Chương 74: Em chính là cục cưng của anh.
Tây Tây Đặc
04/03/2020
Lầu ba trung tâm thương mại là khu chuyên doanh quần áo trẻ em, cần gì đêu có.
Khi Đường Y Y và Tần Chính bước một cửa hàng trong khu vực này, hoa cả mắt.
Nhân viên cửa hàng có mắt nhìn tốt vô cùng, vừa nhìn hai người bước vào lập tức nhìn ra được là người có thân phận, lập tức bước lại chào hỏi nhiệt tình.
“Xin hỏi anh chị định mua gì cho bé?”
Đường Y Y nhìn bốn phía xung quanh – “Có đồ chơi nhỏ cho bé không?”
Mặt mũi nhân viên tràn đầy hồ hởi – “Có ạ.”
Cô gái bán hàng vừa bước đi vừa hỏi – “Cho xin hỏi bé nhà mình đã mấy tháng rồi ạ? Là bé trai hay bé gái?”
Người nói vô tình, nhưng người nghe lại có tâm.
Bầu không khí đột ngột thay đổi ngượng ngập.
Tần Chính nắm lấy tay Đường Y Y, giữ chặt – “Mua tặng.”
“Vâng ạ.” – Cô gái bàn hàng cũng không thấy có gì khác lạ, tiếp tục thao thao bất tuyệt giới thiệu sản phẩm cho người mua mong nâng cao doanh số.
“Hai vị có dự định mua gì cho bé của mình không? Kệ bên kia có sách báo dành cho thiếu nhi tùy thuộc theo từng độ tuổi…”
Tần Chính ôm Đường Y Y vào trong ngực – “Chúng ta qua cửa hàng khác đi.”
Cô nhân viên bán hàng trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn hai người rời khỏi.
Tần Chính dừng bước lại, nâng gương mặt Đường Y Y lên, ép cô nhìn mình.
“Em không vui?”
Trong giọng nói của anh tựa như chỉ cần Đường Y Y gật đầu, thì cửa hàng vừa rồi sẽ đóng cửa lập tức.
Đường Y Y lên tiếng – “Không có gì.”
Tần Chính vuốt vuốt tóc cô – “Lần sau chúng ta sẽ dắt con đến cửa hàng đó.”
Đường Y Y giương mắt hỏi – “Anh đã chọn được người nhận làm con nuôi?”
“Con nuôi gì?” – Tần Chính bóp cằm Đường Y Y – “Anh có em là đủ rồi.”
Đường Y Y rũ mắt xuống – “Anh cũng biết, em không thể…”
“Anh đã nói với em, trên đời này không có gì là tuyệt đối.” Tần Chính trầm giọng xuống – “Không nên suy nghĩ luẩn quẩn, biết không?”
Anh bày ra bộ dạng nghiêm túc suy nghĩ – “Hay là lúc về bảo ông quản gia nấu loại canh lần trước cho anh, anh uống một tháng xem có hiệu quả hay không?!”
Thương cảm trong lòng Đường Y Y bay đi không còn một chút – “Nghĩ cũng đừng nghĩ!”
“Nghĩ thôi cũng không cho nghĩ à…”Tần Chính hơi khom lưng xuống, hơi thở phả vào cổ Đường Y Y, anh cười nhẹ một tiếng – “Người không nói lý.”
Lời vừa dứt, môi anh lướt qua vành tai cô cọ nhẹ một cái.
Đường Y Y cảnh cáo – “Đang ở bên ngoài…”
Tần Chính nói nửa câu sau thay cô – “Lần sau không được như thế này nữa.”
“Bà Tần tương lai, nếu chúng ta không đi mua quà, thì trưa không tới chỗ được đâu.”
Đường Y Y nhìn đồng hồ, đã khuya lắm rồi.
Hai người mua búp bê Babie, bộ đồ chơi xếp gỗ, vài con rối bằng vải phỏng theo nhân vật của Disneyland, ngựa gỗ, và một bộ truyện Doraemon.
Xe vừa vào đường cao tốc, Đường Y Y nhận được điện thoại của Lưu Đình Vân.
“Tớ gặp Tiết Ngũ trong một bữa tiệc kinh doanh.”
Đường Y Y kinh ngạc mở mắt ra – “Anh ta đến thành phố Y?”
Lưu Đình Vân bĩu môi đầu bên kia điện thoại – “Tớ còn tưởng là cậu biết.”
“Tớ không biết rõ.” Đường Y Y vỗ trán một cái – “Nếu tớ có tin, nhất định đã nói với cậu từ sớm.”
Lưu Đình Vân cười rộ lên – “Cũng phải.”
Một giây sau, âm thanh cô hạ thấp xuống – “Y Y, Tiết thị có khả năng phá sản không?”
Đường Y Y nói thật – “Nhìn tình hình trước mắt, khả năng này không lớn.”
Lưu Đình Vân nghiến răng nghiến lợi – “Vậy tiêu rồi.”
Cô thở dài, cười khổ - “Tớ sợ mình không vứt được của nợ này.” – Trừ phi tên kia cảm thấy chán, không còn gì thú vị, hoặc tìm thấy món đồ chơi mới mẻ hơn.
Đường Y Y nhíu mày – “Đừng bi quan như vậy.”
“Tớ đâu chỉ bi quan thôi.” Lưu Đình Vân nói – “Tớ vừa nhìn thấy Tiết Ngũ, là nhớ tới đứa bé chưa ra đời lúc trước.”
Lưu Đình Vân xoay người, người đàn ông cao lớn đứng dựa vào tường nhìn cô như cười như không.
Không biết anh đã đứng đó bao lâu, nghe được gì rồi.
Tay cô run lên, thiếu chút nữa đánh rơi điện thoại, Lưu Đình Vân nuốt nuốt nước miếng – “Y Y, tớ cúp máy trước, lát nữa nói tiếp.”
Tiết Ngũ khoanh tay lại – “Nhìn thấy tôi em đã kích động như vậy, không ngờ tôi quan trọng với em như vậy?!”
Tiết Ngũ mở miệng – “Đứa bé lúc trước…”
Bước chân Lưu Đình Vân khựng lại, cô nghiêng đầu cắt đứt lời anh nói – “Ngừng! đừng nói nữa!”
Tiết Ngũ nói tiếp – “Chuyện khi đó không nằm trong dự liệu của tôi, lúc ấy…”
Lưu Đình Vân run rẩy gầm lên – “Tôi nói anh im đi!”
Tiết Ngũ bị cô rống ngẩn ngơ tại chỗ, đến khi kịp phản ứng lại, anh giật giật khóe môi – “Nổi điên gì chứ!”
Có khách đi qua, Lưu Đình Vân đưa tay chỉnh sửa lại lễ phục trên người mình, dùng động tác này che giấu sự đi sự lúng túng của mình.
Tiết Ngũ giữ chặt cổ tay cô, bàn tay anh dán chặt lên vòng eo thon thả của cô – “Nhảy một điệu với anh.”
Lưu Đình Vân hít sâu một hơi – “Tiết Ngũ, đừng ép tôi làm anh khó xử.”
Tiết Ngũ uốn nắn lại lời cô – “Bé cưng, là chúng ta sẽ khó xử với nhau.”
Lưu Đình Vân lạnh lùng nhìn anh – “Anh có ý gì?”
“Em đừng quên.” Tiết Ngũ nhún nhún vai – “Em là người đại diện của trang trại rượu! Lưu Đình Vân, nếu như em không để ý mình mất mặt ở đây, thì anh đây cũng không quan tâm.”
Lưu Đình Vân cắn chặt răng, cô hận ánh mắt mình không phải là mã tấu mà phanh thay Tiết Ngũ.
Tiết Ngũ lùi về sau một bước, ra dấu mời bằng tay, vẻ phong nhã nhất quán với gương mặt mình.
Mòng tay Lưu Đình Vân đâm vào lòng bàn tay, cơn đau khiến dây thần kinh cô run lên, dằn lại ý nghĩ dần cho tên trước mặt thành đầu heo.
Dưới ánh đèn thủy tinh xa hoa, hình ảnh đôi nam nữ chuyển động xinh đẹp trong điệu waltz.
“Em không biết khi mình tức giận quyến rũ như thế nào đâu.” – Tiết Ngũ cách cô rất gần, cơ hồ muốn hôn lên vành tai Lưu Đình Vân – “Như lúc này vậy.”
Lưu Đình Vân cười lạnh – “Anh đoán xem trên mặt báo ngày mai xuất hiện tiêu đề ‘Chủ tịch Tiết thị tác phong không đứng đắn’ thì phong ba dư luận mạnh không?”
Tiết Ngũ nhảy theo bước cô, tiếc nuối thở dài – “Em đúng là không hiểu tôi.”
Lễ phục của Lưu Đình Vân ôm sát người, cảm xúc của cô thể hiện quá rõ ràng, hô hấp của cô dồn dập, vừa thẹn vừa tức, vương tay hướng về mặt Tiết Ngũ.
Anh dễ dàng trở tay kiềm lại động tác của cô, kề sát người cô nói – “Em vừa gọi điện thoại cho Đường Y Y phải không? Cô ấy không nói cho em biết tôi là hạng người gì sao?”
“Không cần cô ấy nói.” Lưu Đình Vân như cười như không – “Anh chính là rác rưởi, cặn bã, đồ khốn kiếp!”
Tiết Ngũ nheo mắt lại, nhìn chằm đôi môi đang đóng mở của cô, dùng sức áp lại, lúc môi anh rời khỏi được tặng kèm một miệng máu.
Thành phố A.
Đường Y Y và Tần Chính đã đến nơi.
Biệt thự cây cao bóng cả, tràn ngập hương hoa, phong cảnh đẹp vô cùng.
Trương Tiểu Huy tự mình xuống bếp, làm cả bàn đồ ăn, Diệp Thời đóng laptop lại, kết thúc công việc – “Hai người đến rồi, tôi được thơm lây.”
“Nói cứ như bình thường anh chịu ngược đãi vậy.” – Trương Tiểu Huy liếc xéo anh một cái – “Anh lại tủ lấy một chai rượu đi.”
Dứt lời còn bổ sung thêm một câu – “Lấy chai năm 93 nha.”
Diệp Thời xụ mặt xuống- đúng là kén chọn!
Đường Y Y thay dép ở nhà ra – “Tiểu Ninh Ninh đâu?”
Trương Tiểu Huy cười nói – “Vừa ngủ rồi.”
Cô cất tiếng gọi – “Anh, ăn cơm trước đi, đồ ăn sắp nguội rồi.”
Tần Chính đưa truyện tranh cho Quý Tiểu Ngôn.
Mùi thơm của rượu và thức ăn xen lẫn với nhau, bầu không khí ấm áp.
Đây không phải là lần đầu bốn người ngồi ăn cơm với nhau, nhưng bầu không khí ấm áp như người một nhà thì là lần đầu. Lúc trước là sự đè nén, ngột ngạt.
Khóe môi Trương Tiểu Huy vểnh lên suốt buổi không hạ xuống. Cha mẹ ruột và cha mẹ nuôi của cô đều không ở đây, chỉ có mỗi anh trai.
Cô mong anh sống tốt, già đi có người bầu bạn.
Trong chén cô nhiều thêm một ít khổ qua, Trương Tiểu Huy nghĩ cũng không cần nghĩ, lập tức ném vào chén Diệp Thời – “Tự gắp thì tự mình ăn hết đi.”
Diệp Thời tủi thân – “Khổ qua và cần tây nhìn tương tự nhau, anh nhìn nhầm…”
Trương Tiểu Huy – “…”
Cô dở khóc dở cười, một người đàn ông thần kinh không bình thường, nhận lỗi cũng không bình thường.
“Đần chết được!!!” – Trương Tiểu Huy nhận mệnh gắp khổ qua đưa vào miệng.
Quý Tiểu Ngôn ngồi cạnh vẻ mặt ngáo ộp ra.
Trương Tiểu Huy sờ sờ đầu con trai – “Tiếp tục ăn đùi gà của con đi.”
Cô nhìn về phía người con gái đối diện – “Chị Y Y, ở thêm một ngày rồi về.”
Đường Y Y đang ăn thịt kho tàu, cô phát hiện Trương Tiểu Huy nấu món này lên tay, ngon hơn cô làm một bậc.
“Được.”
Trương Tiểu Huy nhìn anh trai mình, Đường Y Y đã đồng ý rồi, anh ấy chắc chắc cũng thuận theo.
Quả nhiên, Tần Chính không nói gì.
Anh mân mê ly rượu trong tay, nhấm nháp từng ngụm, vẻ mặt thỏa mãn. Không biết vì rượu ngon, hay do tâm tình vui thỏa.
Tiếng khóc trong veo vang lên từ trong phòng – tiểu công chúa tỉnh.
“Hai người ăn tiếp đi, em qua xem một chút.” – Trương Tiểu Huy bỏ đũa xuống, đứng lên.
Một lát sau, Trương Tiểu Huy ôm một bé gái mặc bộ quần áo màu hồng phấn pha đen đi ra.
Bé béo tròn, mắt vừa to vừa tròn. Đường Y Y vừa nhìn thì thích ngay.
Cô lấy khăn giấy lau miệng, đứng lên rời khỏi bàn.
Trương Tiểu Huy thấy cô đến, đưa bé cho cô ôm – “Chị Y Y, chị ôm thử đi, để em rửa tay cho bé.”
Đường Y Y lúng túng duỗi tay ôm lấy cô bé, bé cưng không khóc không quấy, yên lặng an tĩnh, còn tựa đầu vào vai cô.
Trong nháy mắt đó, tim Đường Y Y mềm như đậu hũ, nét vui sướng trìu mến lan từ khóe mắt đến đuôi mày.
“Tiểu Huy, bé rất ngoan.”
“Giống mẹ nó.”
Trương Tiểu Huy cầm khăn tay nhỏ lau tay cho con – “Đúng không Ninh Ninh?”
Bé con vỗ vỗ bàn tay của mình, miệng eo eo vài tiếng.
Sắc mặt Đường Y Y cổ quái – “Heo?”
Trương Tiểu Huy xấu hổ - “Em thường mắng Diệp Thời, bé học theo.”
Đường Y Y cười ra tiếng.
Trương Tiểu Huy tranh công nhìn về phía Tần Chính.
Tần Chính ngẩng đầu nhìn sang.
Nhìn hình ảnh trước mắt, anh xúc động trong lòng. Anh bắt đầu mong đợi có một đứa của hai người, hai người chung tay nuôi nấng, đứa bé sẽ lớn lên bên cạnh hai người.
Bên tai vang lên một giọng nói – “Cái gì cũng phải có kỹ xảo.”
Tần Chính nhướng mày – “Ồ? Nói nghe một chút.”
Diệp Thời nâng nâng cằm – “Lên mạng tìm một chút là ra một đống.”
Anh trai gái có đủ, lời nói có độ tin cậy.
Nghe vậy, Tần Chính lấy di động ra.
Đã hơn tám giờ tối, ăn cơm xong Đường Y Y cùng Tần Chính về khách sạn.
Vừa về đến nơi, Tần Chính đưa điện thoại cho Đường Y Y xem nội dung bên trong – “Em xem cái này đi.”
Đường Y Y đưa đầu tới gần đọc một đoạn văn ngắn.
‘Khi làm xong, phía dưới mông kê một cái gối, nhấc chân nhếch cao lên. Chờ mười phút đến nửa tiếng sau thì vệ sinh bình thường.’
Mặt cô nóng như lửa đốt – “Cả buổi trưa hôm nay anh chỉ nghiêng cứu những việc này thôi đó hả?”
“Không chỉ vậy.” Giọng nói hơi khàn xuống, ánh mắt sâu thẳm, nóng rực nhìn cô – “Còn nhìn em nữa.”
Đường Y Y không phát giác ra sự chú ý của anh, cô chỉ lo trêu chọc tiểu Ninh Ninh.
Bé chỉ mới mười tháng, chẳng những bò rất nhanh còn biết đỡ rào chắn bước đi như người say rượu, miệng lẩm bẩm, đáng yêu vô cùng.
Tần Chính cởi áo khoác của Đường Y Y xuống – “Bây giờ chúng ta thực hành nha.”
Cả người đột ngột bay lên không, Đường Y Y bị Tần Chính ôm lên, mất căng bằng cô ôm lấy eo anh theo phản xạ.
Tần Chính vừa hôn cô vừa bước về phòng ngủ.
Sau khi xong, Đường Y Y không buồn ngủ - “Anh thận sự muốn có con?”
Tần Chính lấy mắt kính xuống – “Anh muốn sinh con với em.”
Đường Y Y im lặng.
Với tình trạng cơ thể của cô, chuyện đối với người khác dễ dàng, nhưng đối với cô thì lại quá khó khăn.
Khó đến mức cô không muốn nghĩ về nó.
Cảm nhận được tâm trạng của cô xuống dốc, Tần Chính mở miệng trấn an cô – “Không có cũng không sao.”
Anh vuốt nhẹ má Đường Y Y, giọng nói trầm ấm vang lên, ẩn chứa vô vàng cưng chiều – “Em chính là cục cưng của anh.”
Những lời âu yếm Tần Chính nói với cô rất nhiều lần, nhưng nói như thế này, còn nói một cách động tình thế này, lại là lần đầu.
Cho dù Đường Y Y quen lạnh nhạt, cũng không chịu nổi sự tần công bền bỉ của Tần Chính.
Anh lại áp người tới gần.
Lần này cô cũng không đẩy ra.
Hạnh phúc chính là hai người có thể ăn cơm với nhau, cùng nhau xem tivi, cùng nhau quét dọn vệ sinh, cùng nhau làm thức ăn, cùng nhau tưới nước, thay đất cho hoa cỏ ở nhà…
Hai người sẽ cùng nhau làm rất nhiều điều nhỏ bé không đáng kể, nhưng mỗi khi nhớ đến, sẽ bất giác mỉm cười.
Những chuyện vô cùng giản đơn, lại chính là cả cuộc đời.
----------oOo----------
Khi Đường Y Y và Tần Chính bước một cửa hàng trong khu vực này, hoa cả mắt.
Nhân viên cửa hàng có mắt nhìn tốt vô cùng, vừa nhìn hai người bước vào lập tức nhìn ra được là người có thân phận, lập tức bước lại chào hỏi nhiệt tình.
“Xin hỏi anh chị định mua gì cho bé?”
Đường Y Y nhìn bốn phía xung quanh – “Có đồ chơi nhỏ cho bé không?”
Mặt mũi nhân viên tràn đầy hồ hởi – “Có ạ.”
Cô gái bán hàng vừa bước đi vừa hỏi – “Cho xin hỏi bé nhà mình đã mấy tháng rồi ạ? Là bé trai hay bé gái?”
Người nói vô tình, nhưng người nghe lại có tâm.
Bầu không khí đột ngột thay đổi ngượng ngập.
Tần Chính nắm lấy tay Đường Y Y, giữ chặt – “Mua tặng.”
“Vâng ạ.” – Cô gái bàn hàng cũng không thấy có gì khác lạ, tiếp tục thao thao bất tuyệt giới thiệu sản phẩm cho người mua mong nâng cao doanh số.
“Hai vị có dự định mua gì cho bé của mình không? Kệ bên kia có sách báo dành cho thiếu nhi tùy thuộc theo từng độ tuổi…”
Tần Chính ôm Đường Y Y vào trong ngực – “Chúng ta qua cửa hàng khác đi.”
Cô nhân viên bán hàng trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn hai người rời khỏi.
Tần Chính dừng bước lại, nâng gương mặt Đường Y Y lên, ép cô nhìn mình.
“Em không vui?”
Trong giọng nói của anh tựa như chỉ cần Đường Y Y gật đầu, thì cửa hàng vừa rồi sẽ đóng cửa lập tức.
Đường Y Y lên tiếng – “Không có gì.”
Tần Chính vuốt vuốt tóc cô – “Lần sau chúng ta sẽ dắt con đến cửa hàng đó.”
Đường Y Y giương mắt hỏi – “Anh đã chọn được người nhận làm con nuôi?”
“Con nuôi gì?” – Tần Chính bóp cằm Đường Y Y – “Anh có em là đủ rồi.”
Đường Y Y rũ mắt xuống – “Anh cũng biết, em không thể…”
“Anh đã nói với em, trên đời này không có gì là tuyệt đối.” Tần Chính trầm giọng xuống – “Không nên suy nghĩ luẩn quẩn, biết không?”
Anh bày ra bộ dạng nghiêm túc suy nghĩ – “Hay là lúc về bảo ông quản gia nấu loại canh lần trước cho anh, anh uống một tháng xem có hiệu quả hay không?!”
Thương cảm trong lòng Đường Y Y bay đi không còn một chút – “Nghĩ cũng đừng nghĩ!”
“Nghĩ thôi cũng không cho nghĩ à…”Tần Chính hơi khom lưng xuống, hơi thở phả vào cổ Đường Y Y, anh cười nhẹ một tiếng – “Người không nói lý.”
Lời vừa dứt, môi anh lướt qua vành tai cô cọ nhẹ một cái.
Đường Y Y cảnh cáo – “Đang ở bên ngoài…”
Tần Chính nói nửa câu sau thay cô – “Lần sau không được như thế này nữa.”
“Bà Tần tương lai, nếu chúng ta không đi mua quà, thì trưa không tới chỗ được đâu.”
Đường Y Y nhìn đồng hồ, đã khuya lắm rồi.
Hai người mua búp bê Babie, bộ đồ chơi xếp gỗ, vài con rối bằng vải phỏng theo nhân vật của Disneyland, ngựa gỗ, và một bộ truyện Doraemon.
Xe vừa vào đường cao tốc, Đường Y Y nhận được điện thoại của Lưu Đình Vân.
“Tớ gặp Tiết Ngũ trong một bữa tiệc kinh doanh.”
Đường Y Y kinh ngạc mở mắt ra – “Anh ta đến thành phố Y?”
Lưu Đình Vân bĩu môi đầu bên kia điện thoại – “Tớ còn tưởng là cậu biết.”
“Tớ không biết rõ.” Đường Y Y vỗ trán một cái – “Nếu tớ có tin, nhất định đã nói với cậu từ sớm.”
Lưu Đình Vân cười rộ lên – “Cũng phải.”
Một giây sau, âm thanh cô hạ thấp xuống – “Y Y, Tiết thị có khả năng phá sản không?”
Đường Y Y nói thật – “Nhìn tình hình trước mắt, khả năng này không lớn.”
Lưu Đình Vân nghiến răng nghiến lợi – “Vậy tiêu rồi.”
Cô thở dài, cười khổ - “Tớ sợ mình không vứt được của nợ này.” – Trừ phi tên kia cảm thấy chán, không còn gì thú vị, hoặc tìm thấy món đồ chơi mới mẻ hơn.
Đường Y Y nhíu mày – “Đừng bi quan như vậy.”
“Tớ đâu chỉ bi quan thôi.” Lưu Đình Vân nói – “Tớ vừa nhìn thấy Tiết Ngũ, là nhớ tới đứa bé chưa ra đời lúc trước.”
Lưu Đình Vân xoay người, người đàn ông cao lớn đứng dựa vào tường nhìn cô như cười như không.
Không biết anh đã đứng đó bao lâu, nghe được gì rồi.
Tay cô run lên, thiếu chút nữa đánh rơi điện thoại, Lưu Đình Vân nuốt nuốt nước miếng – “Y Y, tớ cúp máy trước, lát nữa nói tiếp.”
Tiết Ngũ khoanh tay lại – “Nhìn thấy tôi em đã kích động như vậy, không ngờ tôi quan trọng với em như vậy?!”
Tiết Ngũ mở miệng – “Đứa bé lúc trước…”
Bước chân Lưu Đình Vân khựng lại, cô nghiêng đầu cắt đứt lời anh nói – “Ngừng! đừng nói nữa!”
Tiết Ngũ nói tiếp – “Chuyện khi đó không nằm trong dự liệu của tôi, lúc ấy…”
Lưu Đình Vân run rẩy gầm lên – “Tôi nói anh im đi!”
Tiết Ngũ bị cô rống ngẩn ngơ tại chỗ, đến khi kịp phản ứng lại, anh giật giật khóe môi – “Nổi điên gì chứ!”
Có khách đi qua, Lưu Đình Vân đưa tay chỉnh sửa lại lễ phục trên người mình, dùng động tác này che giấu sự đi sự lúng túng của mình.
Tiết Ngũ giữ chặt cổ tay cô, bàn tay anh dán chặt lên vòng eo thon thả của cô – “Nhảy một điệu với anh.”
Lưu Đình Vân hít sâu một hơi – “Tiết Ngũ, đừng ép tôi làm anh khó xử.”
Tiết Ngũ uốn nắn lại lời cô – “Bé cưng, là chúng ta sẽ khó xử với nhau.”
Lưu Đình Vân lạnh lùng nhìn anh – “Anh có ý gì?”
“Em đừng quên.” Tiết Ngũ nhún nhún vai – “Em là người đại diện của trang trại rượu! Lưu Đình Vân, nếu như em không để ý mình mất mặt ở đây, thì anh đây cũng không quan tâm.”
Lưu Đình Vân cắn chặt răng, cô hận ánh mắt mình không phải là mã tấu mà phanh thay Tiết Ngũ.
Tiết Ngũ lùi về sau một bước, ra dấu mời bằng tay, vẻ phong nhã nhất quán với gương mặt mình.
Mòng tay Lưu Đình Vân đâm vào lòng bàn tay, cơn đau khiến dây thần kinh cô run lên, dằn lại ý nghĩ dần cho tên trước mặt thành đầu heo.
Dưới ánh đèn thủy tinh xa hoa, hình ảnh đôi nam nữ chuyển động xinh đẹp trong điệu waltz.
“Em không biết khi mình tức giận quyến rũ như thế nào đâu.” – Tiết Ngũ cách cô rất gần, cơ hồ muốn hôn lên vành tai Lưu Đình Vân – “Như lúc này vậy.”
Lưu Đình Vân cười lạnh – “Anh đoán xem trên mặt báo ngày mai xuất hiện tiêu đề ‘Chủ tịch Tiết thị tác phong không đứng đắn’ thì phong ba dư luận mạnh không?”
Tiết Ngũ nhảy theo bước cô, tiếc nuối thở dài – “Em đúng là không hiểu tôi.”
Lễ phục của Lưu Đình Vân ôm sát người, cảm xúc của cô thể hiện quá rõ ràng, hô hấp của cô dồn dập, vừa thẹn vừa tức, vương tay hướng về mặt Tiết Ngũ.
Anh dễ dàng trở tay kiềm lại động tác của cô, kề sát người cô nói – “Em vừa gọi điện thoại cho Đường Y Y phải không? Cô ấy không nói cho em biết tôi là hạng người gì sao?”
“Không cần cô ấy nói.” Lưu Đình Vân như cười như không – “Anh chính là rác rưởi, cặn bã, đồ khốn kiếp!”
Tiết Ngũ nheo mắt lại, nhìn chằm đôi môi đang đóng mở của cô, dùng sức áp lại, lúc môi anh rời khỏi được tặng kèm một miệng máu.
Thành phố A.
Đường Y Y và Tần Chính đã đến nơi.
Biệt thự cây cao bóng cả, tràn ngập hương hoa, phong cảnh đẹp vô cùng.
Trương Tiểu Huy tự mình xuống bếp, làm cả bàn đồ ăn, Diệp Thời đóng laptop lại, kết thúc công việc – “Hai người đến rồi, tôi được thơm lây.”
“Nói cứ như bình thường anh chịu ngược đãi vậy.” – Trương Tiểu Huy liếc xéo anh một cái – “Anh lại tủ lấy một chai rượu đi.”
Dứt lời còn bổ sung thêm một câu – “Lấy chai năm 93 nha.”
Diệp Thời xụ mặt xuống- đúng là kén chọn!
Đường Y Y thay dép ở nhà ra – “Tiểu Ninh Ninh đâu?”
Trương Tiểu Huy cười nói – “Vừa ngủ rồi.”
Cô cất tiếng gọi – “Anh, ăn cơm trước đi, đồ ăn sắp nguội rồi.”
Tần Chính đưa truyện tranh cho Quý Tiểu Ngôn.
Mùi thơm của rượu và thức ăn xen lẫn với nhau, bầu không khí ấm áp.
Đây không phải là lần đầu bốn người ngồi ăn cơm với nhau, nhưng bầu không khí ấm áp như người một nhà thì là lần đầu. Lúc trước là sự đè nén, ngột ngạt.
Khóe môi Trương Tiểu Huy vểnh lên suốt buổi không hạ xuống. Cha mẹ ruột và cha mẹ nuôi của cô đều không ở đây, chỉ có mỗi anh trai.
Cô mong anh sống tốt, già đi có người bầu bạn.
Trong chén cô nhiều thêm một ít khổ qua, Trương Tiểu Huy nghĩ cũng không cần nghĩ, lập tức ném vào chén Diệp Thời – “Tự gắp thì tự mình ăn hết đi.”
Diệp Thời tủi thân – “Khổ qua và cần tây nhìn tương tự nhau, anh nhìn nhầm…”
Trương Tiểu Huy – “…”
Cô dở khóc dở cười, một người đàn ông thần kinh không bình thường, nhận lỗi cũng không bình thường.
“Đần chết được!!!” – Trương Tiểu Huy nhận mệnh gắp khổ qua đưa vào miệng.
Quý Tiểu Ngôn ngồi cạnh vẻ mặt ngáo ộp ra.
Trương Tiểu Huy sờ sờ đầu con trai – “Tiếp tục ăn đùi gà của con đi.”
Cô nhìn về phía người con gái đối diện – “Chị Y Y, ở thêm một ngày rồi về.”
Đường Y Y đang ăn thịt kho tàu, cô phát hiện Trương Tiểu Huy nấu món này lên tay, ngon hơn cô làm một bậc.
“Được.”
Trương Tiểu Huy nhìn anh trai mình, Đường Y Y đã đồng ý rồi, anh ấy chắc chắc cũng thuận theo.
Quả nhiên, Tần Chính không nói gì.
Anh mân mê ly rượu trong tay, nhấm nháp từng ngụm, vẻ mặt thỏa mãn. Không biết vì rượu ngon, hay do tâm tình vui thỏa.
Tiếng khóc trong veo vang lên từ trong phòng – tiểu công chúa tỉnh.
“Hai người ăn tiếp đi, em qua xem một chút.” – Trương Tiểu Huy bỏ đũa xuống, đứng lên.
Một lát sau, Trương Tiểu Huy ôm một bé gái mặc bộ quần áo màu hồng phấn pha đen đi ra.
Bé béo tròn, mắt vừa to vừa tròn. Đường Y Y vừa nhìn thì thích ngay.
Cô lấy khăn giấy lau miệng, đứng lên rời khỏi bàn.
Trương Tiểu Huy thấy cô đến, đưa bé cho cô ôm – “Chị Y Y, chị ôm thử đi, để em rửa tay cho bé.”
Đường Y Y lúng túng duỗi tay ôm lấy cô bé, bé cưng không khóc không quấy, yên lặng an tĩnh, còn tựa đầu vào vai cô.
Trong nháy mắt đó, tim Đường Y Y mềm như đậu hũ, nét vui sướng trìu mến lan từ khóe mắt đến đuôi mày.
“Tiểu Huy, bé rất ngoan.”
“Giống mẹ nó.”
Trương Tiểu Huy cầm khăn tay nhỏ lau tay cho con – “Đúng không Ninh Ninh?”
Bé con vỗ vỗ bàn tay của mình, miệng eo eo vài tiếng.
Sắc mặt Đường Y Y cổ quái – “Heo?”
Trương Tiểu Huy xấu hổ - “Em thường mắng Diệp Thời, bé học theo.”
Đường Y Y cười ra tiếng.
Trương Tiểu Huy tranh công nhìn về phía Tần Chính.
Tần Chính ngẩng đầu nhìn sang.
Nhìn hình ảnh trước mắt, anh xúc động trong lòng. Anh bắt đầu mong đợi có một đứa của hai người, hai người chung tay nuôi nấng, đứa bé sẽ lớn lên bên cạnh hai người.
Bên tai vang lên một giọng nói – “Cái gì cũng phải có kỹ xảo.”
Tần Chính nhướng mày – “Ồ? Nói nghe một chút.”
Diệp Thời nâng nâng cằm – “Lên mạng tìm một chút là ra một đống.”
Anh trai gái có đủ, lời nói có độ tin cậy.
Nghe vậy, Tần Chính lấy di động ra.
Đã hơn tám giờ tối, ăn cơm xong Đường Y Y cùng Tần Chính về khách sạn.
Vừa về đến nơi, Tần Chính đưa điện thoại cho Đường Y Y xem nội dung bên trong – “Em xem cái này đi.”
Đường Y Y đưa đầu tới gần đọc một đoạn văn ngắn.
‘Khi làm xong, phía dưới mông kê một cái gối, nhấc chân nhếch cao lên. Chờ mười phút đến nửa tiếng sau thì vệ sinh bình thường.’
Mặt cô nóng như lửa đốt – “Cả buổi trưa hôm nay anh chỉ nghiêng cứu những việc này thôi đó hả?”
“Không chỉ vậy.” Giọng nói hơi khàn xuống, ánh mắt sâu thẳm, nóng rực nhìn cô – “Còn nhìn em nữa.”
Đường Y Y không phát giác ra sự chú ý của anh, cô chỉ lo trêu chọc tiểu Ninh Ninh.
Bé chỉ mới mười tháng, chẳng những bò rất nhanh còn biết đỡ rào chắn bước đi như người say rượu, miệng lẩm bẩm, đáng yêu vô cùng.
Tần Chính cởi áo khoác của Đường Y Y xuống – “Bây giờ chúng ta thực hành nha.”
Cả người đột ngột bay lên không, Đường Y Y bị Tần Chính ôm lên, mất căng bằng cô ôm lấy eo anh theo phản xạ.
Tần Chính vừa hôn cô vừa bước về phòng ngủ.
Sau khi xong, Đường Y Y không buồn ngủ - “Anh thận sự muốn có con?”
Tần Chính lấy mắt kính xuống – “Anh muốn sinh con với em.”
Đường Y Y im lặng.
Với tình trạng cơ thể của cô, chuyện đối với người khác dễ dàng, nhưng đối với cô thì lại quá khó khăn.
Khó đến mức cô không muốn nghĩ về nó.
Cảm nhận được tâm trạng của cô xuống dốc, Tần Chính mở miệng trấn an cô – “Không có cũng không sao.”
Anh vuốt nhẹ má Đường Y Y, giọng nói trầm ấm vang lên, ẩn chứa vô vàng cưng chiều – “Em chính là cục cưng của anh.”
Những lời âu yếm Tần Chính nói với cô rất nhiều lần, nhưng nói như thế này, còn nói một cách động tình thế này, lại là lần đầu.
Cho dù Đường Y Y quen lạnh nhạt, cũng không chịu nổi sự tần công bền bỉ của Tần Chính.
Anh lại áp người tới gần.
Lần này cô cũng không đẩy ra.
Hạnh phúc chính là hai người có thể ăn cơm với nhau, cùng nhau xem tivi, cùng nhau quét dọn vệ sinh, cùng nhau làm thức ăn, cùng nhau tưới nước, thay đất cho hoa cỏ ở nhà…
Hai người sẽ cùng nhau làm rất nhiều điều nhỏ bé không đáng kể, nhưng mỗi khi nhớ đến, sẽ bất giác mỉm cười.
Những chuyện vô cùng giản đơn, lại chính là cả cuộc đời.
----------oOo----------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.