Không Có Trứng Trứng Có Thể Báo Ân Sao?
Chương 2:
Đào Bạch Bách
27/05/2023
Từ trong tủ lạnh lấy ra cơm nguội thêm chút nước, bỏ vào lò vi ba đun nóng một phút, thêm dưa chuột muối và đậu phụ.
Không có dinh dưỡng, ăn không ngon, nhưng có thể chống đói.
Diệp Hi xúc hai thìa bỏ vào miệng, ngẩng đầu, nhìn người đàn ông vẫn ngồi trên sàn nhà như trước.
Bị mèo nhìn lúc ăn cơm và bị người nhìn lúc ăn cơm, cảm giác không hề giống nhau.
“Cậu... đói bụng sao?” Anh hỏi.
Đối phương lắc đầu, đứng lên, đi đến bên cạnh anh, nhìn chằm chằm bát cơm của anh.
“Cái này không tốt.” Người con trai nói.
Diệp Hi cúi đầu, gắp một miếng dưa muối bỏ vào trong miệng: “Cũng được.”
Anh có thể tùy tiện sao cũng được, Chi Ma Hồ của anh mới cần ăn ngon.
Xa cách lâu ngày gặp lại, mất đi mà tìm lại, thật đáng được chúc mừng. Diệp Hi lấy đồ hộp từ trong ngăn tủ ra, do dự không biết có nên đổ vào bát ăn cho mèo không.
Chi Ma Hồ hiện tại là con người, có lẽ anh nên chuẩn bị cho cậu ta một cái bát.
Vậy không biết cậu ta có dùng đũa hay không?
Diệp Hi quyết định trưng cầu ý kiến của bản thân. Anh quay đầu, phát hiện không đúng.
“Cái này,” Anh đối với người con trai đang cau mày quơ quơ đồ hộp trong tay, “Cậu không thích sao?”
Cậu con trai đi tới. Ngay khi cậu ta đứng bên cạnh anh, khoảng cách chiều cao của hai người liền trở lên rõ ràng. Cậu trai hơi cong lưng, hít hít cái mũi, có vẻ như là muốn ngửi mùi vị của đồ hộp.
“Là loại cậu thích nhất.” Diệp Hi nói.
Những thứ trong ngăn tủ này đều là những thứ mà Chi Ma Hồ ngày đêm thương nhớ, trước kia chỉ cần mở ra, là sẽ nghe ngay thấy tiếng hít hà.
“Thật kỳ lạ,” Cậu trai nói, “Hình như tôi thay đổi rồi.”
Cậu chắc chắn là thay đổi rồi.
Cậu vốn là một con mèo, mười hai cân rưỡi(>6kg), da lông mượt mà, có đôi mắt màu vàng, cái bụng mềm mại và cái đuôi dài.
Hiện giờ, cậu ta cao hơn Diệp Hi nửa cái đầu, có bả vai rộng lớn và đôi con ngươi màu nâu dịu dàng sâu thẳm.
Điểm duy nhất còn giống trước, chỉ có tóc.
Chi Ma Hồ là mèo đen, nhưng lại không phải đen hoàn toàn, trên người còn ẩn rất nhiều lông màu trắng. Cậu trai này cũng vậy, giữa tóc đen còn có vài sợi tóc màu trắng bạc. Khiến Diệp Hi cảm thấy thân thiết.
Anh không biết vì sao mèo lại có thể biến thành người.
Thật đáng tiếc, Chi Ma Hồ của anh cũng không biết.
Chi Ma Hồ rất buồn bực, lại ngồi trở lại trên sàn nhà, cầm hộp đồ ăn cho mèo chưa mở nhìn ngắm, vẻ mặt ngưng trọng.
Diệp Hi khó xử. Mèo không thể ăn thịt đóng hộp của con người, sẽ không tốt cho sức khỏe. Nhưng mà, biến thành nhân miêu thì sao?
Nuôi mèo khoa học, gặp phải mèo không khoa học, làm sao bây giờ.
“Chi Ma Hồ.” Diệp Hi nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Cậu trai lập tức ngẩng đầu lên nhìn anh.
Biến thành người có vẻ cũng có vài chỗ tốt. Trước đó, mèo của anh không phải lúc nào cũng cho anh mặt mũi như vậy.
“Cậu muốn ăn cái gì?” Diệp Hi hỏi.
Cậu trai nhìn về phía cái bát không đặt trên bàn cơm.
Cơm trắng chan nước ăn với dưa muối. Không có dinh dưỡng, không thể ăn, không thể chống đói cho mèo được. Hơn nữa, đã ăn hết rồi.
Diệp Hi đi tới cửa cầm lấy chìa khóa: “Cậu chờ một lát, tôi sẽ về ngay.”
Khi cầm túi của cừa hàng tiện lợi về nhà, trong phòng vẫn sáng ngời như trước.
Chi Ma Hồ ngồi dưới đất, nghe thấy tiếng động, lập tức đứng dậy: “Chào mừng về nhà!”
Cảm giác xa lạ lại ập đến, Diệp Hi có hơi căng thẳng. Anh cứng đờ mà cười cười, bước nhanh đi và phòng bếp, để cơm hộp vừa mua vào lò vi ba.
Chi Ma Hồ theo đi vào, nhìn chằm chằm lò vi ba một lát, hỏi: “Có phải tôi mang đến cho anh thêm phiền phức không?”
Diệp Hi lắc đầu.
Nhưng trong anh lại không nghĩ như vậy. Vốn dĩ mèo chính là phiền phức, biến thành người lại càng phiền phức hơn.
Trên đường đi đến cửa hàng tiện lợi, cậu tự hỏi rất nhiều chuyện, như sau đây nên làm sao bây giờ, phải chăm sóc một nam thanh niên đột nhiên xuất hiện có phải rất khó không, có phải sẽ phải tiêu tốn rất nhiều tiền bạc.
Cậu chính là mang đến cho anh phiền phức rất lớn.
Nhưng không có biện pháp, ngay từ ngày ôm chú mèo con bằng bàn về nhà kia, anh cũng đã quyết định không rời không bỏ.
“Tôi cũng có thể giúp đỡ.” Chi Ma Hồ lại nói.
Cậu ta nói xong, kéo tay Diệp Hi lại, bước về phía phòng bếp hai bước.
“Anh xem.”
Bên cạnh bồn rửa bát, để cái bát Diệp Hi vừa ăn xong. Đã được rửa sạch sẽ.
Chi Ma Hồ đối với anh lộ ra nụ cười vừa thẹn thùng lại vừa dắc ý.
“Tôi có thể làm rất nhiều việc!” Cậu ta nói.
Diệp Hi chưa bao giờ biết Chi Ma Hồ là một con mèo mạnh mẽ vang dội như vậy.
Bốn năm rưỡi họ làm bạn với nhau, phần lớn thời gian Chi Ma Hồ đều dùng để ngủ, một phần nhỏ thời gian dùng để làm nũng với anh, còn lại đều là trốn chạy và quậy phá.
Nhưng hiện tại cậu ta không như vậy. Chi Ma Hồ dùng hai giờ, lau dọn sàn nhà đến không còn một hạt bụi, mỗi góc trong nhà đều sạch sẽ đến sáng lên.
Đêm đó nằm trên giường, lòng Diệp Hi khó mà bình tĩnh nổi, bắt đầu tự hỏi, mình có phải bị lừa rồi không.
Sao lại có thể có một con mèo chăm chỉ như vậy.
Quả thực so với việc mèo biến thành người càng không khoa học.
“Chi Ma Hồ?” Diệp Hi khẽ gọi một tiếng.
Một lát sau, sàn nhà cạnh giường phát ra tiếng vang kẽo kẹt: “Hửm?”
Trong nhà chỉ có một chiếc giường đơn, hai người đàn ông trưởng thành ngủ thì quá chật. Chi Ma Hồ chủ động muốn ngủ dưới sàn nhà, còn rất tự giác ngủ dưới đất.
“Cậu thật sự là Chi Ma Hồ?” Anh hỏi.
Một lúc lâu sau, giọng nói của cậu thanh niên trầm thấp, mang theo cả ủy khuất vang lên: “Anh không cần tôi nữa, phải không?”
Diệp Hi sửng sốt.
“Thực xin lỗi,” giọng nói kia lại vang lên, “Tôi phải làm gì bây giờ, tôi chỉ có anh thôi.”
Diệp Hi ngồi dậy: “Không phải.”
Anh nhìn quanh sàn nhà, trong bóng đêm thấy một đôi mắt sáng ngời.
“Chủ nhân,” Chi Ma Hồ cũng ngồi dậy, nhìn anh, nhỏ giọng cầu xin, “Tôi không muốn rời khỏi anh, đừng vứt bỏ tôi.”
Khi tầm mắt không nhìn thấy, trái lại có thể gạt bỏ rất nhiều ngại ngùng và mất tự nhiên. Diệp Hi hời hợt hít một hơi, run rẩy vươn tay, chạm vào đầu tóc của Chi Ma Hồ. Sau đó, tâm tình anh cũng hạ xuống, dịu dàng xoa xoa.
Hoàn toàn khác so với ngày xưa là, vẫn mang lại cảm giác sung sướng như trước.
“Vậy không đi,” Anh thu tay lại, lại nằm trở xuống, “Ngủ đi.”
“Ngủ ngon!” Chi Ma Hồ phát ra giọng nói vui vẻ.
Diệp Hi nhắm mắt lại, lại không ngủ được.
Anh vẫn cảm thấy rất kỳ quái, nhưng lại không có cách nào nghi ngờ cậu trai này. Sau vài lần xoay người, anh đột nhiên mở to hai mắt.
Anh nhớ tới một sự kiện.
Chi Ma Hồ đã từng là mèo đực, sau đó lại biến thành mèo công công*. Nó không có trứng.
(*đã bị thiến, đau lòng cho tiểu công =))))
Diệp Hi cẩn thận mà nhích tới mép giường, nhìn về phía thân hình đang ngủ say kia.
Anh nghĩ, nếu thật là Chi Ma Hồ, chẳng phải trứng của cậu trai này đã bị cắt bỏ từ lâu.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Yên tâm, tương lai nhất định là có thể DO!*
(*DO là gì, bản thân tôi không biết, cùng từ chối hiểu Đùa chứ ai biết chỉ tôi với TT)
Không có dinh dưỡng, ăn không ngon, nhưng có thể chống đói.
Diệp Hi xúc hai thìa bỏ vào miệng, ngẩng đầu, nhìn người đàn ông vẫn ngồi trên sàn nhà như trước.
Bị mèo nhìn lúc ăn cơm và bị người nhìn lúc ăn cơm, cảm giác không hề giống nhau.
“Cậu... đói bụng sao?” Anh hỏi.
Đối phương lắc đầu, đứng lên, đi đến bên cạnh anh, nhìn chằm chằm bát cơm của anh.
“Cái này không tốt.” Người con trai nói.
Diệp Hi cúi đầu, gắp một miếng dưa muối bỏ vào trong miệng: “Cũng được.”
Anh có thể tùy tiện sao cũng được, Chi Ma Hồ của anh mới cần ăn ngon.
Xa cách lâu ngày gặp lại, mất đi mà tìm lại, thật đáng được chúc mừng. Diệp Hi lấy đồ hộp từ trong ngăn tủ ra, do dự không biết có nên đổ vào bát ăn cho mèo không.
Chi Ma Hồ hiện tại là con người, có lẽ anh nên chuẩn bị cho cậu ta một cái bát.
Vậy không biết cậu ta có dùng đũa hay không?
Diệp Hi quyết định trưng cầu ý kiến của bản thân. Anh quay đầu, phát hiện không đúng.
“Cái này,” Anh đối với người con trai đang cau mày quơ quơ đồ hộp trong tay, “Cậu không thích sao?”
Cậu con trai đi tới. Ngay khi cậu ta đứng bên cạnh anh, khoảng cách chiều cao của hai người liền trở lên rõ ràng. Cậu trai hơi cong lưng, hít hít cái mũi, có vẻ như là muốn ngửi mùi vị của đồ hộp.
“Là loại cậu thích nhất.” Diệp Hi nói.
Những thứ trong ngăn tủ này đều là những thứ mà Chi Ma Hồ ngày đêm thương nhớ, trước kia chỉ cần mở ra, là sẽ nghe ngay thấy tiếng hít hà.
“Thật kỳ lạ,” Cậu trai nói, “Hình như tôi thay đổi rồi.”
Cậu chắc chắn là thay đổi rồi.
Cậu vốn là một con mèo, mười hai cân rưỡi(>6kg), da lông mượt mà, có đôi mắt màu vàng, cái bụng mềm mại và cái đuôi dài.
Hiện giờ, cậu ta cao hơn Diệp Hi nửa cái đầu, có bả vai rộng lớn và đôi con ngươi màu nâu dịu dàng sâu thẳm.
Điểm duy nhất còn giống trước, chỉ có tóc.
Chi Ma Hồ là mèo đen, nhưng lại không phải đen hoàn toàn, trên người còn ẩn rất nhiều lông màu trắng. Cậu trai này cũng vậy, giữa tóc đen còn có vài sợi tóc màu trắng bạc. Khiến Diệp Hi cảm thấy thân thiết.
Anh không biết vì sao mèo lại có thể biến thành người.
Thật đáng tiếc, Chi Ma Hồ của anh cũng không biết.
Chi Ma Hồ rất buồn bực, lại ngồi trở lại trên sàn nhà, cầm hộp đồ ăn cho mèo chưa mở nhìn ngắm, vẻ mặt ngưng trọng.
Diệp Hi khó xử. Mèo không thể ăn thịt đóng hộp của con người, sẽ không tốt cho sức khỏe. Nhưng mà, biến thành nhân miêu thì sao?
Nuôi mèo khoa học, gặp phải mèo không khoa học, làm sao bây giờ.
“Chi Ma Hồ.” Diệp Hi nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Cậu trai lập tức ngẩng đầu lên nhìn anh.
Biến thành người có vẻ cũng có vài chỗ tốt. Trước đó, mèo của anh không phải lúc nào cũng cho anh mặt mũi như vậy.
“Cậu muốn ăn cái gì?” Diệp Hi hỏi.
Cậu trai nhìn về phía cái bát không đặt trên bàn cơm.
Cơm trắng chan nước ăn với dưa muối. Không có dinh dưỡng, không thể ăn, không thể chống đói cho mèo được. Hơn nữa, đã ăn hết rồi.
Diệp Hi đi tới cửa cầm lấy chìa khóa: “Cậu chờ một lát, tôi sẽ về ngay.”
Khi cầm túi của cừa hàng tiện lợi về nhà, trong phòng vẫn sáng ngời như trước.
Chi Ma Hồ ngồi dưới đất, nghe thấy tiếng động, lập tức đứng dậy: “Chào mừng về nhà!”
Cảm giác xa lạ lại ập đến, Diệp Hi có hơi căng thẳng. Anh cứng đờ mà cười cười, bước nhanh đi và phòng bếp, để cơm hộp vừa mua vào lò vi ba.
Chi Ma Hồ theo đi vào, nhìn chằm chằm lò vi ba một lát, hỏi: “Có phải tôi mang đến cho anh thêm phiền phức không?”
Diệp Hi lắc đầu.
Nhưng trong anh lại không nghĩ như vậy. Vốn dĩ mèo chính là phiền phức, biến thành người lại càng phiền phức hơn.
Trên đường đi đến cửa hàng tiện lợi, cậu tự hỏi rất nhiều chuyện, như sau đây nên làm sao bây giờ, phải chăm sóc một nam thanh niên đột nhiên xuất hiện có phải rất khó không, có phải sẽ phải tiêu tốn rất nhiều tiền bạc.
Cậu chính là mang đến cho anh phiền phức rất lớn.
Nhưng không có biện pháp, ngay từ ngày ôm chú mèo con bằng bàn về nhà kia, anh cũng đã quyết định không rời không bỏ.
“Tôi cũng có thể giúp đỡ.” Chi Ma Hồ lại nói.
Cậu ta nói xong, kéo tay Diệp Hi lại, bước về phía phòng bếp hai bước.
“Anh xem.”
Bên cạnh bồn rửa bát, để cái bát Diệp Hi vừa ăn xong. Đã được rửa sạch sẽ.
Chi Ma Hồ đối với anh lộ ra nụ cười vừa thẹn thùng lại vừa dắc ý.
“Tôi có thể làm rất nhiều việc!” Cậu ta nói.
Diệp Hi chưa bao giờ biết Chi Ma Hồ là một con mèo mạnh mẽ vang dội như vậy.
Bốn năm rưỡi họ làm bạn với nhau, phần lớn thời gian Chi Ma Hồ đều dùng để ngủ, một phần nhỏ thời gian dùng để làm nũng với anh, còn lại đều là trốn chạy và quậy phá.
Nhưng hiện tại cậu ta không như vậy. Chi Ma Hồ dùng hai giờ, lau dọn sàn nhà đến không còn một hạt bụi, mỗi góc trong nhà đều sạch sẽ đến sáng lên.
Đêm đó nằm trên giường, lòng Diệp Hi khó mà bình tĩnh nổi, bắt đầu tự hỏi, mình có phải bị lừa rồi không.
Sao lại có thể có một con mèo chăm chỉ như vậy.
Quả thực so với việc mèo biến thành người càng không khoa học.
“Chi Ma Hồ?” Diệp Hi khẽ gọi một tiếng.
Một lát sau, sàn nhà cạnh giường phát ra tiếng vang kẽo kẹt: “Hửm?”
Trong nhà chỉ có một chiếc giường đơn, hai người đàn ông trưởng thành ngủ thì quá chật. Chi Ma Hồ chủ động muốn ngủ dưới sàn nhà, còn rất tự giác ngủ dưới đất.
“Cậu thật sự là Chi Ma Hồ?” Anh hỏi.
Một lúc lâu sau, giọng nói của cậu thanh niên trầm thấp, mang theo cả ủy khuất vang lên: “Anh không cần tôi nữa, phải không?”
Diệp Hi sửng sốt.
“Thực xin lỗi,” giọng nói kia lại vang lên, “Tôi phải làm gì bây giờ, tôi chỉ có anh thôi.”
Diệp Hi ngồi dậy: “Không phải.”
Anh nhìn quanh sàn nhà, trong bóng đêm thấy một đôi mắt sáng ngời.
“Chủ nhân,” Chi Ma Hồ cũng ngồi dậy, nhìn anh, nhỏ giọng cầu xin, “Tôi không muốn rời khỏi anh, đừng vứt bỏ tôi.”
Khi tầm mắt không nhìn thấy, trái lại có thể gạt bỏ rất nhiều ngại ngùng và mất tự nhiên. Diệp Hi hời hợt hít một hơi, run rẩy vươn tay, chạm vào đầu tóc của Chi Ma Hồ. Sau đó, tâm tình anh cũng hạ xuống, dịu dàng xoa xoa.
Hoàn toàn khác so với ngày xưa là, vẫn mang lại cảm giác sung sướng như trước.
“Vậy không đi,” Anh thu tay lại, lại nằm trở xuống, “Ngủ đi.”
“Ngủ ngon!” Chi Ma Hồ phát ra giọng nói vui vẻ.
Diệp Hi nhắm mắt lại, lại không ngủ được.
Anh vẫn cảm thấy rất kỳ quái, nhưng lại không có cách nào nghi ngờ cậu trai này. Sau vài lần xoay người, anh đột nhiên mở to hai mắt.
Anh nhớ tới một sự kiện.
Chi Ma Hồ đã từng là mèo đực, sau đó lại biến thành mèo công công*. Nó không có trứng.
(*đã bị thiến, đau lòng cho tiểu công =))))
Diệp Hi cẩn thận mà nhích tới mép giường, nhìn về phía thân hình đang ngủ say kia.
Anh nghĩ, nếu thật là Chi Ma Hồ, chẳng phải trứng của cậu trai này đã bị cắt bỏ từ lâu.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Yên tâm, tương lai nhất định là có thể DO!*
(*DO là gì, bản thân tôi không biết, cùng từ chối hiểu Đùa chứ ai biết chỉ tôi với TT)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.