Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính
Chương 87: Đố kỵ
Hạ Vũ
01/01/2022
Kể ra thì chậm nhưng quá trình lại nhanh hơn Lạc Viêm Chi nghĩ, cậu còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý gì thì đã tới lúc Bạch Cẩm Thành xuất phát. Lần đi này, hắn đem theo người của mình, cả Y Tuyết cũng đi theo bên cạnh.
Nói ra mới làm Lạc Viêm Chi nhớ tới một chuyện mà bị mình quên tới tận đâu. Không biết cái thành này có nữ chủ nào hay không nhỉ, dù gì theo nguyên tác thì bây giờ người theo hắn đếm không xuể.
Có điều lúc khởi hành lại không thấy cô gái nào nổi bật ngoại trừ Y Tuyết. Lạc Viêm Chi nhìn một vòng nữa, xác nhận mình không bỏ quên mất ai mới đem sự nghi hoặc nuốt vào trong lòng.
"Lại đây." Bạch Cẩm Thành quay đầu, đưa tay ra.
Lạc Viêm Chi lập tức đặt tay mình lên tay hắn, để mặc hắn kéo mình đi. Bạch Cẩm Thành tự nhiên như vậy, trái lại khiến cậu cảm thấy hơi xấu hổ. Tuy biết rằng thuộc hạ của hắn sẽ không ai dám nhìn, thế nhưng vẫn làm cậu mất tự nhiên.
Hơn nữa đảo mắt nhìn một chút, Lạc Viêm Chi lập tức nhìn ra được hận ý trong mắt của Y Tuyết. Giá trị thù hận lại bị kéo lên, cậu chỉ còn biết trợn trắng mắt.
Cảm giác bị nữ chủ ghen ghét là loại cảm giác như thế nào?
Đáp: Mắt không thấy, tim không đau.
"Thành chủ, vừa có tin báo tới. Bọn chúng đã đẩy nhanh tiến độ, có lẽ muốn đánh cược một lần." Một thuộc hạ tới gần báo cáo lại cho hắn.
Bạch Cẩm Thành nghe thấy thế chỉ lạnh lùng gật đầu, đưa tay ra hiệu cho toàn bộ xuất phát. Lạc Viêm Chi yên lặng ở bên cạnh hắn, đây là cảnh tượng mà dù đọc truyện cũng không thể tưởng tượng được sống động đến vậy. Trước đây đọc truyện thường rất thích những phân cảnh hào hùng như thế này, thế nhưng bây giờ ngay cả một nửa tâm tình thưởng thức nó cũng không có. Cậu muốn trước khi biến mất, phải giúp hắn lên được địa vị tối cao nhất.
"Phải theo sát ta, không được tự tiện rời đi mà không báo trước." Bạch Cẩm Thành kéo cậu lại, cúi đầu dặn nhanh bên tai cậu.
"Ừm." Lạc Viêm Chi gật đầu, cho hắn một ánh mắt yên tâm.
Bạch Cẩm Thành không dặn thì cậu cũng sẽ làm thế, đâu thể chắc chắn được rằng bệnh tình của hắn sẽ không tái phát ngay giữa trận chiến cơ chứ. Cậu sợ nhất chính là nhiều người sẽ nhân lấy cơ hội này mà đánh bại hắn.
Địa hình con đường này khá là ngoằn ngoèo, mang tâm lý sợ sẽ có người phục kích, không ai có ý định sẽ ngủ sâu cả. Lạc Viêm Chi cũng vậy, tâm lý vẫn luôn ở trạng thái căng thẳng.
Dầu gì Lạc Viêm Chi là người hiện đại hàng thật giá thật, mỗi lần trải nghiệm qua cảm giác giết chóc thì đều để lại cho cậu có một chút bóng ma tâm lý. Lần này là chiến trường thực sự, ngươi không giết ta thì người chết sẽ là ngươi.
Toàn bộ dừng chân nghỉ ngơi tại một khu rừng hoang vắng, mỗi người đều tự tìm một chỗ cho mình. Thân là thành chủ, đương nhiên đãi ngộ của hắn sẽ cao hơn rất nhiều, có sẵn một chiếc lều được dựng lên. Bạch Cẩm Thành đã đi bàn chiến lược với thuộc hạ của mình, chỉ còn lại Lạc Viêm Chi ngồi bên trong lều.
Lạc Viêm Chi ngồi bần thần, cậu đang suy nghĩ xem có nên gặp 04 lẫn nữa để xem lại tình tiết hay không thì bên ngoài lều đã có người gọi. Cậu vén lều lên, sau đó tầm mắt hơi nheo lại.
Là Y Tuyết, cô ta lại định làm trò gì đây?
Y Tuyết híp mắt cười vẫy tay, âm thanh lảnh lót vang lên, "Có muốn cùng nói chuyện một lát không?"
Cậu nhíu mày lập tức lắc đầu từ chối, "Tôi cảm thấy hơi mệt, muốn ngủ một chút."
Y Tuyết tỏ ra tiếc nuối, "Vậy sao, thế nhưng ta lại muốn nói chuyện với anh."
Điệu bộ giả vờ đáng thương như thế này hoàn toàn vô hiệu với Lạc Viêm Chi, thậm chí cậu còn thấy nổi một tầng da gà. Biết được bộ mặt thật của mỹ nhân nên bây giờ nhìn kiểu gì cũng thấy cô như đang âm mưu cái gì đó. Biết đâu được, nhỡ gọi cậu ra lại tính gây chuyện gì thì phải làm sao.
"Giữa chúng ta có gì để nói chứ?" Lạc Viêm Chi bình tĩnh đáp lời.
"Chúng ta cũng xem như có quen biết, ta chỉ hơi tò mò mối quan hệ giữa anh với thành chủ mà thôi." Y Tuyết cười cười ôn hoà nói.
Nếu như người khác hẳn sẽ tin rằng cô ta chỉ đơn thuần là tò mò, thế nhưng cậu thì không. Lạc Viêm Chi nhíu mày nói thẳng, "Chuyện này hình như không liên quan tới cô."
Nụ cười trên mặt Y Tuyết chợt sượng lại, cô ta nhíu mày, lời nói lần này tựa như mang theo đao. "Sao lại không chứ, sau này ta và thành chủ sẽ ở bên nhau, tất nhiên cũng nên tìm hiểu trước những người mà ngài ấy đem về rồi."
Điệu bộ tràn đầy tự tin, đã thế mỗi câu mỗi từ đều mang ý đâm chọt rõ ràng. Ba chữ "ở bên nhau" dội thẳng vào người cậu, người khác không biết nhưng cậu hiểu rõ những từ này đều có thể trở thành sự thật.
Y Tuyết cố tình công kích, lại thật sự chọc trúng nỗi đau trong lòng Lạc Viêm Chi. Thấy cậu sầm mặt như vậy, cô ta có chút hả hê nói tiếp.
"Bây giờ thành chủ còn đang trẻ trung nên muốn chơi đùa một chút, sau này ngày ấy sẽ tự suy nghĩ lại mà thôi. Suy cho cùng ở cạnh một người phụ nữ có thể chăm lo lẫn góp sức cho mình mới là điều đúng đắn."
Y Tuyết cho rằng thành chủ chỉ là ham mới mẻ nhất thời, đằng nào gương mặt Lạc Viêm Chi quả thật rất xinh đẹp giữa một đám đàn ông cường tráng thô kệch.
Nửa đoạn sau Lạc Viêm Chi không nghe lọt cô ta nói gì, cậu chỉ cảm thấy người này sao mà phiền phức tới vậy. Nếu như không phải do tu dưỡng đã lâu kiềm chế không cho cậu đánh phụ nữ thì hẳn là cậu đã nhịn không được muốn đẩy cô ta đi rồi. Điệu bộ bây giờ của Y Tuyết đâu có còn hình tượng như tuyết như ngọc nữa đâu cơ chứ. Cũng may còn gương mặt xinh đẹp để bổ khuyết, nếu không thì chả khác gì đám đàn bà chanh chua thường đá đều chửi mắng người.
Lạc Viêm Chi kiềm chế hết mức, lạnh nhạt đáp lời, "Cái này là quyền quyết định của thành chủ, không ai có khả năng suy đoán được tương lai sau này của hắn."
"Với lại chúng ta cũng chỉ mới gặp nhau được một lần, không tính là thân quen. Thành chủ đã bảo tôi ở đây, không được tùy ý đi lại khi chưa báo trước, vậy nên tôi xin từ chối lời mời này của cô."
Lời nói này thật không khách khí một chút nào, chút lịch sự ít ỏi còn lại đã ngăn cản cậu nói thêm những điều mỉa mai xấu xí trong lòng. Lạc Viêm Chi hờ hững liếc cô ta một cái, tiếp đó liền kéo lều lại.
Y Tuyết không ngờ bản thân lại bị một người là nam làm cho bẽ mặt như vậy, nhất thời nuốt không trôi được cục tức này. Cô ta nheo mắt một cách nguy hiểm, hận ý trong lòng tăng nhanh theo cấp số nhân.
Cô ta sầm mặt quay đầu, trong lòng không biết đã biến hoá tới mức độ nào rồi. Gương mặt xinh đẹp bị biểu cảm vặn vẹo làm cho xấu xí, ghen tị che mờ lý trí, cô ta quyết sẽ không tha cho Lạc Viêm Chi.
Nói ra mới làm Lạc Viêm Chi nhớ tới một chuyện mà bị mình quên tới tận đâu. Không biết cái thành này có nữ chủ nào hay không nhỉ, dù gì theo nguyên tác thì bây giờ người theo hắn đếm không xuể.
Có điều lúc khởi hành lại không thấy cô gái nào nổi bật ngoại trừ Y Tuyết. Lạc Viêm Chi nhìn một vòng nữa, xác nhận mình không bỏ quên mất ai mới đem sự nghi hoặc nuốt vào trong lòng.
"Lại đây." Bạch Cẩm Thành quay đầu, đưa tay ra.
Lạc Viêm Chi lập tức đặt tay mình lên tay hắn, để mặc hắn kéo mình đi. Bạch Cẩm Thành tự nhiên như vậy, trái lại khiến cậu cảm thấy hơi xấu hổ. Tuy biết rằng thuộc hạ của hắn sẽ không ai dám nhìn, thế nhưng vẫn làm cậu mất tự nhiên.
Hơn nữa đảo mắt nhìn một chút, Lạc Viêm Chi lập tức nhìn ra được hận ý trong mắt của Y Tuyết. Giá trị thù hận lại bị kéo lên, cậu chỉ còn biết trợn trắng mắt.
Cảm giác bị nữ chủ ghen ghét là loại cảm giác như thế nào?
Đáp: Mắt không thấy, tim không đau.
"Thành chủ, vừa có tin báo tới. Bọn chúng đã đẩy nhanh tiến độ, có lẽ muốn đánh cược một lần." Một thuộc hạ tới gần báo cáo lại cho hắn.
Bạch Cẩm Thành nghe thấy thế chỉ lạnh lùng gật đầu, đưa tay ra hiệu cho toàn bộ xuất phát. Lạc Viêm Chi yên lặng ở bên cạnh hắn, đây là cảnh tượng mà dù đọc truyện cũng không thể tưởng tượng được sống động đến vậy. Trước đây đọc truyện thường rất thích những phân cảnh hào hùng như thế này, thế nhưng bây giờ ngay cả một nửa tâm tình thưởng thức nó cũng không có. Cậu muốn trước khi biến mất, phải giúp hắn lên được địa vị tối cao nhất.
"Phải theo sát ta, không được tự tiện rời đi mà không báo trước." Bạch Cẩm Thành kéo cậu lại, cúi đầu dặn nhanh bên tai cậu.
"Ừm." Lạc Viêm Chi gật đầu, cho hắn một ánh mắt yên tâm.
Bạch Cẩm Thành không dặn thì cậu cũng sẽ làm thế, đâu thể chắc chắn được rằng bệnh tình của hắn sẽ không tái phát ngay giữa trận chiến cơ chứ. Cậu sợ nhất chính là nhiều người sẽ nhân lấy cơ hội này mà đánh bại hắn.
Địa hình con đường này khá là ngoằn ngoèo, mang tâm lý sợ sẽ có người phục kích, không ai có ý định sẽ ngủ sâu cả. Lạc Viêm Chi cũng vậy, tâm lý vẫn luôn ở trạng thái căng thẳng.
Dầu gì Lạc Viêm Chi là người hiện đại hàng thật giá thật, mỗi lần trải nghiệm qua cảm giác giết chóc thì đều để lại cho cậu có một chút bóng ma tâm lý. Lần này là chiến trường thực sự, ngươi không giết ta thì người chết sẽ là ngươi.
Toàn bộ dừng chân nghỉ ngơi tại một khu rừng hoang vắng, mỗi người đều tự tìm một chỗ cho mình. Thân là thành chủ, đương nhiên đãi ngộ của hắn sẽ cao hơn rất nhiều, có sẵn một chiếc lều được dựng lên. Bạch Cẩm Thành đã đi bàn chiến lược với thuộc hạ của mình, chỉ còn lại Lạc Viêm Chi ngồi bên trong lều.
Lạc Viêm Chi ngồi bần thần, cậu đang suy nghĩ xem có nên gặp 04 lẫn nữa để xem lại tình tiết hay không thì bên ngoài lều đã có người gọi. Cậu vén lều lên, sau đó tầm mắt hơi nheo lại.
Là Y Tuyết, cô ta lại định làm trò gì đây?
Y Tuyết híp mắt cười vẫy tay, âm thanh lảnh lót vang lên, "Có muốn cùng nói chuyện một lát không?"
Cậu nhíu mày lập tức lắc đầu từ chối, "Tôi cảm thấy hơi mệt, muốn ngủ một chút."
Y Tuyết tỏ ra tiếc nuối, "Vậy sao, thế nhưng ta lại muốn nói chuyện với anh."
Điệu bộ giả vờ đáng thương như thế này hoàn toàn vô hiệu với Lạc Viêm Chi, thậm chí cậu còn thấy nổi một tầng da gà. Biết được bộ mặt thật của mỹ nhân nên bây giờ nhìn kiểu gì cũng thấy cô như đang âm mưu cái gì đó. Biết đâu được, nhỡ gọi cậu ra lại tính gây chuyện gì thì phải làm sao.
"Giữa chúng ta có gì để nói chứ?" Lạc Viêm Chi bình tĩnh đáp lời.
"Chúng ta cũng xem như có quen biết, ta chỉ hơi tò mò mối quan hệ giữa anh với thành chủ mà thôi." Y Tuyết cười cười ôn hoà nói.
Nếu như người khác hẳn sẽ tin rằng cô ta chỉ đơn thuần là tò mò, thế nhưng cậu thì không. Lạc Viêm Chi nhíu mày nói thẳng, "Chuyện này hình như không liên quan tới cô."
Nụ cười trên mặt Y Tuyết chợt sượng lại, cô ta nhíu mày, lời nói lần này tựa như mang theo đao. "Sao lại không chứ, sau này ta và thành chủ sẽ ở bên nhau, tất nhiên cũng nên tìm hiểu trước những người mà ngài ấy đem về rồi."
Điệu bộ tràn đầy tự tin, đã thế mỗi câu mỗi từ đều mang ý đâm chọt rõ ràng. Ba chữ "ở bên nhau" dội thẳng vào người cậu, người khác không biết nhưng cậu hiểu rõ những từ này đều có thể trở thành sự thật.
Y Tuyết cố tình công kích, lại thật sự chọc trúng nỗi đau trong lòng Lạc Viêm Chi. Thấy cậu sầm mặt như vậy, cô ta có chút hả hê nói tiếp.
"Bây giờ thành chủ còn đang trẻ trung nên muốn chơi đùa một chút, sau này ngày ấy sẽ tự suy nghĩ lại mà thôi. Suy cho cùng ở cạnh một người phụ nữ có thể chăm lo lẫn góp sức cho mình mới là điều đúng đắn."
Y Tuyết cho rằng thành chủ chỉ là ham mới mẻ nhất thời, đằng nào gương mặt Lạc Viêm Chi quả thật rất xinh đẹp giữa một đám đàn ông cường tráng thô kệch.
Nửa đoạn sau Lạc Viêm Chi không nghe lọt cô ta nói gì, cậu chỉ cảm thấy người này sao mà phiền phức tới vậy. Nếu như không phải do tu dưỡng đã lâu kiềm chế không cho cậu đánh phụ nữ thì hẳn là cậu đã nhịn không được muốn đẩy cô ta đi rồi. Điệu bộ bây giờ của Y Tuyết đâu có còn hình tượng như tuyết như ngọc nữa đâu cơ chứ. Cũng may còn gương mặt xinh đẹp để bổ khuyết, nếu không thì chả khác gì đám đàn bà chanh chua thường đá đều chửi mắng người.
Lạc Viêm Chi kiềm chế hết mức, lạnh nhạt đáp lời, "Cái này là quyền quyết định của thành chủ, không ai có khả năng suy đoán được tương lai sau này của hắn."
"Với lại chúng ta cũng chỉ mới gặp nhau được một lần, không tính là thân quen. Thành chủ đã bảo tôi ở đây, không được tùy ý đi lại khi chưa báo trước, vậy nên tôi xin từ chối lời mời này của cô."
Lời nói này thật không khách khí một chút nào, chút lịch sự ít ỏi còn lại đã ngăn cản cậu nói thêm những điều mỉa mai xấu xí trong lòng. Lạc Viêm Chi hờ hững liếc cô ta một cái, tiếp đó liền kéo lều lại.
Y Tuyết không ngờ bản thân lại bị một người là nam làm cho bẽ mặt như vậy, nhất thời nuốt không trôi được cục tức này. Cô ta nheo mắt một cách nguy hiểm, hận ý trong lòng tăng nhanh theo cấp số nhân.
Cô ta sầm mặt quay đầu, trong lòng không biết đã biến hoá tới mức độ nào rồi. Gương mặt xinh đẹp bị biểu cảm vặn vẹo làm cho xấu xí, ghen tị che mờ lý trí, cô ta quyết sẽ không tha cho Lạc Viêm Chi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.