Không Chê Nhiều Lão Công

Chương 47: Phàm làm bác sĩ phụ khoa (H)

Thiếu Máu Team

18/01/2021

“Anh ấy đánh con!”

Đối mặt với việc cô khóc lóc kể lể mà như đang hát, lên án khiến cả quỷ thần đều khϊế͙p͙ sợ, Phàm rốt cuộc không bình tĩnh được nữa! Mẹ mình thì anh không sợ, thứ đáng sợ chính là quấy rối tới thế giới riêng của cha mẹ già, anh nhất định sẽ phải đối mặt ánh mắt lạnh như nước đá phóng tới không ngừng. Nhưng mà điện thoại đã được kết nối, nếu lúc này không cho Mỵ Mỵ nói hết chỉ càng tô đen hơn mà lại đem đến hiềm nghi, anh sẽ chết càng thảm hại hơn!

“Anh ấy đánh ʍôиɠ con! Còn đánh ở bên ngoài! Hơn nữa Thịnh và Dịch cũng đánh con!” Đem hình ảnh mấy ngày nay khi cùng ba người đàn ông làʍ ȶìиɦ thì bọn anh đều đánh ʍôиɠ nhỏ của cô nhớ lại hết. Giờ phút này Mỵ Mỵ có chỗ dựa rất lớn là mẹ Lâm liền khóc lóc kể lể việc ác của ba người, khóc rất dùng sức, còn nấc lên.

“Vâng! Được! Tạm biệt mẹ, con yêu mẹ!”

Không biết ở đầu kia mẹ Lâm an ủi cái gì mà cuối cùng cũng đem Mỵ Mỵ khóc không ngừng nín khóc, ngoan ngoãn cùng mẹ chào tạm biệt! Cúp điện thoại, Mỵ Mỵ liếc mắt nhìn Phàm, vô cùng tiểu nhân ra dáng “anh nhất định phải chết”, đúng là biểu tình vui sướиɠ khi người gặp họa!

“Ha ha…”

Phàm bị khuôn mặt nhỏ còn vương nước mắt trong suốt của Mỵ Mỵ kia lại có biểu cảm tiểu nhân đắc chí thật phong phú liền thấp giọng bật cười. Giọng nam trầm thấp dễ nghe quanh quẩn trong gian phòng bị ánh mặt trời vàng nhạt phủ kín.

“Hừ!” Còn cười được! Em nghe thấy tiếng nói của ba đã nổi bão ở đầu kia! Đám người bọn anh sẽ không có quả ngọt để ăn. Ai bảo các anh cứ liên tục khiến cô mất ngủ, lại không ngừng kẹp lấy cô làʍ ȶìиɦ không dứt!

“Tức giận như vậy vẫn chưa đủ hay sao bé cưng!”

Ôm Mỵ Mỵ vào trong ngực, cô chẳng lẽ quên chính mình lúc nào cũng áo rách quần manh sao? Nếu bị mẹ chứng kiến hình ảnh như vậy đại khái sẽ bị dọa thành bệnh tim đi!

“Em nha, càng lúc càng giống tiểu mèo hoang, không đúng, không phải tiểu mèo hoang, là tiểu sư tử, sư tử cái bé nhỏ!”

“Có anh mới thế ý!”

Mỵ Mỵ vừa mới gọi điện thoại để trút giận nên giờ phút này bị Phàm dỗ cuối cùng cũng nín khóc mà bật cười, nắm đấm đánh nhẹ lên cơ ngực của Phàm, có chút hồi hận rằng mình có nên không vì quá xúc động mà gọi điện thoại cho mẹ hay không.

“Đúng a! Anh là sư tử đực! Em là sư tử cái! Sư tử cái bé nhỏ của anh, có được không!”

Ôm chặt Mỵ Mỵ ngồi xuống ghế da, tay lại bắt đầu không thành thật chu du trêи thân thể Mỵ Mỵ. Hình ảnh mê người như thế làm anh không thể nào làm Liễu Hạ Huệ nha. Bộ ngực trắng nõn bởi vì nấc cụt mà run lên một cái, váy ngắn bị cuốn lên không che đậy được ʍôиɠ nhỏ phía dưới lộ ra vẫn còn đo đỏ vì bị đánh, còn có mật huyệt ɖâʍ đãng hút khô tâm hồn của anh.

“Em không phải của anh! Em là của chính mình! Anh mới là của em!”

Nếu bị mấy người đàn ông này chiếm làm của riêng thì cô chẳng nhẽ bị chia ra làm mấy phần sao? Nhưng nói các anh thuộc về cô thì cũng không khác lắm.

“Được, được, được, em không phải là của anh, anh mới là của em!”



Vì không để cho Mỵ Mỵ lại tiếp tục khóc, để anh nói bầu trời là hồng hay là xanh đều phải đáp ứng nha!

“Đừng tức giận nữa có được hay không!”

“Lo lắng cho em thì nhìn xem đi!”

Tuy rằng cái miệng nhỏ hồng nộn kia vẫn chu ra, bất quá ngữ khí làm nũng đã nói rõ Mỵ Mỵ giờ phút này không tức giận đến nỗi vậy.

“Vậy, Mỵ Mỵ , chúng ta tiếp tục được không?”

Anh cũng không quên vừa rồi là vì đánh ʍôиɠ Mỵ Mỵ mới bị cô cáo trạng òa khóc. Anh nhạy cảm mà hiếu học còn tính tiếp tục mong muốn được giải tỏa.

“Còn tiếp tục! Anh quá đáng rồi đấy!”

Nghe thấy người đàn ông vẫn còn muốn tiếp tục, cho là mình vừa rồi dùng cách hai khóc nháo như vậy vẫn không có tác dụng, chẳng nhẽ cần cô dùng cách ba thắt cổ* mới được sao!

*một khóc, hai nháo, ba thắt cổ

“Mỵ Mỵ, đừng kϊƈɦ động, em nghe anh nói!”

Vội vàng ôm chặt cô gái nhỏ đang giãy giụa trong lồng ngực của mình, cảm thán tại sao không phát hiện nha đầu này lại có một mặt như vậy, hiện tại khiến anh ngay cả cơ hội hối hận cũng không có!

“Em xem, nơi này của em không phình, bụng dưới không phình sao?”

“Ưm…”

Cô còn thật sự cảm thụ ngón tay của anh chỉ xuống dưới bụng mình một chút, cảm giác căng căng kia thật sự không rất thoải mái a!

“Có một chút, sao vậy?”

Bingo! Chờ chính là câu nói này, như vậy anh mới có thể tiếp tục.

“Vừa rồi tϊиɦ ɖϊƈh͙ anh bắn vào, có thể còn lưu lại trong t.ử ƈυиɠ, chưa có chảy ra đâu!”

“Thật vậy sao?” Còn có thể như vậy à!

“Ừ! Anh cho rằng nên để cho nó chảy ra toàn bộ, lưu lại ở bên trong quá lâu có thể sẽ có ảnh hưởng không tốt đối với thân thể của em!”



Tuy rằng ɖu͙ƈ vọng của anh đã sưng to như muốn nổ tung, bất quá may mắn chính là giờ phút này sườn Mỵ Mỵ đè trêи đùi của anh nên tạm thời không phát hiện. Cho nên, anh nói nghiêm túc, giống như hoàn toàn là xuất phát từ góc độ y học lo lắng cho thân thể của Mỵ Mỵ.

“Kia… , vậy nên làm sao đây?” Tưởng tượng trong t.ử ƈυиɠ của mình tràn ngập tϊиɦ ɖϊƈh͙ Liễu Phàm vừa mới bắn vào, không chịu đem nó bài xuất, thân thể cũng đã dần dần nóng lên. A, lên mười tuổi đã không ngừng bị ba người đàn ông dạy dỗ, thân thể của cô đã cực kỳ mẫn cảm, chỉ là hình ảnh tưởng tượng cũng khiến cô cảm thấy hưng phấn.

“Mỵ Mỵ, nằm xuống, anh giúp em móc ra!”

Đem tài liệu trêи bàn gạt hết một nửa xuống đất, để trống một khoảng vừa đủ để Mỵ Mỵ nằm xuống, Phàm bay ra bộ dáng lương y như từ mẫu: “Cong chân lên, tách ra, được rồi, chính là như vậy!”

“Anh bắt đầu đây! Mỵ Mỵ không cần khẩn trương, thả lỏng trước đã!”

Điều chỉnh xong tư thế của Mỵ Mỵ nằm ở đó, chứng kiến vẻ lo lắng trêи mắt Mỵ Mỵ, Phàm một mặt nói để Mỵ Mỵ thả lỏng, một bên rất nhanh đem chính mình cởi sạch, cứ như vậy mà ngồi trêи ghế da, đem mặt mình áp sát hoa huyệt Mỵ Mỵ giờ phút này khẩn trương vô cùng.

“A! Mẹ nó chứ hơi khô một chút! Ngón tay cứ như vậy đi vào sẽ đau nha, cần bôi trơn một chút!” Nói xong, Phàm há to miệng tựa như hôn môi ngậm khe huyệt hồng diễm, giống hôn lưỡi thông thường đem đầu lưỡi vói vào trong hoa kínhtuyệt vời kia, không ngừng trừu tống ra vào theo.

“A… , đầu lưỡi của anh… , a… , đừng lộn xộn a, em lại muốn … , a…”

Người (Phàm) ở chỗ u minh chỉ là giúp cô đem tϊиɦ ɖϊƈh͙ móc ra mà thôi, cô lại thật sự hưng phấn thành như vậy! A, cô giờ phút này giống như ɖâʍ phụ chưa thỏa mãn ɖu͙ƈ vọng a, muốn đại nhục bổng thay thế đầu lưỡi tiến vào, hung hăng cắm tiểu huyệt của cô! Chỉ nghĩ tới hình ảnh tiểu huyệt bị đại nhục bổng thao, phía dưới hình như đã có hoa dịch chảy ra.

“A! Bôi trơn đủ rồi! Vậy ngón tay của ta tiến vào đây!” Phi thường hài lòng nhìn công lao của mình, Mỵ Mỵ bụng đã bắt đầu khó nhịn mà co rút lại run rẩy, hoa huyệt cũng róc rách chảy ra mật dịch trong suốt như suối chảy.

“A… ngón tay đừng làm loạn a… a… nơi đó là điểm G chứ không phải t.ử ƈυиɠ a, không cần gãi có được không vậy!”

Ngón tay xấu xa kia cũng thật sự không mệt mỏi, lại liên tục chọc ngoáy ở bên trong, quậy đến khi huyệt thịt của cô hưng phấn mà không ngừng co rút lại.

“Phải thả lỏng một chút a! Chờ một chút thì tϊиɦ ɖϊƈh͙ mới có thể chảy ra toàn bộ, không bị mị thịt ngăn chặn nha!”

Lý do cực kỳ đầy đủ, ngón tay tiếp tục không ngừng ở trong hoa huyệt mất hồn kia bừa bãi tàn phá, vô cùng hài lòng nhìn Mỵ Mỵ xúc động cắn môi dưới, toàn thân bởi vì động tác của ngón tay mà run rẩy không thôi.

“Còn lâu ý! Anh nhanh lên! Đừng ở bên trong lộn xộn nữa… , umm…”

Lấy tay chặn lại cái miệng nhỏ nhắn vì cô không muốn thanh âm phóng đãng kia truyền ra ngoài. Bị ngón tay không ngừng cọ xát thịt mềm trong hoa huyệt khiến kɧօáϊ cảm vô cùng thân thuộc kia tụ lại chỗ ngón tay kia một cách kì lạ.

“Mỵ Mỵ , em sẽ không lại cao triều chứ? Mẫn cảm quá nha!”

Tần số huyệt thịt co rút càng tăng cao. Theo từng động tác càn quấy của ngón tay, tiểu huyệt Mỵ Mỵ đột nhiên gắt gao ngậm chặt ngón tay, hai chân kẹp chặt làm cho cái tay kia không có cách nào di chuyển, mảnh khảnh vòng eo hướng lên trời vẽ ra một đường cong hoàn mỹ. Tuy rằng không nghe được tiếng kêu gợi cảm động lòng người anh thích nghe, bất quá đối với anh, việc chỉ cần một ngón tay có thể khiến Mỵ Mỵ đạt cao trào cũng làm anh vô cùng hưởng thụ. Điều này mới chứng minh là anh “khỏe”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Không Chê Nhiều Lão Công

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook