Không Có Trứng Trứng Có Thể Báo Ân Sao?
Chương 4:
Đào Bạch Bách
27/05/2023
Chi Ma Hồ là một con mèo thích làm nũng.
Nó thích được sờ đầu, một khi được sờ liền thở khẽ, vừa thở khe khẽ vừa ngẩng đầu, chờ mong Diệp Hi sờ cằm.
Nếu Diệp Hi không sờ nó, nó sẽ tự phục vụ, di chuyển xung quanh Diệp Hi, mặt và thân mình cọ cọ trên người Diệp Hi, rất hưởng thụ. Nếu lúc này Diệp Hi liếc mắt nhìn nó, nó tất nhiên nằm ngay xuống, lộ ra cái bụng.
Sau đó mềm như bông mà kêu lên.
Như thể nó biết mình đáng yêu bao nhiêu, biết sẽ không có người nào chống lại dụ hoặc của nó.
Đó là thời khắc hạnh phúc nhỏ bé trong cuộc sống sinh hoạt đơn điệu, bần cùng, tương lai lại tràn đầy mờ mịt của Diệp Hi.
Khi Chi Ma Hồ biến thành một người con trai còn cao lớn hơn cả Diệp Hi, vẫn duy trì sở thích như trước.
Trong lòng Diệp Hi lại không có cách nào khôi phục lại phần mềm mại trước kia.
Vì không để cho mèo của anh thất vọng, anh vẫn nâng tay lên, ở trên những sợi tóc mềm mại tượng trưng mà vuốt ve hai cái.
Cảm giác dễ chịu giống tối hôm qua. Nhưng hiện giờ là ban ngày, toàn thế giới đều sáng qua mức, anh không giấu được vẻ mặt của mình, cũng không tránh được nụ cười dịu dàng gần trong gang tấc.
Diệp Hi rất nhanh thu tay lại, nâng sách lên, cúi đầu.
Anh khe khẽ đọc ra tiếng.
“Có thể thỏa mãn cơ sở phán định tự nhiên của chúng ta về khái niệm Thần, là vĩnh viễn không thể dùng lý tính áp dụng vào nguyên lý lý luận mở rộng ra, mà nguyên lý này chính là ở Thần học tự nhiên ỷ lại vào nguyên lý duy nhất.”
(Editor: Các bạn có hiểu không, chứ mình là mình không hiểu gì hết )
“Đây là có ý gì?” Chi Ma Hồ hỏi.
Diệp Hi không trả lời. Anh nghĩ thầm, xong đời, mình cũng xem không hiểu rồi.
Nuôi mèo có thể có cuộc sống dễ chịu, lại thật sự ảnh hưởng đến học tập.
Chi Ma Hồ cũng không để ý đến sự trầm mặc của anh. Cậu được sờ đầu sau tỏ vẻ rất thỏa mãn, yên lặng mà ngồi ở bên cạnh anh, rất nhanh dưới ánh mặt trời dần dần ngủ gật.
Nuôi mèo không chỉ ảnh hương đến học tập, còn tốn tiền.
Giữa trưa, Diệp Hi đi đi đến tiệm cơm nhỏ ở đối diện khu nhà mua hai phần mì xào.
Anh rất ít khi gọi cơm hộp. Giá cả của thành phố này hơi cao, mỗi đơn cơm hộp ít nhiều cũng mất khoảng 5 đồng tiền phí ship, không có lời.
Tự mình đi mua đỡ tốn tiền, nhưng cũng có khuyết điểm. Ở gần đây cũng chỉ có mấy cửa hàng này, không có đồ gì mới mẻ.
Diệp Hi cũng không để ý nhiều, lấp đầy bụng là được. Chi tiêu hằng ngày, anh luôn tiết kiệm được thì tiết kiệm.
Anh có thói quen ghi chép, còn lên kế hoạch kỹ càng tỉ mỉ. Mỗi tháng dùng bao nhiêu tiền để ăn cơm, bao n hiêu tiền dùng cho đi lại, bao nhiêu tiền tiêu trên người Chi Ma Hồ, đều liệt kê ra. Có thể tiết kiệm thì không cần tiêu. Tính toàn số tiền còn dư lại, một nửa dùng để mua tài liệu học tập, một nửa dùng để mua đồ hộp cho Chi Ma Hồ.
Hiện tại, kế hoạch tháng này của anh không thể không gạt bỏ.
Tiền thức ăn cho mèo cát mèo đều mất trăng, mà chi phí ăn uống lại tăng lên gấp bội. Tài chính của anh sắp xuất hiện lỗ hổng rất lớn.
Con mèo này, hình như anh không nuôi nổi.
Vừa ăn mì xào anh vừa dùng một tay khác cầm di động, sửa chữa lại kế hoạch đã định, dự định cắt một phần tiền cơm.
Đi đến Đại học C cần ngồi hai tuyến xe buýt, có vé ưu đãi, một chuyến 3 đồng, qua lại hết 6 đồng. Mua vé tháng sau có thể giảm 5%, giảm được 3 hào, cộng lại một ngày là 5 đồng 7 hào.
Nếu đổi thành ngồi xe đạp, một chuyến đại khái cần khoảng 35 phút. Phí thuê nửa tiếng là 1 đồng, quá mỗi nửa tiếng thì thu thêm 5 hào. Như vậy, một ngày qua lại 3 đồng. Nếu có thể đi nhanh một chút có có thể giới hạn trong nửa tiếng, một ngày có thể tiết kiệm được 3 đồng 7 hào.
Tính ra hai mươi ngày, mỗi tháng có thể tiết kiệm 74 đồng. Mì xào 8 đồng, có thể mua khoảng chín phần, giải quyết được bữa trưa hoặc bữa tối của anh trong vòng một tuần. Tiền cơm anh cho mình mỗi ngày là 10 đồng, bởi vì ngày đi làm, anh có thể ăn đồ điểm tâm hết hạn hoặc bánh mì không bán được.
Tiền lương mỗi giờ làm công của anh là 25 đồng, mỗi tháng thực lãnh khoảng 2000. Mà tiền thêu nhà chiếm 850 đồng _________ đây đã là căn phòng phí thuê rẻ nhất mà anh có thể tìm được.
Có thể sống đến nay không bị chết đói, đều là dựa vào cha mẹ tiếp tế cùng với tiền hai năm đi làm tiết kiệm được.
Bản thân cha mẹ không dư dả, cũng không ủng hộ anh từ chức thi lên thạc sĩ, cung cấp tiền chỉ đủ cho anh sống.
Nhưng bây giờ, nhiều thêm một miệng ăn, càng là nghèo rớt mùng tơi.
“Làm sao vậy?” Chi Ma Hồ ngồi ở đối diện anh lộ ra vẻ mặt tò mò.
Diệp Hi nhìn cậu ta một cái, lắc đầu, cất điện thoại vào túi tiền.
Chi Ma Hồ vẫn nhìn anh đăm đăm: “Có phải gặp phải chueyenj gì phiền toái không?”
“Cậu thích ăn cái này không?” Diệp Hi hỏi.
Chi Ma Hồ gật đầu: “Ăn khá ngon!”
Diệp Hi cười với cậu ta, cúi đầu tiếp tục ăn mì.
Chi Ma Hồ không có nhận được đáp án, có hơi hiu quạnh, không biết sao đành nói: “Cái này, tôi cũng có thể làm.”
“Thật lợi hại.” Diệp Hi nói.
Sau đó, anh đột nhiên ngẩng đầu.
Đúng rồi, phương pháp tiết kiệm tốt nhất, đương nhiên là tự mình nấu ăn.
“... Kỳ thật tôi cũng không biết cái này, tôi chưa làm bao giờ,” Chi Ma Hồ vừa rồi còn tràn ngập tự tin nhìn mì xào anh mua về, có hơi khẩn trương, “Tôi, tôi sẽ nấu mì.”
Diệp Hi nghĩ thầm, cậu rõ ràng cũng chưa từng nấu mà.
“Ngoài nấu mì ra tôi còn có thể làm được nhiều món khác,” Chi Ma Hồ cúi đầu nhìn anh, “Mì xào hiện giờ còn chưa có trong cơ sở dữ liệu của tôi, nhưng sau này nhất định có thể học. Trưa nay đã ăn mì xào, ăn cái khác đi.”
Diệp Hi nghĩ thầm, sao cậu không nói sớm.
Một túi mì này tôi tiêu tốn 10 đồng đó.
Còn có, cơ sở dữ liệu của cậu sao lại có từ này.
“Hơn nữa, anh cũng không thể chỉ ăn mì,” Chi Ma Hồ đếm trên đầu ngón tay, “Nhất định phải có chút rau dưa, thịt, tốt nhất là có thêm tôm bóc vỏ gì đó.”
Trong lòng Diệp Hi không tiếng động mà thở dài. Trong nhà có thịt, chắc hẳn cũng có tôm bóc vỏ, ở ngay trong ngăn tủ mà Chi Ma Hồ từng yêu thích nhất. Những hộp đồ ăn cho mèo đó có cả thịt cá, thịt gà.
Anh tính toán, còn trong thời gian sử dụng, nhanh chóng quy ra tiền bán trên mạng.
“Tôi sẽ làm sủi cảo!” Chi Ma Hồ lại nói, “Tôi làm sủi cảo cho anh được không?”
Diệp Hi thở dài thật sâu.
Anh kéo Chi Ma Hồ ngồi xuống bàn bên cạnh, vẻ mặt trầm trọng mở miệng: “Toio cũng muốn ăn sủi cảo, nhưng bây giờ có...... Là vấn đề rất thực tế.”
Chi Ma Hồ nhìn anh: “Làm sao vậy?”
“... Cậu biết, cái gì gọi là ‘tiền’ sao?” Diệp Hi hỏi.
Tác giả có chuyện nói:
Diệp Hi: Trong nháy mắt tính đến chuyện dùng đồ hộp cho mèo thay cơm. Nhưng cẩn thận nghĩ một chút, một hộp đồ cho mèo85g khoảng 7 đồng, nhưng một người bình thường ăn một hộp cá ngừ đại dương 180g thấp nhất chỉ cần khoảng 2 đồng tiền là có thể mua được. Nếu mình bán một hộp 5 đồng, so với đồ đóng hộp cho người thì có lời hơn nhiều.
Chi Ma Hồ: ... Hả?
Nó thích được sờ đầu, một khi được sờ liền thở khẽ, vừa thở khe khẽ vừa ngẩng đầu, chờ mong Diệp Hi sờ cằm.
Nếu Diệp Hi không sờ nó, nó sẽ tự phục vụ, di chuyển xung quanh Diệp Hi, mặt và thân mình cọ cọ trên người Diệp Hi, rất hưởng thụ. Nếu lúc này Diệp Hi liếc mắt nhìn nó, nó tất nhiên nằm ngay xuống, lộ ra cái bụng.
Sau đó mềm như bông mà kêu lên.
Như thể nó biết mình đáng yêu bao nhiêu, biết sẽ không có người nào chống lại dụ hoặc của nó.
Đó là thời khắc hạnh phúc nhỏ bé trong cuộc sống sinh hoạt đơn điệu, bần cùng, tương lai lại tràn đầy mờ mịt của Diệp Hi.
Khi Chi Ma Hồ biến thành một người con trai còn cao lớn hơn cả Diệp Hi, vẫn duy trì sở thích như trước.
Trong lòng Diệp Hi lại không có cách nào khôi phục lại phần mềm mại trước kia.
Vì không để cho mèo của anh thất vọng, anh vẫn nâng tay lên, ở trên những sợi tóc mềm mại tượng trưng mà vuốt ve hai cái.
Cảm giác dễ chịu giống tối hôm qua. Nhưng hiện giờ là ban ngày, toàn thế giới đều sáng qua mức, anh không giấu được vẻ mặt của mình, cũng không tránh được nụ cười dịu dàng gần trong gang tấc.
Diệp Hi rất nhanh thu tay lại, nâng sách lên, cúi đầu.
Anh khe khẽ đọc ra tiếng.
“Có thể thỏa mãn cơ sở phán định tự nhiên của chúng ta về khái niệm Thần, là vĩnh viễn không thể dùng lý tính áp dụng vào nguyên lý lý luận mở rộng ra, mà nguyên lý này chính là ở Thần học tự nhiên ỷ lại vào nguyên lý duy nhất.”
(Editor: Các bạn có hiểu không, chứ mình là mình không hiểu gì hết )
“Đây là có ý gì?” Chi Ma Hồ hỏi.
Diệp Hi không trả lời. Anh nghĩ thầm, xong đời, mình cũng xem không hiểu rồi.
Nuôi mèo có thể có cuộc sống dễ chịu, lại thật sự ảnh hưởng đến học tập.
Chi Ma Hồ cũng không để ý đến sự trầm mặc của anh. Cậu được sờ đầu sau tỏ vẻ rất thỏa mãn, yên lặng mà ngồi ở bên cạnh anh, rất nhanh dưới ánh mặt trời dần dần ngủ gật.
Nuôi mèo không chỉ ảnh hương đến học tập, còn tốn tiền.
Giữa trưa, Diệp Hi đi đi đến tiệm cơm nhỏ ở đối diện khu nhà mua hai phần mì xào.
Anh rất ít khi gọi cơm hộp. Giá cả của thành phố này hơi cao, mỗi đơn cơm hộp ít nhiều cũng mất khoảng 5 đồng tiền phí ship, không có lời.
Tự mình đi mua đỡ tốn tiền, nhưng cũng có khuyết điểm. Ở gần đây cũng chỉ có mấy cửa hàng này, không có đồ gì mới mẻ.
Diệp Hi cũng không để ý nhiều, lấp đầy bụng là được. Chi tiêu hằng ngày, anh luôn tiết kiệm được thì tiết kiệm.
Anh có thói quen ghi chép, còn lên kế hoạch kỹ càng tỉ mỉ. Mỗi tháng dùng bao nhiêu tiền để ăn cơm, bao n hiêu tiền dùng cho đi lại, bao nhiêu tiền tiêu trên người Chi Ma Hồ, đều liệt kê ra. Có thể tiết kiệm thì không cần tiêu. Tính toàn số tiền còn dư lại, một nửa dùng để mua tài liệu học tập, một nửa dùng để mua đồ hộp cho Chi Ma Hồ.
Hiện tại, kế hoạch tháng này của anh không thể không gạt bỏ.
Tiền thức ăn cho mèo cát mèo đều mất trăng, mà chi phí ăn uống lại tăng lên gấp bội. Tài chính của anh sắp xuất hiện lỗ hổng rất lớn.
Con mèo này, hình như anh không nuôi nổi.
Vừa ăn mì xào anh vừa dùng một tay khác cầm di động, sửa chữa lại kế hoạch đã định, dự định cắt một phần tiền cơm.
Đi đến Đại học C cần ngồi hai tuyến xe buýt, có vé ưu đãi, một chuyến 3 đồng, qua lại hết 6 đồng. Mua vé tháng sau có thể giảm 5%, giảm được 3 hào, cộng lại một ngày là 5 đồng 7 hào.
Nếu đổi thành ngồi xe đạp, một chuyến đại khái cần khoảng 35 phút. Phí thuê nửa tiếng là 1 đồng, quá mỗi nửa tiếng thì thu thêm 5 hào. Như vậy, một ngày qua lại 3 đồng. Nếu có thể đi nhanh một chút có có thể giới hạn trong nửa tiếng, một ngày có thể tiết kiệm được 3 đồng 7 hào.
Tính ra hai mươi ngày, mỗi tháng có thể tiết kiệm 74 đồng. Mì xào 8 đồng, có thể mua khoảng chín phần, giải quyết được bữa trưa hoặc bữa tối của anh trong vòng một tuần. Tiền cơm anh cho mình mỗi ngày là 10 đồng, bởi vì ngày đi làm, anh có thể ăn đồ điểm tâm hết hạn hoặc bánh mì không bán được.
Tiền lương mỗi giờ làm công của anh là 25 đồng, mỗi tháng thực lãnh khoảng 2000. Mà tiền thêu nhà chiếm 850 đồng _________ đây đã là căn phòng phí thuê rẻ nhất mà anh có thể tìm được.
Có thể sống đến nay không bị chết đói, đều là dựa vào cha mẹ tiếp tế cùng với tiền hai năm đi làm tiết kiệm được.
Bản thân cha mẹ không dư dả, cũng không ủng hộ anh từ chức thi lên thạc sĩ, cung cấp tiền chỉ đủ cho anh sống.
Nhưng bây giờ, nhiều thêm một miệng ăn, càng là nghèo rớt mùng tơi.
“Làm sao vậy?” Chi Ma Hồ ngồi ở đối diện anh lộ ra vẻ mặt tò mò.
Diệp Hi nhìn cậu ta một cái, lắc đầu, cất điện thoại vào túi tiền.
Chi Ma Hồ vẫn nhìn anh đăm đăm: “Có phải gặp phải chueyenj gì phiền toái không?”
“Cậu thích ăn cái này không?” Diệp Hi hỏi.
Chi Ma Hồ gật đầu: “Ăn khá ngon!”
Diệp Hi cười với cậu ta, cúi đầu tiếp tục ăn mì.
Chi Ma Hồ không có nhận được đáp án, có hơi hiu quạnh, không biết sao đành nói: “Cái này, tôi cũng có thể làm.”
“Thật lợi hại.” Diệp Hi nói.
Sau đó, anh đột nhiên ngẩng đầu.
Đúng rồi, phương pháp tiết kiệm tốt nhất, đương nhiên là tự mình nấu ăn.
“... Kỳ thật tôi cũng không biết cái này, tôi chưa làm bao giờ,” Chi Ma Hồ vừa rồi còn tràn ngập tự tin nhìn mì xào anh mua về, có hơi khẩn trương, “Tôi, tôi sẽ nấu mì.”
Diệp Hi nghĩ thầm, cậu rõ ràng cũng chưa từng nấu mà.
“Ngoài nấu mì ra tôi còn có thể làm được nhiều món khác,” Chi Ma Hồ cúi đầu nhìn anh, “Mì xào hiện giờ còn chưa có trong cơ sở dữ liệu của tôi, nhưng sau này nhất định có thể học. Trưa nay đã ăn mì xào, ăn cái khác đi.”
Diệp Hi nghĩ thầm, sao cậu không nói sớm.
Một túi mì này tôi tiêu tốn 10 đồng đó.
Còn có, cơ sở dữ liệu của cậu sao lại có từ này.
“Hơn nữa, anh cũng không thể chỉ ăn mì,” Chi Ma Hồ đếm trên đầu ngón tay, “Nhất định phải có chút rau dưa, thịt, tốt nhất là có thêm tôm bóc vỏ gì đó.”
Trong lòng Diệp Hi không tiếng động mà thở dài. Trong nhà có thịt, chắc hẳn cũng có tôm bóc vỏ, ở ngay trong ngăn tủ mà Chi Ma Hồ từng yêu thích nhất. Những hộp đồ ăn cho mèo đó có cả thịt cá, thịt gà.
Anh tính toán, còn trong thời gian sử dụng, nhanh chóng quy ra tiền bán trên mạng.
“Tôi sẽ làm sủi cảo!” Chi Ma Hồ lại nói, “Tôi làm sủi cảo cho anh được không?”
Diệp Hi thở dài thật sâu.
Anh kéo Chi Ma Hồ ngồi xuống bàn bên cạnh, vẻ mặt trầm trọng mở miệng: “Toio cũng muốn ăn sủi cảo, nhưng bây giờ có...... Là vấn đề rất thực tế.”
Chi Ma Hồ nhìn anh: “Làm sao vậy?”
“... Cậu biết, cái gì gọi là ‘tiền’ sao?” Diệp Hi hỏi.
Tác giả có chuyện nói:
Diệp Hi: Trong nháy mắt tính đến chuyện dùng đồ hộp cho mèo thay cơm. Nhưng cẩn thận nghĩ một chút, một hộp đồ cho mèo85g khoảng 7 đồng, nhưng một người bình thường ăn một hộp cá ngừ đại dương 180g thấp nhất chỉ cần khoảng 2 đồng tiền là có thể mua được. Nếu mình bán một hộp 5 đồng, so với đồ đóng hộp cho người thì có lời hơn nhiều.
Chi Ma Hồ: ... Hả?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.