Không Cần Lại Đến Trêu Chọc Ta
Chương 73: Cấm túc
Vô Vị Bi Thương
02/10/2014
Phượng Dạ Diễm ở lại phòng bệnh bốn ngày, nếu còn ở đây nữa anh sẽ trực tiếp cho nổ bệnh viện. Lần trúng đạn này cũng không có bị thương chỗ hiểm, hơn nữa so với người bình thường anh khôi phục nhanh hơn, kỳ thật chỉ cần nằm viện một ngày là không có trở ngại gì, nhưng mà Phượng Dạ Hoàng dường như quyết tâm cấm túc anh một tuần lễ, cũng không cho Tô Mộ Thu đến bệnh viện thăm anh, mỹ danh là để cho cô ở nhà tĩnh tâm điều dưỡng.
Phượng Dạ Diễm nghĩ Phượng Dạ Hoàng lòng dạ hẹp hòi, nhìn anh bức Tiểu Thu nói ra cảm tình mà không cam lòng. Anh có phản kháng nhưng không được, tên Hoàng kia vô cùng hung ác đến anh cũng kiêng kị ba phần. Tuy anh là chưởng quản Ám Diễm môn, nhưng Hoàng dù sao cũng là lão đại, nếu anh dám tự ý hành động chỉ cần Hoàng ra lệnh một tiếng, đừng nói tại bệnh viện cấm túc một tuần lễ, anh sẽ bị đưa vào Lôi Sát đường một tháng. Kỳ thật việc làm cho anh cố kị nhất chính là đến lúc đó Tiểu Thu sẽ truy vấn lý do, mà Hoàng cũng nói ra sự thật, như vậy công sức mà anh thật vất vả mới làm cho Tiểu Thu dỡ xuống bức tường bao quanh trái tim đối với anh coi như phá hủy.
Vì thế, trong bốn ngày này tâm tình của anh vô cùng xấu.
Nhưng là, có người mặt so với anh càng thối hơn.
Anh bị cấm túc, ảnh hưởng đến ba người Sở Ngự, Kỳ Diệp Vân cùng Bùi Lẫm Thần, lão đại gọi về một tiếng, dù cho không cam lòng, cũng không thể không quay về bên cạnh chờ lệnh, Lôi Thiên Chiếu bởi vì lúc trước có công kiềm chế Hắc Báo nên được Phượng Dạ Hoàng đặc cách bỏ qua lao động khổ sai lần này.
Phòng bệnh to như vậy chỉ có tiếng TV truyền ra, Phượng Dạ Diễm ngồi ở trên ghế sô pha buồn chán muốn chết, hai chân thon dài gác lên chiếc bàn thủy tinh, khuỷu tay chống đỡ trên tay vịn ghế sô pha, mu bàn tay chống một bên mặt, một tay cầm điều khiển từ xa, một trăm lẻ ba kênh không ngừng thay đổi trên màn hình.
Bùi Lẫm Thần lộ ra khuôn mặt tuấn tú, Nam Cung Phi Phi vừa sinh em bé xong, vốn nên một nhà ba người tận hưởng vui vẻ nhưng lại bị Phượng Dạ Diễm gọi tới, bởi vì anh rất nhớ vợ và con nên vô cùng nôn nóng, như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, từng phút từng giây đều cảm thấy gian nan khổ sở.
Sở Ngự cùng tiểu tình nhân Cung Vô Nguyệt đã chạy thoát được một tháng, hôm trước lại bị gọi trở về, hai người đang chuẩn bị trải qua thế giới hai người ngọt ngào, vậy mà giờ đây anh lại phải ở đây, anh vốn dĩ ôn hòa giờ cũng khó tránh khỏi vẻ mặt lạnh lùng không biểu lộ.
Còn Kỳ Diệp Vân vì chuẩn bị cho việc giao dịch mấy món đồ văn hóa Maya sắp tới nên hôm kia anh còn đang ở Châu Mỹ thăm dò, ngờ đâu bị một cuộc gọi của Phượng Dạ Diễm kêu trở về, anh bay trở về suốt đêm, liên tục vài ngày không chợp mắt, giờ phút này đang nằm ở trên ghế sô pha ngủ bù, lại bởi vì không có giường rộng nên ngủ không được an ổn, khuôn mặt thối quay qua quay lại.
Rốt cục, Sở Ngự kềm nén không được, anh lạnh lùng liếc về phía con người vô tình kia, “Diễm, cậu rốt cuộc muốn chúng tôi làm gì?”
“Cùng tôi xem tv.”
Phượng Dạ Diễm không nhìn anh, không chuyển mắt xem tv, hữu khí vô lực trả lời.
Sở Ngự liếc mắt về phía màn hình, cắn răng mới vững vàng đứng lên, “Tôi về đây.”
Phượng Dạ Diễm lạnh lùng liếc anh, “Muốn tôi đem người phụ nữ của anh giấu đi một tháng không?”
“Cậu……..” Sở Ngự căm giận ngồi xuống.
Một câu thôi, cái này là cố tình gây sự cộng thêm con người không thể nói lý này đơn giản chỉ là không muốn cho người khác được hạnh phúc.
Rốt cục, lúc sự tức giận của ba người bọn họ sắp đạt tới cực điểm, Phượng Dạ Hoàng nắm tay Tô Mộ Thu xuất hiện.
“Tiểu Thu!”
Phượng Dạ Diễm khó nén kích động, vứt điều khiển từ xa xuống rồi đi qua ôm cô vào lòng.
Kỳ Diệp Vân mở ra hai mắt thăm quầng trừng mắt nhìn Phượng Dạ Hoàng, “Lão đại, ngài rốt cuộc đã tới! Ngài nếu không đến tôi sẽ điên mất!”
Phượng Dạ Hoàng nhìn thấy ba ánh mắt lộ vẻ sát khí nhìn mình, mắt phượng không khỏi nhiễm lên vui vẻ, “Khổ cực rồi, các cậu đều trở về đi!”
Nếu anh không cho ba người kia đi phỏng chừng họ sẽ đứng dậy tạo phản.
“Vậu, chúng tôi đi trước.”
Bùi Lẫm Thần hừ lạnh, ba người trước sau ra khỏi phòng bệnh.
“Tiểu Thu, anh rất nhớ em.”
Phượng Dạ Diễm xiết chặt cánh tay làm cho thân thể cô ép thật sát vào người anh, anh mới bằng lòng bỏ qua.
Tô Mộ Thu kêu lên một tiếng đau đớn, lực đạo quá mạnh làm cô hơi đau, đè ép lồng ngực, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
Anh buông tay ra, nâng cằm của cô lên, cúi đầu xuống muốn hôn cô.
Phượng Dạ Hoàng mắt trầm xuống, kéo tay anh ra, “Vết thương của cậu tốt chưa?” Ngữ khí của anh nhu hòa, kéo anh đến ghế sô pha ngồi xuống, lực đạo không để cho anh kháng cự, “Nên nghỉ ngơi thật tốt đi” Ánh mắt anh mang theo ý cảnh cáo.
Phượng Dạ Diễm nhíu mắt.
Hai người đối mặt, không khí đặc biệt tù túng.
Tô Mộ Thu buồn cười lắc đầu, đi qua đẩy bàn tay Phượng Dạ Hoàng áp chế trên vai Phượng Dạ Diễm ra, vẻ mặt ân cần hỏi, “Miệng vết thương còn đau không?”
Phượng Dạ Hoàng lạnh lùng khẽ hừ, trở tay ôm lấy Tô Mộ Thu, một tay anh ôm cả bờ eo của cô, một tay khác cố định gáy cô, tay anh luồn vào tóc cô, cúi đầu xuống cho cô một nụ hôn nóng bỏng.
“Không……… Ngô………..” Tô Mộ Thu đẩy anh ra.
Anh dùng đầu lưỡi phác thảo miệng cô, dẫn dắt đầu lưỡi cô cùng anh nhảy múa, mỗi một trình tự đều từ tốn nhưng kích động, muốn thức tỉnh tình dục trong người cô.
“Ngô……….. Ân………” Cô than nhẹ, phần eo tê dại, đứng không vững, đem thân thể mềm mại tựa trên người anh.
Phượng Dạ Diễm bĩu môi, thầm rủa một tiếng.
Anh biết, Hoàng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh.
Anh nắm chặt hai tay, mấy lần muốn tiến lên lại bị ánh mắt Phượng Dạ Hoàng mang theo ý tứ cảnh cáo lạnh lùng quét qua, chỉ có thể cắn răng kiềm chế.
Đầu lưỡi Phượng Dạ Hoàng khiêu khích khẽ liếm môi của cô, thỉnh thoảng dùng răng khẽ cắn môi dưới cô, tay từ bên dưới quần áo cô thăm dò vào trong, trực tiếp bao lên nơi rất tròn, bá đạo vân vê nó.
“Đừng như vậy…….” Cô đẩy anh ra, ánh mắt dời về phía vẻ mặt âm trầm của Phượng Dạ Diễm, lại dời về Phượng Dạ Hoàng, thấy ánh mắt anh khiêu khích vui vẻ, không khỏi lại một lần nữa cảm thấy buồn cười.
Hiện tại cô mới phát hiện, thì ra hai người đàn ông này có thể ngây thơ như vậy, đáng yêu như thế. Kỳ thật cô biết, lúc ấy chứng kiến Phượng Dạ Diễm đổ máu, nhất thời trong lòng rối loạn, cho nên mới không nhìn ra mánh khóe. Sự tình qua đi mấy ngày cô mới ngẫm lại, có thể phát hiện ra một số điều không đúng. Nếu muốn đẩy Lục Nhĩ Nhã vào chỗ chết, Phượng Dạ Diễm tàn nhẫn vô tình sẽ không hảo tâm để cô còn lại một hơi thở, càng sẽ không chủ quan đem súng ném trở lại trước mặt cô.
Lấy thân thể để thử cô, anh vì cô làm đến như vậy, cô cũng không có chuyện gì để nói.
“Diễm…………” Cô khẽ mở cặp môi đỏ mọng, ôn nhu gọi nhỏ, đôi mắt nhu tình nhìn chằm chằm anh .
Đó là một lời mời không tiếng động.
Đánh gãy nội tâm đang căng cứng như dây cung của Phượng Dạ Diễm.
Phượng Dạ Diễm nghĩ Phượng Dạ Hoàng lòng dạ hẹp hòi, nhìn anh bức Tiểu Thu nói ra cảm tình mà không cam lòng. Anh có phản kháng nhưng không được, tên Hoàng kia vô cùng hung ác đến anh cũng kiêng kị ba phần. Tuy anh là chưởng quản Ám Diễm môn, nhưng Hoàng dù sao cũng là lão đại, nếu anh dám tự ý hành động chỉ cần Hoàng ra lệnh một tiếng, đừng nói tại bệnh viện cấm túc một tuần lễ, anh sẽ bị đưa vào Lôi Sát đường một tháng. Kỳ thật việc làm cho anh cố kị nhất chính là đến lúc đó Tiểu Thu sẽ truy vấn lý do, mà Hoàng cũng nói ra sự thật, như vậy công sức mà anh thật vất vả mới làm cho Tiểu Thu dỡ xuống bức tường bao quanh trái tim đối với anh coi như phá hủy.
Vì thế, trong bốn ngày này tâm tình của anh vô cùng xấu.
Nhưng là, có người mặt so với anh càng thối hơn.
Anh bị cấm túc, ảnh hưởng đến ba người Sở Ngự, Kỳ Diệp Vân cùng Bùi Lẫm Thần, lão đại gọi về một tiếng, dù cho không cam lòng, cũng không thể không quay về bên cạnh chờ lệnh, Lôi Thiên Chiếu bởi vì lúc trước có công kiềm chế Hắc Báo nên được Phượng Dạ Hoàng đặc cách bỏ qua lao động khổ sai lần này.
Phòng bệnh to như vậy chỉ có tiếng TV truyền ra, Phượng Dạ Diễm ngồi ở trên ghế sô pha buồn chán muốn chết, hai chân thon dài gác lên chiếc bàn thủy tinh, khuỷu tay chống đỡ trên tay vịn ghế sô pha, mu bàn tay chống một bên mặt, một tay cầm điều khiển từ xa, một trăm lẻ ba kênh không ngừng thay đổi trên màn hình.
Bùi Lẫm Thần lộ ra khuôn mặt tuấn tú, Nam Cung Phi Phi vừa sinh em bé xong, vốn nên một nhà ba người tận hưởng vui vẻ nhưng lại bị Phượng Dạ Diễm gọi tới, bởi vì anh rất nhớ vợ và con nên vô cùng nôn nóng, như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, từng phút từng giây đều cảm thấy gian nan khổ sở.
Sở Ngự cùng tiểu tình nhân Cung Vô Nguyệt đã chạy thoát được một tháng, hôm trước lại bị gọi trở về, hai người đang chuẩn bị trải qua thế giới hai người ngọt ngào, vậy mà giờ đây anh lại phải ở đây, anh vốn dĩ ôn hòa giờ cũng khó tránh khỏi vẻ mặt lạnh lùng không biểu lộ.
Còn Kỳ Diệp Vân vì chuẩn bị cho việc giao dịch mấy món đồ văn hóa Maya sắp tới nên hôm kia anh còn đang ở Châu Mỹ thăm dò, ngờ đâu bị một cuộc gọi của Phượng Dạ Diễm kêu trở về, anh bay trở về suốt đêm, liên tục vài ngày không chợp mắt, giờ phút này đang nằm ở trên ghế sô pha ngủ bù, lại bởi vì không có giường rộng nên ngủ không được an ổn, khuôn mặt thối quay qua quay lại.
Rốt cục, Sở Ngự kềm nén không được, anh lạnh lùng liếc về phía con người vô tình kia, “Diễm, cậu rốt cuộc muốn chúng tôi làm gì?”
“Cùng tôi xem tv.”
Phượng Dạ Diễm không nhìn anh, không chuyển mắt xem tv, hữu khí vô lực trả lời.
Sở Ngự liếc mắt về phía màn hình, cắn răng mới vững vàng đứng lên, “Tôi về đây.”
Phượng Dạ Diễm lạnh lùng liếc anh, “Muốn tôi đem người phụ nữ của anh giấu đi một tháng không?”
“Cậu……..” Sở Ngự căm giận ngồi xuống.
Một câu thôi, cái này là cố tình gây sự cộng thêm con người không thể nói lý này đơn giản chỉ là không muốn cho người khác được hạnh phúc.
Rốt cục, lúc sự tức giận của ba người bọn họ sắp đạt tới cực điểm, Phượng Dạ Hoàng nắm tay Tô Mộ Thu xuất hiện.
“Tiểu Thu!”
Phượng Dạ Diễm khó nén kích động, vứt điều khiển từ xa xuống rồi đi qua ôm cô vào lòng.
Kỳ Diệp Vân mở ra hai mắt thăm quầng trừng mắt nhìn Phượng Dạ Hoàng, “Lão đại, ngài rốt cuộc đã tới! Ngài nếu không đến tôi sẽ điên mất!”
Phượng Dạ Hoàng nhìn thấy ba ánh mắt lộ vẻ sát khí nhìn mình, mắt phượng không khỏi nhiễm lên vui vẻ, “Khổ cực rồi, các cậu đều trở về đi!”
Nếu anh không cho ba người kia đi phỏng chừng họ sẽ đứng dậy tạo phản.
“Vậu, chúng tôi đi trước.”
Bùi Lẫm Thần hừ lạnh, ba người trước sau ra khỏi phòng bệnh.
“Tiểu Thu, anh rất nhớ em.”
Phượng Dạ Diễm xiết chặt cánh tay làm cho thân thể cô ép thật sát vào người anh, anh mới bằng lòng bỏ qua.
Tô Mộ Thu kêu lên một tiếng đau đớn, lực đạo quá mạnh làm cô hơi đau, đè ép lồng ngực, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
Anh buông tay ra, nâng cằm của cô lên, cúi đầu xuống muốn hôn cô.
Phượng Dạ Hoàng mắt trầm xuống, kéo tay anh ra, “Vết thương của cậu tốt chưa?” Ngữ khí của anh nhu hòa, kéo anh đến ghế sô pha ngồi xuống, lực đạo không để cho anh kháng cự, “Nên nghỉ ngơi thật tốt đi” Ánh mắt anh mang theo ý cảnh cáo.
Phượng Dạ Diễm nhíu mắt.
Hai người đối mặt, không khí đặc biệt tù túng.
Tô Mộ Thu buồn cười lắc đầu, đi qua đẩy bàn tay Phượng Dạ Hoàng áp chế trên vai Phượng Dạ Diễm ra, vẻ mặt ân cần hỏi, “Miệng vết thương còn đau không?”
Phượng Dạ Hoàng lạnh lùng khẽ hừ, trở tay ôm lấy Tô Mộ Thu, một tay anh ôm cả bờ eo của cô, một tay khác cố định gáy cô, tay anh luồn vào tóc cô, cúi đầu xuống cho cô một nụ hôn nóng bỏng.
“Không……… Ngô………..” Tô Mộ Thu đẩy anh ra.
Anh dùng đầu lưỡi phác thảo miệng cô, dẫn dắt đầu lưỡi cô cùng anh nhảy múa, mỗi một trình tự đều từ tốn nhưng kích động, muốn thức tỉnh tình dục trong người cô.
“Ngô……….. Ân………” Cô than nhẹ, phần eo tê dại, đứng không vững, đem thân thể mềm mại tựa trên người anh.
Phượng Dạ Diễm bĩu môi, thầm rủa một tiếng.
Anh biết, Hoàng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh.
Anh nắm chặt hai tay, mấy lần muốn tiến lên lại bị ánh mắt Phượng Dạ Hoàng mang theo ý tứ cảnh cáo lạnh lùng quét qua, chỉ có thể cắn răng kiềm chế.
Đầu lưỡi Phượng Dạ Hoàng khiêu khích khẽ liếm môi của cô, thỉnh thoảng dùng răng khẽ cắn môi dưới cô, tay từ bên dưới quần áo cô thăm dò vào trong, trực tiếp bao lên nơi rất tròn, bá đạo vân vê nó.
“Đừng như vậy…….” Cô đẩy anh ra, ánh mắt dời về phía vẻ mặt âm trầm của Phượng Dạ Diễm, lại dời về Phượng Dạ Hoàng, thấy ánh mắt anh khiêu khích vui vẻ, không khỏi lại một lần nữa cảm thấy buồn cười.
Hiện tại cô mới phát hiện, thì ra hai người đàn ông này có thể ngây thơ như vậy, đáng yêu như thế. Kỳ thật cô biết, lúc ấy chứng kiến Phượng Dạ Diễm đổ máu, nhất thời trong lòng rối loạn, cho nên mới không nhìn ra mánh khóe. Sự tình qua đi mấy ngày cô mới ngẫm lại, có thể phát hiện ra một số điều không đúng. Nếu muốn đẩy Lục Nhĩ Nhã vào chỗ chết, Phượng Dạ Diễm tàn nhẫn vô tình sẽ không hảo tâm để cô còn lại một hơi thở, càng sẽ không chủ quan đem súng ném trở lại trước mặt cô.
Lấy thân thể để thử cô, anh vì cô làm đến như vậy, cô cũng không có chuyện gì để nói.
“Diễm…………” Cô khẽ mở cặp môi đỏ mọng, ôn nhu gọi nhỏ, đôi mắt nhu tình nhìn chằm chằm anh .
Đó là một lời mời không tiếng động.
Đánh gãy nội tâm đang căng cứng như dây cung của Phượng Dạ Diễm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.