Chương 172: Yêu Chủ Thạch
Hồng Thứ Bắc
25/09/2023
Quy yêu trung niên ôm đùi Du Phục Thời, bắt đầu gào khóc đầy thương tâm: “Yêu Chủ ơi! Quy chờ ngài ở chỗ này vất vả lắm! Ngài đã trở lại, rốt cuộc chúng ta có thể lại ra ngoài gây sóng gió rồi!”
Du Phục Thời nhíu mày, rút chân lui ra sau, trông phản ứng hiển nhiên là không quen biết Quy yêu này: “Ngươi là ai?”
Quy yêu trung niên sửng sốt, đặt mông ngồi bệt xuống gào khóc: “Ta biết ta già rồi, xấu rồi! Không còn là thiếu niên xanh mơn mởn năm đó nữa! Ngay cả Yêu Chủ cũng không nhận ra Quy nữa rồi!”
“Cha, người không phải luôn nói mình là một nhành hoa của Bình Hải hay sao?” Quy yêu trẻ tuổi chổng mông quỳ sấp, ló đầu khỏi hố cát nhỏ giọng hỏi.
Quy yêu trung niên lập tức nắm cổ quy nhi tử kéo lên, lộ ra gương mắt dính đầy cát của hắn: “Yêu Chủ! Quy là Tàng Lục! Đây là nhi tử của Quy, Tàng Thất, nó giống vài phần bộ dáng của Quy năm đó.”
“Hai vị có thể đứng lên trước rồi hẳn tiếp tục nói chuyện được không?” Diệp Tố bước ra từ phía sau Du Phục Thời, nói với hai Quy yêu đang quỳ trên bờ cát.
Cảnh giới của hai Quy yêu này đều cao hơn bọn họ, để hai người cứ vừa quỳ vừa nói không khỏi có chút ngại.
Diệp Tố thật ra không hề hoài nghi Quy yêu trung niên giả vờ quen biết Du Phục Thời vì vết răng nhỏ trên mai rùa của ông không thể nào giả được, nó cơ hồ giống hệt với vết cắn mới vừa rồi trên mai rùa của con ông ấy.
Chín phần mười cũng là tác phẩm của Khấp Huyết.
Tàng Lục sửng sốt, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Diệp Tố, sau đó lại dời mắt đến ba chữ có chút quen mắt trên đạo bào của nàng, ông ngây người một hồi, cuối cùng kéo nhi tử của mình cùng đứng lên, ông búng tay một cái, một tia sáng xanh lóe lên, bộ dáng trung niên của ông biến mất, thay vào đó là một thanh niên trẻ tuổi, ngay cả mai rùa cũng thu lại.
“Yêu Chủ, như vầy người có nhận ra Quy chưa?” Hai mắt Tàng Lục lấp lánh nhìn Du Phục Thời, “Những Yêu tộc khác suốt ngày cứ muốn Quy làm này làm kia, sắp làm Quy tức tới già nua luôn rồi.”
Du Phục Thời liếc ông một cái, vô tình đáp: “Không nhận ra.”
Tàng Lục nhìn thoáng qua Khấp Huyết ở một bên như hổ rình mồi, miễn cưỡng cười nói: “Không, không sao, trong phủ của Quy vẫn còn rượu Bát Thanh, ngài có muốn uống hay không?”
“Cha! Rượu đó không phải người nói chờ con thành thân mới lấy ra sao?” Tàng Thất trừng to mắt, “Con còn chưa cưới vợ mà!”
“Lăn qua một bên.” Tàng Lục nhấc mai rùa của nhi tử lên, nhẹ nhàng ném hắn vào trong biển.
Rượu này nghe có chút quen tai, ánh mắt Du Phục Thời khẽ dao động, hỏi Tàng Lục: “Uống ngon không?”
Tàng Lục chà xát hai tay: “Ngon, ngài không nhớ sao, năm đó chúng ta trộm uống tới mười mấy vò, mai rùa của Quy chính là bị cắn vào lúc đó.”
Vừa dứt lời hắn liền u oán liếc Khấp Huyết một cái.
Du Phục Thời quay đầu nhìn Diệp Tố: “Ta muốn uống.”
Ánh mắt Tàng Lục liếc qua liếc lại giữa hai người, Yêu Chủ vì sao lại phải hỏi ý kiến của một tu sĩ cấp thấp?
Nữ, còn mặc đạo bào Thiên Cơ Môn, đừng nói là người đó?
“Được.” Diệp Tố gật đầu đồng ý.
Đối phương là một đại năng, muốn động thủ thì đã ra tay từ sớm, không cần phí công phải lừa gạt bọn họ làm gì.
Phủ đệ của Quy tộc ở dưới đáy biển, Tàng Lục phất tay, mặt biển liền tách sang hai bên, lộ ra cầu thang thông xuống đáy biển.
Nhóm người đi theo Tàng Lục bước xuống cầu thang, mới đi được một nửa thì đột nhiên một cái đầu ló ra từ một bên nước biển.
“Cha, người thật sự mời bọn họ về phủ sao? Rượu Bát Thanh quý giá như vậy, sao lại để cho người ngoài uống được?” Tàng Thất vừa nói vừa bơi trong nước biển đi xuống cùng bọn họ.
“Quy nhi tử, con nhìn cho rõ đây.” Tàng Lục giơ một bàn tay hướng về phía Du Phục Thời, một bàn tay khác gõ lên đầu Tàng Thất vừa ló ra, nói một câu gõ một cái, “Vị này chính là Yêu Chủ chí cao vô thượng, tôn quý vô ngần của Yêu giới! Cả cái Yêu giới này là của Yêu Chủ chúng ta! Có nghe thấy không hả?”
Tàng Thất lẩm bẩm: “Nghe rõ rồi, cha, Quy nhi tử bị người gõ choáng váng luôn rồi.”
Tàng Lục miễn cưỡng thu tay lại, quay đầu thì nhìn thấy hai tu sĩ cấp thấp cùng một ma vật cấp thấp đang đứng trên cầu thang nhìn mình đầy kì quái.
“Hành vi lấy đầu đâm đầu của người là học từ ông ấy à?” Diệp Tố hỏi Khấp Huyết đang bay bên cạnh.
Khấp Huyết hai tay bắt chéo trước ngực, quay đầu giả vờ nhìn nước biển hai bên, nhưng đôi chân lơ lửng trong không khí thì không khỏi run rẩy vì chột dạ.
Diệp Tố: “……”
Được rồi, xem như chân tướng đã rõ.
Mọi người đi theo Tàng Lục đến một phủ đệ tráng lệ nguy nga, nơi này tài liệu trân bảo gì cũng có, Diệp Tố phát hiện sàn nhà được làm bằng xương của Yêu thú bát giai trở lên.
“Yêu Chủ, sau khi Yêu Giới bị ngài đóng lại thì số tu sĩ cũng thiếu rất nhiều, tu sĩ được việc lại càng ít hơn.” Tàng Lục vừa dẫn bọn họ vào trong sảnh lớn trong phủ vừa nói, “Quy phải dành một khoảng thời gian rất lâu mới cải tạo phủ đệ được như hiện tại, chiếc bàn ăn to này cũng là dùng xương của Côn làm ra đấy.”
*Côn: loài cá lớn trong truyền thuyết thời xưa
“Ông nói Yêu Giới là do Yêu Chủ đóng lại?” Diệp Tố hỏi.
“Chính tay Yêu Chủ đã đóng lại.” Tàng Lục nhìn thoáng qua nàng, lại nhìn nhìn Du Phục Thời, sau đó vội vàng nói, “Tuy nhiên đại môn của Yêu Giới cũng sắp tới thời gian mở ra rồi, trước khi ngài rời đi đã nói là một vạn năm sau Yêu Giới sẽ lại mở ra.”
Diệp Tố và Dịch Huyền liếc nhau, hiển nhiên không dự đoán được việc Yêu Giới đóng lại còn có câu chuyện phía sau như vậy, nói vậy thì cũng không cần Hồ Vương phải đi mở cửa Yêu Giới.
“Yêu Chủ, ngài ngồi xuống đây.” Tàng Lục tung tăng chạy đến vị trí chủ vị, kéo ghế ra nói với Du Phục Thời.
Du Phục Thời không phản ứng lại ông, chỉ quay đầu nhìn Diệp Tố, chờ nàng giúp mình kéo ghế.
Diệp Tố nhìn hắn rồi mỉm cười lắc đầu nhận mệnh kéo ra một cái ghế cho hắn và cho mình, sau đó hai người cùng nhau ngồi xuống.
Tàng Lục chua lòm hỏi: “Yêu Chủ, những vị này là?”
“Đại sư tỷ.” Du Phục Thời đáp.
Đại, đại sư tỷ?
Ở đây chỉ có một nữ tu sĩ, rất rõ ràng đại sư tỷ đây là chỉ Diệp Tố.
“Xin chào đại sư tỷ!” Tàng Lục mười phần nịnh nọt hô to.
Diệp Tố: “……”
Sau đó Tàng Lục để bọn họ ngồi đó rồi đột nhiên biến mất, không biết đã chạy đi đâu, nhưng một lát sau ông lại xuất hiện trước mặt bốn người, trong tay còn cầm một vò rượu, cẩn thận đặt xuống trước mặt Du Phục Thời.
“Yêu Chủ, Quy chỉ còn một vò cuối cùng này.” Tàng Lục nói đoạn vỗ vỗ ngực, “Chờ sau khi Yêu Giới lại mở ra Quy sẽ đi Thiên Cơ Môn trộm thêm.”
“Thiên Cơ Môn có rượu Bát Thanh sao?” Diệp Tố nhướng mày hỏi.
“Tất nhiên! Lúc trước Quy trộm không ít!” Tàng Lục ưỡn ngực nói.
“Đáng tiếc, Thiên Cơ Môn đã gần phế tông, không còn rượu Bát Thanh gì nữa.” Diệp Tố nhìn Tàng Lục, “Ông đi cũng vô dụng thôi.”
Tàng Lục sửng sốt, cố gắng nhớ lại thì ra thời gian đã trôi qua rất lâu: “……Thiên Cơ Môn sắp phế tông rồi ư?”
“Có thể nói cho chúng ta nghe những chuyện xảy ra ở Yêu Giới trong những năm qua được không?” Khi Diệp Tố nói chuyện, tầm mắt của nàng khẽ liếc về phía Du Phục Thời, “Chúng ta phải tìm về một đồ vật cho Yêu Chủ.”
Tàng Lục tất nhiên biết gì nói nấy.
Sau khi đại môn Yêu Giới đột ngột bị đóng lại, Yêu Chủ cũng không có ở đây, không ít phân tranh nổ ra giữa các tộc, trong khoảng thời gian đó có vài Độ Kiếp đại năng không những chết vì phi thăng thất bại mà còn là vì ẩu đả mà chết.
Tóm lại tình hình rối ren trong một khoảng thời gian rất dài, cuối cùng các tộc hầu như đều thay máu một lần, chỉ dư lại Quy tộc có Tàng Lục chống đỡ, các Yêu Vương tiền nhiệm khác cũng chỉ có cảnh giới Đại Thừa hậu kỳ mà thôi.
“Bọn chúng có chuyện gì cũng chạy tới làm phiền Quy, bắt Quy phân xử.” Tàng Lục ngồi đối diện Du Phục Thời “kể khổ”, “Quy chỉ biết gây sóng gió chứ biết phân xử làm sao. Quy chỉ đành đứa nào tới thì đánh đứa đó!”
Cốc Lương Thiên vẫn luôn ngồi yên lặng bên cạnh: “……”
Yêu đều là như thế này sao? Khó trách Du Phục Thời lại ngông ngênh như vậy.
“Hồ Vương thì sao? Nghe nói hắn tranh vị trí Yêu Chủ thất bại, bị đuổi đánh ra ngoài.” Diệp Tố hỏi Tàng Lục.
“Hồ Vương?” Tàng Lục nhíu chặt đôi mắt như hai hạt đậu đen của mình suy nghĩ nửa ngày, “Hồ ly thối ở núi Thanh Sơn kia? Hắn là tân vương của tộc Hồ Ly, cảnh giới không tồi, hơn một ngàn tuổi đã đến Đại Thừa sơ kỳ, đi khắp nơi kéo bè kết đảng, muốn lấy vị trí Yêu Chủ. Không chịu tu luyện cho tốt suốt ngày gây sự, còn dám mang một thân hôi hám đó đến quấy nhiễu yêu dân phụ cận, bị một chân chính nghĩa của Quy nhi tử đá bay.”
Diệp Tố trầm mặc, nàng cảm thấy lời của Quy yêu này chỉ có thể tin năm phần, nghe có vẻ không hợp lí lắm.
“Hồ Vương hiện giờ đã là Đại Thừa trung kỳ, cũng sắp về tới núi Thanh Khâu.” Lời nói Diệp Tố mang theo ẩn ý như có như không.
“Tốc độ tiến giai của Hồ Ly đó cũng không tồi.” Tàng Lục không quá để ý nói, hai tay chống cằm nhìn Du Phục Thời, “Yêu Chủ, ngài muốn tìm cái gì? Quy đi tìm với ngài.”
Du Phục Thời không để ý đến ông, chỉ chuyên chú nhìn vò rượu Bát Thanh trên bàn, hắn nghiêng người đến gần ngửi ngửi, nắp vò vừa mở ra thì hương rượu tức khắc tràn ngập sảnh lớn, trong đó còn có mùi vị dược liệu nhàn nhạt.
“Yêu Chủ, ngài nếm thử đi.” Tàng Lục lấy ra một bộ dụng cụ uống rượu bày lên bàn, đầu ngón tay của ông vừa ngoắc ngoắc thì ngay lập tức có mấy luồng rượu bay lên từ trong vò, tự mình rót vào trong chén.
Diệp Tố cũng không ngăn cản Du Phục Thời, đây là lần đầu tiên nàng thấy tiểu sư đệ biểu đạt một mong muốn mãnh liệt như vậy, hắn muốn uống rượu Bát Thanh có lẽ là do đến Yêu Giới nên bản năng thức tỉnh.
Du Phục Thời cầm một chén rượu lên, lại đẩy những chén còn lại cho mấy người ngồi xung quanh, sau đó mới chậm rãi uống rượu.
Cốc Lương Thiên ngửi mùi rượu thôi liền biết đây là thứ tốt, chén rượu tới tay lập tức ngửa đầu uống cạn, vừa nuốt xuống thì linh phủ ngay tức khắc nóng lên, rượu này ẩn chứa lực lượng quá mạnh khiến hắn gần như chịu không nổi.
Lực lượng mạnh đến nỗi khiến hắn trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.
Cốc Lương Thiên chỉ có thể thuận thế nhập định, luyện hóa cổ lực lượng này.
Dịch Huyền không có uống, đẩy ly rượu về lại giữa bàn, Diệp Tố có uống nhưng lại không có phản ứng gì, có lẽ là vì nàng đã sớm không còn linh phủ, chỉ còn lại một mảnh thức hải cuồn cuộn chảy xuôi.
“Chúng ta muốn đi lấy lại một món đồ của ta.” Du Phục Thời uống xong rượu trong chén đột nhiên lên tiếng.
Tàng Lục vẫn luôn ở bên cạnh rót thêm rượu cho hắn, nghe vậy lập tức vỗ bàn nhảy dựng lên: “Tên nào to gan càn rõ như vậy, chỉ có Yêu Chủ chúng ta lấy đồ của người khác, ở đâu ra đến lượt người khác đụng đến đồ vật của Yêu Chủ chúng ta!”
Tác phong, lời nói mười phần du côn.
“Yêu Chủ, mọi người muốn đi tới đâu, ta dẫn mọi người đi!” Tàng Lục cả giận hô to.
Nhưng chẳng có ai đáp lại hắn, Du Phục Thời uống gần hết rượu trong vò thì màu tím trong mắt lại đậm thêm một chút, vẻ mặt ngà ngà say, cuối cùng hắn dán mặt lên mu bàn tay Diệp Tố, vừa cọ cọ sườn mặt nóng hây hây trên tay Diệp Tố vừa nhẹ giọng nói: “Lạnh.”
Không chỉ vậy mà cái đuôi của hắn cũng chậm rãi lộ ra, câu lấy hai chân nàng.
Diệp Tố: “……”
Trong đại sảnh rộng lớn, một tên đả tọa trên mặt đất nhập định, một Yêu ở đối diện tuyên bố muốn một lần nữa khuấy lên tinh phong huyết vũ ở Yêu giới, còn vị bên cạnh thì cứ uốn éo dính người, chỉ còn Diệp Tố và Dịch Huyền là hai người bình thường.
……
Bên kia, tin tức Hồ Vương trở lại núi Thanh Sơn đã truyền khắp Yêu giới, Hùng tộc và Lang tộc ngay ngày hôm sau đã đến bái phỏng, biết được tin Hồ Vương không những vết thương đã khỏi hẳn mà cảnh giới còn tăng lên một giai.
Yêu Vương của các tộc cũng là Đại Thừa kỳ, Vương của Xà tộc, Vũ tộc và Hổ tộc thậm chí đã tới Đại Thừa hậu kỳ, chỉ còn cách Độ Kiếp một bước.
Thế nhưng bọn họ vẫn rất kiêng kị Hồ Vương, bởi vì Hồ Vương chỉ mới hơn một ngàn tuổi mà cảnh giới đã không thua bọn họ bao nhiêu, lại còn hiếu chiến, sớm đã kết bè liên thủ với Hùng tộc và Lang tộc, lúc trước chỉ mới Đại Thừa sơ kỳ mà đã dùng kế chèn ép được ba tộc còn lại, thiếu chút nữa thật sự đã có thể lấy được vị trí Yêu Chủ.
Nếu muốn trở thành Yêu Chủ thì cần phải có ít nhất năm vị Yêu Vương công nhận, nhập máu của Yêu Vương vào Yêu Chủ Thạch, lúc này mới có thể tuyên cáo Yêu Giới.
Ngày đó khi sắp thành công lại đụng phải Tàng Thất đi ngang qua, lời qua tiếng lại với Hồ Vương, nói vị thối của hắn quá nồng, sau đó hai bên xông vào đánh nhau, những Yêu tộc khác chỉ đứng nhìn mà không dám nhúng tay.
Một phần là vì thực lực của Tàng Thất không thua kém gì bọn họ, hai là sau lưng còn có một ông cha không phân rõ trắng đen, còn là một đại năng Độ Kiếp hậu kỳ, cả cái Yêu giới này chỉ có một mình cha hắn là đại năng Độ Kiếp.
Ai cũng không dám làm gì Tàng Thất, cuối cùng trơ mắt nhìn Hồ Vương sắp lấy được vị trí Yêu Chủ lại bị Tàng Thất đá văng xuống vách núi, hơi thở biến mất.
Du Phục Thời nhíu mày, rút chân lui ra sau, trông phản ứng hiển nhiên là không quen biết Quy yêu này: “Ngươi là ai?”
Quy yêu trung niên sửng sốt, đặt mông ngồi bệt xuống gào khóc: “Ta biết ta già rồi, xấu rồi! Không còn là thiếu niên xanh mơn mởn năm đó nữa! Ngay cả Yêu Chủ cũng không nhận ra Quy nữa rồi!”
“Cha, người không phải luôn nói mình là một nhành hoa của Bình Hải hay sao?” Quy yêu trẻ tuổi chổng mông quỳ sấp, ló đầu khỏi hố cát nhỏ giọng hỏi.
Quy yêu trung niên lập tức nắm cổ quy nhi tử kéo lên, lộ ra gương mắt dính đầy cát của hắn: “Yêu Chủ! Quy là Tàng Lục! Đây là nhi tử của Quy, Tàng Thất, nó giống vài phần bộ dáng của Quy năm đó.”
“Hai vị có thể đứng lên trước rồi hẳn tiếp tục nói chuyện được không?” Diệp Tố bước ra từ phía sau Du Phục Thời, nói với hai Quy yêu đang quỳ trên bờ cát.
Cảnh giới của hai Quy yêu này đều cao hơn bọn họ, để hai người cứ vừa quỳ vừa nói không khỏi có chút ngại.
Diệp Tố thật ra không hề hoài nghi Quy yêu trung niên giả vờ quen biết Du Phục Thời vì vết răng nhỏ trên mai rùa của ông không thể nào giả được, nó cơ hồ giống hệt với vết cắn mới vừa rồi trên mai rùa của con ông ấy.
Chín phần mười cũng là tác phẩm của Khấp Huyết.
Tàng Lục sửng sốt, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Diệp Tố, sau đó lại dời mắt đến ba chữ có chút quen mắt trên đạo bào của nàng, ông ngây người một hồi, cuối cùng kéo nhi tử của mình cùng đứng lên, ông búng tay một cái, một tia sáng xanh lóe lên, bộ dáng trung niên của ông biến mất, thay vào đó là một thanh niên trẻ tuổi, ngay cả mai rùa cũng thu lại.
“Yêu Chủ, như vầy người có nhận ra Quy chưa?” Hai mắt Tàng Lục lấp lánh nhìn Du Phục Thời, “Những Yêu tộc khác suốt ngày cứ muốn Quy làm này làm kia, sắp làm Quy tức tới già nua luôn rồi.”
Du Phục Thời liếc ông một cái, vô tình đáp: “Không nhận ra.”
Tàng Lục nhìn thoáng qua Khấp Huyết ở một bên như hổ rình mồi, miễn cưỡng cười nói: “Không, không sao, trong phủ của Quy vẫn còn rượu Bát Thanh, ngài có muốn uống hay không?”
“Cha! Rượu đó không phải người nói chờ con thành thân mới lấy ra sao?” Tàng Thất trừng to mắt, “Con còn chưa cưới vợ mà!”
“Lăn qua một bên.” Tàng Lục nhấc mai rùa của nhi tử lên, nhẹ nhàng ném hắn vào trong biển.
Rượu này nghe có chút quen tai, ánh mắt Du Phục Thời khẽ dao động, hỏi Tàng Lục: “Uống ngon không?”
Tàng Lục chà xát hai tay: “Ngon, ngài không nhớ sao, năm đó chúng ta trộm uống tới mười mấy vò, mai rùa của Quy chính là bị cắn vào lúc đó.”
Vừa dứt lời hắn liền u oán liếc Khấp Huyết một cái.
Du Phục Thời quay đầu nhìn Diệp Tố: “Ta muốn uống.”
Ánh mắt Tàng Lục liếc qua liếc lại giữa hai người, Yêu Chủ vì sao lại phải hỏi ý kiến của một tu sĩ cấp thấp?
Nữ, còn mặc đạo bào Thiên Cơ Môn, đừng nói là người đó?
“Được.” Diệp Tố gật đầu đồng ý.
Đối phương là một đại năng, muốn động thủ thì đã ra tay từ sớm, không cần phí công phải lừa gạt bọn họ làm gì.
Phủ đệ của Quy tộc ở dưới đáy biển, Tàng Lục phất tay, mặt biển liền tách sang hai bên, lộ ra cầu thang thông xuống đáy biển.
Nhóm người đi theo Tàng Lục bước xuống cầu thang, mới đi được một nửa thì đột nhiên một cái đầu ló ra từ một bên nước biển.
“Cha, người thật sự mời bọn họ về phủ sao? Rượu Bát Thanh quý giá như vậy, sao lại để cho người ngoài uống được?” Tàng Thất vừa nói vừa bơi trong nước biển đi xuống cùng bọn họ.
“Quy nhi tử, con nhìn cho rõ đây.” Tàng Lục giơ một bàn tay hướng về phía Du Phục Thời, một bàn tay khác gõ lên đầu Tàng Thất vừa ló ra, nói một câu gõ một cái, “Vị này chính là Yêu Chủ chí cao vô thượng, tôn quý vô ngần của Yêu giới! Cả cái Yêu giới này là của Yêu Chủ chúng ta! Có nghe thấy không hả?”
Tàng Thất lẩm bẩm: “Nghe rõ rồi, cha, Quy nhi tử bị người gõ choáng váng luôn rồi.”
Tàng Lục miễn cưỡng thu tay lại, quay đầu thì nhìn thấy hai tu sĩ cấp thấp cùng một ma vật cấp thấp đang đứng trên cầu thang nhìn mình đầy kì quái.
“Hành vi lấy đầu đâm đầu của người là học từ ông ấy à?” Diệp Tố hỏi Khấp Huyết đang bay bên cạnh.
Khấp Huyết hai tay bắt chéo trước ngực, quay đầu giả vờ nhìn nước biển hai bên, nhưng đôi chân lơ lửng trong không khí thì không khỏi run rẩy vì chột dạ.
Diệp Tố: “……”
Được rồi, xem như chân tướng đã rõ.
Mọi người đi theo Tàng Lục đến một phủ đệ tráng lệ nguy nga, nơi này tài liệu trân bảo gì cũng có, Diệp Tố phát hiện sàn nhà được làm bằng xương của Yêu thú bát giai trở lên.
“Yêu Chủ, sau khi Yêu Giới bị ngài đóng lại thì số tu sĩ cũng thiếu rất nhiều, tu sĩ được việc lại càng ít hơn.” Tàng Lục vừa dẫn bọn họ vào trong sảnh lớn trong phủ vừa nói, “Quy phải dành một khoảng thời gian rất lâu mới cải tạo phủ đệ được như hiện tại, chiếc bàn ăn to này cũng là dùng xương của Côn làm ra đấy.”
*Côn: loài cá lớn trong truyền thuyết thời xưa
“Ông nói Yêu Giới là do Yêu Chủ đóng lại?” Diệp Tố hỏi.
“Chính tay Yêu Chủ đã đóng lại.” Tàng Lục nhìn thoáng qua nàng, lại nhìn nhìn Du Phục Thời, sau đó vội vàng nói, “Tuy nhiên đại môn của Yêu Giới cũng sắp tới thời gian mở ra rồi, trước khi ngài rời đi đã nói là một vạn năm sau Yêu Giới sẽ lại mở ra.”
Diệp Tố và Dịch Huyền liếc nhau, hiển nhiên không dự đoán được việc Yêu Giới đóng lại còn có câu chuyện phía sau như vậy, nói vậy thì cũng không cần Hồ Vương phải đi mở cửa Yêu Giới.
“Yêu Chủ, ngài ngồi xuống đây.” Tàng Lục tung tăng chạy đến vị trí chủ vị, kéo ghế ra nói với Du Phục Thời.
Du Phục Thời không phản ứng lại ông, chỉ quay đầu nhìn Diệp Tố, chờ nàng giúp mình kéo ghế.
Diệp Tố nhìn hắn rồi mỉm cười lắc đầu nhận mệnh kéo ra một cái ghế cho hắn và cho mình, sau đó hai người cùng nhau ngồi xuống.
Tàng Lục chua lòm hỏi: “Yêu Chủ, những vị này là?”
“Đại sư tỷ.” Du Phục Thời đáp.
Đại, đại sư tỷ?
Ở đây chỉ có một nữ tu sĩ, rất rõ ràng đại sư tỷ đây là chỉ Diệp Tố.
“Xin chào đại sư tỷ!” Tàng Lục mười phần nịnh nọt hô to.
Diệp Tố: “……”
Sau đó Tàng Lục để bọn họ ngồi đó rồi đột nhiên biến mất, không biết đã chạy đi đâu, nhưng một lát sau ông lại xuất hiện trước mặt bốn người, trong tay còn cầm một vò rượu, cẩn thận đặt xuống trước mặt Du Phục Thời.
“Yêu Chủ, Quy chỉ còn một vò cuối cùng này.” Tàng Lục nói đoạn vỗ vỗ ngực, “Chờ sau khi Yêu Giới lại mở ra Quy sẽ đi Thiên Cơ Môn trộm thêm.”
“Thiên Cơ Môn có rượu Bát Thanh sao?” Diệp Tố nhướng mày hỏi.
“Tất nhiên! Lúc trước Quy trộm không ít!” Tàng Lục ưỡn ngực nói.
“Đáng tiếc, Thiên Cơ Môn đã gần phế tông, không còn rượu Bát Thanh gì nữa.” Diệp Tố nhìn Tàng Lục, “Ông đi cũng vô dụng thôi.”
Tàng Lục sửng sốt, cố gắng nhớ lại thì ra thời gian đã trôi qua rất lâu: “……Thiên Cơ Môn sắp phế tông rồi ư?”
“Có thể nói cho chúng ta nghe những chuyện xảy ra ở Yêu Giới trong những năm qua được không?” Khi Diệp Tố nói chuyện, tầm mắt của nàng khẽ liếc về phía Du Phục Thời, “Chúng ta phải tìm về một đồ vật cho Yêu Chủ.”
Tàng Lục tất nhiên biết gì nói nấy.
Sau khi đại môn Yêu Giới đột ngột bị đóng lại, Yêu Chủ cũng không có ở đây, không ít phân tranh nổ ra giữa các tộc, trong khoảng thời gian đó có vài Độ Kiếp đại năng không những chết vì phi thăng thất bại mà còn là vì ẩu đả mà chết.
Tóm lại tình hình rối ren trong một khoảng thời gian rất dài, cuối cùng các tộc hầu như đều thay máu một lần, chỉ dư lại Quy tộc có Tàng Lục chống đỡ, các Yêu Vương tiền nhiệm khác cũng chỉ có cảnh giới Đại Thừa hậu kỳ mà thôi.
“Bọn chúng có chuyện gì cũng chạy tới làm phiền Quy, bắt Quy phân xử.” Tàng Lục ngồi đối diện Du Phục Thời “kể khổ”, “Quy chỉ biết gây sóng gió chứ biết phân xử làm sao. Quy chỉ đành đứa nào tới thì đánh đứa đó!”
Cốc Lương Thiên vẫn luôn ngồi yên lặng bên cạnh: “……”
Yêu đều là như thế này sao? Khó trách Du Phục Thời lại ngông ngênh như vậy.
“Hồ Vương thì sao? Nghe nói hắn tranh vị trí Yêu Chủ thất bại, bị đuổi đánh ra ngoài.” Diệp Tố hỏi Tàng Lục.
“Hồ Vương?” Tàng Lục nhíu chặt đôi mắt như hai hạt đậu đen của mình suy nghĩ nửa ngày, “Hồ ly thối ở núi Thanh Sơn kia? Hắn là tân vương của tộc Hồ Ly, cảnh giới không tồi, hơn một ngàn tuổi đã đến Đại Thừa sơ kỳ, đi khắp nơi kéo bè kết đảng, muốn lấy vị trí Yêu Chủ. Không chịu tu luyện cho tốt suốt ngày gây sự, còn dám mang một thân hôi hám đó đến quấy nhiễu yêu dân phụ cận, bị một chân chính nghĩa của Quy nhi tử đá bay.”
Diệp Tố trầm mặc, nàng cảm thấy lời của Quy yêu này chỉ có thể tin năm phần, nghe có vẻ không hợp lí lắm.
“Hồ Vương hiện giờ đã là Đại Thừa trung kỳ, cũng sắp về tới núi Thanh Khâu.” Lời nói Diệp Tố mang theo ẩn ý như có như không.
“Tốc độ tiến giai của Hồ Ly đó cũng không tồi.” Tàng Lục không quá để ý nói, hai tay chống cằm nhìn Du Phục Thời, “Yêu Chủ, ngài muốn tìm cái gì? Quy đi tìm với ngài.”
Du Phục Thời không để ý đến ông, chỉ chuyên chú nhìn vò rượu Bát Thanh trên bàn, hắn nghiêng người đến gần ngửi ngửi, nắp vò vừa mở ra thì hương rượu tức khắc tràn ngập sảnh lớn, trong đó còn có mùi vị dược liệu nhàn nhạt.
“Yêu Chủ, ngài nếm thử đi.” Tàng Lục lấy ra một bộ dụng cụ uống rượu bày lên bàn, đầu ngón tay của ông vừa ngoắc ngoắc thì ngay lập tức có mấy luồng rượu bay lên từ trong vò, tự mình rót vào trong chén.
Diệp Tố cũng không ngăn cản Du Phục Thời, đây là lần đầu tiên nàng thấy tiểu sư đệ biểu đạt một mong muốn mãnh liệt như vậy, hắn muốn uống rượu Bát Thanh có lẽ là do đến Yêu Giới nên bản năng thức tỉnh.
Du Phục Thời cầm một chén rượu lên, lại đẩy những chén còn lại cho mấy người ngồi xung quanh, sau đó mới chậm rãi uống rượu.
Cốc Lương Thiên ngửi mùi rượu thôi liền biết đây là thứ tốt, chén rượu tới tay lập tức ngửa đầu uống cạn, vừa nuốt xuống thì linh phủ ngay tức khắc nóng lên, rượu này ẩn chứa lực lượng quá mạnh khiến hắn gần như chịu không nổi.
Lực lượng mạnh đến nỗi khiến hắn trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.
Cốc Lương Thiên chỉ có thể thuận thế nhập định, luyện hóa cổ lực lượng này.
Dịch Huyền không có uống, đẩy ly rượu về lại giữa bàn, Diệp Tố có uống nhưng lại không có phản ứng gì, có lẽ là vì nàng đã sớm không còn linh phủ, chỉ còn lại một mảnh thức hải cuồn cuộn chảy xuôi.
“Chúng ta muốn đi lấy lại một món đồ của ta.” Du Phục Thời uống xong rượu trong chén đột nhiên lên tiếng.
Tàng Lục vẫn luôn ở bên cạnh rót thêm rượu cho hắn, nghe vậy lập tức vỗ bàn nhảy dựng lên: “Tên nào to gan càn rõ như vậy, chỉ có Yêu Chủ chúng ta lấy đồ của người khác, ở đâu ra đến lượt người khác đụng đến đồ vật của Yêu Chủ chúng ta!”
Tác phong, lời nói mười phần du côn.
“Yêu Chủ, mọi người muốn đi tới đâu, ta dẫn mọi người đi!” Tàng Lục cả giận hô to.
Nhưng chẳng có ai đáp lại hắn, Du Phục Thời uống gần hết rượu trong vò thì màu tím trong mắt lại đậm thêm một chút, vẻ mặt ngà ngà say, cuối cùng hắn dán mặt lên mu bàn tay Diệp Tố, vừa cọ cọ sườn mặt nóng hây hây trên tay Diệp Tố vừa nhẹ giọng nói: “Lạnh.”
Không chỉ vậy mà cái đuôi của hắn cũng chậm rãi lộ ra, câu lấy hai chân nàng.
Diệp Tố: “……”
Trong đại sảnh rộng lớn, một tên đả tọa trên mặt đất nhập định, một Yêu ở đối diện tuyên bố muốn một lần nữa khuấy lên tinh phong huyết vũ ở Yêu giới, còn vị bên cạnh thì cứ uốn éo dính người, chỉ còn Diệp Tố và Dịch Huyền là hai người bình thường.
……
Bên kia, tin tức Hồ Vương trở lại núi Thanh Sơn đã truyền khắp Yêu giới, Hùng tộc và Lang tộc ngay ngày hôm sau đã đến bái phỏng, biết được tin Hồ Vương không những vết thương đã khỏi hẳn mà cảnh giới còn tăng lên một giai.
Yêu Vương của các tộc cũng là Đại Thừa kỳ, Vương của Xà tộc, Vũ tộc và Hổ tộc thậm chí đã tới Đại Thừa hậu kỳ, chỉ còn cách Độ Kiếp một bước.
Thế nhưng bọn họ vẫn rất kiêng kị Hồ Vương, bởi vì Hồ Vương chỉ mới hơn một ngàn tuổi mà cảnh giới đã không thua bọn họ bao nhiêu, lại còn hiếu chiến, sớm đã kết bè liên thủ với Hùng tộc và Lang tộc, lúc trước chỉ mới Đại Thừa sơ kỳ mà đã dùng kế chèn ép được ba tộc còn lại, thiếu chút nữa thật sự đã có thể lấy được vị trí Yêu Chủ.
Nếu muốn trở thành Yêu Chủ thì cần phải có ít nhất năm vị Yêu Vương công nhận, nhập máu của Yêu Vương vào Yêu Chủ Thạch, lúc này mới có thể tuyên cáo Yêu Giới.
Ngày đó khi sắp thành công lại đụng phải Tàng Thất đi ngang qua, lời qua tiếng lại với Hồ Vương, nói vị thối của hắn quá nồng, sau đó hai bên xông vào đánh nhau, những Yêu tộc khác chỉ đứng nhìn mà không dám nhúng tay.
Một phần là vì thực lực của Tàng Thất không thua kém gì bọn họ, hai là sau lưng còn có một ông cha không phân rõ trắng đen, còn là một đại năng Độ Kiếp hậu kỳ, cả cái Yêu giới này chỉ có một mình cha hắn là đại năng Độ Kiếp.
Ai cũng không dám làm gì Tàng Thất, cuối cùng trơ mắt nhìn Hồ Vương sắp lấy được vị trí Yêu Chủ lại bị Tàng Thất đá văng xuống vách núi, hơi thở biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.