Không Chê Nhiều Lão Công

Chương 68: Máy ép trái cây Mỵ Mỵ (H+)

Thiếu Máu Team

18/01/2021

“A ────, ngô…” Lưỡi của Dịch ɭϊếʍ rất tốt, chỉ cần dùng vài động tác đã khiến cho Mỵ Mỵ đến một đợt cao trào nhỏ. Tuy rằng không quá mãnh liệt nhưng lại có chút phiêu phiêu ɖu͙ƈ tiên, cảm giác còn rất hồng trần thế tục, cũng không sai lắm.

Ba người đàn ông thừa dịp cảm giác của Mỵ Mỵ trở về như cũ thì nhanh chóng cởi sạch đồ của mình. Hắc hắc, bọn họ vừa về tới nhà thì đã cho toàn bộ người hầu nghỉ hết, tới thứ hai mới bắt đầu làm việc! Trong thời gian 5 ngày này bọn họ có thể “từ từ” nha!

” Nữ hầu nhỏ, ngậm một ngụm ước trái cây!” Cầm cái ly đựng nước dưa hấu lạnh, Thịnh rất muốn lập tức nhìn thấy hình ảnh mà trong đầu anh tưởng tượng ra. Nhìn Mỵ Mỵ theo bản năng uống hết nước trái cây, Thịnh vội vàng quỳ gối trêи ghế sa lon, đưa côn thịt đã sớm nhếch lên tới trước mặt Mỵ Mỵ. “Không được nuốt xuống, ngậm cho anh!”

“Ô…” Chắc cũng không khó khăn quá đâu nhỉ? Nhưng Mỵ Mỵ vẫn nghe lời làm theo.

“Ôi… , a… , được rồi, dùng miệng nhỏ của em ʍút̼ lấy ƈôи ȶɦịt của anh! Ồ…, rất tốt.” Nước ướp dưa hấu lạnh lẽo kϊƈɦ thích lão nhị của anh hận không thể co lên, nhưng cái miệng nhỏ nhắn hồng diễm và cái lưỡi bóng láng lại làm cho lão nhị của anh càng thêm hưng phấn.

“Tiếp tục ngậm một ngụm cà phê! A…, ngậm tốt lắm, ưm… , nữ hầu của anh thật ngoan!”

Cứ như vậy. Thịnh tận tâm hầu hạ đút cho Mỵ Mỵ một ngụm nước dưa hấu ướp lạnh, một ngụm cà phê nóng, anh hưởng thụ được băng hỏa lưỡng trọng thiên(*) giống như trong phim A. Anh thừa nhận, tiểu ɖâʍ ô Mỵ Mỵ này thật sự là trời sinh hấp dẫn, chỉ cần hầu hạ đàn ông một chút thôi thì họ vĩnh viễn cũng không muốn rời khỏi thân thể mềm mại động lòng người này của cô.

(*) Nghĩa bóng của nó là hai sự việc tương phản hoàn toàn làm chung với nhau. Nghĩa đen có nghĩa là… người con gái ngậm nước lạnh, sau đó lại ngậm nước ấm giúp người đàn ông BJ (blowjob, nghĩa là quan hệ tình ɖu͙ƈ bằng miệng).

Đương nhiên, Phàm và Dịch cũng không có rảnh rỗi. Bọn họ lấy những hoa quả nhiều nước và mềm mại như nho, quýt, quả kiwi, quả hỏa long(*) nhét hết vào hoa huyệt và trực tràng của Mỵ Mỵ, sau đó dùng chuối tiêu đã lột vỏ đảo qua đảo lại không ngừng. Những hoa quả đó được lấy từ tủ lạnh ra, cảm giác lạnh làm Mỵ Mỵ không ngừng “Ô ô” kháng nghị, nhưng bọn họ làm sao có thể buông tha cho cô được!

(*) Có tên gọi khác là quả kì lân, là một loại quả cùng họ với thanh long.

“A, tiểu huyệt tham ăn cắn đứt chuối tiêu rồi sao!” Hai người đàn ông hưng phấn nhìn thoáng qua nhau, cảm thấy dùng chuối tiêu mềm nhũn kia để trộn nước trái cây thì không dễ. A, dùng cây gậy đi vào để trộn thì tốt hơn.



Côn thịt của Thịnh tạm thời rút khỏi miệng Mỵ Mỵ, Dịch tựa vào trêи ghế sa lon để cô nằm trêи người, mà Phàm thì đứng phía sau Mỵ Mỵ, Thịnh lại nhanh chóng tiến vào cái miệng nhỏ mất hồn kia, hưởng thụ spa nóng lạnh của anh.

Hai người đàn ông nhìn nhau một cái, hai côn thịt đồng thời chen vào trong hai tiểu huyệt của Mỵ Mỵ, nước trái cây trong tiểu huyệt “nhóp nhép” chảy ra ở chỗ kết hợp của ba người, nhỏ xuống cái chén trong suốt từng đựng hoa quả.

“Ngô ngô ngô… , ưm… , a…” Mỵ Mỵ cũng có thể cảm nhận được hoa quả trong cơ thể mình bị côn thịt hung hăng nghiền nát, nước trái cây phun lên vách thịt mẫn cảm của cô. Hai đại nhục bổng còn không cam nguyện, đâm chọc càng ác liệt hơn, giống như cơ thể của anh là máy ép nước, muốn ép càng nhiều nước trái cây hơn trong tiểu huyệt của cô.

“Ngô… ,. ưm hừ, a, a a, a…” Không có cách nào tiếp tục ngậm côn thịt của Thịnh nữa, toàn bộ lực chú ý của cô đều tập trung ở nửa thân dưới đang bị kϊƈɦ thích quá mức, Thịnh không kiên nhẫn được, chỉ có thể cầm tay nhỏ bé của cô, không ngừng khuấy đảo côn thịt của anh.

“A ──, từ bỏ, em chịu không được… , sẽ chết …” Cảm giác vừa thoải mái vừa thống khổ khiến Mỵ Mỵ không biết nên làm thế nào cho phải. Hai tay đáng thương cũng đã bị Thịnh chiếm đóng, không thể nắm lấy đồ vật gì để làm dịu cảm giác không tốt của cô.

“Cầu các anh, không cần… , a ────” Triều cường mãnh liệt trong nháy mắt lại thổi quét cả người cô. Không giống như lần cao trào nhỏ khi được Dịch ɭϊếʍ láp tiểu huyệt, kɧօáϊ cảm lần này giống như khiến từng lỗ chân lông trêи người cô đều mở ra, không khí lạnh thông qua lỗ chân lông thẩm thấu vào, bắt gặp với lửa nóng trong cơ thể cô, thật lâu không thể dung hợp, kϊƈɦ thích cả người cô không ngừng kịch liệt run rẩy. “Cầu các anh, chờ một chút rồi hãy cử động được không…, tiếp tục như vậy em sẽ chết…, a… , a… , a a…”

Không có đáp án, bởi vì đương nhiên không thể!

“A, a, a a ân cổ họng… , a… , ôi ưm… , ngô…” Động tác của ba người đàn ông không chỉ không dừng lại mà càng ngày càng mãnh liệt, hai tay nhỏ bé và hai cái miệng trước sau của cô cũng đã chết lặng. Hoa huyệt chảy ra vô số ái dịch do triều cường cũng đều nhỏ vào bát thủy tinh, mật dịch rỉ ra làm dịu hoa huyệt cùng với nước trái cây bị ép ra sẽ không làm hoa huyệt khô khốc, Phàm cắm vào tiểu huyệt cũng dễ dàng hơn. Cái miệng bị ngăn chặn bởi côn thịt đang hưng phấn cũng có nước bọt mà dịu hơn, cực kỳ vui sướиɠ đút vào.

“A… , nha… , ưm…” Cuối cùng ba người đàn ông hận tốc độ không nhanh như chớp, lần đầu trong ngày bắn ra tϊиɦ ɖϊƈh͙ nồng đặc, là tinh hoa mà mấy tháng nay đã tích tụ từng tí một, trong ba giờ đồng hồ đưa hết vào trong huyệt của Mỵ Mỵ.

“Nữ hầu nhỏ, không được nuốt, nhổ ra!” Tϊиɦ ɖϊƈh͙ bắn vào trong miệng quá nhiều làm Mỵ Mỵ thấy không giữ được muốn nuốt xuống. Thịnh lập tức ngăn cản cô, cầm cái chén đưa tới trước cái miệng nhỏ nhắn hồng diễm vừa bị thao của cô. “Nhổ ra! Tϊиɦ ɖϊƈh͙ vừa ʍút̼ vào cũng phun ra cái chén đi!”

Mỵ Mỵ làm theo, không chỉ ʍút̼ sạch tϊиɦ ɖϊƈh͙ côn thịt vừa phun ra mà còn lấy tay nắm xoa hai túi tinh hoàn chứa đựng con cháu của anh, như là tham lam muốn được nhiều tϊиɦ ɖϊƈh͙ hơn.

Thịnh làm Mỵ Mỵ phun ra tϊиɦ ɖϊƈh͙ tích góp từng tí một trong nhiều ngày phun ra bát thủy tinh rồi chuyển xuống cho Phàm và Dịch, hai côn thịt đồng thời “phụt” một tiếng rút ra, tϊиɦ ɖϊƈh͙ bắt đầu từng giọt từng giọt chen chúc nhau chảy ra khỏi tiểu huyệt, nhỏ ra bát.



“Nữ hầu nhỏ, dùng sức co rút lại hai cái tiểu huyệt của em, nặn tϊиɦ ɖϊƈh͙ của chủ nhân ra đi!”

“Ưm a… , không chảy ra được …” Cảm giác được bọn họ mới vừa rút ra, tiểu huyệt đã khép kín lại làm tϊиɦ ɖϊƈh͙ bên trong và cặn hoa quả không có cách nào chảy ra, cô cũng rất khó chịu mà!

“Như vậy sao, chúng ta tới hỗ trợ là được!”

“Nếu vậy thì để bọn anh tới giúp!”

“A, a a, ưm cổ họng…” Ba ngón tay không ngừng mò lấy hai tiểu huyệt của cô, còn cọ đi cọ lại, căn bản là không phải giúp cô làm sạch!

“A ────” Cứ như vậy, Mỵ Mỵ lại bị ngón tay của bọn họ đùa bỡn đến cao trào, ba người đàn ông cuối cùng đã thỏa mãn “hoàn thành nhiệm vụ”.

“Nữ hầu nhỏ, ngoan ngoãn uống hết nước trái cây em vừa mới ép đi!” Cầm cái chén lớn tràn ngập hương vị “trái cây tổng hợp”, ba người đàn ông dụ dỗ nữ hầu nhỏ uống hết nó.

“Không cần…” Ở trong đó có nhiều đồ vật rất gì và này nọ, cô rõ ràng là không cần uống hết nó.

“Ngoan, uống hết! Mệnh lệnh của chủ nhân mà em không nghe sao?”

“Ôi… , ừng ực…” Sau khi bị ép buộc uống hết cái chén nước kỳ quái đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mỵ Mỵ đã dính đầy nước mắt ủy khuất.

“Các anh khi dễ em…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Không Chê Nhiều Lão Công

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook