Không Cần Làm Nữ Chính, Tôi Cũng Khiến Nam Chính Yêu Tôi
Chương 15: Vì cô ta mà cậu đánh tôi, có đáng không?
Nữ Vương
21/04/2021
Hắn không nói gì rồi đưa tay mở từng cúc áo ra. Tôi thấy vậy liền ngượng đỏ mặt, lắp bắp hỏi:
- C..cậu..cậu cởi áo ra làm gì?
- Tôi đi tắm - Hắn cầm theo chiếc khăn đi vào nhà tắm
Tắm? không nhẽ tắm xong hắn định... Vừa nghĩ đến đó khói từ đầu tôi bốc lên, khuôn mặt thì đỏ ngang trái gấc. Tôi nhanh chóng cuộn tròn lại vào trong chăn, không dám nhúc nhích.
Sau 1 hồi, có tiếng mở cửa " cạch" tôi theo phản xạ ngoảy lại thì thấy hắn bước ra khỏi phòng tắm với chiếc khăn ngang eo. Khói nước nóng phả ra ngoài. Lần đầu tiên nhìn thấy cận cảnh cơ thể của hắn, nước da của hắn trắng nõn, cơ bụng 6 múi v.v Tôi bị cơ thể của hắn cuốn hút đến nỗi nhìn chằm chằm không rời mắt.
Hắn thấy vậy liền đưa tay sờ nhẹ nên body của mình, nói:
- Thích cơ thể tôi đến vậy à?
- Đương nhiên rồi - Tôi vẫn bị mê hoặc bởi body của hắn rồi chợt nhận ra câu hỏi vừa nãy:
- A..ai thích chứ, c..cậu đi mặc đồ vào đi - Tôi che mắt mình lại rồi quay đi
Hắn đi lấy quần áo mặc vào. Rồi hắn tiến gần lại giường, tôi lùi lại một góc. Hắn thấy vậy cười nhẹ:
- Sợ tôi ăn cậu sao?
- Tôi cần lâu mới sợ - Tôi lớn giọng đáp
- Vậy à?, vậy thì lại đây - Hắn đưa tay đặt xuống bên cạnh
- Tôi..tôi chưa buồn ngủ. Anh ngủ trước đi - Tôi bối rối
- Hazz, thì ra tiểu thư Hoắc lại nhát gan đến vậy. Mỗi việc ngủ cùng tôi thôi cũng sợ - Hắn thở dài cùng với chế giếu tôi
- Tôi mà phải sợ, ngủ thì ngủ - Tôi hùng hổ đáp trả sự chế giễu của hắn, tiến lại nằm bên cạnh hắn.
Hắn đưa tay tắt điện, một màn đêm tĩnh lặng bao quanh. Tôi không dám ngọ nguậy sợ đánh thức hắn. Đột nhiên có một vòng tay ôm qua eo tôi, tôi giật mình quay lại thì mặt tôi đập vào lồng ngực hắn. Tôi ngước mắt lên nhìn thì thấy hắn đã ngủ, tôi đưa tay lên sờ mặt hắn.
- Hôm nay cậu dám để cô ta động vào mặt cậu, tôi lau tôi lau - Tôi đưa tay lau má hắn, mắng nhỏ
- Lần sau, cậu mà làm thế nữa tôi liền bỏ cậu theo người khác - Tôi hăm dọa hắn, tôi tưởng hắn ngủ rồi nên nói toàn những điều tào lao.
Bỗng tay hắn ôm chặt eo tôi lại, tôi giật mình, biết hắn vẫn chưa ngủ, tôi liền nói:
- Cậu vẫn còn chưa ngủ à?
- Chưa - Hắn mở mắt ra, đáp
- Vậy sao cậu phải giả vờ ngủ làm gì - Tôi thắc mắc
- Tôi thích. Mà cậu cũng hay đấy, dám đe dọa bỏ tôi để đi theo người con trai khác - Hắn kéo tôi gần lại
- T..tôi chỉ lỡ lời thôi - Tôi giải thích
- Lỡ lời cũng không được. Cậu hãy nhớ, cậu chỉ là của riêng tôi - Hắn nói
- Tôi là của riêng cậu nhưng cậu đâu phải của riêng tôi, cậu suốt ngày chỉ biết làm tôi tức lên thôi. Rồi hôm nay, cậu chẳng phải còn muốn mời cô em gái Bạch Tử của cậu đến sao? lại còn định hôn Dao Dao ở trên sân khấu nữa chứ. Lúc ấy, tôi mà không lên thì cậu cũng mặc kệ cho cô ta động vào à? Hai người đó cũng chẳng tốt đẹp như vẻ bề ngoài như cậu thấy đâu - Tôi oan ức kể
- Cậu đang ghen đấy à? - Hắn hỏi
- Không, tôi không ghen - Tôi phủ nhận
- Đang ghen thế này mà lại bảo không ghen - Hắn khẳng định
- Ừ, tôi đang ghen đấy. Cậu làm sao? - Tôi quay đi, giận dỗi
- Quay sang đây đi, tôi hứa lần sau sẽ không tiếp xúc nhiều với cô ta nữa, được không? - Hắn lung lay người tôi
- Phải tin tưởng tôi nữa - Tôi nghe câu hứa của hắn liền quay lại nói thêm
- Được - Hắn gật đầu
- Hứa rồi nhé - Tôi đưa ngón út lên
- Hứa - Hắn ngoắc tay
Rồi 2 chúng tôi chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, tôi thức giấc nhờ tiếng nói ở dưới nhà. Tôi nhìn sang bên cạnh thì không thấy ai, chắc hắn dậy rồi. Tôi bước xuống giường rồi vào phòng vệ sinh. Trong đấy đã được chuẩn bị thêm cả bàn chải đánh răng cho tôi.
Tôi liền vệ sinh cá nhân rồi xuống dưới nhà. Vừa xuống đã thấy Bạch Tử ngồi trình ình ở bên cạnh hắn ta, nào thì bón ăn, nào thì xoa đầu, nào thì sờ má. Tôi nhìn mà tôi tức á.
Cô ta thấy tôi xuống dưới lầu liền giả bộ quay sang chào:
- Em chào chị, hôm nay em đến đây chơi nhà bảo bối của em một ngày
- À, ý em là em muốn ở đây chơi với hai anh chị ấy hả? - Tôi nghe chữ bảo bối là tôi lại thấy tức rồi
- Em chỉ muốn đi chơi với anh Dạ Thần thôi - Cô ta khoác tay hắn, làm nũng
- Được thôi, vậy chúng ta đi - Hắn ta mặt như không biết gì rồi còn tươi cười đồng ý
Bạch Tử như biết mình thắng liền cười khẩy, đi qua chỗ tôi nói nhỏ :" Anh ấy sẽ là của tôi" rồi cô ta bước đi
Nghe vậy, tôi nhanh chân đi theo bọn họ, ngồi lên xe:
- Tôi cũng muốn đi
- Được thôi - Bạch Tử nhìn tôi
Cô ta nhanh chân trước lên ngồi ở ghế phụ, tôi thì ngồi ở ghế sau. Tôi cùng với hắn và cô ta đi hết ăn sáng rồi sang đi chơi. Nói 3 người đi thôi chứ 2 người họ như cặp tình nhân ấy. Bạch Tử kéo hắn ta đi đâu thì hắn đi đó, lại còn mua quần áo cho nhau nữa chứ.
Rồi đến còn mua cả một chiếc vòng cặp, Bạch Tử còn nói thêm:
- Chị đừng hiểu lầm, em và anh ấy chỉ muốn mua thứ gì đó làm kỉ niệm thôi. Mai em lại qua Mĩ rồi
Tôi không nói gì vì có nói cũng có ai nghe chứ. Trong suốt thời gian đi chơi, hắn như không để ý gì đến tôi. Thế mà hôm qua hắn hứa như thật. Tôi dù tức cũng phải kìm ở trong lòng
Rồi đến bữa tối, 3 người chúng tôi đi ăn ở quán Tây mà cô ta giới thiệu. Chưa gì Bạch Tử đã chiếm chỗ ngồi ngay bên cạnh hắn. Phục vụ ra:
- Mời quý khách chọn món - đưa menu ra
Hắn ta cầm lấy, chọn toàn đồ mà Bạch Tử thích ăn. Cô ta nhìn tôi cười đểu 1 cái rồi quay sang nói với hắn:
- Ayza, thì ra anh vẫn nhớ món em thích à!? Thương anh quá
Ọe, tôi nghe thế tự nhiên cảm thấy buồn nôn. Trong quá trình thức ăn được đưa lên, tôi đã có cảm giác gì đó sai sai. Trong này món nào cũng có tiêu dù trong nguyên liệu thức ăn không có. Hắn không để ý rồi ra ngoài đi WC
Bạch Tử thấy hắn vừa đi liền cầm cốc rượu vang bên cạnh đi đến chỗ tôi, khiêu khích:
- Chị thấy gì chưa?, anh ấy làm gì có thích chị. Người mà anh ta thích là tôi. Khi có tôi ở bên cạnh thì chị cũng chẳng là cái thá gì đâu. À quên, cái thứ tôi muốn ở anh ta là cái mạng và cái ghế Dạ thiếu phu nhân kia chứ tôi cũng chẳng cần cái tình cảm của anh ta
- Cô không sợ tôi nói với cậu ấy sao? - Tôi liếc mắt nhìn cô ta
- hahaha..., buồn cười nhỉ. Chị nghĩ chị nói thì anh ta tin ai ? - Nói rồi cô ta quay lại chỗ ngồi của mình, khuôn mặt biểu lộ sự thách thức
Hắn ta bước vào, Bạch Tử cầm ly rượu vang lên như mời hắn uống:
- Em cũng sắp phải đi rồi, em kính anh 1 ly
Tôi nhìn ly rượu vang của cô ta cầm, hình như vẫn còn dính chút bột trắng ở mép ly. Tôi nhanh tay cầm ly rượu vứt xuống " choang". Hắn ta nhìn tôi kinh ngạc. Cô ta như thấy tôi trúng kế liền bắt đầu rưng rưng:
- Chị Cửu Cửu à, em biết chị không thích em nhưng sao chị có thể vứt đi tấm lòng của em dành cho anh ấy
- Cô đừng có mà giả nai ở đây. Trong ly rượu đó chắc chắn có vấn đề. Cô đừng có lấy những giọt nước mắt bẩn thỉu đó ra để có được sự thương hại. Tôi chưa gặp ai trơ trẽn như cô cả, vừa nãy một mặt bây giờ một mặt, cô có thấy cô ghê tởm không?
- E..em không có - Cô ta khóc lớn hơn, đứng lùi lại phía sau hắn rồi nở một nụ cười thách đấu
Sự kìm nén của tôi có giới hạn, tôi tiến đến gần cô ta đẩy mạnh cô ta xuống. Cô ta bị tôi du liền lấy làm cái cớ khóc lớn hơn:
- Chị..hức..em đau,em biết lỗi rồi, em..hức..biết chị không thích em..hức..gần với anh Dạ Thần nhưng chị..hức...cũng đừng vu oan cho em thế chứ..hức...Anh à...hức..anh phải tin em - Cô ta níu tay hắn
- Cửu Cửu, có gì tí về nói sau - Hắn nói
Xong hắn ta cúi xuống chỗ cô ta, cô ta liền nhân cơ hội ôm hắn vào lòng.Tôi không chịu nổi nữa, đến gần tách hai người ra:
- Cô bỏ cậu ấy ra, cậu ấy không cần cô. Cái thứ nham hiểm như cô đừng có động vào cậu ấy. Cô tưởng cô là cái thứ gì mà dám khiêu khích tôi, cô đừng tưởng tôi không biết gì. Tí nữa cô định về nhà cậu ta rồi ngủ với cậu ta một đêm xong đùng cái bay sang Mĩ để cậu ta đợi cô. Cô đừng có giả bộ nữa, bỏ cái lớp mặt nạ ấy ra đi - Tôi kể hết những chi tiết tôi biết trong truyện ra cộng thêm sự mất kiểm soát của tôi. Tôi đây một khi đã tức lên thì là gan trời rồi. Bây giờ, tôi chẳng sợ bất kì thứ gì nữa
- E..em thật sự không có. Dạ Thần à, anh phải tin em...hức..em không phải loại người ấy - Bạch Tử đưa tay níu lấy hắn
Tôi nói tiếp:
- Cô thôi đi, đừng có mà diễn nữa
- Cậu quá đáng lắm rồi đó - Hắn lớn giọng mắng tôi
Ha, hắn lại vì người khác mà mắng tôi. Nếu lúc ấy không nhờ tôi cướp ly rượu ấy lại thì bây giờ hắn đã bị trúng xuân dược rồi, nghĩ đến đấy tôi lại càng tức:
- Quá đáng? Cậu vì cô ta mà nói tôi quá đáng? Cậu hãy nhìn kĩ đi, cái bộ mặt hồ ly..
CHÁTTTT
Tiếng động vang khắp cả căn phòng. Tôi bất động đứng im. Hắn nhìn tôi hốt hoảng, không tin việc vào hắn vừa làm. Tôi bị cơn đau rát từ má truyền lại làm cho thức tỉnh. Nước mắt vô thức rơi xuống, hắn thấy vậy vẻ mặt lo lắng hiện lên, định tiến gần đến chỗ tôi dỗ dành. Tôi lùi lại phía sau:
- Vì cô ta mà cậu đánh tôi, có đáng không?
- Không phải, tôi - hắn chưa dứt câu
- Không cần giải thích, tôi làm thế chỉ vì muốn tốt cho cậu và vì muốn cậu thực hiện lời hứa của mình rằng sẽ tin tưởng tôi nhưng cậu lại làm ngược với lời hứa ấy. - Tôi đau lòng
- Hiểu rồi, nếu tôi đã là kẻ gây phiền phức cho cậu thì tôi xin phép về trước. Cảm ơn vì phát đánh của cậu đã giúp tôi tỉnh ngộ và xin lỗi đã làm phiền bữa tối của hai người - Tôi nói với tông giọng lạnh
Xong tôi quay người chạy thật nhanh đi, không dám nhìn lại phía sau. Nước mắt cứ thế buông xuống ngày một nhiều. Cô gái mạnh mẽ của những ngày đầu đâu rồi, nín đi. Chỉ là bị coi là người dư thừa thôi mà, chỉ là không có sự tin tưởng thôi mà. Mắc gì phải khóc nhiều thế !
Con đường tôi đi thật yên tĩnh, bỗng dưng có âm thanh vọng lại:
- Cửu Cửu, Cửu Cửu, cậu đâu rồi?
Từ đằng xa, có 1 thân hình cao ráo, khuôn mặt điển trai nhưng lộ rõ sự hoảng sợ trên khuôn mặt. Tôi còn chưa định hình được thì hắn đã nhìn thấy tôi:
- Cửu Cửu, cậu ở đó phải không?
Nét mặt của hắn lại có chút sự vui mừng nhưng lại xen lẫn sự mất mát. Tôi đứng dậy, bỏ chạy thật nhanh. Bây giờ, tôi không muốn lại một lần nữa đặt cược tình yêu mà hắn dành cho tôi và cho cô ta
Tôi chạy đi, bắt taxi. Tôi bây giờ chưa thể về nên tôi bảo tài xế đến khách sạn. Tôi bước vào, thuê 1 căn phòng, rồi ở trên đấy nghỉ ngơi. Tôi nhắn tin cho ba mẹ:
- Mấy ngày nay con có hẹn đi chơi với bạn nên con sẽ không về đâu. Mẹ xin phép cho con nghỉ mấy tuần nha mẹ. Áp lực học quá nên con đi chơi cho nó khuây khỏa đó mà
Vừa gửi tin nhắn liền có tin nhắn hồi âm:
- Con đi đâu cũng phải nhớ cẩn thận đấy. Áp lực học lớn quá thì cứ đi đi, mẹ xin phép giúp con rồi
- Mẹ là nhất - Tôi gửi lại tin nhắn
Tôi để điện thoại xuống, gọi người đem quần áo lên rồi tắm. Xong xuôi, đang chuẩn bị đi ngủ thì có cuộc gọi đến, tôi bắt máy:
- Ai đấy?
- Cửu Cửu, là cậu phải không, cậu có thể gặp tôi được không?, tôi biết lỗi rồi.. Chỉ cần cậu có thể quay lại, cậu muốn tôi làm gì tôi cũng sẽ làm- Hắn nói trong sự mất mát
- Xin lỗi Dạ thiếu, thời gian qua đã làm phiền ngài nhiều rồi. Từ giờ tôi sẽ không đến làm phiền ngài nữa. Muộn rồi tôi xin cúp máy trước - Tôi tắt máy đi, sập nguồn
Nực cười thật đấy, đánh tôi rồi xin tôi quay lại. Tôi đưa tay lên má, rõ ràng bị đánh mạnh thế nhưng sao lại không đau bằng ở lòng ngực vậy này.
Cô ta nói đúng, tôi cũng chỉ là vật thế thân cho cô ta thôi. Lúc có cô ta bên cạnh, tôi cũng chỉ là đồ dư thừa. Buồn cười thật chứ, nước mắt lại rơi xuống rồi. Nó nhói thật đấy.
"Trái tim à, tao khóc cũng đã khóc rồi, đau cũng đã đau rồi vậy mày hãy hứa với tao. Đừng bao giờ yêu cậu ta nữa, có được không?" - Tôi tự nhủ với lòng rồi nằm thiếp đi
- C..cậu..cậu cởi áo ra làm gì?
- Tôi đi tắm - Hắn cầm theo chiếc khăn đi vào nhà tắm
Tắm? không nhẽ tắm xong hắn định... Vừa nghĩ đến đó khói từ đầu tôi bốc lên, khuôn mặt thì đỏ ngang trái gấc. Tôi nhanh chóng cuộn tròn lại vào trong chăn, không dám nhúc nhích.
Sau 1 hồi, có tiếng mở cửa " cạch" tôi theo phản xạ ngoảy lại thì thấy hắn bước ra khỏi phòng tắm với chiếc khăn ngang eo. Khói nước nóng phả ra ngoài. Lần đầu tiên nhìn thấy cận cảnh cơ thể của hắn, nước da của hắn trắng nõn, cơ bụng 6 múi v.v Tôi bị cơ thể của hắn cuốn hút đến nỗi nhìn chằm chằm không rời mắt.
Hắn thấy vậy liền đưa tay sờ nhẹ nên body của mình, nói:
- Thích cơ thể tôi đến vậy à?
- Đương nhiên rồi - Tôi vẫn bị mê hoặc bởi body của hắn rồi chợt nhận ra câu hỏi vừa nãy:
- A..ai thích chứ, c..cậu đi mặc đồ vào đi - Tôi che mắt mình lại rồi quay đi
Hắn đi lấy quần áo mặc vào. Rồi hắn tiến gần lại giường, tôi lùi lại một góc. Hắn thấy vậy cười nhẹ:
- Sợ tôi ăn cậu sao?
- Tôi cần lâu mới sợ - Tôi lớn giọng đáp
- Vậy à?, vậy thì lại đây - Hắn đưa tay đặt xuống bên cạnh
- Tôi..tôi chưa buồn ngủ. Anh ngủ trước đi - Tôi bối rối
- Hazz, thì ra tiểu thư Hoắc lại nhát gan đến vậy. Mỗi việc ngủ cùng tôi thôi cũng sợ - Hắn thở dài cùng với chế giếu tôi
- Tôi mà phải sợ, ngủ thì ngủ - Tôi hùng hổ đáp trả sự chế giễu của hắn, tiến lại nằm bên cạnh hắn.
Hắn đưa tay tắt điện, một màn đêm tĩnh lặng bao quanh. Tôi không dám ngọ nguậy sợ đánh thức hắn. Đột nhiên có một vòng tay ôm qua eo tôi, tôi giật mình quay lại thì mặt tôi đập vào lồng ngực hắn. Tôi ngước mắt lên nhìn thì thấy hắn đã ngủ, tôi đưa tay lên sờ mặt hắn.
- Hôm nay cậu dám để cô ta động vào mặt cậu, tôi lau tôi lau - Tôi đưa tay lau má hắn, mắng nhỏ
- Lần sau, cậu mà làm thế nữa tôi liền bỏ cậu theo người khác - Tôi hăm dọa hắn, tôi tưởng hắn ngủ rồi nên nói toàn những điều tào lao.
Bỗng tay hắn ôm chặt eo tôi lại, tôi giật mình, biết hắn vẫn chưa ngủ, tôi liền nói:
- Cậu vẫn còn chưa ngủ à?
- Chưa - Hắn mở mắt ra, đáp
- Vậy sao cậu phải giả vờ ngủ làm gì - Tôi thắc mắc
- Tôi thích. Mà cậu cũng hay đấy, dám đe dọa bỏ tôi để đi theo người con trai khác - Hắn kéo tôi gần lại
- T..tôi chỉ lỡ lời thôi - Tôi giải thích
- Lỡ lời cũng không được. Cậu hãy nhớ, cậu chỉ là của riêng tôi - Hắn nói
- Tôi là của riêng cậu nhưng cậu đâu phải của riêng tôi, cậu suốt ngày chỉ biết làm tôi tức lên thôi. Rồi hôm nay, cậu chẳng phải còn muốn mời cô em gái Bạch Tử của cậu đến sao? lại còn định hôn Dao Dao ở trên sân khấu nữa chứ. Lúc ấy, tôi mà không lên thì cậu cũng mặc kệ cho cô ta động vào à? Hai người đó cũng chẳng tốt đẹp như vẻ bề ngoài như cậu thấy đâu - Tôi oan ức kể
- Cậu đang ghen đấy à? - Hắn hỏi
- Không, tôi không ghen - Tôi phủ nhận
- Đang ghen thế này mà lại bảo không ghen - Hắn khẳng định
- Ừ, tôi đang ghen đấy. Cậu làm sao? - Tôi quay đi, giận dỗi
- Quay sang đây đi, tôi hứa lần sau sẽ không tiếp xúc nhiều với cô ta nữa, được không? - Hắn lung lay người tôi
- Phải tin tưởng tôi nữa - Tôi nghe câu hứa của hắn liền quay lại nói thêm
- Được - Hắn gật đầu
- Hứa rồi nhé - Tôi đưa ngón út lên
- Hứa - Hắn ngoắc tay
Rồi 2 chúng tôi chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, tôi thức giấc nhờ tiếng nói ở dưới nhà. Tôi nhìn sang bên cạnh thì không thấy ai, chắc hắn dậy rồi. Tôi bước xuống giường rồi vào phòng vệ sinh. Trong đấy đã được chuẩn bị thêm cả bàn chải đánh răng cho tôi.
Tôi liền vệ sinh cá nhân rồi xuống dưới nhà. Vừa xuống đã thấy Bạch Tử ngồi trình ình ở bên cạnh hắn ta, nào thì bón ăn, nào thì xoa đầu, nào thì sờ má. Tôi nhìn mà tôi tức á.
Cô ta thấy tôi xuống dưới lầu liền giả bộ quay sang chào:
- Em chào chị, hôm nay em đến đây chơi nhà bảo bối của em một ngày
- À, ý em là em muốn ở đây chơi với hai anh chị ấy hả? - Tôi nghe chữ bảo bối là tôi lại thấy tức rồi
- Em chỉ muốn đi chơi với anh Dạ Thần thôi - Cô ta khoác tay hắn, làm nũng
- Được thôi, vậy chúng ta đi - Hắn ta mặt như không biết gì rồi còn tươi cười đồng ý
Bạch Tử như biết mình thắng liền cười khẩy, đi qua chỗ tôi nói nhỏ :" Anh ấy sẽ là của tôi" rồi cô ta bước đi
Nghe vậy, tôi nhanh chân đi theo bọn họ, ngồi lên xe:
- Tôi cũng muốn đi
- Được thôi - Bạch Tử nhìn tôi
Cô ta nhanh chân trước lên ngồi ở ghế phụ, tôi thì ngồi ở ghế sau. Tôi cùng với hắn và cô ta đi hết ăn sáng rồi sang đi chơi. Nói 3 người đi thôi chứ 2 người họ như cặp tình nhân ấy. Bạch Tử kéo hắn ta đi đâu thì hắn đi đó, lại còn mua quần áo cho nhau nữa chứ.
Rồi đến còn mua cả một chiếc vòng cặp, Bạch Tử còn nói thêm:
- Chị đừng hiểu lầm, em và anh ấy chỉ muốn mua thứ gì đó làm kỉ niệm thôi. Mai em lại qua Mĩ rồi
Tôi không nói gì vì có nói cũng có ai nghe chứ. Trong suốt thời gian đi chơi, hắn như không để ý gì đến tôi. Thế mà hôm qua hắn hứa như thật. Tôi dù tức cũng phải kìm ở trong lòng
Rồi đến bữa tối, 3 người chúng tôi đi ăn ở quán Tây mà cô ta giới thiệu. Chưa gì Bạch Tử đã chiếm chỗ ngồi ngay bên cạnh hắn. Phục vụ ra:
- Mời quý khách chọn món - đưa menu ra
Hắn ta cầm lấy, chọn toàn đồ mà Bạch Tử thích ăn. Cô ta nhìn tôi cười đểu 1 cái rồi quay sang nói với hắn:
- Ayza, thì ra anh vẫn nhớ món em thích à!? Thương anh quá
Ọe, tôi nghe thế tự nhiên cảm thấy buồn nôn. Trong quá trình thức ăn được đưa lên, tôi đã có cảm giác gì đó sai sai. Trong này món nào cũng có tiêu dù trong nguyên liệu thức ăn không có. Hắn không để ý rồi ra ngoài đi WC
Bạch Tử thấy hắn vừa đi liền cầm cốc rượu vang bên cạnh đi đến chỗ tôi, khiêu khích:
- Chị thấy gì chưa?, anh ấy làm gì có thích chị. Người mà anh ta thích là tôi. Khi có tôi ở bên cạnh thì chị cũng chẳng là cái thá gì đâu. À quên, cái thứ tôi muốn ở anh ta là cái mạng và cái ghế Dạ thiếu phu nhân kia chứ tôi cũng chẳng cần cái tình cảm của anh ta
- Cô không sợ tôi nói với cậu ấy sao? - Tôi liếc mắt nhìn cô ta
- hahaha..., buồn cười nhỉ. Chị nghĩ chị nói thì anh ta tin ai ? - Nói rồi cô ta quay lại chỗ ngồi của mình, khuôn mặt biểu lộ sự thách thức
Hắn ta bước vào, Bạch Tử cầm ly rượu vang lên như mời hắn uống:
- Em cũng sắp phải đi rồi, em kính anh 1 ly
Tôi nhìn ly rượu vang của cô ta cầm, hình như vẫn còn dính chút bột trắng ở mép ly. Tôi nhanh tay cầm ly rượu vứt xuống " choang". Hắn ta nhìn tôi kinh ngạc. Cô ta như thấy tôi trúng kế liền bắt đầu rưng rưng:
- Chị Cửu Cửu à, em biết chị không thích em nhưng sao chị có thể vứt đi tấm lòng của em dành cho anh ấy
- Cô đừng có mà giả nai ở đây. Trong ly rượu đó chắc chắn có vấn đề. Cô đừng có lấy những giọt nước mắt bẩn thỉu đó ra để có được sự thương hại. Tôi chưa gặp ai trơ trẽn như cô cả, vừa nãy một mặt bây giờ một mặt, cô có thấy cô ghê tởm không?
- E..em không có - Cô ta khóc lớn hơn, đứng lùi lại phía sau hắn rồi nở một nụ cười thách đấu
Sự kìm nén của tôi có giới hạn, tôi tiến đến gần cô ta đẩy mạnh cô ta xuống. Cô ta bị tôi du liền lấy làm cái cớ khóc lớn hơn:
- Chị..hức..em đau,em biết lỗi rồi, em..hức..biết chị không thích em..hức..gần với anh Dạ Thần nhưng chị..hức...cũng đừng vu oan cho em thế chứ..hức...Anh à...hức..anh phải tin em - Cô ta níu tay hắn
- Cửu Cửu, có gì tí về nói sau - Hắn nói
Xong hắn ta cúi xuống chỗ cô ta, cô ta liền nhân cơ hội ôm hắn vào lòng.Tôi không chịu nổi nữa, đến gần tách hai người ra:
- Cô bỏ cậu ấy ra, cậu ấy không cần cô. Cái thứ nham hiểm như cô đừng có động vào cậu ấy. Cô tưởng cô là cái thứ gì mà dám khiêu khích tôi, cô đừng tưởng tôi không biết gì. Tí nữa cô định về nhà cậu ta rồi ngủ với cậu ta một đêm xong đùng cái bay sang Mĩ để cậu ta đợi cô. Cô đừng có giả bộ nữa, bỏ cái lớp mặt nạ ấy ra đi - Tôi kể hết những chi tiết tôi biết trong truyện ra cộng thêm sự mất kiểm soát của tôi. Tôi đây một khi đã tức lên thì là gan trời rồi. Bây giờ, tôi chẳng sợ bất kì thứ gì nữa
- E..em thật sự không có. Dạ Thần à, anh phải tin em...hức..em không phải loại người ấy - Bạch Tử đưa tay níu lấy hắn
Tôi nói tiếp:
- Cô thôi đi, đừng có mà diễn nữa
- Cậu quá đáng lắm rồi đó - Hắn lớn giọng mắng tôi
Ha, hắn lại vì người khác mà mắng tôi. Nếu lúc ấy không nhờ tôi cướp ly rượu ấy lại thì bây giờ hắn đã bị trúng xuân dược rồi, nghĩ đến đấy tôi lại càng tức:
- Quá đáng? Cậu vì cô ta mà nói tôi quá đáng? Cậu hãy nhìn kĩ đi, cái bộ mặt hồ ly..
CHÁTTTT
Tiếng động vang khắp cả căn phòng. Tôi bất động đứng im. Hắn nhìn tôi hốt hoảng, không tin việc vào hắn vừa làm. Tôi bị cơn đau rát từ má truyền lại làm cho thức tỉnh. Nước mắt vô thức rơi xuống, hắn thấy vậy vẻ mặt lo lắng hiện lên, định tiến gần đến chỗ tôi dỗ dành. Tôi lùi lại phía sau:
- Vì cô ta mà cậu đánh tôi, có đáng không?
- Không phải, tôi - hắn chưa dứt câu
- Không cần giải thích, tôi làm thế chỉ vì muốn tốt cho cậu và vì muốn cậu thực hiện lời hứa của mình rằng sẽ tin tưởng tôi nhưng cậu lại làm ngược với lời hứa ấy. - Tôi đau lòng
- Hiểu rồi, nếu tôi đã là kẻ gây phiền phức cho cậu thì tôi xin phép về trước. Cảm ơn vì phát đánh của cậu đã giúp tôi tỉnh ngộ và xin lỗi đã làm phiền bữa tối của hai người - Tôi nói với tông giọng lạnh
Xong tôi quay người chạy thật nhanh đi, không dám nhìn lại phía sau. Nước mắt cứ thế buông xuống ngày một nhiều. Cô gái mạnh mẽ của những ngày đầu đâu rồi, nín đi. Chỉ là bị coi là người dư thừa thôi mà, chỉ là không có sự tin tưởng thôi mà. Mắc gì phải khóc nhiều thế !
Con đường tôi đi thật yên tĩnh, bỗng dưng có âm thanh vọng lại:
- Cửu Cửu, Cửu Cửu, cậu đâu rồi?
Từ đằng xa, có 1 thân hình cao ráo, khuôn mặt điển trai nhưng lộ rõ sự hoảng sợ trên khuôn mặt. Tôi còn chưa định hình được thì hắn đã nhìn thấy tôi:
- Cửu Cửu, cậu ở đó phải không?
Nét mặt của hắn lại có chút sự vui mừng nhưng lại xen lẫn sự mất mát. Tôi đứng dậy, bỏ chạy thật nhanh. Bây giờ, tôi không muốn lại một lần nữa đặt cược tình yêu mà hắn dành cho tôi và cho cô ta
Tôi chạy đi, bắt taxi. Tôi bây giờ chưa thể về nên tôi bảo tài xế đến khách sạn. Tôi bước vào, thuê 1 căn phòng, rồi ở trên đấy nghỉ ngơi. Tôi nhắn tin cho ba mẹ:
- Mấy ngày nay con có hẹn đi chơi với bạn nên con sẽ không về đâu. Mẹ xin phép cho con nghỉ mấy tuần nha mẹ. Áp lực học quá nên con đi chơi cho nó khuây khỏa đó mà
Vừa gửi tin nhắn liền có tin nhắn hồi âm:
- Con đi đâu cũng phải nhớ cẩn thận đấy. Áp lực học lớn quá thì cứ đi đi, mẹ xin phép giúp con rồi
- Mẹ là nhất - Tôi gửi lại tin nhắn
Tôi để điện thoại xuống, gọi người đem quần áo lên rồi tắm. Xong xuôi, đang chuẩn bị đi ngủ thì có cuộc gọi đến, tôi bắt máy:
- Ai đấy?
- Cửu Cửu, là cậu phải không, cậu có thể gặp tôi được không?, tôi biết lỗi rồi.. Chỉ cần cậu có thể quay lại, cậu muốn tôi làm gì tôi cũng sẽ làm- Hắn nói trong sự mất mát
- Xin lỗi Dạ thiếu, thời gian qua đã làm phiền ngài nhiều rồi. Từ giờ tôi sẽ không đến làm phiền ngài nữa. Muộn rồi tôi xin cúp máy trước - Tôi tắt máy đi, sập nguồn
Nực cười thật đấy, đánh tôi rồi xin tôi quay lại. Tôi đưa tay lên má, rõ ràng bị đánh mạnh thế nhưng sao lại không đau bằng ở lòng ngực vậy này.
Cô ta nói đúng, tôi cũng chỉ là vật thế thân cho cô ta thôi. Lúc có cô ta bên cạnh, tôi cũng chỉ là đồ dư thừa. Buồn cười thật chứ, nước mắt lại rơi xuống rồi. Nó nhói thật đấy.
"Trái tim à, tao khóc cũng đã khóc rồi, đau cũng đã đau rồi vậy mày hãy hứa với tao. Đừng bao giờ yêu cậu ta nữa, có được không?" - Tôi tự nhủ với lòng rồi nằm thiếp đi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.