Chương 24: Tiểu thư của Thừa tướng phủ
Phong Ca
09/07/2017
Nhâm Thanh Liên là tiểu thư thất lạc của phủ Thừa tướng, bây giờ được đưa trở lại phủ, chờ vài ngày sẽ chính thức gả làm trắc phi cho Lương
vương.
Trở thành nhà mẹ đẻ của Thanh Liên, phủ Thừa tướng tất bật hẳn lên chuẩn bị cho hôn sự. Thừa tướng và phu nhân nhận trà kính của Thanh Liên, sau đó đưa cho nàng phong bao đỏ, tươi cười mà nói với Nhâm Uyển:
-Uyển nhi và Liên nhi trước đây cũng đã thân thiết, giờ con tạm thời ở lại viện của Uyên nhi. Tỷ tỷ sẽ thay phụ thân sắp đặt chu toàn cho con.
-Đa tạ…phụ thân, mẫu thân….
Từ một nha hoàn lại trở thành tiểu thư nhà quan, sắp gả làm trắc phi vương gia, dưới mắt nhiều người Thanh Liên thật là tốt số. Nhưng người trong cuộc mới hiểu, nha hoàn có cái khổ của nha hoàn, tiểu thư nhà quan, thê tử nhà quyền quý cũng có cái khó của họ.
-Chuẩn bị Thanh Liên nhiều đồ tốt, dù sao cũng là mệnh lệnh của hoàng thượng.
-Dạ, phụ thân.
Thanh Liên đã lui về viện, chỉ có hai cha con Nhâm Uyển. Nàng khẽ thở dài:
-Lục hoàng tử muốn lôi kéo Lương vương về phía mình sao?
-Không chỉ như vậy, còn có chúng ta nữa -Nhâm thừa tướng thu lại vẻ hiền hậu, từ ái, ánh mắt sắc bén hiện rõ- Để Thanh Liên trở thành con gái của thừa tướng phủ, lại không thực hiện như lúc đầu là công khai danh phận dưỡng nữ, tuyên ra bên ngoài nàng ấy là tiểu thư thất lạc của Thừa tướng phủ. Cũng là một chủ ý hay!
-Phụ thân, người định thế nào?
-Đã là người của phủ Thừa tướng ta, dù sao con bé cũng là người đáng thương. Đấu đá trong triều đình, ta cũng không muốn dây vào. Nhưng thân phận lại thế, đành thiệt thòi cho các con thôi.
Nhâm thừa tướng, tuổi đã hơn năm mươi, cả đời trong quan trường bôn ba. Thời trẻ từng có giao tình cùng Lương vương Thẩm Biệt, thời gian như nước, một người là quan đầu triều, một chỉ là vương gia nhàn tản ở Đông đô.
Bây giờ lại làm thông gia bất đắc dĩ. Nhâm thừa tướng khẽ mỉm cười:
-Con cũng nên dạy con bé một số chuyện sẽ đến trong nhà vương tộc, cách quản lý hạ nhân, sổ sách. Chỉ là trắc phi thì cũng không đến nỗi, nhưng coi cách tên tiểu tử đó thể hiện thì có thể….sau này Thanh Liên còn có vị trí hơn nữa. Dạy con bé biết càng nhiều càng tốt, quan trọng nhất là đừng để người ta lung lạc,lợi dụng. Làm nha hoàn đã khổ, làm phi cho vương giả càng khổ nhiều hơn.
Nhâm Uyển ôn nhu hiểu ý. Thanh Liên mới rời nàng chưa được bao lâu như vậy, đã sắp trở thành trắc phi của Lương vương.
Kiếp trước em thay ta bồi hắn. Kiếp này em và hắn lại dây dưa.
Kiếp trước là ta mù quáng. Kiếp này ta không muốn chết trong uất ức. Ta lánh đi cái bẫy trong vương tộc, em lại dây vào.
Nhâm Uyển thở dài, quay về Thính Vũ lâu.
-Đại tiểu thư…
-Gọi tỷ tỷ. Hiện giờ ta là tỷ tỷ của muội.
Thanh Liên đang bới tóc. Suối tóc mượt mà thiếu nữ buông dài đến thắt lưng.
Vóc dáng yểu điệu, dung nhan tuyệt mĩ. Lương vương kiếp trước, sau này trở thành chủ nhân thiên hạ. Thanh Liên giờ là trắc phi cho hắn, sau này sẽ là gì trong đám cung tần mỹ nữ kia?
Kiếp trước như một giấc ngủ dài của Nhâm Uyển. Tưởng là được người yêu thương sâu sắc, ai ngờ lại chỉ là nạn nhân cho mưu toan chính trị. Nếu không phải vì nàng là Đại tiểu thư của Thừa tướng phủ, nếu không phải bởi đằng sau là sự ủng hộ của Thừa tướng, người đó có khi nào để ý đến nàng?
Cái chết của Thanh Liên là vô ích. Thủ đoạn của Nhâm Uyển đời trước cũng là vô ích. Người không nhẫn tâm để bảo vệ bản thân mình là kẻ thất bại. Nhưng kẻ đã nhẫn tâm đến vậy, bản thân mình cũng không bảo vệ được, còn thất bại đến dường nào/
Đời này nhiều chuyện đã thay đổi. Cái bẫy Lục hoàng tử đặt ra trong đêm hoa đăng vì sự có mặt của Lương vương mà thay đổi. Giờ lại đến Thanh Liên thành tiểu thư của Thừa tướng phủ, nhất định phải lôi kéo phụ thân nàng vào âm mưu của hắn ta sao?
Đã ngu khờ một kiếp, kiếp này còn lại mù quáng vậy sao?
-Liên nhi này…
-Dạ, tiểu thư….
-Lại là tiểu thư rồi.
-Dạ, tỷ tỷ….
-Người của Tô gia muội, từ khi muội còn nhỏ đã bán muội đi. Cha muội là tú tài nhưng vẫn cam tâm bỏ đi con gái. Ông ta sợ….sợ không nuôi nổi muội. Thật ra là ông ta hèn yếu vô dụng. Mẹ muội cũng không dám phản kháng. Bà ta không yêu thương gì muội cả. Năm ngoái họ mới bán Tam muội của muội vào thanh lâu.
-Tỷ tỷ…
Thanh Liên không khỏi chấn động. Dù lâu lắm rồi không cùng Tô gia liên lạc, nhưng đó cũng là thân thích của nàng, cũng từng là gia đình của nàng. Làm sao không khỏi bần thần.
-Từ bây giờ muội không còn là người của Tô gia nữa. Muội là Nhâm Thanh Liên của Thừa tướng phủ. Phụ thân của muội là Thừa tướng, tỷ tỷ của muội là ta. Nhà chúng ta có bao nhiêu kẻ muốn tính kế. Nhưng muội không cần bận tâm gì cả. Gả đến chỗ Lương vương, ai muốn muội làm bất cứ chuyện gì cho hắn cũng không được. Chỉ cần ngoan ngoãn làm trắc phi cho Lương vương thôi. Hắn đối tệ bạc với muội, bỏ đi là được. Ta và phụ thân sẽ chuẩn bị cho muội một ít của hồi môn, muội giữ lấy. Đang lúc hắn đang mê say muội, cứ đòi hắn những thứ quý giá, tích cóp trong tay mà phòng. Hắn leo càng cao, muội sẽ càng khổ sở. Nếu được cứ ở bên hắn khuyên nhủ. Khuyên hắn đừng chen vào chuyện triều đình.
Cảnh Khiêm- con người ôn hòa như nước. Hắn đối với Nhâm Uyển ngàn vạn sủng ái, dần dần tước đi những chiếc gai phòng vệ của nàng. Với Thái tử, hắn trung thành cẩn cẩn, là một người em đáng tin. Với thuộc hạ, hắn là vương gia gần gũi, sẵn lòng đồng sinh cộng tử. Nhưng cuối cùng thì sao? Cha nàng – vị thừa tướng cả đời trung thành cùng quốc gia sinh mạng bị ngậm nhấm từng ngày trên giường bệnh, còn phải đích thân giả mạo di chiếu của Tiên đế để cứu con gái. Nhưng rồi cũng có cứu được đâu.
Trở thành nhà mẹ đẻ của Thanh Liên, phủ Thừa tướng tất bật hẳn lên chuẩn bị cho hôn sự. Thừa tướng và phu nhân nhận trà kính của Thanh Liên, sau đó đưa cho nàng phong bao đỏ, tươi cười mà nói với Nhâm Uyển:
-Uyển nhi và Liên nhi trước đây cũng đã thân thiết, giờ con tạm thời ở lại viện của Uyên nhi. Tỷ tỷ sẽ thay phụ thân sắp đặt chu toàn cho con.
-Đa tạ…phụ thân, mẫu thân….
Từ một nha hoàn lại trở thành tiểu thư nhà quan, sắp gả làm trắc phi vương gia, dưới mắt nhiều người Thanh Liên thật là tốt số. Nhưng người trong cuộc mới hiểu, nha hoàn có cái khổ của nha hoàn, tiểu thư nhà quan, thê tử nhà quyền quý cũng có cái khó của họ.
-Chuẩn bị Thanh Liên nhiều đồ tốt, dù sao cũng là mệnh lệnh của hoàng thượng.
-Dạ, phụ thân.
Thanh Liên đã lui về viện, chỉ có hai cha con Nhâm Uyển. Nàng khẽ thở dài:
-Lục hoàng tử muốn lôi kéo Lương vương về phía mình sao?
-Không chỉ như vậy, còn có chúng ta nữa -Nhâm thừa tướng thu lại vẻ hiền hậu, từ ái, ánh mắt sắc bén hiện rõ- Để Thanh Liên trở thành con gái của thừa tướng phủ, lại không thực hiện như lúc đầu là công khai danh phận dưỡng nữ, tuyên ra bên ngoài nàng ấy là tiểu thư thất lạc của Thừa tướng phủ. Cũng là một chủ ý hay!
-Phụ thân, người định thế nào?
-Đã là người của phủ Thừa tướng ta, dù sao con bé cũng là người đáng thương. Đấu đá trong triều đình, ta cũng không muốn dây vào. Nhưng thân phận lại thế, đành thiệt thòi cho các con thôi.
Nhâm thừa tướng, tuổi đã hơn năm mươi, cả đời trong quan trường bôn ba. Thời trẻ từng có giao tình cùng Lương vương Thẩm Biệt, thời gian như nước, một người là quan đầu triều, một chỉ là vương gia nhàn tản ở Đông đô.
Bây giờ lại làm thông gia bất đắc dĩ. Nhâm thừa tướng khẽ mỉm cười:
-Con cũng nên dạy con bé một số chuyện sẽ đến trong nhà vương tộc, cách quản lý hạ nhân, sổ sách. Chỉ là trắc phi thì cũng không đến nỗi, nhưng coi cách tên tiểu tử đó thể hiện thì có thể….sau này Thanh Liên còn có vị trí hơn nữa. Dạy con bé biết càng nhiều càng tốt, quan trọng nhất là đừng để người ta lung lạc,lợi dụng. Làm nha hoàn đã khổ, làm phi cho vương giả càng khổ nhiều hơn.
Nhâm Uyển ôn nhu hiểu ý. Thanh Liên mới rời nàng chưa được bao lâu như vậy, đã sắp trở thành trắc phi của Lương vương.
Kiếp trước em thay ta bồi hắn. Kiếp này em và hắn lại dây dưa.
Kiếp trước là ta mù quáng. Kiếp này ta không muốn chết trong uất ức. Ta lánh đi cái bẫy trong vương tộc, em lại dây vào.
Nhâm Uyển thở dài, quay về Thính Vũ lâu.
-Đại tiểu thư…
-Gọi tỷ tỷ. Hiện giờ ta là tỷ tỷ của muội.
Thanh Liên đang bới tóc. Suối tóc mượt mà thiếu nữ buông dài đến thắt lưng.
Vóc dáng yểu điệu, dung nhan tuyệt mĩ. Lương vương kiếp trước, sau này trở thành chủ nhân thiên hạ. Thanh Liên giờ là trắc phi cho hắn, sau này sẽ là gì trong đám cung tần mỹ nữ kia?
Kiếp trước như một giấc ngủ dài của Nhâm Uyển. Tưởng là được người yêu thương sâu sắc, ai ngờ lại chỉ là nạn nhân cho mưu toan chính trị. Nếu không phải vì nàng là Đại tiểu thư của Thừa tướng phủ, nếu không phải bởi đằng sau là sự ủng hộ của Thừa tướng, người đó có khi nào để ý đến nàng?
Cái chết của Thanh Liên là vô ích. Thủ đoạn của Nhâm Uyển đời trước cũng là vô ích. Người không nhẫn tâm để bảo vệ bản thân mình là kẻ thất bại. Nhưng kẻ đã nhẫn tâm đến vậy, bản thân mình cũng không bảo vệ được, còn thất bại đến dường nào/
Đời này nhiều chuyện đã thay đổi. Cái bẫy Lục hoàng tử đặt ra trong đêm hoa đăng vì sự có mặt của Lương vương mà thay đổi. Giờ lại đến Thanh Liên thành tiểu thư của Thừa tướng phủ, nhất định phải lôi kéo phụ thân nàng vào âm mưu của hắn ta sao?
Đã ngu khờ một kiếp, kiếp này còn lại mù quáng vậy sao?
-Liên nhi này…
-Dạ, tiểu thư….
-Lại là tiểu thư rồi.
-Dạ, tỷ tỷ….
-Người của Tô gia muội, từ khi muội còn nhỏ đã bán muội đi. Cha muội là tú tài nhưng vẫn cam tâm bỏ đi con gái. Ông ta sợ….sợ không nuôi nổi muội. Thật ra là ông ta hèn yếu vô dụng. Mẹ muội cũng không dám phản kháng. Bà ta không yêu thương gì muội cả. Năm ngoái họ mới bán Tam muội của muội vào thanh lâu.
-Tỷ tỷ…
Thanh Liên không khỏi chấn động. Dù lâu lắm rồi không cùng Tô gia liên lạc, nhưng đó cũng là thân thích của nàng, cũng từng là gia đình của nàng. Làm sao không khỏi bần thần.
-Từ bây giờ muội không còn là người của Tô gia nữa. Muội là Nhâm Thanh Liên của Thừa tướng phủ. Phụ thân của muội là Thừa tướng, tỷ tỷ của muội là ta. Nhà chúng ta có bao nhiêu kẻ muốn tính kế. Nhưng muội không cần bận tâm gì cả. Gả đến chỗ Lương vương, ai muốn muội làm bất cứ chuyện gì cho hắn cũng không được. Chỉ cần ngoan ngoãn làm trắc phi cho Lương vương thôi. Hắn đối tệ bạc với muội, bỏ đi là được. Ta và phụ thân sẽ chuẩn bị cho muội một ít của hồi môn, muội giữ lấy. Đang lúc hắn đang mê say muội, cứ đòi hắn những thứ quý giá, tích cóp trong tay mà phòng. Hắn leo càng cao, muội sẽ càng khổ sở. Nếu được cứ ở bên hắn khuyên nhủ. Khuyên hắn đừng chen vào chuyện triều đình.
Cảnh Khiêm- con người ôn hòa như nước. Hắn đối với Nhâm Uyển ngàn vạn sủng ái, dần dần tước đi những chiếc gai phòng vệ của nàng. Với Thái tử, hắn trung thành cẩn cẩn, là một người em đáng tin. Với thuộc hạ, hắn là vương gia gần gũi, sẵn lòng đồng sinh cộng tử. Nhưng cuối cùng thì sao? Cha nàng – vị thừa tướng cả đời trung thành cùng quốc gia sinh mạng bị ngậm nhấm từng ngày trên giường bệnh, còn phải đích thân giả mạo di chiếu của Tiên đế để cứu con gái. Nhưng rồi cũng có cứu được đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.