Không Có Trứng Trứng Có Thể Báo Ân Sao?
Chương 39:
Đào Bạch Bách
27/05/2023
Diệp Hy đều sẽ đến ngôi trường thân yêu của mình lên lớp vào mỗi sáng thứ ba hàng tuần.
Bình thường anh đều sẽ đi trước 8h sáng,và về nhà sau 4h chiều. Khoảng thời gian đó anh có tận tám tiếng đồng hồ không ở nhà.
Thế cũng đủ để Hồ Nhất Thần làm rất nhiều chuyện.
Bảy giờ năm mươi lăm phút,cậu chào tạm biệt Diệp Hy ở cửa,nghiêm túc hôn lên trán và môi Diệp Hy,còn ôm Diệp Hy một cái.
Sau đó,cậu dùng năm phút để rửa bát,dọn bàn,rồi lại dùng mười phút để chỉnh lí lại giường và tủ quần áo của hai người.
Hôm qua cậu vừa lau nhà rồi,hôm nay không cần lau nữa. Quần áo thay ra hôm qua cũng không cần giặt luôn,dồn quần áo vài ngày lại rồi cùng ném vào máy giặt là xong,đỡ phiền phức.
Sau khi không còn phải cố gắng biểu hiện bản thân rất chăm chỉ làm việc để lấy hảo cảm,Hồ Nhất Thần cũng thảnh thơi hơn trong sự nghiệp làm ốc sên của mình,cậu hạ tiêu chuẩn xuống còn tám mươi điểm.
Cậu có lấy một cái cớ vô cùng chính đáng: Kiếm tiền nuôi gia đình.
Dù sao thì Diệp Hy cũng không biết mỗi ngày cậu phải tốn bao nhiêu thời gian để ôm máy tính viết code.
Diệp Hy là một người đàn ông vô cùng dịu dàng,tuy rằng anh chẳng bao giờ nói ra,nhưng anh cũng sẽ quan tâm đến sự vất vả của cậu,anh sẽ âm thầm giúp cậu làm bớt một số việc nhà.
Cũng bởi vì như thế,Hồ Nhất Thần muốn trộm lười,nhưng lại không dám quá lười,cậu sợ Diệp Hy sẽ không nói gì mà làm hết tất cả việc nhà.
Đợi đến khi cậu làm hết một lượt các việc lặt vặt rồi thì cũng mới có hơn tám rưỡi.
Theo như tính toán thì bố mẹ cậu giờ này cũng đã ra ngoài đi làm hết rồi,Hồ Nhất Thần vừa đi chân trần vừa vươn vai ra ngoài ban công,cậu mở cửa hợp kim ở trong góc ra.
Cửa sổ hai nhà cách nhau rất gần.
Khóa cửa bên nhà Diệp Hy hơi có vấn đề,nhìn thì có vẻ là đã khóa chặt rồi,nhưng thực tế thì nó rất lỏng lẻo,đẩy nhẹ một cái thì nó tự động mở ra rồi. Phải dùng sức ấn mạnh xuống,thì nó mới có thể khóa lại được.
Cánh cửa nhà bên cạnh vốn dĩ vẫn còn rất tốt,nhưng vài tháng trước,lại bị Hồ Nhất Thần tự tay làm hỏng. Bây giờ,đứng ở bên ngoài cũng chỉ cần đẩy nhẹ một cái là có thể mở ra được rồi.
Hồ Nhất Thần quen tay quen chân nhanh chóng nhảy từ nhà này sang nhà kia thông qua cửa sổ của hai nhà,sau đó đóng cửa lại,vươn vai đi vào trong nhà.
Tuy rằng nói là hàng xóm,nhưng bố cục trong nhà của hai nhà lại không giống nhau,nhà của Hồ Nhất Thần ít nhất phải to gấp hai lần nhà của Diệp Hy.
Sau khi đi vào phòng khách,cậu nhanh chóng nghe được một tiếng “meo”.
Ở trong góc,cái giá lớn cho mèo thì lại trống không,ổ mèo có tạo hình tinh tế ở bên cạnh giá mèo ấy cũng trống không. Mà cái hộp giấy các tông đơn giản bên cạnh,có hai con mèo một đen một trắng lại chui ở trong đấy,tạo thành một hình âm dương bát quái,đang liếm lông cho nhau.
Hồ Nhất Thần hướng về chúng kêu một tiếng: “Meo~?”
Con mèo đen không thèm để ý đến cậu,mèo trắng thì lại lập tức phản ứng lại cậu,cùng cậu nói chuyện: “Meo~~ Meo!”
“Diệu Diệu ngoan quá!”Hồ Nhất Thần cúi xuống gần cái thùng giấy,sờ sờ đầu mèo trắng,mèo trắng thoải mái híp mắt lại.
Con mèo đen cũng không thèm động đậy.
Hồ Nhất Thần cau mày,gõ nhẹ lên đầu nó: “Này,mày.”
Con mèo đen cuối cùng cũng có phản ứng,nó ngẩng đầu lên nhìn cậu.
“Tại sao mày lại bình tĩnh thế chứ,”Hồ Nhất Thần lấy tay gãi cằm nó, “Mày không nhớ nhà chút nào sao?”
Nhóc con nhìn thì lạnh lùng vậy mà lại bắt đầu làm nũng,nó còn cọ mặt vào tay cậu,đúng là muốn mạng cậu mà.
“.… Mày không nhớ anh ấy à?”Hồ Nhất Thần nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Meo~”con mèo đen mềm mại kêu một tiếng.
Hồ Nhất Thần chạm vào mũi nó một cái: “Đồ không có lương tâm này!”
Sau khi về phòng,chuyện đầu tiên cậu làm là xem điện thoại của mình.
Sau khi xác nhận không có tin tức gì quan trọng,cậu đặt đồ ăn ngoài về.
Nhân lúc đồ ăn chưa được giao đến,cậu lượn quanh nhà một vòng. Âm thầm dịch chuyển vị trí của ghế sô pha trong nhà một chút,rồi đặt chiếc điều khiển điều hòa ở bên trái sang bên phải.
Cậu trở về phòng chơi điện thoại được một lúc thì đồ ăn được giao đến.
Cậu không đặt các món chính,cậu chỉ đặt một chút đồ ăn nhẹ thôi. Nếu không thì lát nữa khi trở về nhà Diệp Hy thì cậu lại không ăn được cơm trưa nữa,Diệp Hy mà biết sẽ rất lo lắng.
Sau khi ăn xong,cậu ném hóa đơn cùng với túi bóng và hộp cơm vào trong thùng rác ở trong nhà ăn.
Giả vờ mình ở nhà cũng không phải là chuyện dễ dàng,đặc biệt là dạo gần đây Diệp Hy thường cả ngày không ra khỏi nhà,làm cho cậu không có cơ hội về nhà.
Cũng may,bố mẹ cậu thế nào cũng không ngờ được là con trai của mình tưởng như đang tự nhốt ở trong phòng lại chạy sang nhà hàng xóm làm mèo,họ chỉ coi như cậu sống không theo quy luật ngày đêm bình thường nên mới không phát ra tiếng động nào.
Cậu từ bé đã có chủ kiến của mình,không thích bị quản thúc,bố mẹ cũng chiều cậu,tuy rằng miệng thì chê bai nhưng cái gì cũng nghe theo cậu,cũng chưa từng hoài nghi cậu gì về việc này.
Bây giờ,cậu chỉ cần nhắn cho bố mẹ một tin là hôm nay cậu lười,không muốn đi vứt rác,nên đã vứt vỏ hộp cơm vào thùng rác trong nhà ăn là được rồi.
Sau khi làm xong công tác ngụy trang,bây giờ cậu có thể trở lại nhà của Diệp Hy đợi mệnh rồi.
Hồ Nhất Thần trở về phòng khách,nhìn hai con mèo vẫn nằm lười trong thùng giấy,không hề muốn động đậy chút nào.
Dù sao thì thời gian vẫn còn sớm mà!
Cậu vui vẻ ngồi xổm xuống cạnh cái thùng giấy,vui vẻ trêu mèo.
Con mèo trắng này,là lão Hồ nhặt được ở bên đường vào năm năm trước,bởi vì nó cứ kêu cả ngày mãi không dừng,nên đặt cho nó cái tên Diệu Diệu này.
Còn con mèo đen này,vài tháng trước nó đột nhiên xuất hiện trong nhà cậu.
Nó rất thần bí,không ai biết nó chui ra từ đâu cả. Trước khi kịp đi làm rõ mọi chuyện, thì nó lại tự động biến mất.
Nhưng khi lão Hồ và vợ bắt đầu cảm khái, thì con mèo này lại thần không biết quỷ không hay mà xuất hiện trong nhà cậu thêm lần nữa.
Mục đích mỗi lần nó đến đều rất rõ ràng,nó muốn ngủ cùng với Diệu Diệu,được Diệu Diệu liếm lông,sau đó nhân tiện ăn luôn thức ăn của Diệu Diệu.
Hồ Nhất Thần cảm thấy hơi xấu hổ,nó như thế khiến cho Diệu Diệu trở nên vô cùng ngớ ngẩn.
Để làm rõ con mèo phong lưu này rốt cuộc là từ đâu đến,cậu đã làm ra một chuyện vô cùng khó tin.
Đột nhập vào nhà riêng.
Vào bữa tối một ngày nào đó,cả nhà đang ngồi bên nhau,vừa ăn vừa thảo luận xem con mèo đang nằm dưới gầm bàn kia rốt cuộc là từ đâu đến.
Kết quả thảo luận cho thấy,khả năng cao nhất là nó đến từ nhà bên cạnh. Nhưng nhà bên cạnh là một căn nhà trống,căn bản không có người ở.
Bởi vì trong phòng ấy có rất nhiều truyền thuyết kì dị,chủ đề của cuộc nói chuyện cũng dần dần lệch đi.
Hồ Nhất Thần là người có tính tò mò rất lớn.
Cậu cũng từng nghe các loại truyền thuyết về căn nhà bên cạnh,sau khi nghiêm túc tìm kiếm một lượt trên mạng,cậu tìm ra sáu truyền thuyết khác nhau. Bình thường đã đến giai đoạn này rồi thì trên cơ bản là xác định được chuyện này là hoàn toàn vô lý.
Nhưng nó lại có một cái truyền thuyết nói rằng,nhà bên cạnh có người chết oan sau đó để lại một con mèo đen.
Cái này kích thích thật đấy.
Hồ Nhất Thần to gan,cậu nghĩ gì thì sẽ lập tức hành động,cậu vô cùng hưng phấn chạy đến tân nơi để xem xét.
Rất nhanh,cậu phát hiện trong đống thông tin cậu thu thập được lại có một sai lầm cực lớn.
Nhà bên cạnh rõ ràng không phải là nhà trống,mà nó có người ở rồi.
Nói xem có trùng hợp không chứ,sau khi cậu vào nhà người ta được nửa phút thì chủ nhà trở về.
Khi cậu nghe được giọng nói thanh lãnh mà dịu dàng từ trong bóng tối truyền đến,hướng về phía cậu kêu một tiếng meo meo đầy mong đợi,trong lúc hoảng loạn cậu cũng vô thức đáp lại một tiếng.
Tác giả có điều muốn nói:
Hồ Nhất Thần: Mày coi Diệu Diệu nhà tao thành cái gì,thì bây giờ chủ nhân của mày cũng sẽ vì thế mà phải trả giá!!
【Giả đó 】
Bình thường anh đều sẽ đi trước 8h sáng,và về nhà sau 4h chiều. Khoảng thời gian đó anh có tận tám tiếng đồng hồ không ở nhà.
Thế cũng đủ để Hồ Nhất Thần làm rất nhiều chuyện.
Bảy giờ năm mươi lăm phút,cậu chào tạm biệt Diệp Hy ở cửa,nghiêm túc hôn lên trán và môi Diệp Hy,còn ôm Diệp Hy một cái.
Sau đó,cậu dùng năm phút để rửa bát,dọn bàn,rồi lại dùng mười phút để chỉnh lí lại giường và tủ quần áo của hai người.
Hôm qua cậu vừa lau nhà rồi,hôm nay không cần lau nữa. Quần áo thay ra hôm qua cũng không cần giặt luôn,dồn quần áo vài ngày lại rồi cùng ném vào máy giặt là xong,đỡ phiền phức.
Sau khi không còn phải cố gắng biểu hiện bản thân rất chăm chỉ làm việc để lấy hảo cảm,Hồ Nhất Thần cũng thảnh thơi hơn trong sự nghiệp làm ốc sên của mình,cậu hạ tiêu chuẩn xuống còn tám mươi điểm.
Cậu có lấy một cái cớ vô cùng chính đáng: Kiếm tiền nuôi gia đình.
Dù sao thì Diệp Hy cũng không biết mỗi ngày cậu phải tốn bao nhiêu thời gian để ôm máy tính viết code.
Diệp Hy là một người đàn ông vô cùng dịu dàng,tuy rằng anh chẳng bao giờ nói ra,nhưng anh cũng sẽ quan tâm đến sự vất vả của cậu,anh sẽ âm thầm giúp cậu làm bớt một số việc nhà.
Cũng bởi vì như thế,Hồ Nhất Thần muốn trộm lười,nhưng lại không dám quá lười,cậu sợ Diệp Hy sẽ không nói gì mà làm hết tất cả việc nhà.
Đợi đến khi cậu làm hết một lượt các việc lặt vặt rồi thì cũng mới có hơn tám rưỡi.
Theo như tính toán thì bố mẹ cậu giờ này cũng đã ra ngoài đi làm hết rồi,Hồ Nhất Thần vừa đi chân trần vừa vươn vai ra ngoài ban công,cậu mở cửa hợp kim ở trong góc ra.
Cửa sổ hai nhà cách nhau rất gần.
Khóa cửa bên nhà Diệp Hy hơi có vấn đề,nhìn thì có vẻ là đã khóa chặt rồi,nhưng thực tế thì nó rất lỏng lẻo,đẩy nhẹ một cái thì nó tự động mở ra rồi. Phải dùng sức ấn mạnh xuống,thì nó mới có thể khóa lại được.
Cánh cửa nhà bên cạnh vốn dĩ vẫn còn rất tốt,nhưng vài tháng trước,lại bị Hồ Nhất Thần tự tay làm hỏng. Bây giờ,đứng ở bên ngoài cũng chỉ cần đẩy nhẹ một cái là có thể mở ra được rồi.
Hồ Nhất Thần quen tay quen chân nhanh chóng nhảy từ nhà này sang nhà kia thông qua cửa sổ của hai nhà,sau đó đóng cửa lại,vươn vai đi vào trong nhà.
Tuy rằng nói là hàng xóm,nhưng bố cục trong nhà của hai nhà lại không giống nhau,nhà của Hồ Nhất Thần ít nhất phải to gấp hai lần nhà của Diệp Hy.
Sau khi đi vào phòng khách,cậu nhanh chóng nghe được một tiếng “meo”.
Ở trong góc,cái giá lớn cho mèo thì lại trống không,ổ mèo có tạo hình tinh tế ở bên cạnh giá mèo ấy cũng trống không. Mà cái hộp giấy các tông đơn giản bên cạnh,có hai con mèo một đen một trắng lại chui ở trong đấy,tạo thành một hình âm dương bát quái,đang liếm lông cho nhau.
Hồ Nhất Thần hướng về chúng kêu một tiếng: “Meo~?”
Con mèo đen không thèm để ý đến cậu,mèo trắng thì lại lập tức phản ứng lại cậu,cùng cậu nói chuyện: “Meo~~ Meo!”
“Diệu Diệu ngoan quá!”Hồ Nhất Thần cúi xuống gần cái thùng giấy,sờ sờ đầu mèo trắng,mèo trắng thoải mái híp mắt lại.
Con mèo đen cũng không thèm động đậy.
Hồ Nhất Thần cau mày,gõ nhẹ lên đầu nó: “Này,mày.”
Con mèo đen cuối cùng cũng có phản ứng,nó ngẩng đầu lên nhìn cậu.
“Tại sao mày lại bình tĩnh thế chứ,”Hồ Nhất Thần lấy tay gãi cằm nó, “Mày không nhớ nhà chút nào sao?”
Nhóc con nhìn thì lạnh lùng vậy mà lại bắt đầu làm nũng,nó còn cọ mặt vào tay cậu,đúng là muốn mạng cậu mà.
“.… Mày không nhớ anh ấy à?”Hồ Nhất Thần nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Meo~”con mèo đen mềm mại kêu một tiếng.
Hồ Nhất Thần chạm vào mũi nó một cái: “Đồ không có lương tâm này!”
Sau khi về phòng,chuyện đầu tiên cậu làm là xem điện thoại của mình.
Sau khi xác nhận không có tin tức gì quan trọng,cậu đặt đồ ăn ngoài về.
Nhân lúc đồ ăn chưa được giao đến,cậu lượn quanh nhà một vòng. Âm thầm dịch chuyển vị trí của ghế sô pha trong nhà một chút,rồi đặt chiếc điều khiển điều hòa ở bên trái sang bên phải.
Cậu trở về phòng chơi điện thoại được một lúc thì đồ ăn được giao đến.
Cậu không đặt các món chính,cậu chỉ đặt một chút đồ ăn nhẹ thôi. Nếu không thì lát nữa khi trở về nhà Diệp Hy thì cậu lại không ăn được cơm trưa nữa,Diệp Hy mà biết sẽ rất lo lắng.
Sau khi ăn xong,cậu ném hóa đơn cùng với túi bóng và hộp cơm vào trong thùng rác ở trong nhà ăn.
Giả vờ mình ở nhà cũng không phải là chuyện dễ dàng,đặc biệt là dạo gần đây Diệp Hy thường cả ngày không ra khỏi nhà,làm cho cậu không có cơ hội về nhà.
Cũng may,bố mẹ cậu thế nào cũng không ngờ được là con trai của mình tưởng như đang tự nhốt ở trong phòng lại chạy sang nhà hàng xóm làm mèo,họ chỉ coi như cậu sống không theo quy luật ngày đêm bình thường nên mới không phát ra tiếng động nào.
Cậu từ bé đã có chủ kiến của mình,không thích bị quản thúc,bố mẹ cũng chiều cậu,tuy rằng miệng thì chê bai nhưng cái gì cũng nghe theo cậu,cũng chưa từng hoài nghi cậu gì về việc này.
Bây giờ,cậu chỉ cần nhắn cho bố mẹ một tin là hôm nay cậu lười,không muốn đi vứt rác,nên đã vứt vỏ hộp cơm vào thùng rác trong nhà ăn là được rồi.
Sau khi làm xong công tác ngụy trang,bây giờ cậu có thể trở lại nhà của Diệp Hy đợi mệnh rồi.
Hồ Nhất Thần trở về phòng khách,nhìn hai con mèo vẫn nằm lười trong thùng giấy,không hề muốn động đậy chút nào.
Dù sao thì thời gian vẫn còn sớm mà!
Cậu vui vẻ ngồi xổm xuống cạnh cái thùng giấy,vui vẻ trêu mèo.
Con mèo trắng này,là lão Hồ nhặt được ở bên đường vào năm năm trước,bởi vì nó cứ kêu cả ngày mãi không dừng,nên đặt cho nó cái tên Diệu Diệu này.
Còn con mèo đen này,vài tháng trước nó đột nhiên xuất hiện trong nhà cậu.
Nó rất thần bí,không ai biết nó chui ra từ đâu cả. Trước khi kịp đi làm rõ mọi chuyện, thì nó lại tự động biến mất.
Nhưng khi lão Hồ và vợ bắt đầu cảm khái, thì con mèo này lại thần không biết quỷ không hay mà xuất hiện trong nhà cậu thêm lần nữa.
Mục đích mỗi lần nó đến đều rất rõ ràng,nó muốn ngủ cùng với Diệu Diệu,được Diệu Diệu liếm lông,sau đó nhân tiện ăn luôn thức ăn của Diệu Diệu.
Hồ Nhất Thần cảm thấy hơi xấu hổ,nó như thế khiến cho Diệu Diệu trở nên vô cùng ngớ ngẩn.
Để làm rõ con mèo phong lưu này rốt cuộc là từ đâu đến,cậu đã làm ra một chuyện vô cùng khó tin.
Đột nhập vào nhà riêng.
Vào bữa tối một ngày nào đó,cả nhà đang ngồi bên nhau,vừa ăn vừa thảo luận xem con mèo đang nằm dưới gầm bàn kia rốt cuộc là từ đâu đến.
Kết quả thảo luận cho thấy,khả năng cao nhất là nó đến từ nhà bên cạnh. Nhưng nhà bên cạnh là một căn nhà trống,căn bản không có người ở.
Bởi vì trong phòng ấy có rất nhiều truyền thuyết kì dị,chủ đề của cuộc nói chuyện cũng dần dần lệch đi.
Hồ Nhất Thần là người có tính tò mò rất lớn.
Cậu cũng từng nghe các loại truyền thuyết về căn nhà bên cạnh,sau khi nghiêm túc tìm kiếm một lượt trên mạng,cậu tìm ra sáu truyền thuyết khác nhau. Bình thường đã đến giai đoạn này rồi thì trên cơ bản là xác định được chuyện này là hoàn toàn vô lý.
Nhưng nó lại có một cái truyền thuyết nói rằng,nhà bên cạnh có người chết oan sau đó để lại một con mèo đen.
Cái này kích thích thật đấy.
Hồ Nhất Thần to gan,cậu nghĩ gì thì sẽ lập tức hành động,cậu vô cùng hưng phấn chạy đến tân nơi để xem xét.
Rất nhanh,cậu phát hiện trong đống thông tin cậu thu thập được lại có một sai lầm cực lớn.
Nhà bên cạnh rõ ràng không phải là nhà trống,mà nó có người ở rồi.
Nói xem có trùng hợp không chứ,sau khi cậu vào nhà người ta được nửa phút thì chủ nhà trở về.
Khi cậu nghe được giọng nói thanh lãnh mà dịu dàng từ trong bóng tối truyền đến,hướng về phía cậu kêu một tiếng meo meo đầy mong đợi,trong lúc hoảng loạn cậu cũng vô thức đáp lại một tiếng.
Tác giả có điều muốn nói:
Hồ Nhất Thần: Mày coi Diệu Diệu nhà tao thành cái gì,thì bây giờ chủ nhân của mày cũng sẽ vì thế mà phải trả giá!!
【Giả đó 】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.