Không Có Kiếp Sau

Chương 170: Vui mừng gặp lại (囧)

Nguyệt Hạ Tang

04/11/2016

Cổng trời an bình mà lộng lẫy trong mắt người khác hung hiểm dị thường!

Ngay từ khắc bị hút vào, Epsilon đã tức khắc ôm chặt cơ giáp của Mục Căn, hai cơ giáp bị cổng trời lôi vào không gian vô định. Ban đầu Mục Căn còn có thể nỗ lực giữ mình tỉnh táo, nhưng xoay tròn tốc độ cao chung quy vẫn vượt quá phạm vi thừa nhận của tinh thần, cậu rốt cuộc ngất xỉu.

Trong quá trình xoay, hai tay Sigma từ đầu chí cuối vẫn giữ chặt đầu Mục Căn, hạn chế tối đa khả năng chịu thương tổn của cậu.

Sigma bảo vệ Mục Căn trong cơ giáp, còn Epsilon che chở toàn bộ cơ giáp của Mục Căn.

Tuy Epsilon phòng hộ nghiêm mật, song Sigma vẫn thấy được cảnh tượng bên ngoài qua cửa sổ quan trắc của cơ giáp: Hắn thấy vô số vòng xoáy phát quang.

Ôm Mục Căn thật chặt, Sigma tò mò nhìn những lốc xoáy lớn nhỏ, tốc độ xử lý hình ảnh trên màn hình tối cực nhanh, khi tốc độ xử lý khung hình tăng lên mười ngàn lần mỗi giây, những lốc xoáy rốt cuộc phô bày hình dạng nguyên bản. Hóa ra vốn không phải lốc xoáy gì cả, mà là điểm sáng! Bởi họ chuyển động quá lẹ, trong phạm vi nhìn nhanh hàng loạt của nhân loại, các điểm sáng liền hóa thành cảnh tượng kỳ diệu là lốc xoáy phát quang.

Đẹp quá nha!

Sigma nghĩ bụng.

Hắn “nhớ lại” khung cảnh băng qua vành đai thiên thạch cùng mấy người Alpha nhiều năm trước.

Khi ấy, Alpha phụ trách điều khiển Epsilon, còn Epsilon chịu trách nhiệm chở mọi người toàn lực chạy trối chết, vô số thiên thạch lướt qua họ một cách hú hồn, năng lượng phi thuyền cơ hồ cạn kiệt —

Hành trình đó trong đầu những người máy khác là thế nào, Sigma cũng không rõ, nhưng hắn cảm thấy những thiên thạch ấy rất đẹp.

Đẹp như mấy điểm sáng hiện tại vậy.

Sigma chọc chọc Mục Căn, định đánh thức Mục Căn để cậu chia sẻ cảnh đẹp trước mắt với mình. Tuy nhiên, chọc cả buổi mà Mục Căn cũng không có dấu hiệu tỉnh, Sigma quyết định chụp lại, chốc nữa Mục Căn tỉnh thì cho cậu xem.

Đành rằng là người máy, song Sigma lại là người máy đã học xong khóa nhiếp ảnh. Tương tự người anh nhân loại, Sigma học tập đủ loại hình thức thể hiện nghệ thuật mỹ học của loài người. Tuy năng khiếu nghệ thuật cũng chẳng hơn gì Mục Căn, nhưng chí ít phương pháp xử lý của hắn khá hơn người máy bình thường nhiều.

*mỹ học: bộ môn khoa học có tính lý thuyết về sự nhận thức và thưởng thức cái đẹp trong thiên nhiên, trong nghệ thuật và trong xã hội.

Chụp lại hình ảnh từ mọi góc độ xong, Sigma bấy giờ mới để ý thấy những điểm sáng kia thực chất không phải điểm sáng, mà là cửa động.

Không gian hiện thời của họ là một lối đi dài đằng đẵng, “điểm sáng” khảm trên vách chính là cửa ra!

“Ồ…” Sigma nghiêng đầu, sau đó cất hình ảnh chụp được vào nền tảng cộng hưởng của người máy cùng nhà.

“Gì đây?” Đang nước sôi lửa bỏng thế này còn rảnh rỗi cất ảnh chụp vào album gia đình, thái độ Alpha xem như tốt lắm rồi đó!

“Đây là cảnh tượng xung quanh chúng ta trong trạng thái tĩnh, Mục Căn xỉu rồi, tôi chụp để tí nữa ảnh dậy xem.” Sigma thành thật trả lời.

Nếu hắn chỉ thành thật trả lời thì coi như xong, cố tình còn tò mò hỏi một câu: “Nghe bảo nhân loại già rồi sẽ bị viễn thị, không thấy rõ cảnh tượng xung quanh nữa, Alpha già rồi hả? Viễn thị rồi hả? Người máy cũng bị viễn thị sao?”

“…” Alpha nín thinh.

Hắn đương nhiên không hề già, người máy cũng không tồn tại vấn đề hoa mắt, nhưng mỗi người máy có hệ thống xử lý hình ảnh bất đồng: Hệ thống xử lý hình ảnh của Sigma tiên tiến hơn người máy chữ cái khác hẳn một đời, nên thế giới trong mắt Sigma đôi khi không giống bọn họ. Giờ khắc này, Sigma nhìn thấy một đống cửa ra, mà Alpha dù đã tăng tốc độ xử lý lên cao nhất, vẫn chỉ trông thấy một đám không gian trùng điệp màu trắng thoắt ẩn thoắt hiện.

“Không thể tiếp tục xoay tròn trong cổng trời nữa, xoay tròn quá lâu sẽ mài mòn vỏ kim loại của Epsilon.” Alpha tức tốc hạ lệnh cho Sigma: “Sigma, ngay bây giờ hãy tìm kiếm cửa ra của Olivia trong số những cửa này.”

“Tuân lệnh.” Sigma tiếp nhận nhiệm vụ.

Hắn lại đề cao tốc độ xử lý của màn hình tối, vừa thay đổi tức thì, thế giới trong mắt hắn biến dạng cực lớn so với trước —

Nếu nói trước đó hắn nhìn thấy một đống cửa động màu trắng thong thả xoay tròn xung quanh họ, vậy cảnh tượng hiện tại lại hoàn toàn yên lặng.

Hắn thấy rất nhiều “trùng”.



To có, nhỏ có, giống y đúc con trùng mà Mục Căn bắt gặp lúc trước và hiện đang nằm trong tay cơ giáp.

Sigma thậm chí thấy rõ mấy “con trùng” đang chậm rãi gặm nhấm thứ gì đó trong không gian.

Chúng bò ra từ cửa động trên vách lối đi.

Phóng tầm mắt ra xa, Sigma nhìn kỹ những cửa động lần nữa, phát hiện không phải chỉ phát sáng mới là cửa ra, còn rất nhiều cửa ra tối om thấp thoáng dưới ánh sáng trắng, nếu không đề cao tốc độ xử lý thì hắn căn bản không nhận ra!

Sigma tăng tốc độ xử lý hình ảnh lên tối đa!

Cảnh vật thấp thoáng trong tối cũng nhờ thế mà hiển hiện rõ nét trước “mắt” hắn!

Hắn thấy rất nhiều mảnh vụn.

Những mảnh vụn đang xoay tròn cực nhanh trong không gian, nãy giờ vẫn ma sát thân máy của Epsilon, đầu sỏ không ngừng mài mòn họ chính là mấy mảnh vụn tự do này!

Bỗng nhiên —

Sigma cử động.

Nhanh chóng điều khiển cánh tay cơ giáp túm một phát trên không trung, ngón tay cơ giáp vỡ vụn, đồng thời cũng bắt được cái gì đó, Sigma cẩn thận chỉ huy cơ giáp mở tay ra tại vị trí an toàn, chỉ thấy một trứng tín hiệu lẳng lặng nằm giữa ba ngón tay gãy.

“Là trứng tín hiệu của Ollie.” Hắn cất giọng chắc nịch. Trứng tín hiệu này đã mở, đứng giữa hàng loạt mảnh vụn đang xoay tròn cao tốc, Sigma bắt được tin tức trứng phát ra trong tâm trạng không tin nổi!

Cứ vậy, hai trứng tín hiệu Olivia phát ra lúc rời khỏi cổng trời lần lượt được Sigma tìm thấy. Hai trứng tín hiệu chỉ dẫn phương hướng cho nhóm Alpha, dưới sự dẫn đường của Sigma, Epsilon đột ngột tăng tốc, tránh thoát lực hút cố hữu trong đường hầm cổng trời, họ loáng cái xông ra ngoài —

Giây tiếp theo, cả nhà Mục Căn liền lơ lửng giữa vũ trụ.

Mục Căn và ông Boone cũng tỉnh lại, họ mắc ói quá nên tỉnh!

Ơn phước mấy bữa nay họ chỉ ăn các loại dịch dinh dưỡng là chính, cũng là thứ dễ hấp thu nhất, nôn khan vài tiếng lại chẳng ói ra thứ gì.

Hai người đều được nhóm người máy bảo hộ cực tốt, ngoại trừ đầu hơi choáng, trên người chẳng hề bị thương tích.

Alpha kiểm tra tình huống cơ thể người nhà thật kỹ, cuối cùng xác nhận chỉ có đùi Epsilon bị mài mòn sơ sơ, người khác không bị gì.

“Mài mòn không phải đùi tôi, mà là mông và đùi của Sigma, ông Boone bao hai khối kim loại thừa đó lên đùi tôi.” Epsilon giải thích một tí, thế là chút băn khoăn cuối cùng của Alpha cũng lặn tăm.

“Tốt, toàn bộ thành viên thông qua mà không tổn thương gì.” Alpha sửa kết quả kiểm tra của mình.

Sigma: … Mông và đùi mình mọc trên thân người khác, cứ cảm giác không đòi lại được thì làm thế nào? Online chờ, gấp lắm rồi.

Mục Căn chỉ có thể nhẹ nhàng xoa đầu Sigma.

Sau khi tiến vào vùng trời, mọi kết quả thí nghiệm tọa độ của Epsilon đều là dấu chấm hỏi. Rất hiển nhiên: Tinh hệ này rõ ràng không thuộc về bất cứ tinh hệ đã biết nào trong lãnh thổ đế quốc.

Trên bản đồ không có tọa độ nơi đây.

Nhưng điều ấy chẳng quan trọng nữa, quan trọng là: Hiện giờ, trên bản đồ tọa độ của Epsilon, cách điểm sáng đại biểu cho bọn họ không xa, xuất hiện hai điểm sáng khác!

Alpha lắp hệ thống định vị đặc thù lên từng thành viên trong nhà, đương nhiên có cả Olivia, cũng bao gồm Manh Manh!

Giây phút này, hai điểm sáng xuất hiện ở đây chắc chắn là bọn họ, không thể lầm được!

Nhằm tiết kiệm nhiên liệu, Mục Căn và Sigma rời khỏi cơ giáp ban đầu, chuyển sang cơ thể Epsilon, cơ giáp kia thì móc lên người Epsilon để hắn kéo đi.



Tìm kiếm gần năm ròng, Olivia rốt cuộc ở cùng vùng trời với mình – căng thẳng mà hưng phấn nhìn điểm sáng đại biểu chính mình cách điểm sáng Ollie ngày càng gần, đôi mắt đen nhánh của Mục Căn tỏa sáng lấp lánh.

***

Khủng long bị binh lính bản xứ bắt xuống từ trên không có cả thảy năm người.

Từ nhãn thân phận trên cổ họ, Olivia lần lượt phân biệt từng người, nhưng họ vẫn hôn mê bất tỉnh. Trên Tokto Lanhaida có cả máy trị liệu, cơ mà là đồ cổ, chỉ có thể chứa được kích thước nhân loại, mấy vị này vẫn giữ nguyên hình nên không sử dụng được.

Biết mấy khủng long kia là binh lính chứ không phải đồ ăn, đám khủng long trong căn cứ rõ ràng hơi thất vọng, song Olivia cũng cho họ biết tin căn cứ Eustace Tasha gặp chuyện không may. Chả biết Eustace Tasha rốt cuộc gặp phải cái gì, nhưng cứ nhìn trung tướng Mitchell Ott trốn ra bằng khoang dưỡng khí hình con nhộng là biết, dự là cũng chẳng hề tốt lành, tình huống cụ thể phải đợi họ tỉnh lại mới biết.

Cuối cùng vẫn là mấy đứa nhóc Tiểu Đào phát hiện nguyên nhân nhóm trung tướng Mitchell Ott hôn mê.

Nguyên nhân là: Bọn họ dơ quá hà, trên người mọc quá trời trùng luôn ← lũ nhóc bảo thế.

Đối với Tiểu Đào chưa thể biến thành hình người, nhóm người đang hôn mê thiệt tình trông ngon-ơi-là-ngon! Song “trưởng quan”( lớn lên trong gia đình quân ngũ, Tiểu Đào từ nhỏ đã biết từ này đại diện cho lão đại) nói họ không được ăn, với tư cách liệt binh tương lai, Tiểu Đào tỏ vẻ mình nhất định phải tuân thủ mọi mệnh lệnh của trưởng quan, không được ăn nhưng… liếm miếng cũng được mà nhỉ?

Vì vậy, mỗi bữa ăn cỏ Mục Căn, Tiểu Đào đều ngồi xổm kế bên trung tướng liếm hắn mấy miếng, coi như đồ ăn kèm.

 ̄▽ ̄

Tiểu Đào liếm một hồi, liền liếm đến vết thương trên người trung tướng. Sau đó, Tiểu Đào liếm ra một con trùng từ miệng vết thương.

Thịt thịt, có giáp cứng cấu tạo từ chất sừng, trên thân thể thịt thịt còn có tám móng vuốt.

Tiểu Đào kiềm lòng chẳng đặng mà xơi một em.

Giòn tan! Có vị thịt khủng long!

Cuối cùng, Tiểu Đào móc ra bốn con trùng từ miệng vết thương, tự mình ăn một con, còn lại đều được nó xem như báu vật mà mang về chia sẻ cho chiến hữu.

Olivia thận trọng nghiên cứu con trùng Tiểu Đào mang về, nghiên cứu cả buổi cũng không nhận ra gốc gác của nó. Sau trung tướng, họ lại phát hiện loại trùng này trong cơ thể vài binh lính đang mê man khác. Không thể xác định nó có phải loại ký sinh trùng mới hay không, Olivia chỉ có thể sai mọi người trên Tokto Lanhaida đồng tâm hiệp lực bắt trùng.

Trùng này ngon hơn loại trùng chuyên ăn kim loại nhiều, bóc ra vỏ cứng sẽ thấy toàn thịt, ăn sống cũng ngon tuyệt, không nói đám Tiểu Đào, ngay cả Olivia cũng cảm thấy đây là món ngon nhất hắn được ăn trong khoảng thời gian qua.

Nhất thời, đám người trên Tokto Lanhaida đâm ra hăng hái bừng bừng với việc vớt người gặp nạn của căn cứ Eustace Tasha. Trung bình cứ dăm bữa lại vớt được vài người lơ lửng trong khoang dưỡng khí tại phụ cận, trên người ai nấy đều ký sinh mấy con trùng.

Tuy không thể ăn người vớt được, nhưng trùng trên người họ cũng ngon lắm nha! Do đó, người gặp nạn của căn cứ Eustace Tasha biến thành bãi thu thập thức ăn của nhóm Olivia.

Thực đơn đối phó tai nạn của đầu bếp căn tin số ba sắp tăng thêm một mục nữa rồi.

Binh lính Tokto Lanhaida phụ trách vớt, vô luận vớt được bao nhiêu, họ cũng nhất định đưa một người tới phòng Olivia, đây là cách thức tỏ lòng tôn trọng với trưởng quan.

Olivia nghĩ đến rất nhiều hình ảnh mình và Mục Căn lâu ngày gặp lại.

Bất kể là phương thức nào, thì mọi tưởng tượng trong đầu Olivia đều tràn ngập cảm động, dạt dào lệ tuôn.

Trong số ấy tuyệt đối không bao gồm phương thức dưới đây:

Trên bàn ăn của Olivia, trong chiếc đĩa kim loại tạm coi như sạch sẽ, Mục Tiểu Căn toàn thân trần trụi, nom xinh đẹp ngon miệng miễn chê, cứ vậy tái ngộ Olivia sau bao tháng ngày chia ly.

Dòm Mục Căn ngất xỉu trong đĩa, cái nĩa Olivia dùng để bắt trùng lập tức cứng đơ giữa không trung.

囧!!!

Chả là đoàn người Mục Căn theo tín hiệu mò tới gần Tokto Lanhaida rồi bị binh lính căn cứ vớt xuống đó mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Không Có Kiếp Sau

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook