Chương 25: Nằm mơ
Tây Tây Đặc
20/12/2016
Đường Y Y biết Đường Chính chỉ làm tiểu phẫu, vừa không bị liệt nửa người, vừa không bị nửa chết nữa sống. Cô đến bệnh viện chỉ làm bản thân thêm ngột ngạt, ngoài ra không có tác dụng nào khác, nên dứt khoát tiếp tục ngủ.
Khi lầu dưới truyền đến tiếng động, cô nửa tỉnh nửa mê. Khi tiếng động dừng ở cửa phòng, cô tỉnh triệt để.
“Đường tiểu thư, Tiên Sinh muốn gặp cô.”
Lục Sơn đứng ngoài cửa, giọng nói nguội lạnh, vẻ mặt cũng tương tự.
Đường Y Y nằm trên giường thêm một lát, xoay người đứng dậy, cô ngồi yên, cho đến khi giọng nói Lục Sơn vang lên một lần nữa, giống như sắp sửa phá cửa vào, đánh cô bất tỉnh, bỏ vào bao tải, rồi khiêng cô đến bệnh viện.
Cô thay đổi cái quần tây dài màu đen, trước khi bước ra khỏi cửa, Đường Y Y nhìn vào trong gương, người con gái trong gương không lộ ra tâm tình gì, mặt trắng bệch, cô cảm giác mình giống như sắp đi chịu tang.
Nhưng cô không có tang để chạy.
Vừa bước vào phòng bệnh, Đường Y Y liền biết vậy.
Tần Chính nửa nằm nửa ngồi, hình người cốt chó, ngoài sắc mặt anh kém một tí, thì hơi thở quanh thân anh quá kinh khủng.
“Đêm hôm khuya khoắt, em chạy ra ngoài mua đồ ăn làm gì ?”
Đường Y Y sững sờ, lập tức lấy lại phong thái thong dong nói – “Đi ra ngoài dạo một chút.”
Quản gia nói cô đi mua đồ ăn, cô cũng không phản bác, chỉ là…trong biệt thự nhiều camera như vậy, điều tra lập tức sẽ biết cô ở nhà ngủ, quản gia cũng không thoát tội được. Tần Chính nổi giận không dễ nguôi.
Nhưng đó là chuyện chưa tới, ít nhất hiện tại bình yên vô sự.
Mắt Tần Chính giật giật – “Lại đây.”
Đường Y Y nhắc chân bước tới gần, hai tay bỏ trong túi áo khoác ngoài, nghiễm nhiên là bộ dạng đầy xa cách.
Ánh mắt Tần Chính trói chặt trên người cô, đen tối nhấp nhoáng không rõ đang nghĩ gì.
Đầu ngón tay trong túi áo cào vào lòng bàn tay, Đường Y Y tùy ý nhìn qua ánh mắt không có chút nhiệt độ của anh.
Mấy giây sau, Đường Y Y đột nhiên lấy tay ra, che miệng giấu đi cái ngáp đột nhiên đến.
Thời điểm này, không buồn ngủ mới là lạ.
Tần Chính nhìn thấy một màn này, sắc mặt anh trầm xuống, cô gái này hoàn toàn không coi anh ra gì.
Đường Y Y lại tiếp tục lấy tay che thêm một cái ngáp, nước mắt trào ra từ khóe mắt, buồn ngủ không chịu được.
Tần Chính không nói một lời nhìn chằm chằm Đường Y Y, cái ngáp này nối tiếp cái ngáp kia, nước mắt lưng tròng
Anh đột nhiên ném qua một vật, nói – “Đọc cho tôi nghe.”
Ánh mắt cô rơi xuống màu da đen bên ngoài, lông mi Đường Y Y run run, lúc lâu sau, cô cầm lấy Kinh Thánh.
Bên tai vang lên giọng nói ôn nhu tinh tế của phái nữ, Tần Chính rũ mắt xuống, trong khoảng thời gian ngắn, từ nhịp điệu không lưu loát đến thuần thục.
Đọc hơn hai tiếng đồng hồ, giọng Đường Y Y khàn đi, Tần Chính nhắm mắt, hô hấp đều đầu, giống như đang ngủ thiếp đi.
Đường Y Y khép lại thánh kinh, mỗi một trang đều có dấu vết đã đọc qua, chẳng những vậy mà còn đọc qua nhiều lần.
Trên mặt cô xẹt qua một tia trào phúng.
Loại người như anh ta mà cũng xem Kinh Thánh, buồn cười !
Phòng bệnh im ắng, mùi tiêu độc nhàn nhạt trong không khí, khó ngửi.
Đường Y Y bước ra khỏi cửa, cô còn chưa bước ra ngoài, sau lừng truyền đến âm thanh của Tần Chính – “Em muốn đi đâu ?”
Bước chân dừng lại, Đường Y Y xoay người, chạm vào ánh mắt bén nhọn của anh, dường như anh không hề ngủ.
Tần Chính gỡ xuống gọng kính vàng trên sống mũi, lạnh nhạt nói – “Lên đây ngủ với tôi.”
Nhìn cô đứng sững ở đó, không động đậy, từ trong mũi anh phát ra một âm tiết, lười biếng trầm thấp – “Sao ?”
Giấu tất cả suy nghĩ trong lòng, Đường Y Y cởi giày nằm lên.
Đưa lưng về phía Tần Chính, Đường Y Y im lặng lướt di động, tìm kiếm những nội dung liên quan đến giải phẩu ruột thừa, khi biết được bản thân có thể yên ổn một thời gian, khóe môi không tự chủ được cong lên.
Bả vai đột ngột bị một lực mạnh kéo cô quay người lại, mặt Đường Y Y bị ép buộc đối mặt với Tần Chính, cô lập tức thoát khoải website, ném di động lên bàn.
Bàn tay vuốt ve sống lưng cô, không nặng không nhẹ, lại vuốt ve vành tai, sau gáy, Đường Y Y không thoải mái, thân thể cứng đờ.
Vành tai truyền đến cảm xúc ấm áp khô ráo, kèm theo tiếng thở dốc của người đàn ông, Đường Y Y nhìn cửa sổ đối diện, chờ trời sáng.
Tần Chính ngửi được mùi vị quen thuộc, lòng bàn tay vuốt qua từng tấc da thịt trơn bóng quen thuộc, bao bọc bởi nhiệt độ cơ thể ấm áp, anh dần dần chìm vào giấc ngủ.
Không bao lâu sau, Đường Y Y cảm thấy hô hấp khó khăn, cô đột ngột mở mắt ra, người đàn ông bên cạnh từ trên cao nhìn chằm chằm xuống cô, bàn tay bóp ở cổ cô, vẻ mặt âm trầm khủng bố.
“Anh buông ra, buông ra…” Đường Y Y thống khổ dùng hết sức lực vặn cổ tay anh, trong cổ họng phát ra từng đoạn hơi thở đứt quãng – “Tần, Tần Chính…”
Bàn tay kia giống như một cái kìm, bóp nghẹt đường sống của Đường Y Y
Dần dần, đồng tử cô mở lớn, sức lực giãy giụa dần yến đi, biên độ dao động của cánh tay càng lúc càng nhỏ lại.
Một giây sau, sức kiềm chế rời khỏi, dưỡng khí theo cổ chảy vào người, Đường Y Y thở từng ngụm từng ngụm một, động mạch trên cổ nhảy kịch liệt, dường như muốn bật khỏi tầng da mỏng manh của cô, máu tươi đầm đìa.
“Anh…anh điên hả?!
Đường Y Y hoảng sợ trừng mắt nhìn Tần Chính, toàn thân tươm mồ hôi lạnh, gió thổi qua nổi lên lớp lớp da gà, cô rùng mình một cái, chưa tỉnh hồn.
Hai tròng mắt Tần Chính đỏ lên, trong đó cuồng cuộng phẫn nộ, vặn vẹo, trong thời gian chợp mắt ngắn ngủi, anh nằm mơ.
Trong giấc mơ cô ấy lại trốn đi một lần nữa, mà lần này rất nhiều năm về sau mới bắt được cô về, cô bước cùng một người đàn ông khác trên đường, trong tay còn dắt theo một đứa bé.
Mặt mũi cô tràn đầy hạnh phúc, nhìn đứa bé đầy yêu thương, khi nhìn qua người đàn ông kia thì ôn nhu, từ khóe mắt đuôi mày đều là tình yêu.
Anh bừng tỉnh, mồ hôi lạnh thấm ướt toàn thân.
Khi cô phản bội, anh hoàn toàn đánh mất lý trí, anh ghét cảm giác này, cảm giác sắp không khống chế được, nếu như điều gì đó anh không thể khống chế được, anh muốn vứt bỏ!
Khi nhìn thấy Đường Y Y toát ra hơi thở tử vong, ngực anh giống như bị người nào đó khoét một lỗ thủng, cũng giống như cô, không thể thở nổi.
Anh chưa từng chùng tay trước điều gì, cả đời này không biết cái gì gọi là do dự, vừa rồi anh đã biết được.
Chua chát! Vô vị!
Tần Chính nhắm mắt lại, trên mặt không một gợn sóng, không đếm xỉa nói – “Đường Y Y, em sợ chết không?”
Giọng nói bên tai khàn khàn, bao bọc con dao giết người, hô hấp Đường Y Y dồn dập, cả thân thể đều không ngừng phập phồng.
Tần Chính quát - “Trả lời tôi!”
Đường Y Y vén sợi tóc lòa xòa trên mặt, hít sâu một hơi – “Sợ.”
Khóe miệng cong lên đường cong sung sướng hài lòng, Tần Chính vén một sợi tóc mướt mồ hôi trên cổ Đường Y Y ra sau tai, khống chế cằm cô, nhẹ nhàng ve vuốt.
Cử chỉ thân mật giữa hai người yêu nhau, nhưng trong mắt anh lại bắn ra từng tia lạnh băng.
“Đường Y Y, em đã không còn đường lui.”
Hiểu ý anh đang nói gì, môi Đường Y Y phát run, đột ngột kéo tay Tần Chính ra, cắn mạnh.
Mùi tanh của máu trong nháy mắt tràn ngập khoang miệng, trôi theo nước miếng tràn vào bụng, hàm răng khảm sâu vào da thịt Tần Chính. Hòa lẫn cùng máu thịt của anh, khiến Đường Y Y chán ghét nôn khan.
Tần Chính thong thả ung dung dùng khăn giấy lau vết thương, máu tươi tuông ra thẩm thấu ướt nhẹp khăn, có thể thấy Đường Y Y cắn sâu bao nhiêu.
Hai người đều không ai lên tiếng.
Bình minh ló dạng, mọi âm thanh đều yên tĩnh.
Đường Y Y nằm bất động, giống như thi thể.
Tần Chính mò vào tóc Đường Y Y, mi mắt rũ xuống rợp bóng, không nhìn thấy trong mắt anh đang nghĩ gì.
Cho đến khi hô hấp của cô gái bên cạnh đều đều, anh mới dời mắt qua.
“Khi em ngủ thiếp đi mới đáng yêu.”
Tần Chính thở dài một hơi, tâm tình trộn lẫn trong đó không rõ là gì.
Con người ta khi bệnh, tinh thần thường yếu ớt, đa sầu đa cảm, cảm thán sinh mệnh vô thường.
Ngoài trừ Tần Chính.
Tâm tình của anh không thể so sánh cùng với người thường. Lúc thì bình an vô sự, quay mặt đi liền tức giận, không giải thích được ngọn nguồn.
Buổi sáng quản gia mang theo cháo vào, Tần Chính nhìn thoáng qua, anh nhíu mày, nói với cô gái ngồi trên ghế salon – “Em về nhà nấu cháo mang lên.”
Đường Y Y đang ăn lựu, nghe vậy, cô không ngẩng đầu lên – “Tôi không biết nấu.”
Tần Chính cũng không lập lại lần nữa.
Áp suất trong phòng bệnh chìm đến đáy cốc.
Quản gia ở bên khoanh tay nhìn qua, trong lòng suy nghĩ làm sao bây giờ.
Tiên Sinh vừa giải phẫu xong, tức giận sẽ bất lợi với việc khôi phục lại.
Nhưng đứa nhỏ Đường Y Y xương cốt cứng rắn, nếu như mềm xuống một chút, không đối nghịch với Tiên sinh, giống như trong quá khứ, giả cũng giả đến mức người khác nhìn không ra khuyết điểm, không chê vào đâu được.
Ông cũng sẽ không lo lắng đề phòng mỗi ngày.
Vừa rồi khi ông bước vào, nhìn thấy mu bàn tay của Tiên sinh, trên đời này, chỉ có Đường Y Y của hiện tại mới dám làm vậy.
Đường Y Y ăn xong nửa trái lựu, đứng dậy bước ra ngoài, quản gia thở nhẹ một hơi.
Trở về nhà vo gạo, thêm nước, tìm nắp vun đậy lên, nấu cháo theo đúng trình tự, một loạt động tác đơn giản, thô bạo.
Đường Y Y cầm khăn lau sạch nước trên tay, xoay người bước đi.
Quản gia chỉ tay – “Đường tiểu thư, còn chưa cắm điện.”
Khóe miệng Đường Y Y giật giật.
Không tới một giờ, Tần Chính nhìn thấy cháo của Đường Y Y nấu, nước lỏng bổng, nhão nhoẹt, gạo còn từng hột từng hột, trước kia cũng là cháo nhưng có thể nấu rất nhiều kiểu, hiện giờ…
Tần Chính cầm muỗng quấy vài cái, ném muỗng văng ra xa.
“Đây là cháo?”
“Có gạo có nước.” Đường Y Y nói – “Không phải là cháo sao?”
Tần Chính nhíu mắt lại, hàn quang bắn ra tán loạn, phút chốc trôi qua.
Cũng phải, người con gái này bây giờ hội tụ đủ mọi thứ khiến anh chán ghét.
Cô cố ý.
Cuối cùng số mệnh của chén cháo kia nằm trong thùng rác.
Trong trí nhớ của Đường Y Y, lần đầu tiên nấu cháo như vậy là bình thường.
Ở bệnh viện vài ngày, khi Tần Chính sinh hoạt, Đường Y Y ở bên cạnh, khi anh nằm trên giường nghỉ ngơi, Đường Y Y vẫn ở bên cạnh, trừ khi đi toilet, chỉ còn thiếu buộc thêm sợi dây xích vào.
Người khác nhìn thấy vậy đều hâm mộ Đường Y Y, ghen tỵ với vận may của cô, Đường Y Y lại chán ghét cùng cực.
Nhưng cô vẫn không lộ suy nghĩ này ra ngoài, nếu không mọi người sẽ nói cô già mồm, có một người đàn ông quyền thế ngập trời muốn cô, cô còn không biết đủ, trong phúc mà không biết phúc.
Tiết Ngũ cũng cảm thấy như vậy, khi anh đến bệnh viện thăm Tần Chính, lúc về ngăn Đường Y Y ở hành lang.
“Đường Y Y, đừng có được voi đòi tiên, A Chính đối với cô rất tốt.”
A Chính chưa bao giờ có bộ dáng như vậy, vết cào, vết cắn, bản thân anh nhìn thấy khiếp sợ không thôi.
Con gái là để yêu thương, nhưng không thể không có giới hạn, nếu không sẽ hếch mũi lên trời. Quá đề cao chính mình.
“Tốt ư?” Đường Y Y châm biếm – “Tôi còn không giống một con người.”
Trong mắt Tần Chính cô là một món đồ, một tượng gỗ, không có máu không có thịt.
Tần Chính nắm cô trong lòng bàn tay, dùng thái độ bất bình đẳng giám sát, khống chế cô.
Anh ta không bao giờ tôn trọng mong muốn của cô.
Nghe thấy lời cô nói, Tiết Ngũ giống như nghe được chuyện cười – “Chuyện đó rất quan trọng sao ?”
Những người con gái từng ở cạnh anh không có một ai muốn làm người, muốn cái gì, anh nói ok, theo nhu cầu, tất cả đều vui vẻ.
Ngày nào đó anh không tìm thấy ở đối phường điều anh muốn, anh sẽ cho một cái hôn chia tay, rồi đường ai nấy đi.
Chính là một cuộc giao dịch, cái gì gọi là tôn trọng, không có ý nghĩa !
Đường Y Y siết chặt tay, chậm rãi buông ra, cô lạnh lùng nói – “Vật hợp theo loài, anh với Tần Chính đều như nhau.” Đều con mẹ anh không phải thứ gì hết, cặn bã.
Tiết Ngũ du côn cười, giọng nói chắc chắn – “Đang chửi chúng tôi đúng không ?”
Một tay anh bỏ vào túi, giữa lông mày toát lên vẻ cương quyết và hoang mang – “Đường Y Y, tôi thật sự không hiểu được, tại sao cô và A Chính không thể ở cùng nhau được?”
Cất bước rời khỏi, Đường Y Y không muốn nói nhiều thêm dù một câu với Tiết Ngũ.
Cô sợ nếu mình không đi thì sẽ tức miệng rồi chửi ầm lên.
So với Tiết Ngũ, thì Tần Chính còn giống con người hơn một chút. Đúng là nực cười.
Tiết Ngũ đứng tại chổ, sờ sờ cằm, lầm bầm lầu bầu – “A Chính, sau này có khả năng cậu thành thụ.”
Đường Y Y trở lại phòng bệnh, mang theo cơn tức với Tiết Ngũ vào.
Cô tiện tay lấy một quyển tạp chí, dùng sức mở ra, tờ giấy mỏng manh không chịu nổi trọng lực, phát ra tiếng vang run run rẩy rẩy.
Tần Chính đưa ra một ngón tay, đẩy mắt kính – “Có chuyện gì sao?”
Ngữ điệu của Đường Y Y hậm hực – “Không có chuyện gì.”
Tần Chính dường như nghiền ngẫm một lúc – “Có phải Tiết Ngũ nói gì với em không?”
Anh quan sát biến hóa trong nháy mắt của Đường Y Y, kết luận suy đoán của mình đã được minh chứng.
Với tính tình của Tiết Ngũ, lời nói ra sẽ không dễ nghe.
Tần Chính mở miệng – “Đưa điện thoại cho tôi.”
Cầm lấy di động của anh, Đường Y Y trực tiếp ném lên giường.
Tần Chính bấm số Tiết Ngũ – “Hạng mục tinh khoáng không có phần của cậu.”
Không đếm xỉa tiếng gầm gừ đầu bên kia, Tần Chính cúp máy tiếp tục xem văn kiện.
Đường Y Y sững sờ không kịp phản ứng, cô lật tạp chí đến trang đầu, rồi lật ngược lại.
Đối diện độ nhiên vang lên tiếng của Tần Chính – “Khóc?”
Đường Y Y ngửa mặt lên, sờ sờ, không có một giọt lệ.
Khóc cái gì, với lại, khóc có lợi ích gì.
Lưu Đình Vân từng nói nước mắt và mẫu tính rất có sức ảnh hưởng với đàn ông, nhưng cũng phải tùy người.
Tần Chính rũ mắt, cũng không truy hỏi thêm điều gì, múa bút ký tên trên văn kiện – “Gọt táo cho tôi.”
Đường Y Y đi lấy dao và táo.
Từ trước đến giờ cô ăn táo không bao giờ gọt vỏ, vì nghĩ phiền toái, đây giống như là lần đầu cô gọt táo.
Vậy mà vỏ táo không đứt một lần, dọc theo lưỡi dao, từng vòng vòng quanh.
Đường Y Y cảm thấy không tin được, chẳng lẽ cô có thiên phú trong việc này?
“Vỏ trái cây đứt mấy lần, hôm nay chúng ta sẽ làm bấy nhiêu lần.”
“Ba lần, nếu như lại đứt thêm một lần nữa, ngày mai em đừng mong xuống giường.”
Đoạn hội thoại này đột nhiên xuất hiện trong đầu cô, Đường Y Y sửng sốt, mũi dao bị lệch, cắt qua trái táo, đứt tới đầu ngón tay.
Huýt một tiếng, Đường Y Y lập tức bỏ ngón tay vào miệng, mút nơi chảy máu.
Tần Chính nhướng mắt nhìn Đường Y Y – “Gọt táo cũng không biết?”
Anh quét mắt qua trái táo trong tay cô, một giọt máu rơi trên thịt táo, đặc biệt rõ ràng – “Đường Y Y, em định làm táo tẩm máu hả?”
Cái miệng nhỏ nhắn của cô khẽ trắng bệch, Đường Y Y không nhúc nhích.
Tần Chính hí mắt nhìn cô, ánh mắt mơ hồ mong đợi điều gì xảy ra.
Thời gian trôi qua mấy phút, phòng bệnh yên tĩnh không một tiếng động.
Chuông báo động đột ngột vang lên, phá vỡ bầu không khí tết nhị vô tung vô ảnh.
Tiếng ồn phát ra từ túi xách của Đường Y Y, cô cũng đang thất thần, nữa ngày sau mới nhớ tới.
Lúc trước cô mua vật này trên mạng cùng với Lưu Đình Vân, không nghĩ đến giờ vẫn còn sử dụng được.
Sắc mặt Tần Chính xanh mét.
“Ném!”
Đường Y Y không hợp tác.
“Tôi nói ném !”
Đường Y Y nói – “Ném làm gì ? Tôi mua để phòng thân.”
“Phòng thân ?” Tần Chính nói – “Đề phòng tôi ư ?”
Đường Y Y trợn trắng mắt, thứ đồ chơi trẻ con này nếu có thể đề phòng anh, cô sẳn sàng bầu chọn 5 sao khen ngợi, mua thêm một thùng nữa.
Cuối cùng, cái còi báo động kia vẫn bị Tần Chính tắt.
Có anh ở đây, ai có thể tiếp cận cô ?
Hai ngày sau, Đường Y Y đi thành phố Y công tác, theo sau Lục Sơn là ba người đàn ông áo đen, có thể nói là bảo vệ cô, cũng có thể nói là giám sát cô.
Lần này là hạng mục của tổ A, Đường Y Y tham gia giai đoạn tiền thiết kế, không hơn, nhưng Tần Chính lại muốn toàn quyền phụ trách.
Đối mặt với tình huống đột nhiên xuất hiện, Đường Y Y vốn dĩ nên kinh ngạc, luống cuống, thế nhưng cô không có, giống như cô đã xử lý qua nhiều lần.
Đem quyền lực lớn như vậy giao cho một người thiết kế, điều động mấy ngàn vạn, quyết định này khiến người phụ trách hạng mục cùng toàn bộ quản lý của các bộ phận không lý giải được, và khinh miệt cô.
“Chỉ là tiểu phẫu ruột thừa, Tổng tài đã sớm hồi phục, sao anh ấy không tự mình làm ?”
“Trong trường hợp Tổng tài không làm, thì cũng có thể cử quản lý Trần đến phát ngôn, muốn một nhân viên thiết kế ra mặt, đây chính là không tôn trọng đối với công ty hương liệu bên kia hay sao ?
“Quản lý Hách, Đường Y Y là nhân viên cô cử ra, cô không nói gì sao ?”
Ở dưới cái nhìn soi mói của mọi người, người trầm mặc từ đầu – Hách Tình mở miệng – “Nếu đây là quyết định của Tổng tài, thì đã nói lên Đường Y Y có khả năng đảm nhiệm.”
“Dưới trướng tôi còn có vài người nữa, thời gian trước bị sa thải mọi người không nghe nói qua hả ?”
Sắc mặt mọi người đại biến, không dám nói thêm điều gì nữa.
Đường Y Y không biết rõ vở kịch nhỏ này, cô đang trò chuyện cùng Ngô Hưng trong phòng nghỉ nhỏ từ chi tiết đến tổng quan của dự án, đảm bảo luôn ở vị trí chủ động, phải hết sức cẩn thận.
Ngô Hưng không yên lòng – “Một thời gian không gặp em, em làm việc với Tổng tài có gì khó khăn không ?”
Đường Y Y nói – “Vẫn tốt.”
Ngô Hừng nhìn người con gái trước mặt, tham luyến, si mê, ánh mắt bỗng dưng chậm lại.
Ngay lập tức, tay Đường Y Y đột nhiên bị bắt lấy.
Cô giãy giụa không thoát, lập tức không vui, nói – “Tổ trưởng Ngô, anh bỏ tay ra.”
Ngô Hưng cười mỉa – “Xin lỗi.”
Lời tuy nói vậy, nhưng anh vẫn như cũ cầm chặt cổ tay Đường Y Y, nhịn không được dùng ngón cái chà xát.
“Có phải chỉ cần có quyền thế, là em liền theo ?”
Đường Y Y dùng sức thoát ra – “Anh có ý gì ?”
“Lúc trước tôi tỏ tình với em, em có nhớ mình nói gì với tôi không ? Ngô Hưng nhẹ giọng mở miệng – “Em nói em muốn sống một mình.”
Giọng anh đầy chất vấn, giống như bản thân anh bị cô lừa gạt – “Vậy bây giờ thì vì sao ?”
Thần sắc Đường Y Y cứng đờ, lúc đó cô chỉ tùy tiện tìm một lý do thoát khỏi Ngô Hưng.
“Vì sao Tổng tài đem một dự án quan trọng như vậy giao cho em ?” Ngô Hưng cắn răng – “Y Y, em cùng với Tổng tài, hai người…”
Cửa ầm mở ra, Lục Sơn xuất hiện ở cửa, thân hình to con chắn hết lối đi, hung thần ác sát, trong lòng Ngô Hưng run rẩy, mặt mày khó coi bước ra ngoài.
Đường Y Y giũ cổ áo, nghiêng đầu hỏi với Lục Sơn – “Gáy tôi có dấu vết gì phải không ?”
Mắt Lục Sơn nhìn thẳng – “Không biết.”
Đường Y Y đúng là hết nói nổi – “Vậy thì nhìn một cái không phải là biết sao ?”
Lục Sơn liếc nhanh qua, rũ mắt xuống – “Phải.”
Có một vết hôn rất đậm.
Quả nhiên ! Đường Y Y lôi cổ áo lên, Ngô Hưng đột nhiên phản ứng như vậy có lẽ vì thấy được.
Cô đóng máy tính lại, trên mặt không thể hiện gì nhưng nội tâm chửi bới liên hoàn.
Thời điểm họp, khi đối tác vừa nhìn thấy Đường Y Y, cũng không lộ ra vẻ mảy may kinh ngạc, càng không khinh thường, tức giận, thái độ bọn họ rất tốt.
Hách Tình, Ngô Hưng ngồi trên ghế, trong lòng dậy lên sóng to gió lớn, cho tới bây giờ chưa thấy một mặt Đường Y Y thế này.
Lão luyện, sắc bén, trầm ổn, tự tin, phần quyết đoán của cô không phải một thiết kế nho nhỏ có thể có được, thậm chí là một thư ký mới nhậm chức nửa tháng cũng không có khả năng có.
Những người khác đồng thời trợn mắt há hốc mồm.
Có phải Tổng tài nhìn ra tiềm lực của Đường Y Y nên đề bạt cô ấy ? Trách nhiệm có nặng nề quá không ?
Khi đàm phán chuẩn bị kết thúc, Đường Y Y nhìn về phía cô gái đoan trang quyền lực đối diện, nhìn không được hỏi – “Viên tổng, chúng ta đã gặp nhau rồi ư ?”
Nếu không thì vì sao cô ấy lại dùng ánh mắt “Đã lâu không gặp” nhìn cô ?
Viên tổng cười cười, ý tứ sâu xa – “Thư ký Đường cảm thấy như thế nào ?”
Khóe mắt Đường Y Y giật giật.
Nếu như nói lời này là một người đàn ông, cảm giác rất ái muội, nhưng đối phương là Tổng tài một công ty đã đưa ra thị trường lâu năm, lại là một cô gái rất có thanh danh, vậy thì hoàn toàn bất đồng.
Bầu không khí từ nghiêm túc trở nên ý vị sâu xa, vẻ mặt mọi người đểu quái dị.
Ngay tại lúc này, Viên tổng đột nhiên sảng khoái ký tên, vươn tay về phía Đường Y Y – “Hợp tác vui vẻ.”
Đường Y Y thu liễm thần sắc, cười bắt tay cùng cô ấy – “Hợp tác vui vẻ.”
Lần trước cùng Tần Chính gặp đối tác bên Pháp, Tần Chính buông tay, ngồi một bên khoanh tay nhìn, để cho cô một mình đảm đương.
Lần này cũng vậy, giao cho cô xử lý toàn bộ.
Không có chuyện gì là vô duyên vô cớ, sở dĩ Tần Chính làm vậy, đến tột cùng anh muốn cho cô biết điều gì…
Loại cảm giác này ngày càng mãnh liệt, Tần Chính đang lái cô qua một hướng đi khác với nhân sinh quan của mình.
Mặc kệ là cô có nguyện ý hay không, đều không dừng lại được.
Bước ra khỏi cao ốc, Đường Y Y tâm sự nặng nề, Lục Sơn cầm theo máy tính đi ở phía sau, anh đưa tay ra, một người đàn ông mặc áo đen bước lên mở cửa xe.
Đường Y Y ngồi vào xe lướt di động trong phút chốc bỗng dưng dừng lại, cô tháo kính râm xuống, nhìn về phía phố đối diện.
Người đàn ông tướng mạo đoan chính một tay cầm túi lớn túi nhỏ, một tay ôm một người con gái nhỏ nhắn xinh xắn, tư thế thân mật.
Cô gái mặc váy áo rộng thùng thình, tay đặt trên bụng, đang cùng người đàn ông nói gì đó, dáng vẻ tươi cười ngọt ngào.
Đó không phải là bạn trai của Đình Vân sao ?
Hít sâu một hơi, Đường Y Y lấy di động ra, chụp mấy tấm ảnh.
Khi lầu dưới truyền đến tiếng động, cô nửa tỉnh nửa mê. Khi tiếng động dừng ở cửa phòng, cô tỉnh triệt để.
“Đường tiểu thư, Tiên Sinh muốn gặp cô.”
Lục Sơn đứng ngoài cửa, giọng nói nguội lạnh, vẻ mặt cũng tương tự.
Đường Y Y nằm trên giường thêm một lát, xoay người đứng dậy, cô ngồi yên, cho đến khi giọng nói Lục Sơn vang lên một lần nữa, giống như sắp sửa phá cửa vào, đánh cô bất tỉnh, bỏ vào bao tải, rồi khiêng cô đến bệnh viện.
Cô thay đổi cái quần tây dài màu đen, trước khi bước ra khỏi cửa, Đường Y Y nhìn vào trong gương, người con gái trong gương không lộ ra tâm tình gì, mặt trắng bệch, cô cảm giác mình giống như sắp đi chịu tang.
Nhưng cô không có tang để chạy.
Vừa bước vào phòng bệnh, Đường Y Y liền biết vậy.
Tần Chính nửa nằm nửa ngồi, hình người cốt chó, ngoài sắc mặt anh kém một tí, thì hơi thở quanh thân anh quá kinh khủng.
“Đêm hôm khuya khoắt, em chạy ra ngoài mua đồ ăn làm gì ?”
Đường Y Y sững sờ, lập tức lấy lại phong thái thong dong nói – “Đi ra ngoài dạo một chút.”
Quản gia nói cô đi mua đồ ăn, cô cũng không phản bác, chỉ là…trong biệt thự nhiều camera như vậy, điều tra lập tức sẽ biết cô ở nhà ngủ, quản gia cũng không thoát tội được. Tần Chính nổi giận không dễ nguôi.
Nhưng đó là chuyện chưa tới, ít nhất hiện tại bình yên vô sự.
Mắt Tần Chính giật giật – “Lại đây.”
Đường Y Y nhắc chân bước tới gần, hai tay bỏ trong túi áo khoác ngoài, nghiễm nhiên là bộ dạng đầy xa cách.
Ánh mắt Tần Chính trói chặt trên người cô, đen tối nhấp nhoáng không rõ đang nghĩ gì.
Đầu ngón tay trong túi áo cào vào lòng bàn tay, Đường Y Y tùy ý nhìn qua ánh mắt không có chút nhiệt độ của anh.
Mấy giây sau, Đường Y Y đột nhiên lấy tay ra, che miệng giấu đi cái ngáp đột nhiên đến.
Thời điểm này, không buồn ngủ mới là lạ.
Tần Chính nhìn thấy một màn này, sắc mặt anh trầm xuống, cô gái này hoàn toàn không coi anh ra gì.
Đường Y Y lại tiếp tục lấy tay che thêm một cái ngáp, nước mắt trào ra từ khóe mắt, buồn ngủ không chịu được.
Tần Chính không nói một lời nhìn chằm chằm Đường Y Y, cái ngáp này nối tiếp cái ngáp kia, nước mắt lưng tròng
Anh đột nhiên ném qua một vật, nói – “Đọc cho tôi nghe.”
Ánh mắt cô rơi xuống màu da đen bên ngoài, lông mi Đường Y Y run run, lúc lâu sau, cô cầm lấy Kinh Thánh.
Bên tai vang lên giọng nói ôn nhu tinh tế của phái nữ, Tần Chính rũ mắt xuống, trong khoảng thời gian ngắn, từ nhịp điệu không lưu loát đến thuần thục.
Đọc hơn hai tiếng đồng hồ, giọng Đường Y Y khàn đi, Tần Chính nhắm mắt, hô hấp đều đầu, giống như đang ngủ thiếp đi.
Đường Y Y khép lại thánh kinh, mỗi một trang đều có dấu vết đã đọc qua, chẳng những vậy mà còn đọc qua nhiều lần.
Trên mặt cô xẹt qua một tia trào phúng.
Loại người như anh ta mà cũng xem Kinh Thánh, buồn cười !
Phòng bệnh im ắng, mùi tiêu độc nhàn nhạt trong không khí, khó ngửi.
Đường Y Y bước ra khỏi cửa, cô còn chưa bước ra ngoài, sau lừng truyền đến âm thanh của Tần Chính – “Em muốn đi đâu ?”
Bước chân dừng lại, Đường Y Y xoay người, chạm vào ánh mắt bén nhọn của anh, dường như anh không hề ngủ.
Tần Chính gỡ xuống gọng kính vàng trên sống mũi, lạnh nhạt nói – “Lên đây ngủ với tôi.”
Nhìn cô đứng sững ở đó, không động đậy, từ trong mũi anh phát ra một âm tiết, lười biếng trầm thấp – “Sao ?”
Giấu tất cả suy nghĩ trong lòng, Đường Y Y cởi giày nằm lên.
Đưa lưng về phía Tần Chính, Đường Y Y im lặng lướt di động, tìm kiếm những nội dung liên quan đến giải phẩu ruột thừa, khi biết được bản thân có thể yên ổn một thời gian, khóe môi không tự chủ được cong lên.
Bả vai đột ngột bị một lực mạnh kéo cô quay người lại, mặt Đường Y Y bị ép buộc đối mặt với Tần Chính, cô lập tức thoát khoải website, ném di động lên bàn.
Bàn tay vuốt ve sống lưng cô, không nặng không nhẹ, lại vuốt ve vành tai, sau gáy, Đường Y Y không thoải mái, thân thể cứng đờ.
Vành tai truyền đến cảm xúc ấm áp khô ráo, kèm theo tiếng thở dốc của người đàn ông, Đường Y Y nhìn cửa sổ đối diện, chờ trời sáng.
Tần Chính ngửi được mùi vị quen thuộc, lòng bàn tay vuốt qua từng tấc da thịt trơn bóng quen thuộc, bao bọc bởi nhiệt độ cơ thể ấm áp, anh dần dần chìm vào giấc ngủ.
Không bao lâu sau, Đường Y Y cảm thấy hô hấp khó khăn, cô đột ngột mở mắt ra, người đàn ông bên cạnh từ trên cao nhìn chằm chằm xuống cô, bàn tay bóp ở cổ cô, vẻ mặt âm trầm khủng bố.
“Anh buông ra, buông ra…” Đường Y Y thống khổ dùng hết sức lực vặn cổ tay anh, trong cổ họng phát ra từng đoạn hơi thở đứt quãng – “Tần, Tần Chính…”
Bàn tay kia giống như một cái kìm, bóp nghẹt đường sống của Đường Y Y
Dần dần, đồng tử cô mở lớn, sức lực giãy giụa dần yến đi, biên độ dao động của cánh tay càng lúc càng nhỏ lại.
Một giây sau, sức kiềm chế rời khỏi, dưỡng khí theo cổ chảy vào người, Đường Y Y thở từng ngụm từng ngụm một, động mạch trên cổ nhảy kịch liệt, dường như muốn bật khỏi tầng da mỏng manh của cô, máu tươi đầm đìa.
“Anh…anh điên hả?!
Đường Y Y hoảng sợ trừng mắt nhìn Tần Chính, toàn thân tươm mồ hôi lạnh, gió thổi qua nổi lên lớp lớp da gà, cô rùng mình một cái, chưa tỉnh hồn.
Hai tròng mắt Tần Chính đỏ lên, trong đó cuồng cuộng phẫn nộ, vặn vẹo, trong thời gian chợp mắt ngắn ngủi, anh nằm mơ.
Trong giấc mơ cô ấy lại trốn đi một lần nữa, mà lần này rất nhiều năm về sau mới bắt được cô về, cô bước cùng một người đàn ông khác trên đường, trong tay còn dắt theo một đứa bé.
Mặt mũi cô tràn đầy hạnh phúc, nhìn đứa bé đầy yêu thương, khi nhìn qua người đàn ông kia thì ôn nhu, từ khóe mắt đuôi mày đều là tình yêu.
Anh bừng tỉnh, mồ hôi lạnh thấm ướt toàn thân.
Khi cô phản bội, anh hoàn toàn đánh mất lý trí, anh ghét cảm giác này, cảm giác sắp không khống chế được, nếu như điều gì đó anh không thể khống chế được, anh muốn vứt bỏ!
Khi nhìn thấy Đường Y Y toát ra hơi thở tử vong, ngực anh giống như bị người nào đó khoét một lỗ thủng, cũng giống như cô, không thể thở nổi.
Anh chưa từng chùng tay trước điều gì, cả đời này không biết cái gì gọi là do dự, vừa rồi anh đã biết được.
Chua chát! Vô vị!
Tần Chính nhắm mắt lại, trên mặt không một gợn sóng, không đếm xỉa nói – “Đường Y Y, em sợ chết không?”
Giọng nói bên tai khàn khàn, bao bọc con dao giết người, hô hấp Đường Y Y dồn dập, cả thân thể đều không ngừng phập phồng.
Tần Chính quát - “Trả lời tôi!”
Đường Y Y vén sợi tóc lòa xòa trên mặt, hít sâu một hơi – “Sợ.”
Khóe miệng cong lên đường cong sung sướng hài lòng, Tần Chính vén một sợi tóc mướt mồ hôi trên cổ Đường Y Y ra sau tai, khống chế cằm cô, nhẹ nhàng ve vuốt.
Cử chỉ thân mật giữa hai người yêu nhau, nhưng trong mắt anh lại bắn ra từng tia lạnh băng.
“Đường Y Y, em đã không còn đường lui.”
Hiểu ý anh đang nói gì, môi Đường Y Y phát run, đột ngột kéo tay Tần Chính ra, cắn mạnh.
Mùi tanh của máu trong nháy mắt tràn ngập khoang miệng, trôi theo nước miếng tràn vào bụng, hàm răng khảm sâu vào da thịt Tần Chính. Hòa lẫn cùng máu thịt của anh, khiến Đường Y Y chán ghét nôn khan.
Tần Chính thong thả ung dung dùng khăn giấy lau vết thương, máu tươi tuông ra thẩm thấu ướt nhẹp khăn, có thể thấy Đường Y Y cắn sâu bao nhiêu.
Hai người đều không ai lên tiếng.
Bình minh ló dạng, mọi âm thanh đều yên tĩnh.
Đường Y Y nằm bất động, giống như thi thể.
Tần Chính mò vào tóc Đường Y Y, mi mắt rũ xuống rợp bóng, không nhìn thấy trong mắt anh đang nghĩ gì.
Cho đến khi hô hấp của cô gái bên cạnh đều đều, anh mới dời mắt qua.
“Khi em ngủ thiếp đi mới đáng yêu.”
Tần Chính thở dài một hơi, tâm tình trộn lẫn trong đó không rõ là gì.
Con người ta khi bệnh, tinh thần thường yếu ớt, đa sầu đa cảm, cảm thán sinh mệnh vô thường.
Ngoài trừ Tần Chính.
Tâm tình của anh không thể so sánh cùng với người thường. Lúc thì bình an vô sự, quay mặt đi liền tức giận, không giải thích được ngọn nguồn.
Buổi sáng quản gia mang theo cháo vào, Tần Chính nhìn thoáng qua, anh nhíu mày, nói với cô gái ngồi trên ghế salon – “Em về nhà nấu cháo mang lên.”
Đường Y Y đang ăn lựu, nghe vậy, cô không ngẩng đầu lên – “Tôi không biết nấu.”
Tần Chính cũng không lập lại lần nữa.
Áp suất trong phòng bệnh chìm đến đáy cốc.
Quản gia ở bên khoanh tay nhìn qua, trong lòng suy nghĩ làm sao bây giờ.
Tiên Sinh vừa giải phẫu xong, tức giận sẽ bất lợi với việc khôi phục lại.
Nhưng đứa nhỏ Đường Y Y xương cốt cứng rắn, nếu như mềm xuống một chút, không đối nghịch với Tiên sinh, giống như trong quá khứ, giả cũng giả đến mức người khác nhìn không ra khuyết điểm, không chê vào đâu được.
Ông cũng sẽ không lo lắng đề phòng mỗi ngày.
Vừa rồi khi ông bước vào, nhìn thấy mu bàn tay của Tiên sinh, trên đời này, chỉ có Đường Y Y của hiện tại mới dám làm vậy.
Đường Y Y ăn xong nửa trái lựu, đứng dậy bước ra ngoài, quản gia thở nhẹ một hơi.
Trở về nhà vo gạo, thêm nước, tìm nắp vun đậy lên, nấu cháo theo đúng trình tự, một loạt động tác đơn giản, thô bạo.
Đường Y Y cầm khăn lau sạch nước trên tay, xoay người bước đi.
Quản gia chỉ tay – “Đường tiểu thư, còn chưa cắm điện.”
Khóe miệng Đường Y Y giật giật.
Không tới một giờ, Tần Chính nhìn thấy cháo của Đường Y Y nấu, nước lỏng bổng, nhão nhoẹt, gạo còn từng hột từng hột, trước kia cũng là cháo nhưng có thể nấu rất nhiều kiểu, hiện giờ…
Tần Chính cầm muỗng quấy vài cái, ném muỗng văng ra xa.
“Đây là cháo?”
“Có gạo có nước.” Đường Y Y nói – “Không phải là cháo sao?”
Tần Chính nhíu mắt lại, hàn quang bắn ra tán loạn, phút chốc trôi qua.
Cũng phải, người con gái này bây giờ hội tụ đủ mọi thứ khiến anh chán ghét.
Cô cố ý.
Cuối cùng số mệnh của chén cháo kia nằm trong thùng rác.
Trong trí nhớ của Đường Y Y, lần đầu tiên nấu cháo như vậy là bình thường.
Ở bệnh viện vài ngày, khi Tần Chính sinh hoạt, Đường Y Y ở bên cạnh, khi anh nằm trên giường nghỉ ngơi, Đường Y Y vẫn ở bên cạnh, trừ khi đi toilet, chỉ còn thiếu buộc thêm sợi dây xích vào.
Người khác nhìn thấy vậy đều hâm mộ Đường Y Y, ghen tỵ với vận may của cô, Đường Y Y lại chán ghét cùng cực.
Nhưng cô vẫn không lộ suy nghĩ này ra ngoài, nếu không mọi người sẽ nói cô già mồm, có một người đàn ông quyền thế ngập trời muốn cô, cô còn không biết đủ, trong phúc mà không biết phúc.
Tiết Ngũ cũng cảm thấy như vậy, khi anh đến bệnh viện thăm Tần Chính, lúc về ngăn Đường Y Y ở hành lang.
“Đường Y Y, đừng có được voi đòi tiên, A Chính đối với cô rất tốt.”
A Chính chưa bao giờ có bộ dáng như vậy, vết cào, vết cắn, bản thân anh nhìn thấy khiếp sợ không thôi.
Con gái là để yêu thương, nhưng không thể không có giới hạn, nếu không sẽ hếch mũi lên trời. Quá đề cao chính mình.
“Tốt ư?” Đường Y Y châm biếm – “Tôi còn không giống một con người.”
Trong mắt Tần Chính cô là một món đồ, một tượng gỗ, không có máu không có thịt.
Tần Chính nắm cô trong lòng bàn tay, dùng thái độ bất bình đẳng giám sát, khống chế cô.
Anh ta không bao giờ tôn trọng mong muốn của cô.
Nghe thấy lời cô nói, Tiết Ngũ giống như nghe được chuyện cười – “Chuyện đó rất quan trọng sao ?”
Những người con gái từng ở cạnh anh không có một ai muốn làm người, muốn cái gì, anh nói ok, theo nhu cầu, tất cả đều vui vẻ.
Ngày nào đó anh không tìm thấy ở đối phường điều anh muốn, anh sẽ cho một cái hôn chia tay, rồi đường ai nấy đi.
Chính là một cuộc giao dịch, cái gì gọi là tôn trọng, không có ý nghĩa !
Đường Y Y siết chặt tay, chậm rãi buông ra, cô lạnh lùng nói – “Vật hợp theo loài, anh với Tần Chính đều như nhau.” Đều con mẹ anh không phải thứ gì hết, cặn bã.
Tiết Ngũ du côn cười, giọng nói chắc chắn – “Đang chửi chúng tôi đúng không ?”
Một tay anh bỏ vào túi, giữa lông mày toát lên vẻ cương quyết và hoang mang – “Đường Y Y, tôi thật sự không hiểu được, tại sao cô và A Chính không thể ở cùng nhau được?”
Cất bước rời khỏi, Đường Y Y không muốn nói nhiều thêm dù một câu với Tiết Ngũ.
Cô sợ nếu mình không đi thì sẽ tức miệng rồi chửi ầm lên.
So với Tiết Ngũ, thì Tần Chính còn giống con người hơn một chút. Đúng là nực cười.
Tiết Ngũ đứng tại chổ, sờ sờ cằm, lầm bầm lầu bầu – “A Chính, sau này có khả năng cậu thành thụ.”
Đường Y Y trở lại phòng bệnh, mang theo cơn tức với Tiết Ngũ vào.
Cô tiện tay lấy một quyển tạp chí, dùng sức mở ra, tờ giấy mỏng manh không chịu nổi trọng lực, phát ra tiếng vang run run rẩy rẩy.
Tần Chính đưa ra một ngón tay, đẩy mắt kính – “Có chuyện gì sao?”
Ngữ điệu của Đường Y Y hậm hực – “Không có chuyện gì.”
Tần Chính dường như nghiền ngẫm một lúc – “Có phải Tiết Ngũ nói gì với em không?”
Anh quan sát biến hóa trong nháy mắt của Đường Y Y, kết luận suy đoán của mình đã được minh chứng.
Với tính tình của Tiết Ngũ, lời nói ra sẽ không dễ nghe.
Tần Chính mở miệng – “Đưa điện thoại cho tôi.”
Cầm lấy di động của anh, Đường Y Y trực tiếp ném lên giường.
Tần Chính bấm số Tiết Ngũ – “Hạng mục tinh khoáng không có phần của cậu.”
Không đếm xỉa tiếng gầm gừ đầu bên kia, Tần Chính cúp máy tiếp tục xem văn kiện.
Đường Y Y sững sờ không kịp phản ứng, cô lật tạp chí đến trang đầu, rồi lật ngược lại.
Đối diện độ nhiên vang lên tiếng của Tần Chính – “Khóc?”
Đường Y Y ngửa mặt lên, sờ sờ, không có một giọt lệ.
Khóc cái gì, với lại, khóc có lợi ích gì.
Lưu Đình Vân từng nói nước mắt và mẫu tính rất có sức ảnh hưởng với đàn ông, nhưng cũng phải tùy người.
Tần Chính rũ mắt, cũng không truy hỏi thêm điều gì, múa bút ký tên trên văn kiện – “Gọt táo cho tôi.”
Đường Y Y đi lấy dao và táo.
Từ trước đến giờ cô ăn táo không bao giờ gọt vỏ, vì nghĩ phiền toái, đây giống như là lần đầu cô gọt táo.
Vậy mà vỏ táo không đứt một lần, dọc theo lưỡi dao, từng vòng vòng quanh.
Đường Y Y cảm thấy không tin được, chẳng lẽ cô có thiên phú trong việc này?
“Vỏ trái cây đứt mấy lần, hôm nay chúng ta sẽ làm bấy nhiêu lần.”
“Ba lần, nếu như lại đứt thêm một lần nữa, ngày mai em đừng mong xuống giường.”
Đoạn hội thoại này đột nhiên xuất hiện trong đầu cô, Đường Y Y sửng sốt, mũi dao bị lệch, cắt qua trái táo, đứt tới đầu ngón tay.
Huýt một tiếng, Đường Y Y lập tức bỏ ngón tay vào miệng, mút nơi chảy máu.
Tần Chính nhướng mắt nhìn Đường Y Y – “Gọt táo cũng không biết?”
Anh quét mắt qua trái táo trong tay cô, một giọt máu rơi trên thịt táo, đặc biệt rõ ràng – “Đường Y Y, em định làm táo tẩm máu hả?”
Cái miệng nhỏ nhắn của cô khẽ trắng bệch, Đường Y Y không nhúc nhích.
Tần Chính hí mắt nhìn cô, ánh mắt mơ hồ mong đợi điều gì xảy ra.
Thời gian trôi qua mấy phút, phòng bệnh yên tĩnh không một tiếng động.
Chuông báo động đột ngột vang lên, phá vỡ bầu không khí tết nhị vô tung vô ảnh.
Tiếng ồn phát ra từ túi xách của Đường Y Y, cô cũng đang thất thần, nữa ngày sau mới nhớ tới.
Lúc trước cô mua vật này trên mạng cùng với Lưu Đình Vân, không nghĩ đến giờ vẫn còn sử dụng được.
Sắc mặt Tần Chính xanh mét.
“Ném!”
Đường Y Y không hợp tác.
“Tôi nói ném !”
Đường Y Y nói – “Ném làm gì ? Tôi mua để phòng thân.”
“Phòng thân ?” Tần Chính nói – “Đề phòng tôi ư ?”
Đường Y Y trợn trắng mắt, thứ đồ chơi trẻ con này nếu có thể đề phòng anh, cô sẳn sàng bầu chọn 5 sao khen ngợi, mua thêm một thùng nữa.
Cuối cùng, cái còi báo động kia vẫn bị Tần Chính tắt.
Có anh ở đây, ai có thể tiếp cận cô ?
Hai ngày sau, Đường Y Y đi thành phố Y công tác, theo sau Lục Sơn là ba người đàn ông áo đen, có thể nói là bảo vệ cô, cũng có thể nói là giám sát cô.
Lần này là hạng mục của tổ A, Đường Y Y tham gia giai đoạn tiền thiết kế, không hơn, nhưng Tần Chính lại muốn toàn quyền phụ trách.
Đối mặt với tình huống đột nhiên xuất hiện, Đường Y Y vốn dĩ nên kinh ngạc, luống cuống, thế nhưng cô không có, giống như cô đã xử lý qua nhiều lần.
Đem quyền lực lớn như vậy giao cho một người thiết kế, điều động mấy ngàn vạn, quyết định này khiến người phụ trách hạng mục cùng toàn bộ quản lý của các bộ phận không lý giải được, và khinh miệt cô.
“Chỉ là tiểu phẫu ruột thừa, Tổng tài đã sớm hồi phục, sao anh ấy không tự mình làm ?”
“Trong trường hợp Tổng tài không làm, thì cũng có thể cử quản lý Trần đến phát ngôn, muốn một nhân viên thiết kế ra mặt, đây chính là không tôn trọng đối với công ty hương liệu bên kia hay sao ?
“Quản lý Hách, Đường Y Y là nhân viên cô cử ra, cô không nói gì sao ?”
Ở dưới cái nhìn soi mói của mọi người, người trầm mặc từ đầu – Hách Tình mở miệng – “Nếu đây là quyết định của Tổng tài, thì đã nói lên Đường Y Y có khả năng đảm nhiệm.”
“Dưới trướng tôi còn có vài người nữa, thời gian trước bị sa thải mọi người không nghe nói qua hả ?”
Sắc mặt mọi người đại biến, không dám nói thêm điều gì nữa.
Đường Y Y không biết rõ vở kịch nhỏ này, cô đang trò chuyện cùng Ngô Hưng trong phòng nghỉ nhỏ từ chi tiết đến tổng quan của dự án, đảm bảo luôn ở vị trí chủ động, phải hết sức cẩn thận.
Ngô Hưng không yên lòng – “Một thời gian không gặp em, em làm việc với Tổng tài có gì khó khăn không ?”
Đường Y Y nói – “Vẫn tốt.”
Ngô Hừng nhìn người con gái trước mặt, tham luyến, si mê, ánh mắt bỗng dưng chậm lại.
Ngay lập tức, tay Đường Y Y đột nhiên bị bắt lấy.
Cô giãy giụa không thoát, lập tức không vui, nói – “Tổ trưởng Ngô, anh bỏ tay ra.”
Ngô Hưng cười mỉa – “Xin lỗi.”
Lời tuy nói vậy, nhưng anh vẫn như cũ cầm chặt cổ tay Đường Y Y, nhịn không được dùng ngón cái chà xát.
“Có phải chỉ cần có quyền thế, là em liền theo ?”
Đường Y Y dùng sức thoát ra – “Anh có ý gì ?”
“Lúc trước tôi tỏ tình với em, em có nhớ mình nói gì với tôi không ? Ngô Hưng nhẹ giọng mở miệng – “Em nói em muốn sống một mình.”
Giọng anh đầy chất vấn, giống như bản thân anh bị cô lừa gạt – “Vậy bây giờ thì vì sao ?”
Thần sắc Đường Y Y cứng đờ, lúc đó cô chỉ tùy tiện tìm một lý do thoát khỏi Ngô Hưng.
“Vì sao Tổng tài đem một dự án quan trọng như vậy giao cho em ?” Ngô Hưng cắn răng – “Y Y, em cùng với Tổng tài, hai người…”
Cửa ầm mở ra, Lục Sơn xuất hiện ở cửa, thân hình to con chắn hết lối đi, hung thần ác sát, trong lòng Ngô Hưng run rẩy, mặt mày khó coi bước ra ngoài.
Đường Y Y giũ cổ áo, nghiêng đầu hỏi với Lục Sơn – “Gáy tôi có dấu vết gì phải không ?”
Mắt Lục Sơn nhìn thẳng – “Không biết.”
Đường Y Y đúng là hết nói nổi – “Vậy thì nhìn một cái không phải là biết sao ?”
Lục Sơn liếc nhanh qua, rũ mắt xuống – “Phải.”
Có một vết hôn rất đậm.
Quả nhiên ! Đường Y Y lôi cổ áo lên, Ngô Hưng đột nhiên phản ứng như vậy có lẽ vì thấy được.
Cô đóng máy tính lại, trên mặt không thể hiện gì nhưng nội tâm chửi bới liên hoàn.
Thời điểm họp, khi đối tác vừa nhìn thấy Đường Y Y, cũng không lộ ra vẻ mảy may kinh ngạc, càng không khinh thường, tức giận, thái độ bọn họ rất tốt.
Hách Tình, Ngô Hưng ngồi trên ghế, trong lòng dậy lên sóng to gió lớn, cho tới bây giờ chưa thấy một mặt Đường Y Y thế này.
Lão luyện, sắc bén, trầm ổn, tự tin, phần quyết đoán của cô không phải một thiết kế nho nhỏ có thể có được, thậm chí là một thư ký mới nhậm chức nửa tháng cũng không có khả năng có.
Những người khác đồng thời trợn mắt há hốc mồm.
Có phải Tổng tài nhìn ra tiềm lực của Đường Y Y nên đề bạt cô ấy ? Trách nhiệm có nặng nề quá không ?
Khi đàm phán chuẩn bị kết thúc, Đường Y Y nhìn về phía cô gái đoan trang quyền lực đối diện, nhìn không được hỏi – “Viên tổng, chúng ta đã gặp nhau rồi ư ?”
Nếu không thì vì sao cô ấy lại dùng ánh mắt “Đã lâu không gặp” nhìn cô ?
Viên tổng cười cười, ý tứ sâu xa – “Thư ký Đường cảm thấy như thế nào ?”
Khóe mắt Đường Y Y giật giật.
Nếu như nói lời này là một người đàn ông, cảm giác rất ái muội, nhưng đối phương là Tổng tài một công ty đã đưa ra thị trường lâu năm, lại là một cô gái rất có thanh danh, vậy thì hoàn toàn bất đồng.
Bầu không khí từ nghiêm túc trở nên ý vị sâu xa, vẻ mặt mọi người đểu quái dị.
Ngay tại lúc này, Viên tổng đột nhiên sảng khoái ký tên, vươn tay về phía Đường Y Y – “Hợp tác vui vẻ.”
Đường Y Y thu liễm thần sắc, cười bắt tay cùng cô ấy – “Hợp tác vui vẻ.”
Lần trước cùng Tần Chính gặp đối tác bên Pháp, Tần Chính buông tay, ngồi một bên khoanh tay nhìn, để cho cô một mình đảm đương.
Lần này cũng vậy, giao cho cô xử lý toàn bộ.
Không có chuyện gì là vô duyên vô cớ, sở dĩ Tần Chính làm vậy, đến tột cùng anh muốn cho cô biết điều gì…
Loại cảm giác này ngày càng mãnh liệt, Tần Chính đang lái cô qua một hướng đi khác với nhân sinh quan của mình.
Mặc kệ là cô có nguyện ý hay không, đều không dừng lại được.
Bước ra khỏi cao ốc, Đường Y Y tâm sự nặng nề, Lục Sơn cầm theo máy tính đi ở phía sau, anh đưa tay ra, một người đàn ông mặc áo đen bước lên mở cửa xe.
Đường Y Y ngồi vào xe lướt di động trong phút chốc bỗng dưng dừng lại, cô tháo kính râm xuống, nhìn về phía phố đối diện.
Người đàn ông tướng mạo đoan chính một tay cầm túi lớn túi nhỏ, một tay ôm một người con gái nhỏ nhắn xinh xắn, tư thế thân mật.
Cô gái mặc váy áo rộng thùng thình, tay đặt trên bụng, đang cùng người đàn ông nói gì đó, dáng vẻ tươi cười ngọt ngào.
Đó không phải là bạn trai của Đình Vân sao ?
Hít sâu một hơi, Đường Y Y lấy di động ra, chụp mấy tấm ảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.