Chương 66: Đây không phải là tình yêu.
Tây Tây Đặc
09/10/2018
Sau khi phim kết thúc, người xem phim thỏa mãn rời khỏi rạp.
Đường Y Y và Tần Chính vẫn ngồi ở vị trí cũ, người thì ngủ thiếp đi, người thì xem người kia ngủ, ai cũng không để ý đến phim chiếu gì, có gì hay ho không.
“Kết thúc phim là kết thúc mở.” Tần Chính thản nhiên nói – “Có dấu hiệu sẽ có phần hai.”
Đường Y Y che miệng ngáp một cái – “Anh có xem?”
“Không xem.” – Tần Chính nói tỉnh rụi – “Trên mạng nói vậy.”
Khóe miệng Đường Y Y mím mím cười cười.
Ánh sáng trong rạp khiến cô buồn ngủ, nếu không cô cũng không ngủ say như vậy.
Bất thình lình, Đường Y Y nghe Tần Chính nói – “Bình thường em ngủ sẽ không chảy nước miếng.”
Tần Chính đưa tay, giật nhẹ cổ áo của mình, trên đó còn có vết nước.
Đường Y Y sững sờ, cảm thấy rất lúng túng.
Tần Chính đứng dậy – “Đi thôi.”
Nhìn Đường Y Y còn đứng đăm chiêu, anh cúi người, kéo cô vào lòng mình.
Hai người đi vào nhà hàng, ăn món Pháp, nhìn quang cảnh sông Times.
Lưu Đình Vân gọi điện thoại tới, Đường Y Y nói hai người đang dùng bữa tại nhà hàng, nên sẽ về khá trễ.
“Vậy cũng tốt, chú ý an toàn.”
Hai người ở trong thành phố trong đoạn thời gian ồn ào náo động nhất của đêm, khi Đường Y Y và Tần Chính trở lại nhà của Lưu Đình Vân, thì Lưu Đình Vân đang ngồi ở phòng khách chờ hai người.
Bắt lấy cơ hội, Lưu Đình Vân tóm Đường Y Y hỏi chuyện hai người làm gì cả ngày.
Đường Y Y ngồi bên cạnh vừa rót nước vừa nói – “Như mọi người.”
Lưu Đình Vân trợn trắng mắt – “Như là như thế nào?”
Đường Y Y nhấp một ngụm nước đun sôi để nguội, cảm giác nhợt nhạt được cuốn trôi đi – “Không có lúng túng như tớ nghĩ.”
Lưu Đình Vân cười đến bả vai rung rung – “Vậy có nghĩa là khá tốt.”
Đường Y Y không phản bác.
Từ chổ ngoặt, người đàn ông cao lớn bước ra ngoài.
Nói giản lược về chuyện đầu tư, ba người ai về phòng nấy.
Đêm càng về khuya, tiếng động nhỏ cũng bị phóng đại lên.
Tiếng mắng chửi từ lầu dưới truyền lên, Đường Y Y dừng lại động tác lau tóc, rồi cô lại tiếp tục.
Tần Chính cầm máy sấy bước lại gần – “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Đường Y Y hỏi – “Có lẽ Lưu Đình Vân đang tranh cãi với Ben.”
Tần Chính nhướng mày, không hỏi thêm gì nữa.
Tiếng máy sấy vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Đường Y Y có thể cảm giác được đầu ngón tay của Tần Chính thong thả luồn qua từng sợi tóc của mình, ma sát da đầu của cô, động tác không mạnh không yếu.
Cô thoải mái híp mắt lại, cả người cảm thấy hơi mệt mỏi.
Giọng nói của anh đột ngột vang lên trên đầu cô – “Anh muốn uống trà.”
Đường Y Y dùng tay chống đầu – “Khuya lắm rồi.”
Nhìn từng sợi tóc mềm mại của cô len giữa ngón tay của mình, Tần Chính mím môi – “Không uống anh không ngủ được.”
Trong giọng nói của anh có tiếng thở dài trong im lặng.
Đường Y Y nghiêng đầu.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Tóc đã hong khô, Đường Y Y cầm lược tùy ý chải vài cái, Tần Chính bước đi chuẩn bị nước nóng và trà cụ.
Pha trà là việc Đường Y Y quen thuộc nhất, chẳng những vậy mà cô còn làm chủ cả quá trình pha trà, khi tay chạm vào bộ trà cụ nhẵn nhụi, động tác của cô như mây bay nước chảy, vẻ mặt đầy nghiêm túc, trầm tĩnh.
Tần Chính ngồi đối diện Đường Y Y, ngón tay thon dài của anh đánh nhịp lên tay vịn của ghế, dưới ánh đèn thủy tinh, sâu thẳm trong đôi mắt anh là tình cảm ôn nhu đang lưu chuyển.
“Được rồi.”
Giọng nói của Đường Y Y quyện trong hương trà, cắt đứt luồng suy nghĩ của Tần Chính.
Anh nâng ly trà lên, thổi thổi lá trà đang lơ lửng, khẽ nhấp một ngụm, trên gương mặt lộ ra vẻ thỏa mãn, tựa như từng lỗ chân lông từng mạch máu của anh đang rung lên vì sung sướng.
“Em nói xem vì sao anh chỉ có thể uống được trà của em pha?”
Đường Y Y cũng bưng một ly trà, nghe anh nói vậy, cô giương mắt nhìn lên, ánh mắt người đàn ông đối diện đang híp lại phân nửa, cô không biết anh đang nghĩ gì.
Tần Chính vuốt vuốt huyệt thái dương.
Ngoài trừ khả năng anh bị điên thì không còn lý do gì khác.
Đời này của anh, nhất định nằm trong tay Đường Y Y.
Âm thanh ồn ào ở tầng dưới kéo dài hơn 1 giờ đồng hồ thì yên ắng lại.
Đường Y Y bước xuống lầu, Lưu Đình Vân ngồi chồm hổm trên đất lầm bầm lầu bầu, còn chưa thoát khỏi cảm xúc của cuộc tranh cãi vừa rồi.
“Cậu không sao chứ?”
Lưu Đình Vân vuốt mặt, chép chép miệng, nhìn về phía Đường Y Y cười cười – “Không có gì.”
Lưu Đình Vân đứng lên, đưa tay vuốt lại đầu tóc – “Muộn như vậy rồi mà cậu còn chưa đi ngủ?”
Đường Y Y đứng ở đầu bậc thang – “Chuẩn bị ngủ.”
“Vậy thì mau đi ngủ đi.” – Lưu Đình Vân sờ sờ mặt Đường Y Y – “Nhớ đắp mặt nạ tớ đưa cho cậu, không cần rửa lại, bổ sung độ ẩm cho da.”
Đường Y Y gọi cô lại – “Đình Vân, thật sự không có gì sao?”
Lưu Đình Vân im lặng một lúc mới quay đầu lại trả lời – “Thật sự không có chuyện gì.”
Cô khoát khoát tay với Đường Y Y – “Ngủ ngon.”
Đường Y Y nhẹ thở dài một hơi.
Chuyện tình cảm chính là một mớ bòng bong, càng muốn tính toán rõ ràng ai sai ai đúng nhiều hơn, càng muốn biết ai là người trả giá nhiều hơn, thì càng tính không rõ được.
Đường Y Y trở về phòng, bình trà trên bàn đã thấy đáy, trong phòng tắm có tiếng nước chảy.
Cô dọn dẹp bàn, đang định đi nằm thì di động rung lên.
Cầm lấy chiếc quần đang đặt trên ghế, cô lấy di động ra.
Trên màn hình hiển thị người gọi đến là Tiết Ngũ.
Mặt cô không chút biểu cảm đặt điện thoại về chổ cũ.
Vừa đắp mặt nạ lên, Đường Y Y nhận được một cú điện thoại, là số từ thành phố C.
“Đường tiểu thư, tôi là Tiết Thú.”
Nghe được giọng nói của một người không ngờ tới, Đường Y Y tạm hoãn cuộc trò chuyện, cô liếc nhìn về hướng phòng tắm, đẩy cửa bước ra ngoài, đứng ở một đầu hành lang, cô nhìn bóng đêm bên ngoài qua cửa kính, lúc này thành phố C vừa rạng sáng, đối phương dùng điện thoại của Hoàng Tiêu để gọi cho cô, khiến cô cảm thấy việc này không hề tầm thường.
“Chú Tiết, có chuyện gì không?”
“Cô ấy bị đưa vào bệnh viện tâm thần.”
Sắc mặt Đường Y Y thay đổi – “Chuyện xảy ra lúc nào?”
Trong giọng nói của Tiết Thú đầy vẻ thất bại và lo âu – “Hôm qua.”
Ông vận dụng tất cả tài nguyên mình tích lũy tất cả những năm qua cũng không thể thay đổi được cục diện, ngược lại càng khiến cho mọi chuyện ngày càng điên cuồng.
Đường Y Y xoay người, nhìn về hướng phòng ngủ - “Vậy chú tìm tôi vì cái gì?”
Đầu dây bên kia yên tĩnh trong chớp mắt, Tiết Thú nói – “Tôi muốn kính xin Đường tiểu thư giúp tôi mang cô ấy ra ngoài.”
Đường Y Y từ chối – “Chuyện này tôi không thể giúp được.”
“Cô không giúp được, nhưng Tần Chính có thể.” - Giọng nói Tiết Thú đầy kích động – “Chỉ cần cô có thể nhắc việc này trước mặt Tần Chính, thì việc này có khả năng chuyển biến tốt đẹp.”
Đường Y Y lãnh đạm nhắc nhở - “Anh ấy và Tiết Ngũ là anh em đã mấy chục năm.”
Giọng nói Tiết Thú đầy vẻ chắc chắn – “Tần Chính nhất định đứng về phía cô.”
Đường Y Y im lặng.
“Chú Tiết, xin lỗi, tôi không thể nhận lời.”
“Tôi đồng ý đánh đổi tất cả những gì mình có.” – Tiết Thú trầm giọng nói – “Kể cả cổ phần ở Tiết Thị của mình.”
Đường Y Y nói – “Ông có thể trực tiếp dùng cổ quyền của mình nói chuyện với Tiết Ngũ.”
Tiết Thú cười khổ - “Tôi không tin được thằng cháu trai của mình.”
Đường Y Y nói – “Nhà họ Hoàng không có ai ra mặt?”
“Tiết Ngũ không muốn buông tha cô ấy.” – Tiết Thú nói trong tức giận – “Tôi không biết Hoàng gia tính toán ra sao, nhưng theo tình hình trước mắt, thì người nhà đó sẽ lấy đại cục làm trọng, sẽ bỏ rơi cô ấy.”
“Chuyện này đều trách tôi, nếu như không phải tôi, thì chuyện cũng không đến nỗi như ngày hôm nay.”
Đường Y Y hỏi điều khác – “Tinh trạng tinh thần của Hoàng Tiêu như thế nào?”
“Cô ấy không có điên, cô ấy vô cùng bình thường!” Tiết Thú thở hổn hển, phun ra hai ngụm trọc khí, trong giọng nói đầy vẻ yếu ớt – “Chỉ cần rời khỏi Tiết Ngũ, cô ấy sẽ trở lại là một người bình thường.”
Đường Y Y nghe đầu dây bên kia có tiếng nói của y tá, cô đoán là tình hình của Tiết Thú cũng không tốt lắm.
Cửa phòng ngủ đột ngột mở ra, bóng dáng Tần Chính xuất hiện trước mặt cô, Đường Y Y mặt không đổi sắc nói với người trong điện thoại – “Trước hết cứ như vậy đi.”
Cô bước tới, nghe thấy Tần Chính hỏi – “Nói chuyện điện thoại với ai?”
Đường Y Y cũng không giấu diếm – “Chú hai của Tiết Ngũ.”
Trên gương mặt của Tần Chính không lộ chút biến hóa nào, tựa như việc đó không liên quan đến mình – hờ hững.
Trước khi ngủ, Đường Y Y thuận miệng hỏi – “Anh nói xem Tiết Ngũ có ly hôn với Hoàng Tiêu không?”
Dự liệu được câu hỏi của cô, Tần Chính tháo kính trên sóng mũi xuống – “Chỉ cần Tiết Ngũ yêu một người con gái nào đó, cậu ta sẽ muốn xây dựng gia đình với người con gái đó và sinh một đứa nhỏ.”
“Đến lúc đó, Hoàng Tiêu, Tiết Thú và đứa bé kia, đều không nằm trong sự chú ý của cậu ấy nữa.”
Đường Y Y cảm thấy hoang đường vô cùng – “Tiết Ngũ làm sao có thể yêu ai?”
Tần Chính nhéo nhéo đầu ngón tay Đường Y Y – “Không có gì là tuyệt đối.”
Chính bản thân anh cũng yêu một người con gái, thì làm gì có chuyện gì tuyệt đối không thể.
Đang đêm, Tần Chính bỗng dưng mở mắt ra, cả người anh đều là mồ hôi, anh vô thức sờ vào chổ nằm bên cạnh – lạnh như băng.
Từng màn từng màn trong giấc mộng hiện về như lật sách, quấy rối tim anh, nỗi khủng hoảng khổng lồ ập đến, lý trí anh sụp đổ ầm ầm.
Khi tìm khắp phòng ngủ, cũng không tìm được cô, hơi thở Tần Chính bắt đầu khẩn trương lên.
Đúng dịp khi đó Lưu Đình Vân đang thức dậy rót nước uống, cô nghe thấy động tĩnh trên lầu, đang do dự xem có nên lên xem một chút hay không, thì gặp Tần Chính bước xuống lầu, vẻ mặt cực kỳ không bình thường, tựa như thất hồn lạc phách.
Nhìn thấy vải xô trên đầu Tần Chính ứa máu ra một mảng lớn, không biết anh đã va chạm ở đâu, Lưu Đình Vân vô cùng khiếp sợ, ban ngày anh đội mũ cô không nhìn ra.
“Sao…”
“Cô ấy đâu?” – Bắt lấy cánh tay Lưu Đình Vân, Tần Chính hỏi một cách nghiêm nghị - “Cô ấy đi đâu?”
Lưu Đình Vân đau đến hút khí – “Không phải là cô ấy ở cạnh anh…”
“Không có.” – Tần Chính cắt đứt lời cô nói – “Cô ấy không ở trong phòng.”
Không có trong phòng? Lưu Đình Vân hoang mang ngẩng đầu lên, nhìn thấy lệ khí trong mắt Tần Chính, cô khiếp sợ kinh hoàng.
“Anh…anh trước tiên bình tĩnh lại đã.”
Lưu Đình Vân lớn tiếng hướng về trên phòng gọi – “Y Y!”
Không có người trả lời.
Đôi mắt đỏ tươi của người đàn ông trước mắt nhìn cô chằm chằm, mùi máu tanh càng nồng nặc lởn vởn trong không khí, da đầu Lưu Đình Vân run lên, cô cố gắng nặn ra một nụ cười méo xẹo – “Cô ấy có thể ở ngoài vườn hoa.”
Tần Chình bỏ lại Lưu Đình Vân xoay người bước đi mở cửa.
Bên ngoài cửa, tay đẩy cửa của Đường Y Y dừng trên không trung, miệng chưa kịp thốt ra lời thì bị một vòng tay ôm ấp giam cả người cô lại, đôi cánh tay ôm cô thật chặt, sức lực vô cùng mạnh bạo, siết cô đến mức cả xương cũng đau.
Từ góc nhìn của Lưu Đình Vân có thể thấy từng tia biến hóa trên mặt Tần Chính, cô kinh hãi đến mức không thốt ra lời.
Tình yêu của Tần Chính quá đáng sợ.
Đây không phải là yêu, mà là một loại bệnh.
Tần Chính đã bệnh đến mức nguy kịch.
Anh xem Đường Y Y như mạng của mình.
Đời này hai người họ hoặc là tổn thương lẫn nhau, hoặc là yêu thương nhau sống cạnh nhau, không có khả năng thứ ba xuất hiện.
Mặt Tần Chính chôn trong hõm vai của Đường Y Y, anh điên cuồng hít sâu vào lồng ngực hương vị của cô, giọng nói anh khàn khàn – “Em đi đâu vậy?”
Đường Y Y không nhìn thấy vẻ mặt của anh, nhưng từ trong giọng nói của anh cô đoán tâm tình của anh lúc này hết sức không ổn định – “Không ngủ được, em xuống lầu đi loanh quanh một lúc.”
Ban ngày ngủ quá nhiều, khiến cô nằm xuống suy nghĩ lung tung, nhiều hình ảnh liên tục xuất hiện trong đầu không biến mất, cô không thể làm gì khác, nên mới muốn ra ngoài hóng mát để cho bản thân tỉnh táo một chút.
Cổ cô nhói đau, Tần Chính cắn, không buông.
Đường Y Y đau đến hút khí, mà người đàn ông đang cắn cô đột nhiên run lên rất nhẹ, cô ngẩn người – “Anh gặp ác mộng?”
Tất nhiên là mơ thấy cô bỏ trốn.
Chỉ có thể nghĩ đến điều này, ngoài ra, cô không nghĩ ra chuyện gì có thể khiến cho anh mất khống chế đến mức này.
“Ừm.” Tần Chính liếm liếm miệng vết thương anh vừa cắn, dưới mi mắt anh, nỗi kinh hoảng ngưng kết lại – “Anh mơ thấy em rời bỏ anh, anh không đồng ý, em lập tức nhảy từ trên lầu xuống.”
Anh rất ít khi nằm mơ, anh lại nằm mơ trong mộng.
Khi giật mình tỉnh dậy, cả người vẫn còn chìm trong giấc mộng.
Thực sự ngay giây phút giật mình tỉnh dậy, Tần Chính vẫn chìm trong nỗi thống khổ mong chờ mà không có được, anh lại phát hiện Đường Y Y không có bên cạnh.
Cho nên anh mới bối rối như vậy.
Anh không còn phân biệt được đâu là mộng đâu là thật.
Một lúc lâu sau, Đường Y Y cất tiếng nói – “Chỉ là mơ thôi.”
Trên chóp mũi mùi máu tanh thoáng qua, cô muốn đẩy Tần Chính ra nhìn xem, thì bản thân càng bị siết chặt đến mức cơ hồ không hít thở được.
“Vết thương trên đầu anh cần băng bó lại.”
Mũi anh cọ cọ vào người cô, hai tay vẫn siết chặt, không có dấu hiệu buông lỏng một chút nào, tựa như sợ cô chạy mất.
Đường Y Y tức giận – “Tần Chính!”
“Ừm…” Trong cổ họng Tần Chính hộc ra một âm tiết, giọng điệu khiến người khác kinh hãi không thôi – “Không được rời khỏi anh!”
Nếu không anh thật sự không biết bản thân mình sẽ làm ra điều gì.
Đường Y Y rũ mắt xuống.
“Nhiều năm qua em luôn liên tục theo bên cạnh anh, nhưng…” Tần Chính cúi đầu thở dài – “Cho đến giờ anh thực sự chưa bao giờ có được em trong đời.”
Rõ ràng cô ở ngay dưới mí mắt mình, nhưng lại có cảm giác xa xôi như vậy.
Xa đến mức anh không có một giây cảm thấy chân thực.
Lông mi Đường Y Y rung rung, cô bỗng dưng mở mắt ra, ánh mắt cô nhìn bức tường trắng xanh đối diện, cô cảm giác mình có chút mê mang.
Hàm dưới của Tần Chính tựa lên vai Đường Y Y – “Anh biết em vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi bóng ma của quá khứ, em sợ anh, sợ mình lại bị tổn thương.”
Khóe môi Đường Y Y chậm rãi cong lên, kéo thành một đường thẳng.
Cô quả thật sợ hãi.
Những chuyện đã xảy ra trong hơn hai mươi năm qua, không phải nói quên là quên, không phải chỉ đơn giản quên đi, thì những chuyện đã xảy ra sẽ không tồn tại.
Đó là dấu ấn Tần Chính để lại trong đời cô, mặc kệ cô dùng cách gì đi chăng nữa – xé rách, đốt cháy kể cả thôi miên – thì dấu ấn đó vẫn còn đó!
Chỉ cần chạm nhẹ, thì nỗi tuyệt vọng đã trải qua sẽ ngóc đầu trở lại.
“Y Y, anh có thể chấp nhận em thăm dò anh, cũng cho phép em tùy ý làm bậy với anh, anh bằng lòng đem tất cả những gì mình có phơi bày trước em, cho đến khi em triệt để tin tưởng anh, bỏ xuống sự đề phòng với anh, cam tâm tình nguyện ở bên cạnh anh.”
Tần Chính vẫn duy trì tư thế như vậy, sống lưng anh khẽ cong, không để cho Đường Y Y nhìn thấy vẻ mặt của chính mình, cũng không để ý vết thương trên đầu mình – “Nửa đời sau của anh, anh muốn làm rất nhiều điều, mỗi một sự kiện trong đời anh, mỗi một nơi anh đi qua anh đều muốn có em trong đó.”
“Đừng để anh đợi quá lâu, anh không còn là một chàng thanh niên hai mươi tuổi, không còn nhiều thời gian để lãng phí, anh sợ mình không đủ thời gian để yêu em thật tốt.”
Trên cổ có chất dịch ấm áp chảy trên làn da cô, cảm giác rất rõ ràng, Đường Y Y giật mình.
Anh đang khóc.
Không khóc khàn cả giọng, tiếng nghẹn ngào của anh hầu như bị tiếng hít thở bao phủ.
Đường Y Y cảm thấy hơi luống cuống, một lúc lâu sau, cô mới nâng hai tay lên, để trên lưng của anh, vỗ vỗ.
Đường Y Y và Tần Chính vẫn ngồi ở vị trí cũ, người thì ngủ thiếp đi, người thì xem người kia ngủ, ai cũng không để ý đến phim chiếu gì, có gì hay ho không.
“Kết thúc phim là kết thúc mở.” Tần Chính thản nhiên nói – “Có dấu hiệu sẽ có phần hai.”
Đường Y Y che miệng ngáp một cái – “Anh có xem?”
“Không xem.” – Tần Chính nói tỉnh rụi – “Trên mạng nói vậy.”
Khóe miệng Đường Y Y mím mím cười cười.
Ánh sáng trong rạp khiến cô buồn ngủ, nếu không cô cũng không ngủ say như vậy.
Bất thình lình, Đường Y Y nghe Tần Chính nói – “Bình thường em ngủ sẽ không chảy nước miếng.”
Tần Chính đưa tay, giật nhẹ cổ áo của mình, trên đó còn có vết nước.
Đường Y Y sững sờ, cảm thấy rất lúng túng.
Tần Chính đứng dậy – “Đi thôi.”
Nhìn Đường Y Y còn đứng đăm chiêu, anh cúi người, kéo cô vào lòng mình.
Hai người đi vào nhà hàng, ăn món Pháp, nhìn quang cảnh sông Times.
Lưu Đình Vân gọi điện thoại tới, Đường Y Y nói hai người đang dùng bữa tại nhà hàng, nên sẽ về khá trễ.
“Vậy cũng tốt, chú ý an toàn.”
Hai người ở trong thành phố trong đoạn thời gian ồn ào náo động nhất của đêm, khi Đường Y Y và Tần Chính trở lại nhà của Lưu Đình Vân, thì Lưu Đình Vân đang ngồi ở phòng khách chờ hai người.
Bắt lấy cơ hội, Lưu Đình Vân tóm Đường Y Y hỏi chuyện hai người làm gì cả ngày.
Đường Y Y ngồi bên cạnh vừa rót nước vừa nói – “Như mọi người.”
Lưu Đình Vân trợn trắng mắt – “Như là như thế nào?”
Đường Y Y nhấp một ngụm nước đun sôi để nguội, cảm giác nhợt nhạt được cuốn trôi đi – “Không có lúng túng như tớ nghĩ.”
Lưu Đình Vân cười đến bả vai rung rung – “Vậy có nghĩa là khá tốt.”
Đường Y Y không phản bác.
Từ chổ ngoặt, người đàn ông cao lớn bước ra ngoài.
Nói giản lược về chuyện đầu tư, ba người ai về phòng nấy.
Đêm càng về khuya, tiếng động nhỏ cũng bị phóng đại lên.
Tiếng mắng chửi từ lầu dưới truyền lên, Đường Y Y dừng lại động tác lau tóc, rồi cô lại tiếp tục.
Tần Chính cầm máy sấy bước lại gần – “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Đường Y Y hỏi – “Có lẽ Lưu Đình Vân đang tranh cãi với Ben.”
Tần Chính nhướng mày, không hỏi thêm gì nữa.
Tiếng máy sấy vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Đường Y Y có thể cảm giác được đầu ngón tay của Tần Chính thong thả luồn qua từng sợi tóc của mình, ma sát da đầu của cô, động tác không mạnh không yếu.
Cô thoải mái híp mắt lại, cả người cảm thấy hơi mệt mỏi.
Giọng nói của anh đột ngột vang lên trên đầu cô – “Anh muốn uống trà.”
Đường Y Y dùng tay chống đầu – “Khuya lắm rồi.”
Nhìn từng sợi tóc mềm mại của cô len giữa ngón tay của mình, Tần Chính mím môi – “Không uống anh không ngủ được.”
Trong giọng nói của anh có tiếng thở dài trong im lặng.
Đường Y Y nghiêng đầu.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Tóc đã hong khô, Đường Y Y cầm lược tùy ý chải vài cái, Tần Chính bước đi chuẩn bị nước nóng và trà cụ.
Pha trà là việc Đường Y Y quen thuộc nhất, chẳng những vậy mà cô còn làm chủ cả quá trình pha trà, khi tay chạm vào bộ trà cụ nhẵn nhụi, động tác của cô như mây bay nước chảy, vẻ mặt đầy nghiêm túc, trầm tĩnh.
Tần Chính ngồi đối diện Đường Y Y, ngón tay thon dài của anh đánh nhịp lên tay vịn của ghế, dưới ánh đèn thủy tinh, sâu thẳm trong đôi mắt anh là tình cảm ôn nhu đang lưu chuyển.
“Được rồi.”
Giọng nói của Đường Y Y quyện trong hương trà, cắt đứt luồng suy nghĩ của Tần Chính.
Anh nâng ly trà lên, thổi thổi lá trà đang lơ lửng, khẽ nhấp một ngụm, trên gương mặt lộ ra vẻ thỏa mãn, tựa như từng lỗ chân lông từng mạch máu của anh đang rung lên vì sung sướng.
“Em nói xem vì sao anh chỉ có thể uống được trà của em pha?”
Đường Y Y cũng bưng một ly trà, nghe anh nói vậy, cô giương mắt nhìn lên, ánh mắt người đàn ông đối diện đang híp lại phân nửa, cô không biết anh đang nghĩ gì.
Tần Chính vuốt vuốt huyệt thái dương.
Ngoài trừ khả năng anh bị điên thì không còn lý do gì khác.
Đời này của anh, nhất định nằm trong tay Đường Y Y.
Âm thanh ồn ào ở tầng dưới kéo dài hơn 1 giờ đồng hồ thì yên ắng lại.
Đường Y Y bước xuống lầu, Lưu Đình Vân ngồi chồm hổm trên đất lầm bầm lầu bầu, còn chưa thoát khỏi cảm xúc của cuộc tranh cãi vừa rồi.
“Cậu không sao chứ?”
Lưu Đình Vân vuốt mặt, chép chép miệng, nhìn về phía Đường Y Y cười cười – “Không có gì.”
Lưu Đình Vân đứng lên, đưa tay vuốt lại đầu tóc – “Muộn như vậy rồi mà cậu còn chưa đi ngủ?”
Đường Y Y đứng ở đầu bậc thang – “Chuẩn bị ngủ.”
“Vậy thì mau đi ngủ đi.” – Lưu Đình Vân sờ sờ mặt Đường Y Y – “Nhớ đắp mặt nạ tớ đưa cho cậu, không cần rửa lại, bổ sung độ ẩm cho da.”
Đường Y Y gọi cô lại – “Đình Vân, thật sự không có gì sao?”
Lưu Đình Vân im lặng một lúc mới quay đầu lại trả lời – “Thật sự không có chuyện gì.”
Cô khoát khoát tay với Đường Y Y – “Ngủ ngon.”
Đường Y Y nhẹ thở dài một hơi.
Chuyện tình cảm chính là một mớ bòng bong, càng muốn tính toán rõ ràng ai sai ai đúng nhiều hơn, càng muốn biết ai là người trả giá nhiều hơn, thì càng tính không rõ được.
Đường Y Y trở về phòng, bình trà trên bàn đã thấy đáy, trong phòng tắm có tiếng nước chảy.
Cô dọn dẹp bàn, đang định đi nằm thì di động rung lên.
Cầm lấy chiếc quần đang đặt trên ghế, cô lấy di động ra.
Trên màn hình hiển thị người gọi đến là Tiết Ngũ.
Mặt cô không chút biểu cảm đặt điện thoại về chổ cũ.
Vừa đắp mặt nạ lên, Đường Y Y nhận được một cú điện thoại, là số từ thành phố C.
“Đường tiểu thư, tôi là Tiết Thú.”
Nghe được giọng nói của một người không ngờ tới, Đường Y Y tạm hoãn cuộc trò chuyện, cô liếc nhìn về hướng phòng tắm, đẩy cửa bước ra ngoài, đứng ở một đầu hành lang, cô nhìn bóng đêm bên ngoài qua cửa kính, lúc này thành phố C vừa rạng sáng, đối phương dùng điện thoại của Hoàng Tiêu để gọi cho cô, khiến cô cảm thấy việc này không hề tầm thường.
“Chú Tiết, có chuyện gì không?”
“Cô ấy bị đưa vào bệnh viện tâm thần.”
Sắc mặt Đường Y Y thay đổi – “Chuyện xảy ra lúc nào?”
Trong giọng nói của Tiết Thú đầy vẻ thất bại và lo âu – “Hôm qua.”
Ông vận dụng tất cả tài nguyên mình tích lũy tất cả những năm qua cũng không thể thay đổi được cục diện, ngược lại càng khiến cho mọi chuyện ngày càng điên cuồng.
Đường Y Y xoay người, nhìn về hướng phòng ngủ - “Vậy chú tìm tôi vì cái gì?”
Đầu dây bên kia yên tĩnh trong chớp mắt, Tiết Thú nói – “Tôi muốn kính xin Đường tiểu thư giúp tôi mang cô ấy ra ngoài.”
Đường Y Y từ chối – “Chuyện này tôi không thể giúp được.”
“Cô không giúp được, nhưng Tần Chính có thể.” - Giọng nói Tiết Thú đầy kích động – “Chỉ cần cô có thể nhắc việc này trước mặt Tần Chính, thì việc này có khả năng chuyển biến tốt đẹp.”
Đường Y Y lãnh đạm nhắc nhở - “Anh ấy và Tiết Ngũ là anh em đã mấy chục năm.”
Giọng nói Tiết Thú đầy vẻ chắc chắn – “Tần Chính nhất định đứng về phía cô.”
Đường Y Y im lặng.
“Chú Tiết, xin lỗi, tôi không thể nhận lời.”
“Tôi đồng ý đánh đổi tất cả những gì mình có.” – Tiết Thú trầm giọng nói – “Kể cả cổ phần ở Tiết Thị của mình.”
Đường Y Y nói – “Ông có thể trực tiếp dùng cổ quyền của mình nói chuyện với Tiết Ngũ.”
Tiết Thú cười khổ - “Tôi không tin được thằng cháu trai của mình.”
Đường Y Y nói – “Nhà họ Hoàng không có ai ra mặt?”
“Tiết Ngũ không muốn buông tha cô ấy.” – Tiết Thú nói trong tức giận – “Tôi không biết Hoàng gia tính toán ra sao, nhưng theo tình hình trước mắt, thì người nhà đó sẽ lấy đại cục làm trọng, sẽ bỏ rơi cô ấy.”
“Chuyện này đều trách tôi, nếu như không phải tôi, thì chuyện cũng không đến nỗi như ngày hôm nay.”
Đường Y Y hỏi điều khác – “Tinh trạng tinh thần của Hoàng Tiêu như thế nào?”
“Cô ấy không có điên, cô ấy vô cùng bình thường!” Tiết Thú thở hổn hển, phun ra hai ngụm trọc khí, trong giọng nói đầy vẻ yếu ớt – “Chỉ cần rời khỏi Tiết Ngũ, cô ấy sẽ trở lại là một người bình thường.”
Đường Y Y nghe đầu dây bên kia có tiếng nói của y tá, cô đoán là tình hình của Tiết Thú cũng không tốt lắm.
Cửa phòng ngủ đột ngột mở ra, bóng dáng Tần Chính xuất hiện trước mặt cô, Đường Y Y mặt không đổi sắc nói với người trong điện thoại – “Trước hết cứ như vậy đi.”
Cô bước tới, nghe thấy Tần Chính hỏi – “Nói chuyện điện thoại với ai?”
Đường Y Y cũng không giấu diếm – “Chú hai của Tiết Ngũ.”
Trên gương mặt của Tần Chính không lộ chút biến hóa nào, tựa như việc đó không liên quan đến mình – hờ hững.
Trước khi ngủ, Đường Y Y thuận miệng hỏi – “Anh nói xem Tiết Ngũ có ly hôn với Hoàng Tiêu không?”
Dự liệu được câu hỏi của cô, Tần Chính tháo kính trên sóng mũi xuống – “Chỉ cần Tiết Ngũ yêu một người con gái nào đó, cậu ta sẽ muốn xây dựng gia đình với người con gái đó và sinh một đứa nhỏ.”
“Đến lúc đó, Hoàng Tiêu, Tiết Thú và đứa bé kia, đều không nằm trong sự chú ý của cậu ấy nữa.”
Đường Y Y cảm thấy hoang đường vô cùng – “Tiết Ngũ làm sao có thể yêu ai?”
Tần Chính nhéo nhéo đầu ngón tay Đường Y Y – “Không có gì là tuyệt đối.”
Chính bản thân anh cũng yêu một người con gái, thì làm gì có chuyện gì tuyệt đối không thể.
Đang đêm, Tần Chính bỗng dưng mở mắt ra, cả người anh đều là mồ hôi, anh vô thức sờ vào chổ nằm bên cạnh – lạnh như băng.
Từng màn từng màn trong giấc mộng hiện về như lật sách, quấy rối tim anh, nỗi khủng hoảng khổng lồ ập đến, lý trí anh sụp đổ ầm ầm.
Khi tìm khắp phòng ngủ, cũng không tìm được cô, hơi thở Tần Chính bắt đầu khẩn trương lên.
Đúng dịp khi đó Lưu Đình Vân đang thức dậy rót nước uống, cô nghe thấy động tĩnh trên lầu, đang do dự xem có nên lên xem một chút hay không, thì gặp Tần Chính bước xuống lầu, vẻ mặt cực kỳ không bình thường, tựa như thất hồn lạc phách.
Nhìn thấy vải xô trên đầu Tần Chính ứa máu ra một mảng lớn, không biết anh đã va chạm ở đâu, Lưu Đình Vân vô cùng khiếp sợ, ban ngày anh đội mũ cô không nhìn ra.
“Sao…”
“Cô ấy đâu?” – Bắt lấy cánh tay Lưu Đình Vân, Tần Chính hỏi một cách nghiêm nghị - “Cô ấy đi đâu?”
Lưu Đình Vân đau đến hút khí – “Không phải là cô ấy ở cạnh anh…”
“Không có.” – Tần Chính cắt đứt lời cô nói – “Cô ấy không ở trong phòng.”
Không có trong phòng? Lưu Đình Vân hoang mang ngẩng đầu lên, nhìn thấy lệ khí trong mắt Tần Chính, cô khiếp sợ kinh hoàng.
“Anh…anh trước tiên bình tĩnh lại đã.”
Lưu Đình Vân lớn tiếng hướng về trên phòng gọi – “Y Y!”
Không có người trả lời.
Đôi mắt đỏ tươi của người đàn ông trước mắt nhìn cô chằm chằm, mùi máu tanh càng nồng nặc lởn vởn trong không khí, da đầu Lưu Đình Vân run lên, cô cố gắng nặn ra một nụ cười méo xẹo – “Cô ấy có thể ở ngoài vườn hoa.”
Tần Chình bỏ lại Lưu Đình Vân xoay người bước đi mở cửa.
Bên ngoài cửa, tay đẩy cửa của Đường Y Y dừng trên không trung, miệng chưa kịp thốt ra lời thì bị một vòng tay ôm ấp giam cả người cô lại, đôi cánh tay ôm cô thật chặt, sức lực vô cùng mạnh bạo, siết cô đến mức cả xương cũng đau.
Từ góc nhìn của Lưu Đình Vân có thể thấy từng tia biến hóa trên mặt Tần Chính, cô kinh hãi đến mức không thốt ra lời.
Tình yêu của Tần Chính quá đáng sợ.
Đây không phải là yêu, mà là một loại bệnh.
Tần Chính đã bệnh đến mức nguy kịch.
Anh xem Đường Y Y như mạng của mình.
Đời này hai người họ hoặc là tổn thương lẫn nhau, hoặc là yêu thương nhau sống cạnh nhau, không có khả năng thứ ba xuất hiện.
Mặt Tần Chính chôn trong hõm vai của Đường Y Y, anh điên cuồng hít sâu vào lồng ngực hương vị của cô, giọng nói anh khàn khàn – “Em đi đâu vậy?”
Đường Y Y không nhìn thấy vẻ mặt của anh, nhưng từ trong giọng nói của anh cô đoán tâm tình của anh lúc này hết sức không ổn định – “Không ngủ được, em xuống lầu đi loanh quanh một lúc.”
Ban ngày ngủ quá nhiều, khiến cô nằm xuống suy nghĩ lung tung, nhiều hình ảnh liên tục xuất hiện trong đầu không biến mất, cô không thể làm gì khác, nên mới muốn ra ngoài hóng mát để cho bản thân tỉnh táo một chút.
Cổ cô nhói đau, Tần Chính cắn, không buông.
Đường Y Y đau đến hút khí, mà người đàn ông đang cắn cô đột nhiên run lên rất nhẹ, cô ngẩn người – “Anh gặp ác mộng?”
Tất nhiên là mơ thấy cô bỏ trốn.
Chỉ có thể nghĩ đến điều này, ngoài ra, cô không nghĩ ra chuyện gì có thể khiến cho anh mất khống chế đến mức này.
“Ừm.” Tần Chính liếm liếm miệng vết thương anh vừa cắn, dưới mi mắt anh, nỗi kinh hoảng ngưng kết lại – “Anh mơ thấy em rời bỏ anh, anh không đồng ý, em lập tức nhảy từ trên lầu xuống.”
Anh rất ít khi nằm mơ, anh lại nằm mơ trong mộng.
Khi giật mình tỉnh dậy, cả người vẫn còn chìm trong giấc mộng.
Thực sự ngay giây phút giật mình tỉnh dậy, Tần Chính vẫn chìm trong nỗi thống khổ mong chờ mà không có được, anh lại phát hiện Đường Y Y không có bên cạnh.
Cho nên anh mới bối rối như vậy.
Anh không còn phân biệt được đâu là mộng đâu là thật.
Một lúc lâu sau, Đường Y Y cất tiếng nói – “Chỉ là mơ thôi.”
Trên chóp mũi mùi máu tanh thoáng qua, cô muốn đẩy Tần Chính ra nhìn xem, thì bản thân càng bị siết chặt đến mức cơ hồ không hít thở được.
“Vết thương trên đầu anh cần băng bó lại.”
Mũi anh cọ cọ vào người cô, hai tay vẫn siết chặt, không có dấu hiệu buông lỏng một chút nào, tựa như sợ cô chạy mất.
Đường Y Y tức giận – “Tần Chính!”
“Ừm…” Trong cổ họng Tần Chính hộc ra một âm tiết, giọng điệu khiến người khác kinh hãi không thôi – “Không được rời khỏi anh!”
Nếu không anh thật sự không biết bản thân mình sẽ làm ra điều gì.
Đường Y Y rũ mắt xuống.
“Nhiều năm qua em luôn liên tục theo bên cạnh anh, nhưng…” Tần Chính cúi đầu thở dài – “Cho đến giờ anh thực sự chưa bao giờ có được em trong đời.”
Rõ ràng cô ở ngay dưới mí mắt mình, nhưng lại có cảm giác xa xôi như vậy.
Xa đến mức anh không có một giây cảm thấy chân thực.
Lông mi Đường Y Y rung rung, cô bỗng dưng mở mắt ra, ánh mắt cô nhìn bức tường trắng xanh đối diện, cô cảm giác mình có chút mê mang.
Hàm dưới của Tần Chính tựa lên vai Đường Y Y – “Anh biết em vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi bóng ma của quá khứ, em sợ anh, sợ mình lại bị tổn thương.”
Khóe môi Đường Y Y chậm rãi cong lên, kéo thành một đường thẳng.
Cô quả thật sợ hãi.
Những chuyện đã xảy ra trong hơn hai mươi năm qua, không phải nói quên là quên, không phải chỉ đơn giản quên đi, thì những chuyện đã xảy ra sẽ không tồn tại.
Đó là dấu ấn Tần Chính để lại trong đời cô, mặc kệ cô dùng cách gì đi chăng nữa – xé rách, đốt cháy kể cả thôi miên – thì dấu ấn đó vẫn còn đó!
Chỉ cần chạm nhẹ, thì nỗi tuyệt vọng đã trải qua sẽ ngóc đầu trở lại.
“Y Y, anh có thể chấp nhận em thăm dò anh, cũng cho phép em tùy ý làm bậy với anh, anh bằng lòng đem tất cả những gì mình có phơi bày trước em, cho đến khi em triệt để tin tưởng anh, bỏ xuống sự đề phòng với anh, cam tâm tình nguyện ở bên cạnh anh.”
Tần Chính vẫn duy trì tư thế như vậy, sống lưng anh khẽ cong, không để cho Đường Y Y nhìn thấy vẻ mặt của chính mình, cũng không để ý vết thương trên đầu mình – “Nửa đời sau của anh, anh muốn làm rất nhiều điều, mỗi một sự kiện trong đời anh, mỗi một nơi anh đi qua anh đều muốn có em trong đó.”
“Đừng để anh đợi quá lâu, anh không còn là một chàng thanh niên hai mươi tuổi, không còn nhiều thời gian để lãng phí, anh sợ mình không đủ thời gian để yêu em thật tốt.”
Trên cổ có chất dịch ấm áp chảy trên làn da cô, cảm giác rất rõ ràng, Đường Y Y giật mình.
Anh đang khóc.
Không khóc khàn cả giọng, tiếng nghẹn ngào của anh hầu như bị tiếng hít thở bao phủ.
Đường Y Y cảm thấy hơi luống cuống, một lúc lâu sau, cô mới nâng hai tay lên, để trên lưng của anh, vỗ vỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.