Chương 59: Tiết Ngũ này nhận!
Tây Tây Đặc
29/09/2017
Cuối cùng Tần Chính làm bạn với ghế sô pha. Anh chỉ đơn giản là không cần rời khỏi là được.
Đường Y Y ném cho Tần Chính một tấm thảm, rồi đóng cửa phòng, khóa trái, mặt kệ anh chết sống ra sao.
Đêm khuya, Tần Chính nhận được điện thoại từ Tiết gia, từ đầu dây bên kia anh nghe được tiếng khóc kinh hoàng của mẹ Tiết.
“Cậu mau tới đây … mau khuyên Tiết Ngũ, nó sắp đánh chết người rồi!”
Mi mắt nửa khép nửa mở của Tần Chính bỗng dưng mở ra – “Dì à, con tới ngay lập tức!”
Giọng nói của anh trầm ổn, tựa như không có chuyện gì anh không giải quyết được.
Mẹ Tiết khóc thở không ra hơi, nén giọng nói – “Được…được…cậu tới nhanh đi…”
Ngắt điện thoại, Tần Chính duỗi tay lùa vào tóc, vuốt những sợi tóc hỗn loạn ra phía sau.
Anh mò quần áo trên ghế sô pha, nhanh chóng mặc vào người.
“Chuyện gì vậy?”
Tiếng của Đường Y Y từ sau lưng vọng tới.
Tần Chính quay đầu lại, nhìn thấy cô đứng trước cửa phòng, mặt bộ đồ ngủ bằng vải bông màu vàng nhạt, hai gò má nhuốm hồng, vẫn còn dáng vẻ buồn ngủ.
“Tiết Ngủ nổi điên.”
Đường Y Y sững sờ - “Nổi điên?”
Tần Chính cúi đầu cài nút áo sơ mi – “Em xem blog của cậu ta chưa?”
Đường Y Y gãi gãi đầu tóc rối tung – “Chưa xem.”
Cô định trở về phòng mình cầm di động lên xem, Tần Chính thấy vậy thì ném điện thoại của anh qua cho cô.
Mở webpage ra, vào blog của Tần Chính, giảm bớt các bước đăng ký linh tinh, cô không cần tìm cũng thấy được thứ Tần Chính muốn cô xem.
Hình ảnh đứa bé sơ sinh trong hình hoàn toàn không giống Tiết Ngũ một chút xíu nào, nhưng cũng không giống Hoàng Tiêu.
Tiết Ngũ mắt hoa đào, hai mí, Hoàng Tiêu cũng vậy, nhưng đứa trẻ mắt một mí.
Bất quá trẻ nhỏ mới sinh mỗi ngày mỗi thay đổi.
Đường Y Y kinh ngạc – “Không lẽ vì mọi người nói không giống, nên Tiết Ngũ phát điên?”
Im lặng vài giây - chỉ trong chớp mặt, mặt mũi Đường Y Y đầy vẻ khiếp sợ - “Không lẽ Tiết Ngũ đã làm giám định DNA?”
Nhận được kết quả…
Tần Chính kéo khóa quần – “E thật sự là như vậy.”
Đường Y Y hít sâu một hơi.
Hoàng Tiêu bị điên rồi sao? Cô ta dùng cách này trả thù thói vô tình vô nghĩa của Tiết Ngũ, như vậy cũng hại bản thân mình, còn có đứa nhỏ vô tội, chuyện đến nước này Hoàng Tiêu sẽ là người nhận hậu quả nặng nề nhất.
Cha của đứa nhỏ là ai?
Tần Chính sải một bước dài, kéo theo Đường Y Y – “Đứng thất thần đó làm gì? Đi thay quần áo nhanh đi.”
Đường Y Y nhíu mày – “Em cũng đi sao?”
“Đúng vậy.” – Tần Chính đẩy Đường Y Y vào phòng – “Bên ngoài có sấm lại có chớp, bỏ em lại một mình, anh lo em sẽ sợ.”
Đường Y Y tránh khỏi anh – “Sét đánh thôi có gì sợ hay không sợ, em lại không bước ra khỏi nhà.”
Tần Chính níu cô lại – “Bảo em đi thì cứ đi đi.”
“Em không đi.”
“Là anh sợ.”
Tần Chính không kiềm được bật thốt lời ra khỏi miệng.
Khóe miệng Đường Y Y giật giật.
Lời vừa bật ra khỏi miệng chính bản thân Tần Chính cũng khiếp sợ.
Đường Y Y giật giật khóe miệng – “Anh sợ trời mưa sấm sét thì ở trong nhà đừng đi ra ngoài.”
Sắc mặt Tần Chính nặng nề - “ Y Y, hai chúng ta đi chậm một chút thôi thì sẽ có án mạng xảy ra.”
Tia chớp chập lại với nhau, tiếng sấm vang ầm lên.
Đêm hôm khuya khoắt, trời bên ngoài mưa to gió lớn, sấm sét vang dội, thời tiết kinh khủng như thế này không nên ra ngoài.
Không xảy ra chuyện vô cùng bất đắc dĩ thì không có ai muốn ra ngoài lúc này, quá nguy hiểm!
Xe chạy trên đường đều chuyển đèn sang chế độ sương mù hoặc bật đèn nháy, di chuyển chậm rì rì, có người sợ trong xui rủi bị sét đánh trúng.
Cần gạt nước trên xe gạt qua gạt lại không ngừng, Tần Chính cố tập trung tư tưởng lái xe, trong đời anh lần đầu tiên lái xe nghiêm túc cẩn thận như thế này – xe chạy vô cùng chậm.
Đường Y Y nhìn phía trước, con sâu ngủ trong người đã biến đi không còn chút bóng dáng.
“Hình như phía trước xảy ra tai nạn.”
Nhìn về phía Tần Chính ngồi bên cạnh, Đường Y Y nói – “Có ba chiếc xe tông vào nhau.”
Mắt Tần Chính nhìn thẳng – “Trời mưa nhiều phiền toái.”
Đường Y Y kỳ quái hỏi – “Sao lúc này anh sợ chết vậy?”
Cô nhìn ra hô hấp của Tần Chính mặc dù thong thả, nhưng tay nắm vô lăng vô cùng căng thẳng, tốc độ lái xe cũng giảm thêm một bậc.
Tần Chính im lặng.
Anh đã qua tuổi bốn mươi, cuộc đời còn lại có hạn, điều anh muốn có được còn chưa có - cuộc sống như vợ chồng bình thường với Đường Y Y - anh còn chưa được sống.
Làm sao anh có thể không sợ?
Tần Chính sợ bản thân mình không được sống những ngày như vậy.
“Lái xe trong thời tiết xấu như thế này em có kinh nghiệm hơn so với anh.” – Đường Y Y thuận miệng nói – “Tìm một chỗ ngừng xe lại, để em lái đi.”
Tần Chính lạnh lùng mở miệng – “Trong loại thời tiết như thế này em lái xe ra ngoài làm gì? Còn không chỉ một lần nữa?”
Đường Y Y hé mắt nhìn qua – “Quên rồi ư?”
“Đâu phải tôi không muốn sống, còn không phải là theo lệnh của anh sao?” Cô cười cười – “Qua nhiều lần như vậy cũng không có gì, cũng phải cảm ơn số mệnh của mình không tệ.”
Ngực Tần Chính đau xót, cơ thịt trên mặt căng cứng.
Mọi chuyện đã qua, ngược lại trong lòng Đường Y Y cảm thấy không nghĩ gì, cô không phải cố tình ác ý lôi chuyện cũ ra nói, chỉ do mạch chuyện vô tình trôi đến mà thôi.
Bầu không khí trong xe hậm hực.
Đường Y Y khát nước – “Có nước không?”
Tần Chính nói – “Có.”
Anh tìm bình nước khoáng nhỏ đưa cho Đường Y Y.
Đường Y Y mở bình uống một ngụm, giọng nói không thoải mái – “Sắp đến chưa?”
Tần Chính đáp lời – “Ừm.”
Hai người không nhiều lời thêm, hai chữ “qua rồi” như là kịch độc ẩn nấp sâu trong linh hồn, một khi chạm đến sẽ kích thích suy nghĩ và lý trí, ngay cả lục phủ ngũ tạng đều bị xâu xé khó chịu.
Xe đến nơi ngừng lại, tòa nhà trước mắt đèn đuốc sáng trưng, bao phủ trong mưa gió bão bùng tựa như điểm tụ hội của u linh trong màn đêm.
Tần Chính và Đường Y Y bước vào, phát hiện tất cả trưởng bối Tiết gia đều tụ tập ở đây, gương mặt ai ai đều nghiêm lại, không khí vô cùng đè nén.
Khi nhìn thấy Tần Chính bước vào, tất cả mọi người đều nhất mực cung kính hô lên một tiếng – “Tần tiên sinh.”
Tần Chính cầm khăn lau nước mưa trên mặt Đường Y Y – “Tiết Ngũ đâu?”
Người giúp việc đỡ mẹ Tiết Ngũ tách đám người bước đến, hai mắt bà sưng như hạch đào.
“A Chính, Y Y, hai đứa đến rồi!”
Tần Chính vỗ vỗ mu bàn tay của bà – “Dì à, chuyện gì vậy?”
Mẹ Tiết muốn nói lại thôi, sau cùng khó chịu quá quay đầu đi nức nở thành tiếng.
Tất cả mọi người trong phòng không ai biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ nghĩ là Tiết Ngũ lại làm chuyện xằng bậy, tính tình của Tiết Ngũ vô kém vô cùng.
“Tiết Ngũ đánh bác hai chỉ còn thở thoi thóp, bây giờ còn nằm trong phòng cấp cứu, chuyện như vậy còn chưa hết, Tiêu Tiêu vừa sinh con là công thần của Tiết gia, cũng bị nó cho người đón khỏi bệnh viện, sau khi đánh người rồi thì kéo Tiêu Tiêu lên lầu.”
Một người có vai vế vừa nói xong những người còn lại cũng lên tiếng oán hận.
“Còn gào lên ai dám bước lên thì đánh gãy chân người đó!”
“Chuyện gì đang xảy ra thế này?”
“Chuyện đêm nay nếu như truyền ra ngoài Tiết gia chúng ta còn mặt mũi gì nữa?”
“Đã là chủ tịch sao còn lỗ mãng như vậy? Hành động bạo lực như một thằng côn đồ.”
Tần Chính mở miệng – “Để tôi lên xem thế nào.”
Anh nói với Đường Y Y – “Em ở đây với dì, chờ anh.”
Đường Y Y bị mọi người nhìn chăm chú.
Ánh mắt mọi người âm thầm nói lên câu - Nhìn điệu bộ thế này là muốn phục hôn rồi.
Tần Chính bước lên lầu, không có tiếng gây gổ, đánh chửi, âm thanh đồ vật đập ném, vô cùng yên tĩnh.
Anh nhíu mày – “ Tiết Ngũ?”
Không có tiếng trả lời.
Tần Chính bước về phía phòng ngủ của Tiết Ngũ, đưa tay lên gõ cửa – “Tiết Ngũ?”
Cửa mở ra, Tiết Ngũ xuất hiện phía sau cánh cửa, trên người đầy máu, điếu thuốc lập lòe trên khóe môi, vẻ mặt bất cần – “Mẹ tớ gọi cậu đến à?”
Tiết Ngũ phun ra một hơi khói dài, lộ ra hàm răng trắng – “Cũng chỉ có cậu mới có thể đi lên bằng hai chân rồi xuống bằng hai chân.”
Ánh mắt Tần Chính rơi xuống quần áo Tiết Ngũ, anh cau mày – “Máu này là sao?”
Tiết Ngũ nhún nhún vai – “Là của ông bác hai.”
Tiết Ngũ nhả ra vài vòng khói trắng, giọng điệu đanh lại – “Cậu đã biết.”
Ngoại trừ chuyện Đường Y Y ve sầu thoát xác vào mấy năm trước, thì không có chuyện gì Tần Chính muốn biết mà không biết được.
Tần Chính hỏi – “Cậu định làm gì?”
“Còn làm gì nữa?” Tiết Ngũ cười nói – “Tiểu thiếu gia của Tiết gia sẽ hưởng thụ đãi ngộ của đầy tớ.”
“Mẹ của nó chọn cho nó số phận như vậy, tương lai nó sẽ cảm ơn mẹ nó.”
Trong phòng rối loạn vô cùng, Hoàng Tiêu đang ngồi dưới đất dựa vào tường, mắt nhắm lại, thân thể phát run, trên cổ có một vết máu đã đông lại, tựa như là bị vũ khí sắc bén cắt qua, khuôn mặt của cô trắng bệt như tờ giấy.
Tần Chính nheo mắt, đuôi lông mày nhếch lên.
Hơi thở chết lặng trầm thấp trên người Hoàng Tiêu khiến anh nghĩ đến Đường Y Y. Trái tim anh khẽ nhói lên.
Tiết Ngũ cười lạnh – “Hoàng Tiêu, cô không nói gì à?”
“Mẹ nó, khi cô lên giường cùng bác hai của tôi, có phải cô muốn làm thím hai của tôi không? Hả?!”
“Còn thằng con hoang kia, muốn tôi gọi nó là gì? Em trai?” Tiếng nói của Tiết Ngũ đè thấp xuống, âm trầm như từ trong địa ngục vang lên khiến người khiếp sợ - “Mẹ của nó vô cùng tuyệt vời, Hoàng Tiêu, một mình cô cũng có thể làm cho họ Tiết loạn cả lên.”
Tiết Ngũ ném đầu thuốc lá xuống, giẫm lên đốm lửa, nghiền nát dưới chân – “Cô được lắm, tôi quá coi thường cô.”
Hoàng Tiêu vẫn nhắm nghiền mắt.
Tiết Ngũ quay về phía Tần Chính, trong giọng nói tràn ngập vẻ tự giễu – “Tớ chơi gái nhiều năm như vậy, lần đầu tiên bị gái chơi lại.”
Tiết Ngũ cười ha ha, ngũ quan dữ tợn – “Tiết Ngũ này nhận, thằng này nhận!”
Trên lầu vọng xuống tiếng cười như từ địa ngục của Tiết Ngũ, cả sảnh người đang ngồi phía dưới rợn tóc gáy.
“Y Y, con có nghe A Chính nói chuyện nhà chúng ta …” mẹ Tiết quả là khó mở miệng – “Sao có thể xảy ra chuyện trái với luân thường đạo lý thế này chứ hả?”
Đường Y Y nhẹ giọng trấn an – “Dì à, dì đừng suy nghĩ lung tung.”
Mẹ Tiết cầm chặt tay Đường Y Y – “Dì chỉ sợ, sợ nó không buông tha cho đứa nhỏ.”
Mặc dù khi bà biết được sự thật thì tức đến hôn mê bất tỉnh, khi tỉnh lại vô cùng phẫn nộ và bi thương muốn tìm Tiết Thú nói lý nói lẽ, hỏi cậu ta đã lớn tuổi như vậy, có thấy xấu hổ hay không? Có phải Hoàng Tiêu bày mưu tính kế muốn làm gia tộc nhà họ Tiết ngóc đầu lên không nổi hay không?Bà muốn để cho con bà đánh loại trưởng bối không ra gì thế này.
Nhưng trẻ nhỏ vô tội, bà đã chuẩn bị nhiều quần áo trẻ nhỏ như vậy, lần này đi từ hỉ tới bi, bản thân căn bản không tiếp nhận được.
Đường Y Y trầm tư – “Sẽ không có chuyện như vậy.”
Theo như tác phong của Tiết Ngũ, đứa nhỏ kia sẽ sống thật tốt, nhưng phương diện khác thì khó mà nói được.
Cô không hiểu sao Hoàng Tiêu lại đi một ván cờ thế này, vừa nhìn là biết thua không còn manh giáp.
Lần đầu trong đời Tiết Ngũ chịu sỉ nhục lớn như thế này.
Bản thân Hoàng Tiêu cũng ngoan tay với chính mình.
Tiếng bước chân vọng đến đầu bậc thang, thần kinh mọi người căng lên, đồng thời ngước nhìn lên.
Chỉ có một mình Tần Chính.
Mọi người ào ào hỏi thăm – “Tần tiên sinh, như thế nào rồi?”
Tần Chính ngẩng đầu – “Mọi người về ngủ hết đi.”
Một ánh mắt rét lạnh của anh quét qua, tất cả đều ngậm miệng.
Phòng khách an tĩnh lại, mọi người đều đi hết, mẹ Tiết mới hỏi Tần Chính tình hình ra sao.
Đường Y Y ném cho Tần Chính một tấm thảm, rồi đóng cửa phòng, khóa trái, mặt kệ anh chết sống ra sao.
Đêm khuya, Tần Chính nhận được điện thoại từ Tiết gia, từ đầu dây bên kia anh nghe được tiếng khóc kinh hoàng của mẹ Tiết.
“Cậu mau tới đây … mau khuyên Tiết Ngũ, nó sắp đánh chết người rồi!”
Mi mắt nửa khép nửa mở của Tần Chính bỗng dưng mở ra – “Dì à, con tới ngay lập tức!”
Giọng nói của anh trầm ổn, tựa như không có chuyện gì anh không giải quyết được.
Mẹ Tiết khóc thở không ra hơi, nén giọng nói – “Được…được…cậu tới nhanh đi…”
Ngắt điện thoại, Tần Chính duỗi tay lùa vào tóc, vuốt những sợi tóc hỗn loạn ra phía sau.
Anh mò quần áo trên ghế sô pha, nhanh chóng mặc vào người.
“Chuyện gì vậy?”
Tiếng của Đường Y Y từ sau lưng vọng tới.
Tần Chính quay đầu lại, nhìn thấy cô đứng trước cửa phòng, mặt bộ đồ ngủ bằng vải bông màu vàng nhạt, hai gò má nhuốm hồng, vẫn còn dáng vẻ buồn ngủ.
“Tiết Ngủ nổi điên.”
Đường Y Y sững sờ - “Nổi điên?”
Tần Chính cúi đầu cài nút áo sơ mi – “Em xem blog của cậu ta chưa?”
Đường Y Y gãi gãi đầu tóc rối tung – “Chưa xem.”
Cô định trở về phòng mình cầm di động lên xem, Tần Chính thấy vậy thì ném điện thoại của anh qua cho cô.
Mở webpage ra, vào blog của Tần Chính, giảm bớt các bước đăng ký linh tinh, cô không cần tìm cũng thấy được thứ Tần Chính muốn cô xem.
Hình ảnh đứa bé sơ sinh trong hình hoàn toàn không giống Tiết Ngũ một chút xíu nào, nhưng cũng không giống Hoàng Tiêu.
Tiết Ngũ mắt hoa đào, hai mí, Hoàng Tiêu cũng vậy, nhưng đứa trẻ mắt một mí.
Bất quá trẻ nhỏ mới sinh mỗi ngày mỗi thay đổi.
Đường Y Y kinh ngạc – “Không lẽ vì mọi người nói không giống, nên Tiết Ngũ phát điên?”
Im lặng vài giây - chỉ trong chớp mặt, mặt mũi Đường Y Y đầy vẻ khiếp sợ - “Không lẽ Tiết Ngũ đã làm giám định DNA?”
Nhận được kết quả…
Tần Chính kéo khóa quần – “E thật sự là như vậy.”
Đường Y Y hít sâu một hơi.
Hoàng Tiêu bị điên rồi sao? Cô ta dùng cách này trả thù thói vô tình vô nghĩa của Tiết Ngũ, như vậy cũng hại bản thân mình, còn có đứa nhỏ vô tội, chuyện đến nước này Hoàng Tiêu sẽ là người nhận hậu quả nặng nề nhất.
Cha của đứa nhỏ là ai?
Tần Chính sải một bước dài, kéo theo Đường Y Y – “Đứng thất thần đó làm gì? Đi thay quần áo nhanh đi.”
Đường Y Y nhíu mày – “Em cũng đi sao?”
“Đúng vậy.” – Tần Chính đẩy Đường Y Y vào phòng – “Bên ngoài có sấm lại có chớp, bỏ em lại một mình, anh lo em sẽ sợ.”
Đường Y Y tránh khỏi anh – “Sét đánh thôi có gì sợ hay không sợ, em lại không bước ra khỏi nhà.”
Tần Chính níu cô lại – “Bảo em đi thì cứ đi đi.”
“Em không đi.”
“Là anh sợ.”
Tần Chính không kiềm được bật thốt lời ra khỏi miệng.
Khóe miệng Đường Y Y giật giật.
Lời vừa bật ra khỏi miệng chính bản thân Tần Chính cũng khiếp sợ.
Đường Y Y giật giật khóe miệng – “Anh sợ trời mưa sấm sét thì ở trong nhà đừng đi ra ngoài.”
Sắc mặt Tần Chính nặng nề - “ Y Y, hai chúng ta đi chậm một chút thôi thì sẽ có án mạng xảy ra.”
Tia chớp chập lại với nhau, tiếng sấm vang ầm lên.
Đêm hôm khuya khoắt, trời bên ngoài mưa to gió lớn, sấm sét vang dội, thời tiết kinh khủng như thế này không nên ra ngoài.
Không xảy ra chuyện vô cùng bất đắc dĩ thì không có ai muốn ra ngoài lúc này, quá nguy hiểm!
Xe chạy trên đường đều chuyển đèn sang chế độ sương mù hoặc bật đèn nháy, di chuyển chậm rì rì, có người sợ trong xui rủi bị sét đánh trúng.
Cần gạt nước trên xe gạt qua gạt lại không ngừng, Tần Chính cố tập trung tư tưởng lái xe, trong đời anh lần đầu tiên lái xe nghiêm túc cẩn thận như thế này – xe chạy vô cùng chậm.
Đường Y Y nhìn phía trước, con sâu ngủ trong người đã biến đi không còn chút bóng dáng.
“Hình như phía trước xảy ra tai nạn.”
Nhìn về phía Tần Chính ngồi bên cạnh, Đường Y Y nói – “Có ba chiếc xe tông vào nhau.”
Mắt Tần Chính nhìn thẳng – “Trời mưa nhiều phiền toái.”
Đường Y Y kỳ quái hỏi – “Sao lúc này anh sợ chết vậy?”
Cô nhìn ra hô hấp của Tần Chính mặc dù thong thả, nhưng tay nắm vô lăng vô cùng căng thẳng, tốc độ lái xe cũng giảm thêm một bậc.
Tần Chính im lặng.
Anh đã qua tuổi bốn mươi, cuộc đời còn lại có hạn, điều anh muốn có được còn chưa có - cuộc sống như vợ chồng bình thường với Đường Y Y - anh còn chưa được sống.
Làm sao anh có thể không sợ?
Tần Chính sợ bản thân mình không được sống những ngày như vậy.
“Lái xe trong thời tiết xấu như thế này em có kinh nghiệm hơn so với anh.” – Đường Y Y thuận miệng nói – “Tìm một chỗ ngừng xe lại, để em lái đi.”
Tần Chính lạnh lùng mở miệng – “Trong loại thời tiết như thế này em lái xe ra ngoài làm gì? Còn không chỉ một lần nữa?”
Đường Y Y hé mắt nhìn qua – “Quên rồi ư?”
“Đâu phải tôi không muốn sống, còn không phải là theo lệnh của anh sao?” Cô cười cười – “Qua nhiều lần như vậy cũng không có gì, cũng phải cảm ơn số mệnh của mình không tệ.”
Ngực Tần Chính đau xót, cơ thịt trên mặt căng cứng.
Mọi chuyện đã qua, ngược lại trong lòng Đường Y Y cảm thấy không nghĩ gì, cô không phải cố tình ác ý lôi chuyện cũ ra nói, chỉ do mạch chuyện vô tình trôi đến mà thôi.
Bầu không khí trong xe hậm hực.
Đường Y Y khát nước – “Có nước không?”
Tần Chính nói – “Có.”
Anh tìm bình nước khoáng nhỏ đưa cho Đường Y Y.
Đường Y Y mở bình uống một ngụm, giọng nói không thoải mái – “Sắp đến chưa?”
Tần Chính đáp lời – “Ừm.”
Hai người không nhiều lời thêm, hai chữ “qua rồi” như là kịch độc ẩn nấp sâu trong linh hồn, một khi chạm đến sẽ kích thích suy nghĩ và lý trí, ngay cả lục phủ ngũ tạng đều bị xâu xé khó chịu.
Xe đến nơi ngừng lại, tòa nhà trước mắt đèn đuốc sáng trưng, bao phủ trong mưa gió bão bùng tựa như điểm tụ hội của u linh trong màn đêm.
Tần Chính và Đường Y Y bước vào, phát hiện tất cả trưởng bối Tiết gia đều tụ tập ở đây, gương mặt ai ai đều nghiêm lại, không khí vô cùng đè nén.
Khi nhìn thấy Tần Chính bước vào, tất cả mọi người đều nhất mực cung kính hô lên một tiếng – “Tần tiên sinh.”
Tần Chính cầm khăn lau nước mưa trên mặt Đường Y Y – “Tiết Ngũ đâu?”
Người giúp việc đỡ mẹ Tiết Ngũ tách đám người bước đến, hai mắt bà sưng như hạch đào.
“A Chính, Y Y, hai đứa đến rồi!”
Tần Chính vỗ vỗ mu bàn tay của bà – “Dì à, chuyện gì vậy?”
Mẹ Tiết muốn nói lại thôi, sau cùng khó chịu quá quay đầu đi nức nở thành tiếng.
Tất cả mọi người trong phòng không ai biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ nghĩ là Tiết Ngũ lại làm chuyện xằng bậy, tính tình của Tiết Ngũ vô kém vô cùng.
“Tiết Ngũ đánh bác hai chỉ còn thở thoi thóp, bây giờ còn nằm trong phòng cấp cứu, chuyện như vậy còn chưa hết, Tiêu Tiêu vừa sinh con là công thần của Tiết gia, cũng bị nó cho người đón khỏi bệnh viện, sau khi đánh người rồi thì kéo Tiêu Tiêu lên lầu.”
Một người có vai vế vừa nói xong những người còn lại cũng lên tiếng oán hận.
“Còn gào lên ai dám bước lên thì đánh gãy chân người đó!”
“Chuyện gì đang xảy ra thế này?”
“Chuyện đêm nay nếu như truyền ra ngoài Tiết gia chúng ta còn mặt mũi gì nữa?”
“Đã là chủ tịch sao còn lỗ mãng như vậy? Hành động bạo lực như một thằng côn đồ.”
Tần Chính mở miệng – “Để tôi lên xem thế nào.”
Anh nói với Đường Y Y – “Em ở đây với dì, chờ anh.”
Đường Y Y bị mọi người nhìn chăm chú.
Ánh mắt mọi người âm thầm nói lên câu - Nhìn điệu bộ thế này là muốn phục hôn rồi.
Tần Chính bước lên lầu, không có tiếng gây gổ, đánh chửi, âm thanh đồ vật đập ném, vô cùng yên tĩnh.
Anh nhíu mày – “ Tiết Ngũ?”
Không có tiếng trả lời.
Tần Chính bước về phía phòng ngủ của Tiết Ngũ, đưa tay lên gõ cửa – “Tiết Ngũ?”
Cửa mở ra, Tiết Ngũ xuất hiện phía sau cánh cửa, trên người đầy máu, điếu thuốc lập lòe trên khóe môi, vẻ mặt bất cần – “Mẹ tớ gọi cậu đến à?”
Tiết Ngũ phun ra một hơi khói dài, lộ ra hàm răng trắng – “Cũng chỉ có cậu mới có thể đi lên bằng hai chân rồi xuống bằng hai chân.”
Ánh mắt Tần Chính rơi xuống quần áo Tiết Ngũ, anh cau mày – “Máu này là sao?”
Tiết Ngũ nhún nhún vai – “Là của ông bác hai.”
Tiết Ngũ nhả ra vài vòng khói trắng, giọng điệu đanh lại – “Cậu đã biết.”
Ngoại trừ chuyện Đường Y Y ve sầu thoát xác vào mấy năm trước, thì không có chuyện gì Tần Chính muốn biết mà không biết được.
Tần Chính hỏi – “Cậu định làm gì?”
“Còn làm gì nữa?” Tiết Ngũ cười nói – “Tiểu thiếu gia của Tiết gia sẽ hưởng thụ đãi ngộ của đầy tớ.”
“Mẹ của nó chọn cho nó số phận như vậy, tương lai nó sẽ cảm ơn mẹ nó.”
Trong phòng rối loạn vô cùng, Hoàng Tiêu đang ngồi dưới đất dựa vào tường, mắt nhắm lại, thân thể phát run, trên cổ có một vết máu đã đông lại, tựa như là bị vũ khí sắc bén cắt qua, khuôn mặt của cô trắng bệt như tờ giấy.
Tần Chính nheo mắt, đuôi lông mày nhếch lên.
Hơi thở chết lặng trầm thấp trên người Hoàng Tiêu khiến anh nghĩ đến Đường Y Y. Trái tim anh khẽ nhói lên.
Tiết Ngũ cười lạnh – “Hoàng Tiêu, cô không nói gì à?”
“Mẹ nó, khi cô lên giường cùng bác hai của tôi, có phải cô muốn làm thím hai của tôi không? Hả?!”
“Còn thằng con hoang kia, muốn tôi gọi nó là gì? Em trai?” Tiếng nói của Tiết Ngũ đè thấp xuống, âm trầm như từ trong địa ngục vang lên khiến người khiếp sợ - “Mẹ của nó vô cùng tuyệt vời, Hoàng Tiêu, một mình cô cũng có thể làm cho họ Tiết loạn cả lên.”
Tiết Ngũ ném đầu thuốc lá xuống, giẫm lên đốm lửa, nghiền nát dưới chân – “Cô được lắm, tôi quá coi thường cô.”
Hoàng Tiêu vẫn nhắm nghiền mắt.
Tiết Ngũ quay về phía Tần Chính, trong giọng nói tràn ngập vẻ tự giễu – “Tớ chơi gái nhiều năm như vậy, lần đầu tiên bị gái chơi lại.”
Tiết Ngũ cười ha ha, ngũ quan dữ tợn – “Tiết Ngũ này nhận, thằng này nhận!”
Trên lầu vọng xuống tiếng cười như từ địa ngục của Tiết Ngũ, cả sảnh người đang ngồi phía dưới rợn tóc gáy.
“Y Y, con có nghe A Chính nói chuyện nhà chúng ta …” mẹ Tiết quả là khó mở miệng – “Sao có thể xảy ra chuyện trái với luân thường đạo lý thế này chứ hả?”
Đường Y Y nhẹ giọng trấn an – “Dì à, dì đừng suy nghĩ lung tung.”
Mẹ Tiết cầm chặt tay Đường Y Y – “Dì chỉ sợ, sợ nó không buông tha cho đứa nhỏ.”
Mặc dù khi bà biết được sự thật thì tức đến hôn mê bất tỉnh, khi tỉnh lại vô cùng phẫn nộ và bi thương muốn tìm Tiết Thú nói lý nói lẽ, hỏi cậu ta đã lớn tuổi như vậy, có thấy xấu hổ hay không? Có phải Hoàng Tiêu bày mưu tính kế muốn làm gia tộc nhà họ Tiết ngóc đầu lên không nổi hay không?Bà muốn để cho con bà đánh loại trưởng bối không ra gì thế này.
Nhưng trẻ nhỏ vô tội, bà đã chuẩn bị nhiều quần áo trẻ nhỏ như vậy, lần này đi từ hỉ tới bi, bản thân căn bản không tiếp nhận được.
Đường Y Y trầm tư – “Sẽ không có chuyện như vậy.”
Theo như tác phong của Tiết Ngũ, đứa nhỏ kia sẽ sống thật tốt, nhưng phương diện khác thì khó mà nói được.
Cô không hiểu sao Hoàng Tiêu lại đi một ván cờ thế này, vừa nhìn là biết thua không còn manh giáp.
Lần đầu trong đời Tiết Ngũ chịu sỉ nhục lớn như thế này.
Bản thân Hoàng Tiêu cũng ngoan tay với chính mình.
Tiếng bước chân vọng đến đầu bậc thang, thần kinh mọi người căng lên, đồng thời ngước nhìn lên.
Chỉ có một mình Tần Chính.
Mọi người ào ào hỏi thăm – “Tần tiên sinh, như thế nào rồi?”
Tần Chính ngẩng đầu – “Mọi người về ngủ hết đi.”
Một ánh mắt rét lạnh của anh quét qua, tất cả đều ngậm miệng.
Phòng khách an tĩnh lại, mọi người đều đi hết, mẹ Tiết mới hỏi Tần Chính tình hình ra sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.