Chương 4: Đàn Anh Cũng Thích Hóng Chuyện Thế À.
Seven Liễu
10/12/2022
Trạng thái Kiều Diệp Trình lúc livestream buổi tối không tốt, dưới bình luận luôn có người hỏi anh bị làm sao, lúc đầu anh giả vờ không nhìn thấy, lúc sau thấy mọi người bình luận quá nhiều, anh chỉ cười nói: “ Sao mọi người tinh mắt thế, không có chuyện gì đâu, lúc tối mình ăn lẩu cay, nên dạ dày hơi khó chịu một chút.”
Anh vừa nói xong, bình luận lại như vũ bão.
[ Do lẩu quá cay sao]
[ Đồ ăn không tươi]
[Lẩu cay ngon mà huhuhu]
[Ôm ôm Cam Nhỏ, nếu đang không thoải mái thì anh dừng live cũng được]
[Hay là anh uống chút nước ấm đi?]
[Sắc mặt của anh thật sự không tốt chút nào]
Kiều Diệp Trình tiến sát lại màn hình một chút, lựa chọn một vài bình luận rồi đáp: “ Không quá nghiêm trọng đâu, không phải do đồ ăn không tươi, chỉ là mình ăn cơm hơi chậm, lẩu cay bị nguội mất.”
[ nonono đừng đến gần em như thế mà]
[aaaaaa Cam Nhỏ đẹp quá]
[Điên cuồng cap màn hình- ing]
[ Nếu nguội rồi thì không nên ăn nữa đâu!!!]
[Đúng vậy, cho Đại Viên ăn đi]
Kiều Diệp Trình hết nói nổi cười một lúc, “ Đại Viên không có ở đó, chỉ có mỗi một mình mình thôi, chỉ là không muốn lãng phí, xem ra lần sau không thể phô trương như thế nữa.”
[ Em còn tưởng anh định nói lần sau nhất định phải dẫn theo Đại Viên cơ hahahaha]
[kswlkswlkswl]*
(*: kswl: viết tắt của磕死我了 kēsǐwǒle, là tiếng lóng phổ biến dùng trong otp, được dùng để nói về một cặp đôi rất dễ thương và ngọt ngào đang giết chết bạn. Ở đây đang nói về Diệp Trình và Đại Viên.)
[ Cam Nhỏ đã nói bao nhiêu lần rồi, Đại Viên là bạn bè vừa là trợ lí, mọi người đừng cứ gán ghép nữa được không]
[Đại Viên hình như cao ngang ngửa Cam Nhỏ nhỉ? Cam Nhỏ của chúng ta đẹp như thế chắc chắn sẽ tìm được một chú sói có năng lực bạn trai max!!!]
Kiều Diệp Trình nhìn bình luận bắt đầu lạc đề, nhưng lại chẳng có tâm trạng để ý bọn họ.
Anh cũng muốn tìm sói con, nhưng sói con còn đang bận lau nước mắt cho bạn gái người ta, vốn chẳng để ý đến anh.
Kiều Diệp Trình mím môi, cảm thấy dạ dày hình như vừa nhói đau một chút, Phùng Viên từ phía ngoài nhẹ nhàng đẩy cửa, đưa mỗi đầu vào nhìn anh.
Kiều Diệp Trình tắt mic, nghiêng đầu nói: “ Sao thế?”
“ Dạ dày cậu khó chịu à?” Phùng Viên hỏi.
Bình thường lúc Kiều Diệp Trình livestream cậu ta đều sẽ vừa làm việc vừa ngồi nghe, lỡ như có vấn đề gì đều có thể ngay lập tức hỏi han.
Kiều Diệp Trình dùng lòng bàn tay xoa xoa bụng, “ Không sao đâu, không nghiêm trọng.”
Phùng Viên nhìn sắc mặt của anh, “ Mặt cậu là do đèn rọi vào hay đau đến tái mét thế? Đang khó chịu thì ngưng live đi.”
“ Tôi không sao thật mà,” Kiều Diệp Trình nhỏ giọng nói, “ Đã mấy ngày không live rồi, cũng đã hứa với fans hôm nay live lâu một chút, cậu rót hộ tôi cốc nước ấm là được rồi.”
“ Được thôi, đợi chút.”
Kiều Diệp Trình khi ở trước ống kính đều muốn mọi thứ phải thật tươm tất, Phùng Viên rót nước ấm vào chiếc cốc có sẵn ống hút, sau đó nhẹ tay nhẹ chân đặt ở góc bàn.
Kiều Diệp Trình cầm lấy ly nước trên tay, lắc lắc trước ống kính nói: “ Nước ấm đến rồi, mình uống đây, mọi người đừng lo lắng nữa nhé.”
Anh toàn thân rũ rượi, vừa cắn ống hút vừa yên lặng xem bình luận, cái có cái không mà trả lời fans.
“ Hôm nay mình không mở call nhé,” Kiều Diệp Trình nói, “ Chúng ta tám chuyện với nhau đi, có gì muốn hỏi đều có thể hỏi, tùy ý mọi người.”
“ Thích một người không thích bạn thì phải làm sao? Vậy thì cố gắng khiến người đó mình thôi, nếu như em đã nỗ lực rồi, người đó vẫn không thích em, thì không nên lãng phí thời gian của em cho người đó nữa.”
“ Nếu từ bỏ không được thì phải làm sao? Đừng mãi nghĩ về người đó, ra ngoài chơi nhiều một chút, dành thời gian nhiều hơn để làm những thứ em thích, làm quen với nhiều bạn nam hơn nữa.”
“ Lỡ thích một người đã có bạn gái thì phải làm sao……,” Kiều Diệp Trình cười nhạt một lúc, “ Bọn mình hôm nay là đại hội tâm sự tình cảm à? Có thể đừng bi thương như thế không, nói gì thú vị hơn đi mọi người.”
“ Streamer này là nam hay là nữ thế, trông cứ gay gay thế nào ấy?” Kiều Diệp Trình lạnh lùng hẳn đi, “Người viết bình luận này là nam hay nữ vậy? Người ta đẹp trai thì cứ là gay à? Cậu ghen tị với tôi thì cứ nói thẳng.”
“ Mình không giận, các bạn đã giúp mình trút giận rồi mà…… Mình có bật filter không? Không bật, nhiều khi bật filter lại chẳng đẹp kia, chỉ có lens và đèn thôi.”
“ Tỏ vẻ khiêm tốn?” * Kiều Diệp Trình không để ý tới lời nói của bản thân hôm nay lại sắc bén đến thế, “ Đây đâu phải giả vờ khiêm tốn, tôi chỉ đang rất thành thật thôi……”
(*: Nguyên văn: 凡尔赛(fáněrsài) trong cụm từ 凡尔赛文学(fáněrsài wénxué).
凡尔赛 (fáněrsài) là phiên âm của cung điện Versailles của Pháp. Nhưng trong tiếng lóng nó là một thuật ngữ được sử dụng để mô tả “sự khoe khoang khiêm tốn”, dùng để chỉ những người phô trương sự giàu có hoặc hoặc thành công của họ một cách tế nhị, giống nghĩa từ “ tự sướng”. )
Phùng Viên gửi liền hai tin nhắn nhắc nhở anh ấy, Kiều Diệp Trình nhìn qua, rồi tựa vào lưng ghế, dùng cốc nước kề lên mặt, lười nhác nói: “ Mọi người có câu chuyện nào vui vẻ không, kể cho mình nghe với.”
Xem bình luận một lát, Kiều Diệp Trình cười nhẹ, “ Mọi người à đây có phải chuyện cười đâu, rõ ràng đều là chuyện tình yêu sến sẩm mà……”
Livestream đến tận mười một giờ đêm mới kết thúc, Phùng Viên thấy tâm trạng Kiều Diệp Trình không tốt, đợi anh từ nhà vệ sinh ra mới hỏi: “ Hôm nay cậu gặp Hoắc Trì ở trường rồi phải không?”
Kiều Diệp Trình nhìn cậu ta một cái, lại đi về phía phòng nói: “ Đúng thế, gặp rồi, còn có bạn gái của em ấy nữa.”
Phùng Viên hai tay ôm ngực tựa vào khung cửa, “ Hay là trước khi hai người họ chia tay cậu đừng đến tìm cậu ấy nữa, nhìn có khác nào mới thất tình không cơ chứ?”
Kiều Diệp Trình không có sức lực nằm lên giường, chậm như sên nói một câu: “ Sao cậu biết em ấy sẽ chia tay?”
Phùng Viên bị câu hỏi của anh làm cho đứng hình, “ Chẳng phải chính cậu nói sao? Không bao lâu nữa cậu ta sẽ chia tay thôi.”
Kiều Diệp Trình trầm mặc một lát, thở dài một cái: “ Tôi mệt rồi, muốn đi ngủ.”
Phùng Viên bĩu môi, giúp anh đóng cửa, “ Vậy cậu nghỉ ngơi đi.”
Kiều Diệp Trình nằm cuộn tròn thành một khối trên giường, một tay xoa xoa bụng, tay còn lại cầm điện thoại xem trang cá nhân của Hoắc Trì, vẫn như lúc trước, không có gì mới.
Anh cứ gõ gõ xóa xóa trong khung chat, mấy phút sau mới gửi đi một tin nhắn: [ Bạn học Hoắc Trì, em với bạn gái vẫn ổn chứ?]
Gửi xong liền không động đậy nhìn vào khung chat đến thất thần, một lúc lâu, điện thoại rung nhẹ một cái.
Hoắc Trì: [ Đàn anh cũng thích hóng chuyện thế à]
Kiều Diệp Trình ngay tức khắc ôm điện thoại cười: [Tôi thấy cô ấy khóc đáng thương đến thế mà, vừa hay mới xong việc nên muốn hỏi thăm một chút, nếu em không muốn nói thì cũng không sao]
Hoắc Trì vừa hay lại chẳng có việc gì, ấn tượng với Kiều Diệp Trình lại khá tốt, nên trả lời: [ Là tôi đơn phương muốn chia tay, cô ấy lại không muốn, nên tôi nói cô ấy trờ về kí túc trước]
Kiều Diệp Trình thấy Hoắc Trì nói chuyện rất thú vị: [ Thế rốt cuộc em có thích bạn nữ đó không?]
Hoắc Trì: [ Có lẽ là chưa tới mức thích đâu, có điều tốt hơn bạn gái cũ nhiều]
Kiều Diệp Trình nhướn mày, cố ý nói: [ Mặc dù em rất đẹp trai……nhưng mà nói chuyện thật sự nghe rất đểu đấy]
Hoắc Trì: [ Ừm, đúng thật]
Đúng thật?
Đúng thật là rất đẹp trai hay là đúng thật là rất đểu?
Kiều Diệp Trình: [Em còn chẳng thèm giải thích hay biện minh gì sao?]
Hoắc Trì: [Bạn gái cũ của tôi cũng nói thế, nên chẳng có gì phải biện minh cả]
Hoắc Trì: [ Nhưng mà tôi đều nói với họ ngay từ đầu rồi, chỉ hẹn hò tìm hiểu trước, trước khi quen tôi họ đều nói không có vấn đề gì, sau này quen rồi lại thay đổi]
Kiều Diệp Trình: [ Con gái mà, bình thường đều có chút cảm tính, cô ấy thích em, nên đương nhiên cũng hi vọng em cũng thích cô ấy]
Hoắc Trì: [ Tôi không thích nổi mà, cho nên bây giờ mới muốn chia tay, cô ấy lại không đồng ý]
Kiều Diệp Trình hít sâu một hơi, rồi nhẹ nhàng thở ra, lòng bàn tay đều đã đổ cả mồ hôi.
Anh nằm trên chăn tay gõ gõ tiếp tục nhắn: [ Vậy em định làm gì?]
Hoắc Trì: [Tôi cũng không biết làm sao]*
(*: Nguyên văn 凉拌吧, trong văn viết 凉拌 nghĩa là rau trộn, trong văn nói 凉拌 nghĩa là không biết phải làm sao, không biết cách giải quyết.)
Nhìn thấy dòng tin nhắn, Kiều Diệp Trình cảm giác được có lẽ tâm trạng của Hoắc Trì không được tốt, anh đắn đo nhắn lại: [Tôi cảm thấy, nếu như em thật sự không thể thích cô ấy, thì tốt nhất nên nói rõ ràng với cô ấy, dây dưa lâu đối với cả hai đều chẳng có lợi ích gì cả]
Kiều Diệp Trình biết lời mà mình nói không có vấn đề gì, nếu như anh không thích Hoắc Trì, nếu đứng ở góc độ người ngoài, thì có khi còn nói thẳng thừng hơn.
Nhưng đằng này anh thích Hoắc Trì, cho nên những lời vốn không có ý tứ gì khi anh là người nói ra lại giống như đang đi cạy tường* nhà người ta.
(*: Ngôn ngữ mạng, cạy góc tường ý chỉ những việc làm phá hoại tình cảm của người khác.)
Vậy nên Kiều Diệp Trình chỉ có thể âm thầm xin lỗi Hứa Vi Vi: Người đẹp à xin lỗi em, sau này khóc vì cậu ta nữa, em hãy tìm một người khiến em cười nhé, cũng là giúp cậu ấy có một cơ hội, để cậu ấy có thể trải nghiệm một chút thế giới mới.
Hoắc Trì: [ Tôi biết chứ, lúc nãy là nói bừa đấy]
Hoắc Trì: [ Đàn anh]
Hoắc Trì: [ Anh vẫn luôn là kiểu nói chuyện như này sao?]
Kiều Diệp Trình nhịn cười: [Kiểu nói chuyện của tôi như thế nào?]
Hoắc Trì: [ Kiểu]
Hoắc Trì: [ Có chút dịu dàng ấy]
Kiều Diệp Trình chớp chớp mắt, xem ra Hoắc Trì đã bắt đầu trải nghiệm thế giới mới rồi.
Vừa nãy tinh thần anh luôn căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng một chút, lúc này mới nhận ra dạ dày đau đến thấu xương, anh nằm gập người ôm lấy đầu gối: [ Có lẽ là gì bản thân tôi tính cách đã vốn dịu dàng, lại thêm bây giờ tôi làm blogger mà, lúc nói chuyện với fans phải chú ý khẩu khí, thời gian dài thì trở thành thế này, có phải em cũng thấy tôi rất giống con gái? Có cần tôi bỏ mấy thán từ đi không]
Hoắc Trì: [Không có, không cần đâu]
Hoắc Trì: [Tôi không thấy anh giống con gái]
Kiều Diệp Trình hừ một cái, lẩm bẩm nói: “ Thật không? Vậy lần đầu tiên lúc em thấy tôi em ngẩn ngơ cái gì chứ, rõ ràng là thấy tôi giống con gái……”
Kiều Diệp Trình: [ Xin lỗi nhé, lúc tối tôi ăn lẩu cay nên giờ dạ dày có chút khó chịu, có lẽ phải đi nghỉ ngơi trước rồi]
Hoắc Trì: [Ừm]
Ừm? Chỉ có mỗi chữ ừm? Lúc trước chẳng phải biết ăn nói lắm sao? Sao đột nhiên lại biến thành trai thẳng nhạt nhẽo rồi?
Kiều Diệp Trình ôm lấy bụng mà gắng gượng: [ Em không thấy khó khịu sao?]
Hoắc Trì: [Không thấy gì cả]
Kiều Diệp Trình: [ Vậy thì tốt, có lẽ là do dạ dày tôi không tốt, tôi đi nghỉ đây, em cũng ngủ sớm đi nhé]
Hoắc Trì: [Ừm]
Hoắc Trì: [Uống nhiều nước ấm chút]
Rất tốt, vẫn chỉ là nhóc trai thẳng nhạt nhẽo.
Kiều Diệp Trình: [Nước ấm không có tác dụng mấy đâu hahaha, để tôi nghĩ cách khác vậy]
Kiều Diệp Trình: [Ngủ ngon]
Hoắc Trì: [ Ngủ ngon]
HẾT CHƯƠNG 4.
Trì:
- Ừm ( Thật sự không biết nói gì cả, có thân thiết gì đâu)
- Không có ( Cảm ơn đã quan tâm, không phải do lẩu cay đâu)
- Ừm, uống nhiều nước ấm chút ( Người đàn anh này dịu dàng quá nên thôi thì tôi đây cũng đáp lại bằng một câu vạn năng vậy)
- Ngủ ngon ( Cuối cùng cũng kết thúc, nói chủ ngon với con trai thật kì cục quá)
Trình: Tên thẳng nam thối tha tôi lại cảm ơn cậu quá……
Anh vừa nói xong, bình luận lại như vũ bão.
[ Do lẩu quá cay sao]
[ Đồ ăn không tươi]
[Lẩu cay ngon mà huhuhu]
[Ôm ôm Cam Nhỏ, nếu đang không thoải mái thì anh dừng live cũng được]
[Hay là anh uống chút nước ấm đi?]
[Sắc mặt của anh thật sự không tốt chút nào]
Kiều Diệp Trình tiến sát lại màn hình một chút, lựa chọn một vài bình luận rồi đáp: “ Không quá nghiêm trọng đâu, không phải do đồ ăn không tươi, chỉ là mình ăn cơm hơi chậm, lẩu cay bị nguội mất.”
[ nonono đừng đến gần em như thế mà]
[aaaaaa Cam Nhỏ đẹp quá]
[Điên cuồng cap màn hình- ing]
[ Nếu nguội rồi thì không nên ăn nữa đâu!!!]
[Đúng vậy, cho Đại Viên ăn đi]
Kiều Diệp Trình hết nói nổi cười một lúc, “ Đại Viên không có ở đó, chỉ có mỗi một mình mình thôi, chỉ là không muốn lãng phí, xem ra lần sau không thể phô trương như thế nữa.”
[ Em còn tưởng anh định nói lần sau nhất định phải dẫn theo Đại Viên cơ hahahaha]
[kswlkswlkswl]*
(*: kswl: viết tắt của磕死我了 kēsǐwǒle, là tiếng lóng phổ biến dùng trong otp, được dùng để nói về một cặp đôi rất dễ thương và ngọt ngào đang giết chết bạn. Ở đây đang nói về Diệp Trình và Đại Viên.)
[ Cam Nhỏ đã nói bao nhiêu lần rồi, Đại Viên là bạn bè vừa là trợ lí, mọi người đừng cứ gán ghép nữa được không]
[Đại Viên hình như cao ngang ngửa Cam Nhỏ nhỉ? Cam Nhỏ của chúng ta đẹp như thế chắc chắn sẽ tìm được một chú sói có năng lực bạn trai max!!!]
Kiều Diệp Trình nhìn bình luận bắt đầu lạc đề, nhưng lại chẳng có tâm trạng để ý bọn họ.
Anh cũng muốn tìm sói con, nhưng sói con còn đang bận lau nước mắt cho bạn gái người ta, vốn chẳng để ý đến anh.
Kiều Diệp Trình mím môi, cảm thấy dạ dày hình như vừa nhói đau một chút, Phùng Viên từ phía ngoài nhẹ nhàng đẩy cửa, đưa mỗi đầu vào nhìn anh.
Kiều Diệp Trình tắt mic, nghiêng đầu nói: “ Sao thế?”
“ Dạ dày cậu khó chịu à?” Phùng Viên hỏi.
Bình thường lúc Kiều Diệp Trình livestream cậu ta đều sẽ vừa làm việc vừa ngồi nghe, lỡ như có vấn đề gì đều có thể ngay lập tức hỏi han.
Kiều Diệp Trình dùng lòng bàn tay xoa xoa bụng, “ Không sao đâu, không nghiêm trọng.”
Phùng Viên nhìn sắc mặt của anh, “ Mặt cậu là do đèn rọi vào hay đau đến tái mét thế? Đang khó chịu thì ngưng live đi.”
“ Tôi không sao thật mà,” Kiều Diệp Trình nhỏ giọng nói, “ Đã mấy ngày không live rồi, cũng đã hứa với fans hôm nay live lâu một chút, cậu rót hộ tôi cốc nước ấm là được rồi.”
“ Được thôi, đợi chút.”
Kiều Diệp Trình khi ở trước ống kính đều muốn mọi thứ phải thật tươm tất, Phùng Viên rót nước ấm vào chiếc cốc có sẵn ống hút, sau đó nhẹ tay nhẹ chân đặt ở góc bàn.
Kiều Diệp Trình cầm lấy ly nước trên tay, lắc lắc trước ống kính nói: “ Nước ấm đến rồi, mình uống đây, mọi người đừng lo lắng nữa nhé.”
Anh toàn thân rũ rượi, vừa cắn ống hút vừa yên lặng xem bình luận, cái có cái không mà trả lời fans.
“ Hôm nay mình không mở call nhé,” Kiều Diệp Trình nói, “ Chúng ta tám chuyện với nhau đi, có gì muốn hỏi đều có thể hỏi, tùy ý mọi người.”
“ Thích một người không thích bạn thì phải làm sao? Vậy thì cố gắng khiến người đó mình thôi, nếu như em đã nỗ lực rồi, người đó vẫn không thích em, thì không nên lãng phí thời gian của em cho người đó nữa.”
“ Nếu từ bỏ không được thì phải làm sao? Đừng mãi nghĩ về người đó, ra ngoài chơi nhiều một chút, dành thời gian nhiều hơn để làm những thứ em thích, làm quen với nhiều bạn nam hơn nữa.”
“ Lỡ thích một người đã có bạn gái thì phải làm sao……,” Kiều Diệp Trình cười nhạt một lúc, “ Bọn mình hôm nay là đại hội tâm sự tình cảm à? Có thể đừng bi thương như thế không, nói gì thú vị hơn đi mọi người.”
“ Streamer này là nam hay là nữ thế, trông cứ gay gay thế nào ấy?” Kiều Diệp Trình lạnh lùng hẳn đi, “Người viết bình luận này là nam hay nữ vậy? Người ta đẹp trai thì cứ là gay à? Cậu ghen tị với tôi thì cứ nói thẳng.”
“ Mình không giận, các bạn đã giúp mình trút giận rồi mà…… Mình có bật filter không? Không bật, nhiều khi bật filter lại chẳng đẹp kia, chỉ có lens và đèn thôi.”
“ Tỏ vẻ khiêm tốn?” * Kiều Diệp Trình không để ý tới lời nói của bản thân hôm nay lại sắc bén đến thế, “ Đây đâu phải giả vờ khiêm tốn, tôi chỉ đang rất thành thật thôi……”
(*: Nguyên văn: 凡尔赛(fáněrsài) trong cụm từ 凡尔赛文学(fáněrsài wénxué).
凡尔赛 (fáněrsài) là phiên âm của cung điện Versailles của Pháp. Nhưng trong tiếng lóng nó là một thuật ngữ được sử dụng để mô tả “sự khoe khoang khiêm tốn”, dùng để chỉ những người phô trương sự giàu có hoặc hoặc thành công của họ một cách tế nhị, giống nghĩa từ “ tự sướng”. )
Phùng Viên gửi liền hai tin nhắn nhắc nhở anh ấy, Kiều Diệp Trình nhìn qua, rồi tựa vào lưng ghế, dùng cốc nước kề lên mặt, lười nhác nói: “ Mọi người có câu chuyện nào vui vẻ không, kể cho mình nghe với.”
Xem bình luận một lát, Kiều Diệp Trình cười nhẹ, “ Mọi người à đây có phải chuyện cười đâu, rõ ràng đều là chuyện tình yêu sến sẩm mà……”
Livestream đến tận mười một giờ đêm mới kết thúc, Phùng Viên thấy tâm trạng Kiều Diệp Trình không tốt, đợi anh từ nhà vệ sinh ra mới hỏi: “ Hôm nay cậu gặp Hoắc Trì ở trường rồi phải không?”
Kiều Diệp Trình nhìn cậu ta một cái, lại đi về phía phòng nói: “ Đúng thế, gặp rồi, còn có bạn gái của em ấy nữa.”
Phùng Viên hai tay ôm ngực tựa vào khung cửa, “ Hay là trước khi hai người họ chia tay cậu đừng đến tìm cậu ấy nữa, nhìn có khác nào mới thất tình không cơ chứ?”
Kiều Diệp Trình không có sức lực nằm lên giường, chậm như sên nói một câu: “ Sao cậu biết em ấy sẽ chia tay?”
Phùng Viên bị câu hỏi của anh làm cho đứng hình, “ Chẳng phải chính cậu nói sao? Không bao lâu nữa cậu ta sẽ chia tay thôi.”
Kiều Diệp Trình trầm mặc một lát, thở dài một cái: “ Tôi mệt rồi, muốn đi ngủ.”
Phùng Viên bĩu môi, giúp anh đóng cửa, “ Vậy cậu nghỉ ngơi đi.”
Kiều Diệp Trình nằm cuộn tròn thành một khối trên giường, một tay xoa xoa bụng, tay còn lại cầm điện thoại xem trang cá nhân của Hoắc Trì, vẫn như lúc trước, không có gì mới.
Anh cứ gõ gõ xóa xóa trong khung chat, mấy phút sau mới gửi đi một tin nhắn: [ Bạn học Hoắc Trì, em với bạn gái vẫn ổn chứ?]
Gửi xong liền không động đậy nhìn vào khung chat đến thất thần, một lúc lâu, điện thoại rung nhẹ một cái.
Hoắc Trì: [ Đàn anh cũng thích hóng chuyện thế à]
Kiều Diệp Trình ngay tức khắc ôm điện thoại cười: [Tôi thấy cô ấy khóc đáng thương đến thế mà, vừa hay mới xong việc nên muốn hỏi thăm một chút, nếu em không muốn nói thì cũng không sao]
Hoắc Trì vừa hay lại chẳng có việc gì, ấn tượng với Kiều Diệp Trình lại khá tốt, nên trả lời: [ Là tôi đơn phương muốn chia tay, cô ấy lại không muốn, nên tôi nói cô ấy trờ về kí túc trước]
Kiều Diệp Trình thấy Hoắc Trì nói chuyện rất thú vị: [ Thế rốt cuộc em có thích bạn nữ đó không?]
Hoắc Trì: [ Có lẽ là chưa tới mức thích đâu, có điều tốt hơn bạn gái cũ nhiều]
Kiều Diệp Trình nhướn mày, cố ý nói: [ Mặc dù em rất đẹp trai……nhưng mà nói chuyện thật sự nghe rất đểu đấy]
Hoắc Trì: [ Ừm, đúng thật]
Đúng thật?
Đúng thật là rất đẹp trai hay là đúng thật là rất đểu?
Kiều Diệp Trình: [Em còn chẳng thèm giải thích hay biện minh gì sao?]
Hoắc Trì: [Bạn gái cũ của tôi cũng nói thế, nên chẳng có gì phải biện minh cả]
Hoắc Trì: [ Nhưng mà tôi đều nói với họ ngay từ đầu rồi, chỉ hẹn hò tìm hiểu trước, trước khi quen tôi họ đều nói không có vấn đề gì, sau này quen rồi lại thay đổi]
Kiều Diệp Trình: [ Con gái mà, bình thường đều có chút cảm tính, cô ấy thích em, nên đương nhiên cũng hi vọng em cũng thích cô ấy]
Hoắc Trì: [ Tôi không thích nổi mà, cho nên bây giờ mới muốn chia tay, cô ấy lại không đồng ý]
Kiều Diệp Trình hít sâu một hơi, rồi nhẹ nhàng thở ra, lòng bàn tay đều đã đổ cả mồ hôi.
Anh nằm trên chăn tay gõ gõ tiếp tục nhắn: [ Vậy em định làm gì?]
Hoắc Trì: [Tôi cũng không biết làm sao]*
(*: Nguyên văn 凉拌吧, trong văn viết 凉拌 nghĩa là rau trộn, trong văn nói 凉拌 nghĩa là không biết phải làm sao, không biết cách giải quyết.)
Nhìn thấy dòng tin nhắn, Kiều Diệp Trình cảm giác được có lẽ tâm trạng của Hoắc Trì không được tốt, anh đắn đo nhắn lại: [Tôi cảm thấy, nếu như em thật sự không thể thích cô ấy, thì tốt nhất nên nói rõ ràng với cô ấy, dây dưa lâu đối với cả hai đều chẳng có lợi ích gì cả]
Kiều Diệp Trình biết lời mà mình nói không có vấn đề gì, nếu như anh không thích Hoắc Trì, nếu đứng ở góc độ người ngoài, thì có khi còn nói thẳng thừng hơn.
Nhưng đằng này anh thích Hoắc Trì, cho nên những lời vốn không có ý tứ gì khi anh là người nói ra lại giống như đang đi cạy tường* nhà người ta.
(*: Ngôn ngữ mạng, cạy góc tường ý chỉ những việc làm phá hoại tình cảm của người khác.)
Vậy nên Kiều Diệp Trình chỉ có thể âm thầm xin lỗi Hứa Vi Vi: Người đẹp à xin lỗi em, sau này khóc vì cậu ta nữa, em hãy tìm một người khiến em cười nhé, cũng là giúp cậu ấy có một cơ hội, để cậu ấy có thể trải nghiệm một chút thế giới mới.
Hoắc Trì: [ Tôi biết chứ, lúc nãy là nói bừa đấy]
Hoắc Trì: [ Đàn anh]
Hoắc Trì: [ Anh vẫn luôn là kiểu nói chuyện như này sao?]
Kiều Diệp Trình nhịn cười: [Kiểu nói chuyện của tôi như thế nào?]
Hoắc Trì: [ Kiểu]
Hoắc Trì: [ Có chút dịu dàng ấy]
Kiều Diệp Trình chớp chớp mắt, xem ra Hoắc Trì đã bắt đầu trải nghiệm thế giới mới rồi.
Vừa nãy tinh thần anh luôn căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng một chút, lúc này mới nhận ra dạ dày đau đến thấu xương, anh nằm gập người ôm lấy đầu gối: [ Có lẽ là gì bản thân tôi tính cách đã vốn dịu dàng, lại thêm bây giờ tôi làm blogger mà, lúc nói chuyện với fans phải chú ý khẩu khí, thời gian dài thì trở thành thế này, có phải em cũng thấy tôi rất giống con gái? Có cần tôi bỏ mấy thán từ đi không]
Hoắc Trì: [Không có, không cần đâu]
Hoắc Trì: [Tôi không thấy anh giống con gái]
Kiều Diệp Trình hừ một cái, lẩm bẩm nói: “ Thật không? Vậy lần đầu tiên lúc em thấy tôi em ngẩn ngơ cái gì chứ, rõ ràng là thấy tôi giống con gái……”
Kiều Diệp Trình: [ Xin lỗi nhé, lúc tối tôi ăn lẩu cay nên giờ dạ dày có chút khó chịu, có lẽ phải đi nghỉ ngơi trước rồi]
Hoắc Trì: [Ừm]
Ừm? Chỉ có mỗi chữ ừm? Lúc trước chẳng phải biết ăn nói lắm sao? Sao đột nhiên lại biến thành trai thẳng nhạt nhẽo rồi?
Kiều Diệp Trình ôm lấy bụng mà gắng gượng: [ Em không thấy khó khịu sao?]
Hoắc Trì: [Không thấy gì cả]
Kiều Diệp Trình: [ Vậy thì tốt, có lẽ là do dạ dày tôi không tốt, tôi đi nghỉ đây, em cũng ngủ sớm đi nhé]
Hoắc Trì: [Ừm]
Hoắc Trì: [Uống nhiều nước ấm chút]
Rất tốt, vẫn chỉ là nhóc trai thẳng nhạt nhẽo.
Kiều Diệp Trình: [Nước ấm không có tác dụng mấy đâu hahaha, để tôi nghĩ cách khác vậy]
Kiều Diệp Trình: [Ngủ ngon]
Hoắc Trì: [ Ngủ ngon]
HẾT CHƯƠNG 4.
Trì:
- Ừm ( Thật sự không biết nói gì cả, có thân thiết gì đâu)
- Không có ( Cảm ơn đã quan tâm, không phải do lẩu cay đâu)
- Ừm, uống nhiều nước ấm chút ( Người đàn anh này dịu dàng quá nên thôi thì tôi đây cũng đáp lại bằng một câu vạn năng vậy)
- Ngủ ngon ( Cuối cùng cũng kết thúc, nói chủ ngon với con trai thật kì cục quá)
Trình: Tên thẳng nam thối tha tôi lại cảm ơn cậu quá……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.