Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con
Chương 86: Món quà!
Thái Uyên
13/01/2022
"Vậy thì ngủ đi."
Sở Minh ôm cậu lên, đặt cậu nằm lên giường, hôn nhẹ lên trán Tống Thanh Hàn.
Tống Thanh Hàn mở mắt nhìn anh một lúc rồi liền rúc vào lòng Sở Minh, yên lặng nhắm mắt.
Sở Minh gạt mấy lọn tóc hơi dài trên trán cậu ra, giơ tay tắt đèn.
Một đêm ngon giấc.
Thời gian vài ngày rất nhanh đã qua đi, đêm giao thừa không hẹn cũng đến.
Người làm của Sở gia đều được Quý Như Diên cho về nhà ăn Tết, chỉ giữ lại vài nữ giúp việc nhà không ở thủ đô, cũng không muốn về nhà.
Năm nay bởi vì có sự gia nhập của Tống Thanh Hàn, Quý Như Diên muốn làm một bữa cơm tất niên thật là mới mẻ, đứng trong nhà bếp không ngừng chỉ huy, ngay cả Sở Chấn Dương đến cản cũng không được.
Tống Thanh Hàn vốn dĩ muốn chạy đến giúp, kết quả vẫn chưa vào được nhà bếp đã bị Quý Như Diên khuất tay đuổi ra bên ngoài: "Ở đây có ta là được rồi, con là diễn viên, làm nhiều như vậy để làm gì?"
"Nói mới nhớ, con bình thường ở nhà đừng có chiều Minh Minh quá, chuyện gì nên để nó làm thì cứ để nó làm, con nhìn ba con xem" Quý Như Diên chỉ tay về phía Sở Chấn Dương ở bên ngoài, "Ta trước đây quá dung túng ông ấy nên con xem, bây giờ ông ấy mới không biết điều vậy đó."
Sở Chấn Dương: "....."
Sở Chấn Dương lão tiên sinh lẳng lặng đặt tờ báo xuống, rót một ly trà cho vợ yêu nhà mình, mặt vô cùng nghiêm túc bưng qua, nhét vào trong tay Quý Như Diên.
Quý Như Diên ghét bỏ nhìn ông, niết ly trà trong tay, uống một ngụm.
Tống Thanh Hàn có chút buồn cười nhìn họ, nữ giúp việc đi ngang qua thấy biểu cảm cười híp mắt của cậu, mặt khẽ đỏ lên, nhỏ giọng gọi một tiếng: "Hàn thiếu gia."
Quý Như Diên để ý thấy Tống Thanh Hàn còn ở đây, vội vàng nhét ly trà về lại trong tay Sở Chấn Dương, giơ tay nắm lấy cánh tay Tống Thanh Hàn kéo qua, vuốt ve bàn tay hơi lạnh của cậu, nhíu mày giận dỗi nói: "Sao lại lạnh vậy chứ?"
"Mau nghe lời, vào phòng mặc thêm một chiếc áo nữa."
Quý Như Diên vỗ vỗ mu bàn tay cậu, "Nói mới nhớ, ta có mua đồ mới cho con, kêu Minh Minh đưa cho con, con cứ đi xem coi có thích hay không."
"Haizz, thôi để ta đưa con đi."
Quý Như Diên suy nghĩ một chút rồi sấm rền gió cuốn mà kéo Tống Thanh Hàn ra khỏi nhà bếp.
Tống Thanh Hàn chào Sở Chấn Dương, vẫn chưa phản ứng kịp thì đã bị Quý Như Diên kéo ra ngoài.
Quý Như Diên dắt cậu lên lầu, thở dài thườn thượt: "Con bây giờ còn trẻ, có thể là cảm thấy lạnh một chút cũng không sao, nhưng sau này già rồi phải làm sao đây?"
"Ta nghe Minh Minh nói thể chất con thiên lạnh, vậy thì càng cần chú ý giữ ấm nhiều hơn, đừng ỷ mình còn trẻ mà không cần chú ý."
Tống Hàn cả kiếp trước lẫn kiếp này đều chưa bao giờ cảm nhận được sự quan tâm lo lắng của trưởng bối nhiều như vậy.
Cậu yên lặng nghe Quý Như Diên nói, chầm chậm, chầm chậm nở một nụ cười dịu dàng, nhẹ nhõm, không chút u sầu.
Quý Như Diên càm ràm vài câu, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy dáng vẻ cười ngây ngô của cậu, tim chợt tan chảy, giọng nói dịu đi: "Sau này đã biết chú trọng sức khỏe hay chưa?"
"Dạ."
Tống Thanh Hàn gật đầu, tươi cười đáp: "Nhớ rồi ạ."
Quý Như Diên nở một nụ cười hài lòng.
"Con nghỉ ngơi một chút trước đi, đợi lát nữa Sở Minh về rồi thì hỏi nó xem quần áo để đâu."
"Ngày mai là năm mới rồi, năm mới phải mặc đồ mới."
Quý Như Diên đẩy cậu vào phòng, cười tít mắt nói.
Đợi đến lúc Sở Minh về tới, điều mà anh thấy là Tống Thanh Hàn đang mặc một chiếc áo len mỏng màu nâu nhạt đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn tuyết bên ngoài, như đang nghĩ ngợi điều gì đó.
"Đang nghĩ gì vậy?"
Sở Minh từ bên ngoài về, trên người còn mang theo hơi lạnh của gió tuyết bên ngoài, đứng ở cửa nhìn một lúc, đợi đến khi người ấm lên rồi mới bước vào, ôm lấy eo Tống Thanh Hàn, vùi đầu xuống vai cậu, hỏi.
Tống Thanh Hàn hoàn hồn lại, tựa đầu ra sau, nhẹ nhàng nói: ".... Ba năm rồi."
Sở Minh thuận thế ôm cả người cậu vào trong lòng, Tống Thanh Hàn chọn một tư thế thoải mái rồi dựa vào, Sở Minh cúi đầu hôn lên mặt cậu, trầm giọng đáp một tiếng: "Ừm."
Anh giơ tay sờ tai Tống Thanh Hàn, niết nhẹ lên trái tai tròn tròn: "..... Sẽ càng ngày càng tốt thôi."
"Ừm."
Tống Thanh Hàn nhắm mắt, hôn nhẹ lên cằm Sở Minh, đột nhiên bật cười, "Em cảm thấy chuyện may mắn nhất của kiếp này là gặp được chị Sở Hàm."
"?"
Sở Minh khẽ nhíu mày, hỏi bằng giọng đầy vị chua: "Tại sao không phải là gặp được anh?'
Tống Thanh Hàn: "...."
"Nếu như không có chị Sở Hàm thì em cũng không gặp được anh."
Tống Thanh Hàn lắc đầu.
"Không đâu."
Sở Minh nói chắc như đinh đóng cột.
Cho dù Tống Thanh Hàn không gặp Sở Hàm thì anh cũng sẽ nhớ phải đi tìm Tống Thanh Hàn.
Chỉ có điều nếu như không có chuyện của Sở Hàm, có lẽ anh sẽ chỉ đứng từ xa nhìn Tống Thanh Hàn, đứng trong bóng tối giúp đỡ cậu chứ không đích thân lộ mặt.
"Nếu như phải nói là may mắn thì có lẽ là Sở gia nhà anh khá may mắn."
Sở Minh nhàn nhạt nói, cánh tay đang ôm Tống Thanh Hàn siết chặt, "Nếu như lúc đó chị ấy không gặp được em, chị ấy bây giờ.... Có lẽ đã chết rồi."
Sở Minh thở dài: "Kiếp trước chị ấy bị bọn bắt cóc bắt đi mất, những người đó là những người làm đã từng bị Sở gia sa thải, chị gái anh tốt bụng, kêu người cho họ một số tiền, nhưng...."
Lòng người quả còn ác độc hơn loài rắn rết, bọn họ ở Sở gia lâu như vậy, đối với hành vi và thói quen của người nhà Sở gia thì nắm rõ trong lòng bàn tay, ngày đó khi Sở Hàm ra khỏi nhà, nhằm lúc Sở Hàm đi một mình mà bắt cóc cô.
Nếu như không phải Sở Hàm nhanh trí chạy trốn, còn trộm được một chiếc điện thoại cũ của bọn bắt cóc, lại gặp được Tống Thanh Hàn trên đường, vậy thì kết cục của cô, có lẽ sẽ giống như kiếp trước....
Sở Minh hôn lên đỉnh đầu Tống Thanh Hàn.
Nếu như nói là may mắn thì không phải Tống Thanh Hàn may mắn gặp được Sở Hàm, mà là người nhà họ Sở may mắn khi gặp được Tống Thanh Hàn.
Kiếp trước Tống Thanh Hàn không hề hiểu biết gì về nhà họ Sở, càng khỏi phải nói đến những chuyện nội bộ này.
Nghe Sở Minh nói, cậu ngẩn người ra, sau đó lại mỉm cười: "Bây giờ chị Sở Hàm rất khỏe mạnh."
"Ừm."
Sở Minh nhỏ giọng đáp.
"Đúng rồi."
Tống Thanh Hàn như đột nhiên nhớ ra gì đó, chui ra khỏi lồng ngực Sở Minh, tìm tới tìm lui ở tủ đầu giường, lấy ra một tờ giấy, "Đây là quà em tặng anh."
Một tờ giấy?
Sở Minh khẽ nhếch mày, nhận lấy tờ giấy mỏng manh trong tay Tống Thanh Hàn.
Bên trên viết đầy những dòng chữ bay bổng, đẹp đẽ, theo thời gian mà ngay ngắn, chỉnh tề liệt kê ra một loạt số liệu tên của các công ty, ở giữa thỉnh thoảng còn có những chỗ thiếu sót, được bổ sung tỉ mỉ bằng màu mực đỏ.
"Đây là..." Sở Minh vừa nhìn liền kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Tống Thanh Hàn.
"Đây là những chuyện lớn xảy ra ở kiếp trước mà em có thể ghi nhớ được."
Tống Thanh Hàn chỉ lên tờ giấy, "Mặc dù không mấy rõ ràng nhưng đa số những chuyện quan trọng em đều nhớ."
Sở Minh đọc qua tờ giấy một lần, ánh mắt ngày càng thâm trầm.
"Cảm ơn em, Hàn Hàn."
Sở Minh gấp tờ giấy lại, bỏ vào trong túi, nghiêm túc nói.
Tống Thanh Hàn lắc đầu, "Thật ra nên đưa nó cho anh từ sớm, nhưng có một số chuyện em vẫn chưa dám chắc nên mãi đến bây giờ mới viết xong."
Trước đây Tống Thanh Hàn đã từng nhắc với Sở Minh chuyện kiếp trước, nhưng trò chuyện so với bản thân chậm rãi suy nghĩ không thể nào giống nhau, rất nhiều chi tiết thiếu hụt hoặc là không quá rõ ràng đều được Tống Thanh Hàn cẩn thận hồi tưởng lại.
Sở Minh lúc đó suy cho cùng cũng chỉ nhập hồn vào thân xác của một chú chó, nguồn tin tức nhận được rất có hạn, không giống như Tống Thanh Hàn ngày ngày bôn ba bên ngoài, tin tức của thế giới ngoài kia vẫn nhiều hơn.
Trên tờ giấy mà Tống Thanh Hàn đưa cho anh, ghi ghép tỉ mỉ về những chuyện chấn động xảy ra trong vài năm kế tiếp mà TốngThanh Hàn biết được, ví dụ như cải cách thuế hay là một vài chính sách mới.
Điều này đối với người nắm quyền tập đoàn Sở thị như Sở Minh mà nói, không nghi ngờ gì nữa, là một kho báu khổng lồ.
Một cọng tóc cũng có thể gánh được trọng lượng cả cơ thể, nếu như biết trước những tin tức này, cho dù chỉ là những mảnh vụn kí ức của kiếp trước, Sở Minh cũng sẽ càng có thể mạnh mẽ, vững vàng hơn để vạch ra kế hoạch và mục tiêu sắp tới của tập đoàn.
Món quà này của Tống Thanh Hàn, đối với người bình thường mà nói thì không tính là gì, nhưng đối với Sở Minh, đối với Sở gia, đối với tập đoàn Sở thị mà nói thì lại có ý nghĩa vô cùng to lớn.
Sở Minh thở một hơi thật dài, cũng không nói gì, chỉ nắm lấy vai Tống Thanh Hàn, đặt lên môi cậu một nụ hôn gấp gáp, bối rối.
Tống Thanh Hàn lùi về sau một bước, sau đó lại bị cánh tay của Sở Minh kéo về, bị ép ngẩng đầu lên nhận lấy nụ hôn của Sở Minh.
Cậu giơ tay vỗ lên lưng Sở Minh an ủi, nụ hôn của Sở Minh dần dịu dàng trở lại, khi lui về còn ngọt ngào, nghiêm túc hôn lên khóe môi Tống Thanh Hàn, cẩn thận hôn lấy.
Tống Thanh Hàn hơi ngợp thở, hai tay đổi thành tư thế vịn lấy vai Sở Minh, sự lạnh nhạt trên khuôn mặt biến mất không còn tăm hơi.
"Có phải là rất cảm động không?"
Tống Thanh Hàn cười nói.
"Ừm."
Sở Minh trầm giọng đáp lại, giọng nói hơi khàn khàn, "Cảm động, cảm động đến mức muốn lấy thân báo đáp."
"Đừng nghịch."
Tống Thanh Hàn lạnh lùng lắc đầu.
Sở đại cẩu: "...."
"Anh vốn dĩ là của em."
Tống Thanh Hàn ngẩng đầu nói: "Lẽ nào không phải?"
"Phải, phải."
Sở đại cẩu gần như không do dự gật đầu đồng ý.
"Đúng rồi, mẹ mua cho em một bộ đồ, em xem xem có thích không."
Sở Minh nhớ lại chuyện vừa rồi Quý Như Diên nhắc mình lúc lên lầu, vội vàng vỗ vỗ mu bàn tay Tống Thanh Hàn, quay người về phòng mình tìm ra một bộ quần áo, cầm đến.
Đây là một chiếc áo khoác màu cà phê rất đơn giản, phóng khoáng, tone màu ấm làm cho người ta cũng cảm thấy ấm áp.
Sở Minh mang cho Tống Thanh Hàn mặc thử, kích thước có hơi rộng một chút, nhưng trông càng thêm thoải mái, tự nhiên.
"Đẹp lắm."
Đầu Tống Thanh Hàn chưa kịp nhảy số thì đã nghe Sở đại tổng tài nịnh.
"Đó là nhờ bác gái kéo chọn."
Tống Thanh Hàn cười, thử cử động tay một chút.
"Đó là vì Hàn Hàn nhà chúng ta đẹp."
Sở Minh chỉnh lại cổ áo cho cậu, ánh mắt dịu dàng, "Ngày mai cứ mặc bộ này đi."
"Ừm."
Sở Minh ôm cậu lên, đặt cậu nằm lên giường, hôn nhẹ lên trán Tống Thanh Hàn.
Tống Thanh Hàn mở mắt nhìn anh một lúc rồi liền rúc vào lòng Sở Minh, yên lặng nhắm mắt.
Sở Minh gạt mấy lọn tóc hơi dài trên trán cậu ra, giơ tay tắt đèn.
Một đêm ngon giấc.
Thời gian vài ngày rất nhanh đã qua đi, đêm giao thừa không hẹn cũng đến.
Người làm của Sở gia đều được Quý Như Diên cho về nhà ăn Tết, chỉ giữ lại vài nữ giúp việc nhà không ở thủ đô, cũng không muốn về nhà.
Năm nay bởi vì có sự gia nhập của Tống Thanh Hàn, Quý Như Diên muốn làm một bữa cơm tất niên thật là mới mẻ, đứng trong nhà bếp không ngừng chỉ huy, ngay cả Sở Chấn Dương đến cản cũng không được.
Tống Thanh Hàn vốn dĩ muốn chạy đến giúp, kết quả vẫn chưa vào được nhà bếp đã bị Quý Như Diên khuất tay đuổi ra bên ngoài: "Ở đây có ta là được rồi, con là diễn viên, làm nhiều như vậy để làm gì?"
"Nói mới nhớ, con bình thường ở nhà đừng có chiều Minh Minh quá, chuyện gì nên để nó làm thì cứ để nó làm, con nhìn ba con xem" Quý Như Diên chỉ tay về phía Sở Chấn Dương ở bên ngoài, "Ta trước đây quá dung túng ông ấy nên con xem, bây giờ ông ấy mới không biết điều vậy đó."
Sở Chấn Dương: "....."
Sở Chấn Dương lão tiên sinh lẳng lặng đặt tờ báo xuống, rót một ly trà cho vợ yêu nhà mình, mặt vô cùng nghiêm túc bưng qua, nhét vào trong tay Quý Như Diên.
Quý Như Diên ghét bỏ nhìn ông, niết ly trà trong tay, uống một ngụm.
Tống Thanh Hàn có chút buồn cười nhìn họ, nữ giúp việc đi ngang qua thấy biểu cảm cười híp mắt của cậu, mặt khẽ đỏ lên, nhỏ giọng gọi một tiếng: "Hàn thiếu gia."
Quý Như Diên để ý thấy Tống Thanh Hàn còn ở đây, vội vàng nhét ly trà về lại trong tay Sở Chấn Dương, giơ tay nắm lấy cánh tay Tống Thanh Hàn kéo qua, vuốt ve bàn tay hơi lạnh của cậu, nhíu mày giận dỗi nói: "Sao lại lạnh vậy chứ?"
"Mau nghe lời, vào phòng mặc thêm một chiếc áo nữa."
Quý Như Diên vỗ vỗ mu bàn tay cậu, "Nói mới nhớ, ta có mua đồ mới cho con, kêu Minh Minh đưa cho con, con cứ đi xem coi có thích hay không."
"Haizz, thôi để ta đưa con đi."
Quý Như Diên suy nghĩ một chút rồi sấm rền gió cuốn mà kéo Tống Thanh Hàn ra khỏi nhà bếp.
Tống Thanh Hàn chào Sở Chấn Dương, vẫn chưa phản ứng kịp thì đã bị Quý Như Diên kéo ra ngoài.
Quý Như Diên dắt cậu lên lầu, thở dài thườn thượt: "Con bây giờ còn trẻ, có thể là cảm thấy lạnh một chút cũng không sao, nhưng sau này già rồi phải làm sao đây?"
"Ta nghe Minh Minh nói thể chất con thiên lạnh, vậy thì càng cần chú ý giữ ấm nhiều hơn, đừng ỷ mình còn trẻ mà không cần chú ý."
Tống Hàn cả kiếp trước lẫn kiếp này đều chưa bao giờ cảm nhận được sự quan tâm lo lắng của trưởng bối nhiều như vậy.
Cậu yên lặng nghe Quý Như Diên nói, chầm chậm, chầm chậm nở một nụ cười dịu dàng, nhẹ nhõm, không chút u sầu.
Quý Như Diên càm ràm vài câu, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy dáng vẻ cười ngây ngô của cậu, tim chợt tan chảy, giọng nói dịu đi: "Sau này đã biết chú trọng sức khỏe hay chưa?"
"Dạ."
Tống Thanh Hàn gật đầu, tươi cười đáp: "Nhớ rồi ạ."
Quý Như Diên nở một nụ cười hài lòng.
"Con nghỉ ngơi một chút trước đi, đợi lát nữa Sở Minh về rồi thì hỏi nó xem quần áo để đâu."
"Ngày mai là năm mới rồi, năm mới phải mặc đồ mới."
Quý Như Diên đẩy cậu vào phòng, cười tít mắt nói.
Đợi đến lúc Sở Minh về tới, điều mà anh thấy là Tống Thanh Hàn đang mặc một chiếc áo len mỏng màu nâu nhạt đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn tuyết bên ngoài, như đang nghĩ ngợi điều gì đó.
"Đang nghĩ gì vậy?"
Sở Minh từ bên ngoài về, trên người còn mang theo hơi lạnh của gió tuyết bên ngoài, đứng ở cửa nhìn một lúc, đợi đến khi người ấm lên rồi mới bước vào, ôm lấy eo Tống Thanh Hàn, vùi đầu xuống vai cậu, hỏi.
Tống Thanh Hàn hoàn hồn lại, tựa đầu ra sau, nhẹ nhàng nói: ".... Ba năm rồi."
Sở Minh thuận thế ôm cả người cậu vào trong lòng, Tống Thanh Hàn chọn một tư thế thoải mái rồi dựa vào, Sở Minh cúi đầu hôn lên mặt cậu, trầm giọng đáp một tiếng: "Ừm."
Anh giơ tay sờ tai Tống Thanh Hàn, niết nhẹ lên trái tai tròn tròn: "..... Sẽ càng ngày càng tốt thôi."
"Ừm."
Tống Thanh Hàn nhắm mắt, hôn nhẹ lên cằm Sở Minh, đột nhiên bật cười, "Em cảm thấy chuyện may mắn nhất của kiếp này là gặp được chị Sở Hàm."
"?"
Sở Minh khẽ nhíu mày, hỏi bằng giọng đầy vị chua: "Tại sao không phải là gặp được anh?'
Tống Thanh Hàn: "...."
"Nếu như không có chị Sở Hàm thì em cũng không gặp được anh."
Tống Thanh Hàn lắc đầu.
"Không đâu."
Sở Minh nói chắc như đinh đóng cột.
Cho dù Tống Thanh Hàn không gặp Sở Hàm thì anh cũng sẽ nhớ phải đi tìm Tống Thanh Hàn.
Chỉ có điều nếu như không có chuyện của Sở Hàm, có lẽ anh sẽ chỉ đứng từ xa nhìn Tống Thanh Hàn, đứng trong bóng tối giúp đỡ cậu chứ không đích thân lộ mặt.
"Nếu như phải nói là may mắn thì có lẽ là Sở gia nhà anh khá may mắn."
Sở Minh nhàn nhạt nói, cánh tay đang ôm Tống Thanh Hàn siết chặt, "Nếu như lúc đó chị ấy không gặp được em, chị ấy bây giờ.... Có lẽ đã chết rồi."
Sở Minh thở dài: "Kiếp trước chị ấy bị bọn bắt cóc bắt đi mất, những người đó là những người làm đã từng bị Sở gia sa thải, chị gái anh tốt bụng, kêu người cho họ một số tiền, nhưng...."
Lòng người quả còn ác độc hơn loài rắn rết, bọn họ ở Sở gia lâu như vậy, đối với hành vi và thói quen của người nhà Sở gia thì nắm rõ trong lòng bàn tay, ngày đó khi Sở Hàm ra khỏi nhà, nhằm lúc Sở Hàm đi một mình mà bắt cóc cô.
Nếu như không phải Sở Hàm nhanh trí chạy trốn, còn trộm được một chiếc điện thoại cũ của bọn bắt cóc, lại gặp được Tống Thanh Hàn trên đường, vậy thì kết cục của cô, có lẽ sẽ giống như kiếp trước....
Sở Minh hôn lên đỉnh đầu Tống Thanh Hàn.
Nếu như nói là may mắn thì không phải Tống Thanh Hàn may mắn gặp được Sở Hàm, mà là người nhà họ Sở may mắn khi gặp được Tống Thanh Hàn.
Kiếp trước Tống Thanh Hàn không hề hiểu biết gì về nhà họ Sở, càng khỏi phải nói đến những chuyện nội bộ này.
Nghe Sở Minh nói, cậu ngẩn người ra, sau đó lại mỉm cười: "Bây giờ chị Sở Hàm rất khỏe mạnh."
"Ừm."
Sở Minh nhỏ giọng đáp.
"Đúng rồi."
Tống Thanh Hàn như đột nhiên nhớ ra gì đó, chui ra khỏi lồng ngực Sở Minh, tìm tới tìm lui ở tủ đầu giường, lấy ra một tờ giấy, "Đây là quà em tặng anh."
Một tờ giấy?
Sở Minh khẽ nhếch mày, nhận lấy tờ giấy mỏng manh trong tay Tống Thanh Hàn.
Bên trên viết đầy những dòng chữ bay bổng, đẹp đẽ, theo thời gian mà ngay ngắn, chỉnh tề liệt kê ra một loạt số liệu tên của các công ty, ở giữa thỉnh thoảng còn có những chỗ thiếu sót, được bổ sung tỉ mỉ bằng màu mực đỏ.
"Đây là..." Sở Minh vừa nhìn liền kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Tống Thanh Hàn.
"Đây là những chuyện lớn xảy ra ở kiếp trước mà em có thể ghi nhớ được."
Tống Thanh Hàn chỉ lên tờ giấy, "Mặc dù không mấy rõ ràng nhưng đa số những chuyện quan trọng em đều nhớ."
Sở Minh đọc qua tờ giấy một lần, ánh mắt ngày càng thâm trầm.
"Cảm ơn em, Hàn Hàn."
Sở Minh gấp tờ giấy lại, bỏ vào trong túi, nghiêm túc nói.
Tống Thanh Hàn lắc đầu, "Thật ra nên đưa nó cho anh từ sớm, nhưng có một số chuyện em vẫn chưa dám chắc nên mãi đến bây giờ mới viết xong."
Trước đây Tống Thanh Hàn đã từng nhắc với Sở Minh chuyện kiếp trước, nhưng trò chuyện so với bản thân chậm rãi suy nghĩ không thể nào giống nhau, rất nhiều chi tiết thiếu hụt hoặc là không quá rõ ràng đều được Tống Thanh Hàn cẩn thận hồi tưởng lại.
Sở Minh lúc đó suy cho cùng cũng chỉ nhập hồn vào thân xác của một chú chó, nguồn tin tức nhận được rất có hạn, không giống như Tống Thanh Hàn ngày ngày bôn ba bên ngoài, tin tức của thế giới ngoài kia vẫn nhiều hơn.
Trên tờ giấy mà Tống Thanh Hàn đưa cho anh, ghi ghép tỉ mỉ về những chuyện chấn động xảy ra trong vài năm kế tiếp mà TốngThanh Hàn biết được, ví dụ như cải cách thuế hay là một vài chính sách mới.
Điều này đối với người nắm quyền tập đoàn Sở thị như Sở Minh mà nói, không nghi ngờ gì nữa, là một kho báu khổng lồ.
Một cọng tóc cũng có thể gánh được trọng lượng cả cơ thể, nếu như biết trước những tin tức này, cho dù chỉ là những mảnh vụn kí ức của kiếp trước, Sở Minh cũng sẽ càng có thể mạnh mẽ, vững vàng hơn để vạch ra kế hoạch và mục tiêu sắp tới của tập đoàn.
Món quà này của Tống Thanh Hàn, đối với người bình thường mà nói thì không tính là gì, nhưng đối với Sở Minh, đối với Sở gia, đối với tập đoàn Sở thị mà nói thì lại có ý nghĩa vô cùng to lớn.
Sở Minh thở một hơi thật dài, cũng không nói gì, chỉ nắm lấy vai Tống Thanh Hàn, đặt lên môi cậu một nụ hôn gấp gáp, bối rối.
Tống Thanh Hàn lùi về sau một bước, sau đó lại bị cánh tay của Sở Minh kéo về, bị ép ngẩng đầu lên nhận lấy nụ hôn của Sở Minh.
Cậu giơ tay vỗ lên lưng Sở Minh an ủi, nụ hôn của Sở Minh dần dịu dàng trở lại, khi lui về còn ngọt ngào, nghiêm túc hôn lên khóe môi Tống Thanh Hàn, cẩn thận hôn lấy.
Tống Thanh Hàn hơi ngợp thở, hai tay đổi thành tư thế vịn lấy vai Sở Minh, sự lạnh nhạt trên khuôn mặt biến mất không còn tăm hơi.
"Có phải là rất cảm động không?"
Tống Thanh Hàn cười nói.
"Ừm."
Sở Minh trầm giọng đáp lại, giọng nói hơi khàn khàn, "Cảm động, cảm động đến mức muốn lấy thân báo đáp."
"Đừng nghịch."
Tống Thanh Hàn lạnh lùng lắc đầu.
Sở đại cẩu: "...."
"Anh vốn dĩ là của em."
Tống Thanh Hàn ngẩng đầu nói: "Lẽ nào không phải?"
"Phải, phải."
Sở đại cẩu gần như không do dự gật đầu đồng ý.
"Đúng rồi, mẹ mua cho em một bộ đồ, em xem xem có thích không."
Sở Minh nhớ lại chuyện vừa rồi Quý Như Diên nhắc mình lúc lên lầu, vội vàng vỗ vỗ mu bàn tay Tống Thanh Hàn, quay người về phòng mình tìm ra một bộ quần áo, cầm đến.
Đây là một chiếc áo khoác màu cà phê rất đơn giản, phóng khoáng, tone màu ấm làm cho người ta cũng cảm thấy ấm áp.
Sở Minh mang cho Tống Thanh Hàn mặc thử, kích thước có hơi rộng một chút, nhưng trông càng thêm thoải mái, tự nhiên.
"Đẹp lắm."
Đầu Tống Thanh Hàn chưa kịp nhảy số thì đã nghe Sở đại tổng tài nịnh.
"Đó là nhờ bác gái kéo chọn."
Tống Thanh Hàn cười, thử cử động tay một chút.
"Đó là vì Hàn Hàn nhà chúng ta đẹp."
Sở Minh chỉnh lại cổ áo cho cậu, ánh mắt dịu dàng, "Ngày mai cứ mặc bộ này đi."
"Ừm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.