Chương 190: Thành Thần
Hồng Thứ Bắc
25/09/2023
Lục Trầm Hàn không có mảy may phản ứng, đừng nói là tròng mắt biến màu, cho dù là dung mạo bị hủy hoại thì có làm sao, chỉ có lực lượng mới là thứ quan trọng nhất trên thế gian.
Nhìn xem những tông chủ từng cao cao tại thượng lúc trước, không phải cũng bị kiếm ý của hắn đánh ngã trên mặt đất không dậy nổi đó sao.
“Nếu ngươi đã tới, cũng vừa lúc……chết dưới kiếm của ta.” Lục Trầm Hàn lạnh lùng gằng từng tiếng, hắn bẻ cổ phát ra tiếng răng rắc, cảm nhận lực lượng chảy cuồn cuộn trong cơ thể, cảm giác có thể thao túng tất cả mọi thứ trên thế gian một lần nữa trỗi dậy.
Dịch Huyền siết chặt Trọng Minh đao, hai người đồng thời nhảy lên xông thẳng về phía đối phương, đao kiếm chạm vào nhau giữa không trung, phát ra sóng chấn động mãnh liệt.
Trọng Minh chợt bay ra từ thân đao, không công kích Lục Trầm Hàn mà lại nhảy đến trước mặt Diệp Tố, trong tay hắn còn cầm một quyển trục, là Vạn Cảnh Thông.
“Mang tháp linh đến Luân Chuyển tháp.” Trọng Minh nhét quyển trục Vạn Cảnh Thông vào tay Diệp Tố xong liền xoay người trở về giúp Dịch Huyền.
Diệp Tố cúi đầu nhìn quyển trục, phía trên có vết máu nhưng không phải của nàng.
Nàng theo bản năng giương mắt nhìn Dịch Huyền ở đối diện.
Dịch Huyền đón ánh mắt của nàng, nở một nụ cười.
Trước đó hắn nhận lấy bao tải, dùng quyển trục Vạn Cảnh Thông chuẩn bị đến Ma giới, nhưng trước khi đi lại đổi ý, chuyển thành đi nơi giao nhau của tam giới.
Đến nơi khung cảnh vẫn là một mảnh hoang vu, Luân Chuyển tháp vẫn như cũ không thấy đâu.
Dịch Huyền đứng im ở đó, rất lâu không động đậy, những âm thanh đó……có lẽ tìm theo những âm thanh đó sẽ có thể tìm ra được Luân Chuyển tháp.
Tìm được Luân Chuyển tháp ít nhất sẽ có thể tìm được Bồng Lai thánh sứ, từ đó sẽ có cơ hội để liên hệ với Bồng Lai chưởng sử.
Dịch Huyền nhắm mắt lại, hai tai tập trung lắng nghe, không buông tha bất kỳ một tiếng gió thổi cỏ lay nào.
Một lúc lâu sau, hắn rốt cuộc lại nghe thấy được những ma âm đó, thậm chí so với lần trước còn lớn hơn, lộ ra sự bị thương, vội vàng và sợ hãi.
【 Bọn họ tới! 】
【 Tới rồi!!! 】
Dịch Huyền không mở mắt, hắn nghe những âm thanh bên tai, nhấc chân bắt đầu đi về hướng phát ra những âm thanh đó.
Hắn không biết bản thân mình đã đi đến đâu, chỉ nghe thấy âm thanh mỗi lúc một rõ, mãi đến khi có một bàn tay chống lên ngực hắn thì hắn mới dừng lại, mở to mắt.
Là vị Bồng Lai thánh sứ đã tặng áo choàng cho Du Phục Thời!
Dịch Huyền vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Luân Chuyển tháp ở sau lưng Bồng Lai thánh sứ, mười một vị thánh sứ khác vẫn đang ngồi xung quanh tháp, tay không ngừng bấm pháp quyết, miệng đang niệm cái gì đó.
“Ta muốn tìm chưởng sử.” Dịch Huyền hỏi thẳng, “Tháp linh ở đâu?”
Vị Bồng Lai thánh sứ trước mặt hắn không nói gì, chỉ đứng tránh sang một bên, lúc này cửa Luân Chuyển tháp đột nhiên mở ra từ bên trong.
Thánh sứ giơ tay làm tư thế mời.
Dịch Huyền không chút do dự bước vào Luân Chuyển tháp, ngay sau đó cửa tháp trong nháy mắt đóng sầm lại, lúc này hắn mới nhìn thấy tầng thứ nhất ngồi đầy người Bồng Lai, tất cả bọn họ đều ngồi trên mặt đất, dưới thân có Bàn Âm Dương đang vận chuyển, người ngồi ở trung tâm chính là Bồng Lai chưởng sử.
Nhìn mặt cũng không thể biết ai là ai, chỉ có thể phân biệt thông qua quần áo.
Các ma ảnh trong không trung bay tới bay lui, gào thét “bọn họ tới” nhưng lại không công kích người giống trước kia.
Dịch Huyền vòng qua các Bồng Lai đệ tử, đi đến trung tâm, nói với Bồng Lai chưởng sử: “Ta muốn biết tháp linh ở đâu? Hiện tại bên ngoài cực kỳ rối loạn.”
Bồng Lai chưởng sử mở hai mắt, thấp giọng nói: “Sắp không kịp rồi.”
“Rốt cuộc các người biết cái gì?” Dịch Huyền lo âu, nỗi bất an trong lòng mỗi lúc một lớn.
Bồng Lai chưởng sử đứng dậy, nhìn chằm chằm vào đóa hoa lan giữa trán Dịch Huyền một lúc, sau đó rút quyển trục Vạn Cảnh Thông khỏi tay hắn, cắt một đầu ngón tay của mình, vẽ một Bàn Âm Dương lên quyển trục: “Nói với Diệp Tố mang tháp linh lại đây.”
Không đợi Dịch Huyền hỏi thêm, chưởng sử đẩy hắn lui về phía sau, ngay sau đó Dịch Huyền liền xuất hiện bên ngoài thành Quy Tông, nhìn thấy Lục Trầm Hàn đang vung kém chém về phía đại sư tỷ.
……
Lực lượng của Lục Trầm Hàn đang không ngừng tăng cao, Dịch Huyền hiện giờ đã nhập ma, thể chất mạnh hơn tu sĩ bình thường, hai người đều cảnh giới Đại Thừa lại đều cầm thần binh, thế nên đối chiến trong lúc nhất thời lại ngang tay.
Trong lòng Dịch Huyền kiên định nhưng Lục Trầm Hàn lại bắt đầu bực bội, từ sau tông môn đại bỉ, mỗi khi gặp phải tình huống không có phần thắng áp đảo thế này, thể nào hắn cũng sẽ gặp bất lợi,
Lục Trầm Hàn liếc nhìn về phương bắc, hắn cần nhiều lực lượng hơn.
Lúc này, Diệp Tố một lần nữa lắp tên kéo cung, ba mũi tên thần thức được b ắn ra, xoay tròn lao đi vun vút, cuối cùng mỗi mũi tên ghim vào trên từng chữ “Quy Tông thành”.
Quy Tông ấn chậm rãi nứt ra, giống như một hoa văn mạng nhện, sau đó toàn bộ tường thành của thành Quy Tông đột nhiên vỡ toang, ầm ầm đổ xuống.
Một đạo ánh sáng màu tím bay ra, là một hạt ngọc tròn trông như một viên xá lợi, đây là tháp linh sao? Thế mà lại không giống Trọng Minh có linh thể hình người.
Diệp Tố thu cung, giơ tay lau vết máu trên mặt, đạp một chân xuống đất phi thân lên chụp lấy hạt châu tháp linh vào trong tay, nàng nhìn xung quanh, Lục Trầm Hàn đang bị Dịch Huyền cuốn lấy, Liên Liên đã dẫn hai bị tông chủ bị thương và Trình Hoài An rời đi.
Diệp Tố nắm chặt tháp linh đang dãy dụa muốn trốn đi, nàng mở ra quyển trục Vạn Cảnh Thông, nàng vốn muốn dẫn Dịch Huyền cùng đi nhưng lại thấy Dịch Huyền lắc đầu, khẩu hình khẽ mấp máy, không một tiếng động nói với nàng: “Đi!”
Bàn Âm Dương trên Vạn Cảnh Thông bỗng nhiên chuyển động, truyền tống Diệp Tố đến bên trong Luân Chuyển tháp.
“Chưởng sử?” Diệp Tố nhìn thấy cả tầng một ngồi đầy người Bồng Lai thì cực kỳ sửng sốt.
Bồng Lai chưởng sử vẫn còn đứng đó, ông nhìn Diệp Tố, nửa bên mặt của nàng đều là máu, cánh tay càng thảm thiết hơn, vết thương sâu thấy cả xương, vậy mà gương mặt nàng vẫn bình tĩnh như không có việc gì.
“Đây có phải tháp linh không?” Diệp Tố mở tay, để lộ hạt châu lóe lên ánh tím, “Chưởng sử, chúng ta phải đạt được một đường sinh cơ nào?”
Bồng Lai chưởng sử cúi đầu nhìn hạt châu trong tay nàng, sau đó vung tay lên, trước mặt Diệp Tố liền xuất hiện một cái Bàn Âm Dương, bên trong là hình ảnh của ba hư ảnh ở ba phương.
Nàng nhìn thấy tiểu sư đệ, hắn đang đối chiến với “người” đã thực thể hóa được một nửa thân thể ở phía tây, rõ ràng đã chiếm được ưu thế, thế nhưng “người” đó một lần nữa lại lấy huyết nhục của tu sĩ ở tây phương bồi bổ, lại thong thả tiếp tục thực thể hóa.
“Khi ba vị thần này toàn bộ thực thể hóa, sẽ không còn bất kỳ đường sống nào.” Bồng Lai chưởng sử ngoắc tay ý bảo Diệp Tố nhìn hư ảnh ở phía nam, không có ai ngăn trở, nó đã bắt đầu mọc ra đầu và hai vai, là một nữ nhân.
Diệp Tố nhìn ba hư ảnh trong Bàn Âm Dương: “Thật sự là Thần?”
Đến giờ phút này, Diệp Tố mới rốt cuộc xác định trận loạn lạc này có liên quan tới Thần.
“Ngươi nhìn phía bắc đi.” Bồng Lai chưởng sử phất tay, cảnh tượng ở bắc phương hiện ra, không phải hư ảnh mà là một nơi Diệp Tố quen thuộc.
—— Hoang Thành bí cảnh.
“Đó là……” Người trấn định như Diệp Tố cũng nhịn không được lùi về sau một bước.
Trong rừng bia đá ở Hoang Thành bí cảnh, một người đang từ từ bò ra, thân hình cao lớn, cơ bắp lực lưỡng.
Diệp Tố nhìn chằm chằm bóng hình quen thuộc đó, nhìn ông từ từ bò lên mặt đất, thuấn di đến trước một thi thể trong bí cảnh, lột quần áo người nọ tròng lên người, sau đó bỗng nhiên ngửa đầu hô to.
“Đồ Thế ta sống lại rồi!!!”
Âm thanh của ông truyền khắp tu chân giới, đây không phải là điều mà đại năng bình thường có thể làm được.
Đồ Thế đứng tại chỗ một lúc, ngẩng đầu nhìn lên không trung ở ba phương còn lại, sau đó ông chạy về phía nam, bắt đầu đánh nhanh với hư ảnh nữ nhân vừa rồi, ngăn không cho bà ta thực thể hóa.
“Năng lực tính trước tương lai của ta đã mất, không tính ra được một bước này.” Gương mặt bình thường đến không thể bình thường hơn của Bồng Lai chưởng sử khẽ mỉm cười.
“Đồ Thế tiền bối, ông ấy làm sao lại……” Diệp Tố nhìn gương mặt kia, chấn động vô cùng.
“Ngươi cảm thấy bia đá ở nơi đó đang trấn áp cái gì?” Bồng Lai chưởng sử nói, “Chỉ có phía đông mãi vẫn không có động tĩnh, ngoại trừ việc rừng bia đá được chữa trị tốt thì đây mới chính là nguyên nhân quan trọng nhất, là do Đồ Thế đã đảo khách thành chủ, chiếm cứ lực lượng của Thần, phải là một người cực kỳ bền gan vững chí mới có thể làm được tới bước này.”
Thần bị trấn áp dưới rừng bia đá không lúc nào là không hấp thu linh khí xung quanh, trong nháy mắt Đồ Thế chết đi, huyết nhục, thần thức của ông tất nhiên cũng bị cắn nuốt.
Có điều……ông chính là Phật Tử đã từng mất đi Kim Đan, khi tưởng ông đã cô độc chết đi trong giới thì ông lại kiên trì sống sót trong suốt hai trăm năm, còn môt lần nữa tu luyện ra Kim Đan, lại còn tiến giai, tâm tính như thế, muốn ông tình nguyện để bị cắn nuốt là chuyện không thể nào.
Ngủ đông, chờ đợi, một kích tất thắng!
Đồ Thế làm được rồi, hai lần tử vong, hai lần hồi sinh, lần sau gian nan hơn lần trước, nhưng ông chưa bao giờ từ bỏ.
Diệp Tố bỗng nhiên nhớ tới Ma Chủ Hình Phụ, Thần ấn trên xương cổ của ông ấy vặn vẹo, rõ ràng ông đã từng chống cự, thậm chí sự chống cự ấy còn có hiệu quả thế nên mới bị hút sạch ma khí, thành thây khô trong nháy mắt, chứ không giống hai vị đại năng của Côn Luân.
“Chỉ cần ba vị Thần này còn chưa hoàn toàn hóa thành thực thể, thì ngươi vẫn còn thời gian.” Bồng Lai chưởng sử nói.
“Vu Thừa Duyệt trong Điện Ma Chủ sắp sửa độ kiếp phi thăng, hắn là Linh Lung Cốt, trời sinh vô lôi kiếp, nếu hắn trở thành Thần, có phải sẽ có thể góp sức phá hủy bọn họ?” Diệp Tố hỏi.
“Ba đánh ba?” Bồng Lai chưởng sử chậm rãi lắc đầu: “Thiên Đạo có áp chế với Thần, nhưng ba vị này một khi hoàn toàn thực thể hóa sẽ không phải chịu áp chế đó nữa, không ai sẽ là đối thủ của bọn họ, bao gồm……”
Tầm mắt ông dừng trên người Du Phục Thời đang cầm Khấp Huyết kiếm.
Diệp Tố nhìn tiểu sư đệ, trên trán hắn đã rịn mồ hôi, tuy rằng có cực phẩm linh thạch màu tím bổ sung lực lượng, nhưng cũng không cách nào ngăn cản hư ảnh ở đối diện không ngừng cắn nuốt máu thịt và thần thức của các tu sĩ, nàng cực kỳ ghét cảm giác chỉ có thể đứng đây nhìn tiểu sư đệ qua Bàn Âm Dương mà không cách nào có thể giúp hắn.
Nàng hỏi: “Cần ta phải làm cái gì?”
Bồng Lai chưởng sử nhìn xuống tháp linh trong tay nàng: “Ta cần người thành Thần”
Diệp Tố nhíu mày: “…… ta thành Thần?”
Nàng là trời sinh thức hải, mỗi khi tiến giai sẽ phải chịu gấp bội lôi kiếp, ngay cả quả Bồ Đề cũng chỉ có thể khiến nàng lên tới Hợp Thể hậu kỳ mà thôi.
Thành Thần trong một thời gian ngắn, căn bản là một chuyện đùa.
Chẳng lẽ phải nuốt tháp linh?
“Ngoại trừ Linh Lung Cốt, và trường hợp ngoại lệ của Đồ Thế, thế giới này đã không thể phi thăng.” Bồng Lai chưởng sử lắc đầu nói.
Diệp Tố khó hiểu: “Nhưng tu chân giới trước kia vẫn có người phi thăng.”
Mặc dù số lượng ít đến nỗi có thể đếm bằng ngón tay, nhưng thật sự có người đã phi thăng.
“Lôi phi thăng đã biến mất mấy ngàn năm.” Bồng Lai chưởng sử nói, “Từ sau Thần Vẫn kỳ, thượng giới vẫn luôn đóng chặt, không có lôi phi thăng thì không cách nào có thể độ kiếp thành Thần, ta không biết đã xảy ra chuyện gì. Vì tìm kiếm nguyên nhân, ta đã lật xem toàn bộ tất cả ghi chép của Bồng Lai, nguyên nhân vẫn không tìm thấy nhưng lại phát hiện một chuyện khác.”
Khi nói chuyện ông nhìn vào Bàn Âm Dương, hiển nhiên lúc ấy ông phát hiện những việc sẽ phát sinh hiện tại nên mới liên thủ với Bình Thư Lan, nhìn trộm Thần.
“Vậy thì ta phải làm sao để thành Thần?” Diệp Tố hỏi ông.
Bồng Lai chưởng sử dừng một chút, lấy ra một thứ đưa cho Diệp Tố.
“……Thiên Cơ lệnh?” Diệp Tố hoài nghi nhìn chưởng sử, nàng nhớ rõ sư phụ nói ông đã đập nó lên đại môn của Thiên Cơ Môn, hai mảnh Thiên Cơ Lệnh còn nằm trong túi Càn Khôn của nàng đây.
Bồng Lai chưởng sử cười cười: “Trước khi Trương Phong Phong đập nó, ta đã đánh tráo.”
Chút chuyện này Bồng Lai vẫn có thể làm được, ông không thể lấy đồ từ trong tay Du Phục Thời, nhưng lấy từ chỗ Trương Phong Phong thì quá dễ.
Diệp Tố nhớ lại ngày ấy Trương Phong Phong đắc ý nói đại môn Thiên Cơ Môn thật chắc chắn: “……”
“Mang theo tháp linh, bước lên tầng tháp thứ chín.” Bồng Lai chưởng sử khom lưng thật sâu với Diệp Tố, “Thành Thần trở về, mới có thể khiến tam giới bình an.”
Diệp Tố một tay cầm tháp linh, một tay nắm Thiên Cơ lệnh, một lần bước lên Luân Chuyển tháp.
Nhìn xem những tông chủ từng cao cao tại thượng lúc trước, không phải cũng bị kiếm ý của hắn đánh ngã trên mặt đất không dậy nổi đó sao.
“Nếu ngươi đã tới, cũng vừa lúc……chết dưới kiếm của ta.” Lục Trầm Hàn lạnh lùng gằng từng tiếng, hắn bẻ cổ phát ra tiếng răng rắc, cảm nhận lực lượng chảy cuồn cuộn trong cơ thể, cảm giác có thể thao túng tất cả mọi thứ trên thế gian một lần nữa trỗi dậy.
Dịch Huyền siết chặt Trọng Minh đao, hai người đồng thời nhảy lên xông thẳng về phía đối phương, đao kiếm chạm vào nhau giữa không trung, phát ra sóng chấn động mãnh liệt.
Trọng Minh chợt bay ra từ thân đao, không công kích Lục Trầm Hàn mà lại nhảy đến trước mặt Diệp Tố, trong tay hắn còn cầm một quyển trục, là Vạn Cảnh Thông.
“Mang tháp linh đến Luân Chuyển tháp.” Trọng Minh nhét quyển trục Vạn Cảnh Thông vào tay Diệp Tố xong liền xoay người trở về giúp Dịch Huyền.
Diệp Tố cúi đầu nhìn quyển trục, phía trên có vết máu nhưng không phải của nàng.
Nàng theo bản năng giương mắt nhìn Dịch Huyền ở đối diện.
Dịch Huyền đón ánh mắt của nàng, nở một nụ cười.
Trước đó hắn nhận lấy bao tải, dùng quyển trục Vạn Cảnh Thông chuẩn bị đến Ma giới, nhưng trước khi đi lại đổi ý, chuyển thành đi nơi giao nhau của tam giới.
Đến nơi khung cảnh vẫn là một mảnh hoang vu, Luân Chuyển tháp vẫn như cũ không thấy đâu.
Dịch Huyền đứng im ở đó, rất lâu không động đậy, những âm thanh đó……có lẽ tìm theo những âm thanh đó sẽ có thể tìm ra được Luân Chuyển tháp.
Tìm được Luân Chuyển tháp ít nhất sẽ có thể tìm được Bồng Lai thánh sứ, từ đó sẽ có cơ hội để liên hệ với Bồng Lai chưởng sử.
Dịch Huyền nhắm mắt lại, hai tai tập trung lắng nghe, không buông tha bất kỳ một tiếng gió thổi cỏ lay nào.
Một lúc lâu sau, hắn rốt cuộc lại nghe thấy được những ma âm đó, thậm chí so với lần trước còn lớn hơn, lộ ra sự bị thương, vội vàng và sợ hãi.
【 Bọn họ tới! 】
【 Tới rồi!!! 】
Dịch Huyền không mở mắt, hắn nghe những âm thanh bên tai, nhấc chân bắt đầu đi về hướng phát ra những âm thanh đó.
Hắn không biết bản thân mình đã đi đến đâu, chỉ nghe thấy âm thanh mỗi lúc một rõ, mãi đến khi có một bàn tay chống lên ngực hắn thì hắn mới dừng lại, mở to mắt.
Là vị Bồng Lai thánh sứ đã tặng áo choàng cho Du Phục Thời!
Dịch Huyền vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Luân Chuyển tháp ở sau lưng Bồng Lai thánh sứ, mười một vị thánh sứ khác vẫn đang ngồi xung quanh tháp, tay không ngừng bấm pháp quyết, miệng đang niệm cái gì đó.
“Ta muốn tìm chưởng sử.” Dịch Huyền hỏi thẳng, “Tháp linh ở đâu?”
Vị Bồng Lai thánh sứ trước mặt hắn không nói gì, chỉ đứng tránh sang một bên, lúc này cửa Luân Chuyển tháp đột nhiên mở ra từ bên trong.
Thánh sứ giơ tay làm tư thế mời.
Dịch Huyền không chút do dự bước vào Luân Chuyển tháp, ngay sau đó cửa tháp trong nháy mắt đóng sầm lại, lúc này hắn mới nhìn thấy tầng thứ nhất ngồi đầy người Bồng Lai, tất cả bọn họ đều ngồi trên mặt đất, dưới thân có Bàn Âm Dương đang vận chuyển, người ngồi ở trung tâm chính là Bồng Lai chưởng sử.
Nhìn mặt cũng không thể biết ai là ai, chỉ có thể phân biệt thông qua quần áo.
Các ma ảnh trong không trung bay tới bay lui, gào thét “bọn họ tới” nhưng lại không công kích người giống trước kia.
Dịch Huyền vòng qua các Bồng Lai đệ tử, đi đến trung tâm, nói với Bồng Lai chưởng sử: “Ta muốn biết tháp linh ở đâu? Hiện tại bên ngoài cực kỳ rối loạn.”
Bồng Lai chưởng sử mở hai mắt, thấp giọng nói: “Sắp không kịp rồi.”
“Rốt cuộc các người biết cái gì?” Dịch Huyền lo âu, nỗi bất an trong lòng mỗi lúc một lớn.
Bồng Lai chưởng sử đứng dậy, nhìn chằm chằm vào đóa hoa lan giữa trán Dịch Huyền một lúc, sau đó rút quyển trục Vạn Cảnh Thông khỏi tay hắn, cắt một đầu ngón tay của mình, vẽ một Bàn Âm Dương lên quyển trục: “Nói với Diệp Tố mang tháp linh lại đây.”
Không đợi Dịch Huyền hỏi thêm, chưởng sử đẩy hắn lui về phía sau, ngay sau đó Dịch Huyền liền xuất hiện bên ngoài thành Quy Tông, nhìn thấy Lục Trầm Hàn đang vung kém chém về phía đại sư tỷ.
……
Lực lượng của Lục Trầm Hàn đang không ngừng tăng cao, Dịch Huyền hiện giờ đã nhập ma, thể chất mạnh hơn tu sĩ bình thường, hai người đều cảnh giới Đại Thừa lại đều cầm thần binh, thế nên đối chiến trong lúc nhất thời lại ngang tay.
Trong lòng Dịch Huyền kiên định nhưng Lục Trầm Hàn lại bắt đầu bực bội, từ sau tông môn đại bỉ, mỗi khi gặp phải tình huống không có phần thắng áp đảo thế này, thể nào hắn cũng sẽ gặp bất lợi,
Lục Trầm Hàn liếc nhìn về phương bắc, hắn cần nhiều lực lượng hơn.
Lúc này, Diệp Tố một lần nữa lắp tên kéo cung, ba mũi tên thần thức được b ắn ra, xoay tròn lao đi vun vút, cuối cùng mỗi mũi tên ghim vào trên từng chữ “Quy Tông thành”.
Quy Tông ấn chậm rãi nứt ra, giống như một hoa văn mạng nhện, sau đó toàn bộ tường thành của thành Quy Tông đột nhiên vỡ toang, ầm ầm đổ xuống.
Một đạo ánh sáng màu tím bay ra, là một hạt ngọc tròn trông như một viên xá lợi, đây là tháp linh sao? Thế mà lại không giống Trọng Minh có linh thể hình người.
Diệp Tố thu cung, giơ tay lau vết máu trên mặt, đạp một chân xuống đất phi thân lên chụp lấy hạt châu tháp linh vào trong tay, nàng nhìn xung quanh, Lục Trầm Hàn đang bị Dịch Huyền cuốn lấy, Liên Liên đã dẫn hai bị tông chủ bị thương và Trình Hoài An rời đi.
Diệp Tố nắm chặt tháp linh đang dãy dụa muốn trốn đi, nàng mở ra quyển trục Vạn Cảnh Thông, nàng vốn muốn dẫn Dịch Huyền cùng đi nhưng lại thấy Dịch Huyền lắc đầu, khẩu hình khẽ mấp máy, không một tiếng động nói với nàng: “Đi!”
Bàn Âm Dương trên Vạn Cảnh Thông bỗng nhiên chuyển động, truyền tống Diệp Tố đến bên trong Luân Chuyển tháp.
“Chưởng sử?” Diệp Tố nhìn thấy cả tầng một ngồi đầy người Bồng Lai thì cực kỳ sửng sốt.
Bồng Lai chưởng sử vẫn còn đứng đó, ông nhìn Diệp Tố, nửa bên mặt của nàng đều là máu, cánh tay càng thảm thiết hơn, vết thương sâu thấy cả xương, vậy mà gương mặt nàng vẫn bình tĩnh như không có việc gì.
“Đây có phải tháp linh không?” Diệp Tố mở tay, để lộ hạt châu lóe lên ánh tím, “Chưởng sử, chúng ta phải đạt được một đường sinh cơ nào?”
Bồng Lai chưởng sử cúi đầu nhìn hạt châu trong tay nàng, sau đó vung tay lên, trước mặt Diệp Tố liền xuất hiện một cái Bàn Âm Dương, bên trong là hình ảnh của ba hư ảnh ở ba phương.
Nàng nhìn thấy tiểu sư đệ, hắn đang đối chiến với “người” đã thực thể hóa được một nửa thân thể ở phía tây, rõ ràng đã chiếm được ưu thế, thế nhưng “người” đó một lần nữa lại lấy huyết nhục của tu sĩ ở tây phương bồi bổ, lại thong thả tiếp tục thực thể hóa.
“Khi ba vị thần này toàn bộ thực thể hóa, sẽ không còn bất kỳ đường sống nào.” Bồng Lai chưởng sử ngoắc tay ý bảo Diệp Tố nhìn hư ảnh ở phía nam, không có ai ngăn trở, nó đã bắt đầu mọc ra đầu và hai vai, là một nữ nhân.
Diệp Tố nhìn ba hư ảnh trong Bàn Âm Dương: “Thật sự là Thần?”
Đến giờ phút này, Diệp Tố mới rốt cuộc xác định trận loạn lạc này có liên quan tới Thần.
“Ngươi nhìn phía bắc đi.” Bồng Lai chưởng sử phất tay, cảnh tượng ở bắc phương hiện ra, không phải hư ảnh mà là một nơi Diệp Tố quen thuộc.
—— Hoang Thành bí cảnh.
“Đó là……” Người trấn định như Diệp Tố cũng nhịn không được lùi về sau một bước.
Trong rừng bia đá ở Hoang Thành bí cảnh, một người đang từ từ bò ra, thân hình cao lớn, cơ bắp lực lưỡng.
Diệp Tố nhìn chằm chằm bóng hình quen thuộc đó, nhìn ông từ từ bò lên mặt đất, thuấn di đến trước một thi thể trong bí cảnh, lột quần áo người nọ tròng lên người, sau đó bỗng nhiên ngửa đầu hô to.
“Đồ Thế ta sống lại rồi!!!”
Âm thanh của ông truyền khắp tu chân giới, đây không phải là điều mà đại năng bình thường có thể làm được.
Đồ Thế đứng tại chỗ một lúc, ngẩng đầu nhìn lên không trung ở ba phương còn lại, sau đó ông chạy về phía nam, bắt đầu đánh nhanh với hư ảnh nữ nhân vừa rồi, ngăn không cho bà ta thực thể hóa.
“Năng lực tính trước tương lai của ta đã mất, không tính ra được một bước này.” Gương mặt bình thường đến không thể bình thường hơn của Bồng Lai chưởng sử khẽ mỉm cười.
“Đồ Thế tiền bối, ông ấy làm sao lại……” Diệp Tố nhìn gương mặt kia, chấn động vô cùng.
“Ngươi cảm thấy bia đá ở nơi đó đang trấn áp cái gì?” Bồng Lai chưởng sử nói, “Chỉ có phía đông mãi vẫn không có động tĩnh, ngoại trừ việc rừng bia đá được chữa trị tốt thì đây mới chính là nguyên nhân quan trọng nhất, là do Đồ Thế đã đảo khách thành chủ, chiếm cứ lực lượng của Thần, phải là một người cực kỳ bền gan vững chí mới có thể làm được tới bước này.”
Thần bị trấn áp dưới rừng bia đá không lúc nào là không hấp thu linh khí xung quanh, trong nháy mắt Đồ Thế chết đi, huyết nhục, thần thức của ông tất nhiên cũng bị cắn nuốt.
Có điều……ông chính là Phật Tử đã từng mất đi Kim Đan, khi tưởng ông đã cô độc chết đi trong giới thì ông lại kiên trì sống sót trong suốt hai trăm năm, còn môt lần nữa tu luyện ra Kim Đan, lại còn tiến giai, tâm tính như thế, muốn ông tình nguyện để bị cắn nuốt là chuyện không thể nào.
Ngủ đông, chờ đợi, một kích tất thắng!
Đồ Thế làm được rồi, hai lần tử vong, hai lần hồi sinh, lần sau gian nan hơn lần trước, nhưng ông chưa bao giờ từ bỏ.
Diệp Tố bỗng nhiên nhớ tới Ma Chủ Hình Phụ, Thần ấn trên xương cổ của ông ấy vặn vẹo, rõ ràng ông đã từng chống cự, thậm chí sự chống cự ấy còn có hiệu quả thế nên mới bị hút sạch ma khí, thành thây khô trong nháy mắt, chứ không giống hai vị đại năng của Côn Luân.
“Chỉ cần ba vị Thần này còn chưa hoàn toàn hóa thành thực thể, thì ngươi vẫn còn thời gian.” Bồng Lai chưởng sử nói.
“Vu Thừa Duyệt trong Điện Ma Chủ sắp sửa độ kiếp phi thăng, hắn là Linh Lung Cốt, trời sinh vô lôi kiếp, nếu hắn trở thành Thần, có phải sẽ có thể góp sức phá hủy bọn họ?” Diệp Tố hỏi.
“Ba đánh ba?” Bồng Lai chưởng sử chậm rãi lắc đầu: “Thiên Đạo có áp chế với Thần, nhưng ba vị này một khi hoàn toàn thực thể hóa sẽ không phải chịu áp chế đó nữa, không ai sẽ là đối thủ của bọn họ, bao gồm……”
Tầm mắt ông dừng trên người Du Phục Thời đang cầm Khấp Huyết kiếm.
Diệp Tố nhìn tiểu sư đệ, trên trán hắn đã rịn mồ hôi, tuy rằng có cực phẩm linh thạch màu tím bổ sung lực lượng, nhưng cũng không cách nào ngăn cản hư ảnh ở đối diện không ngừng cắn nuốt máu thịt và thần thức của các tu sĩ, nàng cực kỳ ghét cảm giác chỉ có thể đứng đây nhìn tiểu sư đệ qua Bàn Âm Dương mà không cách nào có thể giúp hắn.
Nàng hỏi: “Cần ta phải làm cái gì?”
Bồng Lai chưởng sử nhìn xuống tháp linh trong tay nàng: “Ta cần người thành Thần”
Diệp Tố nhíu mày: “…… ta thành Thần?”
Nàng là trời sinh thức hải, mỗi khi tiến giai sẽ phải chịu gấp bội lôi kiếp, ngay cả quả Bồ Đề cũng chỉ có thể khiến nàng lên tới Hợp Thể hậu kỳ mà thôi.
Thành Thần trong một thời gian ngắn, căn bản là một chuyện đùa.
Chẳng lẽ phải nuốt tháp linh?
“Ngoại trừ Linh Lung Cốt, và trường hợp ngoại lệ của Đồ Thế, thế giới này đã không thể phi thăng.” Bồng Lai chưởng sử lắc đầu nói.
Diệp Tố khó hiểu: “Nhưng tu chân giới trước kia vẫn có người phi thăng.”
Mặc dù số lượng ít đến nỗi có thể đếm bằng ngón tay, nhưng thật sự có người đã phi thăng.
“Lôi phi thăng đã biến mất mấy ngàn năm.” Bồng Lai chưởng sử nói, “Từ sau Thần Vẫn kỳ, thượng giới vẫn luôn đóng chặt, không có lôi phi thăng thì không cách nào có thể độ kiếp thành Thần, ta không biết đã xảy ra chuyện gì. Vì tìm kiếm nguyên nhân, ta đã lật xem toàn bộ tất cả ghi chép của Bồng Lai, nguyên nhân vẫn không tìm thấy nhưng lại phát hiện một chuyện khác.”
Khi nói chuyện ông nhìn vào Bàn Âm Dương, hiển nhiên lúc ấy ông phát hiện những việc sẽ phát sinh hiện tại nên mới liên thủ với Bình Thư Lan, nhìn trộm Thần.
“Vậy thì ta phải làm sao để thành Thần?” Diệp Tố hỏi ông.
Bồng Lai chưởng sử dừng một chút, lấy ra một thứ đưa cho Diệp Tố.
“……Thiên Cơ lệnh?” Diệp Tố hoài nghi nhìn chưởng sử, nàng nhớ rõ sư phụ nói ông đã đập nó lên đại môn của Thiên Cơ Môn, hai mảnh Thiên Cơ Lệnh còn nằm trong túi Càn Khôn của nàng đây.
Bồng Lai chưởng sử cười cười: “Trước khi Trương Phong Phong đập nó, ta đã đánh tráo.”
Chút chuyện này Bồng Lai vẫn có thể làm được, ông không thể lấy đồ từ trong tay Du Phục Thời, nhưng lấy từ chỗ Trương Phong Phong thì quá dễ.
Diệp Tố nhớ lại ngày ấy Trương Phong Phong đắc ý nói đại môn Thiên Cơ Môn thật chắc chắn: “……”
“Mang theo tháp linh, bước lên tầng tháp thứ chín.” Bồng Lai chưởng sử khom lưng thật sâu với Diệp Tố, “Thành Thần trở về, mới có thể khiến tam giới bình an.”
Diệp Tố một tay cầm tháp linh, một tay nắm Thiên Cơ lệnh, một lần bước lên Luân Chuyển tháp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.