Không Có Anh Sao Em Hạnh Phúc?
Chương 30
Lạc Diệp Phân Phi
11/08/2016
Trong phòng nhất thời trầm lắng, không khí dần trở nên loãng, Trần Nhiên Nhiên đáy lòng dâng lên cảm giác khiếp sợ, quen biết Lăng Thần đã mấy ngày nay nhưng chưa từng gặp qua vẻ mặt khó coi như thế của anh.
Lăng Thần sắc mặt cực kì khó coi, giống như là loại cảm xúc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Tử Ngâm nhỏ hơn anh ba tuổi, từ nhỏ luôn theo phía sau anh như hình với bóng, anh nói như thế nào cô nghe như thế nấy, nào có tuỳ tiện như vậy.
Tử Ngâm bướng bỉnh nhìn anh, nhìn thấy đáy mắt anh lạnh lùng, trong lòng cô cảm thấy khó chịu, loại ánh mắt này của anh trong khoảng thời gian này giống như đã trở thành thói quen.
Lục Mai bên cạnh trong lòng cũng căm phẫn, nhịn không được nên mở miệng nói: “Lăng Thần, anh trong mắt, trong thâm tâm chỉ có bạn gái của anh. Anh không quan tâm Tử Ngâm. Anh có biết Tử Ngâm đêm đó vì giải cứu cho Trần Nhiên Nhiên nên thiếu chút nữa bị Lưu mập mạp hãm hại. Nếu không phải Hoàng Húc Kiều kịp thời xuất hiện uống hết ly rượu bỏ thuốc kia, anh nghĩ rằng Tử Ngâm còn có thể vẹn toàn mà đúng trước mặt anh hay sao?”.
“Lục Mai, không cần nói”. Tử Ngâm đau khổ la lên, trong lòng khổ sở ngày càng rõ ràng, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Lăng Thần cũng ngẩn người ra, ánh mắt chuyển dời từ người Tử Ngâm sang Lục Mai, theo bản năng hỏi: “Cô nói là sự thật? Đêm đó rốt cuộc phát sinh chuyện gì? Cô kể lại một chút được hay không?”.
Giọng nói của anh mặc dù nhỏ nhưng lại lộ ra vẻ nghiêm khắc làm cho Lục Mai chỉ có thể trơ mắt nhìn về phía Tử Ngâm. Vừa rồi xúc động nên nói những lời không nên nói, Tử Ngâm luôn dặn dò cô đừng nói với Lăng Thần dù chỉ là nửa chữ. Cô biết Tử Ngâm không muốn cho Lăng Thần thương hại cô nhưng mà Lục Mai lại đau lòng thay cho Tử Ngâm bướng bỉnh này mà nổi lên lòng hiếu thắng.
Lăng Thần lại nhìn về phía Tử Ngâm, ánh mắt trở nên dịu dàng, đáy mắt lộ ra vẻ áy náy vì giọng điệu của mình vừa rồi.
“Tử Ngâm, Lưu mập mạp lại dám trêu chọc em, yên tâm, anh sẽ trút giận thay cho em”, giọng nói của anh lộ ra vẻ mất mát. Ai cũng biết Lăng Thần anh không phải là người khiêm tốn, tao nhã, lễ phép gì, ai chọc đến anh đều phải trả giá đắc.
Tất cả uỷ khuất trong lòng Tử Ngâm chỉ vì một câu an ủi mà tan thành mây khói, trên mặt lộ ra nụ cười dịu dàng nói: “Lăng Thần, không cần trút giận thay em chỉ cần Trần Nhiên Nhiên không có việc gì là tốt rồi”.
Nụ cười vẫn còn trên mặt nhưng trong lòng lại nổi lên ghen tuông, chỉ cần Trần Nhiên Nhiên không có chuyện gì anh sẽ không lo lắng.
“Cám ơn em Tử Ngâm”, nói xong anh lại nhìn về phía Trần Nhiên Nhiên dịu dàng nói: “Nhiên Nhiên, em nên nghỉ làm ở quán bar đi. Anh sẽ tìm cho em một công việc khác”.
Trần Nhiên Nhiên mỉm cười, dáng vẻ tươi cười quyến rũ như hoa đào tháng ba.
Khẽ mở môi anh đào nói: “Được rồi, còn mấy ngày nữa là cuối tháng, sau mấy ngày này thì em sẽ không làm nữa được không?”.
Khi nói chuyện lại nhìn Lăng Thần, trong mắt lộ ra tình cảm dịu dàng.
Tử Ngâm khẽ dời ánh mắt, trong giọng nói lộ ra vẻ thản nhiên, tìm không ra vẻ đau buồn.
“Lăng Thần, tụi em đi trước. Bọn anh cứ từ từ ăn đi”.
“Tử Ngâm, ba mẹ anh nói muốn em ngày mai đến nhà anh ăn cơm chiều”.
“Ngày khác đi, ngày mai em bận việc. Anh nói cô chú hôm khác em sẽ tới thăm hỏi sức khoẻ cô chú”.
Lăng Thần nhìn bóng dáng Tử Ngâm rời đi, trong lòng có chút áy náy, trong mắt cô che dấu đau buồn nhàn nhạt không qua được mắt anh, nhưng mà cô lại thay đổi một chút, từ từ học được cách che giấu rồi.
Nhìn thấy bóng dáng hai người ở cửa, Lạc Dương cười ảm đạm, khoé miệng gợn lên một đường cong xinh đẹp, vẻ mặt dịu dàng nhìn các cô nói: “Đi toilet sao lâu quá vậy? Mau lại đây ăn đi, anh đã ăn no rồi”.
Tử Ngâm còn chưa thoát được cảm giác mất mát của mình để phản ứng lại, trong ánh mắt thoáng đau thương, giống như chỉ có sầu càng thêm sầu không thể nào xoá bỏ được, làm cho Lạc Dương nhìn thấy trong lòng căng thẳng trở nên căng thẳng.
Lục Mai nhìn Tử Ngâm, cố ý nói nhẹ nhàng: “Tử Ngâm, không phải cậu nói ăn chưa no sao, chúng mình ăn tiếp đi, ăn cho anh họ mình đau lòng mới thôi”.
Tử Ngâm nhịn không được khe khẽ cười, nhìn Lạc Dương cười dịu dàng trong lòng dần dần cảm thấy ấm áp lên rất nhiều, lộ ra nụ cười sáng lạn nói:
“Tốt, tôi còn muốn ăn nhưng mà tôi hiện tại muốn uống một ly nước nóng sau đó mới từ từ ăn”.
Lăng Thần ý cười càng ngày càng sâu sắc, cầm lấy ấm nước trên bàn rót đầy một ly nước nóng đưa về phía Tử Ngâm.
Lăng Thần sắc mặt cực kì khó coi, giống như là loại cảm xúc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Tử Ngâm nhỏ hơn anh ba tuổi, từ nhỏ luôn theo phía sau anh như hình với bóng, anh nói như thế nào cô nghe như thế nấy, nào có tuỳ tiện như vậy.
Tử Ngâm bướng bỉnh nhìn anh, nhìn thấy đáy mắt anh lạnh lùng, trong lòng cô cảm thấy khó chịu, loại ánh mắt này của anh trong khoảng thời gian này giống như đã trở thành thói quen.
Lục Mai bên cạnh trong lòng cũng căm phẫn, nhịn không được nên mở miệng nói: “Lăng Thần, anh trong mắt, trong thâm tâm chỉ có bạn gái của anh. Anh không quan tâm Tử Ngâm. Anh có biết Tử Ngâm đêm đó vì giải cứu cho Trần Nhiên Nhiên nên thiếu chút nữa bị Lưu mập mạp hãm hại. Nếu không phải Hoàng Húc Kiều kịp thời xuất hiện uống hết ly rượu bỏ thuốc kia, anh nghĩ rằng Tử Ngâm còn có thể vẹn toàn mà đúng trước mặt anh hay sao?”.
“Lục Mai, không cần nói”. Tử Ngâm đau khổ la lên, trong lòng khổ sở ngày càng rõ ràng, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Lăng Thần cũng ngẩn người ra, ánh mắt chuyển dời từ người Tử Ngâm sang Lục Mai, theo bản năng hỏi: “Cô nói là sự thật? Đêm đó rốt cuộc phát sinh chuyện gì? Cô kể lại một chút được hay không?”.
Giọng nói của anh mặc dù nhỏ nhưng lại lộ ra vẻ nghiêm khắc làm cho Lục Mai chỉ có thể trơ mắt nhìn về phía Tử Ngâm. Vừa rồi xúc động nên nói những lời không nên nói, Tử Ngâm luôn dặn dò cô đừng nói với Lăng Thần dù chỉ là nửa chữ. Cô biết Tử Ngâm không muốn cho Lăng Thần thương hại cô nhưng mà Lục Mai lại đau lòng thay cho Tử Ngâm bướng bỉnh này mà nổi lên lòng hiếu thắng.
Lăng Thần lại nhìn về phía Tử Ngâm, ánh mắt trở nên dịu dàng, đáy mắt lộ ra vẻ áy náy vì giọng điệu của mình vừa rồi.
“Tử Ngâm, Lưu mập mạp lại dám trêu chọc em, yên tâm, anh sẽ trút giận thay cho em”, giọng nói của anh lộ ra vẻ mất mát. Ai cũng biết Lăng Thần anh không phải là người khiêm tốn, tao nhã, lễ phép gì, ai chọc đến anh đều phải trả giá đắc.
Tất cả uỷ khuất trong lòng Tử Ngâm chỉ vì một câu an ủi mà tan thành mây khói, trên mặt lộ ra nụ cười dịu dàng nói: “Lăng Thần, không cần trút giận thay em chỉ cần Trần Nhiên Nhiên không có việc gì là tốt rồi”.
Nụ cười vẫn còn trên mặt nhưng trong lòng lại nổi lên ghen tuông, chỉ cần Trần Nhiên Nhiên không có chuyện gì anh sẽ không lo lắng.
“Cám ơn em Tử Ngâm”, nói xong anh lại nhìn về phía Trần Nhiên Nhiên dịu dàng nói: “Nhiên Nhiên, em nên nghỉ làm ở quán bar đi. Anh sẽ tìm cho em một công việc khác”.
Trần Nhiên Nhiên mỉm cười, dáng vẻ tươi cười quyến rũ như hoa đào tháng ba.
Khẽ mở môi anh đào nói: “Được rồi, còn mấy ngày nữa là cuối tháng, sau mấy ngày này thì em sẽ không làm nữa được không?”.
Khi nói chuyện lại nhìn Lăng Thần, trong mắt lộ ra tình cảm dịu dàng.
Tử Ngâm khẽ dời ánh mắt, trong giọng nói lộ ra vẻ thản nhiên, tìm không ra vẻ đau buồn.
“Lăng Thần, tụi em đi trước. Bọn anh cứ từ từ ăn đi”.
“Tử Ngâm, ba mẹ anh nói muốn em ngày mai đến nhà anh ăn cơm chiều”.
“Ngày khác đi, ngày mai em bận việc. Anh nói cô chú hôm khác em sẽ tới thăm hỏi sức khoẻ cô chú”.
Lăng Thần nhìn bóng dáng Tử Ngâm rời đi, trong lòng có chút áy náy, trong mắt cô che dấu đau buồn nhàn nhạt không qua được mắt anh, nhưng mà cô lại thay đổi một chút, từ từ học được cách che giấu rồi.
Nhìn thấy bóng dáng hai người ở cửa, Lạc Dương cười ảm đạm, khoé miệng gợn lên một đường cong xinh đẹp, vẻ mặt dịu dàng nhìn các cô nói: “Đi toilet sao lâu quá vậy? Mau lại đây ăn đi, anh đã ăn no rồi”.
Tử Ngâm còn chưa thoát được cảm giác mất mát của mình để phản ứng lại, trong ánh mắt thoáng đau thương, giống như chỉ có sầu càng thêm sầu không thể nào xoá bỏ được, làm cho Lạc Dương nhìn thấy trong lòng căng thẳng trở nên căng thẳng.
Lục Mai nhìn Tử Ngâm, cố ý nói nhẹ nhàng: “Tử Ngâm, không phải cậu nói ăn chưa no sao, chúng mình ăn tiếp đi, ăn cho anh họ mình đau lòng mới thôi”.
Tử Ngâm nhịn không được khe khẽ cười, nhìn Lạc Dương cười dịu dàng trong lòng dần dần cảm thấy ấm áp lên rất nhiều, lộ ra nụ cười sáng lạn nói:
“Tốt, tôi còn muốn ăn nhưng mà tôi hiện tại muốn uống một ly nước nóng sau đó mới từ từ ăn”.
Lăng Thần ý cười càng ngày càng sâu sắc, cầm lấy ấm nước trên bàn rót đầy một ly nước nóng đưa về phía Tử Ngâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.