Không Có Trứng Trứng Có Thể Báo Ân Sao?
Chương 50:
Đào Bạch Bách
27/05/2023
Đây cũng chính là chuyện mà tối qua Diệp Hy đang nghĩ.
Mọi chuyện đều là theo lẽ đương nhiên mà thôi,Hồ Nhất Thần không cần thiết phải giấu anh chuyện gì nữa,tự nhiên cũng không cần thiết phải kiềm chế mấy cái khát vọng thân mật kia của bản thân nữa.
Anh vốn dĩ cho rằng chuyện đó đáng ra nên xảy ra từ tối qua rồi.
Hai người yêu nhau cùng nằm trên một chiếc giường,cùng đắp một cái chăn,chân tay lại dính vào một chỗ với nhau,lại còn vừa hôn nhau xong nữa. Không có chuyện gì xảy ra mới là kì lạ đó.
Nhưng mà nó lại không xảy ra chuyện gì thật.
Diệp Hy cũng vì lần này cố gắng lấy can đảm,anh muốn chủ động một chút.
Mọi chuyện lại phát triển theo chiều hướng ngoài ý muốn,cũng không biết là thuận lợi hay không thuận lợi. Con người vĩnh viễn cũng không đoán được suy nghĩ của mèo, cũng không nhìn thấu được bạn trai giống mèo đang nghĩ gì.
Hồ Nhất Thần có một gương mặt vô cùng thanh thuần.
Cậu ngẩng đầu,cẩn thận nhìn Diệp Hy,môi hơi mím lại,lộ ra vài phần căng thẳng. Bàn tay đặt đằng sau eo của Diệp Hy,ngón tay lại âm thầm chui vào trong áo của anh.
Diệp Hy không tự giác dịch người về phía trước để tránh. Anh đỏ mặt,trong lòng nghĩ, cái người này sao lại không thèm nói đạo lí thế chứ,dùng gương mặt đơn thuần nhất để đi làm mấy chuyện không có quy tắc gì cả.
Thấy Diệp Hy xấu hổ,Hồ Nhất Thần rất nhanh đã bật cười.
Cậu âm thầm dùng lực,ép Diệp Hy ngồi vào trong lòng mình. Tay cậu chui vào sâu trong áo của Diệp Hy,lòng bàn tay lướt qua tấm lưng trơn mịn của anh.
Lúc này hôn cũng là chuyện vô cùng đương nhiên.
Hồ Nhất Thần cười dựa gần vào anh,Diệp Hy lại ngượng ngùng xấu hổ mà tránh lùi về sau.
Môi cũng đều chu ra rồi mà vẫn không hôn được anh,Hồ Nhất Thần không vui.
“Làm sao vậy?”Cậu hỏi.
Nhịp tim Diệp Hy đập rất nhanh,anh chống tay vào giữa hai người: “…. Ban ngày ban mặt.”
Đây là câu mà Hồ Nhất Thần vừa nói với hai con mèo ở nhà cậu,nói xong còn tàn nhẫn cắt đứt chuyện tốt của hai con mèo nữa.
Anh cũng không phải là không đồng ý,nhưng tối hôm qua thiên thời địa lợi nhân hòa như thế mà không biết nắm bắt cơ hội,bây giờ là buổi trưa,mặt trời lên vừa đẹp,đến rèm cửa sổ họ cũng không kéo ra,khó tránh khỏi có chút xấu hổ.
Nghe vậy,Hồ Nhất Thần chớp chớp mắt,cậu lấy tay ra khỏi áo anh,rồi che mắt anh lại.
“Trời tối rồi.”Cậu nói.
Diệp Hy ngơ luôn rồi.
Anh định nói gì đó,mới mở miệng ra đã bị xúc cảm dịu dàng quen thuộc chặn lại rồi.
Đáp lại nụ hôn của Hồ Nhất Thần gần như đã trở thành bản năng của anh.
Anh cẩn thận mà đón lấy phối hợp với cậu,trong lòng anh vừa dở khóc dở cười vừa có chút xấu hổ. Nụ hôn dính dấp mãi không kết thúc được,tay Hồ Nhất Thần lại đưa ra sau,bắt đầu không có quy tắc.
Diệp Hy nhắm mắt lại,vừa ngậm môi Hồ Nhất Thần vừa nói ra câu mà lúc trước Hồ Nhất Thần nói: “…. Có cần mặt mũi gì nữa không hả.”
Hồ Nhất Thần nói: “Không cần.”
Diệp Hy ngây ra một lúc,anh mở mắt ra.
Trên gương mặt quen thuộc gần ngay trước mắt vẫn là cái biểu tình quen thuộc ấy.
Hồ Nhất Thần có một loại đắc ý kì lạ,cậu vui vẻ mà lặp lại một lần: “Không cần nữa!”
Cậu nói xong,lại hôn anh tiếp.
Diệp Hy không biết làm sao lại vô cùng gấp gáp,anh liên tục lùi về sau,đưa tay ra chống giữa hai người: “Để buổi tối đi,đợi đến buổi tối được không?”
Họ đến cả rèm cửa cũng còn chưa kéo lên,trong phòng sáng đến mức còn nhìn thấy được bụi bay lượn trong không khí. Mỗi một sợi lông tơ mỏng manh trên mặt Hồ Nhất Thần cũng nhìn thấy được vô cùng rõ ràng.
Rất không thích hợp.
Hồ Nhất Thần tự hỏi một lúc,hình như cậu nghĩ đến cái gì. Cậu nới lỏng vòng tay,đứng dậy,ấn Diệp Hy lên ghế sô pha,nói: “Anh đợi em một chút.”
Nói xong,cậu chạy vội đến ban công,nhanh chóng mở hai cánh cửa sổ nhôm ra.
Diệp Hy trợn mắt há mồm nhìn cậu quen thuộc nhảy qua cửa sổ,biến mất trong nhà bên.
Không đến hai phút sau,cậu lại trèo lại theo đường cũ.
Cậu trông cũng không khác vừa nãy là bao,chỉ có túi quần cậu phồng to hơn một chút mà thôi,rất rõ ràng là trong túi có gì đó.
Diệp Hy tò mò nhìn cậu.
Cậu cười chạy quay lại,bổ nhào lên người Diệp Hy,đè anh ngã nằm ra ghế sô pha.
“Em lấy chút đồ.”
Diệp Hy nghĩ,cái gì vậy?
“Bây giờ thì không còn không tiện nữa rồi!”Hồ Nhất Thần nói.
Diệp Hy mơ màng bị cậu vén quần áo lên.
【Lược bớt,nội dung lược bớt ở trên Weibo】
“Anh chắc chắn buổi tối vẫn còn muốn nữa à?”Hồ Nhất Thần ngồi xổm cạnh ghế sô pha,vẻ mặt quan tâm.
Diệp Hy bò trên ghế sô pha,có chút tức giận,lại muốn cười,anh cố ý quay đầu đi không nhìn cậu.
“Nghỉ ngơi một chút đi,”Hồ Nhất Thần cũng không để ý chút nào,cậu dơ tay ra,nhẹ nhàng vuốt lên lưng anh, “Ngày sau còn dài,anh không cần gấp gáp vậy đâu.”
Diệp Hy cuối cùng cũng không nhịn được nữa rồi,anh cũng muốn nói cái gì đó để chọc tức tên nhóc này.
“Tôi phải báo cảnh sát đây,”Anh nhỏ giọng lẩm bẩm, “Hàng xóm nhà tôi ngày nào cũng trèo cửa sổ vào nhà tôi giả vờ làm mèo của tôi,còn làm chuyện kì quái với tôi nữa.”
Tay của Hồ Nhất Thần vẫn đặt trên lưng anh như cũ,cậu rất nghiêm túc nói với anh: “Đồng chí cảnh sát đã rất vất vả rồi,anh đừng có vì xấu hổ với bạn trai mà làm phiền người ta nữa.”
“Biến thái.”Diệp Hy lại nói.
“Em không có,em biến thái chỗ nào chứ,”Hồ Nhất Thần rất oan uổng, “Em thích anh mà,nếu như thích anh mà là biến thái,thì….em chịu uất ức một chút cũng được vậy.”
Diệp Hy không nói gì nữa.
Anh vỗn dĩ cũng không phải thật sự tức giận,lại nghe được cậu nói điều mà anh thích nghe.
May là Hồ Nhất Thần bây giờ không nhìn thấy vẻ mặt của anh,cậu không biết anh đang cười trộm.
Hồ Nhất Thần thích anh.
Rõ ràng không phải là mèo của anh, nhưng lại thích anh.
Diệp Hy thấy điều này rất khó hiểu, nhưng anh lại thấy vô cùng vui vẻ.
Anh ngại không dám hỏi kĩ hơn,chỉ tự mặc nhận điều đó trong lòng mà thôi,bản thân anh trong mắt Hồ Nhất Thần,chắc chắn là cũng có chỗ tốt,có thể hấp dẫn người khác.
“Em muốn ôm anh một lát.” Hồ Nhất Thần lại thương lượng với anh.
Lần này, cuối cùng cũng nghiêm túc tra hỏi rồi.
Chỉ đến khi Diệp Hy gật đầu,cậu mới dang tay ra, cẩn thận kéo Diệp Hy dậy,sau khi ngồi dậy, cậu mới kéo Diệp Hy ôm vào trong lòng.
“Em xin lỗi,” Hồ Nhất Thần lấy lòng mà hôn lên má anh, “Đừng tức giận nữa mà.”
Diệp Hy cố gắng khống chế biểu cảm, anh giả vờ nghiêm túc.
Hồ Nhất Thần nghĩ một lúc,cậu thử thăm dò: “Meo~?”
Cái này cũng có tác dụng quá rồi đi, Diệp Hy nghe xong lập tức bật cười,rất nhanh anh lại hít vào một hơi.
Hồ Nhất Thần lập tức xoa nhẹ mông anh: “Không đau,không đau.”
Diệp Hy nghĩ,đau cũng không phải đau bên ngoài,xoa thì có tác dụng gì chứ, căn bản là cậu đang sàm sỡ anh.
Nhưng anh cũng không để ý.
Có vẻ cho dù là Hồ Nhất Thần có làm gì,anh cũng không phản đối.
Hoặc là con mèo nhỏ này thật sự có phép thuật.
Đáng tiếc là,bây giờ anh vẫn không có tâm nguyện gì muốn làm cả.
Điều này có lẽ là bởi vì,Hồ Nhất Thần đã cho anh quá nhiều rồi. Anh vốn dĩ không có gì cả,nhưng bây giờ thì cái gì cũng có.
“Cậu có muốn cái gì không?”anh hỏi.
Hồ Nhất Thần không hiểu “Hả?”
Tôi cũng muốn thực hiện tâm nguyện của cậu.
Tuy rằng tôi không có phép thuật gì cả,năng lực cũng có hạn. Nhưng nếu như cậu đã thích tôi,vậy thì nhất định sẽ có chuyện mà tôi có thể làm được vì cậu.
“Em…”Hồ Nhất Thần hơi nhăn mày lại, cậu nghĩ một lúc, “Em hy vọng bản thân vĩnh viễn có thể làm chuyện mà mình muốn làm,sẽ không có người nào cả ngày khoa tay múa chân nói em cái gì nữa cả.”
Diệp Hy nghĩ,được thôi.
Trên đời này luôn có một số người đặc biệt. Không nhất thiết là tất cả mọi người đều phải dựa theo một tiêu chuẩn thống nhất nào đó để sống.
Chỉ cần là Hồ Nhất Thần muốn,anh có thể tiếp tục coi cậu là một con mèo.
Diệp Hy dịu dàng gật đầu,tiếp đó,trong đầu anh đột nhiên lóe lên một cái.
“Tôi cũng có một nguyện vọng.” Anh nói với Hồ Nhất Thần.
“Anh nói đi!”Hồ Nhất Thần vô cùng mong đợi.
Diệp Hy lại không nói gì cả, anh chỉ nhìn cậu cười.
Anh hy vọng người mà anh yêu có thể vĩnh viễn giữ cái phần khác biệt với người khác này, vĩnh viễn cũng không bị ép biến thành những thứ tầm thường,cũng không cần thiết mài phẳng gai góc vì cuộc sống này,vì cái “chính xác”trong miệng mọi người mà bước ra khỏi vòng an toàn của mình,đi làm một người bình thường.
So với Hồ Nhất Thần, anh quá bình thường,nhưng anh lại hiểu cậu.
“Anh mau nói đi!”Hồ Nhất Thần gấp gáp,cậu bắt đầu thúc giục anh.
“Cậu có thể cứ kiên trì ở trong nhà,”Diệp Hy nói, “Tôi muốn cho cậu một ngôi nhà ấm áp nhất.”
Hồ Nhất Thần chớp chớp mắt.
Sau đó, cậu nói: “…Em cũng có thể ra ngoài cùng với anh. Có thể cùng anh đi siêu thị,giúp anh xách đồ.”
Diệp Hy nhấc tay lên, sờ đầu cậu: “Ngoan lắm.”
Mọi chuyện đều là theo lẽ đương nhiên mà thôi,Hồ Nhất Thần không cần thiết phải giấu anh chuyện gì nữa,tự nhiên cũng không cần thiết phải kiềm chế mấy cái khát vọng thân mật kia của bản thân nữa.
Anh vốn dĩ cho rằng chuyện đó đáng ra nên xảy ra từ tối qua rồi.
Hai người yêu nhau cùng nằm trên một chiếc giường,cùng đắp một cái chăn,chân tay lại dính vào một chỗ với nhau,lại còn vừa hôn nhau xong nữa. Không có chuyện gì xảy ra mới là kì lạ đó.
Nhưng mà nó lại không xảy ra chuyện gì thật.
Diệp Hy cũng vì lần này cố gắng lấy can đảm,anh muốn chủ động một chút.
Mọi chuyện lại phát triển theo chiều hướng ngoài ý muốn,cũng không biết là thuận lợi hay không thuận lợi. Con người vĩnh viễn cũng không đoán được suy nghĩ của mèo, cũng không nhìn thấu được bạn trai giống mèo đang nghĩ gì.
Hồ Nhất Thần có một gương mặt vô cùng thanh thuần.
Cậu ngẩng đầu,cẩn thận nhìn Diệp Hy,môi hơi mím lại,lộ ra vài phần căng thẳng. Bàn tay đặt đằng sau eo của Diệp Hy,ngón tay lại âm thầm chui vào trong áo của anh.
Diệp Hy không tự giác dịch người về phía trước để tránh. Anh đỏ mặt,trong lòng nghĩ, cái người này sao lại không thèm nói đạo lí thế chứ,dùng gương mặt đơn thuần nhất để đi làm mấy chuyện không có quy tắc gì cả.
Thấy Diệp Hy xấu hổ,Hồ Nhất Thần rất nhanh đã bật cười.
Cậu âm thầm dùng lực,ép Diệp Hy ngồi vào trong lòng mình. Tay cậu chui vào sâu trong áo của Diệp Hy,lòng bàn tay lướt qua tấm lưng trơn mịn của anh.
Lúc này hôn cũng là chuyện vô cùng đương nhiên.
Hồ Nhất Thần cười dựa gần vào anh,Diệp Hy lại ngượng ngùng xấu hổ mà tránh lùi về sau.
Môi cũng đều chu ra rồi mà vẫn không hôn được anh,Hồ Nhất Thần không vui.
“Làm sao vậy?”Cậu hỏi.
Nhịp tim Diệp Hy đập rất nhanh,anh chống tay vào giữa hai người: “…. Ban ngày ban mặt.”
Đây là câu mà Hồ Nhất Thần vừa nói với hai con mèo ở nhà cậu,nói xong còn tàn nhẫn cắt đứt chuyện tốt của hai con mèo nữa.
Anh cũng không phải là không đồng ý,nhưng tối hôm qua thiên thời địa lợi nhân hòa như thế mà không biết nắm bắt cơ hội,bây giờ là buổi trưa,mặt trời lên vừa đẹp,đến rèm cửa sổ họ cũng không kéo ra,khó tránh khỏi có chút xấu hổ.
Nghe vậy,Hồ Nhất Thần chớp chớp mắt,cậu lấy tay ra khỏi áo anh,rồi che mắt anh lại.
“Trời tối rồi.”Cậu nói.
Diệp Hy ngơ luôn rồi.
Anh định nói gì đó,mới mở miệng ra đã bị xúc cảm dịu dàng quen thuộc chặn lại rồi.
Đáp lại nụ hôn của Hồ Nhất Thần gần như đã trở thành bản năng của anh.
Anh cẩn thận mà đón lấy phối hợp với cậu,trong lòng anh vừa dở khóc dở cười vừa có chút xấu hổ. Nụ hôn dính dấp mãi không kết thúc được,tay Hồ Nhất Thần lại đưa ra sau,bắt đầu không có quy tắc.
Diệp Hy nhắm mắt lại,vừa ngậm môi Hồ Nhất Thần vừa nói ra câu mà lúc trước Hồ Nhất Thần nói: “…. Có cần mặt mũi gì nữa không hả.”
Hồ Nhất Thần nói: “Không cần.”
Diệp Hy ngây ra một lúc,anh mở mắt ra.
Trên gương mặt quen thuộc gần ngay trước mắt vẫn là cái biểu tình quen thuộc ấy.
Hồ Nhất Thần có một loại đắc ý kì lạ,cậu vui vẻ mà lặp lại một lần: “Không cần nữa!”
Cậu nói xong,lại hôn anh tiếp.
Diệp Hy không biết làm sao lại vô cùng gấp gáp,anh liên tục lùi về sau,đưa tay ra chống giữa hai người: “Để buổi tối đi,đợi đến buổi tối được không?”
Họ đến cả rèm cửa cũng còn chưa kéo lên,trong phòng sáng đến mức còn nhìn thấy được bụi bay lượn trong không khí. Mỗi một sợi lông tơ mỏng manh trên mặt Hồ Nhất Thần cũng nhìn thấy được vô cùng rõ ràng.
Rất không thích hợp.
Hồ Nhất Thần tự hỏi một lúc,hình như cậu nghĩ đến cái gì. Cậu nới lỏng vòng tay,đứng dậy,ấn Diệp Hy lên ghế sô pha,nói: “Anh đợi em một chút.”
Nói xong,cậu chạy vội đến ban công,nhanh chóng mở hai cánh cửa sổ nhôm ra.
Diệp Hy trợn mắt há mồm nhìn cậu quen thuộc nhảy qua cửa sổ,biến mất trong nhà bên.
Không đến hai phút sau,cậu lại trèo lại theo đường cũ.
Cậu trông cũng không khác vừa nãy là bao,chỉ có túi quần cậu phồng to hơn một chút mà thôi,rất rõ ràng là trong túi có gì đó.
Diệp Hy tò mò nhìn cậu.
Cậu cười chạy quay lại,bổ nhào lên người Diệp Hy,đè anh ngã nằm ra ghế sô pha.
“Em lấy chút đồ.”
Diệp Hy nghĩ,cái gì vậy?
“Bây giờ thì không còn không tiện nữa rồi!”Hồ Nhất Thần nói.
Diệp Hy mơ màng bị cậu vén quần áo lên.
【Lược bớt,nội dung lược bớt ở trên Weibo】
“Anh chắc chắn buổi tối vẫn còn muốn nữa à?”Hồ Nhất Thần ngồi xổm cạnh ghế sô pha,vẻ mặt quan tâm.
Diệp Hy bò trên ghế sô pha,có chút tức giận,lại muốn cười,anh cố ý quay đầu đi không nhìn cậu.
“Nghỉ ngơi một chút đi,”Hồ Nhất Thần cũng không để ý chút nào,cậu dơ tay ra,nhẹ nhàng vuốt lên lưng anh, “Ngày sau còn dài,anh không cần gấp gáp vậy đâu.”
Diệp Hy cuối cùng cũng không nhịn được nữa rồi,anh cũng muốn nói cái gì đó để chọc tức tên nhóc này.
“Tôi phải báo cảnh sát đây,”Anh nhỏ giọng lẩm bẩm, “Hàng xóm nhà tôi ngày nào cũng trèo cửa sổ vào nhà tôi giả vờ làm mèo của tôi,còn làm chuyện kì quái với tôi nữa.”
Tay của Hồ Nhất Thần vẫn đặt trên lưng anh như cũ,cậu rất nghiêm túc nói với anh: “Đồng chí cảnh sát đã rất vất vả rồi,anh đừng có vì xấu hổ với bạn trai mà làm phiền người ta nữa.”
“Biến thái.”Diệp Hy lại nói.
“Em không có,em biến thái chỗ nào chứ,”Hồ Nhất Thần rất oan uổng, “Em thích anh mà,nếu như thích anh mà là biến thái,thì….em chịu uất ức một chút cũng được vậy.”
Diệp Hy không nói gì nữa.
Anh vỗn dĩ cũng không phải thật sự tức giận,lại nghe được cậu nói điều mà anh thích nghe.
May là Hồ Nhất Thần bây giờ không nhìn thấy vẻ mặt của anh,cậu không biết anh đang cười trộm.
Hồ Nhất Thần thích anh.
Rõ ràng không phải là mèo của anh, nhưng lại thích anh.
Diệp Hy thấy điều này rất khó hiểu, nhưng anh lại thấy vô cùng vui vẻ.
Anh ngại không dám hỏi kĩ hơn,chỉ tự mặc nhận điều đó trong lòng mà thôi,bản thân anh trong mắt Hồ Nhất Thần,chắc chắn là cũng có chỗ tốt,có thể hấp dẫn người khác.
“Em muốn ôm anh một lát.” Hồ Nhất Thần lại thương lượng với anh.
Lần này, cuối cùng cũng nghiêm túc tra hỏi rồi.
Chỉ đến khi Diệp Hy gật đầu,cậu mới dang tay ra, cẩn thận kéo Diệp Hy dậy,sau khi ngồi dậy, cậu mới kéo Diệp Hy ôm vào trong lòng.
“Em xin lỗi,” Hồ Nhất Thần lấy lòng mà hôn lên má anh, “Đừng tức giận nữa mà.”
Diệp Hy cố gắng khống chế biểu cảm, anh giả vờ nghiêm túc.
Hồ Nhất Thần nghĩ một lúc,cậu thử thăm dò: “Meo~?”
Cái này cũng có tác dụng quá rồi đi, Diệp Hy nghe xong lập tức bật cười,rất nhanh anh lại hít vào một hơi.
Hồ Nhất Thần lập tức xoa nhẹ mông anh: “Không đau,không đau.”
Diệp Hy nghĩ,đau cũng không phải đau bên ngoài,xoa thì có tác dụng gì chứ, căn bản là cậu đang sàm sỡ anh.
Nhưng anh cũng không để ý.
Có vẻ cho dù là Hồ Nhất Thần có làm gì,anh cũng không phản đối.
Hoặc là con mèo nhỏ này thật sự có phép thuật.
Đáng tiếc là,bây giờ anh vẫn không có tâm nguyện gì muốn làm cả.
Điều này có lẽ là bởi vì,Hồ Nhất Thần đã cho anh quá nhiều rồi. Anh vốn dĩ không có gì cả,nhưng bây giờ thì cái gì cũng có.
“Cậu có muốn cái gì không?”anh hỏi.
Hồ Nhất Thần không hiểu “Hả?”
Tôi cũng muốn thực hiện tâm nguyện của cậu.
Tuy rằng tôi không có phép thuật gì cả,năng lực cũng có hạn. Nhưng nếu như cậu đã thích tôi,vậy thì nhất định sẽ có chuyện mà tôi có thể làm được vì cậu.
“Em…”Hồ Nhất Thần hơi nhăn mày lại, cậu nghĩ một lúc, “Em hy vọng bản thân vĩnh viễn có thể làm chuyện mà mình muốn làm,sẽ không có người nào cả ngày khoa tay múa chân nói em cái gì nữa cả.”
Diệp Hy nghĩ,được thôi.
Trên đời này luôn có một số người đặc biệt. Không nhất thiết là tất cả mọi người đều phải dựa theo một tiêu chuẩn thống nhất nào đó để sống.
Chỉ cần là Hồ Nhất Thần muốn,anh có thể tiếp tục coi cậu là một con mèo.
Diệp Hy dịu dàng gật đầu,tiếp đó,trong đầu anh đột nhiên lóe lên một cái.
“Tôi cũng có một nguyện vọng.” Anh nói với Hồ Nhất Thần.
“Anh nói đi!”Hồ Nhất Thần vô cùng mong đợi.
Diệp Hy lại không nói gì cả, anh chỉ nhìn cậu cười.
Anh hy vọng người mà anh yêu có thể vĩnh viễn giữ cái phần khác biệt với người khác này, vĩnh viễn cũng không bị ép biến thành những thứ tầm thường,cũng không cần thiết mài phẳng gai góc vì cuộc sống này,vì cái “chính xác”trong miệng mọi người mà bước ra khỏi vòng an toàn của mình,đi làm một người bình thường.
So với Hồ Nhất Thần, anh quá bình thường,nhưng anh lại hiểu cậu.
“Anh mau nói đi!”Hồ Nhất Thần gấp gáp,cậu bắt đầu thúc giục anh.
“Cậu có thể cứ kiên trì ở trong nhà,”Diệp Hy nói, “Tôi muốn cho cậu một ngôi nhà ấm áp nhất.”
Hồ Nhất Thần chớp chớp mắt.
Sau đó, cậu nói: “…Em cũng có thể ra ngoài cùng với anh. Có thể cùng anh đi siêu thị,giúp anh xách đồ.”
Diệp Hy nhấc tay lên, sờ đầu cậu: “Ngoan lắm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.