Khống Chế Thành Nghiện

Chương 35: Ai cho em lá gan!

Tây Tây Đặc

20/12/2016

Đường Y Y đảo mắt nhìn phố xá xung quanh, cô ngồi uống café cùng với Hoàng Tiêu.

“Chị Y Y, chị ở thành phố C này bao lâu rồi?”

“Không lâu lắm.”

Đường Y Y khuấy café, tâm tình nhàn nhã.

“Mùa đông ở đây lạnh quá.” Hoàng Tiêu cười nói – “Em đến cũng được mấy ngày rồi, chỉ có hai ngày trời trong, còn lại đều là tuyết rơi liên tục.”

Đường Y Y nói – “Năm sau có lẽ thời tiết sẽ tốt hơn.”

Hoàng Tiêu thở dài – “Vài ngày nữa là 30 rồi, cũng không biết đêm đó tuyết có ngừng rơi không?”

Đường Y Y ngắm nhìn bầu trời qua cửa kính, cô hạ mi, tốt nhất là không.

Tuyết rơi còn chưa có đủ đâu, làm sao mà ngừng.

Còn chưa làm cho con ngươi ta tâm phiền ý loạn, không có chổ để đi, chắc hẳn sẽ không bỏ qua.

“Chị Y Y, ở trước mặt mọi người Tiết Ngũ có nhắc tới em không?” Hoàng Tiêu giống như là thuận miệng hỏi.

Đường Y Y nói thẳng – “Không có.”

“Em cũng biết là vậy.” - Hoàng Tiêu khó nén khỏi thất vọng trong lòng, cảm giác lúng túng ập tới, là do bản thân cô tự chuốc phiền não, không trách được ai – “Anh ấy hình như không thích em cho lắm.”

Đường Y Y nói – “Có lẽ là bài xích đám cưới gia tộc.”

Hoàng Tiêu hé miệng – “Quả thật em cũng có cảm giác như vậy, mọi chuyện đều được an bài cảm giác không thoải mái.”

Cô vuốt lại nếp tóc – “Nhưng nói cho cùng, cha mẹ làm bất cứ điều gì cũng đều muốn tốt cho em, mong muốn em hạnh phúc.”

Đường Y Y tiếp tục im lặng.

Cô không hiểu được suy nghĩ này.

Đối với một người chưa từng cảm nhận được tình cảm gia đình ra sao mà nói, thì cô không có cảm giác gì.

“Chị Y Y, chị có từng yêu ai không?” – Hoàng Tiêu nhấp một ngụm café, vị vừa đắng vừa chát – “Cho dù người đó đối xử với chị ra sao, chị đều muốn nhìn thấy người đó mỗi ngày, nghe được tiếng nói, người thấy hơi thở của người đó.”

“Thậm chí chỉ cần người đó ở bên cạnh chị, chị có thể buông tha mọi thứ.”

Đường Y Y nói – “Không có.”

Hoàng Tiêu a một tiếng, nửa ngày mới nghĩ ra câu nói của Đường Y Y là trả lời vấn đề gì.

Cô nàng cười cười, dấu đi vẻ kinh ngạc trong đáy mắt.

Cô còn tưởng Đường Y Y và Tần Chính có tình cảm với nhau, nguyên lai là không phải.

Hay là chỉ vỏn vẹn là bạn giường cố định?

Hoàng Tiêu lại liếc nhìn Đường Y Y, trong ánh mắt ít đi vài phần ganh đua, nhiều thêm vài phần thương hại.

Bầu không khí chìm vào im lặng.

“Chị Y Y, có lẽ chị không tin, nhưng mặc kệ Tiết Ngũ ăn chơi ở bên ngoài ra sao, em chỉ cần em là vợ của anh ấy là được.” – Hoàng Tiêu nói, giọng nguội lạnh đi rất nhiều, giọng cô đột ngột tức giận – “ Có thể anh ấy đang tìm cách cướp khách hàng, cướp đi nhân viên chủ lực của công ty ba em.”

“Anh ấy có mưu tính gì em biết rõ, anh ấy muốn lật đổ cơ ngơi của nhà họ Hoàng, sau đó đám hỏi này cũng sẽ không tồn tại.”

Mí mắt Đường Y Y chớp chớp, đây mới chính là mục đích chuyến đi này của Hoàng Tiêu.

“Chị Y Y, chị có thể giúp em một chút không? Em chỉ hy vọng Tần Chính khoanh tay đứng nhìn chuyện này.”

Đường Y Y lại hỏi một câu hỏi khác – “Cô không thể không có Tiết Ngũ?”

Hoàng Tiêu gật đầu – “Phải.”

Cô muốn làm vợ Tiết Ngũ, là giấc mơ của cả đời cô, yêu hay không, không thành vấn đề.

Có lẽ từ nhỏ sống trong gia tộc đã truyền thụ cho cô suy nghĩ này, nó đã thành chấp niệm trong lòng cô, cô nhất định phải đạt được mong muốn này.

Hoàng Tiêu cầm tay Đường Y Y – “Chị Y Y, chị có thể thuyết phục Tần Chính, để anh ta không nhúng tay không?”

Đường Y Y nói – “Chỉ sợ là không thể.”

“Tôi chỉ có thể nói, trong phạm vi năng lực của mình, tôi có thể giúp cô.”

Mặt mũi Hoàng Tiêu tràn đầy cảm kích – “Cảm ơn chị, chị Y Y.”

Theo nhu cầu đôi bên mà thôi, Đường Y Y là vì Lưu Đình Vân.

Huống chi bản thân cô không thuyết phục được Tần Chính.

Nếu Tiết Ngũ có thể bỏ ra miếng mồi có thể kích thích được Tần Chính, nhất định Tần Chính sẽ giúp anh ta một tay.

Đường Y Y vuốt nhẹ viềng ly cầm trên tay, cho dù vậy, cô cũng có biện pháp làm cho Tiết Ngũ sứt đầu mẻ trán.

Hoàng Tiêu ngồi đối diện bỗng dưng thay đổi sắc mặt.

Đường Y Y nghe được giọng nói Tiết Ngũ vọng đến từ sau lưng – “Đường Y Y, tìm cô quả nhiên không dễ dàng.”

Ngừng trước bàn, Tiết Ngũ nhìn Đường Y Y – “Có chuyện cần cô giúp một tay.”

Đường Y Y nói – “Chuyện gì?”

Khóe môi Tiết Ngũ cong lên , cười cười – “Vừa đi vừa nói.”

Hoàng Tiêu bị xem như không khí, giọng nói cứng đờ - “Tiết Thiếu.”

Nghe tiếng kêu bên tai, Tiết Ngũ giống như mới vừa nhìn thấy Hoàng Tiêu – “Cô cũng ở đây à.”

Hoàng Tiêu vừa muốn mở miệng nói tiếp, lập tức bị giọng nói của Tiết Ngũ cắt đứt, giọng anh ta đầy bực bội oán giận – “Thời tiết cái quỷ gì thế này, tuyết rơi không ngừng.”

Nhìn Tiết Ngũ và Đường Y Y rời khỏi, Hoàng Tiêu ngồi trên ghế, không cam tâm cắn môi.

Cho tới bây giờ cô chưa từng bị coi thường như thế này.

Cô cũng không tin, chính bản thân mình không chinh phục được người đàn ông kia.

Đường Y Y che dù, đứng bên đường – “Nói đi.”

Tiết Ngũ hà hơi một ngụm khí lạnh – “Chuyện là vầy, tôi vừa ý một người con gái, cô ấy vửa mở tiệm chụp hình, khách không nhiều, tôi nói với cô ấy hôm nay tôi và em gái sẽ thuê một ekip chụp, cô có thể giúp tôi chuyện này không?”

Đường Y Y không nói tiếng nào, cô nhìn kỹ ánh mắt nhấp nháy của Tiết Ngũ.

Tia nhìn sắc bén, sắc bén đến mức bốc trần sự thật.

Qua một hai giây như vậy, Tiết Ngũ có ảo giác người đứng trước mặt mình là Tần Chính.

“Được hay không?”

Đường Y Y không hề bị tác động – “Anh có thể thuê người.”

Tiết Ngũ nhếch miệng – “Anh đây tán gái từ trước đến giờ không dùng chiêu đó, quá cấp thấp, lại tục.”

Đường Y Y nhìn cái bộ dạng dầu muối không vào của anh ta nói – “Không được.”

Mặt Tiết Ngũ đổi sắc – “Đường Y Y, nói gì tôi cũng nhìn cô lớn lên, cô nên gọi tôi một tiếng Tiết đại ca, chuyện nhỏ như thế này cũng không giúp?”

“Tiết đại ca?” – Đường Y Y ôn hòa cất giọng – “Tôi kêu vậy, anh không khó chịu?”

Khóe miệng Tiết Ngũ giật giật – “Có hơi hơi.”

Đường Y Y đột nhiên hỏi – “Là ý tứ của anh ta?”

Bộ dạng Tiết Ngũ hoang mang nhìn cô – “Ai? A Chính?”

“Tôi cũng đang muốn tìm anh ta.”

Đường Y Y nhìn chăm chú Tiết Ngũ một hồi lâu, nói – “Tôi giúp anh, có thể, nhưng anh thiếu tôi một món nợ ân tình.”

Tiết Ngũ – “…”

“Được.”

Cuối cùng người thua thiệt vẫn là hắn.

Bước vào tiệm chụp hình với Tiết Ngũ, Đường Y Y gặp một người con gái mặc áo len trắng cổ cao, quần ống rộng màu sẫm, cách ăn mặc đơn giản, năng động, có ý tứ, hàm súc.

Tiết Ngũ dựa theo kịch bản giới thiệu Đường Y Y với người con gái kia, đối phương dẫn Đường Y Y đi thay quần áo.

Áo sơ mi trắng, váy ngắn màu đen, tương tự quần áo học sinh.

Đường Y Y nhíu màu – “Không còn bộ nào khác?”

Người con gái nở nụ cười áy náy – “Cửa hàng vừa khai trương, các loại trang phục khác chưa chuyển đến.”

Suy nghĩ hai ba phút, Đường Y Y thay trang phục, tóc dài cột thành đuôi ngựa, sạch sẽ, nhẹ nhàng, khoan khoái.

Tiết Ngũ dường như thấy được Đường Y Y năm mười bảy, mười tám tuổi.

Cô như ánh mặt trời sáng sủa, hay nói, linh động, thích cười, khiến người khác yêu thích.



Đâu giống như bây giờ, mở miệng ra dao găm ngoài sáng trong tối phóng ra pặc pặc.

Thay đổi cũng thật lớn.

Bề ngoài đúng là cùng một người, qua vài chục năm lại biến hóa khôn lường giống như đổi thành một người khác.

Lúc chụp hình, từ đầu đến cuối Đường Y Y chỉ có một vẻ mặt duy nhất, không khóc không cười.

Cô không thích chụp hình, tư thế và vẻ mặt đều cứng ngắc.

Người con gái cầm máy chụp hình liếc trộm Tiết Ngũ, tỏ vẻ mình bất lực.

Tiết Ngũ ngậm điếu thuốc, bồn chồn sờ sờ cằm như đang nghĩ điều gì, khi nghĩ ra, ánh mắt anh sáng lên, lập tức xoay người bước ra ngoài.

Qua một lúc sau, một con mèo trắng nhỏ chạy vào bên trong, ánh mắt hiếu kỳ hết nhìn đông rồi nhìn tây, nhảy tới nhảy lui hết sức nghịch ngợm láu lỉnh.

Nhìn chú mèo nhỏ nhớ đến Phú Quý đang ở nhà, nó trước đây cũng giống như vậy, hết sức nhỏ nhắn, để trong lòng bàn tay, đặc biệt dễ thương, Đường Y Y mím môi, đường cong không tự chủ được cong lên, cô nở nụ cười.

Tiếng nháy máy không ngừng nghỉ, đem nụ cười của cô lưu lại.

Đôi lông mày xoăn tít của Tiết Ngũ giãn ra. Hoàn thành nhiệm vụ.

Trước khi trời tối, những ảnh chụp ban ngày xuất hiện trước mặt Tần Chính, người anh chìm sâu vào ghế, mặt không chút thay đổi, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Khói trắng lượn lờ, Tần Chính khép nửa mi mắt hút cigar.

Ánh mắt thâm thúy khóa lại trên một tấm hình, xuyên qua ảnh chụp như nhìn thấy cô gái ôn nhu cười chúm chím.

Ánh mắt anh đột nhiên thay đổi, tối tăm, thâm trầm.

Tần Chính đưa tay, đầu ngón tay xẹt qua ảnh chụp, sờ xuống từng tấc, từ mắt, mũi, rồi chạm đến môi của Đường Y Y trong ảnh.

Một lúc lâu sau, trên hình nhiều thêm vài vết màu trắng vẩn đục.

Sau khi Tần Chính chính miệng đồng ý, chuyện phiền lòng của Tiết Ngũ coi như xong, đối với chuyện gia tộc họ Hoàng sụp đổ, anh coi như xong, lái xe dạo nửa vòng thành phố C, đi tìm Lưu Đình Vân.

Trên hành lang, mùi rác trong thùng bay thoang thoảng trong không khí, Lưu Đình Vân đứng đội diện Tôn Viễn.

Cô mặc áo lông dài màu vàng nhạt, phủ qua mắt cá chân, lộ ra dáng vẻ tùy ý thoải mái, trái lại với Tôn Viễn, anh mặt bộ tây trang bằng nhung màu xanh đậm, chính chắn, bảnh bao.

“Đình Vân, gần đây em sống tốt không?”

“Anh không phải nhìn thấy rồi hay sao?” – Lưu Đình Vân đem tay bỏ vào túi – “Tôi rất tốt.”

Lời nói này của cô lọt vào tai Tôn Viễn chính là nói nhảm, anh ta cảm thấy Lưu Đình Vân còn hận anh.

“Đình Vân, em đừng như vậy.”

Lưu Đình Vân không chịu nổi cái bộ dạng “Anh có lỗi với em, nhưng anh luôn mong em sống tốt.” của anh ta, cô mở cửa bước vào.

Tôn Viễn không chút nghĩ ngợi chợp lấy tay Lưu Đình Vân, ôm cô vào trong ngực.

Hơi thở quen thuộc ập vào mặt, anh ta vùi mặt vào cổ Lưu Đình Vân, cọ cọ.

Giống như bị một vật tởm lợm gì ập lên người, Lưu Đình Vân lấy một tay đẩy Tôn Viễn ra.

Tôn Viễn trở tay không kịp, trừng mắt nhìn Lưu Đình Vân, anh không tin được cô ấy cự tuyệt bản thân anh.

Lưu Đình Vân liếc mắt về phía đũng quần Tôn Viễn, cười lạnh – “Sao? Người phụ nữ kia mang thai, anh không có ai tiết dục phải không? Không khống chế được đũng quần của mình phải không?”

Tôn Viễn giống như bị người khác lột xuống một lớp da, ngũ quan vặn vẹo xấu xí.

Anh nhìn Lưu Đình Vân, cô nhìn anh bằng ánh mắt đầy chán ghét, ngực anh đau đớn như bị búa tạ nện vào, đau đớn co thắt.

Yêu nhau sáu bảy năm, vì sao nói quên là quên.

Khi Tôn Viễn kịp phản ứng lại, anh đè bả vai Lưu Đình Vân, chân ép vào người Lưu Đình Vân bằng một tư thế của nam nữ đang yêu nhau.

Lưu Đình Vân tức giận đỏ mắt – “Tôn Viễn, anh đang làm cái gì?”

“Làm gì?” Sắc mặt Tôn Viễn khó coi, anh cúi đầu, giả vờ muốn hôn Lưu Đình Vân.

Cháttttttt – Tiếng tát tay vang lên rõ mồng một trên hành lang.

Lưu Đình Vân siết chặt ngón tay – “Anh cút đi.”

Hô hấp của Tôn Viễn dồn dập, anh dùng sức túm lấy tóc trên đầu mình, áy náy nói – “Đình Vân, xin lỗi, anh …vừa rồi…”

“Im đi!” Lưu Đình Vân nhìn qua – “Tôi không muốn nghe anh giải thích thêm gì nữa.”

“Tôn Viễn, anh đã chọn lựa cái mình muốn, đừng làm cho tôi phải coi thường anh.”

Tinh thần bị chấn động mạnh, Tôn Viễn như bị định trụ tại chỗ.

Tiếng bước chân đột nhiên vang lên từ đầu bên kia hành lang, từ thang máy vọng ra ngày càng gần, hình dáng Tiết Ngũ xuất hiện theo nhịp chân đến gần.

Anh bước đến, đưa ra một cánh tay, ôm eo Lưu Đình Vân, trước thời điểm cô kịp thoát ra khỏi vòng tay anh, anh thân mật rỉ tai cô vài câu, nói nhỏ - “Bảo bối, không phải anh nói là không cần chờ anh hay sao? Sao em lại không nghe lời? Hử?”

Lưu Đình Vân nhịn cảm giác buồn nôn trong lòng xuống.

Tiết Vũ nâng nâng cằm, quan sát Tôn Viễn, dường như không biết người đàn ông này là ai – “Người này là?”

Giọng nói anh áp sát vào tai Lưu Đình Vân càng tỏ thêm vẻ dịu dàng ôn nhu – “Tiểu Vân, bạn của em ư?”

Da gà mọc khắp người Lưu Đình Vân.

Tôn Viễn khẩn trương nhìn Lưu Đình Vân, mới đây thôi mà cô đã tìm người đàn ông khác.

Anh ta có cảm giác chính bản thân mình là một tên hề, còn lo lắng chạy từ thành phố Y qua đây, chỉ vì muốn biết cô sống tốt hay không?

“Lưu Đình Vân, cô cũng không hơn gì loại con gái ngoài kia.”

Tôn Viễn hất tay rời khỏi.

Người con gái đang nằm trong khuỷu tay bỗng dưng trơn như lươn, phút chốc liền chạy mất. Tiết Ngũ ngoài mặt cười nhưng trong bụng không cười – “Lợi dụng xong rồi bỏ, một câu cảm ơn cũng không có?”

Lưu Đình Vân nói – “Tôi có nhờ anh làm vậy không?”

Nếu so sánh với Tôn Viễn, cô càng kiêng kỵ Tiết Ngũ nhiều hơn.

Người trước tối thiểu cô còn hiểu anh ta, còn người sau thì cô không lường được độ nguy hiểm như thế nào.

Tiết Ngũ đột ngột bước tới gần, áp Lưu Đình Vân vào giữa vách tường và lồng ngực của anh ta, mội cách môi cô một tấc, lượn lờ, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể kịch liệt xâm chiếm.

“Người đàn ông vừa rồi, là bạn trai cũ?”

Giọng điệu Lưu Đỉnh Vân lãnh đạm – “Liên quan gì tới anh?”

Gương mặt Tiết Ngũ như cười như không – “Nếu tôi muốn quan tâm thì sao?”

Lưu Đình Vân cười khan hai tiếng – “Tôi nhận không nổi.”

Tiết Ngũ chậc lưỡi, khống rõ ý là gì, giống như dã thú phát hiện con mồi mới – “Lưu Đỉnh Vân, tôi phát hiện, em quả thật không giống người thường.”

Lưu Đình Vân nói – “Do tầm nhìn của anh hạn hẹp.”

“Em mở miệng ra quả nhiên không an phận…”

Tiết Ngũ cười, càng áp sát môi Lưu Đình Vân.

Lưu Đình Vân ngả ngửa người ra phía sau tránh đi, cảm giác nóng ướt rơi trên má cô.

Không đạt được mục đích, Tiết Ngũ lần thứ hai bị phụ nữ cự tuyệt, lại còn cùng một người.

Anh ta bỗng dưng tăng thêm sức, dùng lực mạnh áp sát vào Đình Vân.

Da đầu tê dại, cộng thêm sợ hãi bao phủ toàn thân, mặt Lưu Đình Vân trắng xanh, cô lấy đèn pin màu đen từ trong túi xách ra, nhấn chốt mở.

Toàn thân Tiết Ngũ bị điện giật phát run – “Cái quái gì vậy?”

Nhìn thấy đèn pin, anh nghiến răng nghiến lợi cắn ra từng chữ từ trong kẽ răng – “Lưu – Đình – Vân!”

Vẻ mặt Lưu Đình Vân lạnh như băng – “Tiết Thiếu, mong anh cách xa tôi một chút, nếu không, tôi thấy anh một lần, thì kích điện một lần.”

Cô lùi người về phía cửa, nhanh chóng mở cửa bước vào.

Tiết Ngũ nhìn chằm chằm bóng lưng Lưu Đình Vân giống như muốn phóng tia laser ra từ hai mắt đốt thủng vài lỗ trên lưng cô, Tiết Ngũ cười ha ha, anh mắt lộ ra vẻ tàn nhãn.

Anh bước nhanh lên hai bước, ghé vào vai Lưu Đình Vân hà hơi, nói thật nhỏ - “Bé cưng, anh và em chưa xong đâu.”

Cửa đóng ầm lại.

Tiết Ngũ tức bốc khói lỗ mũi, đi một chuyến tay không còn không nói, còn bị điện giật.

Mẹ nó! Đúng là xúi quẩy!

Nhớ tới gã Tôn Viễn kia, Tiết Ngũ sờ sờ môi, mắt híp híp, một tia sáng lạnh chợt lóe qua.

Anh bước lại cửa sổ gọi một cú điện thoại, kêu người đi cho gã kia một trận.

Trong phòng, Lưu Đình Vân cầm đèn pin, âm thanh dòng điện va chạm vang lên lách tách, cô bất chợt muốn liên hệ người bán khen ngợi sản phẩm “xịn”.



Tắm vội bước ra ngoài, Lưu Đình Vân mở máy tính tìm Đường Y Y, tay cô gõ trên phím pằng pằng pằng ra một hàng chữ gởi đi: Y Y, tớ vừa về nhà, ở dưới lầu gặp phải Tôn Viễn.

Ảnh chân dung màu xám, Đường Y Y rất ít khi login.

Một lát sau, tin nhắn được trả lời: Anh ta đến tìm cậu?

Lưu Đình Vân mở một bao snack, vừa ăn vừa gõ chữ: Đúng vậy, tới hỏi tớ sống tốt hay không.

Đường Y Y: …

Lưu Đình Vân: Cậu còn nhớ lúc trước tớ mua đèn pin kích điện không? Lúc nãy mới vừa sử dụng.

Đường Y Y: Cậu dùng lên người Tôn Viễn?

Lưu Đình Vân: Không phải, là Tiết Ngũ.

Đường Y Y ngồi trước máy tính, dừng động tác uống nước, đọc kỹ nội dung tin nhắn vừa được gởi qua.

Lưu Đình Vân: Tôn Viễn tới trước, tên kia tới sau, hai người đều đến, không biết là cơn gió độc nào thổi hai tên đó tới.

Để cái ly qua một bên, Đường Y Y dựa lưng vào thành ghế, như có điều suy nghĩ.

Tán gẫu một lúc với Lưu Đình Vân, cô chuẩn bị đi rửa mặt.

Cho đến giờ vẫn chưa có tin tức của Tần Chính.

Nhưng bản thân cô biết rõ Tần Chính hiện tại đang ở Thu Thủy Sơn Trang, vẫn ở thành phố C.

Lúc bước ngang tủ quần áo, Đường Y Y nghiêng đầu, dư quang khóe mắt lướt qua camera, sau đó cô chính xác tránh qua điểm mù của camera bước vào thư phòng.

Trong thư phòng tối ôm, dưới đất vật dung bừa bộn khắp nơi.

Không có sự cho phép của Tần Chính, ai cũng không dám bước vào nửa bước, kể cả quản gia lâu năm của Tần Chính.

Đường Y Y tỉnh táo đeo bao tay nhựa vào, ngựa quen đường cũ mở ra máy tính của Tần Chính.

Trong máy tính có một tập văn kiện, có chứa dữ liệu từ thời điểm cô bước chân vào Tần gia, cô đã từng mở ra một lần, từ đó cũng chưa mở ra thêm một lần nào.

Trong đó có chứa nhiều tệp dữ liệu khi hai người lên giường với nhau, đủ loại tư thế, ở nhiều địa điểm khác nhau, điểm giống nhau là hai diễn viên chính không đổi.

Tần Chính có bệnh háo sắc.

Toàn thân Đường Y Y khó chịu, vô ý thức nắm chặt tay lại, phát hiện bản thân đang đeo bao tay.

Cô nhắm mắt lại, khôi phục lại tâm trạng như thường.

Tia âm u lưu chuyển trong mắt cô đảo qua trong chốc lát, cô rời khỏi thư phòng, gỡ bao tay ra.

Đêm đã về khuya.

Ông ở dưới lầu, đột nhiên ngẩn đầu nhìn về phía lầu hai, không phát hiện ra điểm lạ nào, tiếp tục đi dạo.

Tổi lớn, chất lượng giấc ngủ giảm sút, dễ tỉnh vào ban đêm.

Trên lầu hai, Đường Y Y bới cao toàn bộ tóc lên, ngồi trên bồn cầu, chậm chạp không di chuyển.

Kỳ kinh nguyệt còn chưa tới.

Lần này chậm vài ngày.

Có một ý nghĩ xông ra khỏi não cô, thần không biết quỷ không hay, khi Đường Y Y phát giác ra, thì không cách nào bóp chết hay dập tắt nó.

Ánh mắt cô nhìn vào khoảng hư không.

Một lúc lâu sau, tròng mắt mới chuyển động một cái.

Rạng sáng hôm sau, Đường Y Y bừng tỉnh, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, khắp người phát lạnh.

Cô nằm mơ, mơ bụng mình lớn lên, béo phệ, Tần Chính từ phía sau ôm lấy eo cô, tay phù trên bụng mò mẵm.

Cô vừa chản ghét, vừa kinh hãi khủng khiếp.

Tỉnh lại thì biết chính là ác mộng.

Mạnh mẽ vén chăn bước xuống giường, Đường Y Y bắt đầu lục tung khắp nơi, tán loạn cả lên, cuối tùng tìm thấy que thử thai mua lúc trước, cô bước nhanh vào buồng vệ sinh làm kiểm tra.

Đường Y Y nín thở, mắt nhìn chằm chằm que thử thai, phía trên chỉ có một vạch. Cô không mang thai.

Chỉ ngắn ngủi mấy phút trôi qua, khắp người Đường Y Y mồ hôi đầm đìa.

Cánh cổng thiên đường và địa ngục cùng mở ra trước mặt cô, may mắn cô bước vào không phải là địa ngục.

Vô cùng may mắn.

Buổi sáng Đường Y Y ngồi ở phòng làm việc nhưng tinh thần có chút không tập trung được, cô tranh thủ đến bệnh viện khám.

“Cơ thể cô thế này, đã từng bị sảy thai…”

Suy nghĩ đang rối loạn của Đường Y Y theo lời của bác sĩ dần lùi về quá khứ.

Năm đó, vào mùa hè nóng bức.

Cô đạp hụt bậc thang, ngã ngồi dưới đất, máu từ dưới chân chảy ra, cô ôm bụng, đau quặn thắt, thống khổ, ánh nhìn mờ mịt.

Không ai biết cô đã trải qua chuyện đó như thế nào.

Trong phòng im lặng không một tiếng vang, bác sĩ sửng sốt, từ trên người con gái trước mặt cảm nhận được một loại tuyệt vọng khiến người khác không rét mà run.

Vì thế bác sĩ cảm thấy không đành lòng, mở miệng nhẹ giọng an ủi – “Cô còn trẻ, từ từ điều trị thân thể, cần giữ tâm trạng ổn định, tránh tình trạng thay đổi cảm xúc đột ngột, trong cuộc sống hàng ngày ăn uống ngủ nghỉ cần có qui luật bài bản, ít ăn đồ ăn lạnh, không nên thức đêm…”

Bác sĩ nói – “Đừng buồn rầu, khả năng có con trong tương lai vẫn có.”

Bỗng dưng, Đường Y Y nở nụ cười.

Cô không đau buồn, thậm chí còn cảm thấy bản thân may mắn.

Tình trạng này đã quá tốt.

Đường Y Y cầm lấy bệnh án bước ra khỏi phòng, bước xuống lấy xếp hàng, lấy toa thuốc được kê đơn, cô rời khỏi bệnh viện, đứng ở cổng ra vào, đón cơn gió tuyết lạnh ập vào người, trên mặt cô có một tia thả lỏng thoáng qua.

“Con à, chuyện lúc trước con đừng quan tâm, mẹ sẽ chăm sóc cho con, con cần nghe lời bác sĩ, phối hợp trị liệu, bồi bổ lại cơ thể cho mau tốt.”

Người phụ nữ bên trái cầm di động, ngắt máy rồi lải mở máy, bàn tay sần sùi không ngừng lau nước mắt.

Đường Y Y lấy chìa khóa xe, né qua một bên, nge người phụ nữ bên cạnh nhắc tới ung thư, thân hình cô chợt khựng lại.

“Ông Vương à, con gái tôi mắc bệnh ung thư, số mệnh của nó sao lại khổ như vậy…” giọng nói của người phụ nữ không còn thủ thỉ thù thì, mạch lạc rõ ràng, tràn trề hi vọng như lúc nãy, lúc nãy giọng đã khàn, gần như tan vỡ, bất lực, mê mang.

“Thời buổi này, tiền thuốc quá đắt, chúng ta tìm đâu ra nhiều tiền như vậy.”

“Nếu không trị liệu cho con nó, trơ mắt nhìn nó đau đớn, trong lòng chúng ta làm sao chịu đựng nổi…”

“Cảm ơn…cảm ơn…Tôi thay con gái tôi cảm ơn ông…”

Đường Y Y chà xát chìa khóa xe, nhấc chân bước đi, tiếng nói hèn mọn của người phụ nữ nghẹn ngào, càng ngày càng mơ hồ, cho đến khi không nghe thấy gì nữa.

Không đầy một giờ đồng hồ, báo cáo kiểm tra của Đường Y Y nằm trong tay Tần Chính.

Anh rũ mí mắt xuống lấy tay lật xem, từ đầu tới cuối, không bỏ sót một chữ.

Ném báo cáo lên bàn, Tần Chính lấy mắt kính xuống, vuốt vuốt ấn đường, ở chổ sâu trong mắt có điều gì đó cuồn cuộc ào lên.

Cô ấy vậy mà từng sảy thai.

Chuyện lớn như vậy như hắn không biết một chút.

Chuyện xảy ra vào thời điểm nào?

Lần đầu tiên của hai người, là khi nào?

Thời gian trôi qua quá lâu, chính bản thân anh còn không nhớ chi tiết cụ thể.

Đường Y Y, đết tột cùng em còn bao nhiêu chuyện lừa gạt tôi?

Ai cho em lá gan!

Lồng ngực anh phập phồng lên xuống, mỗi lúc mỗi nhanh, vẻ mặt Tần Chính chìm vào khói mù, đáy mắt anh cũng mù mịt như lớp khói kia.

Anh vốn dĩ muốn ở chổ này để tâm tình bình tĩnh lại suy nghĩ, suy nghĩ cẩn thận rồi tính tiếp.

Nhưng hiện tại anh nhất định phải gặp Đường Y Y hỏi cho rõ ràng mọi chuyện.

Từ trên ghế đứng lên, Tần Chính duỗi tay, Thanh Sơn đưa áo khoác ngoài tới.

Mặc thẳng áo khoắc ngoài vào, Tần Chính xoải bước tới cửa, đứng cạnh cửa xăn ống tay áo lên hỏi – “Cô ấy hiện tại đang ở đâu?”

Thanh Sơn bước nhanh theo anh – “Trên đường trở về công ty.”

Tần Chính nhíu mày – “Mang cô ấy trở lại.”

“Mời Hà lão tiên sinh lại đây một chuyến.”

Thanh Sơn lên tiếng – “Dạ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Khống Chế Thành Nghiện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook