ trình tìm kiếm cho ngày mới. Sau khi định xong lộ trình, cô lại vội vã lên đường tìm kiếm.
Cứ như thế, cô tìm kiếm liên tục suốt năm ngày. Trong năm ngày ấy, Lâm Cẩm Vân tìm đến từng địa chỉ ghi trên tờ phiếu gửi tiền, như một chiếc máy lặp đi lặp lại cùng một quy trình, đi sớm về muộn, lần theo lộ trình đã vạch sẵn mà tìm kiếm. Hễ thấy công trình nào là cô đều hỏi xem ai phụ trách bếp ăn, rồi hỏi xem có ai biết Tưởng Lan không. Nửa thành phố Thâm Quyến đều bị cô đi khắp, nhưng vẫn chẳng thu được kết quả gì. Thời gian cô trở về ngày càng muộn, buổi sáng ra khỏi cửa thì còn trông bình thản, nhưng lúc trở về thì sắc mặt u ám, thân hình gầy guộc, vẻ mặt tiều tụy.
Đến cả chủ khách sạn cũng không đành lòng, tối hôm đó thấy cô quay về với dáng vẻ phong trần, liền khuyên cô nên từ bỏ.
Lâm Cẩm Vân cảm kích trước sự đồng cảm của chủ khách sạn, cảm ơn rồi nặng nề bước về phòng.
Cô định tắm rửa trước, nên bước vào phòng tắm chuẩn bị cởi đồ. Nhưng ánh mắt lướt qua hình ảnh mình trong gương, khiến cô sững sờ.
Trong gương là một gương mặt trắng bệch, ánh mắt đờ đẫn, tròng mắt đỏ ngầu, đôi môi khô nứt với đầy những vết rạn nhỏ.
Cô cứ nhìn rồi nước mắt cứ thế trào ra.
Ban đầu chỉ là từng giọt từng giọt lăn xuống, rồi sau đó thành từng dòng chảy dài, nhưng cô cố kìm lại, không để bật thành tiếng khóc, như thể khóc thành tiếng là giống như chấp nhận thua cuộc. Vì vậy, dù nước mắt có rơi thế nào, cô cũng gắng gượng giữ chặt miệng, không để mình bật ra tiếng nức nở.
Cô khóc đến mức người cuộn lại, nghiến chặt nắm tay mà nấc nghẹn, toàn bộ sự mệt mỏi và đau đớn trong lòng cứ thế theo dòng nước mắt tuôn trào ra. Cô khóc đến co giật, khóc đến kiệt sức, cuối cùng ngồi bệt xuống sàn phòng tắm, dựa vào tường rồi thiếp đi.
Giấc ngủ ấy kéo dài đến nửa đêm thì cô lạnh mà tỉnh dậy, Lâm Cẩm Vân vịn vào tường đứng lên, bỗng cảm thấy mệt mỏi rã rời, đầu âm ỉ đau. Cô đoán mình đã bị cảm, vội lấy nước ấm từ phích uống một cốc lớn. Nhưng đầu vẫn đau nhức, cô nhanh chóng leo lên giường, chẳng kịp cởi quần áo mà trùm chăn kín mít, vừa cố ép mình ngủ vừa thì thầm nhắc nhở bản thân: “Không được bệnh, nhất định không được bệnh, vẫn phải tiếp tục tìm."
Trạng thái vừa muốn ngủ nhưng vừa căng thẳng như vậy lại càng khiến cô mệt mỏi hơn, đầu càng lúc càng đau dữ dội, cuối cùng cô phải ôm đầu tự xoa dịu, cuộn người trong chăn, lẩm bẩm như trong cơn mê: "Không được bệnh."
===
Tóm tắt chương:
Ngày hôm sau Cẩm Vân trở về trường xin nghỉ.
Vì thời gian qua cô không nghỉ phép nên lần này xin nghỉ hẳn một tuần.
Lúc về tới phòng, Cẩm Vân ngạc nhiên vì Đinh Tuyết đang đợi mình ở đó.
Đinh Tuyết hỏi Cẩm Vân, Thâm Quyến lớn như vậy biết tìm nơi đâu.
Cẩm Vân vẫn khăng khăng đòi tìm từng nơi một.
Đinh Tuyết không nói thêm gì nữa, lẳng lặng bỏ đi.
Chiều hôm đó, Đinh Tuyết trở lại mang cho Cẩm Vân một cái máy nhắn tin mới tinh.
Đinh Tuyết phải nói là cho mượn thì Cẩm Vân mới chịu nhận lấy để tiện liên lạc.
Đinh Tuyết còn dặn Cẩm Vân nhất định phải tìm ra Tưởng Lan, cô ta thực sự muốn nhìn thấy người con gái cực phẩm trong lòng Lâm Cẩm Vân.
***
Giống như khi Tưởng Lan rời đi, Cẩm Vân chỉ mang theo một bộ quần áo để thay và một ít đồ dùng cá nhân rời khỏi 309.
Chuyến xe lửa kéo dài 17, 18 tiếng đồng hồ, Cẩm Vân lại mua vé ghế cứng nên lúc xuống xe cả người đều mỏi mệt.
Nhưng cô không cho phép mình được nghỉ ngơi quá lâu, cô bắt taxi đến địa chỉ bưu điện trên tờ biên lai gần đây nhất.
Khi tìm đến nơi cô phát hiện gần đó có một dãy nhà mới xây nhưng không còn một bóng công nhân nào.
Hỏi thăm mới biết, bọn họ đều đã rời đi từ giữa tháng trước cả rồi. Muốn biết thêm thì phải hỏi chủ công trình.
Hóa ra dãy nhà mới xây chính là ký túc xá của một công xưởng. Cô lân la hỏi thăm bảo vệ xưởng rồi giả vờ nói muốn xin việc, sau đó hối lộ hai bao thuốc lá và 50 đồng rồi để lại số máy nhắn tin nhờ bảo vệ báo tin nếu lãnh đạo trở lại công xưởng.
Xong xuôi cô hậm hực rời đi, khó khăn lắm mới tìm được một khách sạn đơn sơ nghỉ tạm.
Trải qua một ngày mệt mỏi nhưng đầy thất vọng, Lâm Cẩm Vân thiếp đi.
Hôm sau cô xốc dậy tinh thần, hỏi thăm chủ khách sạn đường đi nước bước quanh đây, ông chủ gợi ý cô muốn tìm người thì nên đăng tin lên báo đài.
Cô sợ Tưởng Lan hay tin lại càng trốn xa, đành nói là muốn bí mật tìm người đòi nợ.
Cầm bản đồ trên tay, cô bắt đầu chuyến tìm kiếm đầu tiên, tìm khắp các công trường gần đó, tìm đến 8 giờ tối mới trở về khách sạn.
Cứ thế cô tìm ròng rã suốt 5 ngày trời.
Tìm hết nửa cái Thâm Quyến nhưng người không thấy đâu, chỉ thấy đổ bệnh.
Cẩm Vân nằm bẹp trên giường vì mệt, vì tuyệt vọng, vì đã khóc quá nhiều, nhưng cô vẫn lẩm bẩm: "Không thể bệnh, ngàn vạn lần không thể bệnh, phải tiếp tục tìm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.