Không Có Kiếp Sau

Chương 77: Phương pháp ăn bánh bao của bác alpha chính xác

Nguyệt Hạ Tang

04/11/2016

Hiện tại đã là xế chiều, ánh nắng không còn gay gắt mà ôn hòa hơn nhiều. Đã có thể thấy rõ ba hành tinh bạn ẩn nấp trên bầu trời, nếu là ở Trái Đất, ắt hẳn cảnh tượng này sẽ được gọi là trăng trời cùng sáng.

*trăng trời cùng sáng (nhật nguyệt đồng huy):

Cảnh sắc vô cùng mộng ảo, tiếc rằng chẳng ai thưởng thức.

85% tân sinh đã đến nơi, nhưng vì vẫn còn một phần chưa tới nên huấn luyện viên căn bản không cho họ cơm ăn.

Mọi người chỉ đành nhịn đói chờ đợi tiếp.

Brad cũng đang chờ trong hàng ngũ, hắn ngồi trên một tảng đá, lẳng lặng nhìn chăm chú về nơi xa.

Ngoại trừ lớp trưởng Kamla, toàn thể tân sinh khoa Cơ giáp đã có mặt đông đủ. Thứ tự của bọn họ cũng rất gần hạng đầu, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, dựa theo thành tích trung bình của đoàn thể, bọn họ chắc hẳn sẽ xếp thứ nhất.

Nhưng khoa Chỉ huy chiến hạm cũng không tồi: Do Kamla gặp bất trắc trên đường, lần này Brad vậy mà tới đích đầu tiên!

Cho dù thành tích trung bình kém khoa Cơ giáp, song bên họ giành được hạng nhất cá nhân, nghe cũng khá phết.

Kế tiếp phải xem bốn người còn lại trong khoa chừng nào có mặt…

Đến giờ phút này, tâm trạng hắn vẫn rất thản nhiên.

Cho tới khi —

Bỗng nhiên nghe thấy tiếng ầm vang nặng nề.

Ầm ầm, thoạt nghe cứ như tiếng sét đánh. Không, không phải sét đánh.

Một cái đầu chậm rãi ló ra từ đường chân trời, sau đó là phần cổ thật dài, một Lôi long hết sức cường tráng xuất hiện trước mắt hắn. Song đây chưa phải điều làm Brad kinh ngạc nhất, khiến hắn ngạc nhiên tới độ thoáng trợn mắt là đội ngũ ngay ngắn đối diện mình!

Sáu người một hàng, bọn họ cất bước đều đặn không nhanh không chậm về hướng đích đến!

Kế tiếp lại tiếp tục xếp hàng, từng hàng một vượt qua điểm cuối theo thứ tự, thiết bị cảm ứng trên đường tự động thống kê nhân số và khoa của mỗi tân sinh. Hồ sơ của họ lập tức truyền đến bộ não dạng đồng hồ trên cổ tay huấn luyện viên.

“Khoa Ẩm thực, khoa Mỹ thuật, khoa Âm nhạc, toàn khoa đến đông đủ!” Sau khi Dobby chạy cuối thông qua, huấn luyện viên liền tuyên bố kết quả thống kê, nhưng một lúc sau trên đồng hồ lại hiện tên một tân sinh. Hắn nhìn thoáng qua tiểu Bạo long trên người Lôi long, khóe miệng của vị huấn luyện viên luôn luôn mặt lạnh lộ ra nụ cười không dễ phát hiện, hắn tuyên bố tiếp: “Khoa Cơ giáp đến đủ!”

Lời hắn gây ra xôn xao nho nhỏ nơi các tân sinh đã tới trước đó: Lúc trước huấn luyện viên có nói thế đâu! Ổng chỉ nghiêm mặt báo cho tân sinh chạy qua đích biết nó tốn bao nhiêu thời gian thôi mà! Sao lần này lại tuyên bố toàn khoa đến đủ!

Chẳng hiểu sao trong lòng Brad tự dưng có linh cảm bất an.

Hai tiếng sau, linh cảm của hắn trở thành sự thật:

“Công tác thống kê của đợt kiểm tra thể năng lần này đã hoàn tất, hạng nhất là khoa Ẩm thực, khoa Mỹ thuật, khoa Âm nhạc và khoa Cơ giáp với thành tích mười tiếng hai mươi chín phút.”

Đám đông ồ lên —

“Tại sao chứ! Rõ ràng tụi nó về cuối mà!” Tại chỗ có đứa kháng nghị.

“… Tôi có thể không trả lời vấn đề của bạn.” Đối mặt với đám đông huyên náo, huấn luyện áo đen chỉ kéo vành nón, giọng hắn không to, nhưng hắn vừa mở miệng, tất thảy liền im phăng phắc.

“Chỉ lần này thôi, không có lần sau: Đợt kiểm tra này lấy khoa làm đơn vị, chỉ giữ thành tích của học sinh cuối cùng!”

“Cái gì!”

“Trong quân đội, mỗi người đều lấy đoàn thể làm đơn vị sinh tồn. Một tướng quân dẫn một đội lính lên chiến trường, tướng quân tự mình đi trước, binh lính bị hắn bỏ xa đằng sau, các bạn bảo hắn phải đánh thế nào.”

Nói xong, để lại cho đám tân sinh một bóng lưng đen tuyền, còn hắn xoay lưng đi về hướng khoa Ẩm thực.

“Có thể cho tôi biết lý do các bạn chạy được tới đây không?” Toàn bộ quá trình kiểm tra được trang bị hệ thống theo dõi, biểu hiện của các tân sinh suốt dọc đường đi đều rơi vào mắt nhóm huấn luyện viên.

“Bởi vì…” Mục Căn liếc thoáng qua Dobby: “Dobby kể cho em nghe rất nhiều chuyện liên quan đến chăn bò. Miễn là sống trong một tập thể, dù đàn bò có bị thương hay lạc đường cũng sẽ không quá sợ hãi, chúng có thể nhanh chóng tỉnh táo lại và đi được quãng đường rất xa. Nhưng đôi khi sẽ có con bị lạc, Dobby bảo bò mà lạc đàn thì căn bản sống không nổi. Chạy một mình nhất định mệt chết, mọi người chạy chung tốt hơn nhiều đúng không ạ.”

Mục Căn gãi gãi đầu, nhoẻn miệng cười.

Huấn luyện viên nhìn thẳng thiếu niên tóc đen, không nói gì. Tầm mắt hắn tức khắc rơi vào người Dobby đầu đầy mồ hôi bên cạnh, tự mình cõng một Bạo long trở về, từ hàng đầu lọt xuống hàng cuối. Nhưng dù vậy, cậu ta vẫn cố chịu đựng suốt hành trình, dù vậy, bạn học vẫn không bỏ rơi cậu ta, tất cả mọi người đều giảm tốc độ để chạy cùng cậu.

“Phía trước cũng có học sinh tụt lại đằng sau mà? Vì sao bạn chỉ cõng người bạn này?”

Không ngờ huấn luyện viên sẽ chủ động hỏi chuyện mình, Dobby luống cuống tay chân mãi mới ấp úng đáp: “Vì, vì mấy bạn kia có chạy tiếp đâu? Chỉ có bạn này thoạt nhìn rất khó chịu, nhưng cậu ấy vẫn cố gắng chạy, đầu gối cậu ấy còn bị rách da nữa…”

Muối đọng và vết máu kéo thật dài phía sau, hết thảy chứng minh Kamla dẫu đang thống khổ cực độ vẫn nỗ lực tiến lên trước.

“Giúp đỡ người có lòng cầu tiến, vứt bỏ kẻ tự mình buông tay, bạn giỏi lắm, rất có nguyên tắc.” Huấn luyện viên gật đầu, phá lệ mỉm cười với Dobby, đoạn quay sang nhìn Mục Căn: “Bạn cũng nghĩ vậy sao?”

Cùng Dobby xông tới còn có Mục Căn, Mục Căn qua đó rồi, mọi tân sinh cũng đến hỗ trợ.

Thiếu niên này đã có sức ảnh hưởng tương đối trong đoàn đội của cậu.

Ai dè nghe xong câu hỏi của huấn luyện viên, Mục Căn lại gãi đầu xấu hổ.

“Có thể không trả lời được không ạ?”



Lần đầu tiên nghe thấy đáp án này từ tân binh, huấn luyện viên nhíu mày, đoạn nghiêm khắc từ chối Mục Căn: “Không được. Trong quân đội, cấp trên có thể không trả lời cấp dưới, song cấp dưới buộc phải giải đáp mọi câu hỏi của cấp trên. Bạn, phải trả lời thật chi tiết!”

Mặt Mục Căn đỏ lên một cách bất thường.

Mục Căn thận trọng nhìn ngó xung quanh, chú ý thấy Kamla đã được nhân viên y tế mang đi, bấy giờ cậu mới đáp khẽ: “Doug nói đường chạy trong đợt kiểm tra này là đường vận chuyển lương thực, thế nên khi ấy bọn em nghĩ biết đâu nhặt được đồ ăn rơi dọc đường, rồi… em phát hiện bạn Kamla ở đằng kia.”

“Nhìn sơ thấy cậu ấy mập lắm…” Câu cuối nhỏ đến mức gần như chỉ mình huấn luyện viên nghe được.

“Phụt –” Huấn luyện viên luôn luôn mặt lạnh vậy mà bật cười.

Đám tân sinh còn đỡ, chung quy họ chưa quen thuộc với huấn luyện viên nơi đây lắm, nhưng mấy huấn luyện viên khác lại nhất tề trợn mắt há mồm o_o

Cái tên trước mặt này là ai vậy? Vẫn là vị đồng nghiệp suốt nửa năm không cười lấy một lần, không nộ tự uy, khiến người ta sợ muốn chết đó sao?

“Em, em không giỏi phân biệt giữa bạn học và thức ăn ạ!” Hồi lâu sau, Mục Căn ngượng ngùng cúi gằm mặt.

“…” Đứng trước Bạo long mà còn tưởng là thức ăn, huấn luyện viên hết nói nổi: “Khẩu vị của em tốt thật!”

“Cám ơn, ba ba em cũng nói thế đấy.” Tự động coi lời này thành câu khích lệ, Mục Căn lại nở nụ cười khoe răng chiêu bài.

Một lần nữa nhìn thấy hàng răng trắng quen thuộc, nhóm bạn học của lớp trưởng Mục Căn không hẹn mà cùng nhũn đầu gối.

Huấn luyện viên lại thoáng sửng sốt:

“Bạn không sợ tôi.”

Hắn dùng câu khẳng định.

Nhóc con có gan cự tuyệt trả lời hắn, còn dám cười vui vẻ với hắn như thế, năm mươi năm qua huấn luyện viên áo đen chưa từng gặp ai giống vậy.

“Ơ, sao phải sợ ạ? Huấn luyện viên rất giống bác cả nhà em nha, làm em thấy thân thiết quá chừng!”

Đám tân sinh -_-||: Ngang nhiên làm thân với huấn luyện viên trước mặt công chúng, bộ cậu tưởng mấy vũ khí hình người này sẽ bị đả động thiệt chắc? Ngây thơ quá rồi bồ ơi!

Huấn luyện viên áo đen: “Cám ơn, tôi cũng hy vọng có đứa cháu giống bạn!”

Đám tân sinh: Mọe kiếp! Bị đả động thiệt kìa trời!

“Chiếu theo lệ cũ, bữa tối hôm nay sẽ do khoa xếp cuối chuẩn bị.” Một huấn luyện viên khác đúng lúc đứng ra, công bố tin tức mà người người mong ngóng đã lâu – bữa tối.

Dưới sự hướng dẫn của huấn luyện viên, đám tân sinh ôm bụng đói réo vang đến nhà ăn.

Mà học sinh của khoa Chỉ huy chiến hạm lại đang được một huấn luyện viên khác dẫn đi, thẳng tiến nhà bếp của doanh trại.

Hạng bét lần này lại là — khoa Chỉ huy chiến hạm.

Brad ưỡn thẳng lưng, cảm giác đường nhìn của các khoa khác phía sau chẳng khác nào mũi nhọn chĩa vào mình.

“Ô! Mấy đứa là tân sinh khoa Ẩm thực của Học viện tổng hợp đế quốc đúng không? Đàn anh đàn anh của đàn anh mấy đứa đều từng giúp việc tại chỗ ta đấy!” Ba đầu bếp đã chờ sẵn từ lâu, thấy tụi Brad bước vào, mắt của đầu bếp cao to đứng đầu không khỏi sáng lên.

“… Bọn cháu là khoa Chỉ huy chiến hạm.” Brad thốt ra lời này vô cùng gian nan. Vì danh dự của khoa Chỉ huy chiến hạm, hắn không thể không cho đối phương biết thân phận.

Có điều, bản thân việc ấy đã tổn hại lớn nhất đến danh dự của khoa Chỉ huy chiến hạm rồi.

Brad gượng gạo nhìn vòng eo to đùng của đầu bếp, gằn từng chữ.

“Ờ… ai tới cũng được, mau lại đây giúp một tay.” Đầu bếp mập phất tay đại đại với Brad, dẫn nhóm chỉ huy tương lai ra phía sau nhà bếp. Rau xanh mơn mởn phủ kín cả khu vườn, đầu bếp mập chỉ vào vườn rau, ra lệnh: “Cậu, cậu và cậu, tìm thêm sáu đứa nữa qua hái rau xà lách, cần 300kg; Nhóc cao kều đằng kia, cậu với sáu người sau lưng đi hái cải vàng, cần 600 kg; Tạp tạp dị chủng hướng mười giờ nặng lắm, nhóc mập, cậu dẫn theo mấy đứa qua hái đi, cần 300, cấm thiếu trái nào! Trong mười lăm phút phải hái xong toàn bộ rau và cho vào sọt bên kia!”

Mệnh lệnh phun vèo vèo từ miệng đầu bếp mập, từng tốp học sinh chạy đi làm việc theo lời hắn, tân sinh đứng sau hắn ngày càng ít, mãi đến khi chỉ còn mình Brad.

Yên lặng đi theo đầu bếp mập, Brad chợt cau mày: Mùi gì thôi thối…

Đi qua một chỗ rẽ, Brad cùng đầu bếp mập đi tới nơi đáng sợ nhất hắn từng thấy:

Bên trong cánh cửa là một gian phòng nhỏ đen thui, chỉ có một bóng đèn, mùi phân hôi thối xộc vào mũi, Brad nhịn không được lùi ra sau một bước.

Nhưng bước lui tựa hồ càng không xong! Hắn cảm giác mình đạp phải một đống bùn nhão nhão, toan nhấc chân lên theo phản xạ, song đế giày cứ như dính chặt xuống đất.

Mắc ói quá – ý nghĩ duy nhất trong đầu Brad là đây.

Tuy nhiên, đó chưa phải chuyện không xong nhất, giây tiếp theo, hắn phát hiện có thứ gì đó nóng hầm hập đột ngột đụng vào chân mình! Miệng nó phát ra âm thanh hồng hộc, trên người mang theo mùi thối cực kỳ kinh khủng!

“Biến đi!” Tiếp theo, Brad thấy đùi nhẹ hẫng, đầu bếp mập đá văng thứ kia chẳng chút nể nang.

“Đèn chiếu lại hư rồi.” Đầu bếp mập vừa nói vừa móc ra một cái đèn xách tay trong túi, Brad rốt cuộc thấy rõ cảnh tượng trong phòng.

“Đây là… đây là…” Hắn sợ ngây người.

“Ngạc nhiên cái gì, chưa thấy chuồng heo bao giờ à!” Đầu bếp mập liếc Brad đầy trách cứ.

Brad thoáng đơ người: Hắn, đúng là chưa thấy chuồng heo bao giờ.



Quen sống sung túc từ nhỏ đến lớn, quân doanh này là nơi bẩn thỉu nhất hắn từng đặt chân.

“Đây là động vật lấy thịt do một hành tinh nông thôn tên Trái Đất tiến cử, gọi là con heo, dễ nuôi lắm, lớn cũng nhanh, sau khi được cải tạo thì tỷ lệ thịt tăng cao ghê gớm. Có điều quá trình nuôi dưỡng hơi bẩn thỉu một chút.” Đầu bếp mập hiển nhiên cũng chịu không thấu, bịt mũi lùi ra sau vài bước, liếc thoáng qua Brad: “Từ nay tới khi khóa quân sự chấm dứt, cậu có nhiệm vụ chăm nuôi nó!”

“Cái gì!” Brad rốt cuộc hết duy trì bình tĩnh nổi phải kêu to thành tiếng!

“Có ý kiến?” Biểu cảm đa dạng thoáng cái vụt biến trên gương mặt mập mạp, khoảnh khắc bị đôi mắt dài mảnh của đầu bếp mập nhìn chòng chọc, Brad chỉ cảm thấy lông tơ trên lưng dựng đứng!

“Không, không… không công bằng!” Brad thử đấu tranh.

“Đây là hình phạt.” Đầu bếp mập dùng một câu đập nát tất cả che đậy của hắn.

“Nếu một đội ngũ hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc, người nhận được phần thưởng cao nhất chắc chắn là lãnh đạo của họ. Tương tự, nếu một đội ngũ thất bại trong nhiệm vụ, kẻ bị trách phạt nghiêm khắc nhất cũng là lãnh đạo.”

“Quyền lợi lớn ngần nào thì phải gánh vác trách nhiệm lớn ngần ấy. Không chỉ cậu, mà kế tiếp, bất cứ lãnh đạo của khoa đứng nhất từ dưới đếm lên nào cũng sẽ bị trừng phạt.”

“Không kỳ thị, không bất công. Đây là hình phạt, thế thôi.”

Nói xong, thân hình đồ sộ của đầu bếp mập biến mất khỏi cửa.

Brad thất hồn lạc phách đứng tại chỗ, một phút sau, con heo bẩn kia lại cọ lên cẳng chân hắn.

Tối nay, chúng tân sinh của Học viện tổng hợp đế quốc ăn một bữa tối cực tồi tệ:

Rau xà lách chưa rửa, bụi bặm và gia vị trộn với nhau, muốn làm sạch cũng khó! Thịt cắt cục to cục nhỏ, nguyên nồi thịt có cục thì quá lửa, cục lại chưa chín! Khoan đề cập tới chuyện sống chín, mấu chốt là mặn kinh khủng khiếp!

“Ngược đãi! Bộ phận cấp dưỡng của quân doanh ngược đãi học sinh!” Tại chỗ có người đứng lên.

“Ngược đãi các bạn là khoa Chỉ huy chiến hạm phụ trách nấu bữa tối hôm nay, cảm phiền đừng tính sổ sai người.” Đầu bếp mập cũng không nổi giận, chỉ đứng bên cạnh cười híp mắt.

Đằng sau hắn, nhóm chỉ huy tương lai mặc tạp dề càng gục đầu thấp hơn, quả thực hận không thể chôn luôn đầu vào ngực.

Tối nay, mọi người ăn uống tuyệt không vui vẻ, nhưng nghĩ đến ngày mai chẳng biết có hạng mục đáng sợ gì đang chờ mình, ai nấy đều ráng ăn.

Trừ Brad.

Ở chung với con vật dơ dáy kia hai tiếng, hắn đã ói hai lần, bụng rỗng tuếch chả còn gì, chỉ còn cảm giác buồn nôn tởm lợm.

Cả Kamla cũng chưa ăn, nguyên nhân khiến hắn bị đau bụng là tràng ruột co rút, đây là vấn đề thường thấy ở Bạo long, giải phẫu rất đơn giản, so với cái đó thì thương tích trên đầu gối và tổn thương do nắng chiếu tương đối nghiêm trọng hơn.

Tràng ruột bị co rút mà vẫn gắng nhịn chạy thêm hơn hai tiếng, ngay cả nhân viên y tế cũng bị tiểu Bạo long dọa sốc!

Sau khi trở lại phòng ngủ, Dobby bảo một tiếng với Mục Căn, rồi đại diện cho toàn thể thành viên khoa bình hoa đi động viên Kamla.

Trong phòng Kamla có tổng cộng năm người — tất cả đều thuộc loài Bạo long.

Với tư cách khủng long ăn cỏ xông vào hang ổ Bạo long, biểu hiện của Dobby hết sức… trì độn.

“Hóa ra bạn cậu lén giấu đồ ăn hả.” Dobby liếc sơ đã thấy mấy cục thịt đặt bên cửa sổ gần Kamla, chúng được bọc lại bằng giấy ăn, nước cũng bị hút khô, thịt vốn đã dở ẹc trông càng khó ăn.

“Cơ mà thịt kia ăn dở lắm. Tôi mang đồ ngon cho cậu nè!” Dobby đặt mông ngồi xuống mép giường Kamla, ngó ngiêng xung quanh một lát, xác nhận không thấy huấn luyện viên mới bắt đầu lục lọi trong đồng phục, lấy ra hai cái bánh-bao-bự-chảng!

“Đây là bác Mục Căn tặng cậu, quà an ủi đó.” Cậu ta nói ra nguồn gốc bánh bao.

Kamla ngây ngẩn nhìn bánh bao.

“Cậu coi nè, bóc lớp vỏ trắng cứng ngắc này ra chính là thịt viên tròn căng siêu cấp! Siêu cấp! Siêu cấp ngon luôn!

~(≧▽≦)/~” Dobby dùng tay tách bánh, hướng dẫn phương pháp ăn bánh bao chính xác cho Kamla.

 ̄▽ ̄

Đêm nay, Kamla ăn được cái bánh bao ngon nhất đời mình!

Hắn sâu sắc hiểu rõ: Trong quân doanh, thức ăn lén mang vào được quý giá biết nhường nào! Mà thứ quý giá ấy, Dobby lại thoải mái cho mình hai cái…

Kinh ngạc nhìn theo Dobby rời đi, Kamla thẫn thờ cả người.

Vừa quay lại lần nữa liền bắt gặp bốn cái miệng rộng xung quanh đang chảy nước miếng tí tách.

Bấy giờ Kamla mới nghĩ: Để trộm thức ăn cho mình, những người bạn này đều lén mang phần thức ăn thừa của họ về phòng, họ nhất định chưa ăn no, huống hồ viên thịt trong bánh bao thơm thế kia mà!

“Cho các cậu này.” Vì vậy, Kamla bóc cái bánh bao còn lại ra, đưa viên thịt bên trong cho bốn tiểu Bạo long cùng phòng.

“Ngon thiệt nha!”

“Không hổ là khoa Ẩm thực!”

Nhóm tiểu Bạo long vừa cảm thán, vừa chia nhau viên thịt nhỏ đến đáng thương.

Thật lâu về sau, nghe bảo thói quen ăn bánh bao chỉ ăn nhân thịt không ăn vỏ của tộc Bạo long ăn bắt nguồn từ năm chú Bạo long hôm nay.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Không Có Kiếp Sau

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook