Khống Chế Thành Nghiện

Chương 33: Tôi biết rồi.

Tây Tây Đặc

20/12/2016

Khi Tần Chính từ lầu hai nhìn xuống, Đường Y Y đã biết, cô mân mê ly rượu hớp một ngụm, thần thái tự nhiên.

Khí áp xung quanh cô thấp dần theo bước chân Tần Chính khi anh đến gần cô, những người xung quanh bày ra khuôn mặt tươi cười nghênh đón anh bước qua, một mực cung kính trong từng tiếng nói – “Tần tiên sinh.”

Đều là những kẻ già đời đã ngụp lặn nhiều năm trong danh lợi, cho dù trong lòng nghĩ gì, thì ngoài mặt vẫn khiến người khác cảm thấy xuân phong đắc ý.

Cái gì cũng không qua được lợi ích.

Tần Chính lạnh nhạt mở miệng – “Các vị nói chuyện gì với thư ký của tôi ?”

Sắc mặt mọi người cứng đờ, lập tức trả lời, nói mấy người họ lần đầu đến thành phố C, muốn nhờ thư ký Đường chỉ dẫn một chút, muốn biết thành phố C có danh lam thắng cảnh nào.

Kết quả là một luồng khí lạnh ập đến.

Ánh mắt Tần Chính phía sau gọng kính không chút gợn sóng – “Chốc lát nữa trợ lý của tôi sẽ cho các vị một bản đồ chi tiết của thành phố C.”

“…”

Mọi người đều vội vàng giả lả cười nói – “Vậy làm phiền Tần tiên sinh.” Khóe miệng ai cũng co giật.

Sở tổng lại đảo mắt tìm bóng dáng Đường Y Y thì người đã sớm rời khỏi đám đông thị phi.

Lần này anh ta đến vì một hạng mục hàng hải, muốn thăm dò một chút tin tức từ Đường Y Y để điều chỉnh sách lược.

Ai ngờ còn chưa kịp nói tới chủ đề chính.

Ra khỏi đại sảnh, Tần Chính kéo Đường Y Y vào một ngóc ngách yên lặng.

Anh bóp chặt cổ tay cô, năm ngón tay bấu mạnh – “Đường Y Y, em an phận một chút cho tôi.”

Ánh trăng sáng rọi, chiếu thẳng vào mặt Đường Y Y, bóng dáng mảnh mai mong lung in trên cửa, cô không bật ra một lời chỉ nhìn Tần Chính.

Cô đang cười nhạo anh không giống bình thường ?! – Lồng ngực Tần Chính phập phồng, lửa giận trong phút chốc cháy phừng phực trong lòng anh.

Một tay đem người ấn chặt vào lòng ngực, Tần Chính cuối đầu bắt đầu vừa gặm vừa cắn môi cô.

Đau đớn bắt đầu chạy dọc từ khóe môi đến đầu lưỡi, Đường Y Y bị ép buộc tiếp nhận Tần Chính, anh càng quét đến sâu trong cổ họng, như muốn móc cả lục phủ ngũ tạng của cô cạo sạch một lần.

Cho đến khi Đường Y Y cảm thấy thiếu dưỡng khí cực độ, hít thở không được, phát giác một cảm giác mát lạnh phát tán từ bắp đùi lan dần lên, da gà mọc lên từng lớp từng lớp một theo cảm giác kia.

Một tiếng xé vang lên, bên hông Đường Y Y trống trơn, sắc mặt cô lập tức thay đổi.

Tần Chính hít sâu một hơi, hô hấp sôi trào nóng rực, trong con người của anh đầy dục vọng vẫy gọi ầm ĩ, cùng với dục vọng là sự vặn vẹo cực đoan, tham lam chiếm hữu.

Muốn ngay lúc này rót hơi thở của anh vào người cô.

Một tay ôm lấy Đường Y Y, né qua ánh mắt của người khác, anh ném cô vào trong xe.

Tần Chính cúi người ngồi xe, trở tay đóng sầm cửa lại.

Lái xe đến một đoạn vắng người, Lục Sơn và Thạch Tiến một trái một phải đứng thẳng cạnh một cây cổ thụ.

Hai người nhìn nhau nghiền ngẫm.

“Lục Sơn.” Thạch Tiến bỏ không được bản tánh tọc mạch như chó ngàn năm vẫn thích ăn phân, mở miệng phá vỡ yên tĩnh – “Qua năm mới cậu có tính toán gì không ?”

Lục Sơn – “Không có tính gì.”

Vậy mà lại trả lời, Thạch Tiến hồ hởi chậc lưỡi – “Lão gia thì sao ? Không trở về ?”

Lục Sơn chỉ phun ra mấy chữ, không nói tiếp.

Thạch Tiến nói – “Tổng tài sẽ trở về Manhattan.”

“Đã cho lệnh tôi đặt vé máy bay, hai vé, trong đó có một vé của Đường Y Y.”

Lục Sơn tiếp tục không nói gì.

“Tuyết rơi sao lạnh như vậy chứ ?!” Thạch Tiến xoa xoa tay, lướt di động.

Anh đột nhiên nói một câu – “Chổ này không có trung tâm thương mại.”

Hiệu quả cách âm của kính xe quả nhiên cực kỳ tốt, không có một âm thanh nào thoát ra ngoài.

Qua vài chục phút, cửa xe mở ra, không khí lãnh lẽo tràn vào, từ trong xe tràn ra hương vị đặc trưng sau khi hoan ái, hai luồng không khí không khí dần pha loãng.

Tần Chính bước xuống xe, một tay nhét vào túi quần, dựa vào thân xe hút thuốc, vẻ mặt anh toát ra một tia sung sướng sau khi đạt được mong muốn.

Khi điếu thuốc cháy hết một nửa, nhiệt độ trong máu trở lại bình thường, anh ôm người con gái trong xe ra.

Vài phút sau, Đường Y Y ở trong một căn phòng trên lầu hai thay quần áo, vị hôn thê của Tiết Ngũ là Hoàng Tiêu đi cùng.

Hoàng Tiêu là người con gái thông minh, cô biết Tiết Ngũ coi trọng người anh emTần Chính này, mà Đường Y Y ở cạnh Tần Chính rất nhiều năm, phân lượng không nhẹ.

Vì muốn kết bạn với Đường Y Y, để mối quan hệ gần hơn, từ đó xâm nhập vào vòng tròn cuộc sống của bọn họ.

Đáng tiếc tính toán này Hoàng Tiêu không tính tốt.

Đường Y Y đúng là theo Tần Chính nhiều năm, nhưng giữa hai người họ chỉ có nói chuyện công việc.

Còn giữa cô và Tiết Ngũ, cô không thèm nói nhiều thêm nửa câu.

“ Chị Y Y, y phục này mặc trên người chị rất thích hợp.”

Hoàng Tiêu đứng trước gương, quan sát Đường Y Y đang đứng trong gương, cô mỉm cười, thân thiết đem vài sợi tóc của Đường Y Y vuốt ra sau lưng.

Một giây sau, anh mắt cô nhúc nhích, nhưng che giấu cực nhanh, giống như không thấy những dấu vết mút mạnh thành sẫm sau gáy Đường Y Y.”

Chân mày được chỉnh sửa xinh đẹp của Đường Y Y khẽ nhướng lên, thu vào mắt vẻ mặt biến đổi trong nháy mắt của Hoàng Tiêu, cô không coi ra gì.

Người biết che giấu tâm tình của bản thân, không lộ ra chút gì, chính là người biết ngụy trang, hoàn toàn không phải là người đơn giản.

“Tôi vừa chuyển đến thành phố C, còn bận rộn chuyện kinh doanh trong tiệm, chưa kịp đi tham quan xung quanh.” Hoàng Tiêu cười nói – “Không biết chị Y Y có rãnh vào cuối tuần này không ? Cùng đi bách bộ với tôi.”

Sửa sang lại cổ áo, Đường Y Y thuận miệng đồng ý – “Được thôi.”

Vẻ mặt Hoàng Tiêu vui mừng, vẻ hồ hởi càng thêm đậm nét – “Quyết định như vậy đi.”

Đường Y Y ừ một tiếng.

Hai người đều có tính toán riêng.

Ngoài hành lang, Tiết Ngũ đang nói đùa với Tần Chính, hôm nay anh mặt tây trang mang giày da, ăn mặc chính thức, không phải là áo sơ mi trắng quần tây bình thường, ít đi một phần tùy ý và lười nhác, nhìn trầm ổn hơn nhiều.

“Bà nội nói gì với cậu ?”

“Bà muốn ôm cháu cố, nói cậu không có tính giác ngộ.” Tần Chính nói – “Kêu tớ làm công tác tư tưởng cho cậu.”

Tiết Ngũ bất đắc dĩ gãi gãi mái tóc đã vuốt keo – “Người già chỉ mong muốn như vậy.”

“Muốn cháu nội, nhận nuôi năm ba cái không được hay sao ? Nhất định phải hao tâm hao lực như vậy.”

Tần Chính không nói đúng sai.

Tiết Ngũ rót nửa chén rượu vào miệng, anh cảm thấy phiền lòng nóng nảy nhíu mày lại.

Đối với con gái, lòng khoan dung của anh cực cao.

Chỉ cần làm cho anh thoải mái, muốn gì cũng được, không thành vấn đề.

Hoàng Tiêu là trường hợp đặc biệt.

Anh và Hoàng Tiêu đám hỏi một phần là lợi ích kinh tế, ngay từ khi còn nhỏ người đã được chọn, hai người không có nền tảng tình cảm gì, mỗi lần gặp mặt là một đám người xung quanh, bảy miệng tám lời xum xoe hai người họ, cơ hội đơn độc gặp mặt hầu như không có.

Tiết Ngũ đối với vị hôn thê của mình không có một chút hứng thú.

Tên cô anh nghe nhiều đến mức lổ tai mọc kén, trong lòng liền sinh ra phản cảm với cô, vừa nhìn thấy người anh lập tức cảm thấy buồn nôn.

Đừng nói gì tới việc ôm cô, hôn cô, dù chỉ là chạm vào cô một chút anh cũng không muốn.

Càng không nói đến sống cùng một căn nhà.

Cô gái này đúng là một sinh vật lợi hại, thâm tàng bất lộ, Hoàng Tiêu biết rõ anh từ trước đến giờ không thiếu phụ nữ bên người, sinh hoạt của bản thân muôn màu trụy lạc, thế nhưng vẫn còn muốn đính hôn với anh.

Anh thấy cô ta đúng là bị trúng tà.



“Hai người không quen không biết vì sao ở bên trong lâu như vậy còn chưa ra ?”

Tiết Ngũ vừa dứt lời cửa liền mở ra từ bên trong, Đường Y Y và Hoàng Tiêu xuất hiện ở cửa.

Nhìn thấy Đường Y Y, Tiết Ngũ không chút keo kiệt dùng ánh mắt ca ngợi cô – “Y Y, cô mặc bộ lễ phục nào đỏ này đẹp mắt hơn bộ màu lam lúc trước nhiều.”

Yêu dã, mị hoặc, quần áo như lửa, vẻ mặt như băng, đủ kích thích đến đầu dây thần kinh của động vật giống đực.

Anh vừa dứt lời, lập tức nghiêng người nhìn Tần Chính, giương môi cười nói – “Đúng không A Chính.”

Ánh mắt dừng lại trên người Đường Y Y chỉ một cái chớp mắt, Tần Chính ngẩng đầu nhìn Tiết Ngũ, mang cô rởi khỏi.

Hành lang chỉ còn lại Tiết Ngũ và Hoàng Tiêu.

Dười ánh đèn màu cam ấm áp, Hoàng Tiêu mặc một bộ lễ phục hở ngực màu trắng, thuần khiết tao nhã, như một nụ tuyết liên chớm nở không nhiễm một hạt bụi trần.

“Chị Y Y hẹn em cuối tuần này đi dạo.”

Tiết Ngũ dùng ánh mắt hàm xúc đầy ý tứ nhìn Hoàng Tiêu – “A?”

Hoàng Tiêu mặt không đỏ, tim không nhảy, hơi mỉm cười nói – “Cô ấy rất tốt, rất dễ gần.”

Nhìn chằm chằm cô ấy mấy giây, Tiết Ngũ thu hồi ánh mắt, đầy nghiền ngẫm chuyển động chén rượu trên tay.

Anh nhìn Đường Y Y từ nhỏ đến lớn, cô là loại người nào anh hoàn toàn rõ ràng, mọi chuyện đều dùng trăm phương ngàn kế, đối với người không có chút giá trị lợi dụng nào sẽ không muốn tổn hao tinh lực, không thể nào chủ động hẹn Hoàng Tiêu.

Khả năng cao nhất chính là Hoàng Tiêu chủ động hẹn, Đường Y Y đồng ý.

Tiết Ngũ giật giật khóe miệng, anh cũng biết Hoàng Tiêu có ý đồ gì với Đường Y Y, người trước thì nghĩ muốn hòa nhập vào cuộc sống của anh, còn người sau thì vì Lưu Đình Vân.

Hai người mới đi chung với nhau.

Hoàng Tiêu không biết tính toán của mình đã bị Tiết Ngũ nhìn thấu – “Nghe ba em nói anh đã giành được hạng mục Khởi Phong, chúc mừng anh.”

Tiết Ngũ giễu cợt – “Ba em không nói tôi không coi ai ra gì ?”

Vẻ mặt Hoàng Tiêu cứng đờ – “Sao lại nói vậy, chúng ta đều là người một nhà.”

Tiết Ngũ đột ngột áp sát vào, thân thể Hoàng Tiêu căng thẳng, lông mi dài rung động nhẹ nhàng, nhắm mắt lại.

“Sao ? Đang chờ tôi hôn em ?”

Âm thanh bên tai đầy vẻ trêu tức và khinh thường, mặt Hoàng Tiêu nháy mắt trắng bệch, cô mở mắt ra, nhìn bóng lưng Tiết Ngũ, trong lòng khó chịu, cắn môi.

Chẳng lẽ không cô không bằng những cô gái hỗn tạp bên ngoài hay sao ?

Sau khi Thọ yến kết thúc, cả nhà Tiết gia tụ tập lại cùng một chổ, Tần Chính, Đường Y Y, Hoàng Tiêu đều đứng cùng.

Mẹ Tiết Ngũ cắt trái cây ở phòng bếp, Tiết Ngũ đứng một bên phụ giúp, trách nhiệm chủ yếu là giúp ăn.

“Lúc nãy bà nội vừa ăn một miếng bơ.”

“Cái gì?” Mẹ Tiết vội la lên - “Mẹ đã nói với con nhiều lần, bà nội không thể ăn bơ, sao con không nhớ ?”Tiết Ngũ nói - “Hoàng Tiêu đưa.”

Mẹ Tiết Ngũ lập tức hết giận, vẻ mặt ôn hòa, thở dài – “Chuyện này không thể trách tiểu Tiêu, con bé không biết.”

Khóe mắt Tiết Ngũ giật giật, anh ôm lấy bả vai mẹ mình – “Mẹ, con không có tình cảm với Hoàng Tiêu.”

Mẹ anh nói – “Tình cảm không biến thành cơm ăn được.”

“Hôn nhân không phải là tình yêu, chàng chàng thiếp thiếp, là chuyện giữa hai gia đình, môn đăng hộ đối chính là chuyện quan trọng nhất.”

Tiết Ngũ giống như nghe kinh.

Anh căn bản không muốn kết hôn cùng bất cứ cô gái nào.

“Ba tiểu Tiêu và ba con là chiến hữu cũ, hiểu tận tường gốc rễ, chuyện gì cũng tốt, nhà người khác muốn còn không được.” giọng nói mẹ anh nhấn mạnh – “Bắt đầu từ năm sau, con đừng quan hệ lăng nhăng với mấy người con gái bên ngoài, có thời gian mang tiểu Tiêu về nhà ăn cơm.”

Tiết Ngũ ngoài miệng nói chuyện lấy lệ, sang năm anh phải đoạt Lưu Đình Vân tới tay, chưa cần người mới, mùi vị của cô anh thử qua một lần lập tức nhớ thương tới giờ.

Anh muốn ăn cho đủ, ngán rồi vứt bỏ.

“A Chính cũng vậy, bao nhiêu năm nay lúc nào cũng mang theo Đường Y Y, đi đâu cũng đi chung, thư ký không ra thư ký, bạn bè không ra bạn bè.”

Mẹ Tiết Ngũ nói – “Vậy không phải làm trễ nãi đứa nhỏ kia hay sao ?”

“Nếu cha mẹ Đường Y Y biết được, không biết thương tâm bao nhiêu.”

Mặt Tiết Ngũ liền biến sắc, phản xạ có điều kiện nhìn về phía cửa, chắc chắn không có ai anh mới thở ra một hơi.

“Mẹ, lời này nhất định không được nói trước mặt A Chính.”

Tần Chính là loại người gì, anh muốn đối xử với Đường Y Y như thế nào cũng được, nhưng không chịu được người khác nói Đường Y Y một câu không phải.

Mẹ anh có chừng mực – “Mẹ biết rõ.”

Cô đem mâm đựng trái cây dọn đi – “Xong, bưng ra ngoài đi.”

Trong phòng khách vang lên tiếng cười nói, Tiết Ngũ bưng mâm trái cây đi qua.

Bà nội Tiết đầu đầy tóc trắng, mang kính viễn thị, người gọn gàng sạch sẽ, tinh thần còn minh mẫn.

Bà nắm tay Hoàng Tiêu, mở miệng ra là một tiếng tiểu Tiêu, hết sức yêu thích.

Trừ người trong cuộc là Tiết Ngũ, người lớn trong gia đình họ Tiết đều hết sức hài lòng Hoàng Tiêu, khen cô lễ phép, là người biết nhìn toàn cục.

Tiết Ngũ là con một, không phải là con thứ năm, mà sinh vào tháng năm, bà nội Tiết mang kính lão nhìn hoàng lịch từng tờ một, sau khi cân nhắc đặt tên cho anh là Tiết Ngũ.

Dễ nhớ, thuận miệng.

“A Chính, con trưởng thành rồi.” Bà nội Tiết nói – “Đã ba mươi bảy rồi.”

Tiết Ngũ trợn trắng mắt – “Bà nội, hết năm nay cậu ta ba mươi chín.”

“A? Cái gì?” Bà nội Tiết nhìn Tần Chính, dùng giọng nói không dám tin nói – “Vậy thì sắp bốn mươi rồi?”

Giọng nói tựa như ví anh là người đàn ông bốn mươi, sẽ không có cô gái nào coi trọng đàn ông tới độ tuổi này.

Giống như sản phẩm không bán được.

Cho dù tốt, cũng quá đát.

Bộ mặt Tần Chính xụ xuống.

“Thời gian qua thật nhanh, chớp mắt một cái nhiều năm trôi qua.” Bà nội Tiết vỗ vỗ tay Tần Chính, lời nói thấm thía nói với anh – “Không thể cứ như vậy mãi đi?”

Tần Chính hớp một hớp trà – “Bà nội, con không gấp.”

Không gấp? Bà nội Tiết nhíu lại đuôi lông mày đầy nếp nhăn, người đã bốn mươi tuổi chưa lập gia đình còn không gấp? Đợi đến khi nào?

Bà nhìn về phía tay trái – “Y Y, con năm nay bao nhiêu tuổi?”

Đường Y Y nói – “Bà nội, con hai mươi chín.”

“Con cũng hai mươi chín? Vậy sang năm không phải ba mươi hay sao?” Bà nội Tiết nhịn không được cảm khái, hai mắt vẩn đục bao hàm từ ái – “Bà nội nhớ lúc con ở vườn bồ đào hái bồ đào, mới đây thôi, mặc quần bông, tết một bím tóc đuôi ngựa, dưới ánh mặt trời gương mặt đỏ rực.”

Khi đó Đường Y Y mười một mười hai tuổi, đơn thuần ngây thơ.

Tần Chính hơn hai mươi, kiêu căng tùy ý, chính là thời điểm lộ ra sắc sảo bên ngoài.

Trong vườn bồ đào đầy quả, Đường Y Y cầm cây kéo, băng qua vườn, cô mơ hồ nghe thấy tiếng khóc, cho là bản thân nghe lầm.

Sau đó nghe liên tiếp vài tiếng, Đường Y Y tìm được nơi tiếng khóc phát ra là một căn nhà gỗ nhỏ, cô bước nhẹ thân thể lại úp sấp lên cửa sổ, nhón chân lên, tai dán vào vách.

Tiếng khóc thêm rõ ràng, không ngừng vang lên, giống như thống khổ, lại giống như vui sướng, còn có vài âm thanh kỳ quái.

Cửa sổ đột ngột mở ra, Tần Chính khoác áo sơ mi đen, vẻ mặt tức giận – “Ở đây làm gì?”

Đường Y Y sợ run - “Hái, hái bồ đào.”

Gió thổi tung rèm cửa sổ, ngồi trên bàn trong phòng là một cô gái, mặc một chiếc váy màu xanh cỏ rộng thùng thình, mắt cá chân vừa trắng vừa mịn, cô sợ hãi cúi đầu, không dám nhìn thêm nữa.

Đêm đó, Đường Y Y bị phạt đứng trong viện, không ăn không uống, cho đến khi hừng đông.

Quản gia nói cho cô biết, đó là bạn gái của thiếu gia, cô nghe thấy tiếng khóc vì chiều hôm qua hai người có chuyện không vui, bảo Đường Y Y đi xin lỗi.



Đường Y Y lung la lung lay bước đi, hơn một tiếng đồng hồ sau bước ra, một bên mặt sưng tấy.

Sau này mỗi khi Tần Chính mang người nào về nhà, cô đều tránh đi xa xa, khi đó cô còn nhỏ chỉ biết là cách Tần Chính càng xa càng an toàn.

Khi đó tất cả người giúp việc ở Tần gia gọi Tần Chính là thiếu gia, về sau mới gọi là tiên sinh.

Nước trà nóng hổi văn tung tóe lên mu bàn tay, Đường Y Y đột nhiên bừng tỉnh, huyệt thái dương nhảy dựng, cô duỗi tay đè chặt, đầu ngón tay đè lên hai cái.

Mu bàn tay dần đỏ, Đường Y Y đem bàn tay đó để xuống dưới bàn, chờ chổ bị phỏng phồng lên, giảm bớt cảm giác đau rát.

Không có ai chú ý tới một màn này.

Tần Chính thấy được.

Lông mi anh nhíu lại, giống như muốn làm một điều gì đó, nhưng khắc chế bản thân, kiềm lại.

Đường Y Y nhìn hoa văn trên bàn, không giống như đang bị đau.

Càm ràm một đống chuyện lớn, bà nội Tiết thở dài – “Thế hệ này của các con không giống với thế hệ của bà nội, vừa nhắc tới chuyện thành gia lập thất thì lập tức nói bận rộn, không có thời gian, lấy sự nghiệp làm trọng.”

“Cho dù không có thời gian, thì cũng phải lập gia đình chứ.”

Tiết Ngũ rót cốc nước đưa qua – “Phải, phải, bà nội nói phải.”

Bà nội Tiết trừng anh, rồi nhìn qua Hoàng Tiêu – “Tiểu Tiêu, buổi tối ở lại cùng với bà nội được hay không?”

Hoàng Tiêu ngại ngùng rũ mắt – “Dạ.”

Vẻ mặt Tiết Ngũ lập tức giống như ăn phải một con ruồi.

Rời khỏi nhà họ Tiết đèn đóm đã leo lét.

Một đường trở về im lặng, Đường Y Y vào phòng tắm tắm rửa, lúc đi ra trên giường nhiều thêm một hộp thuốc cao.

Cô đứng bên cửa sổ lau tóc, lại sắp hết một năm.

Ngoài cửa truyền tới âm thanh của quản gia – “Đường tiểu thư, tiên sinh chờ cô ở thư phòng.”

Khi Đường Y Y bước vào, Tần Chính ném cho cô một phần văn kiện.

Ngồi vào bàn đọc sách bằng gỗ lim phía sau, Đường Y Y cúi đầu lật xem.

Thư phòng chìm vào không khí trầm tĩnh.

Tần Chính nhấp một ngụm nước trà, lười biếng dựa vào thành ghế, mi mắt hơi khép.

Anh nhìn giống như là đang chợp mắt, nhưng anh mắt chưa hề rời khỏi người Đường Y Y.

Đem văn kiện khép lại, Đường Y Y nói – “Có hoa không có quả.”

Tần Chính đánh nhịp mặt bàn – “Tiếp tục.”

Đường Y Y giương mắt, cô có thể nhìn thành những điều này, Tần Chính cũng có thể, còn có gì cần phải nói?

Thăm dò? Hay là không có việc gì làm, lấy điều này giết thời gian?

“Hạng mục này đối với Sở thị là tình thế bắt buộc, sẽ chủ động liên lạc với chúng ta, mong muốn chúng ta cho họ một chân, có thể thỏa mãn họ, điều kiện là năm ngàn vạn và ba mươi phần trăm lợi nhuận của hạng mục.”

Đôi mắt khẽ híp một cái, Tần Chính nhìn Đường Y Y – “Lại đây.”

Đường Y Y nhíu mày.”

Khi cô đi qua, Tần Chính nắm lấy bàn tay bị bỏng, ngón tay có kén mỏng vuốt nhẹ xung quanh vết thương, cô đau đến thở hốc vì kinh ngạc.

Động tác Tần Chính ngừng lại – “Thoa thuốc mỡ chưa ?”

Đường Y Y nói - “Rồi.”

Đầu ngón tay dời đi, vuốt ve mặt Đường Y Y, mí mắt Tần Chính mở lên – “Em muốn cái gì ?”

Giống đế vương cao cao tại thượng, khoan dung ban thưởng cho con dân dưới chân mình.

Ánh mắt Đường Y Y xuyên qua mắt Tần Chính, nhìn vào vách tường phía sau, nhìn những vật điêu khắc đồ án rườm rà phía sau, tự hỏi bản thân mình có cảm giác gì.

Bên tai cô lại vang lên giọng nói, ngữ điệu mây trôi nước chảy, lại không có người cự tuyệt – “Trừ rời khỏi.”

Đường Y Y rốt cuộc biết cảm giác của bản thân là gì.

Chán ghét!

Thấy người không có phản ứng, Tần Chính nhíu mày – “Cần tôi nói lại lần hai ?”

Đường Y Y chuyển ánh mắt qua mặt Tần Chính – “Trừ rời khỏi, tôi cũng không cần bất cứ điều gì.”

Hơi thở đột ngột âm trầm, Tần Chính ngửa người ra sau, liếc nhìn Đường Y Y lạnh lùng, trong đôi mắt có tức giận kinh khủng cuồn cuộn tuông chảy.

Chỉ cần một mệnh lệnh của anh, toàn bộ những gì tốt nhất trên thế giới này sẽ xuất hiện trước mặt cô.

Cô đến tột cùng còn chưa biết đủ ?

Rời khỏi anh có sức hấp dẫn vậy sao ?

Giọng nói u ám chen ra từ giữa hàm răng Tần Chính – “Cút.”

Đường Y Y xoay đi hai bước, lại bị anh ôm lấy từ phía sau.

“Em vì sao nhất định phải rời khỏi tôi ?” Hơi thở ấm áp phun lên gáy Đường Y Y, từ góc độ này có thể thưởng thức toàn bộ xương quai xanh của cô, còn lại một chút vết tích, màu sắc vẫn sậm như cũ, còn có một nốt ruồi chu sa ở đó.

Cô tìm cách xóa đi, anh tìm cách làm cho nó nguyên vẹn.

“Tôi đã nói, tôi sống đủ cuộc sống như thế này rồi.”

Trong giọng nói Đường Y Y bao bọc đầy căm hận, nghiền nát kích thích đang toát ra ở Tần Chính, trên gương mặt ngông cuồng tự đại của của anh cô cho anh một kích không nhẹ.

Điều này lại làm cho anh một lần nữa nếm được cảm giác thất bại là gì.

“Đừng quên, cuộc sống này ban đầu là cha mẹ em ban cho em, không muốn” - Tần Chính siết chặt Đường Y Y, môi ở sau gáy cô, cắn nhẹ vành tai cô, anh cúi đầu, lồng ngực run động vang lên tiếng cười – “Cũng phải chịu cho tôi.”

Đường Y Y nhìn hai thân thể giao thoa trên cửa kính, còn một chút khoảng cách, cũng không dính liền triệt để, nếu không dạ dày cô càng thêm khó chịu.

Cha mẹ thì không thể chọn lựa, Đường Y Y không còn đường phản bác.

Nhưng cuộc đời của cô sau này, nằm trong tay Tần Chính.

Cô muốn lấy lại.

“Tôi có thể đem kỹ thuật pha trà từng bước từng bước một không giấu diếm chút nào truyền lại cho người khác, hay là bất cứ chuyện gì, tường tận đến từng chi tiết, tôi bảo đảm, tôi có thể làm, thì rất nhiều người cũng có thể làm được…”

Cắt đứt lời nói của cô, Tần Chính gầm nhẹ – “Đường Y Y, em quá coi trọng bản thân mình.”

“Vậy thì sao anh không chịu buông tha tôi ?” Đường Y Y nhìn thẳng vào vẻ mặt vặn vẹo của Tần Chính, vẻ mặt này giống như là…

Anh giống như đang cật lực che giấu một điều gì đó sợ cô phát hiện.

Bầu không khí trong thư phòng chợt thay đổi quỷ dị.

Đường Y Y nhìn Tần Chính, trong đầu chợt hiện lên ký ức đủ loại của mấy chục năm qua cho đến từng màn từng màn phát sinh trong thời gian vừa qua, so với quá khứ có quá nhiều điểm khác biệt.

Dần dần, ánh mắt cô từ bình tĩnh chuyển thành một loại sắc thái khó nói nên lời, giống như từ trên người Tần Chính rút ra được kết luận, kết luận buồn cười cực điểm.

Thật lâu sau, Đường Y Y lẩm bẩm, giống như lầm bà lầu bầu – “Tôi biết rồi.”

Trong nháy mắt đó, ánh mắt Tần Chính thay đổi kịch liệt, anh giận tím mặt, thay đổi đột ngột khiến người khác cảm thấy rợn tóc gáy – “Câm miệng !”

Anh càng mất khống chế, càng muốn che giấu, trong lòng Đường Y Y càng khẳng định kết luận trong lòng, hai mắt cô trợn to, ánh mắt đầy khiếp sợ rồi chuyển qua chán ghét nhìn qua – “Nguyên lai anh…”

Giọng nói đột ngột im bật, cái ghế ngã xuống đất, Tần Chính bỗng nhiên đứng dậy, duỗi tay bóp cổ Đường Y Y, nhấc lên không, hô hấp anh nặng nề, sắc mặt xanh mét, ngũ quan vặn vẹo ra lệnh – “Tôi nói em câm miệng !”

“Đường Y Y, em câm miệng cho tôi !”

“Khụ khụ.” Bị ép buộc ngước đầu, mũi chân Đường Y Y cách đất, ánh sáng chiếu vào đỉnh đầu cô, cô đầu váng mắt hoa, thật sự khó thở, giọng cô khàn khàn cười ha ha ra tiếng, lộ ra vẻ trào phúng – “Anh yêu tôi sao ?”

“Tần đại ca.”

Sau đó là tiếng bàn đọc sách bị đá mạnh ầm vang.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Khống Chế Thành Nghiện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook