Chương 46: Trừng Phạt (2)
Đa Lê
09/01/2024
“Vợ chưa cưới của tôi, Thư Dao.”
Lương Diễn giới thiệu Thư Dao như vậy.
Sau khi nghe thấy cái tên Triệu Thanh Niệm, Thư Dao ngước mắt lên, dùng giọng điệu nhẹ nhàng khẽ nói cho anh ta biết: “Em rất thích bài hát của anh.”
Khi đó Triệu Thanh Niệm chỉ cảm thấy cô gái nhỏ này rất yếu ớt, rất giống chim hoàng yến bị nhốt trong lồng không thể nào thoát ra nổi.
Nhưng cô dường như cam tâm tình nguyện.
Lần gặp mặt thứ hai là ở trong trường học của Thư Dao sau khi Lương Diễn và Thư Dao chia tay.
Lúc đó đã là cuối thu, người vốn luôn luôn khỏe mạnh như Lương Diễn vậy mà lại bị bệnh, bị sốt nhẹ.
Triệu Thanh Niệm đến thăm bệnh nhưng phát hiện Lương Diễn mặc vest đeo giày da, dáng vẻ như đang chuẩn bị đi ra ngoài.
Triệu Thanh Niệm hỏi vài câu thì mới biết được, hóa ra Lương Diễn định đi gặp Thư Dao.
Anh không yên tâm về tình hình sức khỏe của Lương Diễn nên khăng khăng muốn đi cùng.
Ngày hôm đó Thư Dao đang làm bài thi, cô ngồi ở hàng cuối hàng trong giảng đường, đang cúi đầu làm bài thi một cách nghiêm túc.
Trông có vẻ không khác gì so với các sinh viên trong trường của cô. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cách một tầng cửa kính và hàng cây xanh, bọn họ thật ra cũng không thể nhìn rõ.
Tuy nhiên, Lương Diễn đã lẳng lặng quan sát ở đó gần hai mươi phút.
Mãi cho đến khi kì thi kết thúc, giáo viên lấy đi bài thi của Thư Dao. Cô đứng lên, cất kỹ mọi thứ vào ba-lô, mỉm cười với bạn mình rồi cùng nhau đi ra ngoài.
Thư Dao và bạn của cô đi dọc theo con đường nhỏ phía trước hành lang nơi họ đang đứng, cô cầm sách và tránh một chiếc xe đạp.
Thư Dao vẫn rất gầy, thậm chí còn gầy hơn so với khi ở cùng Lương Diễn trước đây, nhưng trạng thái tinh thần của cô có vẻ bình thường hơn rất nhiều, cười cười nói nói với bạn bè.
Lúc đó Triệu Thanh Niệm mới biết được việc Lương Diễn đuổi Thư Dao đi, anh không nhịn được nên hỏi anh: “Anh à, vì sao trước đây anh không giữ cô ấy lại?”
―― Đừng nói là một người như Thư Minh Quân, cho dù là 10 người như cô ta và 10 người như Thư Thế Minh cộng lại thì chỉ cần Lương Diễn không muốn, bọn họ cũng không thể mang Thư Dao đi được.
Lương Diễn không trả lời câu hỏi này.
Nhưng kể từ sau đó, Triệu Thanh Niệm không còn nghe thấy Lương Diễn nhắc tới Thư Dao nữa, cũng không hề đi gặp cô.
Chuyện tình cảm ấy mà, giống như giày dép và quần áo, chỉ có người mặc mới biết chúng có phù hợp với mình hay không, Triệu Thanh Niệm không biết chuyện quá khứ của bọn họ nhưng cũng vui vẻ giúp một chút vào lúc này.
Chẳng biết tại sao Lương Diễn lại yêu cầu anh ta giữ bí mật tất cả mọi chuyện của ba năm trước, không được tiết lộ với người ngoài dù là nửa chữ.
......
Triệu Thanh Niệm ở đây với Thư Dao gần nửa tiếng, cuối cùng Lương Diễn đã kết thúc cuộc nói chuyện, đi tới dẫn Thư Dao đến bữa tiệc ăn mừng.
Bởi vì nghĩ cho một số giám đốc điều hành đã lớn tuổi nên tiệc ăn mừng lần này không uống rượu.
Hầu hết những người có mặt ở đây đều đã được trợ lý Lâm nói bóng nói gió, biết Thư Dao không thích giao tiếp nên đều ăn ý không tới quầy rầy cô.
Thư Dao nhận ra Hứa Thuần Vi đã vắng mặt.
Chỉ là lúc rời đi, cô mơ hồ nghe thấy những người bên cạnh thì thầm nói chuyện, hai người bọn họ thắc mắc, vì sao đơn xin chuyển công tác của Hứa Thuần Vi lại không được phê duyệt.
Vào đêm cuối cùng ở Cẩm Thành, Lương Diễn thực hiện lời hứa đưa Thư Dao đi xem hoa mộc quế vào ban đêm.
Cẩm Thành có một con đường hoa quế rất nổi tiếng, một con phố đi bộ rất dài, hai bên đều trồng hoa quế. Bây giờ chính là mùa hoa nở rộ, hương thơm ngào ngạt, giống như một tấm lưới ảo thật lớn được dệt bằng hương thơm.
So với hoa quế, điều khiến Thư Dao ấn tượng nhất vẫn là việc Lương Diễn dừng lại ở một quầy hàng của ông cụ, mua cho cô một phần bánh quế.
Lúc đầu, con sâu thèm ăn trong bụng Thư Dao bị đánh thức, muốn ăn một miếng, nhưng Lương Nặc lại không đồng ý việc cô thức ăn tự nấu ở quán ven đường: “Nhỡ ăn vào bị đau bụng thì sao?"
Thư Dao không trả lời, chỉ nhìn anh một cách đáng thương: “Em chỉ ăn một miếng thôi, được không?”
Thư Minh Quân có tính tình cứng nhắc như vậy cũng không chịu nổi việc em gái làm nũng với mình, Thư Dao suy bụng ta ra bụng người, cô đoán chắc Lương Diễn cũng sẽ trúng chiêu này.
Quả nhiên, cô không cần phải cầu xin thêm một lần nữa, Lương Diễn nhìn thấy ánh mắt cô thì đã trả tiền mua.
Hai người chia nhau ăn cùng một phần, Lương Diễn chỉ ăn hai miếng, thật ra bánh quế kia cũng không ngon lắm, cho rất ít đường, hầu như không có vị ngọt, khiến hoa quế trở thành thứ tô điểm duy nhất, nhưng Thư Dao vẫn ăn hết miếng này tới miếng khác cực kì thỏa mãn.
Vì vậy, một tuần sau khi trở về Tây Kinh, Thư Dao nằm mơ giữ ban ngày, trong giấc mơ, cô vẫn ngửi thấy hương thơm nồng nàn của hoa +quế.
Ngoại trừ việc phải học lại môn toán cao cấp thì gần như không có các môn học khác ở năm thứ tư đại học. Trong yêu cầu của nhà trường, điểm thi lại hoàn toàn dựa vào kỳ thi lại, bởi vậy môn toán cao cấp không điểm danh hằng ngày, sinh viên có thể tự do lựa chọn việc đi hay không đi học.
Tuần trước, Thư Dao trốn học liền tù tì rất nhiều tiết nên cảm thấy hơi xấu hổ, bắt đầu từ thứ hai tuần này, cô lại tiếp tục những ngày học lại “vui vẻ” cùng Ngải Lam.
Điều khiến Ngải Lam ngạc nhiên là, vậy mà Hoắc Lâm Sâm lại tới dạy thay tiết toán cao cấp này.
Khi Hoắc Lâm Sâm bước vào, Ngải Lam ngạc nhiên sắp rớt tròng mắt rồi, cô nhìn chằm chằm vào anh.
Ngay cả Thư Dao vừa mới ngủ bù cũng bị Ngải Lam đánh thức một cách thô bạo, Ngải Lam kìm nén tiếng gào thét trong lòng: “A a a Dao Dao, Dao Dao, cậu mau nhìn đi.”
Thư Dao vẫn còn buồn ngủ đứng bật dậy, đúng lúc nghe thấy Hoắc Lâm Sâm đang tự giới thiệu bản thân.
Vẻ mặt của anh ta rất nghiêm túc, khi nói chuyện cũng toát ra vẻ nghiêm nghị, lộ ra khí chất của một trai thẳng khó có ai có thể bắt chước được.
“Tôi là Hoắc Lâm Sâm, là đàn anh của các bạn, hôm nay giáo viên toán cao cấp không được khỏe nên không thể lên lớp, nhưng thầy ấy đã chuẩn bị một bài kiểm tra trên lớp, thời gian kiểm tra là 90 phút, nhờ tôi phát cho các bạn.”
Anh ta tự nhiên trở thành lạnh lùng nghiêm túc, chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể tiếp cận đùa bỡn.
Các giáo viên khác phát bài kiểm tra bằng cách đặt một chồng ở hàng ghế đầu, sau đó mọi người truyền lần lượt ra phía sau, nhưng Hoắc Lâm Sâm có cách riêng của mình, anh ta đi tới chỗ mỗi người rồi phát từng tờ một. Khi phát đến chỗ Ngải Lam, Ngải Lam cực kì kích động, liên tục nói mấy câu “Cám ơn, cám ơn.”
Hiển nhiên Hoắc Lâm Sâm không ngờ được rằng trong một đám sinh viên năm nhất lại có hai đàn chị năm thứ tư đi học lại, anh ta cau mày, đặt bài thi vào tay Ngải Lam, nhấn mạnh: “Cho dù nói bao nhiêu tiếng cảm ơn thì em cũng không thể gian lận.”
Ngải Lam: “…”
Thư Dao vô tình nghe lén ở bên cạnh, cô viết từng nét tên mình xuống bài thi một cách nghiêm túc.
Có lẽ cô đã hiểu được quá trình trêu chọc của bạn thân gian nan như thế nào rồi. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Dưới sự kìm cặp ma quỷ của Lương Diễn, Thư Dao nhanh chóng làm xong đề kiểm tra của mình, quay đầu nhìn xung quanh, phát hiện bài kiểm tra của Ngải Lam vẫn còn trống không.
Nhìn thời gian, Thư Dao đẩy bài kiểm tra về phía cô ấy, nhỏ giọng hỏi thăm: “Cậu có muốn chép phần bên trên trước không?”
——Mặc dù bài kiểm tra trên lớp của học sinh học lại sẽ không bị tính vào điểm số hàng ngày nhưng nộp bài thi trống không lên, không tốt lắm đâu nhỉ?
“Không cần.” Ngải Lam nhỏ giọng trả lời, lắc lắc bài kiểm tra, trang giấy kêu sột soạt vang dội: “Cậu đoán thử xem tại sao giáo viên toán cao cấp lại bảo Hoắc Lâm Sâm tới giám thị chúng ta? Chắc chắn bởi vì anh ấy có thành tích môn toán cao cấp rất tốt rồi. Mình bây giờ thì sao, mình đang đóng vai một kẻ học dốt một chữ cũng không biết trong môn toán cao cấp.”
Thư Dao đính chính lại: “Không phải đóng vai, cậu chính là kẻ học dốt.”
“Vậy thì đổi sang vai mới,” Ngải Lam sáng mắt lên: “Cậu biết Tiểu Long Nữ và Dương Quá kết giao như thế nào không? Tớ có thể lấy danh nghĩa hỏi bài toán cao cấp để tiếp cận anh ấy, sau đó lặng lẽ sinh ra tình cảm.”
Thư Dao thực sự cảm thấy cô ấy nói rất có lý.
Dù sao thì bây giờ Lương Diễn đều sẽ giám sát việc học của cô vào mỗi buổi tối.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, sau khi Hoắc Lâm Sâm đưa giấy kiểm tra, Ngải Lam lập tức chạy tới, thở hổn hển gọi anh ta: “Đàn anh!”
Hoắc Lâm Sâm dừng lại, nhìn cô ấy chạy tới, duỗi tay tùm lấy cổ tay của Ngải Lam, đột ngột kéo về phía mình: “Tới gần một chút nữa.”
Thư Dao ở bên cạnh hít sâu một hơi.
Hoắc Lâm Sâm quá... quá chủ động rồi nha!
Ngải Lam cũng bị hành động này của Hoắc Lâm Sâm làm cho sững sờ.
Thư Dao mắt sáng như sao nhìn thấy Hoắc Lâm Sâm kéo Ngải Lam tới gần, cô thật lòng cảm thấy vui mừng cho bạn mình.
Ôi ôi ôi! Ngải Lam kiên trì trêu chọc vị La Hán này trong một thời gian dài, cuối cùng đã có trái ngọt rồi! Bây giờ Hoắc Lâm Sâm còn trực tiếp chủ động kéo cô ấy đi cùng kìa.
Bạn tốt quả thật đã đạt được ước muốn rồi -----
Trong ánh mắt cực kì hiền từ của Thư Dao, Hoắc Lâm Sâm nói với Ngải Lam: “Kể cả ở trường học cũng đừng quên đi bộ trên vỉa hè, nếu bị xe tông chết thì tiền đền bù của tài xế sẽ nhiều hơn một chút.”
Trái tim tràn ngập bong bóng tình yêu bị dội một gáo nước lạnh vào đầu.
Ngải Lam: “À, cám ơn.”
Thư Dao: “...”
Cuối cùng thì cô cũng hiểu, vì sao Ngải Lam lại phàn nàn rồi.
Ngải Lam mất mấy phút mới có thể bình tĩnh lại, thử đưa ra đề nghị giúp đỡ học bổ túc, vậy mà Hoắc Lâm Sâm không từ chối, lông mày không hề nhíu một cái nào, trực tiếp đồng ý.
Trước khi rời đi, Hoắc Lâm Sâm bỗng nhiên gọi hai người lại, chần chờ nói: “Tôi nghe nói, hai người đem máy tính đến cửa hàng trước trường học để sửa chữa vào hai ngày trước à?”
Thư Dao gật đầu: “Đúng rồi.”
Nhưng bởi vì kỹ thuật viên duy nhất biết cách khôi phục dữ liệu vẫn đang nghỉ phép nên đến hôm nay vẫn chưa thể khôi phục dữ liệu thành công.
Tới tận bây giờ Thư Dao vẫn không biết trong chiếc máy tính kia có cất giấu những thứ gì.
Ngập ngừng một lúc, Hoắc Lâm Sâm nói: “Thật ra tôi cũng khá hiểu việc khôi phục dữ liệu. Nếu các em không ngại, có thể đưa máy tính cho tôi, tôi sẽ giúp em sửa nó--- ngay buổi chiều cuối tuần này, tôi có thời gian, các em mang máy tính đến phòng thí nghiệm 5A-302 tìm tôi.”
Anh ta khẽ gật đầu chào hai người rồi bước nhanh rời đi.
Có Hoắc Lâm Sâm cam đoan, xem như giải quyết được một việc khó, Thư Dao lập tức vui vẻ.
Khi Ngải Lam đề nghị tối nay cùng nhau đi chúc mừng việc cô ấy có thể tiếp cận Hoắc Lâm Sâm một cách danh chính ngôn thuận, Thư Dao lập tức đồng ý.
Đúng lúc Lương Diễn gửi tới một tin nhắn.
Lương Diễn: [Tối nay anh phải đi xã giao nên sẽ về muộn một chút]
Lương Diễn: [Đừng quên làm bài tập, bữa tối không được phép kén ăn, ngoan ngoãn ngủ đi nhé]
Thư Dao trả lời anh: [Em biết rồi]
Ngải Lam ở bên cạnh hỏi: “Dao Dao, cậu nhìn gì thế? Vẻ mặt xuân tâm nhộn nhạo này là sao?”
Thư Dao mang tâm trạng ngọt ngào đưa cho cô ấy xem hai tin nhắn của Lương Diễn.
Ngải Lam im lặng, hỏi Thư Dao một cách khó hiểu: “Anh ấy luôn quản cậu như thế này à?”
“Ừ.”
“Ngay cả việc ăn uống làm bài tập cũng quản ư? Còn gì nữa?”
Thư Dao nghĩ qua quýt một lát, nói: “À, còn giám sát tớ vận động rèn luyện, yêu cầu ngủ đúng giờ, chỉ có thể ăn đồ ăn vặt mà anh ấy cho phép …”
Ngải Lam sửng sốt, không thể tin nổi: “Cậu không phản kháng chút nào sao?”
“Tại sao phải phản kháng?” Thư Dao mờ mịt: “Anh ấy sắp xếp việc ăn ở đi lại cho tớ, còn điều chỉnh thời gian làm việc và nghỉ ngơi cho tớ, tớ không cần phải lo lắng cái gì cả, tại sao tớ lại phải phản kháng?”
Ngải Lam: “... Cậu có vẻ rất thích thú.”
Thư Dao trả lời một cách sảng khoái: “Đúng vậy. ” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Ngải Lam thận trọng kết luận: “Dao Dao, mặc dù nói như vậy không tốt lắm nhưng cậu không cảm thấy bây giờ Lương Diễn quản cậu giống như quản con gái à?”
Ngải Lam bị ba mẹ quản, vừa nghĩ tới việc còn bị bạn trai quản đông quản tây, cô đã cảm thấy rất ngột ngạt rồi.
Thư Dao đáp lại Ngải Lam bằng một cái ôm siết chặt tới mức khiến cô ấy phải gào khóc.
___________
Mặc dù Lương Diễn liên tục dặn dò Thư Dao phải về nhà sớm nhưng tối nay, cô gái ngoan ngoãn Thư Dao vẫn quyết định phóng túng một lần, đi tới căn hộ trước kia của cô để chơi bài UNO với Ngải Lam và Tần Dương.
Sự phân chia rất nghiêm ngặt.
Tần Dương uống rượu, Ngải Lam uống bia, Thư Dao uống sữa.
Nhân tiện còn mua một đống đồ ăn vặt và hoa quả, tất cả đều là thực phẩm rác mà Lương Diễn vẫn cấm Thư Dao ăn.
Ngải Lam vô cùng hào phóng mở một túi khoai tây chiên thật lớn, nhét vào tay Thư Dao: “Coi như thời kỳ nổi loạn đi.”
Thư Dao là một cô gái nhỏ không thể chống lại sự cám dỗ.
Vì vậy, cô ăn xong một gói lại mở một gói khác.
Trong khi Thư Dao đang ăn như gió cuốn cũng như điên cuồng nổi loạn, Lương Diễn vừa mới kết thúc cuộc trò chuyện với ba của Tô Oản Diễm.
Tóc của người nọ đã bạc, tuy già nhưng đôi mắt vẫn còn rất sắc bén.
Tô Hoàn Hoa bướng bỉnh bất trị, Tô Oản Diễm vẫn đang ở bệnh viện tâm thần, là một người bố, ông ta lải nhải liên miên rất nhiều, chung quy nội dung chỉ có một --- Chính là muốn đưa con gái ra ngoài đoàn tụ, hy vọng Lương Diễn có thể mở một con đường sống.
Lương Diễn giới thiệu Thư Dao như vậy.
Sau khi nghe thấy cái tên Triệu Thanh Niệm, Thư Dao ngước mắt lên, dùng giọng điệu nhẹ nhàng khẽ nói cho anh ta biết: “Em rất thích bài hát của anh.”
Khi đó Triệu Thanh Niệm chỉ cảm thấy cô gái nhỏ này rất yếu ớt, rất giống chim hoàng yến bị nhốt trong lồng không thể nào thoát ra nổi.
Nhưng cô dường như cam tâm tình nguyện.
Lần gặp mặt thứ hai là ở trong trường học của Thư Dao sau khi Lương Diễn và Thư Dao chia tay.
Lúc đó đã là cuối thu, người vốn luôn luôn khỏe mạnh như Lương Diễn vậy mà lại bị bệnh, bị sốt nhẹ.
Triệu Thanh Niệm đến thăm bệnh nhưng phát hiện Lương Diễn mặc vest đeo giày da, dáng vẻ như đang chuẩn bị đi ra ngoài.
Triệu Thanh Niệm hỏi vài câu thì mới biết được, hóa ra Lương Diễn định đi gặp Thư Dao.
Anh không yên tâm về tình hình sức khỏe của Lương Diễn nên khăng khăng muốn đi cùng.
Ngày hôm đó Thư Dao đang làm bài thi, cô ngồi ở hàng cuối hàng trong giảng đường, đang cúi đầu làm bài thi một cách nghiêm túc.
Trông có vẻ không khác gì so với các sinh viên trong trường của cô. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cách một tầng cửa kính và hàng cây xanh, bọn họ thật ra cũng không thể nhìn rõ.
Tuy nhiên, Lương Diễn đã lẳng lặng quan sát ở đó gần hai mươi phút.
Mãi cho đến khi kì thi kết thúc, giáo viên lấy đi bài thi của Thư Dao. Cô đứng lên, cất kỹ mọi thứ vào ba-lô, mỉm cười với bạn mình rồi cùng nhau đi ra ngoài.
Thư Dao và bạn của cô đi dọc theo con đường nhỏ phía trước hành lang nơi họ đang đứng, cô cầm sách và tránh một chiếc xe đạp.
Thư Dao vẫn rất gầy, thậm chí còn gầy hơn so với khi ở cùng Lương Diễn trước đây, nhưng trạng thái tinh thần của cô có vẻ bình thường hơn rất nhiều, cười cười nói nói với bạn bè.
Lúc đó Triệu Thanh Niệm mới biết được việc Lương Diễn đuổi Thư Dao đi, anh không nhịn được nên hỏi anh: “Anh à, vì sao trước đây anh không giữ cô ấy lại?”
―― Đừng nói là một người như Thư Minh Quân, cho dù là 10 người như cô ta và 10 người như Thư Thế Minh cộng lại thì chỉ cần Lương Diễn không muốn, bọn họ cũng không thể mang Thư Dao đi được.
Lương Diễn không trả lời câu hỏi này.
Nhưng kể từ sau đó, Triệu Thanh Niệm không còn nghe thấy Lương Diễn nhắc tới Thư Dao nữa, cũng không hề đi gặp cô.
Chuyện tình cảm ấy mà, giống như giày dép và quần áo, chỉ có người mặc mới biết chúng có phù hợp với mình hay không, Triệu Thanh Niệm không biết chuyện quá khứ của bọn họ nhưng cũng vui vẻ giúp một chút vào lúc này.
Chẳng biết tại sao Lương Diễn lại yêu cầu anh ta giữ bí mật tất cả mọi chuyện của ba năm trước, không được tiết lộ với người ngoài dù là nửa chữ.
......
Triệu Thanh Niệm ở đây với Thư Dao gần nửa tiếng, cuối cùng Lương Diễn đã kết thúc cuộc nói chuyện, đi tới dẫn Thư Dao đến bữa tiệc ăn mừng.
Bởi vì nghĩ cho một số giám đốc điều hành đã lớn tuổi nên tiệc ăn mừng lần này không uống rượu.
Hầu hết những người có mặt ở đây đều đã được trợ lý Lâm nói bóng nói gió, biết Thư Dao không thích giao tiếp nên đều ăn ý không tới quầy rầy cô.
Thư Dao nhận ra Hứa Thuần Vi đã vắng mặt.
Chỉ là lúc rời đi, cô mơ hồ nghe thấy những người bên cạnh thì thầm nói chuyện, hai người bọn họ thắc mắc, vì sao đơn xin chuyển công tác của Hứa Thuần Vi lại không được phê duyệt.
Vào đêm cuối cùng ở Cẩm Thành, Lương Diễn thực hiện lời hứa đưa Thư Dao đi xem hoa mộc quế vào ban đêm.
Cẩm Thành có một con đường hoa quế rất nổi tiếng, một con phố đi bộ rất dài, hai bên đều trồng hoa quế. Bây giờ chính là mùa hoa nở rộ, hương thơm ngào ngạt, giống như một tấm lưới ảo thật lớn được dệt bằng hương thơm.
So với hoa quế, điều khiến Thư Dao ấn tượng nhất vẫn là việc Lương Diễn dừng lại ở một quầy hàng của ông cụ, mua cho cô một phần bánh quế.
Lúc đầu, con sâu thèm ăn trong bụng Thư Dao bị đánh thức, muốn ăn một miếng, nhưng Lương Nặc lại không đồng ý việc cô thức ăn tự nấu ở quán ven đường: “Nhỡ ăn vào bị đau bụng thì sao?"
Thư Dao không trả lời, chỉ nhìn anh một cách đáng thương: “Em chỉ ăn một miếng thôi, được không?”
Thư Minh Quân có tính tình cứng nhắc như vậy cũng không chịu nổi việc em gái làm nũng với mình, Thư Dao suy bụng ta ra bụng người, cô đoán chắc Lương Diễn cũng sẽ trúng chiêu này.
Quả nhiên, cô không cần phải cầu xin thêm một lần nữa, Lương Diễn nhìn thấy ánh mắt cô thì đã trả tiền mua.
Hai người chia nhau ăn cùng một phần, Lương Diễn chỉ ăn hai miếng, thật ra bánh quế kia cũng không ngon lắm, cho rất ít đường, hầu như không có vị ngọt, khiến hoa quế trở thành thứ tô điểm duy nhất, nhưng Thư Dao vẫn ăn hết miếng này tới miếng khác cực kì thỏa mãn.
Vì vậy, một tuần sau khi trở về Tây Kinh, Thư Dao nằm mơ giữ ban ngày, trong giấc mơ, cô vẫn ngửi thấy hương thơm nồng nàn của hoa +quế.
Ngoại trừ việc phải học lại môn toán cao cấp thì gần như không có các môn học khác ở năm thứ tư đại học. Trong yêu cầu của nhà trường, điểm thi lại hoàn toàn dựa vào kỳ thi lại, bởi vậy môn toán cao cấp không điểm danh hằng ngày, sinh viên có thể tự do lựa chọn việc đi hay không đi học.
Tuần trước, Thư Dao trốn học liền tù tì rất nhiều tiết nên cảm thấy hơi xấu hổ, bắt đầu từ thứ hai tuần này, cô lại tiếp tục những ngày học lại “vui vẻ” cùng Ngải Lam.
Điều khiến Ngải Lam ngạc nhiên là, vậy mà Hoắc Lâm Sâm lại tới dạy thay tiết toán cao cấp này.
Khi Hoắc Lâm Sâm bước vào, Ngải Lam ngạc nhiên sắp rớt tròng mắt rồi, cô nhìn chằm chằm vào anh.
Ngay cả Thư Dao vừa mới ngủ bù cũng bị Ngải Lam đánh thức một cách thô bạo, Ngải Lam kìm nén tiếng gào thét trong lòng: “A a a Dao Dao, Dao Dao, cậu mau nhìn đi.”
Thư Dao vẫn còn buồn ngủ đứng bật dậy, đúng lúc nghe thấy Hoắc Lâm Sâm đang tự giới thiệu bản thân.
Vẻ mặt của anh ta rất nghiêm túc, khi nói chuyện cũng toát ra vẻ nghiêm nghị, lộ ra khí chất của một trai thẳng khó có ai có thể bắt chước được.
“Tôi là Hoắc Lâm Sâm, là đàn anh của các bạn, hôm nay giáo viên toán cao cấp không được khỏe nên không thể lên lớp, nhưng thầy ấy đã chuẩn bị một bài kiểm tra trên lớp, thời gian kiểm tra là 90 phút, nhờ tôi phát cho các bạn.”
Anh ta tự nhiên trở thành lạnh lùng nghiêm túc, chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể tiếp cận đùa bỡn.
Các giáo viên khác phát bài kiểm tra bằng cách đặt một chồng ở hàng ghế đầu, sau đó mọi người truyền lần lượt ra phía sau, nhưng Hoắc Lâm Sâm có cách riêng của mình, anh ta đi tới chỗ mỗi người rồi phát từng tờ một. Khi phát đến chỗ Ngải Lam, Ngải Lam cực kì kích động, liên tục nói mấy câu “Cám ơn, cám ơn.”
Hiển nhiên Hoắc Lâm Sâm không ngờ được rằng trong một đám sinh viên năm nhất lại có hai đàn chị năm thứ tư đi học lại, anh ta cau mày, đặt bài thi vào tay Ngải Lam, nhấn mạnh: “Cho dù nói bao nhiêu tiếng cảm ơn thì em cũng không thể gian lận.”
Ngải Lam: “…”
Thư Dao vô tình nghe lén ở bên cạnh, cô viết từng nét tên mình xuống bài thi một cách nghiêm túc.
Có lẽ cô đã hiểu được quá trình trêu chọc của bạn thân gian nan như thế nào rồi. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Dưới sự kìm cặp ma quỷ của Lương Diễn, Thư Dao nhanh chóng làm xong đề kiểm tra của mình, quay đầu nhìn xung quanh, phát hiện bài kiểm tra của Ngải Lam vẫn còn trống không.
Nhìn thời gian, Thư Dao đẩy bài kiểm tra về phía cô ấy, nhỏ giọng hỏi thăm: “Cậu có muốn chép phần bên trên trước không?”
——Mặc dù bài kiểm tra trên lớp của học sinh học lại sẽ không bị tính vào điểm số hàng ngày nhưng nộp bài thi trống không lên, không tốt lắm đâu nhỉ?
“Không cần.” Ngải Lam nhỏ giọng trả lời, lắc lắc bài kiểm tra, trang giấy kêu sột soạt vang dội: “Cậu đoán thử xem tại sao giáo viên toán cao cấp lại bảo Hoắc Lâm Sâm tới giám thị chúng ta? Chắc chắn bởi vì anh ấy có thành tích môn toán cao cấp rất tốt rồi. Mình bây giờ thì sao, mình đang đóng vai một kẻ học dốt một chữ cũng không biết trong môn toán cao cấp.”
Thư Dao đính chính lại: “Không phải đóng vai, cậu chính là kẻ học dốt.”
“Vậy thì đổi sang vai mới,” Ngải Lam sáng mắt lên: “Cậu biết Tiểu Long Nữ và Dương Quá kết giao như thế nào không? Tớ có thể lấy danh nghĩa hỏi bài toán cao cấp để tiếp cận anh ấy, sau đó lặng lẽ sinh ra tình cảm.”
Thư Dao thực sự cảm thấy cô ấy nói rất có lý.
Dù sao thì bây giờ Lương Diễn đều sẽ giám sát việc học của cô vào mỗi buổi tối.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, sau khi Hoắc Lâm Sâm đưa giấy kiểm tra, Ngải Lam lập tức chạy tới, thở hổn hển gọi anh ta: “Đàn anh!”
Hoắc Lâm Sâm dừng lại, nhìn cô ấy chạy tới, duỗi tay tùm lấy cổ tay của Ngải Lam, đột ngột kéo về phía mình: “Tới gần một chút nữa.”
Thư Dao ở bên cạnh hít sâu một hơi.
Hoắc Lâm Sâm quá... quá chủ động rồi nha!
Ngải Lam cũng bị hành động này của Hoắc Lâm Sâm làm cho sững sờ.
Thư Dao mắt sáng như sao nhìn thấy Hoắc Lâm Sâm kéo Ngải Lam tới gần, cô thật lòng cảm thấy vui mừng cho bạn mình.
Ôi ôi ôi! Ngải Lam kiên trì trêu chọc vị La Hán này trong một thời gian dài, cuối cùng đã có trái ngọt rồi! Bây giờ Hoắc Lâm Sâm còn trực tiếp chủ động kéo cô ấy đi cùng kìa.
Bạn tốt quả thật đã đạt được ước muốn rồi -----
Trong ánh mắt cực kì hiền từ của Thư Dao, Hoắc Lâm Sâm nói với Ngải Lam: “Kể cả ở trường học cũng đừng quên đi bộ trên vỉa hè, nếu bị xe tông chết thì tiền đền bù của tài xế sẽ nhiều hơn một chút.”
Trái tim tràn ngập bong bóng tình yêu bị dội một gáo nước lạnh vào đầu.
Ngải Lam: “À, cám ơn.”
Thư Dao: “...”
Cuối cùng thì cô cũng hiểu, vì sao Ngải Lam lại phàn nàn rồi.
Ngải Lam mất mấy phút mới có thể bình tĩnh lại, thử đưa ra đề nghị giúp đỡ học bổ túc, vậy mà Hoắc Lâm Sâm không từ chối, lông mày không hề nhíu một cái nào, trực tiếp đồng ý.
Trước khi rời đi, Hoắc Lâm Sâm bỗng nhiên gọi hai người lại, chần chờ nói: “Tôi nghe nói, hai người đem máy tính đến cửa hàng trước trường học để sửa chữa vào hai ngày trước à?”
Thư Dao gật đầu: “Đúng rồi.”
Nhưng bởi vì kỹ thuật viên duy nhất biết cách khôi phục dữ liệu vẫn đang nghỉ phép nên đến hôm nay vẫn chưa thể khôi phục dữ liệu thành công.
Tới tận bây giờ Thư Dao vẫn không biết trong chiếc máy tính kia có cất giấu những thứ gì.
Ngập ngừng một lúc, Hoắc Lâm Sâm nói: “Thật ra tôi cũng khá hiểu việc khôi phục dữ liệu. Nếu các em không ngại, có thể đưa máy tính cho tôi, tôi sẽ giúp em sửa nó--- ngay buổi chiều cuối tuần này, tôi có thời gian, các em mang máy tính đến phòng thí nghiệm 5A-302 tìm tôi.”
Anh ta khẽ gật đầu chào hai người rồi bước nhanh rời đi.
Có Hoắc Lâm Sâm cam đoan, xem như giải quyết được một việc khó, Thư Dao lập tức vui vẻ.
Khi Ngải Lam đề nghị tối nay cùng nhau đi chúc mừng việc cô ấy có thể tiếp cận Hoắc Lâm Sâm một cách danh chính ngôn thuận, Thư Dao lập tức đồng ý.
Đúng lúc Lương Diễn gửi tới một tin nhắn.
Lương Diễn: [Tối nay anh phải đi xã giao nên sẽ về muộn một chút]
Lương Diễn: [Đừng quên làm bài tập, bữa tối không được phép kén ăn, ngoan ngoãn ngủ đi nhé]
Thư Dao trả lời anh: [Em biết rồi]
Ngải Lam ở bên cạnh hỏi: “Dao Dao, cậu nhìn gì thế? Vẻ mặt xuân tâm nhộn nhạo này là sao?”
Thư Dao mang tâm trạng ngọt ngào đưa cho cô ấy xem hai tin nhắn của Lương Diễn.
Ngải Lam im lặng, hỏi Thư Dao một cách khó hiểu: “Anh ấy luôn quản cậu như thế này à?”
“Ừ.”
“Ngay cả việc ăn uống làm bài tập cũng quản ư? Còn gì nữa?”
Thư Dao nghĩ qua quýt một lát, nói: “À, còn giám sát tớ vận động rèn luyện, yêu cầu ngủ đúng giờ, chỉ có thể ăn đồ ăn vặt mà anh ấy cho phép …”
Ngải Lam sửng sốt, không thể tin nổi: “Cậu không phản kháng chút nào sao?”
“Tại sao phải phản kháng?” Thư Dao mờ mịt: “Anh ấy sắp xếp việc ăn ở đi lại cho tớ, còn điều chỉnh thời gian làm việc và nghỉ ngơi cho tớ, tớ không cần phải lo lắng cái gì cả, tại sao tớ lại phải phản kháng?”
Ngải Lam: “... Cậu có vẻ rất thích thú.”
Thư Dao trả lời một cách sảng khoái: “Đúng vậy. ” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Ngải Lam thận trọng kết luận: “Dao Dao, mặc dù nói như vậy không tốt lắm nhưng cậu không cảm thấy bây giờ Lương Diễn quản cậu giống như quản con gái à?”
Ngải Lam bị ba mẹ quản, vừa nghĩ tới việc còn bị bạn trai quản đông quản tây, cô đã cảm thấy rất ngột ngạt rồi.
Thư Dao đáp lại Ngải Lam bằng một cái ôm siết chặt tới mức khiến cô ấy phải gào khóc.
___________
Mặc dù Lương Diễn liên tục dặn dò Thư Dao phải về nhà sớm nhưng tối nay, cô gái ngoan ngoãn Thư Dao vẫn quyết định phóng túng một lần, đi tới căn hộ trước kia của cô để chơi bài UNO với Ngải Lam và Tần Dương.
Sự phân chia rất nghiêm ngặt.
Tần Dương uống rượu, Ngải Lam uống bia, Thư Dao uống sữa.
Nhân tiện còn mua một đống đồ ăn vặt và hoa quả, tất cả đều là thực phẩm rác mà Lương Diễn vẫn cấm Thư Dao ăn.
Ngải Lam vô cùng hào phóng mở một túi khoai tây chiên thật lớn, nhét vào tay Thư Dao: “Coi như thời kỳ nổi loạn đi.”
Thư Dao là một cô gái nhỏ không thể chống lại sự cám dỗ.
Vì vậy, cô ăn xong một gói lại mở một gói khác.
Trong khi Thư Dao đang ăn như gió cuốn cũng như điên cuồng nổi loạn, Lương Diễn vừa mới kết thúc cuộc trò chuyện với ba của Tô Oản Diễm.
Tóc của người nọ đã bạc, tuy già nhưng đôi mắt vẫn còn rất sắc bén.
Tô Hoàn Hoa bướng bỉnh bất trị, Tô Oản Diễm vẫn đang ở bệnh viện tâm thần, là một người bố, ông ta lải nhải liên miên rất nhiều, chung quy nội dung chỉ có một --- Chính là muốn đưa con gái ra ngoài đoàn tụ, hy vọng Lương Diễn có thể mở một con đường sống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.