Chương 148: Tháp linh
Hồng Thứ Bắc
25/09/2023
Mọi chuyện phát sinh bên ngoài, Diệp Tố ở trong Luân Chuyển Tháp hoàn toàn không hề hay biết, nàng còn đang ở tầng bảy dây dưa cùng với yêu thú cao giai.
Lục giai yêu thú chạy khắp tầng, ngẫu nhiên còn có thất giai yêu thú xuất hiện, để đi được từ cầu thang lên tầng tám đến cầu thang xuống tầng sáu, Diệp Tố đã phải vận dụng hết mười tám ban võ nghệ của bản thân, hao hết tâm tư mới có thể đi xuống.
Đáng tiếc yêu thú ở tầng bảy lại không phải là đồ thật, Diệp Tố vừa th ở dốc đỡ cầu thang vừa nghĩ thầm, nếu không còn có thể kiếm thêm được chút yêu đan.
Nàng chậm rãi bước xuống, một lần nữa trở lại tầng sáu, cả tầng trống không.
Đại sư tỷ tức khắc cảm thấy có chút hổ thẹn, hai người bọn họ đã hút sạch sẽ linh khí ở tầng thứ sáu, về sau những đệ tử vào tháp có thể sẽ không còn cơ hội tu luyện ở đây được nữa.
Bất quá trước khi tiếp tục đi xuống, Diệp Tố nhận thấy linh khí ở tầng sáu so với khi bọn họ đi lên lúc trước hình như nhiều hơn một chút, có vẻ linh khí có thể tái sinh, điều này khiến áy náy trong nội tâm của nàng cũng giảm đi một chút.
Sau khi xuống đến tầng năm, Diệp Tố nhìn cả một tầng bí kíp, quyết định có thể xem bao nhiêu thì xem bấy nhiêu, đều là bí kiếp miễn phí, xem quyển nào chính là hời quyển đó, vì thế nàng đều chọn sách dày để xem, mỗi loại một quyển.
Diệp Tố ngồi xuống, dựa lưng vào kệ sách, tay trái một quyển, tay phải một quyển, trên đùi lại để một quyển, bên cạnh còn có một chồng bí kíp khác, lật lật bên này lại lật lật bên kia.
Nàng còn cố ý lấy ra một bó nhang từ trong túi Càn Khôn, lại lấy thêm một lư hương nhỏ, cắm nhang vào đốt tính giờ.
Diệp Tố quyết định sẽ nghỉ ngơi ở tầng thứ năm ba tháng, còn ba tháng cuối cùng sẽ lại đi xuống các tầng bên dưới nhìn xem.
Trong ba tháng này, trừ lúc ăn Tích Cốc Đan thì hầu như Diệp Tố đều ở trong trạng thái sách không rời tay, bí kíp lung tung rối loạn gì nàng cũng xem, xem không hiểu thì vẫn ghi nhớ trước tính sau.
Khi nén nhang cuối cùng cháy xong, nàng rốt cuộc dừng lại, có chút đáng tiếc nhìn vẫn còn hơn một nửa bí kíp chưa xem tới, nhưng cũng chỉ dành phải dọn hết đống sách trên mặt đất trả về vị trí cũ.
Khi bước xuống cầu thang để xuống tầng thứ tư đầu Diệp Tố vẫn cảm thấy váng đầu vì đã cố gắng nhét vào trong đầu quá nhiều thứ, cần phải dành ra thời gian tổng hợp, sửa sang lại mới được.
Tầng thứ tư là đan tầng, vừa lúc khi ở tầng năm Diệp Tố đã lật xem mấy quyển bí kíp luyện đan, tuy rằng lượng kiến thức không đủ để nàng bước vào con đường luyện đan nhưng phân biệt một ít đan dược thì vẫn dư sức, nàng mở các lọ đan dược, lựa vài loại nuốt xuống.
Diệp Tố cũng tiện tay lắp lại cửa ngăn tủ lúc trước bị nàng tháo ra, việc duy tu sửa chữa này đối với nàng tựa như là bản năng vậy, sẵn vừa làm nàng vừa thả lỏng đầu óc, sắp xếp phân loại lại những tri thức trong các bí kíp đã đọc.
Sau khi ở đan tầng ba, bốn ngày, Diệp Tố tiếp tục đi xuống, đi đến cửa cầu thang nàng mới nhớ tới cầu thang hỏng rồi, nàng quay đầu lại nhìn thì thấy đống mảnh vỡ cầu thang bị bọn họ gom gọn lại trước đó vẫn nằm ở gần cửa cầu thang của tầng thứ tư.
Vừa hay trong đầu vẫn còn một đống bí kíp chưa tiêu hóa xong, Diệp Tố liền xắn tay áo một lần nữa bắt đầu công việc sửa chữa.
Tuy rất chất liệu tạo nên cầu thang đặc thù nhưng mấu chốt nhất vẫn là trận pháp được khắc ở trên đó. Sau khi cầu thang vỡ vụn, trận pháp cũng theo đó mà biến mất.
Diệp Tố trước tiên chữa trị tốt cầu thang, sau đó lại dùng chủy thủ từng chút, từng chút một khắc trận pháp lên khắp cầu thang, so với cầu thang tầng năm thì cơ hồ là phục dựng lại y như đúc.
Qua năm ngày thì cuối cùng trận pháp cũng thành, Diệp Tố cẩn thận dùng thần thức thả cầu thang xuống vị trí cũ.
Nàng đạp lên thử vài lần, không sụp gãy, có thể đi xuống.
Sau khi bước xuống Diệp Tố xoay người ngửa đầu nhìn tầng thứ tư, lại một lần nữa bước lên cầu thang, nàng thở dài một hơi nhẹ nhõm khi cảm nhận được uy áp quen thuộc.
—— công cuộc sửa chữa thành công.
Tầng thứ ba là tầng pháp bảo, những pháp bảo có thể khơi gợi hứng thú của nàng thì lúc trước nàng cũng đã xem qua nên nàng đi thẳng đến cửa cầu thang tầng ba và tiếp tục tiến hành chữa trị cầu thang.
Sau khi có kinh nghiệm ở tầng thứ tư lần này tốc độ của Diệp Tố nhanh hơn trước, nàng sửa xong liền thả cầu thang xuống, tiếp tục đi xuống lầu hai.
Tầng thứ hai là các thư kịch ghi chép lại lịch sử các thời kỳ, lần trước Diệp Tố vội vàng đi lên, còn chưa kịp xem kĩ, nàng vòng qua vòng lại các kệ sách, có một số sách nàng xem không hiểu chữ viết trên đó, hẳn là viết bằng cổ văn, nàng còn phát hiện trong một góc có vài quyển sách nghiêng vẹo như được vội vàng nhét vào cho đủ số.
Cái gì mà “Luận về một ngàn cách ăn yêu thú”, “Đánh giá về các loại thịt yêu thú trên bảng xếp hạng”……chắc là sách của các trù sư (đầu bếp).
Diệp Tố theo bản năng rút ra một quyển từ trên giá sách, cả quyển sách chi chít những hàng chữ tượng hình xa lạ nàng đọc không hiểu, thậm chí vượt ra khỏi khả năng lí giải về chữ tượng hình của nàng.
Nàng lật quyển sách từ đầu đến cuối, không có chỗ nào có thể xem hiểu nên nàng trả lại về chỗ cũ, nàng lại bắt đầu chọn một quyển khác trên kệ, lúc này thế mà lại phát hiện có một quyển từ điển cổ văn.
Ở đây vậy mà có cả từ điển để dạy người biết chữ?
Là một đại sư tỷ hiếu học, Diệp Tố lập tức rút quyển sách ra, nhanh chóng lật xem.
Không thể không nói, quyển từ điển này viết rất đơn giản dễ hiểu, sau khi xem xong bảy tám phần của quyển từ điển, Diệp Tố ngẩng đầu nhìn lên những quyển sách khác trên kệ, tức khắc như khăn bịt mắt được tháo xuống, nàng vậy mà lại có thể xem hiểu không ít gáy sách của các quyển cổ văn.
Diệp Tố lại cúi xuống chuẩn bị xem cho xong quyển từ điển, kết quả vừa lật đến trang tiếp theo lại bắt gặp nét chữ lười nhác quen thuộc viết chữ cổ văn. Một hàng chữ to nổi bần bật trên trang giấy.
【 Thất học là cái gì, ta là đại yêu! 】
Nét chữ cứng cáp, có thể nhìn ra được tâm tình của người viết khi viết xuống những chữ này như thế nào.
Ngón tay Diệp Tố chạm chạm vào hàng chữ, không nhịn được đứng giữa tầng hai bật cười ra tiếng.
Đây là do tiểu sư đệ lưu lại? Quả nhiên hắn đã từng tới Luân Chuyển Tháp.
Diệp Tố tiếp tục lật các trang tiếp theo, lúc này nàng lại phát hiện có một trang không phải là chữ viết mà là một phù chú đồ thâm ảo.
Nàng chỉ là nhìn thoáng qua vậy mà tâm thần thiếu chút nữa bị hút vào trong đó.
Đây là phù chú đồ vượt xa cảnh giới Hóa Thần.
Diệp Tố lập tức đóng quyển từ điển lại một cái bộp, sau khi đợi một chút hoãn thần lại nàng mới tiếp tục mở ra xem tờ cuối cùng.
Không còn đồ vật nào khác, lại quay lại là chữ viết.
Quyển bí kíp ảo thuật cho Mai Cừu Nhân đã được tiểu sư đệ mang ra ngoài, danh ngạch của Diệp Tố vẫn còn chưa dùng đến, nàng đứng dậy bỏ quyển từ điển vào túi Càn Khôn, quyết định mang nó ra ngoài.
Cách thời gian ra tháp vẫn còn một khoảng thời gian, Diệp Tố không xem những cái khác mà nàng chỉ chuyên chọn những sách viết bằng cổ văn để xem. Diệp Tố sau khi xem xong quyển từ điển cổ văn đó thì gần như có thể nhận biết được toàn bộ các chữ trong sách.
Những quyển sách này chỉ nhìn bề ngoài thì rất xứng với văn tự cổ đại, nhìn rất đoan chính, cổ kính, hù người, nhưng thực tế sau khi đọc hiểu được thì phần lớn lại là các nội dung không chính thống, nói về các tin tức bát quái thu thập được từ các tông môn.
Có không ít tông môn Diệp Tố chưa hề nghe qua, vào trước Thần Vẫn kỳ, tu chân giới đều dùng chữ ở dạng cổ văn, tất nhiên những tông môn này cũng đều là nhưng môn phái tồn tại vào thời kỳ đó.
Không biết có thể tìm được tin tức gì về tiểu sư đệ hay không.
Diệp Tố ôm suy nghĩ này mà lật không ngừng những tiểu thư bát quái, còn từ trong đó thu được không ít tin tức của các đại tông hiện nay.
Trước Thần Vẫn kỳ, những đại tông môn này cũng đã là những môn phái lớn sừng sững ở tu chân giới, bất quá địa vị có chút khác với hiện tại.
Địa vị của Ngũ Hành Tông và Vạn Phật Tông cao hơn, ngược lại Côn Luân và Ngô Kiếm Phái lại xếp ở phía dưới.
Diệp Tố mở ra một quyển thư tịch khác, trong quyển này vậy mà lại gặp được tin tức về Thiên Cơ Môn, khi đó Thiên Cơ Môn vẫn là một siêu cấp đại tông môn, thiên tài lớp lớp.
Khó mà gặp được ghi chép về Thiên Cơ Môn trước Thần Vẫn kỳ, Diệp Tố liền lập tức chăm chú đọc.
Từ những câu chữ trong quyển sách này Diệp Tố thấy được sự huy hoàng đã từng của Thiên Cơ Môn, những thiên tài của tông phái được người người chú mục, mỗi một lần luyện ra pháp khí đều có thể gây ra oanh động to lớn.
Thậm chí còn có luyện khí sư chuyên luyện chế pháp khí cho Yêu, Ma.
Yêu, Ma?
Diệp Tố không rõ lắm trong cổ văn hai chữ này có còn nghĩa nào khác hay không, trước Thần Vẫn kỳ tu sĩ còn có thể lui tới với ma?
Nàng xem xong hết quyển sách này, cũng không tìm được đáp án.
Sau khi ở tầng thứ hai một thời gian, Diệp Tố đếm đếm ngày tháng, quyết định sửa lại cầu thang ở tầng hai, sau đó canh đúng ngày giờ đi xuống tầng một.
Khi tất cả cầu thang đều được khôi phục lại như cũ, ở nơi mà Diệp Tố không nhìn thấy, bên ngoài thân tháp có một tầng lưu quang hiện lên, chỉ có các Bồng Lai Thánh Sứ đang thủ vệ Luân Chuyển Tháp nhìn thấy dị tượng trong thoáng chốc ấy.
Sau khi Diệp Tố đặt chân xuống tầng một cũng không nhìn thấy ma ảnh, vẫn là tầng một trống rỗng như cũ.
Nàng sờ sờ túi Càn Khôn, thầm nghĩ sau khi ra ngoài phải đưa quyển từ điển kia cho tiểu sư đệ, thuận tiện cho hắn nhìn xem chữ đó có phải chính mình viết hay không.
Thời gian tròn một năm vừa điểm, tháp môn Luân Chuyển Tháp mở ra.
Diệp Tố vừa chuẩn bị bước ra thì liền nhận thấy tình huống bên ngoài không đúng.
Bầu trời tăm tối, bên ngoài không có bất luận một người nào, chỉ có gió lớn không ngừng gào thét thổi qua.
Phản ứng đầu tiên của Diệp Tố là lui về sau một bước, sau đó phóng xuất thần thức dò xét ngoài tháp, lại chỉ thấy mười hai vị Bồng Lai Thánh Sứ đang đứng.
Nàng nhíu mày bước ra ngoài, cảnh giác trong lòng dựng lên mức cao nhất.
Diệp Tố vừa ra khỏi tháp, tháp môn sau lưng liền nặng nề đóng sầm lại.
Vị Bồng Lai Thánh Sứ duy nhất không có khoác áo choàng xanh nhìn thấy Diệp Tố ra tới, liền đem thư giao cho nàng: “Đây là thư bọn họ viết cho ngài.”
Diệp Tố nhìn gió cát đang gào thét khắp nơi, một lát sau mới cúi đầu nhìn phong thư có dấu hiệu đã bị mở ra, đập vào mắt là chữ viết của Dịch Huyền.
Nàng nhanh chóng đọc xong nội dung trong thư, tâm dần trầm xuống, thời gian viết thư cách đây đã nửa năm, bên ngoài tháp vẫn không có một ai, có thể thấy được cho đến hiện tại tu chân giới vẫn chưa giải quyết được nạn Ma giới xâm lấn.
Diệp Tố đang định nhét thư lại vào bì thư thì bỗng nhiên phát hiện mặt sau của trang giấy còn có một hàng chữ, là tiểu sư đệ viết.
—— ta đi tìm Dịch Huyền.
Diệp Tố: “……”
Nàng dặn hắn ở cùng với Dịch Huyền cũng không phải có ý như hắn hiểu.
Diệp Tố nhìn không gian xung quanh chỉ toàn cát đá, quay đầu hỏi Bồng Lai Thánh Sứ bên cạnh: “Xin hỏi ta nên làm sao để đi ra ngoài?”
Trên người nàng hiện tại không có quyển trục Truyền Tống.
“Ngài muốn đi đâu?” Bồng Lai Thánh Sứ hỏi.
Diệp Tố híp híp mắt, cảm thấy không đúng lắm, Bồng Lai Thánh Sứ này có chút quá khách khí rồi, nàng giơ tay chỉ chỉ vào ông, sau đó lại chỉ chỉ chính mình: “Chúng ta……có quan hệ gì? Mà lại dùng “ngài” để xưng hô ta?”
“Bồng Lai luôn xưng hô “ngài” với người có khả năng là người quan trọng.” Bồng Lai Thánh Sứ ý vị không rõ trả lời.
“Nói như vậy.” Diệp Tố kinh ngạc, “Ta là người có khả năng là người quan trọng đối với Bồng Lai ư?”
Bồng Lai Thánh Sứ lắc đầu, một lần nữa lặp lại: “Ngài muốn đi đâu?”
“Thiên Cơ Môn.” Diệp Tố cũng không dây dưa tiếp vấn đề này, trực tiếp hỏi, “Có thể đưa ta về đó không?”
Bồng Lai Thánh Sứ mở ra hai tay, sau đó xoay người sang một bên, hai tay kéo sang hai bên xé ra một không gian truyền tống: “Ngài có thể đi qua.”
Diệp Tố đi về phía trước vài bước, bỗng quay đầu nhìn lại vị Bồng Lai Thánh Sứ này, thực lực của ông ấy thoạt nhìn sâu không lường được.
Nếu nàng nhớ không lầm thì một năm trước mấy vị đại tông chủ phải liên thủ mới xé không tạo ra một đường truyền tống nối thẳng Côn Luân đến bên ngoài Luân Chuyển Tháp, hiện tại một mình ông ấy cũng có thể xé mở không gian đưa nàng về Thiên Cơ Môn ư?
“Tháp linh Luân Chuyển Tháp đã mất tích mấy ngàn năm.”
Khi Diệp Tố sắp bước vào thông đạo, vị Bồng Lai Thành Sứ đó lại bỗng nhiên nói một câu.
“Cái gì?” Diệp Tố quay đầu hỏi.
“Nếu muốn lên tầng thứ chín, cần phải trước tìm về tháp linh.”
Không đợi Diệp Tố phản ứng, Bồng Lai Thánh Sứ liền hướng về phía nàng phất tay, đẩy nàng tiến vào thông đạo: “Đi thôi.”
Diệp Tố ngã vào thông đạo: “……”
Bồng Lai Thánh Sứ đang nói cái gì? Nàng có chút hoài nghi lỗ tai của bản thân.
Khi Diệp Tố một lần nữa đứng dậy thì hoàn cảnh chung quanh đã xảy ra biến hóa, thay cho sỏi cát gió gào chính là khung cảnh quen thuộc ở sau núi Thiên Cơ Môn.
Nơi nàng hạ cánh là suối nước sau núi, ướt đẫm cả người.
Diệp Tố nhanh chóng bước ra khỏi suối, dùng thuật chú làm khô người, sau đó chạy nhanh về Thiên Cơ Môn, thời gian dài như vậy không biết trong ngoài tông môn đã xảy ra những chuyện gì.
Nàng vừa gấp rút chạy về trong tông môn vừa lấy ra truyền tin ngọc điệp liên hệ sư phụ.
Lục giai yêu thú chạy khắp tầng, ngẫu nhiên còn có thất giai yêu thú xuất hiện, để đi được từ cầu thang lên tầng tám đến cầu thang xuống tầng sáu, Diệp Tố đã phải vận dụng hết mười tám ban võ nghệ của bản thân, hao hết tâm tư mới có thể đi xuống.
Đáng tiếc yêu thú ở tầng bảy lại không phải là đồ thật, Diệp Tố vừa th ở dốc đỡ cầu thang vừa nghĩ thầm, nếu không còn có thể kiếm thêm được chút yêu đan.
Nàng chậm rãi bước xuống, một lần nữa trở lại tầng sáu, cả tầng trống không.
Đại sư tỷ tức khắc cảm thấy có chút hổ thẹn, hai người bọn họ đã hút sạch sẽ linh khí ở tầng thứ sáu, về sau những đệ tử vào tháp có thể sẽ không còn cơ hội tu luyện ở đây được nữa.
Bất quá trước khi tiếp tục đi xuống, Diệp Tố nhận thấy linh khí ở tầng sáu so với khi bọn họ đi lên lúc trước hình như nhiều hơn một chút, có vẻ linh khí có thể tái sinh, điều này khiến áy náy trong nội tâm của nàng cũng giảm đi một chút.
Sau khi xuống đến tầng năm, Diệp Tố nhìn cả một tầng bí kíp, quyết định có thể xem bao nhiêu thì xem bấy nhiêu, đều là bí kiếp miễn phí, xem quyển nào chính là hời quyển đó, vì thế nàng đều chọn sách dày để xem, mỗi loại một quyển.
Diệp Tố ngồi xuống, dựa lưng vào kệ sách, tay trái một quyển, tay phải một quyển, trên đùi lại để một quyển, bên cạnh còn có một chồng bí kíp khác, lật lật bên này lại lật lật bên kia.
Nàng còn cố ý lấy ra một bó nhang từ trong túi Càn Khôn, lại lấy thêm một lư hương nhỏ, cắm nhang vào đốt tính giờ.
Diệp Tố quyết định sẽ nghỉ ngơi ở tầng thứ năm ba tháng, còn ba tháng cuối cùng sẽ lại đi xuống các tầng bên dưới nhìn xem.
Trong ba tháng này, trừ lúc ăn Tích Cốc Đan thì hầu như Diệp Tố đều ở trong trạng thái sách không rời tay, bí kíp lung tung rối loạn gì nàng cũng xem, xem không hiểu thì vẫn ghi nhớ trước tính sau.
Khi nén nhang cuối cùng cháy xong, nàng rốt cuộc dừng lại, có chút đáng tiếc nhìn vẫn còn hơn một nửa bí kíp chưa xem tới, nhưng cũng chỉ dành phải dọn hết đống sách trên mặt đất trả về vị trí cũ.
Khi bước xuống cầu thang để xuống tầng thứ tư đầu Diệp Tố vẫn cảm thấy váng đầu vì đã cố gắng nhét vào trong đầu quá nhiều thứ, cần phải dành ra thời gian tổng hợp, sửa sang lại mới được.
Tầng thứ tư là đan tầng, vừa lúc khi ở tầng năm Diệp Tố đã lật xem mấy quyển bí kíp luyện đan, tuy rằng lượng kiến thức không đủ để nàng bước vào con đường luyện đan nhưng phân biệt một ít đan dược thì vẫn dư sức, nàng mở các lọ đan dược, lựa vài loại nuốt xuống.
Diệp Tố cũng tiện tay lắp lại cửa ngăn tủ lúc trước bị nàng tháo ra, việc duy tu sửa chữa này đối với nàng tựa như là bản năng vậy, sẵn vừa làm nàng vừa thả lỏng đầu óc, sắp xếp phân loại lại những tri thức trong các bí kíp đã đọc.
Sau khi ở đan tầng ba, bốn ngày, Diệp Tố tiếp tục đi xuống, đi đến cửa cầu thang nàng mới nhớ tới cầu thang hỏng rồi, nàng quay đầu lại nhìn thì thấy đống mảnh vỡ cầu thang bị bọn họ gom gọn lại trước đó vẫn nằm ở gần cửa cầu thang của tầng thứ tư.
Vừa hay trong đầu vẫn còn một đống bí kíp chưa tiêu hóa xong, Diệp Tố liền xắn tay áo một lần nữa bắt đầu công việc sửa chữa.
Tuy rất chất liệu tạo nên cầu thang đặc thù nhưng mấu chốt nhất vẫn là trận pháp được khắc ở trên đó. Sau khi cầu thang vỡ vụn, trận pháp cũng theo đó mà biến mất.
Diệp Tố trước tiên chữa trị tốt cầu thang, sau đó lại dùng chủy thủ từng chút, từng chút một khắc trận pháp lên khắp cầu thang, so với cầu thang tầng năm thì cơ hồ là phục dựng lại y như đúc.
Qua năm ngày thì cuối cùng trận pháp cũng thành, Diệp Tố cẩn thận dùng thần thức thả cầu thang xuống vị trí cũ.
Nàng đạp lên thử vài lần, không sụp gãy, có thể đi xuống.
Sau khi bước xuống Diệp Tố xoay người ngửa đầu nhìn tầng thứ tư, lại một lần nữa bước lên cầu thang, nàng thở dài một hơi nhẹ nhõm khi cảm nhận được uy áp quen thuộc.
—— công cuộc sửa chữa thành công.
Tầng thứ ba là tầng pháp bảo, những pháp bảo có thể khơi gợi hứng thú của nàng thì lúc trước nàng cũng đã xem qua nên nàng đi thẳng đến cửa cầu thang tầng ba và tiếp tục tiến hành chữa trị cầu thang.
Sau khi có kinh nghiệm ở tầng thứ tư lần này tốc độ của Diệp Tố nhanh hơn trước, nàng sửa xong liền thả cầu thang xuống, tiếp tục đi xuống lầu hai.
Tầng thứ hai là các thư kịch ghi chép lại lịch sử các thời kỳ, lần trước Diệp Tố vội vàng đi lên, còn chưa kịp xem kĩ, nàng vòng qua vòng lại các kệ sách, có một số sách nàng xem không hiểu chữ viết trên đó, hẳn là viết bằng cổ văn, nàng còn phát hiện trong một góc có vài quyển sách nghiêng vẹo như được vội vàng nhét vào cho đủ số.
Cái gì mà “Luận về một ngàn cách ăn yêu thú”, “Đánh giá về các loại thịt yêu thú trên bảng xếp hạng”……chắc là sách của các trù sư (đầu bếp).
Diệp Tố theo bản năng rút ra một quyển từ trên giá sách, cả quyển sách chi chít những hàng chữ tượng hình xa lạ nàng đọc không hiểu, thậm chí vượt ra khỏi khả năng lí giải về chữ tượng hình của nàng.
Nàng lật quyển sách từ đầu đến cuối, không có chỗ nào có thể xem hiểu nên nàng trả lại về chỗ cũ, nàng lại bắt đầu chọn một quyển khác trên kệ, lúc này thế mà lại phát hiện có một quyển từ điển cổ văn.
Ở đây vậy mà có cả từ điển để dạy người biết chữ?
Là một đại sư tỷ hiếu học, Diệp Tố lập tức rút quyển sách ra, nhanh chóng lật xem.
Không thể không nói, quyển từ điển này viết rất đơn giản dễ hiểu, sau khi xem xong bảy tám phần của quyển từ điển, Diệp Tố ngẩng đầu nhìn lên những quyển sách khác trên kệ, tức khắc như khăn bịt mắt được tháo xuống, nàng vậy mà lại có thể xem hiểu không ít gáy sách của các quyển cổ văn.
Diệp Tố lại cúi xuống chuẩn bị xem cho xong quyển từ điển, kết quả vừa lật đến trang tiếp theo lại bắt gặp nét chữ lười nhác quen thuộc viết chữ cổ văn. Một hàng chữ to nổi bần bật trên trang giấy.
【 Thất học là cái gì, ta là đại yêu! 】
Nét chữ cứng cáp, có thể nhìn ra được tâm tình của người viết khi viết xuống những chữ này như thế nào.
Ngón tay Diệp Tố chạm chạm vào hàng chữ, không nhịn được đứng giữa tầng hai bật cười ra tiếng.
Đây là do tiểu sư đệ lưu lại? Quả nhiên hắn đã từng tới Luân Chuyển Tháp.
Diệp Tố tiếp tục lật các trang tiếp theo, lúc này nàng lại phát hiện có một trang không phải là chữ viết mà là một phù chú đồ thâm ảo.
Nàng chỉ là nhìn thoáng qua vậy mà tâm thần thiếu chút nữa bị hút vào trong đó.
Đây là phù chú đồ vượt xa cảnh giới Hóa Thần.
Diệp Tố lập tức đóng quyển từ điển lại một cái bộp, sau khi đợi một chút hoãn thần lại nàng mới tiếp tục mở ra xem tờ cuối cùng.
Không còn đồ vật nào khác, lại quay lại là chữ viết.
Quyển bí kíp ảo thuật cho Mai Cừu Nhân đã được tiểu sư đệ mang ra ngoài, danh ngạch của Diệp Tố vẫn còn chưa dùng đến, nàng đứng dậy bỏ quyển từ điển vào túi Càn Khôn, quyết định mang nó ra ngoài.
Cách thời gian ra tháp vẫn còn một khoảng thời gian, Diệp Tố không xem những cái khác mà nàng chỉ chuyên chọn những sách viết bằng cổ văn để xem. Diệp Tố sau khi xem xong quyển từ điển cổ văn đó thì gần như có thể nhận biết được toàn bộ các chữ trong sách.
Những quyển sách này chỉ nhìn bề ngoài thì rất xứng với văn tự cổ đại, nhìn rất đoan chính, cổ kính, hù người, nhưng thực tế sau khi đọc hiểu được thì phần lớn lại là các nội dung không chính thống, nói về các tin tức bát quái thu thập được từ các tông môn.
Có không ít tông môn Diệp Tố chưa hề nghe qua, vào trước Thần Vẫn kỳ, tu chân giới đều dùng chữ ở dạng cổ văn, tất nhiên những tông môn này cũng đều là nhưng môn phái tồn tại vào thời kỳ đó.
Không biết có thể tìm được tin tức gì về tiểu sư đệ hay không.
Diệp Tố ôm suy nghĩ này mà lật không ngừng những tiểu thư bát quái, còn từ trong đó thu được không ít tin tức của các đại tông hiện nay.
Trước Thần Vẫn kỳ, những đại tông môn này cũng đã là những môn phái lớn sừng sững ở tu chân giới, bất quá địa vị có chút khác với hiện tại.
Địa vị của Ngũ Hành Tông và Vạn Phật Tông cao hơn, ngược lại Côn Luân và Ngô Kiếm Phái lại xếp ở phía dưới.
Diệp Tố mở ra một quyển thư tịch khác, trong quyển này vậy mà lại gặp được tin tức về Thiên Cơ Môn, khi đó Thiên Cơ Môn vẫn là một siêu cấp đại tông môn, thiên tài lớp lớp.
Khó mà gặp được ghi chép về Thiên Cơ Môn trước Thần Vẫn kỳ, Diệp Tố liền lập tức chăm chú đọc.
Từ những câu chữ trong quyển sách này Diệp Tố thấy được sự huy hoàng đã từng của Thiên Cơ Môn, những thiên tài của tông phái được người người chú mục, mỗi một lần luyện ra pháp khí đều có thể gây ra oanh động to lớn.
Thậm chí còn có luyện khí sư chuyên luyện chế pháp khí cho Yêu, Ma.
Yêu, Ma?
Diệp Tố không rõ lắm trong cổ văn hai chữ này có còn nghĩa nào khác hay không, trước Thần Vẫn kỳ tu sĩ còn có thể lui tới với ma?
Nàng xem xong hết quyển sách này, cũng không tìm được đáp án.
Sau khi ở tầng thứ hai một thời gian, Diệp Tố đếm đếm ngày tháng, quyết định sửa lại cầu thang ở tầng hai, sau đó canh đúng ngày giờ đi xuống tầng một.
Khi tất cả cầu thang đều được khôi phục lại như cũ, ở nơi mà Diệp Tố không nhìn thấy, bên ngoài thân tháp có một tầng lưu quang hiện lên, chỉ có các Bồng Lai Thánh Sứ đang thủ vệ Luân Chuyển Tháp nhìn thấy dị tượng trong thoáng chốc ấy.
Sau khi Diệp Tố đặt chân xuống tầng một cũng không nhìn thấy ma ảnh, vẫn là tầng một trống rỗng như cũ.
Nàng sờ sờ túi Càn Khôn, thầm nghĩ sau khi ra ngoài phải đưa quyển từ điển kia cho tiểu sư đệ, thuận tiện cho hắn nhìn xem chữ đó có phải chính mình viết hay không.
Thời gian tròn một năm vừa điểm, tháp môn Luân Chuyển Tháp mở ra.
Diệp Tố vừa chuẩn bị bước ra thì liền nhận thấy tình huống bên ngoài không đúng.
Bầu trời tăm tối, bên ngoài không có bất luận một người nào, chỉ có gió lớn không ngừng gào thét thổi qua.
Phản ứng đầu tiên của Diệp Tố là lui về sau một bước, sau đó phóng xuất thần thức dò xét ngoài tháp, lại chỉ thấy mười hai vị Bồng Lai Thánh Sứ đang đứng.
Nàng nhíu mày bước ra ngoài, cảnh giác trong lòng dựng lên mức cao nhất.
Diệp Tố vừa ra khỏi tháp, tháp môn sau lưng liền nặng nề đóng sầm lại.
Vị Bồng Lai Thánh Sứ duy nhất không có khoác áo choàng xanh nhìn thấy Diệp Tố ra tới, liền đem thư giao cho nàng: “Đây là thư bọn họ viết cho ngài.”
Diệp Tố nhìn gió cát đang gào thét khắp nơi, một lát sau mới cúi đầu nhìn phong thư có dấu hiệu đã bị mở ra, đập vào mắt là chữ viết của Dịch Huyền.
Nàng nhanh chóng đọc xong nội dung trong thư, tâm dần trầm xuống, thời gian viết thư cách đây đã nửa năm, bên ngoài tháp vẫn không có một ai, có thể thấy được cho đến hiện tại tu chân giới vẫn chưa giải quyết được nạn Ma giới xâm lấn.
Diệp Tố đang định nhét thư lại vào bì thư thì bỗng nhiên phát hiện mặt sau của trang giấy còn có một hàng chữ, là tiểu sư đệ viết.
—— ta đi tìm Dịch Huyền.
Diệp Tố: “……”
Nàng dặn hắn ở cùng với Dịch Huyền cũng không phải có ý như hắn hiểu.
Diệp Tố nhìn không gian xung quanh chỉ toàn cát đá, quay đầu hỏi Bồng Lai Thánh Sứ bên cạnh: “Xin hỏi ta nên làm sao để đi ra ngoài?”
Trên người nàng hiện tại không có quyển trục Truyền Tống.
“Ngài muốn đi đâu?” Bồng Lai Thánh Sứ hỏi.
Diệp Tố híp híp mắt, cảm thấy không đúng lắm, Bồng Lai Thánh Sứ này có chút quá khách khí rồi, nàng giơ tay chỉ chỉ vào ông, sau đó lại chỉ chỉ chính mình: “Chúng ta……có quan hệ gì? Mà lại dùng “ngài” để xưng hô ta?”
“Bồng Lai luôn xưng hô “ngài” với người có khả năng là người quan trọng.” Bồng Lai Thánh Sứ ý vị không rõ trả lời.
“Nói như vậy.” Diệp Tố kinh ngạc, “Ta là người có khả năng là người quan trọng đối với Bồng Lai ư?”
Bồng Lai Thánh Sứ lắc đầu, một lần nữa lặp lại: “Ngài muốn đi đâu?”
“Thiên Cơ Môn.” Diệp Tố cũng không dây dưa tiếp vấn đề này, trực tiếp hỏi, “Có thể đưa ta về đó không?”
Bồng Lai Thánh Sứ mở ra hai tay, sau đó xoay người sang một bên, hai tay kéo sang hai bên xé ra một không gian truyền tống: “Ngài có thể đi qua.”
Diệp Tố đi về phía trước vài bước, bỗng quay đầu nhìn lại vị Bồng Lai Thánh Sứ này, thực lực của ông ấy thoạt nhìn sâu không lường được.
Nếu nàng nhớ không lầm thì một năm trước mấy vị đại tông chủ phải liên thủ mới xé không tạo ra một đường truyền tống nối thẳng Côn Luân đến bên ngoài Luân Chuyển Tháp, hiện tại một mình ông ấy cũng có thể xé mở không gian đưa nàng về Thiên Cơ Môn ư?
“Tháp linh Luân Chuyển Tháp đã mất tích mấy ngàn năm.”
Khi Diệp Tố sắp bước vào thông đạo, vị Bồng Lai Thành Sứ đó lại bỗng nhiên nói một câu.
“Cái gì?” Diệp Tố quay đầu hỏi.
“Nếu muốn lên tầng thứ chín, cần phải trước tìm về tháp linh.”
Không đợi Diệp Tố phản ứng, Bồng Lai Thánh Sứ liền hướng về phía nàng phất tay, đẩy nàng tiến vào thông đạo: “Đi thôi.”
Diệp Tố ngã vào thông đạo: “……”
Bồng Lai Thánh Sứ đang nói cái gì? Nàng có chút hoài nghi lỗ tai của bản thân.
Khi Diệp Tố một lần nữa đứng dậy thì hoàn cảnh chung quanh đã xảy ra biến hóa, thay cho sỏi cát gió gào chính là khung cảnh quen thuộc ở sau núi Thiên Cơ Môn.
Nơi nàng hạ cánh là suối nước sau núi, ướt đẫm cả người.
Diệp Tố nhanh chóng bước ra khỏi suối, dùng thuật chú làm khô người, sau đó chạy nhanh về Thiên Cơ Môn, thời gian dài như vậy không biết trong ngoài tông môn đã xảy ra những chuyện gì.
Nàng vừa gấp rút chạy về trong tông môn vừa lấy ra truyền tin ngọc điệp liên hệ sư phụ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.