Không Có Trứng Trứng Có Thể Báo Ân Sao?

Chương 16:

Đào Bạch Bách

27/05/2023

Diệp Hi cau mày, hai tay ôm ngực, không nói gì cả, nhìn cậu trai trước mặt câu chữ rõ ràng nói lời mê sảng.

“Nếu tôi có thể biến thành người, đeo thêm một chiếc kính cũng là bình thường. Nó đột nhiên xuất hiện, tôi cũng không rõ chuyện gì.”

Diệp Hi lẳng lặng nhìn cậu.

“Thật mà!” Chi Ma Hồ vì tăng độ đáng tin, mở to hai mắt, cố gắng bày tỏ bản thân mình rất ngây thơ.

“Vậy cậu lại biến một lần nữa đi.” Diệp Hi nói.

Chi Ma Hồ chột dạ một giây, lại cố chấp: “Đã nói là đột nhiên xuất hiện. Không anh nghĩ lại xem, nếu thật sự có vấn đề, vì sao tôi không bỏ ra trước khi anh về chứ?”

Diệp Hi nghĩ thầm, không phải vì cậu quên sao?

Không chờ anh mở miệng, Chi Ma Hồ đã bày ra vẻ mặt khó tin: “Không thể nào không thể nào, anh sẽ không nghĩ là tôi quên chứ? Tôi là một con mèo không có đầu óc vậy sao?”

Diệp Hi hơi bực mình, trừng mắt liếc cậu một cái, xoay người đi về phía cửa.

Chi Ma Hồ vội vàng đuổi theo: “Anh Diệp Hi, anh đi đâu vậy? Đừng đi mà...”

Diệp Hi không phải muốn ra ngoài. Anh đi đến trước tủ giày, mở ra, lấy ra đôi giày trước đó mua cho Chi Ma Hồ, nhìn nhìn đế giày.

Sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, rõ ràng chưa đi lần nào.

Khi quay đầu lại, vẻ mặt Chi Ma Hồ cực kỳ đắc ý: “Tôi không hề đi ra ngoài.”

Không đi ra ngoài, vậy cặp mắt kính này chẳng phải tự nhiên xuất hiện sao?

Diệp Hi để giày của cậu lại, cau mày quay lại phòng khách.

Đúng là nếu mèo có thể biến thành người, người này còn mặc quàn ào, vậy có thêm một cặp kính cũng không có gì kỳ là. Kỳ lạ với kỳ lạ lại trở thành bình thường.

“Vậy mà anh lại ngờ ngờ tôi,” Chi Ma Hồ vẫn đi theo sau anh, “Sao anh lại có thể nghi ngờ tôi.”

Diệp Hi không cần nhìn cũng biết, dáng vẻ hiện tại của cậu chắc chắn là rất ủy khuất. Bước tiếp theo, chắc chắn là phải làm nũng.

Quả nhiên, khi Diệp Hi ngồi xuống sô pha, Chi Ma Hồ lập tức lại gần.

Cậu ta nhào vào lòng Diệp Hi, ôm Diệp Hi, chôn mặt vào ngực Diệp hi cọ cọ. Một người cao lớn như vậy, nặng muốn chết, Diệp Hi ngã ngay ra sau không hề có sức kháng cự.

“Tôi còn chưa đủ tri kỷ sao? Hôm nay tôi đem hết chăn gối ga trải giường ra phơi.”

Cậu vừa cọ vừa nói.

“Tôi vì anh chăm sóc anh, nỗ lực như vậy, anh không tôi thì thôi, còn luôn nghi ngờ tôi.”



Hơn nửa thân cậu ta đè lên người Diệp Hi, hai người cũng ngã xuống sô pha, tư thế cực kỳ ái muội.

Trong khoảng thời gian này, Chi Ma Hồ thường xuyên chủ động ôm ấp anh, nhưng độ thân mật đều không thể so với lần này.

Ôm, nằm, kề sát vào nhau như vậy, người và mèo có thể, người và người thì quá kỳ quái.

Diệp Hi đưa tay đẩy, Chi Ma Hồ lại ôm chặt hơn.

“Anh Diệp Hi, anh không thích tôi sao?” Cậu hỏi.

Giọng điệu rất đáng thương, Diệp Hi cuối cùng mềm lòng, lắc đầu: “Sao cso thể chứ.”

“Vậy là thích tôi sao?”

Khi Chi Ma Hồ đang hỏi những câu này, đột nhiên buông lỏng cánh tay đang ôm anh, còn hơi nhấc thân người trên lên.

Cậu nhìn từ trên xuống, nhìn Diệp Hi nằm trên sô pha, vẻ mặt nghiêm túc.

Diệp Hi không khỏi nuốt nước miếng.

Thấy anh không nói gì, Chi Ma Hồ vẫn duy trì tư thế như vậy, nhìn anh, còn nói thêm: “Tôi rất thích anh.”

Diệp Hi ngẩng đầu, miễn cưỡng mà vươn tay tới, xoa xoa đỉnh đầu Chi Ma Hồ: “Ngoan.”

Sau đó, anh lại đẩy bả bai Chi Ma Hồ: “Đứng lên lại nói.”

Chi Ma Hồ lắc đầu: “Tôi thích như vậy.”

Cậu nói xong, lại nằm lại trên người Diệp Hi.

“Lần đầu tiên nhìn thấy anh tôi đã thích anh rồi.”

Người này nhân cơ hội vừa rồi, lặng lẽ dịch vị trí, cọ cọ lên trên một chút, hiện tại đầu vừa lúc dựa vào bên cạnh tai Diệp Hi.

Cậu lại mở miệng, lỗ tai và da Diệp Hi lập tức cảm nhận được hơi thở ấm áp. Khiến anh nổi lên một tầng da gà.

Lại trầm mặc vài giây, Diệp Hi nhỏ giọng nói: “Lần đầu tiên Chi Ma thấy tôi rất sợ hãi, trốn tránh tôi, có vẻ không thích tôi lắm.”

“Tôi xấu hổ!” Chi Ma Hồ thốt lên, “Sao anh lại có thể như vậy, thế mà còn nghi ngờ tôi!”

Diệp Hi thầm nghĩ, vậy xin cậu đừng lúc nào cũng tỏ ra khả nghi như vậy được không?

Nhưng lúc này, bàn trà bên cạnh sô pha truyền đến tiếng vang.

Là di động của Diệp Hi.



“... Đứng dậy.” Diệp Hi nói.

Lúc này, Chi Ma Hồ cực kỳ ngoan ngoãn, nhanh chóng bò dậy, đoan đoan chính chính ngồi bên cạnh.

Diệp Hi nhanh chóng ngồi dậy, cầm lấy di động. Thấy thông báo người gọi tới, anh hơi nhăn nhăn mày.

Chi Ma Hồ thấy vậy, đưa mắt nhìn lén.

Diệp Hi thấy thế đứng dậy, quay về phòng mới nhận cuộc gọi.

“Mẹ?”

Anh cũng không thường xuyên lạc với gia đình.

Lúc trước dứt khoát từ chức kiên quyết thi lên thạc sĩ, cha mẹ anh hoàn toàn không chấp nhận, rời khỏi nhà không hề vui vẻ gì.

Mẹ anh vẫn giống như trước lải nhải trong điện thoại, nói anh có thời gian, có sức khỏe, không bằng đi thi biên chế. Diệp Hi ậm ừ đáp lời, không phản đối, cũng không đồng ý.

Thái độ như vậy khiến người ở đầu dây bên kia không vui vẻ. Bà nói với Diệp Hi, tiền lúc trước anh đưa cho nhà hàng tháng giờ đã đưa lại hết cho anh, sau này sẽ không có tiền sinh hoạt nữa. Nếu anh quyết tâm lớn như vậy, sau này cũng đừng dựa vào cha mẹ nữa, tự lực cánh sinh đi.

Lúc Diệp Hi vừa tốt nghiệp, đi làm gần hai năm, công việc là nhờ quan hệ trong nhà xin cho.

Tiền lương không cao, công việc nặng, ưu điểm duy nhất là cách nhà gần, còn có nhà ăn miễn phí. Không tính quá tốt, nhưng cũng ổn định.

Khi đó anh ở trong nhà, mỗi tháng chủ động đưa lại một it tiền, thu nhập có hạn, không nhiều lắm. Cha mẹ anh không tiêu gì, giữ lại toàn bộ. Lúc anh từ chức mâu thuẫn với người nhà, lại coi như tiền sinh hoạt gửi cho anh hàng tháng.

Anh biết, họ đã cho anh tiền sinh hoạt vượt quá số tiền anh đưa lúc trước. Hiện giờ, là anh gàn bướng hồ đồ, không nghe lời.

Treo điện thoại, Diệp Hi vừa quay đầu lại, giật mình.

Ngay lúc này, Chi Ma Hồ giống hệt một con mè, lặng yên không một tiếng động đến phía sau anh.

“Cãi nhau sao?” Chi Ma Hồ hỏi.

Diệp Hi lắc đầu: “Không có.”

Vẻ mặt Chi Ma Hồ lo lắng nhìn anh: “Vậy...”

“Có chút việc.” Diệp Hi ngắt lời cậu, cười với cậu một chút, “Vốn dĩ tôi về đến nhà thì nên nói với cậu. Quản lý nói. Cháu của anh ấy rất thích cậu, còn muốn giới thiệu cho cậu một bạn nhỏ khác, cậu đồng ý không?”

Nếu Chi Ma Hồ có thể nhận thêm mấy công việc nữa, hơn nữa chính anh cũng có tiền thu vào, hẳn sẽ dủ cho hai người họ chi tiêu hằng ngày.

Anh nghĩ, Chi Ma Hồ mỗi ngày đều ở nhà ăn không ngồi rồi, lại luôn muốn giúp anh, chắc chắn sẽ đồng ý.

“... Phiền vậy sao?” Chi Ma Hồ nhíu mày, “Nhất định phải nhận sao? Có thể từ chối không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Không Có Trứng Trứng Có Thể Báo Ân Sao?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook