Chương 36: Hội Chứng Ám Ảnh Sợ Xã Hội Nhẹ (3)
Đa Lê
09/01/2024
“Tôi thật sự không thể tán thành cách anh đối đãi với tình cảm và thân thể của mình như vậy.” Thư Dao nhìn hắn một cái thật sâu: “Quá bẩn, đời tư của anh phóng túng như vậy, anh không sợ bị mọc súp lơ trắng* à?”
*mọc súp lơ trắng: ý chỉ mắc bệnh tình d*c, có thể hiểu là sùi mào gà.
Đặng Giới bị cô nói tới mức mặt đỏ lên: “Đều rất sạch sẽ! Cơ bản những người anh tìm đến đều còn rất trẻ.”
Thư Dao cười, không hề che dấu vẻ trào phúng: “Nhìn xem, anh đúng là đồ chó má tiêu chuẩn kép, bản thân mình không phải, vậy mà lại cố tình yêu cầu các cô gái phải trong trắng sạch sẽ.”
Đặng Giới bị lời nói của cô làm cho cứng lại.
Đặng Giới nhận ra bản thân mình không thể nói lại cô nên thẹn quá thành giận, nhỏ giọng chất vấn Thư Dao: “Đừng quên, một cái đá chân của em suýt chút nữa hại anh đoạn tử tuyệt tôn. Thứ này của đàn ông rất quý giá, em có biết không hả? Nhỡ đâu có điều gì ngoài ý muốn, em sẽ bồi thường như thế nào?”
Có Lương Diễn chống lưng, bây giờ Thư Dao mới không hối hận vì đã đá một chân kia.
Thư Dao không thèm để ý: “Tôi phòng vệ chính đáng, anh Lương nói, nếu anh muốn bồi thường thì có thể đi tìm anh ấy.”
Đặng Giới tiến lên phía trước một bước, cố ý hỏi: “Vậy anh họ của anh có biết dáng vẻ kiêu ngạo đanh đá như bây giờ của em không? Em không sợ anh nói cho anh ấy biết à?”
“Anh cứ nói thoải mái.” Thư Dao nói: “Xem anh ấy sẽ tin ai.”
Đặng Giới: “……”
Trải qua một lần dạy dỗ vừa rồi, Đặng Giới chợt nhận ra, nếu một ngày nào đó anh ta xảy ra tranh chấp với Thư Dao, chắc chắn Lương Diễn sẽ đứng về phía Thư Dao.
Nói không chừng anh còn ấn đầu Đặng Giới bắt anh ta quỳ xuống xin lỗi Thư Dao.
Thư Dao giương mắt nhìn anh ta: “Nói tóm lại, cho anh một lời khuyên nhé. Anh đã đọc qua《 Bài luận về sự sụp đổ của Tháp Lôi Phong 》 của Lỗ Tấn tiên sinh chưa? Một câu cuối cùng của bài tiểu luận này chính là điều tôi muốn nói với anh.”
Vừa dứt lời, Đặng Giới nghe được tiếng nói chuyện của Lương Diễn và trợ lý Lâm ở bên ngoài, anh ta hoảng sợ xoay người bỏ đi.
Anh ta cũng không dám lại để Lương Diễn nhìn ra điều gì bất thường.
Mặt xám xịt đi về, chuẩn bị tới bệnh viện để băng bó vết thương.
Trên đường đi, Đặng Giới lấy di động ra, tò mò tìm kiếm văn chính thống của 《Bài luận về sự sụp đổ của Tháp Lôi Phong 》.
Nhấp mở liên tục, nhanh chóng kéo xuống phía dưới cùng.
Một câu cuối cùng chỉ có hai chữ, vô cùng bắt mắt.
Đáng đời.
Công ty giải trí Lương Cảnh vừa mới kí hợp đồng với Thư Dao đã cử một người đại diện tới đây, tên là Kỳ Thanh, vẫn còn trẻ, cười rộ lên lộ ra hai bên má lúm đồng tiền.
Kỳ Thanh thông báo với Thư Dao rằng cô đã bắt đầu liên hệ với ca sĩ độc lập Hứa Thế Sở, nếu suôn sẻ, Thư Dao sẽ gảy đàn tranh cho ca khúc mới sắp phát hành của anh ta.
Hứa Thế Sở là ca sĩ độc lập mới nổi tiếng cách đây một năm, tất cả các bài hát của anh ta đều là nhạc dân tộc, nhạc đệm cũng đều lựa chọn các nhạc cụ truyền thống của Trung Quốc, hơn nữa anh ta có ngoại hình xuất sắc nên nhận được không ít cảm tình của các thiếu nữ.
Lúc trước, Thư Dao bị Thái Quát đối xử ghẻ lạnh đã lâu, đến bây giờ cô mới có cảm giác “tôi đang làm việc” như thế này.
Cô vui vẻ cảm ơn Lương Diễn, nụ cười trên khóe môi không hề biến mất suốt dọc đường đi.
Lương Diễn bật cười: “Làm việc mà còn có thể vui vẻ như vậy à?”
Thư Dao mỉm cười ngượng ngùng: “Không giống nhau nha, có lẽ là bởi vì có thể hợp tác với người khá nổi tiếng, có chút kiêu ngạo, còn có loại cảm giác thành tựu.”
Lương Diễn không nói gì.
Anh nhìn tên người sắp hợp tác với Thư Dao.
Hứa Thế Sở.
Dựa theo lời hứa ban đầu, Lương Diễn đưa Thư Dao trở lại Tây Kinh.
Lịch trình của Lương Diễn vẫn luôn được sắp xếp dày đặc, anh có thể rút ra nhiều thời gian như vậy để tới đây với cô đúng là không dễ dàng.
Sau khi đưa Thư Dao trở về chung cư, Lương Diễn cũng không về nhà, quần áo còn không kịp thay, lập tức chạy đến công ty.
Vừa đến nơi, trợ lý đã nhỏ giọng nói cho anh biết, Thư Minh Quân đang chờ gặp anh.
Lương Diễn chưa từng dừng bước chân, giơ tay nhìn đồng hồ: “Nói cho cô ấy biết, sau 6 giờ tôi mới có thời gian.”
Trợ lý đáp vâng.
Anh ta hiểu tính tình của anh, Lương Diễn sẽ không bỏ dở công việc để giải quyết việc riêng của bản thân.
—— Ngoại trừ việc liên quan đến Thư Dao.
Sáu giờ, Lương Diễn mới đi gặp Thư Minh Quân, đi thẳng vào vấn đề: “Bây giờ cô có năm phút.”
Thư Minh Quân nhìn chằm chằm vào mặt anh: “Tôi muốn nói việc có liên quan tới Dao Dao.”
Lương Diễn tạm dừng một lát: “Mười phút.”
Thư Minh Quân hơi nghiêng người về phía trước, hai tay chống lên bàn, nói với Lương Diễn: “Hung thủ giết hại ba mẹ của Dao Dao lúc trước sắp được xuất viện rồi.”
Tay đang rót trà nóng của Lương Diễn hơi ngừng lại, nhìn cô ấy.
“Người phụ nữ kia có bệnh thần kinh, rất có thể sẽ lại tìm tới Dao Dao,” Thư Minh Quân nhíu mi, nói: “Trước kia tôi không thể quản nổi việc của anh và Dao Dao, bây giờ tôi cũng không rảnh để quản. Tôi đã cho người nhìn chằm chằm vào em ấy nhưng sợ xảy ra việc ngoài ý muốn, vì vậy tôi hi vọng anh có thể hỗ trợ thêm.”
Thư Minh Quân tạm dừng hai giây, bàn tay đè lên mặt bàn kính, hơi hơi dùng sức, nói ra mục đích của hôm nay: “Tôi muốn bà ta không thể xuất viện.”
Lương Diễn đáp ứng: “Được.”
Thư Minh Quân thẳng lưng,hơi ngửa ra sau, ngồi ở trên sô-pha.
Cô bưng trà lên, uống một ngụm.
Vừa nhớ tới việc năm đó, Thư Minh Quân đã cảm thấy sợ hãi.
Cái chết của ba mẹ Thư Dao không phải là một vụ cướp bóc như báo chí đã đưa tin và lời đồn bên ngoài.
Bọn họ chết vì ghen tuông.
Hung thủ tên là Tô Oản Diễm, vốn dĩ cũng là một đại tiểu thư kiêu ngạo, nhưng tính tình vô cùng bướng bỉnh, bà ta đã từng nhiều lần bày tỏ tình yêu với ba Thư một cách công khai nhưng không được đáp lại nên ghi hận trong lòng, một mình lái xe, mang theo súng tới nhà Thư Dao.
Hôm đó, đúng lúc ba Thư đang đàm phán cùng với mẹ ruột của Thư Thiển Thiển, mẹ ruột của Thư Thiển Thiển tự nhận là đã mang thai đứa nhỏ của Thư Thế Minh, bà ta dùng điều này để uy hiếp nhằm tìm kiếm nhiều lợi ích hơn.
Thư Thế Minh không chịu gặp bà ta, bà ta liền tìm tới ba Thư.
Không ai biết Tô Oản Diễm đã vào phòng cho đến khi bà ta nổ súng bắn trúng vào ba Thư và mẹ ruột của Thư Thiển Thiển.
Sau đó Tô Oản Diễm đi vào phòng bếp lấy một con dao to, xông lên tầng hai, điên cuồng chém chết mẹ Thư đang ở trong phòng ngủ.
Khi cảnh sát đến nơi, tinh thần của Tô Oản Diễm đã không còn bình thường, vừa cười vừa cầm theo dao, liên tục gọi tên Thư Dao hết tiếng này tới tiếng khác.
Thư Minh Quân cảm thấy vô cùng may mắn khi hôm đó Thư Dao đi học ở trường.
Người nhà của Tô Oản Diễm đưa ra các chứng chỉ của bệnh viện và các nhân chứng khác, cộng thêm hàng loạt các giám định y khoa, chứng minh Tô Oản Diễm vô ý đả thương người trong tình trạng phát bệnh.
Dựa theo quy định của pháp luật thì không thể tuyên án tử hình bà ta mà phải trực tiếp giao cho bệnh viện tâm thần.
Gần đây, Thư Minh Quân nghe được tin tức, về cơ bản, người nhà của Tô Oản Diễm đã khai thông quan hệ, hoàn thành các thủ tục, sắp tới sẽ để bà ta xuất viện.
Thư Minh Quân hoàn toàn không thể chống lại nhà họ Tô, chỉ có thể đến đây cầu viện Lương Diễn, hy vọng anh có thể ra tay.
Đừng để người phụ nữ kia ra ngoài.
Thư Minh Quân tin rằng Lương Diễn có năng lực này.
Khi liên quan đến an toàn tính mạng của Thư Dao, những chuyện khác đều có thể tạm thời gác qua một bên.
Thư Minh Quân thấy Lương Diễn đồng ý, rốt cuộc cũng thả lỏng tâm tình, vừa mới chuẩn bị rời đi, lại nghe thấy Lương Diễn hỏi: “Cô có chắc chắn hôm đó Dao Dao không có ở nhà không?”
Thư Minh Quân sửng sốt, trả lời anh một cách khẳng định: “Chắc chắn, hôm đó Dao Dao đi học đàn tranh ở bên ngoài.”
Thư Dao vẫn luôn đăng kí học các lớp âm nhạc mà cô có hứng thú, khi còn nhỏ, tính cách của cô rất khác với bây giờ, giống như một mặt trời nhỏ, vừa ấm áp lại vừa tri kỷ, hoàn toàn không sợ người, rất thân thiện với người lạ, hoạt bát đáng yêu.
Ba mẹ giáo dục cô rất tốt, Thư Dao vẫn luôn tự lập, hoàn toàn không cần người khác phải đưa đón, có thể tự mình đi học.
Ngày xảy ra chuyện đó, Tô Oản Diễm gần như đã lục tung cả căn nhà, nếu Thư Dao ở nhà, cô chỉ là một đứa bé thì có thể trốn đi đâu chứ?
Lương Diễn ngồi ở trên sô-pha, nhìn cô ấy một cách chăm chú: “Cô đừng đi vội, ngồi xuống đi, miêu tả tất cả những gì cô biết.”
Thư Dao làm ổ ở trong phòng chơi trò chơi.
Cô vừa mới từ bên ngoài trở về.
Chuyện đầu tiên mà cô làm khi trở lại Tây Kinh chính là gửi máy tính đến cửa hàng.
Ngải Lam hành động rất nhanh, tìm giúp Thư Dao một cửa hàng có thể khổi phục dữ liệu.
Đúng lúc nhân viên kĩ thuật chính của cửa hàng không ở đấy, Thư Dao phải tạm thời để máy tính lại.
Sau khi kí vào biên lai, ông chủ đẩy mắt kính, nói với Thư Dao: “Một tuần sau đến đây lấy.”
Hiện giờ Ngải Lam đang dốc hết sức lực để theo đuổi Hoắc Lâm Sâm, sau khi tan học cũng phải đi tới phòng thí nghiệm của Hoắc Lâm Sâm —— năm nay người nọ là nghiên cứu sinh năm hai, rất lạnh lùng. Cho dù Ngải Lam tung đủ loại chiêu trò, anh ta vẫn trước sau như một không hề dao động.
Ngải Lam vô cùng cảm khái, nhịn không được hỏi Thư Dao: “Này, cậu nói xem, anh ấy là một người lạnh lùng như vậy, sao lúc trước lại giúp đỡ chúng ta chứ?”
Thư Dao lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Bây giờ cô đã sắp không thể theo kịp tiến độ chơi trò chơi của Ngải Lam rồi. Mỗi ngày Ngải Lam đều cùng nhau chơi trò chơi với Hoắc Lâm Sâm, cấp bậc tăng lên nhanh chóng, thuận lợi chuyển từ người chơi Phật hệ* thành Đấu Chiến Tinh Phật**.
*Phật hệ: ý chỉ những người Thế này cũng được, thế kia cũng xong, không cầu mong, không tranh cướp, xem nhẹ tất thảy, coi mọi việc thế nào cũng được.
**Đấu Chiến Tinh Phật: một trong “Ba mươi lăm vị Phật” nổi tiếng trong Phật giáo, trong Tây Du Ký, Thần Vương, người đã trải qua chín mươi chín tám mươi mốt khó khăn, cuối cùng được mệnh danh là Đấu Chiến Tinh Phật.
Mà Thư Dao vẫn chậm rì rì trồng hoa, làm cỏ, tưới nước trên mặt đất như cũ, thỉnh thoảng đi ra ngoài tìm kiếm trứng màu.
Hôm nay Thư Dao rất may mắn, cô nhanh chóng kích hoạt được quả trứng màu thứ hai ở chỗ Hắc Long Uyên.
Nhân vật chính vẫn là con Hắc Long và cô gái nhỏ như trước, cô gái nhỏ vẫn ở trong thâm cốc của Hắc Long.
Không giống như trứng màu mà cô nhìn thấy lần trước, Hắc Long mang theo rất nhiều hoa tươi và châu báu khiến toàn bộ hang động giống như một thế giới cổ tích.
Cô gái nhỏ kiên nhẫn bện vòng hoa, đội một chiếc lên trên đầu mình, sau đó lại đội chiếc khác lên sừng của Hắc Long.
Hắc Long li3m láp cô gái nhỏ.
Mà tầm mắt của Thư Dao bị thu hút bởi một thứ khác.
Gió thổi bay làn váy, lộ ra cổ chân của cô gái nhỏ, trên đó có đeo một chiếc lắc chân bằng vàng.
Lắc chân rất nhỏ, có chút quen mắt.
Đại não của Thư Dao lập tức trống rỗng, cô nắm chặt thời gian để cắt lấy mấy bức ảnh.
Đoạn phim cắt cảnh* vẫn còn tiếp tục, Hắc Long ngậm lấy lắc chân bằng vàng đưa cho cô gái nhỏ, cô gái nhỏ tự mình đeo vào, chủ động bò lên trên giường, ôm Hắc Long rồi hôn môi.
*Đoạn phim cắt cảnh: hình ảnh có liên quan đến cốt truyện trong trò chơi, mô tả chi tiết và cốt truyện của trò chơi để nhập vai thăng hoa.
Hình ảnh cuối cùng là Hắc Long cuộn tròn rồi đè cô gái nhỏ ở dưới người.
Sau đó liền không có sau đó.
Thư Dao còn chưa hoàn hồn khỏi mớ suy nghĩ lung tung rằng ấy vậy mà trong trò chơi này lại có cảnh xxoo, còn là cảnh mặn mòi Người x Rồng, nghe nói rồng có hai cái đó, vậy phải sử dụng như thế nào nhỉ, khi cô phục hồi tinh thần lại từ trong mớ suy nghĩ lung tung rối loạn thì cơ thể đã không chịu khống chế, mở ra hình ảnh mà cô vừa lưu xuống dưới, phóng to, nhấp vào.
…… Kiểu dáng của chiếc lắc chân này trông đặc biệt quen mắt nha.
Treo một quả anh đào nhỏ và một cái chuông nhỏ.
Vô cùng giống với chiếc lắc chân xuất hiện trong giấc mơ của cô.
Trò chơi, lắc chân bằng vàng.
Thư Dao bỗng nhiên nhớ tới một việc, cô mở diễn đàn trò chơi ra, tìm thấy bức ảnh chụp màn hình có chiếc xe ngựa thần bí xuất hiện vào thời gian trước, bấm mở rất nhiều, cuối cùng bấm đến một bức ảnh chụp màn hình là lắc chân dạng dây xích trên chân của một người con gái.
Kiểu dáng của lắc chân dạng xích hơi khác so với chiếc lắc chân này, nhưng sau khi phóng to, cũng có thể nhìn thấy hoa văn hình quả anh đào khắc ở mặt trên.
Thư Dao tải hết mấy tấm ảnh đó xuống, có cảm giác mơ hồ rằng dường như bản thân mình đã tới gần chân tướng hơn một bước.
Chỉ thiếu một chút nữa thôi.
Đầu hơi đau nhưng cô chẳng thể nhớ nổi điều gì.
Thư Dao đã lang thang trên diễn đàn cả buổi chiều, cố gắng tìm kiếm thêm nhiều manh mối hơn, đáng tiếc là không thu hoạch được gì.
Mãi cho đến khi giáo viên toán cao cấp trong nhóm nhắc nhở nộp bài tập, Thư Dao mới không thể không rời khỏi trò chơi rồi bắt đầu làm bài.
Thư Dao vẫn còn nợ một môn toán cao cấp.
Hiện nay các trường đại học đã hủy bỏ kỳ thi bù* trước khi tốt nghiệp, cuối học kỳ này là một cơ hội cuối cùng để thi lại, nếu không sẽ phải tốt nghiệp muộn.
*kỳ thi bù: Có nghĩa là khi kết thúc một môn học ở trường đại học, nếu thi cuối cấp rồi nên nhà trường không cho thi lại, hoặc thi lại vẫn không đạt thì sinh viên sẽ có cơ hội khác để thi trước khi tốt nghiệp.
Thư Dao hoàn toàn không muốn tốt nghiệp cùng với các em khóa sau đâu, mặc dù kì thi vẫn còn cách xa, nhưng cô quyết định vẫn phải bắt đầu làm đề thật chăm chỉ.
Chỉ là, đề bài môn Toán luôn luôn có ma lực như thôi miên, Thư Dao mới vừa giải xong một bài toán, các công thức chi chít dày đặc khiến cô buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt. Khuỷu tay chống lên mặt bàn, cô ngủ gật như gà con mổ thóc.
Trong lúc mông lung, cô cảm giác có người cúi người vào bên tai mình, nhỏ giọng nói chuyện.
“Tiểu Anh Đào phải ngoan ngoãn làm bài, em sai bao nhiêu lỗi, đêm nay anh sẽ phạt em bấy nhiêu lần.”
Bút bi trong tay cô chọc thủng trang giấy, Thư Dao ngủ gục đầu xuống, cơ thể nghiêng về phía trước, làm rơi sách giáo khoa đang bày biện trên bàn, cái trán đúng lúc bị đập vào góc bàn.
Dưới sự k1ch thích của đau đớn, Thư Dao chợt tỉnh táo lại.
Không.
Cô còn chưa tỉnh táo lại.
Rất nhiều hình ảnh và âm thanh rời rạc chợt ùa vào trong đầu cô, không thể khống chế được, như cái hộp bị người mở ra, chen lấn nhau trồi lên.
Cô nhìn thấy mình đang ngồi quỳ ở trên đất, hai cổ tay đều bị nắm chặt, nước mắt rơi xuống, người nọ thở dài: “Cái này cũng không biết à?”
Thư Dao cúi người, mềm mại nằm sấp xuống, úp mặt vào hõm cổ của anh, khẽ nức nở. Người đàn ông ôm lấy cô, vỗ nhẹ theo xương cột sống gầy yếu của cô, dịu dàng khích lệ cô: “Hôm nay đã rất cố gắng rồi, thật ngoan.”
Trong nháy mắt tiếp theo, dường như cô đang ở trong phòng làm việc, đó là cảnh trong giấc mơ đã khiến cô cảm thấy khó hiểu trong một thời gian dài, thảm rất dày, cô ngồi dưới đất, cực kì tập trung vào những miếng ghép hình vòng đu quay ngựa gỗ có nhạc.
Có người lấy những quả anh đào đã rửa sạch sẽ đút cho cô, anh đào rất mọng nước, rất ngọt, cô nuốt từng quả một. Khi ăn anh đào, đầu lưỡi vô tình chạm vào ngón tay anh, cô li3m một cái. Người đàn ông đặt bát anh đào sang một bên, quỳ một gối trước mặt cô, luồn ngón tay vào sâu trong tóc cô sau đó hôn cô.
Vòng đu quay ngựa gỗ chưa lắp xong đã bị vứt sang một bên, có miếng mấy xếp hình rơi xuống.
Đầu gối gần như chạm vào bả vai, hai bàn tay to ấn xuống chỗ uốn lượn của đầu gối, lưng áp vào tấm thảm rất dày, cô ngẩng mặt lên, nhìn thấy đèn chùm lộng lẫy trong phòng làm việc, nhìn thấy mu bàn chân của mình duỗi thành một đường thẳng tắp, nhìn thấy chiếc lắc chân đeo trên cổ chân nhỏ xinh tinh xảo lắc qua lắc lại theo va chạm, quả anh đào nhỏ bằng vàng và chiếc chuông va chạm vào nhau phát ra âm thanh trong trẻo dễ nghe.
Ký ức giống như trò chơi xếp hình bị đánh đổ, vô cùng lộn xộn.
Thư Dao vẫn không thể nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông kia, nhưng những mảnh ký ức nhỏ vụn đột nhiên xuất hiện này khiến cô rùng mình không thôi.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong ba tháng mà cô quên mất kia?
Thư Dao không biết người đàn ông trong trí nhớ của cô là ai, lại càng không thể nhận ra giọng nói kia.
Điều duy nhất có thể chắc chắn chính là, cô và anh đã làm rất nhiều chuyện thân mật.
Sắc mặt của Thư Dao trắng bệch, buông bút trong tay xuống.
Một tia chớp cắt qua phía chân trời, tiếng sấm nổ ầm ầm, mưa to đang ập xuống, Thư Dao đẩy ghế dựa sang một bên, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra khỏi phòng ngủ.
Cô đột nhiên phát “bệnh” và muốn nhìn thấy Lương Diễn.
Thư Dao biết Lương Diễn đang ở đâu.
Anh để lại địa chỉ hiện tại của mình.
May mà vị trí địa lý của căn chung cư này cũng không hẻo lánh, sau khi cô chạy ra khỏi khu chung cư, Thư Dao thuận lợi bắt được xe taxi.
Vừa nãy đầu óc cô nóng lên rồi lao ra ngoài, không kịp thay dép lê, đại não của Thư Dao là một mảnh hỗn loạn, ngay cả khi lên xe, cô làm rớt một chiếc dép mà cũng không phát hiện ra.
Tóc và váy đều ướt sũng dính vào người, rất lạnh, hơi lạnh xâm nhập vào tận xương tủy, Thư Dao không thể không ôm chặt cánh tay.
Mãi đến khi xuống xe, Thư Dao mới phát hiện mình không mang theo tiền và di động, không biết vì sao sắc mặt của tài xế taxi tái mét, cũng không thu tiền của cô, một chân đạp chân ga rồi phóng đi.
Có lẽ là bị dáng vẻ này của cô dọa chạy rồi.
Mưa gió quá lớn, Thư Dao gian nan chống lại mưa gió đi về phía trước, không ngoài dự đoán, cô bị bảo vệ ở cửa ngăn lại.
Vốn dĩ bảo vệ nhìn thấy cô cả người chật vật, vô cùng quỷ dị, không cho cô đi vào.
Nhưng một người lớn tuổi khác nhìn kĩ mặt Thư Dao, ơ một tiếng, vỗ người trẻ tuổi kia một cái rồi nói với anh ta: “Cho cô ấy vào đi, đây là người của anh Lương.”
Lương Diễn không ở đó, một người làm tiếp đón cô.
Người làm còn nhớ rõ dáng vẻ của Thư Dao khi say rượu lần trước, vừa nhìn thấy cô ướt đẫm cả người thì rất khiếp sợ, không dám chậm trễ chút nào, trước tiên mời cô vào phòng làm việc, còn mình đi tới phòng bên cạnh gọi điện thoại cho Lương Diễn.
Tối nay Lương Diễn có một cuộc họp, đợi ba phút, cuối cùng cũng kết nối được.
Người nghe điện thoại chính là trợ lý của Lương Diễn, người làm miêu tả mọi việc một lần đúng như sự thật, đối phương lập tức chuyển điện thoại di động cho Lương Diễn.
Lương Diễn nghe xong, đột nhiên hỏi: “Bây giờ cô ấy đang ở đâu?”
Người làm khó hiểu, trả lời: “Phòng làm việc của anh——”
“Lập tức mời cô Thư ra ngoài.” Lương Diễn cắt lời cô ấy, giọng điệu trở nên nặng nề: “Mời cô ấy sang phòng khác nghỉ ngơi.”
Trong phòng làm việc.
Thư Dao nói cảm ơn với người làm kia, ngồi trên sô-pha một cách quy củ.
Cả người cô ướt dầm dề, cô chỉ lấy khăn lông lau chùi qua loa một chút. Cô lo lắng làm bẩn sô-pha, vì vậy cô trải một chiếc khăn lông thật dày ở phía trên.
Lý trí đã khôi phục được một chút nhưng tim vẫn đập rất nhanh, khát vọng muốn nhìn thấy Lương Diễn không hề phai nhạt.
Cơn mưa ngoài cửa sổ càng ngày càng lớn, gõ vào cửa kính, vang lên tiếng lộp bộp lộp bộp, rơi nghiêng xuống, lá cây bị quật cho lung lay sắp rụng, đóa hoa nở rộ cũng bị đánh nát cánh hoa, chỉ còn lại cành cây trơ trụi.
Nhiệt độ trong phòng rất thích hợp, trà gừng nóng nhanh chóng xua đi cái lạnh do nước mưa mang đến.
Bên trong bỏ thêm táo đỏ, bổ máu.
Thư Dao từ từ uống hết, nhẹ nhàng đặt cốc lên mặt bàn, vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy một giá trưng bày ở trong góc, cô không khỏi sửng sốt.
Cô đặt cái cốc xuống, đi qua đó.
Trên tầng ba của giá trưng bày, cách một lớp kính, Thư Dao thấy một vòng đu quay ngựa gỗ có nhạc đã được ghép hoàn chỉnh.
Màu nền của vòng đu quay ngựa gỗ là màu trắng thuần, viền có màu đỏ như máu.
Những ngón tay đặt trên mặt kính co giật không thể khống chế được.
Vòng đu quay ngựa gỗ này giống như đúc với cái xuất hiện trong giấc mơ và trong ký ức vụn vặt của Thư Dao.
*mọc súp lơ trắng: ý chỉ mắc bệnh tình d*c, có thể hiểu là sùi mào gà.
Đặng Giới bị cô nói tới mức mặt đỏ lên: “Đều rất sạch sẽ! Cơ bản những người anh tìm đến đều còn rất trẻ.”
Thư Dao cười, không hề che dấu vẻ trào phúng: “Nhìn xem, anh đúng là đồ chó má tiêu chuẩn kép, bản thân mình không phải, vậy mà lại cố tình yêu cầu các cô gái phải trong trắng sạch sẽ.”
Đặng Giới bị lời nói của cô làm cho cứng lại.
Đặng Giới nhận ra bản thân mình không thể nói lại cô nên thẹn quá thành giận, nhỏ giọng chất vấn Thư Dao: “Đừng quên, một cái đá chân của em suýt chút nữa hại anh đoạn tử tuyệt tôn. Thứ này của đàn ông rất quý giá, em có biết không hả? Nhỡ đâu có điều gì ngoài ý muốn, em sẽ bồi thường như thế nào?”
Có Lương Diễn chống lưng, bây giờ Thư Dao mới không hối hận vì đã đá một chân kia.
Thư Dao không thèm để ý: “Tôi phòng vệ chính đáng, anh Lương nói, nếu anh muốn bồi thường thì có thể đi tìm anh ấy.”
Đặng Giới tiến lên phía trước một bước, cố ý hỏi: “Vậy anh họ của anh có biết dáng vẻ kiêu ngạo đanh đá như bây giờ của em không? Em không sợ anh nói cho anh ấy biết à?”
“Anh cứ nói thoải mái.” Thư Dao nói: “Xem anh ấy sẽ tin ai.”
Đặng Giới: “……”
Trải qua một lần dạy dỗ vừa rồi, Đặng Giới chợt nhận ra, nếu một ngày nào đó anh ta xảy ra tranh chấp với Thư Dao, chắc chắn Lương Diễn sẽ đứng về phía Thư Dao.
Nói không chừng anh còn ấn đầu Đặng Giới bắt anh ta quỳ xuống xin lỗi Thư Dao.
Thư Dao giương mắt nhìn anh ta: “Nói tóm lại, cho anh một lời khuyên nhé. Anh đã đọc qua《 Bài luận về sự sụp đổ của Tháp Lôi Phong 》 của Lỗ Tấn tiên sinh chưa? Một câu cuối cùng của bài tiểu luận này chính là điều tôi muốn nói với anh.”
Vừa dứt lời, Đặng Giới nghe được tiếng nói chuyện của Lương Diễn và trợ lý Lâm ở bên ngoài, anh ta hoảng sợ xoay người bỏ đi.
Anh ta cũng không dám lại để Lương Diễn nhìn ra điều gì bất thường.
Mặt xám xịt đi về, chuẩn bị tới bệnh viện để băng bó vết thương.
Trên đường đi, Đặng Giới lấy di động ra, tò mò tìm kiếm văn chính thống của 《Bài luận về sự sụp đổ của Tháp Lôi Phong 》.
Nhấp mở liên tục, nhanh chóng kéo xuống phía dưới cùng.
Một câu cuối cùng chỉ có hai chữ, vô cùng bắt mắt.
Đáng đời.
Công ty giải trí Lương Cảnh vừa mới kí hợp đồng với Thư Dao đã cử một người đại diện tới đây, tên là Kỳ Thanh, vẫn còn trẻ, cười rộ lên lộ ra hai bên má lúm đồng tiền.
Kỳ Thanh thông báo với Thư Dao rằng cô đã bắt đầu liên hệ với ca sĩ độc lập Hứa Thế Sở, nếu suôn sẻ, Thư Dao sẽ gảy đàn tranh cho ca khúc mới sắp phát hành của anh ta.
Hứa Thế Sở là ca sĩ độc lập mới nổi tiếng cách đây một năm, tất cả các bài hát của anh ta đều là nhạc dân tộc, nhạc đệm cũng đều lựa chọn các nhạc cụ truyền thống của Trung Quốc, hơn nữa anh ta có ngoại hình xuất sắc nên nhận được không ít cảm tình của các thiếu nữ.
Lúc trước, Thư Dao bị Thái Quát đối xử ghẻ lạnh đã lâu, đến bây giờ cô mới có cảm giác “tôi đang làm việc” như thế này.
Cô vui vẻ cảm ơn Lương Diễn, nụ cười trên khóe môi không hề biến mất suốt dọc đường đi.
Lương Diễn bật cười: “Làm việc mà còn có thể vui vẻ như vậy à?”
Thư Dao mỉm cười ngượng ngùng: “Không giống nhau nha, có lẽ là bởi vì có thể hợp tác với người khá nổi tiếng, có chút kiêu ngạo, còn có loại cảm giác thành tựu.”
Lương Diễn không nói gì.
Anh nhìn tên người sắp hợp tác với Thư Dao.
Hứa Thế Sở.
Dựa theo lời hứa ban đầu, Lương Diễn đưa Thư Dao trở lại Tây Kinh.
Lịch trình của Lương Diễn vẫn luôn được sắp xếp dày đặc, anh có thể rút ra nhiều thời gian như vậy để tới đây với cô đúng là không dễ dàng.
Sau khi đưa Thư Dao trở về chung cư, Lương Diễn cũng không về nhà, quần áo còn không kịp thay, lập tức chạy đến công ty.
Vừa đến nơi, trợ lý đã nhỏ giọng nói cho anh biết, Thư Minh Quân đang chờ gặp anh.
Lương Diễn chưa từng dừng bước chân, giơ tay nhìn đồng hồ: “Nói cho cô ấy biết, sau 6 giờ tôi mới có thời gian.”
Trợ lý đáp vâng.
Anh ta hiểu tính tình của anh, Lương Diễn sẽ không bỏ dở công việc để giải quyết việc riêng của bản thân.
—— Ngoại trừ việc liên quan đến Thư Dao.
Sáu giờ, Lương Diễn mới đi gặp Thư Minh Quân, đi thẳng vào vấn đề: “Bây giờ cô có năm phút.”
Thư Minh Quân nhìn chằm chằm vào mặt anh: “Tôi muốn nói việc có liên quan tới Dao Dao.”
Lương Diễn tạm dừng một lát: “Mười phút.”
Thư Minh Quân hơi nghiêng người về phía trước, hai tay chống lên bàn, nói với Lương Diễn: “Hung thủ giết hại ba mẹ của Dao Dao lúc trước sắp được xuất viện rồi.”
Tay đang rót trà nóng của Lương Diễn hơi ngừng lại, nhìn cô ấy.
“Người phụ nữ kia có bệnh thần kinh, rất có thể sẽ lại tìm tới Dao Dao,” Thư Minh Quân nhíu mi, nói: “Trước kia tôi không thể quản nổi việc của anh và Dao Dao, bây giờ tôi cũng không rảnh để quản. Tôi đã cho người nhìn chằm chằm vào em ấy nhưng sợ xảy ra việc ngoài ý muốn, vì vậy tôi hi vọng anh có thể hỗ trợ thêm.”
Thư Minh Quân tạm dừng hai giây, bàn tay đè lên mặt bàn kính, hơi hơi dùng sức, nói ra mục đích của hôm nay: “Tôi muốn bà ta không thể xuất viện.”
Lương Diễn đáp ứng: “Được.”
Thư Minh Quân thẳng lưng,hơi ngửa ra sau, ngồi ở trên sô-pha.
Cô bưng trà lên, uống một ngụm.
Vừa nhớ tới việc năm đó, Thư Minh Quân đã cảm thấy sợ hãi.
Cái chết của ba mẹ Thư Dao không phải là một vụ cướp bóc như báo chí đã đưa tin và lời đồn bên ngoài.
Bọn họ chết vì ghen tuông.
Hung thủ tên là Tô Oản Diễm, vốn dĩ cũng là một đại tiểu thư kiêu ngạo, nhưng tính tình vô cùng bướng bỉnh, bà ta đã từng nhiều lần bày tỏ tình yêu với ba Thư một cách công khai nhưng không được đáp lại nên ghi hận trong lòng, một mình lái xe, mang theo súng tới nhà Thư Dao.
Hôm đó, đúng lúc ba Thư đang đàm phán cùng với mẹ ruột của Thư Thiển Thiển, mẹ ruột của Thư Thiển Thiển tự nhận là đã mang thai đứa nhỏ của Thư Thế Minh, bà ta dùng điều này để uy hiếp nhằm tìm kiếm nhiều lợi ích hơn.
Thư Thế Minh không chịu gặp bà ta, bà ta liền tìm tới ba Thư.
Không ai biết Tô Oản Diễm đã vào phòng cho đến khi bà ta nổ súng bắn trúng vào ba Thư và mẹ ruột của Thư Thiển Thiển.
Sau đó Tô Oản Diễm đi vào phòng bếp lấy một con dao to, xông lên tầng hai, điên cuồng chém chết mẹ Thư đang ở trong phòng ngủ.
Khi cảnh sát đến nơi, tinh thần của Tô Oản Diễm đã không còn bình thường, vừa cười vừa cầm theo dao, liên tục gọi tên Thư Dao hết tiếng này tới tiếng khác.
Thư Minh Quân cảm thấy vô cùng may mắn khi hôm đó Thư Dao đi học ở trường.
Người nhà của Tô Oản Diễm đưa ra các chứng chỉ của bệnh viện và các nhân chứng khác, cộng thêm hàng loạt các giám định y khoa, chứng minh Tô Oản Diễm vô ý đả thương người trong tình trạng phát bệnh.
Dựa theo quy định của pháp luật thì không thể tuyên án tử hình bà ta mà phải trực tiếp giao cho bệnh viện tâm thần.
Gần đây, Thư Minh Quân nghe được tin tức, về cơ bản, người nhà của Tô Oản Diễm đã khai thông quan hệ, hoàn thành các thủ tục, sắp tới sẽ để bà ta xuất viện.
Thư Minh Quân hoàn toàn không thể chống lại nhà họ Tô, chỉ có thể đến đây cầu viện Lương Diễn, hy vọng anh có thể ra tay.
Đừng để người phụ nữ kia ra ngoài.
Thư Minh Quân tin rằng Lương Diễn có năng lực này.
Khi liên quan đến an toàn tính mạng của Thư Dao, những chuyện khác đều có thể tạm thời gác qua một bên.
Thư Minh Quân thấy Lương Diễn đồng ý, rốt cuộc cũng thả lỏng tâm tình, vừa mới chuẩn bị rời đi, lại nghe thấy Lương Diễn hỏi: “Cô có chắc chắn hôm đó Dao Dao không có ở nhà không?”
Thư Minh Quân sửng sốt, trả lời anh một cách khẳng định: “Chắc chắn, hôm đó Dao Dao đi học đàn tranh ở bên ngoài.”
Thư Dao vẫn luôn đăng kí học các lớp âm nhạc mà cô có hứng thú, khi còn nhỏ, tính cách của cô rất khác với bây giờ, giống như một mặt trời nhỏ, vừa ấm áp lại vừa tri kỷ, hoàn toàn không sợ người, rất thân thiện với người lạ, hoạt bát đáng yêu.
Ba mẹ giáo dục cô rất tốt, Thư Dao vẫn luôn tự lập, hoàn toàn không cần người khác phải đưa đón, có thể tự mình đi học.
Ngày xảy ra chuyện đó, Tô Oản Diễm gần như đã lục tung cả căn nhà, nếu Thư Dao ở nhà, cô chỉ là một đứa bé thì có thể trốn đi đâu chứ?
Lương Diễn ngồi ở trên sô-pha, nhìn cô ấy một cách chăm chú: “Cô đừng đi vội, ngồi xuống đi, miêu tả tất cả những gì cô biết.”
Thư Dao làm ổ ở trong phòng chơi trò chơi.
Cô vừa mới từ bên ngoài trở về.
Chuyện đầu tiên mà cô làm khi trở lại Tây Kinh chính là gửi máy tính đến cửa hàng.
Ngải Lam hành động rất nhanh, tìm giúp Thư Dao một cửa hàng có thể khổi phục dữ liệu.
Đúng lúc nhân viên kĩ thuật chính của cửa hàng không ở đấy, Thư Dao phải tạm thời để máy tính lại.
Sau khi kí vào biên lai, ông chủ đẩy mắt kính, nói với Thư Dao: “Một tuần sau đến đây lấy.”
Hiện giờ Ngải Lam đang dốc hết sức lực để theo đuổi Hoắc Lâm Sâm, sau khi tan học cũng phải đi tới phòng thí nghiệm của Hoắc Lâm Sâm —— năm nay người nọ là nghiên cứu sinh năm hai, rất lạnh lùng. Cho dù Ngải Lam tung đủ loại chiêu trò, anh ta vẫn trước sau như một không hề dao động.
Ngải Lam vô cùng cảm khái, nhịn không được hỏi Thư Dao: “Này, cậu nói xem, anh ấy là một người lạnh lùng như vậy, sao lúc trước lại giúp đỡ chúng ta chứ?”
Thư Dao lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Bây giờ cô đã sắp không thể theo kịp tiến độ chơi trò chơi của Ngải Lam rồi. Mỗi ngày Ngải Lam đều cùng nhau chơi trò chơi với Hoắc Lâm Sâm, cấp bậc tăng lên nhanh chóng, thuận lợi chuyển từ người chơi Phật hệ* thành Đấu Chiến Tinh Phật**.
*Phật hệ: ý chỉ những người Thế này cũng được, thế kia cũng xong, không cầu mong, không tranh cướp, xem nhẹ tất thảy, coi mọi việc thế nào cũng được.
**Đấu Chiến Tinh Phật: một trong “Ba mươi lăm vị Phật” nổi tiếng trong Phật giáo, trong Tây Du Ký, Thần Vương, người đã trải qua chín mươi chín tám mươi mốt khó khăn, cuối cùng được mệnh danh là Đấu Chiến Tinh Phật.
Mà Thư Dao vẫn chậm rì rì trồng hoa, làm cỏ, tưới nước trên mặt đất như cũ, thỉnh thoảng đi ra ngoài tìm kiếm trứng màu.
Hôm nay Thư Dao rất may mắn, cô nhanh chóng kích hoạt được quả trứng màu thứ hai ở chỗ Hắc Long Uyên.
Nhân vật chính vẫn là con Hắc Long và cô gái nhỏ như trước, cô gái nhỏ vẫn ở trong thâm cốc của Hắc Long.
Không giống như trứng màu mà cô nhìn thấy lần trước, Hắc Long mang theo rất nhiều hoa tươi và châu báu khiến toàn bộ hang động giống như một thế giới cổ tích.
Cô gái nhỏ kiên nhẫn bện vòng hoa, đội một chiếc lên trên đầu mình, sau đó lại đội chiếc khác lên sừng của Hắc Long.
Hắc Long li3m láp cô gái nhỏ.
Mà tầm mắt của Thư Dao bị thu hút bởi một thứ khác.
Gió thổi bay làn váy, lộ ra cổ chân của cô gái nhỏ, trên đó có đeo một chiếc lắc chân bằng vàng.
Lắc chân rất nhỏ, có chút quen mắt.
Đại não của Thư Dao lập tức trống rỗng, cô nắm chặt thời gian để cắt lấy mấy bức ảnh.
Đoạn phim cắt cảnh* vẫn còn tiếp tục, Hắc Long ngậm lấy lắc chân bằng vàng đưa cho cô gái nhỏ, cô gái nhỏ tự mình đeo vào, chủ động bò lên trên giường, ôm Hắc Long rồi hôn môi.
*Đoạn phim cắt cảnh: hình ảnh có liên quan đến cốt truyện trong trò chơi, mô tả chi tiết và cốt truyện của trò chơi để nhập vai thăng hoa.
Hình ảnh cuối cùng là Hắc Long cuộn tròn rồi đè cô gái nhỏ ở dưới người.
Sau đó liền không có sau đó.
Thư Dao còn chưa hoàn hồn khỏi mớ suy nghĩ lung tung rằng ấy vậy mà trong trò chơi này lại có cảnh xxoo, còn là cảnh mặn mòi Người x Rồng, nghe nói rồng có hai cái đó, vậy phải sử dụng như thế nào nhỉ, khi cô phục hồi tinh thần lại từ trong mớ suy nghĩ lung tung rối loạn thì cơ thể đã không chịu khống chế, mở ra hình ảnh mà cô vừa lưu xuống dưới, phóng to, nhấp vào.
…… Kiểu dáng của chiếc lắc chân này trông đặc biệt quen mắt nha.
Treo một quả anh đào nhỏ và một cái chuông nhỏ.
Vô cùng giống với chiếc lắc chân xuất hiện trong giấc mơ của cô.
Trò chơi, lắc chân bằng vàng.
Thư Dao bỗng nhiên nhớ tới một việc, cô mở diễn đàn trò chơi ra, tìm thấy bức ảnh chụp màn hình có chiếc xe ngựa thần bí xuất hiện vào thời gian trước, bấm mở rất nhiều, cuối cùng bấm đến một bức ảnh chụp màn hình là lắc chân dạng dây xích trên chân của một người con gái.
Kiểu dáng của lắc chân dạng xích hơi khác so với chiếc lắc chân này, nhưng sau khi phóng to, cũng có thể nhìn thấy hoa văn hình quả anh đào khắc ở mặt trên.
Thư Dao tải hết mấy tấm ảnh đó xuống, có cảm giác mơ hồ rằng dường như bản thân mình đã tới gần chân tướng hơn một bước.
Chỉ thiếu một chút nữa thôi.
Đầu hơi đau nhưng cô chẳng thể nhớ nổi điều gì.
Thư Dao đã lang thang trên diễn đàn cả buổi chiều, cố gắng tìm kiếm thêm nhiều manh mối hơn, đáng tiếc là không thu hoạch được gì.
Mãi cho đến khi giáo viên toán cao cấp trong nhóm nhắc nhở nộp bài tập, Thư Dao mới không thể không rời khỏi trò chơi rồi bắt đầu làm bài.
Thư Dao vẫn còn nợ một môn toán cao cấp.
Hiện nay các trường đại học đã hủy bỏ kỳ thi bù* trước khi tốt nghiệp, cuối học kỳ này là một cơ hội cuối cùng để thi lại, nếu không sẽ phải tốt nghiệp muộn.
*kỳ thi bù: Có nghĩa là khi kết thúc một môn học ở trường đại học, nếu thi cuối cấp rồi nên nhà trường không cho thi lại, hoặc thi lại vẫn không đạt thì sinh viên sẽ có cơ hội khác để thi trước khi tốt nghiệp.
Thư Dao hoàn toàn không muốn tốt nghiệp cùng với các em khóa sau đâu, mặc dù kì thi vẫn còn cách xa, nhưng cô quyết định vẫn phải bắt đầu làm đề thật chăm chỉ.
Chỉ là, đề bài môn Toán luôn luôn có ma lực như thôi miên, Thư Dao mới vừa giải xong một bài toán, các công thức chi chít dày đặc khiến cô buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt. Khuỷu tay chống lên mặt bàn, cô ngủ gật như gà con mổ thóc.
Trong lúc mông lung, cô cảm giác có người cúi người vào bên tai mình, nhỏ giọng nói chuyện.
“Tiểu Anh Đào phải ngoan ngoãn làm bài, em sai bao nhiêu lỗi, đêm nay anh sẽ phạt em bấy nhiêu lần.”
Bút bi trong tay cô chọc thủng trang giấy, Thư Dao ngủ gục đầu xuống, cơ thể nghiêng về phía trước, làm rơi sách giáo khoa đang bày biện trên bàn, cái trán đúng lúc bị đập vào góc bàn.
Dưới sự k1ch thích của đau đớn, Thư Dao chợt tỉnh táo lại.
Không.
Cô còn chưa tỉnh táo lại.
Rất nhiều hình ảnh và âm thanh rời rạc chợt ùa vào trong đầu cô, không thể khống chế được, như cái hộp bị người mở ra, chen lấn nhau trồi lên.
Cô nhìn thấy mình đang ngồi quỳ ở trên đất, hai cổ tay đều bị nắm chặt, nước mắt rơi xuống, người nọ thở dài: “Cái này cũng không biết à?”
Thư Dao cúi người, mềm mại nằm sấp xuống, úp mặt vào hõm cổ của anh, khẽ nức nở. Người đàn ông ôm lấy cô, vỗ nhẹ theo xương cột sống gầy yếu của cô, dịu dàng khích lệ cô: “Hôm nay đã rất cố gắng rồi, thật ngoan.”
Trong nháy mắt tiếp theo, dường như cô đang ở trong phòng làm việc, đó là cảnh trong giấc mơ đã khiến cô cảm thấy khó hiểu trong một thời gian dài, thảm rất dày, cô ngồi dưới đất, cực kì tập trung vào những miếng ghép hình vòng đu quay ngựa gỗ có nhạc.
Có người lấy những quả anh đào đã rửa sạch sẽ đút cho cô, anh đào rất mọng nước, rất ngọt, cô nuốt từng quả một. Khi ăn anh đào, đầu lưỡi vô tình chạm vào ngón tay anh, cô li3m một cái. Người đàn ông đặt bát anh đào sang một bên, quỳ một gối trước mặt cô, luồn ngón tay vào sâu trong tóc cô sau đó hôn cô.
Vòng đu quay ngựa gỗ chưa lắp xong đã bị vứt sang một bên, có miếng mấy xếp hình rơi xuống.
Đầu gối gần như chạm vào bả vai, hai bàn tay to ấn xuống chỗ uốn lượn của đầu gối, lưng áp vào tấm thảm rất dày, cô ngẩng mặt lên, nhìn thấy đèn chùm lộng lẫy trong phòng làm việc, nhìn thấy mu bàn chân của mình duỗi thành một đường thẳng tắp, nhìn thấy chiếc lắc chân đeo trên cổ chân nhỏ xinh tinh xảo lắc qua lắc lại theo va chạm, quả anh đào nhỏ bằng vàng và chiếc chuông va chạm vào nhau phát ra âm thanh trong trẻo dễ nghe.
Ký ức giống như trò chơi xếp hình bị đánh đổ, vô cùng lộn xộn.
Thư Dao vẫn không thể nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông kia, nhưng những mảnh ký ức nhỏ vụn đột nhiên xuất hiện này khiến cô rùng mình không thôi.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong ba tháng mà cô quên mất kia?
Thư Dao không biết người đàn ông trong trí nhớ của cô là ai, lại càng không thể nhận ra giọng nói kia.
Điều duy nhất có thể chắc chắn chính là, cô và anh đã làm rất nhiều chuyện thân mật.
Sắc mặt của Thư Dao trắng bệch, buông bút trong tay xuống.
Một tia chớp cắt qua phía chân trời, tiếng sấm nổ ầm ầm, mưa to đang ập xuống, Thư Dao đẩy ghế dựa sang một bên, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra khỏi phòng ngủ.
Cô đột nhiên phát “bệnh” và muốn nhìn thấy Lương Diễn.
Thư Dao biết Lương Diễn đang ở đâu.
Anh để lại địa chỉ hiện tại của mình.
May mà vị trí địa lý của căn chung cư này cũng không hẻo lánh, sau khi cô chạy ra khỏi khu chung cư, Thư Dao thuận lợi bắt được xe taxi.
Vừa nãy đầu óc cô nóng lên rồi lao ra ngoài, không kịp thay dép lê, đại não của Thư Dao là một mảnh hỗn loạn, ngay cả khi lên xe, cô làm rớt một chiếc dép mà cũng không phát hiện ra.
Tóc và váy đều ướt sũng dính vào người, rất lạnh, hơi lạnh xâm nhập vào tận xương tủy, Thư Dao không thể không ôm chặt cánh tay.
Mãi đến khi xuống xe, Thư Dao mới phát hiện mình không mang theo tiền và di động, không biết vì sao sắc mặt của tài xế taxi tái mét, cũng không thu tiền của cô, một chân đạp chân ga rồi phóng đi.
Có lẽ là bị dáng vẻ này của cô dọa chạy rồi.
Mưa gió quá lớn, Thư Dao gian nan chống lại mưa gió đi về phía trước, không ngoài dự đoán, cô bị bảo vệ ở cửa ngăn lại.
Vốn dĩ bảo vệ nhìn thấy cô cả người chật vật, vô cùng quỷ dị, không cho cô đi vào.
Nhưng một người lớn tuổi khác nhìn kĩ mặt Thư Dao, ơ một tiếng, vỗ người trẻ tuổi kia một cái rồi nói với anh ta: “Cho cô ấy vào đi, đây là người của anh Lương.”
Lương Diễn không ở đó, một người làm tiếp đón cô.
Người làm còn nhớ rõ dáng vẻ của Thư Dao khi say rượu lần trước, vừa nhìn thấy cô ướt đẫm cả người thì rất khiếp sợ, không dám chậm trễ chút nào, trước tiên mời cô vào phòng làm việc, còn mình đi tới phòng bên cạnh gọi điện thoại cho Lương Diễn.
Tối nay Lương Diễn có một cuộc họp, đợi ba phút, cuối cùng cũng kết nối được.
Người nghe điện thoại chính là trợ lý của Lương Diễn, người làm miêu tả mọi việc một lần đúng như sự thật, đối phương lập tức chuyển điện thoại di động cho Lương Diễn.
Lương Diễn nghe xong, đột nhiên hỏi: “Bây giờ cô ấy đang ở đâu?”
Người làm khó hiểu, trả lời: “Phòng làm việc của anh——”
“Lập tức mời cô Thư ra ngoài.” Lương Diễn cắt lời cô ấy, giọng điệu trở nên nặng nề: “Mời cô ấy sang phòng khác nghỉ ngơi.”
Trong phòng làm việc.
Thư Dao nói cảm ơn với người làm kia, ngồi trên sô-pha một cách quy củ.
Cả người cô ướt dầm dề, cô chỉ lấy khăn lông lau chùi qua loa một chút. Cô lo lắng làm bẩn sô-pha, vì vậy cô trải một chiếc khăn lông thật dày ở phía trên.
Lý trí đã khôi phục được một chút nhưng tim vẫn đập rất nhanh, khát vọng muốn nhìn thấy Lương Diễn không hề phai nhạt.
Cơn mưa ngoài cửa sổ càng ngày càng lớn, gõ vào cửa kính, vang lên tiếng lộp bộp lộp bộp, rơi nghiêng xuống, lá cây bị quật cho lung lay sắp rụng, đóa hoa nở rộ cũng bị đánh nát cánh hoa, chỉ còn lại cành cây trơ trụi.
Nhiệt độ trong phòng rất thích hợp, trà gừng nóng nhanh chóng xua đi cái lạnh do nước mưa mang đến.
Bên trong bỏ thêm táo đỏ, bổ máu.
Thư Dao từ từ uống hết, nhẹ nhàng đặt cốc lên mặt bàn, vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy một giá trưng bày ở trong góc, cô không khỏi sửng sốt.
Cô đặt cái cốc xuống, đi qua đó.
Trên tầng ba của giá trưng bày, cách một lớp kính, Thư Dao thấy một vòng đu quay ngựa gỗ có nhạc đã được ghép hoàn chỉnh.
Màu nền của vòng đu quay ngựa gỗ là màu trắng thuần, viền có màu đỏ như máu.
Những ngón tay đặt trên mặt kính co giật không thể khống chế được.
Vòng đu quay ngựa gỗ này giống như đúc với cái xuất hiện trong giấc mơ và trong ký ức vụn vặt của Thư Dao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.