Chương 9: Cá Muối (9)
Đa Lê
08/01/2024
Ở vị trí cách chỗ cô năm mét, một người được các vệ tinh bao quanh, khí thế lạnh lùng.
Đúng là Lương Diễn.
Áo sơ mi trắng, quần đen, hôm nay không đeo cà vạt, bên cạnh có mấy người đàn ông trung niên hơi mập và một người cao gầy đeo kính, có lẽ là trợ lý của anh.
Đám người càng làm nổi bật Lương Diễn phong độ lạnh lùng, giơ tay nhấc chân đều vô cùng tao nhã.
Một quý công tử giai cấp tư sản ngoài đời thật.
Không biết Lương Diễn trưởng thành thế nào, dáng vẻ con người hơi thở cao quý, trị giá hàng tỷ dollar.
Mấy người đang nói gì đó.
Một lát sau, những người trung niên rời đi, ánh mắt Lương Diễn nhìn sang bên này, ngay sau đó, anh nhìn thẳng vào mắt Thư Dao.
Dây cung bị kéo căng trong đầu Thư Dao đứt đoạn ngay tức khắc.
Miệng Thư Dao cầm đèn chạy trước não: "Lương Đại Đinh!"
Trợ lý bên cạnh Lương Diễn cố sức nín cười, bả vai run kịch liệt, dáng vẻ muốn cười nhưng không dám cười ra mặt.
Lương Diễn đi tới, nhìn kĩ mặt cô rồi chợt cười rộ lên: "Em gọi tôi là gì cơ?"
"Lương Đại Đinh, là tên anh ký mà," Thư Dao thử hỏi, "Chẳng lẽ không phải?"
Cô trộm liếc vẻ mặt của Lương Diễn, phản ứng kịp, vội vàng nhún nhường: "Xin lỗi, có thể là do tôi nghĩ sai... Thế tên thật của anh là gì?"
Lương Diễn liếc cô, không nhanh không chậm đáp: "Lương Đại Đinh."
Trợ lý ở bên rốt cuộc không thể nhịn nữa, cười phì thành tiếng. Anh ta đẩy đẩy kính, khẽ ho vài tiếng mà vẫn không thể điều chỉnh cảm xúc, tai đỏ bừng lên.
Thư Dao đoán Lương Diễn đang đùa mình, cô hơi ngượng, hơi buồn bực không nói nên lời nên không hé răng.
Tần Dương ngồi cạnh kinh ngạc nhìn Lương Diễn.
Anh chàng nhăn mày, cuối cùng mới nhớ ra mình đã gặp người này ở đâu.
Ngải Lam vội vàng hoà giải: "Nếu anh Lương không vội thì có muốn ngồi xuống uống tách cà phê không?"
Lương Diễn không từ chối.
Trợ lý của anh nói mấy câu rồi đi trước một bước, tránh đi.
Vị trí của Lương Diễn được xếp ngay cạnh Thư Dao, anh vừa ngồi xuống thì cô chợt nghe Lương Diễn nói: "Tên của tôi là Lương Diễn."
Thư Dao ngẩn ngơ hai giây, theo bản năng, cô hỏi: "Diễn nào?"
Cô thấy quen quen, hình như trước đây đã nghe ở đâu đó.
"Diễn trong mê rượu có thừa(*)."
(*) Tên của Lương Diễn tiếng Trung là 梁衍, 衍 (Diễn) có nghĩa là thừa.
Thư Dao khen không tiếc lời: "Nghe hay thật đấy."
Tần Dương vui vẻ đưa một cốc đá xay kem chocolate cho Thư Dao, Thư Dao nhận lấy, cười cảm ơn cậu bạn.
Áp tay lên thành cốc lạnh lẽo, đầu ngón tay mềm mại dán lên dần dần trắng bệch.
Ngải Lam thấy cô mất tự nhiên, không thể không tự gánh vác trách nhiệm, hỏi: "Anh cũng đi làm ở đây à, công ty nào thế?"
Lương Diễn lời ít mà ý nhiều: "Dung Quang."
Ngải Lam cười: "Khéo thật, đúng lúc Tiểu Thư muốn tìm nhân viên trong Dung Quang."
Lương Diễn xoay mặt, nhìn Thư Dao.
Thư Dao cầm cốc, bạt mạng tự thôi miên mình quên chuyện xấu hổ hôm qua: "À, thì muốn hỏi tình tiết manh mối chính của trò chơi 《 Hồng Hoang 》ấy mà."
Lương Diễn nói: "Tình tiết hơi rắc rối, buổi tối tôi sẽ gửi văn bản cho em."
Thư Dao không ngờ chuyện này lại thuận lợi đến thế, cô hơi kinh ngạc, lúng túng cảm ơn.
Vào lúc nhất thời, không khí có vẻ tẻ ngắt.
Ngải Lam đứng lên: "Chao ôi, sao tôi thấy bụng cứ sôi lên ấy nhỉ, xin phép vào WC một lúc nhé, ba người cứ từ từ nói chuyện phiếm ha."
Không đợi Thư Dao vươn tay níu lại, cô ấy đã chuồn đi cứ như thể bôi dầu vào chân.
Đúng lúc bạn Tần Dương gọi đến, anh chàng ra ngoài nghe điện thoại, vì đi vội, còn làm lệch cả ghế ngồi.
Chính vì ngồi chung chỗ với Lương Diễn nên Thư Dao mới thấy xấu hổ, cô tiện tay chỉnh lại ghế ngồi.
Lương Diễn nhìn động tác nhỏ của cô, lên tiếng: "Em và Tần Dương có quan hệ tốt lắm nhỉ?"
"Bạn bè trưởng thành cùng nhau từ nhỏ ấy mà," Thư Dao kinh ngạc, trả lời theo bản năng, "Sao thế?"
Lương Diễn nói tỉnh như bơ: "Xin lỗi, tôi còn tưởng hai người là người yêu."
"Làm sao có thể, " Thư Dao mở to hai mắt, không hiểu vì sao anh lại hỏi như vậy, "Tôi và Tần Dương là bạn chung tã, tình bạn mười mấy năm không thể biến chất được."
Lương Diễn cười: "Tình bạn trưởng thành từ nhỏ đến lớn đúng là quý giá thật."
Anh chưa ngồi được lâu thì trợ lý ở bên ngoài vào gọi, Lương Diễn đứng dậy rời đi.
Thư Dao đứng ngồi không yên, chỉ thấy Tần Dương vẻ mặt kì dị tiến vào, hỏi thẳng Thư Dao: "Vừa rồi bạn tớ đã nhìn thấy Lương Diễn... Cậu có biết anh ta có thân phận gì không?"
Thư Dao mù mờ không hiểu, dè dặt hỏi: "Hả?"
Tần Dương nhìn cô: "Hiện giờ, trong cả cái tòa nhà này, kể cả công ty Diễn Mạc cậu thường nghe nói, cũng đều là của anh ta."
"Người lúc trước làm chúng ta bận bịu đến mức người ngã ngựa đổ, được lãnh đạo trường học chiêu đãi, cũng là anh ta," Tần Dương nhìn Thư Dao, vẻ mặt do dự, "Bạn tớ nghe được không ít tin đồn về anh ta, nói rằng tổng công ty đều nhất trí đánh giá người này là --"
Lời này thành công làm Thư Dao chú ý, cô không nhịn được mà truy hỏi đến cùng: "Đánh giá thế nào?"
"Lưỡi dao dịu dàng," Tần Dương nói, "H@m muốn khống chế rất mạnh, hội đồng quản trị có việc lớn việc nhỏ gì cũng vẫn hỏi đến, không dễ dàng tha thứ cho người ở phe đối lập, thủ đoạn vô cùng sâu cay, quyết đoán."
Thư Dao ngẩn ngơ.
Tần Dương đưa ra kết luận: "Người tai to mặt lớn thế này, chúng ta không trêu chọc nổi đâu, nên trốn đi thì hơn."
Thư Dao vô cùng tán thành lời nói của Tần Dương, cô gật đầu theo bản năng.
Ngải Lam vỗ ngực cam đoan: "Cậu yên tâm, nếu người đàn ông này nguy hiểm thì chúng ta đổi người khác. Tớ lập tức điều động các mối quan hệ từ tiểu học trung học đến đại học, giúp cậu mướn một anh "bạn trai" lần nữa."
Thư Dao trịnh trọng cảm ơn cô ấy.
Ngải Lam nhanh chóng hành động, ban đêm, cô nàng gửi đến một đống tài khoản Wechat, bảo Thư Dao kết bạn.
Trước khi gặp mặt, có thể trò chuyện đôi điều trên Wechat trước.
Ở trên mạng, chỉ cần không gửi voice chat, chỉ gõ chữ không thì Thư Dao vẫn có thể nói chuyện với người bình thường.
Add một mạch mười người, Thư Dao lười gửi tin nhắn cho từng người, nhanh trí nghĩ ngợi, cô nghĩ kĩ lời mở đầu mẫu rồi gửi thắng vào nhóm "Bạn trai dự bị"
Gượm đã.
Lương Diễn, Tần Dương, Triệu Ninh, Trương Nhị, Tô Tam...
Tất cả "bạn trai trong danh sách lựa chọn" đều bị Thư Dao kéo vào cùng một nhóm.
Mà tin nhắn Thư Dao gửi nằm chình ình trên cùng.
Thư Dao: "Giờ có rảnh không? Tôi muốn thương lượng chuyện giả làm bạn trai một chút."
Hai câu nói làm oanh tạc một đống người, còn k1ch thích hơn cả dùng bom đánh bắt cá.
Tần Dương: "?"
Tần Dương: "Tiểu Thư cậu định tuyển phi đấy hỏ."
Triệu Ninh: "Tình huống gì đây? Bạn trai còn phải thay phiên nhau nhậm chức à?"
Trương Nhị: "Đậu móa, đủ cuồng điên đấy!"
Tô Tam: "Ha ha ha, thế thì xếp hàng thôi."
Mạnh Tứ: "Khiêm tốn hỏi một câu, quý cô đây định tuyển bạn trai buổi sáng hay tuyển bạn trai buổi tối?"
...
Mắt thấy sự việc sắp phát triển theo một hướng kì quái.
Thư Dao bắt đầu run run, cô muốn xóa nhóm chat để ngăn cản đám người nọ càng nói càng đến gần hơn với đề tài kinh thế hãi tục.
Một loạt thao tác mạnh như hổ.
Cô thành công rời khỏi nhóm Wechat.
Chỉ để lại một đám đàn ông xa lạ bị cô kéo vào.
- - Bao gồm cả vị tai to mặt lớn mà cô không thể trêu chọc - Lương Diễn.
Thư Dao sững sờ tròn năm phút đồng hồ cuối cùng mới ngộ ra mình lại vừa làm một chuyện ngu xuẩn.
Lẽ ra cô không nên rời khỏi nhóm, xóa luôn mới là cách hay nhất chứ.
Quả nhiên, càng sốt ruột càng dễ phạm lỗi.
Thư Dao cầm di động, thấy ván đã đóng thuyền, bất đắc dĩ, cô đành phải xin Tần Dương giúp đỡ.
Dù sao cũng là bạn chung tã, giống như người thân ấy mà, mất mặt ở chỗ anh chàng thì cứ mất thôi.
Thư Dao: "Xin lỗi, tớ gửi tin nhắn nhầm nhóm rồi."
Thư Dao: "Giờ các bạn sao rồi?"
Tần Dương thuận tay gửi mấy tấm ảnh chụp màn hình tới, vui vẻ: "Không nhìn ra đâu đấy, Tiểu Thư Dao cậu có tiềm năng làm Aquaman(*) đấy nha."
(*) từ lóng chỉ những gã trai mưu mô cố ý quan hệ mập mờ với nhiều cô để đánh bắt cá.
Tần Dương: "Hậu cung chan hòa thân thiết biết bao ha, người thấy nô tì nói đúng không, hoàng thượng?"
Thư Dao nằm liệt ra giường thành hình chữ đại (大).
Rồi lại co thành dáng chữ tài ( 才).
Cô không dám bấm mở ảnh chụp màn hình Tần Dương gửi đến, xoay 360 độ trên giường rồi ôm tâm trạng thấy chết không sờn mở ra...
Chuẩn bị trước tâm trạng sẽ bị mọi người kết án, Thư Dao hăng hái xem ảnh nhanh như một cơn gió rồi chết lặng hoàn toàn.
Đúng như lời Tần Dương, những người này ăn ở với nhau rất thân thiết, sau khi cô rời khỏi nhóm, trên ảnh chỉ có tin nhắn mọi người cười phá lên ầm ầm.
Đến tấm ảnh thứ hai thì đã bắt đầu có mấy người hớn hở trò chuyện, vì đều là người bằng tuổi nên họ có rất nhiều đề tài chung.
Thậm chí còn có người hẹn cùng đi xem đá bóng.
Tần Dương thừa cơ chế nhạo: "Hoàng thượng, ngài đúng là biết cách dạy phi tử đó ha ha ha ha!"
Thư Dao điên cuồng đập đầu xuống gối.
Nhưng khi mọi người trò chuyện, Lương Diễn lại không tham dự.
Song, anh cũng không rời khỏi nhóm.
Hôm sau, Thư Dao kể lại sự việc mất mặt này lại cho Ngải Lam, Ngải Lam ôm bụng cười sằng sặc một lúc lâu rồi mới lau nước mắt, vỗ vai Thư Dao: "Thế này nhé, cậu cứ nói yêu cầu của mình, tớ tuyển người hộ cậu luôn."
Thư Dao cam chịu: "Làm người quan trọng nhất là phải trung thực với lòng mình."
Ngải Lam tỏ vẻ rửa tai lắng nghe.
Thư Dao nói: "Tớ chọn người đẹp trai nhất."
Ngải Lam ngẫm nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Đẹp trai nhất là Lương Diễn."
Lời này nói không sai.
Cho dù xét về gương mặt, dáng người hay phong thái, Lương Diễn vẫn là người nổi trội nhất.
Thư Dao ủ rũ: "Thế thì không được rồi, không trêu nổi đâu."
Dù sao ba người cũng đã biết lai lịch của Lương Diễn, hơn nữa mấy ngày nay còn thường xuyên lật thuyền, Thư Dao đã bắt đầu nảy sinh tâm lý chỉ kính trọng Lương Diễn ở phía xa mà thôi.
Đúng là Lương Diễn.
Áo sơ mi trắng, quần đen, hôm nay không đeo cà vạt, bên cạnh có mấy người đàn ông trung niên hơi mập và một người cao gầy đeo kính, có lẽ là trợ lý của anh.
Đám người càng làm nổi bật Lương Diễn phong độ lạnh lùng, giơ tay nhấc chân đều vô cùng tao nhã.
Một quý công tử giai cấp tư sản ngoài đời thật.
Không biết Lương Diễn trưởng thành thế nào, dáng vẻ con người hơi thở cao quý, trị giá hàng tỷ dollar.
Mấy người đang nói gì đó.
Một lát sau, những người trung niên rời đi, ánh mắt Lương Diễn nhìn sang bên này, ngay sau đó, anh nhìn thẳng vào mắt Thư Dao.
Dây cung bị kéo căng trong đầu Thư Dao đứt đoạn ngay tức khắc.
Miệng Thư Dao cầm đèn chạy trước não: "Lương Đại Đinh!"
Trợ lý bên cạnh Lương Diễn cố sức nín cười, bả vai run kịch liệt, dáng vẻ muốn cười nhưng không dám cười ra mặt.
Lương Diễn đi tới, nhìn kĩ mặt cô rồi chợt cười rộ lên: "Em gọi tôi là gì cơ?"
"Lương Đại Đinh, là tên anh ký mà," Thư Dao thử hỏi, "Chẳng lẽ không phải?"
Cô trộm liếc vẻ mặt của Lương Diễn, phản ứng kịp, vội vàng nhún nhường: "Xin lỗi, có thể là do tôi nghĩ sai... Thế tên thật của anh là gì?"
Lương Diễn liếc cô, không nhanh không chậm đáp: "Lương Đại Đinh."
Trợ lý ở bên rốt cuộc không thể nhịn nữa, cười phì thành tiếng. Anh ta đẩy đẩy kính, khẽ ho vài tiếng mà vẫn không thể điều chỉnh cảm xúc, tai đỏ bừng lên.
Thư Dao đoán Lương Diễn đang đùa mình, cô hơi ngượng, hơi buồn bực không nói nên lời nên không hé răng.
Tần Dương ngồi cạnh kinh ngạc nhìn Lương Diễn.
Anh chàng nhăn mày, cuối cùng mới nhớ ra mình đã gặp người này ở đâu.
Ngải Lam vội vàng hoà giải: "Nếu anh Lương không vội thì có muốn ngồi xuống uống tách cà phê không?"
Lương Diễn không từ chối.
Trợ lý của anh nói mấy câu rồi đi trước một bước, tránh đi.
Vị trí của Lương Diễn được xếp ngay cạnh Thư Dao, anh vừa ngồi xuống thì cô chợt nghe Lương Diễn nói: "Tên của tôi là Lương Diễn."
Thư Dao ngẩn ngơ hai giây, theo bản năng, cô hỏi: "Diễn nào?"
Cô thấy quen quen, hình như trước đây đã nghe ở đâu đó.
"Diễn trong mê rượu có thừa(*)."
(*) Tên của Lương Diễn tiếng Trung là 梁衍, 衍 (Diễn) có nghĩa là thừa.
Thư Dao khen không tiếc lời: "Nghe hay thật đấy."
Tần Dương vui vẻ đưa một cốc đá xay kem chocolate cho Thư Dao, Thư Dao nhận lấy, cười cảm ơn cậu bạn.
Áp tay lên thành cốc lạnh lẽo, đầu ngón tay mềm mại dán lên dần dần trắng bệch.
Ngải Lam thấy cô mất tự nhiên, không thể không tự gánh vác trách nhiệm, hỏi: "Anh cũng đi làm ở đây à, công ty nào thế?"
Lương Diễn lời ít mà ý nhiều: "Dung Quang."
Ngải Lam cười: "Khéo thật, đúng lúc Tiểu Thư muốn tìm nhân viên trong Dung Quang."
Lương Diễn xoay mặt, nhìn Thư Dao.
Thư Dao cầm cốc, bạt mạng tự thôi miên mình quên chuyện xấu hổ hôm qua: "À, thì muốn hỏi tình tiết manh mối chính của trò chơi 《 Hồng Hoang 》ấy mà."
Lương Diễn nói: "Tình tiết hơi rắc rối, buổi tối tôi sẽ gửi văn bản cho em."
Thư Dao không ngờ chuyện này lại thuận lợi đến thế, cô hơi kinh ngạc, lúng túng cảm ơn.
Vào lúc nhất thời, không khí có vẻ tẻ ngắt.
Ngải Lam đứng lên: "Chao ôi, sao tôi thấy bụng cứ sôi lên ấy nhỉ, xin phép vào WC một lúc nhé, ba người cứ từ từ nói chuyện phiếm ha."
Không đợi Thư Dao vươn tay níu lại, cô ấy đã chuồn đi cứ như thể bôi dầu vào chân.
Đúng lúc bạn Tần Dương gọi đến, anh chàng ra ngoài nghe điện thoại, vì đi vội, còn làm lệch cả ghế ngồi.
Chính vì ngồi chung chỗ với Lương Diễn nên Thư Dao mới thấy xấu hổ, cô tiện tay chỉnh lại ghế ngồi.
Lương Diễn nhìn động tác nhỏ của cô, lên tiếng: "Em và Tần Dương có quan hệ tốt lắm nhỉ?"
"Bạn bè trưởng thành cùng nhau từ nhỏ ấy mà," Thư Dao kinh ngạc, trả lời theo bản năng, "Sao thế?"
Lương Diễn nói tỉnh như bơ: "Xin lỗi, tôi còn tưởng hai người là người yêu."
"Làm sao có thể, " Thư Dao mở to hai mắt, không hiểu vì sao anh lại hỏi như vậy, "Tôi và Tần Dương là bạn chung tã, tình bạn mười mấy năm không thể biến chất được."
Lương Diễn cười: "Tình bạn trưởng thành từ nhỏ đến lớn đúng là quý giá thật."
Anh chưa ngồi được lâu thì trợ lý ở bên ngoài vào gọi, Lương Diễn đứng dậy rời đi.
Thư Dao đứng ngồi không yên, chỉ thấy Tần Dương vẻ mặt kì dị tiến vào, hỏi thẳng Thư Dao: "Vừa rồi bạn tớ đã nhìn thấy Lương Diễn... Cậu có biết anh ta có thân phận gì không?"
Thư Dao mù mờ không hiểu, dè dặt hỏi: "Hả?"
Tần Dương nhìn cô: "Hiện giờ, trong cả cái tòa nhà này, kể cả công ty Diễn Mạc cậu thường nghe nói, cũng đều là của anh ta."
"Người lúc trước làm chúng ta bận bịu đến mức người ngã ngựa đổ, được lãnh đạo trường học chiêu đãi, cũng là anh ta," Tần Dương nhìn Thư Dao, vẻ mặt do dự, "Bạn tớ nghe được không ít tin đồn về anh ta, nói rằng tổng công ty đều nhất trí đánh giá người này là --"
Lời này thành công làm Thư Dao chú ý, cô không nhịn được mà truy hỏi đến cùng: "Đánh giá thế nào?"
"Lưỡi dao dịu dàng," Tần Dương nói, "H@m muốn khống chế rất mạnh, hội đồng quản trị có việc lớn việc nhỏ gì cũng vẫn hỏi đến, không dễ dàng tha thứ cho người ở phe đối lập, thủ đoạn vô cùng sâu cay, quyết đoán."
Thư Dao ngẩn ngơ.
Tần Dương đưa ra kết luận: "Người tai to mặt lớn thế này, chúng ta không trêu chọc nổi đâu, nên trốn đi thì hơn."
Thư Dao vô cùng tán thành lời nói của Tần Dương, cô gật đầu theo bản năng.
Ngải Lam vỗ ngực cam đoan: "Cậu yên tâm, nếu người đàn ông này nguy hiểm thì chúng ta đổi người khác. Tớ lập tức điều động các mối quan hệ từ tiểu học trung học đến đại học, giúp cậu mướn một anh "bạn trai" lần nữa."
Thư Dao trịnh trọng cảm ơn cô ấy.
Ngải Lam nhanh chóng hành động, ban đêm, cô nàng gửi đến một đống tài khoản Wechat, bảo Thư Dao kết bạn.
Trước khi gặp mặt, có thể trò chuyện đôi điều trên Wechat trước.
Ở trên mạng, chỉ cần không gửi voice chat, chỉ gõ chữ không thì Thư Dao vẫn có thể nói chuyện với người bình thường.
Add một mạch mười người, Thư Dao lười gửi tin nhắn cho từng người, nhanh trí nghĩ ngợi, cô nghĩ kĩ lời mở đầu mẫu rồi gửi thắng vào nhóm "Bạn trai dự bị"
Gượm đã.
Lương Diễn, Tần Dương, Triệu Ninh, Trương Nhị, Tô Tam...
Tất cả "bạn trai trong danh sách lựa chọn" đều bị Thư Dao kéo vào cùng một nhóm.
Mà tin nhắn Thư Dao gửi nằm chình ình trên cùng.
Thư Dao: "Giờ có rảnh không? Tôi muốn thương lượng chuyện giả làm bạn trai một chút."
Hai câu nói làm oanh tạc một đống người, còn k1ch thích hơn cả dùng bom đánh bắt cá.
Tần Dương: "?"
Tần Dương: "Tiểu Thư cậu định tuyển phi đấy hỏ."
Triệu Ninh: "Tình huống gì đây? Bạn trai còn phải thay phiên nhau nhậm chức à?"
Trương Nhị: "Đậu móa, đủ cuồng điên đấy!"
Tô Tam: "Ha ha ha, thế thì xếp hàng thôi."
Mạnh Tứ: "Khiêm tốn hỏi một câu, quý cô đây định tuyển bạn trai buổi sáng hay tuyển bạn trai buổi tối?"
...
Mắt thấy sự việc sắp phát triển theo một hướng kì quái.
Thư Dao bắt đầu run run, cô muốn xóa nhóm chat để ngăn cản đám người nọ càng nói càng đến gần hơn với đề tài kinh thế hãi tục.
Một loạt thao tác mạnh như hổ.
Cô thành công rời khỏi nhóm Wechat.
Chỉ để lại một đám đàn ông xa lạ bị cô kéo vào.
- - Bao gồm cả vị tai to mặt lớn mà cô không thể trêu chọc - Lương Diễn.
Thư Dao sững sờ tròn năm phút đồng hồ cuối cùng mới ngộ ra mình lại vừa làm một chuyện ngu xuẩn.
Lẽ ra cô không nên rời khỏi nhóm, xóa luôn mới là cách hay nhất chứ.
Quả nhiên, càng sốt ruột càng dễ phạm lỗi.
Thư Dao cầm di động, thấy ván đã đóng thuyền, bất đắc dĩ, cô đành phải xin Tần Dương giúp đỡ.
Dù sao cũng là bạn chung tã, giống như người thân ấy mà, mất mặt ở chỗ anh chàng thì cứ mất thôi.
Thư Dao: "Xin lỗi, tớ gửi tin nhắn nhầm nhóm rồi."
Thư Dao: "Giờ các bạn sao rồi?"
Tần Dương thuận tay gửi mấy tấm ảnh chụp màn hình tới, vui vẻ: "Không nhìn ra đâu đấy, Tiểu Thư Dao cậu có tiềm năng làm Aquaman(*) đấy nha."
(*) từ lóng chỉ những gã trai mưu mô cố ý quan hệ mập mờ với nhiều cô để đánh bắt cá.
Tần Dương: "Hậu cung chan hòa thân thiết biết bao ha, người thấy nô tì nói đúng không, hoàng thượng?"
Thư Dao nằm liệt ra giường thành hình chữ đại (大).
Rồi lại co thành dáng chữ tài ( 才).
Cô không dám bấm mở ảnh chụp màn hình Tần Dương gửi đến, xoay 360 độ trên giường rồi ôm tâm trạng thấy chết không sờn mở ra...
Chuẩn bị trước tâm trạng sẽ bị mọi người kết án, Thư Dao hăng hái xem ảnh nhanh như một cơn gió rồi chết lặng hoàn toàn.
Đúng như lời Tần Dương, những người này ăn ở với nhau rất thân thiết, sau khi cô rời khỏi nhóm, trên ảnh chỉ có tin nhắn mọi người cười phá lên ầm ầm.
Đến tấm ảnh thứ hai thì đã bắt đầu có mấy người hớn hở trò chuyện, vì đều là người bằng tuổi nên họ có rất nhiều đề tài chung.
Thậm chí còn có người hẹn cùng đi xem đá bóng.
Tần Dương thừa cơ chế nhạo: "Hoàng thượng, ngài đúng là biết cách dạy phi tử đó ha ha ha ha!"
Thư Dao điên cuồng đập đầu xuống gối.
Nhưng khi mọi người trò chuyện, Lương Diễn lại không tham dự.
Song, anh cũng không rời khỏi nhóm.
Hôm sau, Thư Dao kể lại sự việc mất mặt này lại cho Ngải Lam, Ngải Lam ôm bụng cười sằng sặc một lúc lâu rồi mới lau nước mắt, vỗ vai Thư Dao: "Thế này nhé, cậu cứ nói yêu cầu của mình, tớ tuyển người hộ cậu luôn."
Thư Dao cam chịu: "Làm người quan trọng nhất là phải trung thực với lòng mình."
Ngải Lam tỏ vẻ rửa tai lắng nghe.
Thư Dao nói: "Tớ chọn người đẹp trai nhất."
Ngải Lam ngẫm nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Đẹp trai nhất là Lương Diễn."
Lời này nói không sai.
Cho dù xét về gương mặt, dáng người hay phong thái, Lương Diễn vẫn là người nổi trội nhất.
Thư Dao ủ rũ: "Thế thì không được rồi, không trêu nổi đâu."
Dù sao ba người cũng đã biết lai lịch của Lương Diễn, hơn nữa mấy ngày nay còn thường xuyên lật thuyền, Thư Dao đã bắt đầu nảy sinh tâm lý chỉ kính trọng Lương Diễn ở phía xa mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.