Không Cần Lại Đến Trêu Chọc Ta
Chương 59: Trước khi sóng gió đến
Vô Vị Bi Thương
02/10/2014
Sáng sớm, người giúp việc Phượng gia đã sớm chuẩn bị xong điểm tâm, chờ đợi chủ tử dùng cơm.
Bữa sáng đơn giản của nhà có tiền phong phú xa hoa đến mức làm cho người ta líu lưỡi, Trung Quốc và Phương Tây hai thức ăn bất đồng có hơn mười đĩa nhỏ sắp xếp đầy một bàn dài, bao nhiêu đó tiền ăn sáng cũng đủ cho một gia đình bình thường chi tiêu trong 10 ngày.
Phượng Dật Hành thoáng kinh ngạc, bởi vì ông thấy được hai thân thể nho nhỏ trước bàn ăn cơ bản không có khả năng xuất hiện sớm như thế.
“Chào buổi sáng, tiểu bảo bối của ông.”
Lời nói nhiệt tình không có người để ý tới, Phượng Dật Hành nghi hoặc tiến lại gần, nhẹ vuốt hai gò má phấn nộn, “Làm sao vậy? Tiểu bảo bối tâm tình không tốt sao?”
“Ông.” Hai nhóc nhìn Phượng Dật Hành, chỉ buồn bực gọi một câu, không giống bình thường ôm ông làm nũng.
Phượng Dật Hành nhướng cao một bên mày kiếm, cưng chiều vuốt vuốt mái tóc mểm mại của hai đứa, “Nói cho ông nghe, ai làm tiểu bảo bối không vui? Ông sẽ xử lí hắn, dám khi dễ bảo bối nhà chúng ta…………….”
“Thân là người Phượng gia lại yếu đuối như thế thì còn thể thống gì.”
Lời nói lạnh lùng trào phúng cắt đứt lời Phượng Dật Hành. Phượng Dật Hành khinh khỉnh nhìn lại, ông đại khái đã đoán được Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên vì chuyện gì mà rầu rĩ không vui.
Lúc hai người con trai ngồi xuống bên cạnh, ông ngẩng mặt nhìn hai đứa con cường thế, cười nghiền ngẫm trêu tức, “Ở bên ngoài phóng khoáng một tháng, thú vị không?”
Ông biết rõ hai người vì sao mà rời đi một tháng, có thể chứng kiến hai người trước sau như một không sợ trời không sợ đất vì chuyện này mà chạy, thật sự là vô cùng vui vẻ!
Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm làm sao không nghe được ý tứ trào phúng trong đó, nhưng chỉ liếc mắt nhìn ông, nhếch lên khóe môi lạnh lùng cười, không rảnh mà để ý tới.
Thật sự là đứa trẻ không đáng yêu!
Phượng Dật Hành bĩu môi, tiện đà nhún vai.
Quên đi, nuôi dưỡng bọn chúng có tính cách như vậy, ông cũng phải chịu một nửa trách nhiệm, nếu như năm đó ông có thể từ trên người Nghiên Nhi dành ra một chút quan tâm đến bọn chúng, dùng tình yêu giáo dục bọn chúng, có lẽ bọn chúng đã không lạnh lùng như thế, cho nên ông không hy vọng lịch sử tái diễn, ông không thể để cho Tiểu Mạc Tiểu Nhiên trở thành Phượng Dạ Hoàng và Phượng Dạ Diễm thứ hai.
“Lão già, đừng có dùng loại ánh mắt thương hại nhìn chúng tôi, còn có, dừng suy nghĩ trong đầu ông lại, ông cho rằng mình là chúa cứu thế sao?”
Phượng Dạ Diễm không vui trừng mắt Phượng Dật Hành.
A, thật nực cười, chút tâm tư của lão già anh còn nhìn không ra sao? Ông ta cho rằng chỉ cần dành nhiều tình thương của cha có thể làm cho bọn họ bình thường một chút sao, hoàn toàn nghĩ sai rồi, hai anh em bọn họ là trời sinh ngang ngược lãnh khốc.
“Phượng Dạ Diễm!” Phượng Dật Hành tức giận đến dựng râu trừng mắt nhìn anh.
Cũng chỉ có Tiểu Thu mới có thể trị bọn họ? Để cho Tiểu Thu trừng trị bọn họ đi, dám khi dễ lão tử?
“Đúng rồi, Tiểu Mạc Tiểu Nhiên cũng đổi thành họ Phượng, nên chuẩn bị một hôn lễ, đem Tiểu Thu đón vào cửa a!”
Con đều có, lại gọi Phượng lão gia Phượng phu nhân, nghe thật quái lạ.
“Ừ.” Phượng Dạ Hoàng hừ nhẹ, “Chúng tôi đều muốn.”
Phượng Dạ Diễm bốc một mảnh bánh mì nướng lên, trét một ít bơ lên đó, ngước con mắt lên nhìn Phượng Dật Hành, “Uy, lão già, ông ở nhà cũng được mấy tháng rồi, không có ý định tiếp tục đi tuần trăng mật sao?”
“Như thế nào? Trở ngại các ngươi sao ?” Phượng Dật Hành nhướng mi khiêu khích nhìn anh.
Bảo bối cháu nội ở chỗ này, trong thời gian ngắn ông và Nghiên Nhi không muốn rời đi.
Phượng Dạ Diễm chẳng buồn nhìn hành vị cực ngây thơ kia, anh chẳng muốn phản ứng, bưng lên cà phê uống một hớp, anh bất động thanh sắc quét mắt về phía hai thân thể nho nhỏ ở đối diện.
Nói thật, đích thật là e ngại bọn họ, sự hiện hữu của bọn họ làm phân tán tâm tư Tiểu Thu, bất quá thời gian này sẽ không dài, không lâu sau, anh sẽ đem hai tiểu quỷ ném đến các đường khẩu huấn luyện.
Phượng Sở Mạc cùng Phượng Sở Nhiên bất tuân nhìn chằm chằm Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm, đúng là vì sáng nay bị đuổi khỏi phòng Tô Mộ Thu mà sinh hờn dỗi.
Phượng Dạ Hoàng nhìn ánh mắt hai đứa nhóc, hứng thú nổi lên, “Hai ngươi lại đây.”
Phượng Sở Mạc cùng Phượng Sở Nhiên giả bộ như không nghe thấy, mắt to nhanh như chớp xoay chuyển linh động.
Người Phượng gia đều là tâm cao khí ngạo, làm trẻ con tất nhiên là chịu ảnh hưởng. Phượng Dạ Hoàng đoán được điểm này, cho nên ông cũng không giận, cười nhạt một tiếng, “Chẳng lẽ các ngươi là sợ ta?”
Quả nhiên, hai đứa nhóc phảng phất như con nhím, trừng lớn mắt, bất tuân nặng nề khẽ hừ, “Ai nói chúng tôi sợ ông? Đó chỉ là lúc trước thôi.”
Hai đứa nhảy xuống ghế, đi dọc bàn ăn thật dài tới trước mặt Phượng Dạ Hoàng, ngẩng cao khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường nhìn anh.
Ánh mắt sắc bén Phượng Dạ Hoàng hiện lên ý tán thưởng, cánh tay duỗi ra bế hai thân thể nho nhỏ lên đặt lên trên đùi.
Mang về Phượng gia mấy tháng, anh chưa từng nhìn thật kỹ hai đứa con trai này.
Đôi mắt tròn sáng cực kì giống Tiểu Thu, làm cho người ta yêu thích, Phượng Sở Mạc ngũ quan như anh còn Phượng Sở Nhiên lại giống Diễm.
Rất khó tưởng tượng, anh và Diễm lại đồng thời có con.
Phượng Dạ Hoàng đột nhiên cảm giác được sâu trong nội tâm trở nên mềm mại ôn hòa. Loại cảm giác này không hề đáng ghét.
Phượng Dạ Diễm quái lạ nhếch mi nhìn Phượng Dạ Hoàng biểu lộ biến hóa, quệt quệt khóe môi, mặc kệ như thế nào, anh vẫn không cách nào yêu mến hai tiểu quỷ đã chiếm lấy Tiểu Thu trọn vẹn bốn năm.
Phượng Sở Mạc cùng Phượng Sở Nhiên không được tự nhiên nhíu mày, tùy ý Phượng Dạ Hoàng vuốt ve mặt bọn họ, ông ta đột nhiên ôn nhu làm cho bọn họ thích ứng không kịp.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Khát………….. Khát quá……………….”
Cô gái tuyệt mỹ khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, đôi môi tái nhợt khô nứt không hồng nhuận giống như bình thường, ngay cả tiếng nói ngọt ngào cũng trở nên khàn khàn.
Thân thể nhỏ nhắn bị che kín bởi dấu tím xanh, một đầu tóc dài rối tung.
Trên người cô là người đàn ông thở hổn hển, thô lỗ bấu chặt hai vai của cô, cái mông nhún nhún, nhanh chóng ra vào ở giữa hai chân cô gái.
“Van xin anh…………… Cho tôi nước uống………..”
Cô gái duỗi lưỡi liếm liếm cánh môi, khó chịu cau chặt lông mày.
Người đàn ông cầm bình rượu trên bàn lên, ngửa đầu uống một hớp lớn, chuyển qua mặt của cô gái, đem rượu trong miệng đút cho cô gái, cô gái đói khát hút lấy rượu làm cho anh ta càng hưng phấn, động tác dưới bụng nhanh hơn, thô lỗ giống như dã thú.
Tìm được nước cô gái nhanh chóng khôi phục thần trí, hai mắt bắn ra tia sáng thù hận ngoan độc, ánh sáng bên ngoài không chiếu rọi được tới nội tâm của cô, tâm của cô đã không còn có thể cứu chữa được nữa, sớm đã rơi vào vực sâu, chỉ có diệt trừ người kia mới có thể tiêu tan đi mối hận trong lòng của cô.
“Hình bang chủ, ngài nhất định phải nhớ rõ chuyện đã đáp ứng Nhã nhi!”
Cô nhanh chóng biến hóa, biến thành yêu nữ quyến rũ, nghiêng đầu sang hôn lên mặt người đàn ông, mặt mày ẩn tình nhìn anh ta, cho dù vết sẹo trên mặt anh ta làm cho cô buồn nôn.
Món nợ này cô sẽ hướng người kia đòi lại, cô thề sẽ làm cho cô ta trả một cái giá thật lớn.
Bữa sáng đơn giản của nhà có tiền phong phú xa hoa đến mức làm cho người ta líu lưỡi, Trung Quốc và Phương Tây hai thức ăn bất đồng có hơn mười đĩa nhỏ sắp xếp đầy một bàn dài, bao nhiêu đó tiền ăn sáng cũng đủ cho một gia đình bình thường chi tiêu trong 10 ngày.
Phượng Dật Hành thoáng kinh ngạc, bởi vì ông thấy được hai thân thể nho nhỏ trước bàn ăn cơ bản không có khả năng xuất hiện sớm như thế.
“Chào buổi sáng, tiểu bảo bối của ông.”
Lời nói nhiệt tình không có người để ý tới, Phượng Dật Hành nghi hoặc tiến lại gần, nhẹ vuốt hai gò má phấn nộn, “Làm sao vậy? Tiểu bảo bối tâm tình không tốt sao?”
“Ông.” Hai nhóc nhìn Phượng Dật Hành, chỉ buồn bực gọi một câu, không giống bình thường ôm ông làm nũng.
Phượng Dật Hành nhướng cao một bên mày kiếm, cưng chiều vuốt vuốt mái tóc mểm mại của hai đứa, “Nói cho ông nghe, ai làm tiểu bảo bối không vui? Ông sẽ xử lí hắn, dám khi dễ bảo bối nhà chúng ta…………….”
“Thân là người Phượng gia lại yếu đuối như thế thì còn thể thống gì.”
Lời nói lạnh lùng trào phúng cắt đứt lời Phượng Dật Hành. Phượng Dật Hành khinh khỉnh nhìn lại, ông đại khái đã đoán được Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên vì chuyện gì mà rầu rĩ không vui.
Lúc hai người con trai ngồi xuống bên cạnh, ông ngẩng mặt nhìn hai đứa con cường thế, cười nghiền ngẫm trêu tức, “Ở bên ngoài phóng khoáng một tháng, thú vị không?”
Ông biết rõ hai người vì sao mà rời đi một tháng, có thể chứng kiến hai người trước sau như một không sợ trời không sợ đất vì chuyện này mà chạy, thật sự là vô cùng vui vẻ!
Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm làm sao không nghe được ý tứ trào phúng trong đó, nhưng chỉ liếc mắt nhìn ông, nhếch lên khóe môi lạnh lùng cười, không rảnh mà để ý tới.
Thật sự là đứa trẻ không đáng yêu!
Phượng Dật Hành bĩu môi, tiện đà nhún vai.
Quên đi, nuôi dưỡng bọn chúng có tính cách như vậy, ông cũng phải chịu một nửa trách nhiệm, nếu như năm đó ông có thể từ trên người Nghiên Nhi dành ra một chút quan tâm đến bọn chúng, dùng tình yêu giáo dục bọn chúng, có lẽ bọn chúng đã không lạnh lùng như thế, cho nên ông không hy vọng lịch sử tái diễn, ông không thể để cho Tiểu Mạc Tiểu Nhiên trở thành Phượng Dạ Hoàng và Phượng Dạ Diễm thứ hai.
“Lão già, đừng có dùng loại ánh mắt thương hại nhìn chúng tôi, còn có, dừng suy nghĩ trong đầu ông lại, ông cho rằng mình là chúa cứu thế sao?”
Phượng Dạ Diễm không vui trừng mắt Phượng Dật Hành.
A, thật nực cười, chút tâm tư của lão già anh còn nhìn không ra sao? Ông ta cho rằng chỉ cần dành nhiều tình thương của cha có thể làm cho bọn họ bình thường một chút sao, hoàn toàn nghĩ sai rồi, hai anh em bọn họ là trời sinh ngang ngược lãnh khốc.
“Phượng Dạ Diễm!” Phượng Dật Hành tức giận đến dựng râu trừng mắt nhìn anh.
Cũng chỉ có Tiểu Thu mới có thể trị bọn họ? Để cho Tiểu Thu trừng trị bọn họ đi, dám khi dễ lão tử?
“Đúng rồi, Tiểu Mạc Tiểu Nhiên cũng đổi thành họ Phượng, nên chuẩn bị một hôn lễ, đem Tiểu Thu đón vào cửa a!”
Con đều có, lại gọi Phượng lão gia Phượng phu nhân, nghe thật quái lạ.
“Ừ.” Phượng Dạ Hoàng hừ nhẹ, “Chúng tôi đều muốn.”
Phượng Dạ Diễm bốc một mảnh bánh mì nướng lên, trét một ít bơ lên đó, ngước con mắt lên nhìn Phượng Dật Hành, “Uy, lão già, ông ở nhà cũng được mấy tháng rồi, không có ý định tiếp tục đi tuần trăng mật sao?”
“Như thế nào? Trở ngại các ngươi sao ?” Phượng Dật Hành nhướng mi khiêu khích nhìn anh.
Bảo bối cháu nội ở chỗ này, trong thời gian ngắn ông và Nghiên Nhi không muốn rời đi.
Phượng Dạ Diễm chẳng buồn nhìn hành vị cực ngây thơ kia, anh chẳng muốn phản ứng, bưng lên cà phê uống một hớp, anh bất động thanh sắc quét mắt về phía hai thân thể nho nhỏ ở đối diện.
Nói thật, đích thật là e ngại bọn họ, sự hiện hữu của bọn họ làm phân tán tâm tư Tiểu Thu, bất quá thời gian này sẽ không dài, không lâu sau, anh sẽ đem hai tiểu quỷ ném đến các đường khẩu huấn luyện.
Phượng Sở Mạc cùng Phượng Sở Nhiên bất tuân nhìn chằm chằm Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm, đúng là vì sáng nay bị đuổi khỏi phòng Tô Mộ Thu mà sinh hờn dỗi.
Phượng Dạ Hoàng nhìn ánh mắt hai đứa nhóc, hứng thú nổi lên, “Hai ngươi lại đây.”
Phượng Sở Mạc cùng Phượng Sở Nhiên giả bộ như không nghe thấy, mắt to nhanh như chớp xoay chuyển linh động.
Người Phượng gia đều là tâm cao khí ngạo, làm trẻ con tất nhiên là chịu ảnh hưởng. Phượng Dạ Hoàng đoán được điểm này, cho nên ông cũng không giận, cười nhạt một tiếng, “Chẳng lẽ các ngươi là sợ ta?”
Quả nhiên, hai đứa nhóc phảng phất như con nhím, trừng lớn mắt, bất tuân nặng nề khẽ hừ, “Ai nói chúng tôi sợ ông? Đó chỉ là lúc trước thôi.”
Hai đứa nhảy xuống ghế, đi dọc bàn ăn thật dài tới trước mặt Phượng Dạ Hoàng, ngẩng cao khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường nhìn anh.
Ánh mắt sắc bén Phượng Dạ Hoàng hiện lên ý tán thưởng, cánh tay duỗi ra bế hai thân thể nho nhỏ lên đặt lên trên đùi.
Mang về Phượng gia mấy tháng, anh chưa từng nhìn thật kỹ hai đứa con trai này.
Đôi mắt tròn sáng cực kì giống Tiểu Thu, làm cho người ta yêu thích, Phượng Sở Mạc ngũ quan như anh còn Phượng Sở Nhiên lại giống Diễm.
Rất khó tưởng tượng, anh và Diễm lại đồng thời có con.
Phượng Dạ Hoàng đột nhiên cảm giác được sâu trong nội tâm trở nên mềm mại ôn hòa. Loại cảm giác này không hề đáng ghét.
Phượng Dạ Diễm quái lạ nhếch mi nhìn Phượng Dạ Hoàng biểu lộ biến hóa, quệt quệt khóe môi, mặc kệ như thế nào, anh vẫn không cách nào yêu mến hai tiểu quỷ đã chiếm lấy Tiểu Thu trọn vẹn bốn năm.
Phượng Sở Mạc cùng Phượng Sở Nhiên không được tự nhiên nhíu mày, tùy ý Phượng Dạ Hoàng vuốt ve mặt bọn họ, ông ta đột nhiên ôn nhu làm cho bọn họ thích ứng không kịp.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Khát………….. Khát quá……………….”
Cô gái tuyệt mỹ khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, đôi môi tái nhợt khô nứt không hồng nhuận giống như bình thường, ngay cả tiếng nói ngọt ngào cũng trở nên khàn khàn.
Thân thể nhỏ nhắn bị che kín bởi dấu tím xanh, một đầu tóc dài rối tung.
Trên người cô là người đàn ông thở hổn hển, thô lỗ bấu chặt hai vai của cô, cái mông nhún nhún, nhanh chóng ra vào ở giữa hai chân cô gái.
“Van xin anh…………… Cho tôi nước uống………..”
Cô gái duỗi lưỡi liếm liếm cánh môi, khó chịu cau chặt lông mày.
Người đàn ông cầm bình rượu trên bàn lên, ngửa đầu uống một hớp lớn, chuyển qua mặt của cô gái, đem rượu trong miệng đút cho cô gái, cô gái đói khát hút lấy rượu làm cho anh ta càng hưng phấn, động tác dưới bụng nhanh hơn, thô lỗ giống như dã thú.
Tìm được nước cô gái nhanh chóng khôi phục thần trí, hai mắt bắn ra tia sáng thù hận ngoan độc, ánh sáng bên ngoài không chiếu rọi được tới nội tâm của cô, tâm của cô đã không còn có thể cứu chữa được nữa, sớm đã rơi vào vực sâu, chỉ có diệt trừ người kia mới có thể tiêu tan đi mối hận trong lòng của cô.
“Hình bang chủ, ngài nhất định phải nhớ rõ chuyện đã đáp ứng Nhã nhi!”
Cô nhanh chóng biến hóa, biến thành yêu nữ quyến rũ, nghiêng đầu sang hôn lên mặt người đàn ông, mặt mày ẩn tình nhìn anh ta, cho dù vết sẹo trên mặt anh ta làm cho cô buồn nôn.
Món nợ này cô sẽ hướng người kia đòi lại, cô thề sẽ làm cho cô ta trả một cái giá thật lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.