Không Có Trứng Trứng Có Thể Báo Ân Sao?
Chương 47:
Đào Bạch Bách
27/05/2023
Diệp Hy cũng vô cùng ngưỡng mộ mèo của mình.
Đương nhiên,cái anh nói không phải là con mèo không có lương tâm ở lì nhà người khác không chịu về kia. Anh là ngưỡng mộ cái người đang ôm anh làm nũng đây này,người này cao hơn anh một chút,nhưng lúc nào cũng đáng yêu một cách quá đáng,là một tên ngốc lúc nào cũng tự xưng mình là con mèo nhỏ.
Cậu muốn làm một còn mèo,mà Diệp Hy cũng rất cần một con mèo.
“Bởi vì cậu ta là một người kì quái,hay tùy hứng,còn vô cùng ích kỉ,cho dù là cậu ta biết như thế là có bệnh nhưng vẫn không muốn thay đổi.”
Hồ Nhất Thần ôm Diệp Hy,cậu nhỏ giọng nói.
Trong lúc cậu nói chuyện,cậu cũng nhân cơ hội dụi mặt vào vai của Diệp Hy.
“Có cái gì đáng ngưỡng mộ chứ?”cậu hỏi.
Diệp Hy nghĩ,rõ ràng là cái gì cũng đáng ngưỡng mộ mà.
“Bố mẹ của cậu ta sẵn sàng bao dung cậu ta,”Diệp Hy nói, “Tuy rằng miệng bọn họ thì than trách,có thể là trong lòng họ cũng không hiểu được,nhưng lại muốn thử tiếp nhận nó.”
Hồ Nhất Thần rất nhanh gật đầu: “Ừm.”
“Hơn nữa,cậu ta có vốn để làm chuyện này,”Diệp Hy dịch tay lên trên,đặt lên phía sau đầu của cậu, “Phần lớn những người không muốn ra khỏi nhà như cậu ta đều không có cái năng lực này,cậu ta rất giỏi,cho nên ở đây không được coi là tùy hứng.”
Hồ Nhất Thần im lặng một lúc,nói: “….Thực ra em cũng thấy thế.”
Cậu nói,rồi buông lỏng hai tay,ngẩng đầu lên cười với Diệp Hy rồi hôn lên má anh một cái,sau đó đột nhiên ngả người về phía trước,đè Diệp Hy ngã về phía sau.
Diệp Hy trong lúc nhất thời vô cùng hoảng sợ.
Anh cho rằng con mèo nhỏ của anh sau khi tìm được cái cớ lừa gạt cho qua mới cuối cùng cũng định làm gì đó với anh rồi. Nhưng rất nhanh,anh phát hiện là anh đã hiểu nhầm ý cậu rồi.
Hồ Nhất Thần ôm anh,rồi lại vùi đầu vào cổ anh,dụi vài cái.
Nếu như cậu thật sự là một con mèo,thì bây giờ chắc chắn đã kêu ầm lên rồi.
Diệp Hy nằm ngửa trên ghế sô pha,dang tay ôm lấy cậu,vuốt nhẹ sau gáy cậu. Mái tóc cậu mềm mượt,có lẽ là do vừa mới gội đầu xong cho nên vô cùng sảng khoái,sờ rất thích.
Anh quyết định là cứ coi cậu như một con mèo rồi.
Bởi vì cậu rất đáng yêu. Lúc này,Diệp Hy cho rằng trên đời này chỉ có mèo thật sự mới có thể đáng yêu như thế.
Cậu nhóc này còn có rất nhiều ưu điểm mà rất nhiều con mèo khác không có.
Tuy rằng có hơi giảo hoạt,thích nói linh tinh,chơi đùa anh như một tên ngốc,trong đầu toàn ý nghĩ xấu xa.
Nhưng mà tên nhóc này yêu anh,cậu còn yêu anh hơn cả Chi Ma Hồ.
Chi Ma Hồ lúc đầu không được lựa chọn,nhưng cậu lại chủ động chọn anh.
Vì thế Diệp Hy cũng muốn chủ động chọn cậu.
Rõ ràng là một tên nhóc xấu xa,lại có một mặt đơn thuần như thế,lại có thể vì mấy câu không có gì quan trọng của anh mà vui mừng đến vậy.
Thực ra Diệp Hy vẫn chưa nói xong,anh ngưỡng mộ cậu,không chỉ có vậy.
“Không phải ai cũng biết bản thân mình muốn gì,”anh nói, “Cậu ta biết,hơn nữa còn làm được rồi. Thế là rất giỏi.”
Hồ Nhất Thần không hiểu: “Chẳng lẽ anh Diệp Hy không biết bản thân muốn gì sao?”
Ý tứ này của cậu khiến anh thấy hơi chua xót.
“Anh muốn thuận lợi thi lên nghiên cứu sinh,không phải sao?”Cậu lại hỏi.
Diệp Hy cười cười,anh gật đầu: “Phải.”
Thi lên nghiên cứu sinh,rồi tiếp tục đi học.
Vậy thì,ba năm sau thì sao? Lại tiếp tục cố gắng thi lên tiến sĩ,hay lại bắt đầu tìm việc làm nữa đây?
Anh cũng không thể trốn ở trong trường cả một đời được,dù sao thì vẫn phải đối mặt với cuộc sống này,học cách hòa nhập,tìm được một vùng trời thuộc về riêng mình.
Anh không biết bản thân mình muốn làm gì,tương lai anh sẽ làm gì.
Vài ngày trước,khi Hồ Nhất Thần hỏi anh có tâm nguyện gì không,anh từng nghĩ qua,nhưng lại không nghĩ ra được gì.
Anh chỉ biết là,cố gắng vùi đầu làm việc là một chuyện vô cùng đáng ghét.
Điều khó khăn không nằm ở công việc ấy là gì,mà là những tiêu hao không cần thiết mà nó đem lại.
Khi đang học đại học,anh từng cảm khái rằng,tại sao suy nghĩ của một số người lại nhiều và phức tạp đến thế,mối quan hệ giữa người với người sao lại phiền phức như thế.
Đợi đến khi cuối cùng anh bước chân vào xã hội rồi,anh mới biết,hóa ra những thứ trước đó chỉ là vài thứ của trẻ con mà thôi.
Càng khiến anh đau khổ hơn là,khi ở trong trường,anh còn có thể là một hiệp sĩ cô độc,chỉ cần lo cho bản thân mình mà thôi,không cần miễn cưỡng đi ứng phó với người khác. Còn ở công ty,anh lại không thể như thế,anh bắt buộc phải tìm được vị trí của mình trong đó.
Anh không biết làm sao để trở nên nổi bật,anh không học được cách tranh công,từ trước đến nay anh đều không tranh luận thắng được người khác,anh hoàn toàn không có cái thiên phú đi nịnh hót cấp trên. Anh chỉ im lặng làm việc,nhưng cũng không được xem là làm tốt nhất.
Khi bởi vì sự trầm lặng của mình lại thu hút sự chú ý của người khác,anh đã làm ra một quyết định được xem như là dũng cảm nhất từ trước đến nay trong đời mình,trở thành người chạy trốn.
Anh cũng không thích học hành đến vậy,trong lòng anh chưa từng ôm lí tưởng,hoài bão gì cả. Trở về trường học,chỉ là một cái cớ xem như chính đáng nhất để anh thoát khỏi con đường tuyệt vọng kia mà thôi.
Nếu đưa ra so sánh,thì Hồ Nhất Thần tuy là luôn nhốt mình trong nhà nhưng vẫn sắp xếp được ổn thỏa mọi thứ,cậu quả thực rất giỏi.
“Anh đang qua loa cho có với em.”Hồ Nhất Thần nói.
“Mèo nhỏ không cần thiết phải hiểu những rắc rối mà người lớn gặp phải.”Diệp Hy nói.
Hồ Nhất Thần động một chút,cậu không nói gì.
Tiểu tử này bây giờ nhất định đang rất khó chịu. Đây là do cậu tự ép bản thân mình mang cái thân phận này,ngược lại nó lại trở thành cái cớ để ngụy biện tốt nhất cho Diệp Hy.
“Mục tiêu bây giờ của tôi là thi lên nghiên cứu sinh,sau đó tiếp tục học hành,”Diệp Hy sợ cậu nhịn nhiều đến hỏng,giả vờ nghiêm túc trả lời cậu, “Chuyện sau này,tạm thời không nghĩ đến.”
Hồ Nhất Thần lại có động tĩnh.
Cậu nới lỏng vòng tay,ngổi thẳng người dậy,từ trên nhìn xuống Diệp Hy.
Diệp Hy không tự chủ mà thấy căng thẳng: “Sao vậy?”
“Anh có thể bắt đầu nghĩ từ bây giờ,”Hồ Nhất Thần cúi đầu nhìn vào mắt anh,vẻ mặt cô cùng nghiêm túc, “Nghĩ cho kĩ,nghiêm túc nghĩ,nghĩ xem bản thân anh rốt cuộc muốn cái gì.”
Diệp Hy chớp chớp mắt,ngây ngốc nhìn cậu.
“Sau đó,nói với em.”
“.…Cậu giúp tôi thực hiện?”Diệp Hy hỏi.
“Đúng vậy,”Hồ Nhất Thần gật đầu, “Anh quên rồi à,em biết phép thuật đấy. Em xuất hiện là để thực hiện nguyện vọng của anh mà.”
“.…”
“Anh đừng có cười! Em đang rất nghiêm túc đó,”Hồ Nhất Thần đưa tay ra sờ mặt anh, “tạm thời chưa nghĩ ra cũng được,dù sao thì,anh vẫn còn trẻ,vẫn còn nhiều thời gian,em cũng vậy.”
“Tôi lớn hơn cậu nhiều chứ.”Diệp Hy nói.
“Đâu có,”Hồ Nhất Thần lắc đầu, “Chúng ta nhiều lắm mới….”
Cậu đột nhiên không nói nữa.
“Cách nhau hơn hai mươi tuổi lận,”Diệp Hy ngồi thẳng dậy, “Cậu mới bốn tuổi rưỡi thôi.”
“….”
Diệp Hy cúi đầu,anh khó khăn nhịn cười.
“Anh…”
Hồ Nhất Thần muốn nói lại thôi.
Diệp Hy đại khái cũng có thể đoán được cậu định nói gì.
Anh trộm trả lời trong lòng,làm gì có,tôi không đoán ra được cái gì cả,tôi vô cùng tin tưởng cậu là con mèo nhỏ của tôi. Cho nên sau này chúng cũng vẫn có thể giống như trước,xem như đương nhiên mà bám lấy nhau cả ngày.
Chỉ có điều,tuy rằng nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng trong lòng Diệp Hy ít nhiều gì cũng hơi lo lắng.
“Bây giờ không còn sớm nữa,cậu trở về đi?”Anh nói.
Hồ Nhất Thần lắc đầu: “Anh Diệp Hy nói cái gì vậy,nơi nào có anh nơi ấy mới là là nhà của em.”
Cậu nói xong,đứng dậy một cách tự nhiên,rồi đi vào trong phòng ngủ,bổ nhào lên giường.
“Anh Diệp Hy không thể không có em,”Cậu nói, “Nếu không thì anh sẽ không ngủ được. Tuy rằng anh không nói,nhưng em cũng biết được là anh đang xấu hổ,thực ra trong lòng đang nghĩ như vậy đó.”
“.…”
“Đúng không?”Cậu quay đầu lại nhìn Diệp Hy.
“Tôi biết là tôi nghĩ gì mà.”Diệp Hy nói.
Hồ Nhất Thần mở to mắt chờ đợi nhìn anh.
“Mai tôi phải đi đưa….”Diệp Hy cân nhắc một chút, “Đưa Hồ Nhất Thần trở về.”
“Hả?”
“Không phải cậu nói đó là Hồ Nhất Thần sao.”Diệp Hy nói, “Không cần biết bên trong là ai,thì đều là mèo của tôi. Cho nên tôi phải đưa Hồ Nhất Thần về đây.”
Đương nhiên,cái anh nói không phải là con mèo không có lương tâm ở lì nhà người khác không chịu về kia. Anh là ngưỡng mộ cái người đang ôm anh làm nũng đây này,người này cao hơn anh một chút,nhưng lúc nào cũng đáng yêu một cách quá đáng,là một tên ngốc lúc nào cũng tự xưng mình là con mèo nhỏ.
Cậu muốn làm một còn mèo,mà Diệp Hy cũng rất cần một con mèo.
“Bởi vì cậu ta là một người kì quái,hay tùy hứng,còn vô cùng ích kỉ,cho dù là cậu ta biết như thế là có bệnh nhưng vẫn không muốn thay đổi.”
Hồ Nhất Thần ôm Diệp Hy,cậu nhỏ giọng nói.
Trong lúc cậu nói chuyện,cậu cũng nhân cơ hội dụi mặt vào vai của Diệp Hy.
“Có cái gì đáng ngưỡng mộ chứ?”cậu hỏi.
Diệp Hy nghĩ,rõ ràng là cái gì cũng đáng ngưỡng mộ mà.
“Bố mẹ của cậu ta sẵn sàng bao dung cậu ta,”Diệp Hy nói, “Tuy rằng miệng bọn họ thì than trách,có thể là trong lòng họ cũng không hiểu được,nhưng lại muốn thử tiếp nhận nó.”
Hồ Nhất Thần rất nhanh gật đầu: “Ừm.”
“Hơn nữa,cậu ta có vốn để làm chuyện này,”Diệp Hy dịch tay lên trên,đặt lên phía sau đầu của cậu, “Phần lớn những người không muốn ra khỏi nhà như cậu ta đều không có cái năng lực này,cậu ta rất giỏi,cho nên ở đây không được coi là tùy hứng.”
Hồ Nhất Thần im lặng một lúc,nói: “….Thực ra em cũng thấy thế.”
Cậu nói,rồi buông lỏng hai tay,ngẩng đầu lên cười với Diệp Hy rồi hôn lên má anh một cái,sau đó đột nhiên ngả người về phía trước,đè Diệp Hy ngã về phía sau.
Diệp Hy trong lúc nhất thời vô cùng hoảng sợ.
Anh cho rằng con mèo nhỏ của anh sau khi tìm được cái cớ lừa gạt cho qua mới cuối cùng cũng định làm gì đó với anh rồi. Nhưng rất nhanh,anh phát hiện là anh đã hiểu nhầm ý cậu rồi.
Hồ Nhất Thần ôm anh,rồi lại vùi đầu vào cổ anh,dụi vài cái.
Nếu như cậu thật sự là một con mèo,thì bây giờ chắc chắn đã kêu ầm lên rồi.
Diệp Hy nằm ngửa trên ghế sô pha,dang tay ôm lấy cậu,vuốt nhẹ sau gáy cậu. Mái tóc cậu mềm mượt,có lẽ là do vừa mới gội đầu xong cho nên vô cùng sảng khoái,sờ rất thích.
Anh quyết định là cứ coi cậu như một con mèo rồi.
Bởi vì cậu rất đáng yêu. Lúc này,Diệp Hy cho rằng trên đời này chỉ có mèo thật sự mới có thể đáng yêu như thế.
Cậu nhóc này còn có rất nhiều ưu điểm mà rất nhiều con mèo khác không có.
Tuy rằng có hơi giảo hoạt,thích nói linh tinh,chơi đùa anh như một tên ngốc,trong đầu toàn ý nghĩ xấu xa.
Nhưng mà tên nhóc này yêu anh,cậu còn yêu anh hơn cả Chi Ma Hồ.
Chi Ma Hồ lúc đầu không được lựa chọn,nhưng cậu lại chủ động chọn anh.
Vì thế Diệp Hy cũng muốn chủ động chọn cậu.
Rõ ràng là một tên nhóc xấu xa,lại có một mặt đơn thuần như thế,lại có thể vì mấy câu không có gì quan trọng của anh mà vui mừng đến vậy.
Thực ra Diệp Hy vẫn chưa nói xong,anh ngưỡng mộ cậu,không chỉ có vậy.
“Không phải ai cũng biết bản thân mình muốn gì,”anh nói, “Cậu ta biết,hơn nữa còn làm được rồi. Thế là rất giỏi.”
Hồ Nhất Thần không hiểu: “Chẳng lẽ anh Diệp Hy không biết bản thân muốn gì sao?”
Ý tứ này của cậu khiến anh thấy hơi chua xót.
“Anh muốn thuận lợi thi lên nghiên cứu sinh,không phải sao?”Cậu lại hỏi.
Diệp Hy cười cười,anh gật đầu: “Phải.”
Thi lên nghiên cứu sinh,rồi tiếp tục đi học.
Vậy thì,ba năm sau thì sao? Lại tiếp tục cố gắng thi lên tiến sĩ,hay lại bắt đầu tìm việc làm nữa đây?
Anh cũng không thể trốn ở trong trường cả một đời được,dù sao thì vẫn phải đối mặt với cuộc sống này,học cách hòa nhập,tìm được một vùng trời thuộc về riêng mình.
Anh không biết bản thân mình muốn làm gì,tương lai anh sẽ làm gì.
Vài ngày trước,khi Hồ Nhất Thần hỏi anh có tâm nguyện gì không,anh từng nghĩ qua,nhưng lại không nghĩ ra được gì.
Anh chỉ biết là,cố gắng vùi đầu làm việc là một chuyện vô cùng đáng ghét.
Điều khó khăn không nằm ở công việc ấy là gì,mà là những tiêu hao không cần thiết mà nó đem lại.
Khi đang học đại học,anh từng cảm khái rằng,tại sao suy nghĩ của một số người lại nhiều và phức tạp đến thế,mối quan hệ giữa người với người sao lại phiền phức như thế.
Đợi đến khi cuối cùng anh bước chân vào xã hội rồi,anh mới biết,hóa ra những thứ trước đó chỉ là vài thứ của trẻ con mà thôi.
Càng khiến anh đau khổ hơn là,khi ở trong trường,anh còn có thể là một hiệp sĩ cô độc,chỉ cần lo cho bản thân mình mà thôi,không cần miễn cưỡng đi ứng phó với người khác. Còn ở công ty,anh lại không thể như thế,anh bắt buộc phải tìm được vị trí của mình trong đó.
Anh không biết làm sao để trở nên nổi bật,anh không học được cách tranh công,từ trước đến nay anh đều không tranh luận thắng được người khác,anh hoàn toàn không có cái thiên phú đi nịnh hót cấp trên. Anh chỉ im lặng làm việc,nhưng cũng không được xem là làm tốt nhất.
Khi bởi vì sự trầm lặng của mình lại thu hút sự chú ý của người khác,anh đã làm ra một quyết định được xem như là dũng cảm nhất từ trước đến nay trong đời mình,trở thành người chạy trốn.
Anh cũng không thích học hành đến vậy,trong lòng anh chưa từng ôm lí tưởng,hoài bão gì cả. Trở về trường học,chỉ là một cái cớ xem như chính đáng nhất để anh thoát khỏi con đường tuyệt vọng kia mà thôi.
Nếu đưa ra so sánh,thì Hồ Nhất Thần tuy là luôn nhốt mình trong nhà nhưng vẫn sắp xếp được ổn thỏa mọi thứ,cậu quả thực rất giỏi.
“Anh đang qua loa cho có với em.”Hồ Nhất Thần nói.
“Mèo nhỏ không cần thiết phải hiểu những rắc rối mà người lớn gặp phải.”Diệp Hy nói.
Hồ Nhất Thần động một chút,cậu không nói gì.
Tiểu tử này bây giờ nhất định đang rất khó chịu. Đây là do cậu tự ép bản thân mình mang cái thân phận này,ngược lại nó lại trở thành cái cớ để ngụy biện tốt nhất cho Diệp Hy.
“Mục tiêu bây giờ của tôi là thi lên nghiên cứu sinh,sau đó tiếp tục học hành,”Diệp Hy sợ cậu nhịn nhiều đến hỏng,giả vờ nghiêm túc trả lời cậu, “Chuyện sau này,tạm thời không nghĩ đến.”
Hồ Nhất Thần lại có động tĩnh.
Cậu nới lỏng vòng tay,ngổi thẳng người dậy,từ trên nhìn xuống Diệp Hy.
Diệp Hy không tự chủ mà thấy căng thẳng: “Sao vậy?”
“Anh có thể bắt đầu nghĩ từ bây giờ,”Hồ Nhất Thần cúi đầu nhìn vào mắt anh,vẻ mặt cô cùng nghiêm túc, “Nghĩ cho kĩ,nghiêm túc nghĩ,nghĩ xem bản thân anh rốt cuộc muốn cái gì.”
Diệp Hy chớp chớp mắt,ngây ngốc nhìn cậu.
“Sau đó,nói với em.”
“.…Cậu giúp tôi thực hiện?”Diệp Hy hỏi.
“Đúng vậy,”Hồ Nhất Thần gật đầu, “Anh quên rồi à,em biết phép thuật đấy. Em xuất hiện là để thực hiện nguyện vọng của anh mà.”
“.…”
“Anh đừng có cười! Em đang rất nghiêm túc đó,”Hồ Nhất Thần đưa tay ra sờ mặt anh, “tạm thời chưa nghĩ ra cũng được,dù sao thì,anh vẫn còn trẻ,vẫn còn nhiều thời gian,em cũng vậy.”
“Tôi lớn hơn cậu nhiều chứ.”Diệp Hy nói.
“Đâu có,”Hồ Nhất Thần lắc đầu, “Chúng ta nhiều lắm mới….”
Cậu đột nhiên không nói nữa.
“Cách nhau hơn hai mươi tuổi lận,”Diệp Hy ngồi thẳng dậy, “Cậu mới bốn tuổi rưỡi thôi.”
“….”
Diệp Hy cúi đầu,anh khó khăn nhịn cười.
“Anh…”
Hồ Nhất Thần muốn nói lại thôi.
Diệp Hy đại khái cũng có thể đoán được cậu định nói gì.
Anh trộm trả lời trong lòng,làm gì có,tôi không đoán ra được cái gì cả,tôi vô cùng tin tưởng cậu là con mèo nhỏ của tôi. Cho nên sau này chúng cũng vẫn có thể giống như trước,xem như đương nhiên mà bám lấy nhau cả ngày.
Chỉ có điều,tuy rằng nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng trong lòng Diệp Hy ít nhiều gì cũng hơi lo lắng.
“Bây giờ không còn sớm nữa,cậu trở về đi?”Anh nói.
Hồ Nhất Thần lắc đầu: “Anh Diệp Hy nói cái gì vậy,nơi nào có anh nơi ấy mới là là nhà của em.”
Cậu nói xong,đứng dậy một cách tự nhiên,rồi đi vào trong phòng ngủ,bổ nhào lên giường.
“Anh Diệp Hy không thể không có em,”Cậu nói, “Nếu không thì anh sẽ không ngủ được. Tuy rằng anh không nói,nhưng em cũng biết được là anh đang xấu hổ,thực ra trong lòng đang nghĩ như vậy đó.”
“.…”
“Đúng không?”Cậu quay đầu lại nhìn Diệp Hy.
“Tôi biết là tôi nghĩ gì mà.”Diệp Hy nói.
Hồ Nhất Thần mở to mắt chờ đợi nhìn anh.
“Mai tôi phải đi đưa….”Diệp Hy cân nhắc một chút, “Đưa Hồ Nhất Thần trở về.”
“Hả?”
“Không phải cậu nói đó là Hồ Nhất Thần sao.”Diệp Hy nói, “Không cần biết bên trong là ai,thì đều là mèo của tôi. Cho nên tôi phải đưa Hồ Nhất Thần về đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.