Không Cần Lại Đến Trêu Chọc Ta
Chương 16: Người đàn ông xa lạ
Vô Vị Bi Thương
02/10/2014
Đại sảnh Bùi gia giờ phút này tràn ngập ánh sáng từ những ngọn đèn tráng lệ, mọi người bắt đầu vào tiệc, đủ loại hương thơm và màu sắc, các nhân vật nổi tiếng của xã hội cùng các nhà chức trách cao cấp tụ họp lại, nam thì áo mũ chỉnh tề, quý phu nhân và các tiểu thư thì mặc lễ phục dạ hội hoa lệ, trên mặt trang điểm tỉ mỉ, cách ăn mặc cùng nét trang điểm đều tăng thêm vẻ xinh đẹp cho họ.
“Ha ha…. Tớ nói rồi mà! Có nhiều người ăn mặc khiến cho người khác chú ý còn hơn cậu.” Nam Cung Phi Phi lôi kéo Tô Mộ Thu, chỉ chỉ cô gái bên cạnh mặc lễ phục màu đỏ tươi thấp ngực gợi cảm, ra hiệu với cô.
“Vâng vâng, Phi Phi đại tiểu thư là anh minh nhất.” Tô Mộ Thu cười cười sờ sờ đầu cô, vẻ mặt nhu hòa. Cô cúi đầu nhìn một thân váy dạ hội màu vàng nhạt bên trên thêu đóa tường vi tím của chính mình, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, so với các cô khác, cô nhìn thật sự rất bình thường. Lúc đầu, cô đặc biệt phản đối ăn mặc thế này, mặc vào quá gây sự chú ý mà cô thì không thích như vậy.
“Tiểu Thu, cậu mặc như vậy thật sự rất đẹp.” Nam Cung Phi Phi vẻ mặt chân thành nhìn Tô Mộ Thu.
Làn da trắng noãn đi với màu vàng nhạt của lễ phục làm nổi bật lên khí chất nhu hòa trang nhã của Tô Mộ Thu, một đóa tường vi tím thật to trên màu nền thanh thuần tăng thêm một chút huyền bí lộng lẫy, lưng áo bó sát tôn lên bộ ngực đầy đặn của cô, vòng eo mảnh khảnh, mông tròn vểnh lên ngạo nghễ, dáng người bình thường bị bộ đồng phục che giấu nay lại hoàn toàn được phô bày, y phục áo dây khiến cho mảng lớn trắng nõn da thịt lộ ra bên ngoài, mái tóc đen dài như thác nước chỉ búi đơn giản, hai lọn tóc mai rủ xuống hai bên gò má trắng hồng, mắt đẹp như được che phủ bởi màn sương, trên gương mặt trắng ngần là vẻ bình thản hiếm thấy, có nét lạ lẫm…….. Cảm giác thật duyên dáng mê người.
“Vâng vâng, ánh mắt Phi Phi tiểu thư là đúng nhất.”
“Tiểu Thu đáng ghét a! Cậu không tin tớ, tớ nói thật mà!” Nam Cung Phi Phi bất mãn chu môi.
“Tớ cũng nói thật!” Tô Mộ Thu nháy mắt mấy cái với cô, dí dỏm đáng yêu.
Nam Cung Phi Phi ngây ngẩn cả người, “Tiểu Thu…… Cậu…. Trở nên, so với…..”
Tô Mộ Thu nghi hoặc nhìn cô, “Trở nên ra sao?”
Nam Cung Phi Phi nhíu mày, “Tớ nói không được.” Cảm giác Tiểu Thu bây giờ đã biểu hiện nhiều sắc thái hơn, không còng giống như trước, mặc dù nhu tình nhưng hơi hờ hững ngại ngùng, cô thích sự thay đổi này, là vì………Nguyên nhân là vì hai người kia sao?
Đột nhiên, nơi cửa đại sảnh truyền đến một trận xôn xao, Tô Mộ Thu cùng Nam Cung Phi Phi đồng loạt nhìn lại.
Ngay cửa ra vào, hai nam một nữ đang chậm rãi đi vào, người đàn ông âu phục màu đen thì lạnh lùng, người đàn ông âu phục màu xanh đậm thì âm nhu, gương mặt tuấn mỹ biểu hiện một nụ cười thản nhiên, âu phục được may tinh tế tôn lên hai thân hình cao gầy khỏe mạnh, chững chạc cao quý lại có vẻ lộng lẫy, cô gái xinh đẹp mặc váy công chúa đăng-ten màu hồng phấn, hai tay một trái một phải đặt lên cánh tay của hai người đàn ông, kiều diễm lấn át tất cả.
Ba người vừa vào liền thu hút sự chú ý của mọi người, ai nấy đều nín thở nhìn bọn họ không dời mắt.
Không nghĩ tới có thể gặp bọn họ, Tô Mộ Thu thở gấp, một giây sau chợt hiểu ra.
Bùi gia vốn là một gia tộc môn hạ của Ám Diễm môn, chủ quản của Liệt Phong đường, thiếu gia Bùi gia đính hôn sao có thể không mời thiếu gia Phượng gia?
“Phi Phi, theo anh đi lên đi.”
Chẳng biết lúc nào Bùi Lẫm Thần đã đi đến bên cạnh các cô, anh đứng trước mặt Nam Cung Phi Phi duỗi một tay ra.
Vẻ mặt cô thẹn thùng đưa tay ra giao cho anh, tùy ý để tay anh nắm lấy, lúc chuẩn bị rời đi cô nhìn Tô Mộ Thu, “Tiểu Thu, cậu đợi tớ một chút nha! Tớ lập tức quay lại với cậu.”
“Ừ.” Tô Mộ Thu gật đầu, “Cậu đi đi!”
Cô nhìn bọn họ rời đi, cô thật tình chúc phúc cho Phi Phi, thật tình cảm thấy mừng cho cô ấy.
Bùi Lẫm Thần vừa bước lên chỗ cao nhất của đại sảnh, toàn bộ âm thanh dần dần giảm nhỏ cho đến khi không gian yên tĩnh không một tiếng động.
Một người đàn ông trung niên thành thục tuấn lãng đứng ở phía trước nói, “Hôm nay là tiệc đính hôn của con trai tôi Bùi Lẫm Thần cùng Nam Cung Phi Phi tiểu thư, cảm tạ các vị bằng hữu cùng các khách quý đã dành ít thời gian tham dự, bây giờ buổi lễ chính thức bắt đầu.”
Tiếng nói vừa dứt, tiếng vỗ tay như sấm vang lên.
Tiếp theo là Bùi Lẫm Thần cùng Nam Cung Phi Phi trao nhẫn cho nhau.
“Cám ơn các vị đã đến, kế tiếp xin mọi người đừng khách sáo, cứ vui chơi thỏa thích.” Bùi Lẫm Thần ôm lấy Nam Cung Phi Phi lễ phép nói.
Đại sảnh lại lần nữa nóng lên, rượu hồng thơm mát, ăn uống linh đình, âm nhạc du dương nhẹ nhàng chậm rãi vang lên trong đại sảnh, giữa đại sảnh đã có một đôi nam nữ dắt tay nhau nhẹ nhàng khiêu vũ.
Tô Mộ Thu nhìn Nam Cung Phi Phi cười đến ngọt ngào, cô nhấc chân muốn rời khỏi đại sảnh để đi đến tiểu viện phía sau. Cô thật sự không quen những nơi náo nhiệt như vậy.
“Vị tiểu thư xinh đẹp này, có thể mời cô nhảy một điệu không?”
Một giọng nói nam tính êm tai vang lên.
Cô quay đầu nghi hoặc nhìn người mới tới, một người đàn ông tuấn mỹ mang theo nụ cười ôn nhu, phong thái ung dung quý phái.
“Xin lỗi.” Cô gật đầu tỏ vẻ áy náy, “Tôi không biết khiêu vũ.”
“Không sao, khiêu vũ rất đơn giản, tôi dạy cho cô.” Người đàn ông phân bua, kéo Tô Mộ Thu tiến vào sàn nhảy.
“Anh….” Cô nhíu mày vì sự vô lễ của anh ta, muốn giãy ra lại bị anh ta nắm chặt eo.
“Giúp tôi một chút được không?” Người đàn ông đáng thương nhìn cô.
“Haizzz.” Cô thở dài, để mặc anh ta mang cô di chuyển chầm chậm. Thôi, không phải chỉ là di chuyển vài bước sao? Cũng không mất miếng thịt nào.
Đột nhiên, cô cảm giác có hai ánh mắt nóng bỏng chăm chú khóa trên thân thể mình, làm cho cô kinh hãi, cô nhìn bốn phía, cũng không thấy có ai đang nhìn, ánh mắt lại lơ đãng nhìn đến hai thân ảnh quen thuộc, Phượng Dạ Hoàng ôm Lục Nhĩ Nhã khiêu vũ, ánh mắt chú tâm mà lại ôn nhu.
Trong lòng xẹt qua một trận đau nhói.
“A!”
Bên tai vang lên tiếng hô thấp giọng.
“A! Xin lỗi, xin lỗi.” Cô ngượng ngùng nhìn người đàn ông kia, “Tôi thật sự không biết nhảy, có đau lắm không?”
“Không.” Người đàn ông lắc đầu, “Được một tiểu thư đáng yêu dẫm lên là vinh hạnh của tôi.”
Cũng không để ý mình bất nhã, cô phẫn nộ nói, “Đừng có gọi tôi là tiểu thư đáng yêu, tôi tên là Tô Mộ Thu.”
“Tiểu Thu đáng yêu.” Người đàn ông cúi thấp đầu nhẹ nhàng nỉ non bên tai cô, nhìn có vẻ mập mờ.
Cô xoay đầu mạnh lại, hai ánh nhìn càng thêm bức bách, không biết từ chỗ nào phóng tới, căn bản tìm không thấy, là cô quá nhạy cảm sao?
“Tiểu Thu, cô không chuyên tâm.”
Người đàn ông bất mãn nhìn cô.
“Xin lỗi, tôi thấy không thoải mái.” Cô kéo cánh tay đang đặt trên lưng mình ra, xoay người rời đi.
“Ti Quân Hạo.” Thanh âm người đàn ông vang lên phía sau cô, “Tiểu Thu, nhớ kỹ nha!”
“Ha ha…. Tớ nói rồi mà! Có nhiều người ăn mặc khiến cho người khác chú ý còn hơn cậu.” Nam Cung Phi Phi lôi kéo Tô Mộ Thu, chỉ chỉ cô gái bên cạnh mặc lễ phục màu đỏ tươi thấp ngực gợi cảm, ra hiệu với cô.
“Vâng vâng, Phi Phi đại tiểu thư là anh minh nhất.” Tô Mộ Thu cười cười sờ sờ đầu cô, vẻ mặt nhu hòa. Cô cúi đầu nhìn một thân váy dạ hội màu vàng nhạt bên trên thêu đóa tường vi tím của chính mình, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, so với các cô khác, cô nhìn thật sự rất bình thường. Lúc đầu, cô đặc biệt phản đối ăn mặc thế này, mặc vào quá gây sự chú ý mà cô thì không thích như vậy.
“Tiểu Thu, cậu mặc như vậy thật sự rất đẹp.” Nam Cung Phi Phi vẻ mặt chân thành nhìn Tô Mộ Thu.
Làn da trắng noãn đi với màu vàng nhạt của lễ phục làm nổi bật lên khí chất nhu hòa trang nhã của Tô Mộ Thu, một đóa tường vi tím thật to trên màu nền thanh thuần tăng thêm một chút huyền bí lộng lẫy, lưng áo bó sát tôn lên bộ ngực đầy đặn của cô, vòng eo mảnh khảnh, mông tròn vểnh lên ngạo nghễ, dáng người bình thường bị bộ đồng phục che giấu nay lại hoàn toàn được phô bày, y phục áo dây khiến cho mảng lớn trắng nõn da thịt lộ ra bên ngoài, mái tóc đen dài như thác nước chỉ búi đơn giản, hai lọn tóc mai rủ xuống hai bên gò má trắng hồng, mắt đẹp như được che phủ bởi màn sương, trên gương mặt trắng ngần là vẻ bình thản hiếm thấy, có nét lạ lẫm…….. Cảm giác thật duyên dáng mê người.
“Vâng vâng, ánh mắt Phi Phi tiểu thư là đúng nhất.”
“Tiểu Thu đáng ghét a! Cậu không tin tớ, tớ nói thật mà!” Nam Cung Phi Phi bất mãn chu môi.
“Tớ cũng nói thật!” Tô Mộ Thu nháy mắt mấy cái với cô, dí dỏm đáng yêu.
Nam Cung Phi Phi ngây ngẩn cả người, “Tiểu Thu…… Cậu…. Trở nên, so với…..”
Tô Mộ Thu nghi hoặc nhìn cô, “Trở nên ra sao?”
Nam Cung Phi Phi nhíu mày, “Tớ nói không được.” Cảm giác Tiểu Thu bây giờ đã biểu hiện nhiều sắc thái hơn, không còng giống như trước, mặc dù nhu tình nhưng hơi hờ hững ngại ngùng, cô thích sự thay đổi này, là vì………Nguyên nhân là vì hai người kia sao?
Đột nhiên, nơi cửa đại sảnh truyền đến một trận xôn xao, Tô Mộ Thu cùng Nam Cung Phi Phi đồng loạt nhìn lại.
Ngay cửa ra vào, hai nam một nữ đang chậm rãi đi vào, người đàn ông âu phục màu đen thì lạnh lùng, người đàn ông âu phục màu xanh đậm thì âm nhu, gương mặt tuấn mỹ biểu hiện một nụ cười thản nhiên, âu phục được may tinh tế tôn lên hai thân hình cao gầy khỏe mạnh, chững chạc cao quý lại có vẻ lộng lẫy, cô gái xinh đẹp mặc váy công chúa đăng-ten màu hồng phấn, hai tay một trái một phải đặt lên cánh tay của hai người đàn ông, kiều diễm lấn át tất cả.
Ba người vừa vào liền thu hút sự chú ý của mọi người, ai nấy đều nín thở nhìn bọn họ không dời mắt.
Không nghĩ tới có thể gặp bọn họ, Tô Mộ Thu thở gấp, một giây sau chợt hiểu ra.
Bùi gia vốn là một gia tộc môn hạ của Ám Diễm môn, chủ quản của Liệt Phong đường, thiếu gia Bùi gia đính hôn sao có thể không mời thiếu gia Phượng gia?
“Phi Phi, theo anh đi lên đi.”
Chẳng biết lúc nào Bùi Lẫm Thần đã đi đến bên cạnh các cô, anh đứng trước mặt Nam Cung Phi Phi duỗi một tay ra.
Vẻ mặt cô thẹn thùng đưa tay ra giao cho anh, tùy ý để tay anh nắm lấy, lúc chuẩn bị rời đi cô nhìn Tô Mộ Thu, “Tiểu Thu, cậu đợi tớ một chút nha! Tớ lập tức quay lại với cậu.”
“Ừ.” Tô Mộ Thu gật đầu, “Cậu đi đi!”
Cô nhìn bọn họ rời đi, cô thật tình chúc phúc cho Phi Phi, thật tình cảm thấy mừng cho cô ấy.
Bùi Lẫm Thần vừa bước lên chỗ cao nhất của đại sảnh, toàn bộ âm thanh dần dần giảm nhỏ cho đến khi không gian yên tĩnh không một tiếng động.
Một người đàn ông trung niên thành thục tuấn lãng đứng ở phía trước nói, “Hôm nay là tiệc đính hôn của con trai tôi Bùi Lẫm Thần cùng Nam Cung Phi Phi tiểu thư, cảm tạ các vị bằng hữu cùng các khách quý đã dành ít thời gian tham dự, bây giờ buổi lễ chính thức bắt đầu.”
Tiếng nói vừa dứt, tiếng vỗ tay như sấm vang lên.
Tiếp theo là Bùi Lẫm Thần cùng Nam Cung Phi Phi trao nhẫn cho nhau.
“Cám ơn các vị đã đến, kế tiếp xin mọi người đừng khách sáo, cứ vui chơi thỏa thích.” Bùi Lẫm Thần ôm lấy Nam Cung Phi Phi lễ phép nói.
Đại sảnh lại lần nữa nóng lên, rượu hồng thơm mát, ăn uống linh đình, âm nhạc du dương nhẹ nhàng chậm rãi vang lên trong đại sảnh, giữa đại sảnh đã có một đôi nam nữ dắt tay nhau nhẹ nhàng khiêu vũ.
Tô Mộ Thu nhìn Nam Cung Phi Phi cười đến ngọt ngào, cô nhấc chân muốn rời khỏi đại sảnh để đi đến tiểu viện phía sau. Cô thật sự không quen những nơi náo nhiệt như vậy.
“Vị tiểu thư xinh đẹp này, có thể mời cô nhảy một điệu không?”
Một giọng nói nam tính êm tai vang lên.
Cô quay đầu nghi hoặc nhìn người mới tới, một người đàn ông tuấn mỹ mang theo nụ cười ôn nhu, phong thái ung dung quý phái.
“Xin lỗi.” Cô gật đầu tỏ vẻ áy náy, “Tôi không biết khiêu vũ.”
“Không sao, khiêu vũ rất đơn giản, tôi dạy cho cô.” Người đàn ông phân bua, kéo Tô Mộ Thu tiến vào sàn nhảy.
“Anh….” Cô nhíu mày vì sự vô lễ của anh ta, muốn giãy ra lại bị anh ta nắm chặt eo.
“Giúp tôi một chút được không?” Người đàn ông đáng thương nhìn cô.
“Haizzz.” Cô thở dài, để mặc anh ta mang cô di chuyển chầm chậm. Thôi, không phải chỉ là di chuyển vài bước sao? Cũng không mất miếng thịt nào.
Đột nhiên, cô cảm giác có hai ánh mắt nóng bỏng chăm chú khóa trên thân thể mình, làm cho cô kinh hãi, cô nhìn bốn phía, cũng không thấy có ai đang nhìn, ánh mắt lại lơ đãng nhìn đến hai thân ảnh quen thuộc, Phượng Dạ Hoàng ôm Lục Nhĩ Nhã khiêu vũ, ánh mắt chú tâm mà lại ôn nhu.
Trong lòng xẹt qua một trận đau nhói.
“A!”
Bên tai vang lên tiếng hô thấp giọng.
“A! Xin lỗi, xin lỗi.” Cô ngượng ngùng nhìn người đàn ông kia, “Tôi thật sự không biết nhảy, có đau lắm không?”
“Không.” Người đàn ông lắc đầu, “Được một tiểu thư đáng yêu dẫm lên là vinh hạnh của tôi.”
Cũng không để ý mình bất nhã, cô phẫn nộ nói, “Đừng có gọi tôi là tiểu thư đáng yêu, tôi tên là Tô Mộ Thu.”
“Tiểu Thu đáng yêu.” Người đàn ông cúi thấp đầu nhẹ nhàng nỉ non bên tai cô, nhìn có vẻ mập mờ.
Cô xoay đầu mạnh lại, hai ánh nhìn càng thêm bức bách, không biết từ chỗ nào phóng tới, căn bản tìm không thấy, là cô quá nhạy cảm sao?
“Tiểu Thu, cô không chuyên tâm.”
Người đàn ông bất mãn nhìn cô.
“Xin lỗi, tôi thấy không thoải mái.” Cô kéo cánh tay đang đặt trên lưng mình ra, xoay người rời đi.
“Ti Quân Hạo.” Thanh âm người đàn ông vang lên phía sau cô, “Tiểu Thu, nhớ kỹ nha!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.