Chương 102: Huy Thành
Hồng Thứ Bắc
25/09/2023
“Trong Huy Thành có tổng cộng trăm tên ma vật, người nào trảm ma vật thì thông qua.” Lão nhân tóc nâu bổ sung.
“Đại trưởng lão, nếu một mình ta chém nhiều ma vật thì sao?” Bỗng nhiên có một đệ tử Côn Luân giơ tay lên hỏi.
Mọi người nhìn lại thì thấy đó là một thanh niên cao lớn tuấn lãng, trên mặt treo một nụ cười tà khí.
Diệp Tố nhìn mái tóc trắng của hắn liền biết là ai.
—— Hồng Vĩnh Dạ, thân truyền đệ tự của trưởng lão Hồng Liễu chưởng quản Thượng Thanh Phong của Côn Luân.
Hồng Liễu là con trai của chắt trai của tông chủ Côn Luân Phong Trần đạo nhân, từ khi hắn gia nhập Côn Luân thì đã luôn đánh chủ ý lên chiếc ghế tông chủ.
Trong nguyên tác, Hồng Liễu và Hồng Vĩnh Dạ chính là hai người đã liên thủ hại nam chủ bị thương, về sau chết dưới kiếm của Lục Trầm Hàn.
“Ta đã nói qua, chỉ có người nào giết được ma vật mới tính là thông quan.” Lão nhân tóc nâu nói, “Cửa hai cũng không quy định cuối cùng sẽ lấy bao nhiêu người vào vòng sau.”
“Vậy là có thể rồi.” Hồng Vĩnh Dạ nhìn quét một vòng đệ tử của các tông môn khác, ý tứ rõ ràng.
“Ngoài ra, ta muốn nhắc nhở chư vị đệ tử.” Lão nhân tóc nâu lạnh lùng nói, “Nếu giết nhầm phàm nhân, tức khắc đào thải.”
Trên sân thi đấu, Lữ Cửu nhỏ giọng hỏi Chu Vân bên cạnh: “Cửa này thật sự có ma sao?”
“Không phải.” Chu Vân lắc đầu thấp giọng giải thích, “Huy Thành từ đêm của hai mươi năm trước đã bị hủy hoại, năm đó tông chủ Vạn Phật Tông cùng tông chủ Ngũ Hành Tông liên thủ thiết lập trận pháp nghịch chuyển, ngược dòng thời gian trở về đêm xảy ra chuyện, phát hiện bên trong thành sớm đã có trăm tên ma vật ẩn ấp, chúng ta chỉ là tìm kiếm ma vật giữa những tàn ảnh mà thôi.”
“Vậy vì sao lại cho chúng ta cơ hội bỏ quyền trước?” Lữ Cửu khó hiểu.
“Bởi vì sau khi tiến vào trận thì hai vị tông chủ cũng không có cách nào ra tay trợ giúp, nếu gặp phải ma vật mà đánh không lại thì cũng sẽ chết.” Mã Tòng Thu chen vào, “Lúc đầu khi trận pháp nghịch chuyển mới vừa được thiết lập, các vị trưởng lão tiến vào không thể tìm được hết một trăm tên ma vật trong vòng một tháng, sau khi đêm cả thành bị tàn sát trôi qua thì tất cả đều chết bên trong.”
“Trưởng lão?” Lữ Cửu tức khắc cả kinh.
“Ba đợt.” Mã Tòng Thu vươn ba ngón tay, “Toàn bộ chết sạch sẽ.”
Từ Trình Ngọc nhíu mày liếc Mã Tòng Thu đang ba hoa khoác lác một cái, hắn liền rụt vai ngậm miệng, sau đó Từ Trình Ngọc nói với Lữ Cửu: “Đúng là có ba đợt người đã đi vào, bất quá chỉ có một vị trưởng lão mà thôi, những người khác là đệ tử của các tông.”
“Tóm lại là đi vào phải cẩn thận.” Mã Tòng Thu nhìn về hướng đệ tử Côn Luân, “Xem ra bọn họ muốn đoạt ma vật đấy.”
Trăm tên ma vật, nếu một người giết nhiều hơn một tên thì cơ hội thông quan của những người còn lại sẽ thấp xuống.
……
Cửa thứ hai do tông chủ Vạn Phật Tông cùng tông chủ Ngũ Hành Tông hợp lực mở ra, hai người bước xuống bậc thang, đứng ở hai bên trái phải trên sân thi đấu.
“Nghịch hành đảo truyền, pháp phá cấm linh, mở!” Tông chủ Vạn Phật Tông nắm pháp trượng, dùng sức dậm mạnh xuống đất, lấy pháp trượng làm trung tâm, một pháp trận kim sắc xuất hiện dưới chân chúng đệ tử.
Cùng lúc đó, tông chủ Ngũ Hành Tông tung ra chín đạo huyết phù dán xuống xung quanh pháp trận, một lượng lớn linh khí trong không trung liền bị hấp thu vào trong trận: “Mở!”
Pháp trận nghịch chuyển hoàn toàn bị mở ra, các đệ tử biến mất trên sân thi đấu.
Tông chủ của năm đại tông môn nhìn khoảng đất trống giữa sân, mỗi người có một tâm tư khác nhau.
……
Chúng đệ tử thấy hoa mắt trong chốc lát liền rơi xuống một nơi xa lạ.
“Đó là Huy Thành sao?” Có người chỉ vào một tòa thành trì ở đằng xa hỏi.
Huy Thành không nhỏ, địa vị đặc thù, bởi vì nơi này nằm ở khu vực giao thoa giữa tu chân giới và thế gian, trong thành phàm nhân và tu sĩ chia nhau chiếm một nửa số lượng.
“Từ đêm hai mươi năm trước Huy Thành bị đồ thành, điểm giao thoa của hai giới đã bị phong tỏa.” Từ Trình Ngọc nhìn tòa thành nơi xa nói, “Phàm nhân nếu không có tu sĩ dẫn lối thì sẽ không có cách nào tiến vào được tu chân giới. Tu sĩ không có thư hàm của năm tông cũng không thể đi đến thế giới của phàm nhân.”
Hiện giờ số ít phàm nhân có mặt trong tu chân giới thì phần lớn đều là người đã tiến vào khi Huy Thành còn chưa bị hủy, còn một số nhỏ khác thì dựa vào tu sĩ mang vào.
Khi bọn họ đang nói chuyện thì đã có đệ tử của các tông môn khác dẫn đầu chạy đến Huy Thành.
“Cô có muốn chúng ta đi cùng nhau không?” Từ Trình Hỏi hỏi Diệp Tố, “Trước mắt vẫn còn chưa biết những ma vật đó là phân tán ra nhiều nơi trong thành hay tụ tập lại một chỗ.”
Trong các đệ tử cũng chỉ có mỗi Lục Trầm Hàn đã từng chém qua ma, những người khác thậm chí còn không biết ma vật trông ra làm sao.
Diệp Tố nhìn thoáng qua Dịch Huyền: “Được.”
Trong nguyên tác, ở cửa thứ hai này Dịch Huyền đã nảy sinh tâm ma, chôn xuống một quả bom lớn và nó cuối cùng nổ bùm ở đoạn sau của truyện khiến Dịch Huyền thức tỉnh huyết mạch nửa ma.
Quân sĩ canh giữ cửa thành của Huy Thành một nửa là phàm nhân, một nửa là tu sĩ, bọn họ cũng không quá kinh ngạc khi nhìn thấy hơn một ngàn đệ tử tông môn tiến vào thành.
Đây là giao giới nên thường xuyên có các nhân sĩ của tu chân tông môn lui tới.
“Hôm nay sao lại có nhiều đệ tử tu chân thế này?” Thủ vệ bên trái, một tu sĩ, hỏi một vị đệ tử đang đi vào thành, “Các ngươi tới chơi à?”
Đệ tử đó trong thoáng chốc ngơ ra, hắn không ngờ người từ hai mươi năm trước lại đang bắt chuyện với bản thân.
“Đúng vậy.” Diệp Tố bước tới từ phía sau, “Chúng ta đến đây chơi, đạo hữu là tu sĩ của tông môn nào?”
“Cô hẳn là chưa từng nghe qua đâu, Lực Đỉnh Môn.” Tu sĩ thủ cửa thành nói.
“Ta biết, tông phái thể tu.” Diệp Tố cười cười, “Khai tông đã hơn 80 năm.”
Diệp Tố chỉ chỉ vào đạo bào của mình: “Thiên Cơ Môn.”
“Là tông môn mà nơi nơi tống……” Thủ vệ tu sĩ nhanh chóng nói sang chuyện khác, “Các ngươi đã đến Huy Thành chơi, vậy để ta đề cử mấy nơi thú vị, thế nào?”
“Vậy đa tạ đạo hữu rồi.”
Hai người đứng sang một bên cửa thành, trò chuyện đủ thứ trên trời dưới đất như thể đã quen từ lâu.
Ở đằng sau, Mã Tòng Thu ngửa đầu ra sau thấp giọng hỏi Từ Trình Ngọc: “Đại sư huynh, sao nàng ấy lại biết Lực Đỉnh Môn?”
Từ Trình Ngọc liếc mắt nhìn hắn: “Trong quyển Tu Chân Tông Môn Bách Khoa Toàn Thư do Ngô Kiếm Phái biên soạn có.”
Lúc trước hắn thấy Diệp Tố có ngồi trên sân luyện kiếm lật qua một lần.
“Có sao?” Mã Tòng Thu nghĩ không ra, “Sao đệ lại chưa từng thấy qua nhỉ.”
“Không có bao gồm trong nội dung thi về các tông môn nên chắc vì vậy đệ chưa từng đọc qua.” Từ Trình Ngọc kỳ thật cũng nhớ cái tên này, nhưng chỉ nhớ tên mà thôi, không rõ các chi tiết khác.
Diệp Tố xoay người lại bảo bọn họ: “Đi thôi.”
Dịch Huyền nhìn nàng: “Tỷ đã hỏi được cái gì vậy?”
“Khách đi3m lớn nhất trong Huy Thành chính là Quy Phúc, tu sĩ tề tựu về đó cũng là đông nhất.” Diệp Tố nói, “Vị trí của nó cũng là tốt nhất, ở ngay con đường phồn hoa nhất trong thành, đối diện còn có tửu lầu Quy Phúc, đồ ăn vị cũng rất được.”
Khi bọn họ đến khách đi3m thì thấy đệ tử Côn Luân đã chiếm hết tất cả các gian phòng thượng hạng, số phòng còn lại cũng bị đệ tử các tông môn khác cùng với tán tu đặt hết sạch.
“Bọn họ đâu rồi?” Từ Trình Ngọc bước ra định báo là đã hết phòng nhưng kết quả lại không thấy bốn người Thiên Cơ Môn đâu.
Chu Vân chỉ vào ngõ nhỏ bên cạnh tửu lầu Quy Phúc ở đối diện: “Đi vào trong đó rồi.”
“Ở phía sau có phòng.” Lữ Cửu bước ra từ ngõ nhỏ, nói với mấy người Ngô Kiếm Phái, “Mọi người qua đây đi.”
Mọi người đi xuyên qua ngõ nhỏ thì phát hiện đằng sau nó có một tòa sân.
“Vừa rồi đạo hữu thủ vệ đã nói với ta, bằng hữu của hắn có một đại trạch viện bỏ không, có thể cho chúng ta thuê.” Diệp Tố mở cửa từ bên trong, “Đủ cho hai trăm người vào trụ.” Đoàn người tiến vào, nhà cửa cũng tính là sạch sẽ, chẳng qua số phòng không có nhiều nên phải chen nhau một chút. Cũng may bọn họ tới cũng không phải vì để nghỉ ngơi nên cũng không ai để ý điểm này.
Sau khi phân chia chỗ ở xong, mọi người bắt đầu tản ra đi tìm hiểu tin tức.
Mấy người Từ Trình Ngọc cùng với nhóm Diệp Tố đi đến tửu lầu Quy Phúc, cố ý chọn một bàn trong một góc của đại sảnh.
“Muốn ăn gì?” Diệp Tố cầm thực đơn hỏi Du Phục Thời bên cạnh.
Du Phục Thời nhìn lướt qua thực đơn: “Ngươi gọi.”
Diệp Tố gọi mấy món chiêu bài của tửu lầu, còn gọi thêm một bình linh trà.
“Mọi người không ăn gì sao?” Diệp Tố hỏi những người khác.
Từ Trình Ngọc: “……”
Hắn cho rằng bọn họ tới là để tìm hiểu tin tức, mà xem bộ dáng của hai người này lại thật sự giống tới đây để ăn cơm.
Sau khi đồ ăn được đưa lên, Diệp Tố hỏi Từ Trình Ngọc: “Chuyện của Huy Thành các huynh biết được bao nhiêu?”
Bọn họ dựng lên kết giới, những người ngồi xung quanh không nghe thấy được.
“Không tính là quá nhiều.” Từ Trình Ngọc nói, “Huy Thành có không ít tu sĩ, đôi khi cũng có đại năng lợi hại đi qua, thế nhưng lại không một ai phát hiện ra dấu vết của ma, chỉ biết những ma vật đó trong một đêm tàn sát hết dân chúng trong thành. Trong trăm tên ma vật có khả năng là có Chân Ma.”
“ Chân Ma?” Lữ Cửu nghe xong theo bản năng nói: “Chúng ta đụng phải Chân Ma thì chẳng phải chỉ có một con đường chết.”
Chân Ma tương đương với tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ, mà phần lớn cảnh giới của các đệ tử dự thi chỉ là Kim Đan kỳ.
“Chỉ là lời đồn, huống hồ tông môn đại bỉ lần trước các đệ tử cũng đã thành công giết hết trăm tên ma vật.” Từ Trình Ngọc nói, “Nếu thật sự có Chân Ma thì bọn họ đã không ra được rồi.”
Đệ tử có cảnh giới cao nhất của đại bỉ lần trước cũng chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, là đại đệ tử Côn Luân, cũng chỉ có một người đó mà thôi.
Lữ Cửu thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng chưa từng gặp qua ma vật, chỉ nghe người khác kể lại, nhưng cũng biết ma vật rất hung tàn.
“Chỉ là không biết ma vật trong Huy Thành là Nhân Ma hay là có Thiên Ma.” Từ Trình Ngọc đau đầu nói, “Thiên Ma tàn nhẫn thị huyết, Nhân Ma cảnh giới thấp hơn Thiên Ma nhưng lại khó phân biệt ra nhất.”
Nhân Ma là chỉ tu sĩ sau khi sinh ra tâm ma mà hoàn toàn nhập ma, phần lớn đều là Kim Đan hậu kỳ, thực lực thấp hơn Thiên Ma nhiều.
“Thành chủ của Huy Thành lúc này là ai?” Diệp Tố hỏi.
“Lệ Diệu Minh.” Từ Trình Ngọc giải thích, “Lệ gia từ nhiều thế hệ trước đã bắt đầu canh giữ Huy Thành, bất qua từ đêm đồ thành của hai mươi năm trước, bọn họ đã hoàn toàn tuyệt mạch.”
“Là tu sĩ ư?” Diệp Tố hỏi.
Từ Trình Ngọc lắc đầu: “Lệ gia tuy tọa trấn Huy Thành nhưng lại chỉ là phàm nhân bình thường mà thôi, bọn họ dựa vào việc mời chào các tu sĩ tới làm thủ vệ để bảo vệ trật tự trong thành.”
“Mời chào tu sĩ……” Tầm mắt của Diệp Tố dừng trên người mấy tu sĩ đang mãi nói chuyện ở kế bên trong sảnh, “Chúng ta có thể thử xem.”
Từ Trình Ngọc còn chưa kịp phản ứng thì Diệp Tố đã đứng dậy đi về phía bàn bên cạnh.
Hắn nhìn theo thì thấy Diệp Tố nói mấy câu với mấy người đó, sau khi chắp tay chào nhau thì một người ngồi đối diện đã đưa cho nàng một tờ giấy hồng.
Diệp Tố cầm tờ giấy hồng quay trở lại: “Hôm nay là ngày mời chào cuối cùng, vẫn còn hai mươi danh ngạch có thể ứng tuyển, mọi người có đi hay không?”
“Cô nói là……đi phủ thành chủ sao?” Từ Trình Ngọc hỏi.
“Phần lớn ma xuất hiện trên người tu sĩ.” Diệp Tố chỉ vào thông báo tuyển thủ vệ, “Thành chủ quản lý nhiều tu sĩ nhất, bọn họ phải cố định lưu lại Huy Thành, vả lại không phải nói ma vật từ sớm đã xuất hiện trong thành rồi sao, bọn họ là có khả năng cao nhất.”
Đoàn người lập tức đứng dậy rời đi.
Phủ thành chủ nằm ở khu vực trung tâm nhất của Huy Thành, xung quanh có hào nước bảo vệ, bên trong chút nữa là tường thành sừng sững, bên trên có thủ vệ đang đứng.
Nhóm Diệp Tố dễ như trở bàn tay thấy rõ các thủ vệ trên tường thành, tất cả đều là tu sĩ.
“Đại sư huynh, người Côn Luân.” Chu Vân hất đầu ý bảo mọi người nhìn sang đám đông đang đứng trên cầu chờ đăng ký ứng tuyển làm thủ vệ, trong đội ngũ có không ít người Côn Luân, dẫn đầu chính là Lục Trầm Hàn.
“Có cả người Ngũ Hành Tông.” Mã Tòng Thu thấy Liên Liên cùng Trình Hoài An trong đám người.
Đội ngũ nhích gần về phía trước, từng người báo danh, nhận thẻ bài, bước cuối cùng là khiêu chiến một tu sĩ hộ thành.
Phải đỡ được năm chiêu của tu sĩ này mới được tính là thông qua.
“Hợp Thể kỳ.” Từ Trình Ngọc quay đầu lại nói với mấy người Diệp Tố, “Người đó trước kia từng là chấp sự của Côn Luân, về sau tự nguyện ở lại Huy Thành, đảm nhiệm vị trí Quan Hộ Thành.”
Diệp Tố nhìn nữ nhân cầm kiếm trên tường thành: “Đêm dân chúng trong thành bị tàn sát, bà ấy có mặt trong thành không?”
“Có.” Từ Trình Ngọc gật đầu, “Mệnh đèn đều tắt.”
Muốn đỡ được năm chiêu từ tay tu sĩ Hợp Thể kỳ cũng không phải là chuyện dễ dàng, huống chi đối phương cũng không có ý muốn nương tay, cơ hồ người nào đi lên cũng nhiều nhất đến chiêu thứ hai thì liền bại trận.
Thẳng đến khi Lục Trầm Hàn bước lên.
Mấy người Từ Trình Ngọc nhìn chằm chằm Lục Trầm Hàn giao thủ cùng Quan Hộ Thành, chỉ riêng có Diệp Tố lại bị một nơi khác hấp dẫn.
Nàng quay đầu nhìn sang một cửa hông ở một góc tường thành, vừa rồi hai vị thân truyền đệ tử của Thượng Khuyết Tông đã bước vào đó.
Không chỉ vậy……
Diệp Tố còn nhìn thấy Hợp Hoan Tông Nhan Hảo cùng Mai Cừu Nhân nghênh ngang bước ra từ cửa hông đó, bọn họ đã thay một bộ y phục khác.
Hẳn là nhận thấy có ánh mắt nhìn theo nên Nhan Hảo quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Diệp Tố, đôi mắt nàng ấy chớp chớp.
“Các người sao lại đi vào được?” Diệp Tố chỉ mấy người Thượng Khuyết Tông lúc này cũng vừa bước ra, hỏi Nhan Hảo. Tốc độ của bốn người này cũng nhanh quá rồi.
“Hai người chúng ta, vũ cơ.” Nhan Hảo chỉ vào nàng cùng Mai Cừu Nhân, sau đó lại chỉ sang đệ tử Thượng Khuyết Tông, “Còn bọn họ, nhạc sư.”
“Vẫn còn thiếu vài vũ cơ đấy, các cô có thể đi ứng tuyển.” Mai Cừu Nhân nhiệt tình nói, “Hai vị sư đệ cũng ứng tuyển được luôn.”
Tầm mắt của Diệp Tố dừng trên bộ váy nữ hoa hòe lòe loẹt trên người Mai Cừu Nhân, thay mặt Dịch Huyền cùng Du Phục Thời xin miễn phần ý tốt này: “Không cần đâu.”
“Còn phải so chiêu với Quan Hộ Thành, mệt biết bao nhiêu.” Nhan Hảo khuyên nhủ, “Các cô đến đây, chờ đi vào là được, chúng ta đã tiếp xúc qua với người trong phủ thành chủ rồi. Tới đây làm vũ cơ với bọn ta, còn có thể nương lí do ra ngoài đi dạo tìm kiếm ý tưởng cho điệu múa mới để ra vào phủ.”
Diệp Tố biết tỏng ý đồ “dụng tâm hiểm ác” của hai người Hợp Hoan Tông: “Ta thấy chúng ta thích hợp so chiêu với Quan Hộ Thành hơn.”
Nhìn nàng quay trở về đội ngũ, Mai Cừu Nhân tiếc nuối nói: “Vũ cơ nhẹ nhàng biết mấy, mặc một bộ váy rồi ẹo qua ẹo lại là xong.”
Nhan Hảo ảo tưởng: “Bộ dáng hai vị sư đệ mặc váy múa nhất định là rất kinh diễm.”
“Phủ thành chủ cũng đang chiêu mộ vũ cơ và nhạc sư, trước đêm đồ thành có yến tiệc gì sao?” Diệp Tố quay lại, hỏi Từ Trình Ngọc.
Từ Trình Ngọc sửng sốt: “Ta không có nghe nói qua.”
Chuyện về Huy Thành hắn cũng chỉ là nghe sư phụ nhắc sơ qua, chi tiết hắn cũng không rõ ràng lắm.
“Đại trưởng lão, nếu một mình ta chém nhiều ma vật thì sao?” Bỗng nhiên có một đệ tử Côn Luân giơ tay lên hỏi.
Mọi người nhìn lại thì thấy đó là một thanh niên cao lớn tuấn lãng, trên mặt treo một nụ cười tà khí.
Diệp Tố nhìn mái tóc trắng của hắn liền biết là ai.
—— Hồng Vĩnh Dạ, thân truyền đệ tự của trưởng lão Hồng Liễu chưởng quản Thượng Thanh Phong của Côn Luân.
Hồng Liễu là con trai của chắt trai của tông chủ Côn Luân Phong Trần đạo nhân, từ khi hắn gia nhập Côn Luân thì đã luôn đánh chủ ý lên chiếc ghế tông chủ.
Trong nguyên tác, Hồng Liễu và Hồng Vĩnh Dạ chính là hai người đã liên thủ hại nam chủ bị thương, về sau chết dưới kiếm của Lục Trầm Hàn.
“Ta đã nói qua, chỉ có người nào giết được ma vật mới tính là thông quan.” Lão nhân tóc nâu nói, “Cửa hai cũng không quy định cuối cùng sẽ lấy bao nhiêu người vào vòng sau.”
“Vậy là có thể rồi.” Hồng Vĩnh Dạ nhìn quét một vòng đệ tử của các tông môn khác, ý tứ rõ ràng.
“Ngoài ra, ta muốn nhắc nhở chư vị đệ tử.” Lão nhân tóc nâu lạnh lùng nói, “Nếu giết nhầm phàm nhân, tức khắc đào thải.”
Trên sân thi đấu, Lữ Cửu nhỏ giọng hỏi Chu Vân bên cạnh: “Cửa này thật sự có ma sao?”
“Không phải.” Chu Vân lắc đầu thấp giọng giải thích, “Huy Thành từ đêm của hai mươi năm trước đã bị hủy hoại, năm đó tông chủ Vạn Phật Tông cùng tông chủ Ngũ Hành Tông liên thủ thiết lập trận pháp nghịch chuyển, ngược dòng thời gian trở về đêm xảy ra chuyện, phát hiện bên trong thành sớm đã có trăm tên ma vật ẩn ấp, chúng ta chỉ là tìm kiếm ma vật giữa những tàn ảnh mà thôi.”
“Vậy vì sao lại cho chúng ta cơ hội bỏ quyền trước?” Lữ Cửu khó hiểu.
“Bởi vì sau khi tiến vào trận thì hai vị tông chủ cũng không có cách nào ra tay trợ giúp, nếu gặp phải ma vật mà đánh không lại thì cũng sẽ chết.” Mã Tòng Thu chen vào, “Lúc đầu khi trận pháp nghịch chuyển mới vừa được thiết lập, các vị trưởng lão tiến vào không thể tìm được hết một trăm tên ma vật trong vòng một tháng, sau khi đêm cả thành bị tàn sát trôi qua thì tất cả đều chết bên trong.”
“Trưởng lão?” Lữ Cửu tức khắc cả kinh.
“Ba đợt.” Mã Tòng Thu vươn ba ngón tay, “Toàn bộ chết sạch sẽ.”
Từ Trình Ngọc nhíu mày liếc Mã Tòng Thu đang ba hoa khoác lác một cái, hắn liền rụt vai ngậm miệng, sau đó Từ Trình Ngọc nói với Lữ Cửu: “Đúng là có ba đợt người đã đi vào, bất quá chỉ có một vị trưởng lão mà thôi, những người khác là đệ tử của các tông.”
“Tóm lại là đi vào phải cẩn thận.” Mã Tòng Thu nhìn về hướng đệ tử Côn Luân, “Xem ra bọn họ muốn đoạt ma vật đấy.”
Trăm tên ma vật, nếu một người giết nhiều hơn một tên thì cơ hội thông quan của những người còn lại sẽ thấp xuống.
……
Cửa thứ hai do tông chủ Vạn Phật Tông cùng tông chủ Ngũ Hành Tông hợp lực mở ra, hai người bước xuống bậc thang, đứng ở hai bên trái phải trên sân thi đấu.
“Nghịch hành đảo truyền, pháp phá cấm linh, mở!” Tông chủ Vạn Phật Tông nắm pháp trượng, dùng sức dậm mạnh xuống đất, lấy pháp trượng làm trung tâm, một pháp trận kim sắc xuất hiện dưới chân chúng đệ tử.
Cùng lúc đó, tông chủ Ngũ Hành Tông tung ra chín đạo huyết phù dán xuống xung quanh pháp trận, một lượng lớn linh khí trong không trung liền bị hấp thu vào trong trận: “Mở!”
Pháp trận nghịch chuyển hoàn toàn bị mở ra, các đệ tử biến mất trên sân thi đấu.
Tông chủ của năm đại tông môn nhìn khoảng đất trống giữa sân, mỗi người có một tâm tư khác nhau.
……
Chúng đệ tử thấy hoa mắt trong chốc lát liền rơi xuống một nơi xa lạ.
“Đó là Huy Thành sao?” Có người chỉ vào một tòa thành trì ở đằng xa hỏi.
Huy Thành không nhỏ, địa vị đặc thù, bởi vì nơi này nằm ở khu vực giao thoa giữa tu chân giới và thế gian, trong thành phàm nhân và tu sĩ chia nhau chiếm một nửa số lượng.
“Từ đêm hai mươi năm trước Huy Thành bị đồ thành, điểm giao thoa của hai giới đã bị phong tỏa.” Từ Trình Ngọc nhìn tòa thành nơi xa nói, “Phàm nhân nếu không có tu sĩ dẫn lối thì sẽ không có cách nào tiến vào được tu chân giới. Tu sĩ không có thư hàm của năm tông cũng không thể đi đến thế giới của phàm nhân.”
Hiện giờ số ít phàm nhân có mặt trong tu chân giới thì phần lớn đều là người đã tiến vào khi Huy Thành còn chưa bị hủy, còn một số nhỏ khác thì dựa vào tu sĩ mang vào.
Khi bọn họ đang nói chuyện thì đã có đệ tử của các tông môn khác dẫn đầu chạy đến Huy Thành.
“Cô có muốn chúng ta đi cùng nhau không?” Từ Trình Hỏi hỏi Diệp Tố, “Trước mắt vẫn còn chưa biết những ma vật đó là phân tán ra nhiều nơi trong thành hay tụ tập lại một chỗ.”
Trong các đệ tử cũng chỉ có mỗi Lục Trầm Hàn đã từng chém qua ma, những người khác thậm chí còn không biết ma vật trông ra làm sao.
Diệp Tố nhìn thoáng qua Dịch Huyền: “Được.”
Trong nguyên tác, ở cửa thứ hai này Dịch Huyền đã nảy sinh tâm ma, chôn xuống một quả bom lớn và nó cuối cùng nổ bùm ở đoạn sau của truyện khiến Dịch Huyền thức tỉnh huyết mạch nửa ma.
Quân sĩ canh giữ cửa thành của Huy Thành một nửa là phàm nhân, một nửa là tu sĩ, bọn họ cũng không quá kinh ngạc khi nhìn thấy hơn một ngàn đệ tử tông môn tiến vào thành.
Đây là giao giới nên thường xuyên có các nhân sĩ của tu chân tông môn lui tới.
“Hôm nay sao lại có nhiều đệ tử tu chân thế này?” Thủ vệ bên trái, một tu sĩ, hỏi một vị đệ tử đang đi vào thành, “Các ngươi tới chơi à?”
Đệ tử đó trong thoáng chốc ngơ ra, hắn không ngờ người từ hai mươi năm trước lại đang bắt chuyện với bản thân.
“Đúng vậy.” Diệp Tố bước tới từ phía sau, “Chúng ta đến đây chơi, đạo hữu là tu sĩ của tông môn nào?”
“Cô hẳn là chưa từng nghe qua đâu, Lực Đỉnh Môn.” Tu sĩ thủ cửa thành nói.
“Ta biết, tông phái thể tu.” Diệp Tố cười cười, “Khai tông đã hơn 80 năm.”
Diệp Tố chỉ chỉ vào đạo bào của mình: “Thiên Cơ Môn.”
“Là tông môn mà nơi nơi tống……” Thủ vệ tu sĩ nhanh chóng nói sang chuyện khác, “Các ngươi đã đến Huy Thành chơi, vậy để ta đề cử mấy nơi thú vị, thế nào?”
“Vậy đa tạ đạo hữu rồi.”
Hai người đứng sang một bên cửa thành, trò chuyện đủ thứ trên trời dưới đất như thể đã quen từ lâu.
Ở đằng sau, Mã Tòng Thu ngửa đầu ra sau thấp giọng hỏi Từ Trình Ngọc: “Đại sư huynh, sao nàng ấy lại biết Lực Đỉnh Môn?”
Từ Trình Ngọc liếc mắt nhìn hắn: “Trong quyển Tu Chân Tông Môn Bách Khoa Toàn Thư do Ngô Kiếm Phái biên soạn có.”
Lúc trước hắn thấy Diệp Tố có ngồi trên sân luyện kiếm lật qua một lần.
“Có sao?” Mã Tòng Thu nghĩ không ra, “Sao đệ lại chưa từng thấy qua nhỉ.”
“Không có bao gồm trong nội dung thi về các tông môn nên chắc vì vậy đệ chưa từng đọc qua.” Từ Trình Ngọc kỳ thật cũng nhớ cái tên này, nhưng chỉ nhớ tên mà thôi, không rõ các chi tiết khác.
Diệp Tố xoay người lại bảo bọn họ: “Đi thôi.”
Dịch Huyền nhìn nàng: “Tỷ đã hỏi được cái gì vậy?”
“Khách đi3m lớn nhất trong Huy Thành chính là Quy Phúc, tu sĩ tề tựu về đó cũng là đông nhất.” Diệp Tố nói, “Vị trí của nó cũng là tốt nhất, ở ngay con đường phồn hoa nhất trong thành, đối diện còn có tửu lầu Quy Phúc, đồ ăn vị cũng rất được.”
Khi bọn họ đến khách đi3m thì thấy đệ tử Côn Luân đã chiếm hết tất cả các gian phòng thượng hạng, số phòng còn lại cũng bị đệ tử các tông môn khác cùng với tán tu đặt hết sạch.
“Bọn họ đâu rồi?” Từ Trình Ngọc bước ra định báo là đã hết phòng nhưng kết quả lại không thấy bốn người Thiên Cơ Môn đâu.
Chu Vân chỉ vào ngõ nhỏ bên cạnh tửu lầu Quy Phúc ở đối diện: “Đi vào trong đó rồi.”
“Ở phía sau có phòng.” Lữ Cửu bước ra từ ngõ nhỏ, nói với mấy người Ngô Kiếm Phái, “Mọi người qua đây đi.”
Mọi người đi xuyên qua ngõ nhỏ thì phát hiện đằng sau nó có một tòa sân.
“Vừa rồi đạo hữu thủ vệ đã nói với ta, bằng hữu của hắn có một đại trạch viện bỏ không, có thể cho chúng ta thuê.” Diệp Tố mở cửa từ bên trong, “Đủ cho hai trăm người vào trụ.” Đoàn người tiến vào, nhà cửa cũng tính là sạch sẽ, chẳng qua số phòng không có nhiều nên phải chen nhau một chút. Cũng may bọn họ tới cũng không phải vì để nghỉ ngơi nên cũng không ai để ý điểm này.
Sau khi phân chia chỗ ở xong, mọi người bắt đầu tản ra đi tìm hiểu tin tức.
Mấy người Từ Trình Ngọc cùng với nhóm Diệp Tố đi đến tửu lầu Quy Phúc, cố ý chọn một bàn trong một góc của đại sảnh.
“Muốn ăn gì?” Diệp Tố cầm thực đơn hỏi Du Phục Thời bên cạnh.
Du Phục Thời nhìn lướt qua thực đơn: “Ngươi gọi.”
Diệp Tố gọi mấy món chiêu bài của tửu lầu, còn gọi thêm một bình linh trà.
“Mọi người không ăn gì sao?” Diệp Tố hỏi những người khác.
Từ Trình Ngọc: “……”
Hắn cho rằng bọn họ tới là để tìm hiểu tin tức, mà xem bộ dáng của hai người này lại thật sự giống tới đây để ăn cơm.
Sau khi đồ ăn được đưa lên, Diệp Tố hỏi Từ Trình Ngọc: “Chuyện của Huy Thành các huynh biết được bao nhiêu?”
Bọn họ dựng lên kết giới, những người ngồi xung quanh không nghe thấy được.
“Không tính là quá nhiều.” Từ Trình Ngọc nói, “Huy Thành có không ít tu sĩ, đôi khi cũng có đại năng lợi hại đi qua, thế nhưng lại không một ai phát hiện ra dấu vết của ma, chỉ biết những ma vật đó trong một đêm tàn sát hết dân chúng trong thành. Trong trăm tên ma vật có khả năng là có Chân Ma.”
“ Chân Ma?” Lữ Cửu nghe xong theo bản năng nói: “Chúng ta đụng phải Chân Ma thì chẳng phải chỉ có một con đường chết.”
Chân Ma tương đương với tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ, mà phần lớn cảnh giới của các đệ tử dự thi chỉ là Kim Đan kỳ.
“Chỉ là lời đồn, huống hồ tông môn đại bỉ lần trước các đệ tử cũng đã thành công giết hết trăm tên ma vật.” Từ Trình Ngọc nói, “Nếu thật sự có Chân Ma thì bọn họ đã không ra được rồi.”
Đệ tử có cảnh giới cao nhất của đại bỉ lần trước cũng chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, là đại đệ tử Côn Luân, cũng chỉ có một người đó mà thôi.
Lữ Cửu thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng chưa từng gặp qua ma vật, chỉ nghe người khác kể lại, nhưng cũng biết ma vật rất hung tàn.
“Chỉ là không biết ma vật trong Huy Thành là Nhân Ma hay là có Thiên Ma.” Từ Trình Ngọc đau đầu nói, “Thiên Ma tàn nhẫn thị huyết, Nhân Ma cảnh giới thấp hơn Thiên Ma nhưng lại khó phân biệt ra nhất.”
Nhân Ma là chỉ tu sĩ sau khi sinh ra tâm ma mà hoàn toàn nhập ma, phần lớn đều là Kim Đan hậu kỳ, thực lực thấp hơn Thiên Ma nhiều.
“Thành chủ của Huy Thành lúc này là ai?” Diệp Tố hỏi.
“Lệ Diệu Minh.” Từ Trình Ngọc giải thích, “Lệ gia từ nhiều thế hệ trước đã bắt đầu canh giữ Huy Thành, bất qua từ đêm đồ thành của hai mươi năm trước, bọn họ đã hoàn toàn tuyệt mạch.”
“Là tu sĩ ư?” Diệp Tố hỏi.
Từ Trình Ngọc lắc đầu: “Lệ gia tuy tọa trấn Huy Thành nhưng lại chỉ là phàm nhân bình thường mà thôi, bọn họ dựa vào việc mời chào các tu sĩ tới làm thủ vệ để bảo vệ trật tự trong thành.”
“Mời chào tu sĩ……” Tầm mắt của Diệp Tố dừng trên người mấy tu sĩ đang mãi nói chuyện ở kế bên trong sảnh, “Chúng ta có thể thử xem.”
Từ Trình Ngọc còn chưa kịp phản ứng thì Diệp Tố đã đứng dậy đi về phía bàn bên cạnh.
Hắn nhìn theo thì thấy Diệp Tố nói mấy câu với mấy người đó, sau khi chắp tay chào nhau thì một người ngồi đối diện đã đưa cho nàng một tờ giấy hồng.
Diệp Tố cầm tờ giấy hồng quay trở lại: “Hôm nay là ngày mời chào cuối cùng, vẫn còn hai mươi danh ngạch có thể ứng tuyển, mọi người có đi hay không?”
“Cô nói là……đi phủ thành chủ sao?” Từ Trình Ngọc hỏi.
“Phần lớn ma xuất hiện trên người tu sĩ.” Diệp Tố chỉ vào thông báo tuyển thủ vệ, “Thành chủ quản lý nhiều tu sĩ nhất, bọn họ phải cố định lưu lại Huy Thành, vả lại không phải nói ma vật từ sớm đã xuất hiện trong thành rồi sao, bọn họ là có khả năng cao nhất.”
Đoàn người lập tức đứng dậy rời đi.
Phủ thành chủ nằm ở khu vực trung tâm nhất của Huy Thành, xung quanh có hào nước bảo vệ, bên trong chút nữa là tường thành sừng sững, bên trên có thủ vệ đang đứng.
Nhóm Diệp Tố dễ như trở bàn tay thấy rõ các thủ vệ trên tường thành, tất cả đều là tu sĩ.
“Đại sư huynh, người Côn Luân.” Chu Vân hất đầu ý bảo mọi người nhìn sang đám đông đang đứng trên cầu chờ đăng ký ứng tuyển làm thủ vệ, trong đội ngũ có không ít người Côn Luân, dẫn đầu chính là Lục Trầm Hàn.
“Có cả người Ngũ Hành Tông.” Mã Tòng Thu thấy Liên Liên cùng Trình Hoài An trong đám người.
Đội ngũ nhích gần về phía trước, từng người báo danh, nhận thẻ bài, bước cuối cùng là khiêu chiến một tu sĩ hộ thành.
Phải đỡ được năm chiêu của tu sĩ này mới được tính là thông qua.
“Hợp Thể kỳ.” Từ Trình Ngọc quay đầu lại nói với mấy người Diệp Tố, “Người đó trước kia từng là chấp sự của Côn Luân, về sau tự nguyện ở lại Huy Thành, đảm nhiệm vị trí Quan Hộ Thành.”
Diệp Tố nhìn nữ nhân cầm kiếm trên tường thành: “Đêm dân chúng trong thành bị tàn sát, bà ấy có mặt trong thành không?”
“Có.” Từ Trình Ngọc gật đầu, “Mệnh đèn đều tắt.”
Muốn đỡ được năm chiêu từ tay tu sĩ Hợp Thể kỳ cũng không phải là chuyện dễ dàng, huống chi đối phương cũng không có ý muốn nương tay, cơ hồ người nào đi lên cũng nhiều nhất đến chiêu thứ hai thì liền bại trận.
Thẳng đến khi Lục Trầm Hàn bước lên.
Mấy người Từ Trình Ngọc nhìn chằm chằm Lục Trầm Hàn giao thủ cùng Quan Hộ Thành, chỉ riêng có Diệp Tố lại bị một nơi khác hấp dẫn.
Nàng quay đầu nhìn sang một cửa hông ở một góc tường thành, vừa rồi hai vị thân truyền đệ tử của Thượng Khuyết Tông đã bước vào đó.
Không chỉ vậy……
Diệp Tố còn nhìn thấy Hợp Hoan Tông Nhan Hảo cùng Mai Cừu Nhân nghênh ngang bước ra từ cửa hông đó, bọn họ đã thay một bộ y phục khác.
Hẳn là nhận thấy có ánh mắt nhìn theo nên Nhan Hảo quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Diệp Tố, đôi mắt nàng ấy chớp chớp.
“Các người sao lại đi vào được?” Diệp Tố chỉ mấy người Thượng Khuyết Tông lúc này cũng vừa bước ra, hỏi Nhan Hảo. Tốc độ của bốn người này cũng nhanh quá rồi.
“Hai người chúng ta, vũ cơ.” Nhan Hảo chỉ vào nàng cùng Mai Cừu Nhân, sau đó lại chỉ sang đệ tử Thượng Khuyết Tông, “Còn bọn họ, nhạc sư.”
“Vẫn còn thiếu vài vũ cơ đấy, các cô có thể đi ứng tuyển.” Mai Cừu Nhân nhiệt tình nói, “Hai vị sư đệ cũng ứng tuyển được luôn.”
Tầm mắt của Diệp Tố dừng trên bộ váy nữ hoa hòe lòe loẹt trên người Mai Cừu Nhân, thay mặt Dịch Huyền cùng Du Phục Thời xin miễn phần ý tốt này: “Không cần đâu.”
“Còn phải so chiêu với Quan Hộ Thành, mệt biết bao nhiêu.” Nhan Hảo khuyên nhủ, “Các cô đến đây, chờ đi vào là được, chúng ta đã tiếp xúc qua với người trong phủ thành chủ rồi. Tới đây làm vũ cơ với bọn ta, còn có thể nương lí do ra ngoài đi dạo tìm kiếm ý tưởng cho điệu múa mới để ra vào phủ.”
Diệp Tố biết tỏng ý đồ “dụng tâm hiểm ác” của hai người Hợp Hoan Tông: “Ta thấy chúng ta thích hợp so chiêu với Quan Hộ Thành hơn.”
Nhìn nàng quay trở về đội ngũ, Mai Cừu Nhân tiếc nuối nói: “Vũ cơ nhẹ nhàng biết mấy, mặc một bộ váy rồi ẹo qua ẹo lại là xong.”
Nhan Hảo ảo tưởng: “Bộ dáng hai vị sư đệ mặc váy múa nhất định là rất kinh diễm.”
“Phủ thành chủ cũng đang chiêu mộ vũ cơ và nhạc sư, trước đêm đồ thành có yến tiệc gì sao?” Diệp Tố quay lại, hỏi Từ Trình Ngọc.
Từ Trình Ngọc sửng sốt: “Ta không có nghe nói qua.”
Chuyện về Huy Thành hắn cũng chỉ là nghe sư phụ nhắc sơ qua, chi tiết hắn cũng không rõ ràng lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.