Khống Chế

Chương 42: Chị Em Nhà Matcha (3)

Đa Lê

09/01/2024

“Khoảng hơn một tháng.”

“Mới hơn một tháng thôi à,” Hứa Thuần Vi cười, “ Tôi và Lương Diễn cùng nhau lớn lên mà cậu ấy cũng chưa từng nói với tôi chuyện này.”

Cô ta lấy một viên chocolate bỏ vào miệng: “Nói gì đi chăng nữa cũng là chuyện bình thường, thiếu nữ thanh xuân phơi phới thì yêu đương cũng là chuyện thích hợp. Cô nhìn đóa hoa hồng này đi, lúc nở rộ thì lộng lẫy bao nhiêu, nhưng đáng tiếc là được mấy ngày chứ, không giữ lâu được.”

Thư Dao nhạy bén phát hiện được có ẩn tình.

Ây da, đuôi hồ ly lộ ra rồi.

- - Đầu tiên là cố ý dùng lời nói để tiết lộ mối quan hệ thân mật của cô ấy và Lương Diễn, bây giờ lại cố ý ám chỉ Lương Diễn chưa mang cô về nhà, cũng chưa công khai giới thiệu với bạn bè.

- - Còn mượn hoa hồng châm chọc cô, nói cô nhỏ tuổi, ý trong lời nói ám chỉ Lương Diễn chỉ mê đắm cô chỉ vì cô còn trẻ tuổi.

- - Đích thị là trà xanh loại một rồi.

Thư Dao cố ý không để cô ta đạt được mục đích, cười nói: “Tôi và Lương Diễn vừa gặp đã như quen biết từ rất lâu rồi, củi khô bén lửa nên lập tức bùng cháy.”

Hứa Thuần Vi: “...”

Thư Dao một tay chống cằm, đôi mắt long lanh: “Nói sao ấy nhỉ, tình cảm giữa người với người chính là kỳ diệu như vậy, đôi khi nhất kiến chung tình với đối phương lúc nào cũng chẳng hay biết, ai mà giống như cô, cho dù hai bên gia đình đã dắt mối cho nhau từ thời còn trong trứng nước mà cũng đâu có thành, sau này lớn lên mười mấy hai mấy năm nhưng không có cảm giác chính là không có cảm giác, cho dù có lợi thế như vậy thì cũng có làm được gì đâu chứ, cô nói có phải hay không?”

Sắc mặt của Hứa Thuần Vi có hơi vi diệu.

Thư Dao bưng ly sữa bò, cười khanh khách: “Còn nữa nha, Lương Diễn nói thích nhất là hoa hồng mỏng manh sương mai nhưng từ lúc hoa kết nụ đến lúc tàn héo thì anh ấy cũng chưa từng liếc mắt tới lần nào, lạ ghê ha, chị nói xem đây là ý gì chứ?”

Ngón tay của Hứa Thuần Vi bấu chặt, bóp dẹp một viên chocolate.

Thư Dao được nước nên tiếp tục lấn tới, đánh rắn phải đánh dập đầu: “Con người của em ấy, là loại ăn mềm không ăn cứng. Có điều phải nói là, Lương Diễn không có đứng đắn như vẻ bề ngoài đâu, lúc âu yếm, anh ấy gọi em là bé cưng, em gọi anh ấy là bé yêu, hai người bọn em là trời sinh một đôi trai tài gái sắc.”

“Bé cưng?”

Giọng của Lương Diễn mang theo ý cười vang lên từ phía sau.

Nụ cười của Thư Dao cứng lại trên mặt. Cô không dám xoay người lại, mắt nhìn về phía Lương Diễn, cười cười: “Đại ca à.”

Bàn tay to ấm áp đặt lên vai của Thư Dao, ánh mắt của Lương Diễn liếc nhìn Hứa Thuần Vi một cái rồi cúi đầu, mỉm cười nhìn Thư Dao, cất giọng dịu dàng: “Em chạy tới đây làm gì?”

Thư Dao còn chưa kịp lựa lời, thậm chí còn dùng kính ngữ với anh: “... Để mua bánh kem cho anh đó.”

Vừa lúc bánh kem mà Thư Dao đặt đã ra lò, Lương Diễn vô cùng tự nhiên mà quẹt thẻ thanh toán, thuận tiện mua thêm một phần bánh ít ngọt.

Anh chủ động xách đồ, trêu chọc cô: “Vì để cảm ơn bé cưng đã mua bánh cho bé yêu nên bé yêu quyết định mời bé cưng ăn bánh gạo nếp hoa quế.”

Nụ cười giả trân của Hứa Thuần Vi lúc này có muốn cũng không giữ được nữa. Cô quen biết Lương Diễn nhiều năm như vậy nhưng cô chưa bao giờ nhìn thấy Lương Diễn đối xử với ai ngọt ngào như vậy.

Dưới ánh mắt không mấy thiện cảm của Hứa Thuần Vi, Thư Dao bị Lương Diễn khoác vai đi ra cửa, dọc đường đi bàn tay cô còn không ngừng đổ mồ hôi.

Cho đến khi bước vào thang máy, cô mới ngập ngừng mở lời: “Thật xin lỗi anh, hình như em mới vừa làm trò hề.”

“Không phải làm trò hề,” Lương Diễn kéo khẩu trang ngay ngắn lại cho cô, “Em nói rất đúng.”

Chính xác là trời sinh một đôi.

Thư Dao nhìn chằm chằm vào hình ảnh của hai người trên cửa thang máy, Lương Diễn đứng bên cạnh cô, dáng người cao lớn làm nổi bật vóc dáng nhỏ bé của cô đứng bên cạnh anh.

“Có điều anh phải sửa lại một chỗ cho đúng,” Lương Diễn chợt nói, “Anh thích hoa hồng không phải bởi vì nói mỏng manh yêu kiều.”

Thư Dao ngước mắt nhìn anh.

“Bởi vì đó là hoa hồng của anh.”

Lương Diễn nhìn chăm chú vào mắt cô, “Bất kể là nụ hoa nở rộ hay là cánh hoa úa tàn, anh đều rất trân trọng, yêu quý.”

Thư Dao không ngẫm được hoa hồng của Lương Diễn là ý nói cái gì. Cô lo lắng là tự mình đa tình cho bản thân mình.



Rốt cuộc, … anh vẫn nói đó là hoa hồng mà.

Thật ra không biết Hứa Thế Sở moi từ đâu ra phương thức liên hệ của cô, như âm hồn không tan gửi lời mời kết bạn cho cô.

Thư Dao không có chút hảo cảm nào với người này nhưng lại lo lắng đến phương diện hợp tác trên thương nghiệp của anh -- Trước mắt Thư Dao cũng không thể xác định đối phương có biết cô là “Dao Trụ Khuẩn” hay không.

Vừa mới chấp nhận lời mời kết bạn, Hứa Thể Sở dã gấp gáp gửi một tin nhắn thoại dài ngoằn qua cho cô.

Thư Dao vừa mới tắm xong, đang mặc áo ngủ, ủ rũ cụp đuôi ôm sách toán cao cấp và giấy nháp, buồn bực ngồi đối diện Lương Diễn, lần lượt mở ra từng cái.

Lương Diễn rất khắc nghiệt, chẳng để tâm hôm nay cô đi chơi hay sao, vẫn yêu cầu cô phải giải đề toán cao cấp.

Một đề cũng không cho cô chừa lại.

Anh vẫn ở bên cạnh giám sát như cũ. Thư Dao cảm thấy dù sao đây là một gánh nặng ngọt ngào của cô.

Trong lòng còn tò mò, Thư Dao mở cái tin nhắn thoại thứ nhất của Hứa Thế Sở. Không để ý nên mở loa ngoài, ngay lập tức giọng nói nhẹ nhàng thoải mái của Hứa Thế Sở vang khắp căn phòng: “Dao Dao à, một ngày không gặp như cách ba thu đó!”

Lương Diễn đang ngồi trước bàn từ từ dời ánh mắt khỏi quyển sách, dừng lại trên người Thư Dao.

Ngay tức khắc cô luống cuống tay chân muốn tắt đi nhưng chỉ tiếc là động tác đã chậm, tin nhắn thoại thứ hai của Hứa Thế Sở vang lên, ngoại trừ chất giọng đặc mùi trà xanh thì còn thoảng chút vị trà đào trong đó, “Nghe nói mất ngủ là vì có người nhớ đến mình, ngày hôm qua anh bị mất ngủ, có phải do có người nào đó nhớ đến anh hay không nhỉ?”

Lương Diễn bỏ quyển sách xuống, không câu nệ ai mà mở miệng: “Nói không chừng là đang tưởng nhớ linh hồn của nó.”

Thư Dao: “...”

Xã hội pháp trị đó nha, ý tưởng của ngài đây hơi bị nguy hiểm à.

Chẳng lẽ ngài đây đang muốn lách luật?

Ý tưởng này chợt lóe lên trong đầu, Lương Diễn lập tức cướp điện thoại từ tay Thư Dao.

Cô đứng lên, đi vòng qua, muốn cướp lại điện thoại từ trong tay Lương Diễn: “Lương Diễn, Hứa Thế Sở chuyên thích đi ghẹo gái mà,” Lương Diễn không cho cô nói tiếp, nói: “Để anh nghe thử nó muốn ghẹo em như thế nào.”

Đối với trạch nữ như cô mà nói thì điện thoại, máy tính bảng chính là mạng sống đó!

Thư Dao có thèm để ý Hứa Thế Sở nói cái gì, cô để ý chính là mấy cuốn truyện không thể cho người khác xem mà cô đang lưu trong máy kìa!!!

Lỡ như bị Lương Diễn phát hiện thì cô có nước xấu hổ mà đập đầu vào cục tàu hủ tự sát cho xong.

Đáng tiếc là Lương Diễn kia chân lại dài tới nách, Thư Dao hoàn toàn không thể với tới.

Cô nhảy dựng lên nhưng cũng không với được tới điện thoại, ngược lại còn xô ngã Lương Diễn xuống sô pha.

Thư Dao: “...”

A a a rõ ràng Lương Diễn sức lớn như vậy mà sao lại không phản kháng! Còn để mặc cho cô đẩy ngã anh nữa!

Vừa ngã xuống, bầu không khí giữa hai người bỗng nhiên trở nên hết sức vi diệu.

Thư Dao áp người lên ngực anh, dáng người cô nhỏ nhắn, đôi mắt vừa ngay với xương quai xanh của anh.

Cơ bắp của người bên dưới vừa rắn chắc vừa ấm áp, cô vẫn còn nhớ như in lần trước nhìn thoáng qua.

Bây giờ tuy bị che phủ bởi một cái áo sơ mi vô cùng ngay ngắn, cúc áo được cài lên đến cúc trên cùng, cà vạt bởi vì động tác lúc nãy mà rũ xuống một bên sườn.

Xét trên một ý nghĩa nào đó, lần này cô đã thành công đánh gục Lương Diễn rồi.

Anh xoa bóp gương mặt của cô, đột nhiên hỏi: “Thật sự là ăn mềm không ăn cứng?”

Thư Dao có ý muốn né khỏi bầu không khí ám muội này, lấy điện thoại lại: “Không, mềm cứng gì em cũng không ăn….”

Một tay Lương Diễn cầm điện thoại, một tay khác đè lại bên hông của cô.

Thư Dao giãy giụa nhưng không có kết quả. Sức của anh quá lớn, dùng một tay thôi đã đủ đàn áp cô rồi.

Lương Diễn đè lại cái eo không an phận của cô, trầm giọng nói: “Đừng nhúc nhích, nhích nữa là không có mềm đâu.”



Câu cảnh báo này đúng là rất có hiệu quả, Thư Dao run bần bật, thành thật ngả người xuống người anh, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Cô cảm nhận được rõ ràng bàn tay ấn bên hông mình hơi dùng sức.

Lương Diễn cầm cái điện thoại đó lên, cụp mắt nhìn lịch sử trò chuyện, hừ một tiếng: “Gửi nhiều tin nhắn thoại như vậy, nó cho rằng nó và em có rất nhiều điểm chung à.”

Hơn nữa Thư Dao vừa mới kết bạn với Hứa Thế Sở, trước đó lại không có liên hệ gì với nhau, ai mà biết hắn ta sẽ nói cái gì.

Cô cố gắng ngẩng đầu lên, ánh mắt trông mong nhìn Lương Diễn: “Buổi chiều Hứa Thuần Vi tìm em, muốn xin phương thức liên hệ của em, nói là Hứa Thế Sở muốn xin, mà em còn chưa cho cô ta. Cũng không biết Hứa Thế Sở xin từ đâu ra số điện thoại, hơn thế nữa, em cũng không biết hắn ta muốn gì.”

“Hửm?” Lương Diễn mỉm cười nhìn cô, “Vậy chúng ta nghe thử xem?”

Thư Dao hỏi: “Em có thể nói không được sao?”

“Không thể?”

Thư Dao suýt nữa đã xù lông nhím lên: “Vậy sao anh còn hỏi?”

Lương Diễn mỉm cười: “Hỏi cho có phép lịch sự thôi.”

Thư Dao cố cãi lý: “Anh hỏi cho có phép lịch sự thì em cũng từ chối một cách lịch sự. Theo nữa, theo phép lịch sự thì anh nên trả lại điện thoại cho em đi chứ.”

Lương Diễn nhìn cô thích thú: “Ai làm cho anh không đứng đắn vậy?”

Thư Dao: “...”

Cô, cô vậy mà không cãi lại được.

Lương Diễn thong dong mở từng cái tin nhắn thoại.

Chất giọng của Hứa Thế Sở nhàn nhã thoải mái, toát ra một mùi trà xanh đậm đặc: “Dao Dao à? Anh hát cho em nghe được không?”

Tin nhắn thứ hai chính là giọng hát của tên trà xanh, mới nghe được vài câu, gương mặt của Lương Diễn đã không còn chút biểu cảm nào mà tắt nó đi, nhận xét: “Nghe như là mấy con vịt bị ai bóp cổ nhổ lông.”

Thư Dao: “...”

Sao mà cô lại nghe thoáng đâu đây mùi giấm đậm đặc chính tông ủ ngàn năm mới khui vậy?

Mấy cái tin nhắn tiếp theo đều là tin nhắn lảm nhảm của Hứa Thế Sở.

“Nghe hay không? Nghe hay thì để hôm nào anh viết một bài cho riêng em nha?”

“Hai chúng ta nói chuyện phiếm như vậy chắc đại ca không ghen đâu nhỉ? Đều đã một đống tuổi rồi mà còn ghen tuông như vậy chỉ có nước đi làm nhà đại lý phân phối giấm chua thôi.”

Không thể nào không thể nào? Hôm nay đại ca có chơi cùng em cả ngày sao? Anh ấy cũng nhẫn tâm thật. Nếu anh mà là bạn trai của em anh nhất định sẽ rất tiếc đó.”

“Mà nói đi cũng phải nói lại, đại ca rất để tâm chuyện công việc, trong cuộc sống hằng ngày nhất định không có chút tình thú nào, vừa cứng nhắc vừa cũ mèm, ngang ngược chuyên chế, nghĩ đến chuyện em yêu một người như vậy anh cũng thấy đau lòng cho em đó, Dao Dao?”

Thư Dao đơ người.

Cô sống hơn nửa đời người mới lần đầu tiên gặp được một tên đàn ông trà xanh chính hiệu.

Mà cái hơi thở trăm phần trăm trà xanh này làm cho người ta có muốn nhầm cũng không nhầm được.

- - Quả nhiên so với người chị Hứa Thuần Vi của anh ta mà nói thì không lệch đi đâu được, bất quá còn thiếu chút rụt rè, dư chút tác phong của kỹ nữ tắm trà xanh mà sống.

Nụ cười trên mặt Lương Diễn đã biến mất không còn một móng, mặt anh không chút biểu cảm mà mở cái tin nhắn thoại mới nhất của Hứa Thế Sở.

Hứa Thế Sở: “Dao Dao à, chủ yếu là do công việc của đại ca bận quá. Ai da, trên phương diện công việc anh ấy đúng là rất nổi bật, thành tích tạo ra cũng rất lớn, không giống anh, cái gì cũng không biết, chỉ biết ca hát trò chuyện tâm tình với em, dỗ dành cho em vui.”

Lương Diễn trầm giọng gửi lại một tin nhắn thoại, lời ít mà ý nhiều.

“Không ngờ chú mày cũng tự mình biết mình.”

“Phế vật.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Khống Chế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook