Không Cần Loạn Ăn Vạ

Chương 112: Bồng Lai

Hồng Thứ Bắc

25/09/2023

Thanh âm của hắn không tính là lớn nhưng cũng đủ để tất cả mọi người trong tửu lâu đều nghe thấy.

“Mười vạn thượng phẩm linh thạch! Đây chỉ là pháp khí do đệ tử luyện chế mà thôi, lại ra giá cao như vậy.”

“Nói gì thì cũng là pháp khí đệ nhất Bách Thanh Bảng, huống chi không phải nói nó thậm chí có thể chịu được linh lực của tu sĩ Hóa Thần kỳ sao? Mười vạn thượng phẩm linh thạch cũng là hợp lý.”

“Mười vạn thượng phẩm linh thạch đối với đại tông môn bọn họ chỉ như là một cọng cỏ mà thôi, huống chi hắn là Côn Luân Lục Trầm Hàn, nghe nói các đệ tử Côn Luân mỗi năm được phát linh thạch xài không hết. Còn nữa, các ngươi không nghe năm ngoái Ngô Kiếm Phái không phải còn chi ra mười lăm vạn thượng phẩm linh thạch để mua một tờ Tiêu Lôi Phù đó sao.”

“Đó làm sao mà so được, Tiêu Lôi phù là do đích thân tông chủ Ngũ Hành Tông họa ra, có thể triệt tiêu một đạo thiên lôi, nếu canh chuẩn thời gian, dùng nó cản lại đạo thiên lôi cuối cùng khi tiến giai lên Hợp Thể kỳ thì hoàn toàn có thể đảm bảo cho bản thân an toàn.”

Mọi người nghị luận sôi nổi, phần lớn mọi người đều cho rằng Bát Kỳ Biến chín phần chắc chắn sẽ thuộc về Lục Trầm Hàn, mười vạn thượng phẩm linh thạch không ít, huống chi sau lưng hắn chính là Côn Luân, đây là cơ hội mà các tài liệu hành khác nằm mơ cũng muốn có được.

“Mười vạn thượng phẩm linh thạch? Côn Luân các người cũng không khỏi quá keo kiệt đi.” Mai Cừu Nhân hô lên, “Hợp Hoan Tông ra mười lăm vạn.”

Lục Trầm Hàn ngước mắt nhìn lên lầu ba, hàn ý trong mắt nổi lên, Hợp Hoan Tông xưa nay thích làm càn, không xem ai ra gì.

Hắn nhìn thẳng đối diện với tầm mắt của Mai Cừu Nhân, lãnh đạm nói: “Ngươi cho rằng có Bát Kỳ Biến là có thể thắng?”

“Thắng hay không không quan trọng, Hợp Hoan Tông chúng ta thích xem náo nhiệt thôi.” Nhan Hảo đứng bên cạnh Mai Cừu Nhân, phe phẩy quạt lông hồng phấn cười nói.

“Các vị, vẫn còn tám khối thí luyện thạch chưa thử.” Hoàng Nhị Tiền vội vàng bình ổn tình hình, “Chờ sau khi thử xong ta sẽ đề ra giá khởi điểm, mong mọi người không cần gấp gáp.”

“Chúng ta không vội.” Nhan Hảo một lần nữa ngồi xuống ghế, “Ngươi cứ tiếp tục.”

Lục Trầm Hàn đứng trên đài khẽ híp mắt, sau đó điểm mũi nhân phi thân trở lại gian ghế lô thông qua cửa sổ hắn vừa mở lúc nãy, hắn xoay người đứng trong phòng, tầm mắt xẹt qua Cốc Lương Thiên ở phòng bên cạnh, sau đó lướt qua hai người Hợp Hoan Tông, cuối cùng dừng trên cửa sổ gian phòng của Thiên Cơ Môn đối diện, không biết suy nghĩ cái gì.

“Tiếp theo chúng ta cần tu sĩ Hợp Thể sơ kỳ.” Hoàng Nhị Tiền hỏi, “Có vị đạo hữu nào nguyện ý bước lên đây không?”

“Nơi này làm sao có tu sĩ Hợp Thể kỳ.” Một người ngồi ở giữa lầu một cười nhạo nói, “Ngươi nghĩ buổi đấu giá này lớn lắm à.”

“Hợp Thể hậu kỳ được không?” Tân Thẩm Chi bước ra từ một góc, nhìn có vẻ đã đứng đó từ lâu.

Dịch Huyền nhìn thấy Tân Thẩm Chi một đầu tóc bù xù xuất hiện dưới lầu một, thấp giọng hô: “……Nhị sư phụ.”

“Sư đệ, sao nhị sư phụ của đệ không đi cùng đệ đến đây?” Hạ Nhĩ tò mò hỏi.

Dịch Huyền nắm kiếm, rũ mắt: “Đệ không có nói với ông ấy.”

Hắn vốn quen chuyện gì cũng im lặng không chia sẻ với ai.

Hoàng Nhị Tiền lập tức nói: “Tất nhiên có thể.” Hắn cũng biết buổi đấu giá như thế này tu sĩ cảnh giới cao hiếm khi tới.

“Ngài thu lực một chút là được.”

Tân Thẩm Chi vừa lộ diện, đầu tóc xõa tung như tổ chim của ông cũng đủ khiến cho mọi người trong tửu lâu biết ông là ai.

—— Ngô Kiếm Phái Tân Kẻ Điên.

Nhân vật siêu quần của tông môn đại bỉ hơn hai trăm năm trước, một lần suýt chút nữa đã bức cho Côn Luân mất đi vị trí đứng đầu, trong trận đấu cuối cùng của đại bỉ năm ấy, ông chỉ dùng một thanh kiếm mà ép cho đại đệ tử Côn Luân phải tung ra hết mọi pháp khí trên người, tuy bại nhưng vinh.

Năm đó tông chủ Ngô Kiếm Phái từng bảo ông mang theo pháp khí hộ thân nhưng Tân Thẩm Chi không nghe, một người một kiếm đánh đến trận cuối cùng.

Và chính trận chiến chung cuộc đó đã đánh ra cái tên Tân Kẻ Điên.

“Thứ này cầm lên cũng khá chắc tay.” Tân Thẩm Chi cầm Bát Kỳ Biến ước lượng nói.

So với Lục Trầm Hàn thì ông hiển nhiên càng nhanh chóng lĩnh ngộ được tám mức độ biến hóa của Bát Kỳ Biến, ông đứng giữa tám khối thí luyện thạch còn lại, chỉ trong một chớp mắt, mọi người thậm chí còn chưa kịp nhìn thấy ông ra tay thế nào thì tám khối đá có thể chịu được một kích toàn lực của Hợp Thể kỳ toàn bộ vỡ vụn.

Tân Thẩm Chi cúi đầu nhìn Bát Kỳ Biến trong tay một lần nữa trở về hình dáng que cời lửa: “Pháp khí ngày nay dùng cũng khá tốt đấy.”



Có thể nhận được lời khen của cao thủ Hợp Thể kỳ, Hoàng Nhị Tiền vui mừng không thôi, phảng phất như là đang khen hắn vậy, gương mắt vốn dĩ khô gầy nay cười toe toét thì càng giống một quả vải khô.

Tân Thẩm Chi thử xong thì quay về góc vừa nãy, ông cảm thấy có một ánh mắt đang chăm chú nhìn mình, vừa ngẩng đầu nhìn lên thì thấy đồ đệ bảo bối đang đứng ở kia.

“Đồ đệ!” Tân Thẩm Tử bước nhanh qua.

“Nhị sư phụ.” Dịch Huyền hỏi, “Sao người lại đến đây?”

“Hôm nay không phải đấu giá pháp khí của Thiên Cơ Môn sao? Ta nghĩ con sẽ tới nên cũng đến xem.” Tân Thẩm Chi vừa cào tóc vừa nói.

Dịch Huyền gật gật đầu không hỏi gì thêm nữa, cũng không trở lại trên lầu, hắn đứng đây bồi Tân Thẩm Chi cũng xem đấu giá trên đài.

“Vậy là mọi người đã thấy rõ vì sao Bát Kỳ Biến được bình chọn đệ nhất Bách Thanh Bảng.” Hoàng Nhị Tiền đứng ở giữa đài tủm tỉm cười nói: “Bởi vì không có hạng nào cao hơn nữa.”

Nghe được lời này của hắn, có vài người ở lầu một nhịn không được xùy một tiếng, tuy nhiên thật sự lại không có lời nào để phản bác.

Pháp khí mà đến cả tu sĩ Hợp thể kỳ cũng có thể dùng thì đã vượt xa trình độ của Bách Thanh Bảng.

“Pháp khí tốt cần phải có thiên thời địa lợi nhân hòa, mua một kiện thiếu một kiện.” Hoàng Nhị Tiền đặt Bát Kỳ Biến trở lại trên bàn, “Các vị, giá khởi điểm của Bát Kỳ Biến là 9 vạn 9999 thượng phẩm linh thạch, mỗi lần tăng giá không có giới hạn.”

Trên lầu ba, Liên Liên nghe thấy giá khởi điểm thì không khỏi bật cười thành tiếng, này thật là không nhiều không ít, rất vừa vặn, nàng dẫn đầu ra giá: “Mười vạn linh một.”

“Vừa rồi chúng ta ra giá mười lăm vạn lận.” Mai Cừu Nhân thò đầu ra, gõ gõ cửa sổ phòng sát vách.

Liên Liên đẩy cửa sổ ra, một tay chống lên bệ nói: “Quan trọng là ở chỗ tham dự có biết không hả.”

“Được, vậy mười lăm vạn linh một.” Mai Cừu Nhân quay đầu hô.

“Mười sáu vạn linh một.” Từ Trình Ngọc ra giá.

Các tu sĩ dưới lầu dần an tĩnh lại nhìn các đại tông môn cạnh tranh, mỗi lần tăng cả vạn thượng phẩm linh thạch, đây không phải kèo mà bọn họ có thể bon chen.

“Mười bảy vạn.” Vạn Phật Tông Phật Tử Cốc Lương Thiên bỗng nhiên cũng ra giá.

Dưới lầu có người nhịn không được nói: “Đệ tử các đại tông môn thật đúng là dư tiền, Vạn Phật Tông không phải chỉ dùng pháp trượng và tràng hạt thôi ư? Tranh mua Bát Kỳ Biến về làm gì?”

“Ngươi thật đúng là đầu to óc như trái nho, Bát Kỳ Biến sớm không đấu giá muộn không đấu giá mà lại tổ chức ngay sau khi cửa thứ hai kết thúc, trước khi cửa thứ ba bắt đầu là vì sao, là vì uy lực của nó lớn như vậy, nói không chừng có thể lật ngược được kết quả thi đấu, có nó trong tay tuy không chắc có thể lấy được hạng nhất nhưng để nằm trong nhóm ba người đầu tiên hẳn là rộng cửa.”

“Không sai, Côn Luân và Vạn Phật Tông nhất định sẽ không muốn các tông phái khác mua được.”

“Lại nói, Diệp Tố Thiên Cơ Môn sao không giữ lại pháp khí này cho bản thân, ta nhớ rõ nàng ta cũng đã lên tới Nguyên Anh hậu kỳ nhưng chưa có pháp khí cố định nào.”

“Ai biết.”

Lục Trầm Hàn nghe được rõ ràng thanh âm mọi người xì xầm bàn tán trong tửu lâu, hắn nhìn mấy tu sĩ đang bát quái, ánh mất trầm xuống.

Một lát sau hắn nhìn Hoàng Nhị Tiền dưới đài, chuẩn bị ra giá.

“Ba mươi vạn.” Lúc này đột nhiên một thanh âm vang lên từ góc lầu hai.

Cả tửu lâu tức khắc im phăng phắc, các tu sĩ bị mức giá này làm cho chấn động.

Lục Trầm Hàn đứng bên cạnh cửa sổ, không lên tiếng, mắt nhìn chằm chằm gian phòng ở lầu hai kia, hắn là một Hóa Thần sơ kỳ thế mà lại chưa từng phát hiện bên trong có người.

—— là ai?

Lúc này, trên lầu ba phá lệ trầm mặc, đệ tử các đại tông hiển nhiên cũng không phát hiện gian phòng ở lầu hai đó có người.

Điều này nói rõ một chuyện, đối phương hoặc là đã dùng pháp bảo gì đó ngăn không cho người khác nhìn trộm, hoặc là……thực lực đã vượt xa tất cả mọi người trong tửu lâu.

“Ba, ba mươi vạn lần thứ nhất.” Giọng nói của Hoàng Nhị Tiền thậm chí có chút phát run, mức giá đưa ra tăng lên quá phi mã, trước khi bắt đầu đấu giá hắn còn nghĩ không biết có được hai mươi vạn thượng phẩm linh thạch không.



Các tông ở lầu 3 không ai ra giá nữa, lực chú ý toàn bộ đã bị người trong gian phòng ở lầu hai hấp dẫn.

“Ba mươi vạn lần thứ hai.” Hoàng Nhị Tiền vừa hô tim vừa nhảy bùm bụp.

Đệ tử các đại tông môn trên lầu trực tiếp bỏ cuộc.

Hoàng Nhị Tiền thấy không ai ra giá khác nữa, dùng hết sức gõ búa gỗ xuống bàn: “Ba mươi vạn thượng phẩm linh thạch, thành giao!”

Mọi người dưới lầu xuýt xoa không thôi, Bát Kỳ Biến vậy mà có thể bán được với giá cao như vậy, mấu chốt là không biết gian phòng ở lầu hai đó là người tông môn nào, có thể nhẹ nhàng lấy ra ba mươi vạn thưởng phẩm linh thạch, trong nhà có linh quặng à.

“Khách quan có một cơ hội để đổi ý.” Hoàng Nhị Tiền chỉ vào Bát Kỳ Biến trên bàn, “Xin mời tiến lên dùng thử.”

Lời này vừa dứt thì Lục Trầm Hàn và Cốc Lương Thiên đều đồng loạt nhìn chằm chằm về gian phòng ở lầu hai, chờ người bên trong bước ra, bọn họ muốn biết đó là ai.

“Không cần.” Thanh âm từ gian phòng lầu hai một lần nữa truyền ra, từ đó có thể nghe ra một sự bình tĩnh cực hạn.

Sau khi vật phẩm cuối cùng đã tìm được chủ nhân thì buổi đấu giá cũng kết thúc, theo quy trình thường thấy thì giao dịch sẽ được thực hiện ở phía sau, trong phòng có đường để người mua trực tiếp đi thẳng ra hậu đài.

Khi mọi người đều cho rằng không thể thấy được người ở trong phòng lầu hai thì cửa phòng đột nhiên bị mở ra, người bên trong bước ra.

Lục Trầm Hàn vốn chuẩn bị rời đi, thoáng quay đầu nhìn lại, nhìn người người trong phòng đi ra thì tròng mắt hắn không khỏi co rụt.

—— là người Bồng Lai.

Hai người với diện mạo cực kỳ bình thường, một trước một sau ra khỏi phòng, thanh y trâm gỗ, nếu đứng giữa đám người thì cơ bản sẽ không thể nhớ rõ mặt họ.

“Người Bồng Lai sao lại rời núi?” Tân Thẩm Chi nhíu mày nhìn hai người nọ.

“Bồng Lai?” Dịch Huyền tất nhiên biết Bồng Lai, là nơi trung tâm nhất của cả Phù Thế đại lục, nhưng trừ việc này thì hắn chưa từng nghe qua những chuyện khác.

“Người Bồng Lai không dễ dàng rời núi, rất có khả năng đã xảy ra chuyện gì.” Khó có khi Tân Thẩm Chi có thần sắc nghiêm túc, “Mà còn không phải là chuyện nhỏ.”

Dịch Huyền nhìn hai người đang bước xuống thang lầu, gương mặt cực kỳ bình thường, bình thường đến độ chỉ cần hắn nhắm mắt lại thì liền sẽ không nhớ nổi bộ dáng của họ.

“Đồ đệ, ta về trước.” Tân Thẩm Chi vỗ vai Dịch Huyền, “Phải báo cho tông chủ một tiếng.”

“Dạ……” Dịch Huyền vừa đáp lời, quay đầu lại đã thấy Tân Thẩm Chi đã biến mất tại chỗ.

Hai người Bồng Lai đi đến giữa đài, lấy ra một túi linh thạch: “Ba mươi vạn, còn không giao Bát Kỳ Biến cho chúng ta?”

Hoàng Nhị Tiền nhận lấy túi linh thạch, dùng linh lực tra xét một chút liền bị số linh thạch bên trong làm cho lóe mắt, hắn xoay người đưa Bát Kỳ Biến cho đối phương: “Đây là Bát Kỳ Biến của ngài.”

Hai người Bồng Lai nhận lấy, xoay người rời đi từ cửa chính, họ hòa vào trong dòng người ngoài cửa, trong tích tắc không ai còn có thể tìm ra.

“Đây là……Sao lại là người Bồng Lai?” Mai Cừu Nhân vuốt vuốt ngực trấn tĩnh lại, “Hay là đã xảy ra chuyện gì?”

Người Bồng Lai khó nhận ra những cũng dễ nhận ra, lúc nào cũng mặc thanh y, dùng trâm gỗ vấn tóc, người nào người nấy đều trông rất bình thường, lẫn vào trong đám người là vô phương tìm được.

Diệp Tố vừa bước ra khỏi phòng, nghe thấy Mai Cừu Nhân nói thì không khỏi hỏi: “Vì sao lại nói như vậy?”

“Bồng Lai thiện tính.” Liên Liên từ phòng cách vách bước ra, tựa vào cửa nói, “Bọn họ rời núi có nghĩa đã có chuyện gì đó xảy ra, hoặc là sắp xảy ra.”

Mã Tòng Thu chen vào bổ sung: “Cái này ta biết, bọn họ nổi tiếng nhất là chuyện đã tiên đoán được Thần Vẫn kỳ. Lúc ấy không một ai tin hết, chờ đến khi chư thần ngã xuống thì từ đó thật sự tu chân giới không còn một ai có thể phi thăng thành thần.”

Bởi vì người Bồng Lai đột ngột xuất hiện nên Lục Trầm Hàn và Cốc Lương Thiên đã sớm rời đi, đệ tử của các tông môn khác cũng gấp rút trở về, xem tông môn có tin tức gì không.

Nhan Hảo chuẩn bị rời khỏi thì bị Diệp Tố gọi lại.

“Ta có việc muốn nhờ cô giúp một chút.” Diệp Tố mỉm cười nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Không Cần Loạn Ăn Vạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook