Không Có Ta, Ngươi Chẳng Là Gì Cả

Chương 3

Tg Phong Hỏa

26/12/2024

Tôn nữ của An Dương Hầu, Tố Tố, kéo tay ta, nói:

 

“Cuối cùng tỷ cũng từ hôn rồi! Ta đã nói từ lâu, đó là cái thứ gì? Đụng vào đâu là hỏng đến đó, hắn chẳng xứng với tỷ chút nào! Từ hôn là đúng, tỷ yên tâm, có ta đây, xem kẻ nào dám nói xấu tỷ!”

 

Trái tim treo lơ lửng bao ngày cuối cùng cũng được buông xuống.

 

Vừa mới ngồi xuống không bao lâu, đã có người đến báo, Bình Tây Vương đến.

 

Tố Tố kéo ta đứng dậy nghênh đón, sắc mặt nàng nghiêm trọng, tựa hồ rất bất ngờ trước sự xuất hiện của Bình Tây Vương.

 

“Không mời hắn sao?” Ta hỏi.

 

Tố Tố nhẹ nhàng lắc đầu: “Phụ thân ta không qua lại nhiều với Bình Tây Vương, các ca ca cũng không thân thiết với hắn.”

 

Sau khi Bình Tây Vương ngồi vào vị trí chủ tọa, mọi người lần lượt ngồi lại. Chưa kịp an tọa, tiểu đồng lại đến báo, thế tử Tĩnh An Bá đã đến.

 

Sắc mặt Tố Tố lập tức thay đổi. Nàng có chút lo lắng nhìn ta, miệng còn trách móc đám tiểu đồng trong phủ làm việc không chu toàn.

 

Ta ra hiệu cho nàng không cần lo lắng. Nếu ta đã đến đây, thì tất nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.

 

Thẩm Tòng Thanh không đi một mình, bên cạnh hắn còn có Từ Uyển, người mang dáng vẻ yếu đuối tựa cành liễu trước gió.

 

Nàng ta là con gái của huyện úy huyện Trường An, nếu không phải đi theo Thẩm Tòng Thanh, căn bản không đủ tư cách để xuất hiện tại nơi này.

 

Thấy ta, hai người bọn họ đều sững sờ.

 

Thẩm Tòng Thanh vô thức che chắn Từ Uyển sau lưng, cứ như thể ta là mãnh thú hung ác.

 

Vừa bước vào chính sảnh, Thẩm Tòng Thanh theo lệ cũ trước tiên hành lễ với Bình Tây Vương, sau đó lại tỏ vẻ tự nhiên như thân quen ngồi xuống bên cạnh y.

 

Bình Tây Vương nhíu mày, nhìn về phía huynh trưởng của Tố Tố, là Hướng Phàm, rồi nói:

 

“Phủ An Dương Hầu lại thất lễ đến mức này sao?”

 



Thẩm Tòng Thanh vẫn chưa nhận ra, ngồi yên ổn tại chỗ, nghĩ rằng trước khi hắn đến đây đã xảy ra chuyện gì không vui.

 

Cho đến khi Hướng Phàm bước tới trước mặt hắn, trầm giọng nói:

 

“Thế tử Thẩm, chỗ ngồi của ngươi là ở dưới.”

 

Sắc mặt Thẩm Tòng Thanh lập tức đỏ bừng.

 

Hắn nhìn ta một cái, ánh mắt như trách móc rằng ta cố tình làm khó hắn.

 

Thật nực cười, người khiến hắn mất mặt là kẻ khác, vậy mà người đầu tiên hắn trách lại là ta.

 

Ta quay đầu trò chuyện với Tố Tố, như thể không nhìn thấy ánh mắt oán hận của hắn.

 

Trước đây, trong những dịp như thế này, ta ở đâu, hắn liền ở đó.

 

Mọi người đều biết hắn là vị hôn phu của ta, vì vậy chỉ cần không phải nam nữ phân tịch, bên cạnh ta luôn có vị trí dành cho hắn.

 

Hắn chưa từng ngồi ở một nơi xa thế này bao giờ.

 

Thẩm Tòng Thanh đành đứng dậy, trở về vị trí đáng lẽ thuộc về mình.

 

Nếu ở nơi khác, thân phận của hắn có lẽ đủ để ngồi ở chỗ trên, nhưng tại đây, địa vị của hắn vẫn chưa xứng.

 

Còn Từ Uyển, chỗ ngồi của nàng ta lại càng xa hơn.

 

Sau chuyện vừa xảy ra, Thẩm Tòng Thanh cũng không dám yêu cầu người khác kê thêm ghế bên cạnh mình, vì chỉ e rằng những lời gièm pha từ miệng người xung quanh sẽ khiến hắn không ngóc đầu lên nổi.

 

Trong bữa tiệc, Thẩm Tòng Thanh nhiều lần muốn trò chuyện với Bình Tây Vương, nhưng hoặc là bị người khác chen ngang, hoặc là bị Bình Tây Vương phớt lờ.

 

Cuối cùng, ánh mắt hắn trở nên u ám, đầy hằn học, dừng lại trên người ta, như thể chính ta đã xúi giục mọi người liên thủ bài xích hắn.

 

Lúc này, ta mới hiểu rõ lời Tố Tố từng nói: “Sớm từ hôn sớm yên ổn” là có ý nghĩa gì.



 

04

 

Tiệc yến kết thúc, khi ta chuẩn bị rời đi thì Thẩm Tòng Thanh dẫn theo Từ Uyển chặn đường ta.

 

“Là ngươi cố tình khiến Bình Tây Vương không để ý đến ta!”

 

Thẩm Tòng Thanh vừa lên tiếng đã mang theo giọng chất vấn.

 

“Thẩm thế tử suy nghĩ nhiều rồi, ta không rảnh để làm những việc như vậy.”

 

Ta không muốn dây dưa với Thẩm Tòng Thanh, xoay người định rời đi.

 

Nhưng Thẩm Tòng Thanh và Từ Uyển dường như không muốn dễ dàng buông tha ta, hai người chắn đường, không cho ta rời khỏi.

 

“Tống tiểu thư, tiệm muối của thế tử xảy ra chút vấn đề, ngươi có thể giúp giới thiệu thế tử gặp Bình Tây Vương không?”

 

Thì ra là tiệm muối xảy ra chuyện, thật là một tin tức đáng vui mừng. Ta hứng thú hỏi:

 

“Ồ? Ta nhớ Thẩm thế tử khi xưa ở phủ ta từng quả quyết nói rằng những thành tựu hôm nay đều do chính hắn tự mình gây dựng, chẳng liên quan gì đến phủ Tuyên Bình Hầu chúng ta. Nay ngươi nói với ta như vậy, là có ý gì?”

 

Sắc mặt Thẩm Tòng Thanh hơi đỏ, há miệng muốn nói nhưng một chữ cũng không thốt ra được.

 

Từ Uyển mỉm cười khoác tay Thẩm Tòng Thanh, dịu dàng nhưng đầy ý mỉa mai:

 

“Tống tiểu thư quả nhiên rất sắc sảo. Có lẽ ngươi không hiểu, đây chính là lý do thế tử muốn từ hôn với ngươi!”

 

“Ngươi luôn dùng thân phận và quyền thế để áp chế chàng, buộc chàng phải định thân với ngươi.

 

Chàng đường đường là thế tử, vậy mà ngày ngày phải theo sau ngươi, như một kẻ hầu hạ.”

 

“Bây giờ, chàng không muốn làm người hầu của ngươi nữa, ngươi liền trở mặt không nhìn nhận sao?”

 

Từ Uyển hùng hồn nói, vẻ mặt đầy chính nghĩa, như thể đang thay trời hành đạo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Không Có Ta, Ngươi Chẳng Là Gì Cả

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook