Chương 44:
Bán Lâu Yên Sa
06/01/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tục ngữ nói khác nghề như cách núi, nhưng đối với bọn họ mà nói như cách tám dãy núi non trùng điệp, đời này đều không băng qua được.
Đương nhiên, La Thiền cũng từng nghĩ ra mấy ý tưởng.
Tỷ như trong tiểu thuyết võ hiệp thường có tổ chức tình báo buôn bán tin tức, trước kia đọc được dù sao cũng là trong tiểu thuyết tác giả tạo ra giả thiết này nàng cũng không ngẫm nghĩ nhiều.
Mà khi nàng đặt mình trong thế giới võ lâm chân chính mới nếm ra mùi vị.
Buôn bán tình báo? Sợ là sẽ đói chết.
Chưa nói việc các môn phái đều có người giỏi việc truy lùng dấu vết, cho dù thực sự có tổ chức như thế ai lại dám tin tưởng không chút do dự chứ?
Bao nhiêu môn phái tranh đấu gay gắt? Trong đó lại có bao nhiêu sầu cũ hận mới? Tổ chức tình báo nào có thể tuyệt đối công chính chứ? Hoặc là thứ ngươi nghe được là nói thật chứ không phải thứ người khác không muốn nói cho ngươi ư?
Cho nên cái gọi là tổ chức tình báo vốn không cách nào thành lập được.
Còn may trong tiểu thuyết này không có bản đồ kho báu gì gì đó, bằng không chắc sẽ loạn đến nỗi tinh phong huyết vũ.
Nhân sĩ võ lâm nơi này nhiều lắm là theo đuổi chút danh lợi và tuyệt thế võ công.
Còn nữa, đối với bảo kiếm binh khí cũng có chút cuồng nhiệt, nhưng chung quy vẫn là võ công giỏi, nếu không học sinh dở lắm văn phòng phẩm—— kỹ năng giả.
Người tập võ nói không ngoa thì quá nửa chưa nghiêm túc học tư thục, cho nên vừa văn vừa võ mới có thể được gọi một câu văn võ song toàn.
Lại nói về Phù Sinh Đàn, bọn họ cũng không có cách mưu sinh khác.
Nhận đồ đệ? Đó là việc làm ăn của danh môn chính phái.
Làm buôn bán? Noi theo Loan Cận người Phù Sinh Đàn từ nhỏ đã tiếp thu giáo dục là cẩn trọng từ lời nói đến việc làm, đạo lý nói càng nhiều càng dễ chết bọn họ hiểu rõ hơn bất kì ai.
Một bang miệng ngậm chày gỗ, không biết hết mặt chữ, có thể làm việc gì? Cửa hàng đấm bóp à?
Lại nói tính nết của họ vốn không phù hợp với nghề phục vụ, gặp được khách gian không chừng thẳng tay dao trắng đi vào dao đỏ đi ra. Vậy thì chưa đến một tháng dưới lòng đất ở hậu viện sẽ xuất hiện hiện tượng người chen người...
Cho nên La Thiền sẽ không nghĩ ra mấy ý tưởng kỳ lạ, cũng sẽ không khuyên Loan Cận đổi nghề, nhiều lắm là giúp hắn loại bỏ những kẻ không nên giết hoặc những nhiệm vụ dễ gây chuyện.
Có La Thiền nên hiệu suất làm việc của Loan Cận tăng đáng kể, trước kia mất hai canh giờ mới trả lời xong thư mật bây giờ chưa đến một canh giờ là làm xong.
La Thiền dựa vào Loan Cận duỗi người, nằm nhoài trong lồng ngực hắn nói: “A Cận tiếp theo phải làm gì?”
Nói xong nhét tay mình vào lòng bàn tay Loan Cận nói: “Viết chữ nhiều, tay đau.”
Loan Cận dùng lực nhẹ nhất xoa bóp tay nàng sợ nàng kêu đau.
“Tiếp theo cần đi đả tọa.”
“Sau đó muốn đi đả tọa.”
“Ở cách vách?”
“Ở thác nước sau núi.”
“Thác nước?”
Vừa nghe thấy thác nước tinh thần La Thiền tỉnh táo lại, đã nhiều năm nàng chưa thấy thác nước, trong đầu chỉ sót lại câu thơ “Tưởng dải Ngân Hà tuột khỏi mây.”
“Nàng muốn đi?”
La Thiền nhảy từ trên đùi hắn xuống, xoay người đổi hướng lại ngồi lên, cacnhs tay mảnh vắt lên bờ vai rộng của hắn: “Nếu không chê ta vướng víu, ta cũng muốn đi.”
Loan Cận: “Ít nhất nửa canh giờ, nàng không chê chán là tốt rồi.”
“Không buồn chán, ta có thể mang bút mực và giấy đi tìm cảm hứng.”
Khoảng cách đến thác nước sau núi có chút xa, nếu đi bộ phải đi đến tối. Thế nên vừa bước ra cửa Loan Cận dặn dò xong rồi bế La Thiền nhảy nhảy lên cao.
La Thiền thở nhẹ một tiếng, vội vàng ôm lấy cổ hắn.
Lần này không giống lần ở trong kiệu, khi đó nàng và Loan Cận không thân thiết, cho dù vén tấm rèm lên cũng phải chờ Loan Cận cho phép, cũng thấy được bao nhiêu phong cảnh đã bị nhét một con chim...
Tục ngữ nói khác nghề như cách núi, nhưng đối với bọn họ mà nói như cách tám dãy núi non trùng điệp, đời này đều không băng qua được.
Đương nhiên, La Thiền cũng từng nghĩ ra mấy ý tưởng.
Tỷ như trong tiểu thuyết võ hiệp thường có tổ chức tình báo buôn bán tin tức, trước kia đọc được dù sao cũng là trong tiểu thuyết tác giả tạo ra giả thiết này nàng cũng không ngẫm nghĩ nhiều.
Mà khi nàng đặt mình trong thế giới võ lâm chân chính mới nếm ra mùi vị.
Buôn bán tình báo? Sợ là sẽ đói chết.
Chưa nói việc các môn phái đều có người giỏi việc truy lùng dấu vết, cho dù thực sự có tổ chức như thế ai lại dám tin tưởng không chút do dự chứ?
Bao nhiêu môn phái tranh đấu gay gắt? Trong đó lại có bao nhiêu sầu cũ hận mới? Tổ chức tình báo nào có thể tuyệt đối công chính chứ? Hoặc là thứ ngươi nghe được là nói thật chứ không phải thứ người khác không muốn nói cho ngươi ư?
Cho nên cái gọi là tổ chức tình báo vốn không cách nào thành lập được.
Còn may trong tiểu thuyết này không có bản đồ kho báu gì gì đó, bằng không chắc sẽ loạn đến nỗi tinh phong huyết vũ.
Nhân sĩ võ lâm nơi này nhiều lắm là theo đuổi chút danh lợi và tuyệt thế võ công.
Còn nữa, đối với bảo kiếm binh khí cũng có chút cuồng nhiệt, nhưng chung quy vẫn là võ công giỏi, nếu không học sinh dở lắm văn phòng phẩm—— kỹ năng giả.
Người tập võ nói không ngoa thì quá nửa chưa nghiêm túc học tư thục, cho nên vừa văn vừa võ mới có thể được gọi một câu văn võ song toàn.
Lại nói về Phù Sinh Đàn, bọn họ cũng không có cách mưu sinh khác.
Nhận đồ đệ? Đó là việc làm ăn của danh môn chính phái.
Làm buôn bán? Noi theo Loan Cận người Phù Sinh Đàn từ nhỏ đã tiếp thu giáo dục là cẩn trọng từ lời nói đến việc làm, đạo lý nói càng nhiều càng dễ chết bọn họ hiểu rõ hơn bất kì ai.
Một bang miệng ngậm chày gỗ, không biết hết mặt chữ, có thể làm việc gì? Cửa hàng đấm bóp à?
Lại nói tính nết của họ vốn không phù hợp với nghề phục vụ, gặp được khách gian không chừng thẳng tay dao trắng đi vào dao đỏ đi ra. Vậy thì chưa đến một tháng dưới lòng đất ở hậu viện sẽ xuất hiện hiện tượng người chen người...
Cho nên La Thiền sẽ không nghĩ ra mấy ý tưởng kỳ lạ, cũng sẽ không khuyên Loan Cận đổi nghề, nhiều lắm là giúp hắn loại bỏ những kẻ không nên giết hoặc những nhiệm vụ dễ gây chuyện.
Có La Thiền nên hiệu suất làm việc của Loan Cận tăng đáng kể, trước kia mất hai canh giờ mới trả lời xong thư mật bây giờ chưa đến một canh giờ là làm xong.
La Thiền dựa vào Loan Cận duỗi người, nằm nhoài trong lồng ngực hắn nói: “A Cận tiếp theo phải làm gì?”
Nói xong nhét tay mình vào lòng bàn tay Loan Cận nói: “Viết chữ nhiều, tay đau.”
Loan Cận dùng lực nhẹ nhất xoa bóp tay nàng sợ nàng kêu đau.
“Tiếp theo cần đi đả tọa.”
“Sau đó muốn đi đả tọa.”
“Ở cách vách?”
“Ở thác nước sau núi.”
“Thác nước?”
Vừa nghe thấy thác nước tinh thần La Thiền tỉnh táo lại, đã nhiều năm nàng chưa thấy thác nước, trong đầu chỉ sót lại câu thơ “Tưởng dải Ngân Hà tuột khỏi mây.”
“Nàng muốn đi?”
La Thiền nhảy từ trên đùi hắn xuống, xoay người đổi hướng lại ngồi lên, cacnhs tay mảnh vắt lên bờ vai rộng của hắn: “Nếu không chê ta vướng víu, ta cũng muốn đi.”
Loan Cận: “Ít nhất nửa canh giờ, nàng không chê chán là tốt rồi.”
“Không buồn chán, ta có thể mang bút mực và giấy đi tìm cảm hứng.”
Khoảng cách đến thác nước sau núi có chút xa, nếu đi bộ phải đi đến tối. Thế nên vừa bước ra cửa Loan Cận dặn dò xong rồi bế La Thiền nhảy nhảy lên cao.
La Thiền thở nhẹ một tiếng, vội vàng ôm lấy cổ hắn.
Lần này không giống lần ở trong kiệu, khi đó nàng và Loan Cận không thân thiết, cho dù vén tấm rèm lên cũng phải chờ Loan Cận cho phép, cũng thấy được bao nhiêu phong cảnh đã bị nhét một con chim...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.