Không Có Trứng Trứng Có Thể Báo Ân Sao?
Chương 9:
Đào Bạch Bách
27/05/2023
Áo thun sẫm màu cũ kỹ, quần dài thì nhìn như đồ ngủ, dép lê lộ ra ngón chân, kết hợp với một chiếc mũ lưỡi trai đen nhưng vì quá cũ mà nhìn hơi bạc.
“Thế nào?” Chi Ma Hồ đè thấp vành nón hỏi.
Diệp Hi khó khăn liếm liếm môi.
Mặt mày Chi Ma Hồ rất đoan chính, khí chất mềm mại, sẽ khiến người khác không tự chủ được sinh ra cảm giác muốn gần gũi. Mà khi cậu che khuất nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra cái cằm trắng như tuyết, cặp môi hơi mỏng khiến khí chất của cậu đột nhiên biến đổi.
... Thật khả nghi.
Giống một kẻ chơi bời lêu lổng không nghề nghiệp đàng hoàng sâu mọt của xã hội, tục gọi tiểu lưu manh.
Nếu ở trên xe buýt không hẹn mà gặp, người xung quanh cậu ta nhất định sẽ theo bản năng mà để ý di động và ví tiền của mình.
“Cậu muốn mặc như vậy ra ngoài sao?” Diệp Hi hỏi.
“Chỉ có thể như vậy thôi,” Chi Ma Hồ cúi đầu nhìn cách ăn mặc của mình, “Cũng không có gì có thể chọn.”
Diệp Hi nghĩ thầm, cậu có thể chọn không đội mũ.
Loại bỏ trang phục dư thừa này, cậu chính là bé con ngoan nhất của tiểu khu.
Nhưng Chi Ma Hồ lại rất kiên trì với việc này.
“Tôi không đội mũ ra ngoài sẽ lo lắng,” Cậu giải thích như vậy, “Như vậy sẽ cảm thấy an toàn hơn.”
Nói vậy cũng đúng, dù sao cũng là mèo nhà.
Có thể không ra ngoài,” Diệp Hi nói, “Một mình tôi đi.”
Chi Ma Hồ không để ý tới anh, chủ động mở cửa đi ra ngoài.
“Đây là thang máy,” Diệp Hi giải thích với Chi Ma Hồ rõ ràng đang tỏ ra không bình tĩnh bên cạnh, “Đi vào có thể đi xuống nhanh hơn.”
Chi Ma Hồ không chịu ngẩng đầu, nhìn mũi chân của mình, cả khuôn mặt đều khuất trong bóng tối.
“... Không đáng sợ.” Diệp Hi an ủi cậu.
Anh nhớ rõ hơn một tháng trước khi mới vừa dọn vào, anh mang theo Chi Ma Hồ vào thang máy đi lên lầu, nhóc con cũng sợ hãi không nhẹ.
Rõ ràng không thích ứng được, lại nhất định muốn theo cùng, tội tình gì chứ.
Con số trên màn hình đang dần dần nhảy lên. Theo thang máy dần dần đi lên tầng lầu của bọn họ, tiếng thang máy chuyển động cũng vang lên rất rõ ràng.
Chi Ma Hồ đột nhiên vươn tay, kéo vạt áo Diệp Hi.
“Không muốn đi vào đâu,” Cậu nói, “Chúng ta đi thang bộ xuống đi.”
“Hả?” Diệp Hi dại ra.
Bọn họ ở tầng 16, đi bộ xuống?
Nhưng bào lúc này, phía trước truyền đến tiếng tinh vang dội, cửa thang máy từ từ mở ra.
Chi Ma Hồ càng cúi thấp đầu, chân không nhúc nhích, tay cũng không buông, chết đứng tại chỗ.
“Nhưng mà...” Diệp Hi do dự.
Chi Ma Hồ vẫn duy trì tư thế cúi đầu, dịch về phía sau. Diệp Hi bị cậu kéo không thể không lui về phía sau.
Mắt thấy cửa thang máy sẽ tự động đóng lại, phía sau truyền đến tiếng mở cửa.
Tòa nhà này mỗi tầng có bốn hộ gia đình, Diệp Hi vừa mới chuyển đến không lâu, lại ngại giao tiếp, chưa bao giờ giáp mặt với hàng xóm, hai bên đều hoàn toàn xa lạ.
Chi Ma Hồ có vẻ như còn ghét người lạ hơn cả thang máy, nghe thấy tiếng động tay kéo càng vội, lập tức thay đổi ý định nhanh chóng đi vào thang máy.
Cửa thang máy tự động đóng lại, Diệp Hi bị kéo vào bên trong, cửa lại mở ra lần nữa, phát ra mấy tiếng động nhỏ.
Đầu kia hành lang truyền đến giọng nói của một phụ nữ trung niên: “Thang máy còn đó sao? Ngại quá, chờ chúng tôi một chút được không?”
Diệp Hi đứng yên, đang do dự có nên hỗ trợ ấn mở cửa không, Chi Ma Hồ lại vươn tay trước anh, lập tức ấn vào trên nút đóng cửa.
“Câu.....” Diệp Hi mở to đôi mắt.
Chi Ma Hồ không chỉ ấn một lần, mà còn ấn rất nhiều lần, mãi cho đến khi cửa thang máy khép lại hoàn toàn mới dừng lại.
Bên ngoài thang máy loáng thoáng truyền đến tiếng bước chân dồn dập cùng với giọng nói oán giận của người phụ nữ trung niên.
“... Thật không lễ phép gì cả.” Diệp Hi muốn giáo dục lại con mèo của mình.
Chi Ma Hồ xoay người, đối mặt với vách tường, vẫn cúi đầu, không lên tiếng.
Cực kỳ cổ quái.
Càng kỳ quái hơn là, khi thang máy đến nơi, Chi Ma Hồ không đợi cửa hoàn toàn mở ra, liền vội vàng nghiêng thân mình đi ra ngoài. Cậu cũng không đợi Diệp Hi, đưa tay đè thấp mũ, chạy thẳng ra bên ngoài.
Diệp Hi sốt ruột, vội vàng đuổi theo: “Cậu đi đâu đó!”
Chi Ma Hồ đi đôi dép lê, thế nhưng tốc độ chạy rất nhanh. Hai người một trước một sau, nhanh như chớp chạy ra khỏi khu nhà.
Diệp Hi gần như đã nghĩ rằng cậu con trai đội mũ đang chạy như bay đằng trước muốn nhân cơ hội này chạy trốn khỏi mình, cũng may sau khi rời khỏi khu nhà Chi Ma Hồ cuối cùng cũng giảm tốc độ.
Cậu đứng yên, quay đầu lại, nhìn về phía Diệp Hi đang thở hổn hển chạy đến nở nụ cười tươi rói.
Ngày thường Diệp Hi rất ít vận động, thở không được, nếu muốn hỏi anh mấy câu, trong chốc lát không có sức để nói.
“Ở nhà sẽ không được chạy như vậy,” Chi Ma Hồ nâng vành mũ lên một chút, lộ ra hơn phân nửa gương mặt, nhìn qua lại là một bộ ngoan ngoãn dịu dàng, “Thật vui quá.”
Diệp Hi dở khóc dở cười.
“Mệt lắm sao?” Chi Ma Hồ nghiêng đầu nhìn anh.
Thấy Diệp Hi hai tay chống đầu gối chỉ lo thở dốc, không hé răng, cậu ta thấy thế làm bộ từng trải mà lắc đầu thở dài.
“Khuyết thiếu rèn luyện, dinh dưỡng không đủ. Anh như vậy không được, không khỏe mạnh.”
Cậu ta nói xong, đi đến trước mặt Diệp Hi, ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn lên. Tầm mắt Diệp Hi vốn đang hướng xuống dưới bị mạnh mẽ ép nhìn vào gương mặt cười rạng rỡ.
Hai người nhìn nhau vài giây, Diệp Hi đứng thẳng thân dậy.
“Tôi không sao cả,” Anh nói, “Đi thôi.”
Chi Ma Hồ đi theo sau anh: “Mặt anh thật đỏ.”
Bước chân của Diệp Hi nhanh hơn, không hề lên tiếng.
“Có muốn nghỉ một lát không?” Chi Ma Hồ lại hỏi.
Diệp Hi vẫn không để ý đến cậu ta.
Đi được nửa đường, Chi Ma Hồ bỏ mũ ra, cầm trong tay nhìn ngắm.
Diệp Hi nhìn cậu vài lần. Mỗi lần tầm mắt giao nhau, Chi Ma Hồ đều sẽ lập tức cười với anh.
“Sao lại không đội nữa?” Anh hỏi.
“Nóng.” Chi Ma Hồ trả lời rất ngắn gọn.
Sao bây giờ lại không có cảm giác không an toàn? Rõ ràng người xa lạ xung quanh ngày càng nhiều. Diệp Hi không hỏi ra câu này. Cậu không đội mũ vẫn đẹp trai hơn.
Đi đến cửa trung tâm thương mại, Chi Ma Hồ bị cản lại.
Bảo vệ rất khách khí: “Tiên sinh, nơi này của chúng tôi không được đi dép lê.”
Bỏ qua gương mặt, hiện giờ Chi Ma Hồ ăn mặc giống như cụ ông ăn xong cơm chiều xuống lầu tản bộ.
Chi Ma Hồ không phục: “Người bên kia không phải cũng đi dép lê sao?”
Cậu chỉ một cô bé tóc rất dài cách đó không xa. Cô bé mặc chân váy voan, chân đi một đôi xăng đan được trang trí bằng những cánh hoa nhỏ mày trắng bạc nghiêng nghiêng. Xinh đẹp khéo léo, nhưng từ thiết kế mà nói, đúng thật là dép lê.
Bảo vệ rất khó xử: “Cái đó không giống.”
Chi Ma Hồ dùng tay vuốt mái tóc dài trước trán, đội chiếc mũ ngược lại, lại xắn tay áo của mình lên: “Xin anh đấy, bây giờ tôi đang mặc phong cách thời thượng nhất đấy, tôi lên sân khấu cũng mặc như vậy.”
Phối hợp với gương mặt kia, cũng có vài phần thuyết phục.
Diệp Hi cảm thấy mất mặt, cúi đầu, không hé một lời.
Bảo vệ rất khổ sở, đối với lý luận của Chi Ma Hồ, không biết có nên cho cậu đi vào không.
“Diệp Hi?” Phía sau bọn họ đột nhiên truyền đến giọng nói Diệp Hi quen thuộc.
Anh quay đầu lại, quản lý cách đó không xa vừa đi đến vừa vẫy tay.
Đôi mắt Diệp Hi nháy mắt bị cay xè.
Quản lý như thể đến từ Hawaii, mặc một chiếc áo sơ mi hoa thùng thình cùng quần đùi hoa rộng. Tầm mắt Diệp Hi quét xuống dưới, dưới đôi chân lông lá là một đôi dép lê.
Chi Ma Hồ đột nhiên lớn tiếng: “Anh nhìn anh ta đi! Anh nhìn xem giày của anh ta!”
Tác giả có chuyện nói:
Đề phòng có người hiểu lầm.
“Tôi lên sâu khấu cũng mặc như vậy” là nói bậy.
Nếu quản lý không tới khả năng cậu ta sẽ bắn rap ngẫu hứng.
“Thế nào?” Chi Ma Hồ đè thấp vành nón hỏi.
Diệp Hi khó khăn liếm liếm môi.
Mặt mày Chi Ma Hồ rất đoan chính, khí chất mềm mại, sẽ khiến người khác không tự chủ được sinh ra cảm giác muốn gần gũi. Mà khi cậu che khuất nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra cái cằm trắng như tuyết, cặp môi hơi mỏng khiến khí chất của cậu đột nhiên biến đổi.
... Thật khả nghi.
Giống một kẻ chơi bời lêu lổng không nghề nghiệp đàng hoàng sâu mọt của xã hội, tục gọi tiểu lưu manh.
Nếu ở trên xe buýt không hẹn mà gặp, người xung quanh cậu ta nhất định sẽ theo bản năng mà để ý di động và ví tiền của mình.
“Cậu muốn mặc như vậy ra ngoài sao?” Diệp Hi hỏi.
“Chỉ có thể như vậy thôi,” Chi Ma Hồ cúi đầu nhìn cách ăn mặc của mình, “Cũng không có gì có thể chọn.”
Diệp Hi nghĩ thầm, cậu có thể chọn không đội mũ.
Loại bỏ trang phục dư thừa này, cậu chính là bé con ngoan nhất của tiểu khu.
Nhưng Chi Ma Hồ lại rất kiên trì với việc này.
“Tôi không đội mũ ra ngoài sẽ lo lắng,” Cậu giải thích như vậy, “Như vậy sẽ cảm thấy an toàn hơn.”
Nói vậy cũng đúng, dù sao cũng là mèo nhà.
Có thể không ra ngoài,” Diệp Hi nói, “Một mình tôi đi.”
Chi Ma Hồ không để ý tới anh, chủ động mở cửa đi ra ngoài.
“Đây là thang máy,” Diệp Hi giải thích với Chi Ma Hồ rõ ràng đang tỏ ra không bình tĩnh bên cạnh, “Đi vào có thể đi xuống nhanh hơn.”
Chi Ma Hồ không chịu ngẩng đầu, nhìn mũi chân của mình, cả khuôn mặt đều khuất trong bóng tối.
“... Không đáng sợ.” Diệp Hi an ủi cậu.
Anh nhớ rõ hơn một tháng trước khi mới vừa dọn vào, anh mang theo Chi Ma Hồ vào thang máy đi lên lầu, nhóc con cũng sợ hãi không nhẹ.
Rõ ràng không thích ứng được, lại nhất định muốn theo cùng, tội tình gì chứ.
Con số trên màn hình đang dần dần nhảy lên. Theo thang máy dần dần đi lên tầng lầu của bọn họ, tiếng thang máy chuyển động cũng vang lên rất rõ ràng.
Chi Ma Hồ đột nhiên vươn tay, kéo vạt áo Diệp Hi.
“Không muốn đi vào đâu,” Cậu nói, “Chúng ta đi thang bộ xuống đi.”
“Hả?” Diệp Hi dại ra.
Bọn họ ở tầng 16, đi bộ xuống?
Nhưng bào lúc này, phía trước truyền đến tiếng tinh vang dội, cửa thang máy từ từ mở ra.
Chi Ma Hồ càng cúi thấp đầu, chân không nhúc nhích, tay cũng không buông, chết đứng tại chỗ.
“Nhưng mà...” Diệp Hi do dự.
Chi Ma Hồ vẫn duy trì tư thế cúi đầu, dịch về phía sau. Diệp Hi bị cậu kéo không thể không lui về phía sau.
Mắt thấy cửa thang máy sẽ tự động đóng lại, phía sau truyền đến tiếng mở cửa.
Tòa nhà này mỗi tầng có bốn hộ gia đình, Diệp Hi vừa mới chuyển đến không lâu, lại ngại giao tiếp, chưa bao giờ giáp mặt với hàng xóm, hai bên đều hoàn toàn xa lạ.
Chi Ma Hồ có vẻ như còn ghét người lạ hơn cả thang máy, nghe thấy tiếng động tay kéo càng vội, lập tức thay đổi ý định nhanh chóng đi vào thang máy.
Cửa thang máy tự động đóng lại, Diệp Hi bị kéo vào bên trong, cửa lại mở ra lần nữa, phát ra mấy tiếng động nhỏ.
Đầu kia hành lang truyền đến giọng nói của một phụ nữ trung niên: “Thang máy còn đó sao? Ngại quá, chờ chúng tôi một chút được không?”
Diệp Hi đứng yên, đang do dự có nên hỗ trợ ấn mở cửa không, Chi Ma Hồ lại vươn tay trước anh, lập tức ấn vào trên nút đóng cửa.
“Câu.....” Diệp Hi mở to đôi mắt.
Chi Ma Hồ không chỉ ấn một lần, mà còn ấn rất nhiều lần, mãi cho đến khi cửa thang máy khép lại hoàn toàn mới dừng lại.
Bên ngoài thang máy loáng thoáng truyền đến tiếng bước chân dồn dập cùng với giọng nói oán giận của người phụ nữ trung niên.
“... Thật không lễ phép gì cả.” Diệp Hi muốn giáo dục lại con mèo của mình.
Chi Ma Hồ xoay người, đối mặt với vách tường, vẫn cúi đầu, không lên tiếng.
Cực kỳ cổ quái.
Càng kỳ quái hơn là, khi thang máy đến nơi, Chi Ma Hồ không đợi cửa hoàn toàn mở ra, liền vội vàng nghiêng thân mình đi ra ngoài. Cậu cũng không đợi Diệp Hi, đưa tay đè thấp mũ, chạy thẳng ra bên ngoài.
Diệp Hi sốt ruột, vội vàng đuổi theo: “Cậu đi đâu đó!”
Chi Ma Hồ đi đôi dép lê, thế nhưng tốc độ chạy rất nhanh. Hai người một trước một sau, nhanh như chớp chạy ra khỏi khu nhà.
Diệp Hi gần như đã nghĩ rằng cậu con trai đội mũ đang chạy như bay đằng trước muốn nhân cơ hội này chạy trốn khỏi mình, cũng may sau khi rời khỏi khu nhà Chi Ma Hồ cuối cùng cũng giảm tốc độ.
Cậu đứng yên, quay đầu lại, nhìn về phía Diệp Hi đang thở hổn hển chạy đến nở nụ cười tươi rói.
Ngày thường Diệp Hi rất ít vận động, thở không được, nếu muốn hỏi anh mấy câu, trong chốc lát không có sức để nói.
“Ở nhà sẽ không được chạy như vậy,” Chi Ma Hồ nâng vành mũ lên một chút, lộ ra hơn phân nửa gương mặt, nhìn qua lại là một bộ ngoan ngoãn dịu dàng, “Thật vui quá.”
Diệp Hi dở khóc dở cười.
“Mệt lắm sao?” Chi Ma Hồ nghiêng đầu nhìn anh.
Thấy Diệp Hi hai tay chống đầu gối chỉ lo thở dốc, không hé răng, cậu ta thấy thế làm bộ từng trải mà lắc đầu thở dài.
“Khuyết thiếu rèn luyện, dinh dưỡng không đủ. Anh như vậy không được, không khỏe mạnh.”
Cậu ta nói xong, đi đến trước mặt Diệp Hi, ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn lên. Tầm mắt Diệp Hi vốn đang hướng xuống dưới bị mạnh mẽ ép nhìn vào gương mặt cười rạng rỡ.
Hai người nhìn nhau vài giây, Diệp Hi đứng thẳng thân dậy.
“Tôi không sao cả,” Anh nói, “Đi thôi.”
Chi Ma Hồ đi theo sau anh: “Mặt anh thật đỏ.”
Bước chân của Diệp Hi nhanh hơn, không hề lên tiếng.
“Có muốn nghỉ một lát không?” Chi Ma Hồ lại hỏi.
Diệp Hi vẫn không để ý đến cậu ta.
Đi được nửa đường, Chi Ma Hồ bỏ mũ ra, cầm trong tay nhìn ngắm.
Diệp Hi nhìn cậu vài lần. Mỗi lần tầm mắt giao nhau, Chi Ma Hồ đều sẽ lập tức cười với anh.
“Sao lại không đội nữa?” Anh hỏi.
“Nóng.” Chi Ma Hồ trả lời rất ngắn gọn.
Sao bây giờ lại không có cảm giác không an toàn? Rõ ràng người xa lạ xung quanh ngày càng nhiều. Diệp Hi không hỏi ra câu này. Cậu không đội mũ vẫn đẹp trai hơn.
Đi đến cửa trung tâm thương mại, Chi Ma Hồ bị cản lại.
Bảo vệ rất khách khí: “Tiên sinh, nơi này của chúng tôi không được đi dép lê.”
Bỏ qua gương mặt, hiện giờ Chi Ma Hồ ăn mặc giống như cụ ông ăn xong cơm chiều xuống lầu tản bộ.
Chi Ma Hồ không phục: “Người bên kia không phải cũng đi dép lê sao?”
Cậu chỉ một cô bé tóc rất dài cách đó không xa. Cô bé mặc chân váy voan, chân đi một đôi xăng đan được trang trí bằng những cánh hoa nhỏ mày trắng bạc nghiêng nghiêng. Xinh đẹp khéo léo, nhưng từ thiết kế mà nói, đúng thật là dép lê.
Bảo vệ rất khó xử: “Cái đó không giống.”
Chi Ma Hồ dùng tay vuốt mái tóc dài trước trán, đội chiếc mũ ngược lại, lại xắn tay áo của mình lên: “Xin anh đấy, bây giờ tôi đang mặc phong cách thời thượng nhất đấy, tôi lên sân khấu cũng mặc như vậy.”
Phối hợp với gương mặt kia, cũng có vài phần thuyết phục.
Diệp Hi cảm thấy mất mặt, cúi đầu, không hé một lời.
Bảo vệ rất khổ sở, đối với lý luận của Chi Ma Hồ, không biết có nên cho cậu đi vào không.
“Diệp Hi?” Phía sau bọn họ đột nhiên truyền đến giọng nói Diệp Hi quen thuộc.
Anh quay đầu lại, quản lý cách đó không xa vừa đi đến vừa vẫy tay.
Đôi mắt Diệp Hi nháy mắt bị cay xè.
Quản lý như thể đến từ Hawaii, mặc một chiếc áo sơ mi hoa thùng thình cùng quần đùi hoa rộng. Tầm mắt Diệp Hi quét xuống dưới, dưới đôi chân lông lá là một đôi dép lê.
Chi Ma Hồ đột nhiên lớn tiếng: “Anh nhìn anh ta đi! Anh nhìn xem giày của anh ta!”
Tác giả có chuyện nói:
Đề phòng có người hiểu lầm.
“Tôi lên sâu khấu cũng mặc như vậy” là nói bậy.
Nếu quản lý không tới khả năng cậu ta sẽ bắn rap ngẫu hứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.